Chủ Nhật, 22 tháng 6, 2014

GIANG HỒ KÌ BA 119

CHƯƠNG 119: CỤC BÔNG CHỈ MUỐN NGỦ MÀ THÔI!
          “Vết thương của ta đã không còn đáng ngại”. Một buổi tối, Tần Thiếu Vũ cùng Thẩm Thiên Lăng ở trong sân hóng mát. “Ngày mai xuống núi đi Thiên Ổ Thuỷ trại một chuyến, sau đó chúng ta khởi hành đi Nam Hải nhé?”
          “Ừ”. Thẩm Thiên Lăng gật đầu, ngồi trên xích đu ngắm sao.
          “Thật muốn sớm mang ngươi về Truy Ảnh cung”. Tần Thiếu Vũ ôm Thẩm Thiên Lăng vào ngực. “Ta đã phái người sửa chữa lại trúc lâu, còn trồng một cánh đồng hoa lớn, mùa hè không những có thể hóng mát ngắm cảnh mà còn có thể lấy hoa tươi chưng cất rượu”
          “Ngươi có từng suy nghĩ đến một chuyện hay không?”. Vẻ mặt Thẩm Thiên Lăng cực kì nghiêm túc.
          “Chuyện gì?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
          “Sau khi ta đến Truy Ảnh cung rồi thì sẽ làm gì?”. Thẩm Thiên Lăng hơi >_<.
          Tần Thiếu Vũ bật cười.
          Chẳng có gì đáng cười cả! Thẩm Thiên Lăng nhéo má Tần Thiếu Vũ. “Ngươi xem, cái gì ta cũng không biết làm”. Tuy nghe hơi ngu xuẩn nhưng đúng là sự thật.
          “Ngươi chẳng cần làm gì cả”. Tần Thiếu Vũ kéo tay Thẩm Thiên Lăng qua, đưa lên môi hôn nhẹ. “Ở bên cạnh ta là được rồi”
          Thẩm Thiên Lăng quyết đoán cự tuyệt. “Không được, nếu vậy ta không thành thân!”
          “Vậy ngươi muốn làm gì?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
          Ta không biết nên mới hỏi ngươi nha! Thẩm tiểu thụ rất thất bại, mình thế mà phải trở thành một con sâu gạo! Hiện tại bôn ba đi đường thì không nói, sau này nếu thành thân rồi chẳng lẽ mỗi ngày đều ăn no chờ chết đến hết đời?
          “Hay là quản lí sổ sách cho ta đi?”. Tần Thiếu Vũ ôm Thẩm Thiên Lăng hôn nhẹ.
          “…Quản lí sổ sách?”. Thẩm Thiên Lăng nhớ lại các khoá học tài chính kiếp trước.
          “Xem như là giúp đỡ cho tiên sinh ở phòng thu chi, hắn sẽ dạy ngươi phải làm thế nào”. Tần Thiếu Vũ nói. “Thấy sao?”
          “Được!”. Thẩm Thiên Lăng đáp ứng. Dù mình không thành thạo tài vụ lắm nhưng vẫn tốt hơn luyện võ. Hơn nữa quản lý tiền bạc nghe vào thật sảng khoái!
          Tần cung chủ bóp bóp bụng hắn, nghiêm túc tán thưởng. “Lăng nhi nhà ta thật có chí khí”
          Đáng ghét! Thẩm Thiên Lăng tát qua một phát, đầy khí phách ra lệnh. “Đi thôi, chúng ta đi ngủ”
          Tần Thiếu Vũ ôm hắn vào phòng, Cục Bông nhảy nhót theo sau, ngẩng đầu nhìn hai người.
          “Tới đây”. Thẩm Thiên Lăng vươn tay.
          Cục Bông do dự.
          Tần Thiếu Vũ đặt Thẩm Thiên Lăng xuống đất, cúi đầu hôn thật sâu, cực kì hoà hợp.
          Căn cứ vào kinh nghiệm, lát nữa nhất định sẽ khiến mình ngủ không yên! Cục Bông quyết đoán chạy vào phòng Diệp Cẩn.
          Thiếu cung chủ lênh đênh khắp chốn thật đáng thương.
          Tần Thiếu Vũ cười đến thắt ruột.
          “Con trai bị ngươi dạy hư rồi!”. Thẩm tiểu thụ giận dỗi lau miệng.
          “Đúng lúc không có nó ở bên cạnh kêu lung tung”. Tần Thiếu Vũ nắm tay Thẩm Thiên Lăng vào trong. “Ta chỉ muốn nghe một mình Lăng nhi kêu”
          Thẩm Thiên Lăng: …
          Ngươi còn có đòi hỏi gì khác không?
          Phòng bên cạnh, Diệp Cẩn vốn đã ngủ nhưng lại cảm giác kế bên có cái gì đó lông xù, vì vậy vươn tay mò trúng Cục Bông.
          “Chíp”. Tiểu phượng hoàng chui ra từ trong chăn.
          “Sao lại là ngươi?”. Diệp Cẩn bật cười, đặt nó bên mép gối.      
          Cục Bông lười biếng cọ cọ vào lòng bàn tay hắn, sau đó nhắm mắt lại định tập trung ngủ.
          Thế nhưng hiện thực lại quá tàn nhẫn, đánh vỡ mộng tưởng đượn yên tĩnh ngủ của một con phượng hoàng đáng yêu ngây thơ thuần khiết MOE!
          “Vào đi”. Một lát sau, Diệp Cẩn đột nhiên nói.
         
          Cục Bông mới vừa ngủ không ngoài dự đoán bị đánh thức.
          Vì vậy nó không vui mà chui vào chăn.
          Thẩm Thiên Phong đẩy cửa bước vào, vẻ mặt hơi xấu hổ. “Ta lên núi tìm chân nhân có việc, thuận tiện tới thăm ngươi một chút”
          “Thuận tiện ư?”. Diệp Cẩn chớp mi.
          “Không phải”. Thẩm Thiên Phong lập tức đính chính. “Ta muốn gặp ngươi”
          “Nhưng ta không muốn gặp ngươi”. Diệp Cẩn xoay người đưa lưng về phía Thẩm Thiên Phong.
          “Chíp!”. Cục Bông ngồi xổm trên chăn, dùng ánh mắt cực kì oán hận nhìn Thẩm đại hiệp – Ta muốn ngủ!
          Thẩm Thiên Phong thầm thở dài, móc trong ngực ra một bình nhỏ nhẹ nhàng đặt trên đầu gường, xoay người ra ngoài.
          “Quay lại đây!”. Diệp Cẩn ngồi dậy.
          Đáy mắt Thẩm Thiên Phong xẹt qua một tia vui sướng.
          “Cái gì vậy?”. Diệp Cẩn cảnh giác chỉ vào cái bình.
          “Độc Tử Vi”. Thẩm Thiên Phong nói. “Đúng lúc gặp Lam Cửu Muội đi ngang qua Thiên Ổ Thuỷ trại, nhớ ngươi vẫn muốn có nên mới xin nàng một lọ”
          “Nàng dễ dàng cho ngươi vậy ư?”. Diệp Cẩn nheo mắt lại.
          Độc Tử Vi là loài hoa hiếm ở Tây Nam, trên giang hồ chỉ có Tử Vi môn mới biết cách trồng. Chưởng môn Lam Cửu Muội nổi tiếng keo kiệt, nhất định không tuỳ tiện tặng thánh vật của môn phái cho người khác.
          “Có thể dùng một lọ độc để thiết lập quan hệ với Nhật Nguyệt sơn trang, cũng là một khoản mua bán có lời”. Thẩm Thiên Phong nói. “Ai cũng sẽ không cự tuyệt”
          “Thật sao?”. Diệp Cẩn mang giày xuống giường, nhìn Thẩm Thiên Phong một vòng từ trước ra sau. “Cởi quần áo!”. Nếu lão tử phát hiện ngươi có gian tình gì với yêu nữ thì chuẩn bị thành thái giám đi!
          “Tê!”. Thẩm Thiên Lăng ở trên nóc phòng hít một hơi khí lạnh.
          Tần Thiếu Vũ bịt miệng hắn.
          Thẩm tiểu thụ quay đầu nhìn nam nhân của hắn, đáy mắt tràn ngập khiếp sợ - ngươi nghe thấy không, cởi quần áo nha! Diệp đại ca thật nóng bỏng! Ta cũng chưa từng chủ động kêu ngươi cởi đồ!
          Tần Thiếu Vũ cốc đầu hắn.
          Nội lực Thẩm Thiên Phong cao cường, đương nhiên không có khả năng không cảm thấy có người nghe lén trên nóc phòng, nhưng lúc này hắn đã không còn để ý tới. “Cởi quần áo ư?”
          “Mau lên!”. Diệp Cẩn giục.
          Thẩm Thiên Phong cởi đai lưng, đem áo ngoài cởi ra.
          “Tiếp tục!”. Diệp Cẩn ra lệnh.
          Thẩm Thiên Phong cởi sạch toàn bộ quần áo.
          Diệp Cẩn tỉ mỉ quan sát một chút, không phát hiện vết hôn hay bất cứ thứ gì khả nghi mới nói. “Được rồi, đi đi”
          Thẩm Thiên Phong: …
          Diệp Cẩn ôm tiểu phượng hoàng lăn vào sâu trong giường.
          Thẩm tiểu thụ khẩn trương nằm sấp trên nóc nhà, thời điểm này nếu đại ca rời đi thì nhất định là thái giám!
          Tần Thiếu Vũ thấy vẻ mặt của hắn rất đáng yêu, vì vậy tiến tới hôn một cái.
          Tại thời khắc mấu chốt đừng giỡn chứ! Thẩm tiểu thụ oán trách!
          Rõ ràng đang căng thẳng!
          Thẩm Thiên Phong mặc quần áo tử tế vào, đứng trong phòng không nhúc nhích.
          “Làm gì vậy?”. Diệp Cẩn cực kì hung dữ. “Muốn ở lại đây đón Tết sao?”     
          “Chúng ta gần một tháng chưa gặp nhau rồi”. Thẩm Thiên Phong đứng bên giường. “Ngươi… nghĩ tới đâu rồi?”
          “Một tháng rất lâu sao?”. Diệp Cẩn ôm Cục Bông ngồi dậy, giận dữ nói. “Xưa kia ngươi rời đi rất nhiều năm thì thế nào?”
          “Năm đó là ta sai”. Thẩm Thiên Phong nhìn Diệp Cẩn. “Nhưng ta vẫn muốn xin một cơ hội được bù đắp lại”
          “Con của ngươi thì sao?”. Diệp Cẩn hỏi.
          “Ta sẽ cứu hắn ra”. Thẩm Thiên Phong nói.
          “Ngươi ở bên ta, không sợ đứa bé bị giết sao?”. Diệp Cẩn nhìn thẳng Thẩm Thiên Phong.
          “Sợ”. Thẩm Thiên Phong gật đầu. “Nên ta sẽ cố gắng hết sức cứu hắn, cũng sẽ cố gắng hết sức bảo vệ ngươi”
          “Lúc trước sao không thấy ngươi tỉnh ngộ như vậy?”. Diệp Cẩn lầm bầm.
          “Lúc trước ta không nghĩ ra”. Thẩm Thiên Phong ngồi bên giường. “Lúc ta gặp ngươi thì đã rất nhiều năm sau sự kiện Mạc Bắc, ta không biết năm đó ta có một đứa con trai”
          Diệp Cẩn xoa loạn lông tơ của Cục Bông, vẻ mặt cực kì căm hận.
          “Chíp”. Ánh mắt Cục Bông hơi hoang mang.
          “Sau khi Hồng Cô tìm được ta, ta rất hỗn loạn, vừa thấy có lỗi với Tửu Tam nương, vừa không biết đối mặt với ngươi thế nào, cũng không muốn khiến đứa trẻ vô tội mất mạng”. Thẩm Thiên Phong nói. “Cho nên lựa chọn sai phương pháp, không từ mà biệt, thậm chí đối kháng với ngươi, muốn cho ngươi quên ta”
          Nhớ tới thời gian trước, Diệp Cẩn đầy uỷ khuất, vì vậy giơ tay lên tát một cái. “Đồ chết tiệt!”
          Thẩm Thiên Lăng ở trên nóc phòng thở dài, đại tẩu của hắn thật bạo lực.
          Tần Thiếu Vũ kéo áo lại cho hắn, tránh cho Béo Béo nhiều chuyện nhà mình bị lạnh mà phát bệnh.
          “Cho ta một cơ hội nữa được không?”. Thẩm Thiên Phong kéo tay Diệp Cẩn.
          “Được cái rắm!”. Diệp Cẩn rút tay về, ôm Cục Bông nằm xuống. “Tìm con trai ngươi trước đi!”
          “Sau khi tìm được rồi sao?”. Thẩm Thiên Phong nhìn Diệp Cẩn.
          “Sau khi tìm được, phụ tử các ngươi đoàn tụ, lão tử quay về Quỳnh Hoa cốc một mình”. Diệp Cẩn dùng chăn trùm đầu. “Ra ngoài!”
          Thẩm Thiên Phong bất đắc dĩ. “Tiểu Cẩn”
          “Ta muốn ngủ!”. Giọng Diệp Cẩn băng lãnh.
          “Chíp!”. Cục Bông ngồi xổm trên gối, ánh mắt hạt đậu cũng cực kì kiên định!
          “… Ngủ ngon”. Thẩm Thiên Phong thoả hiệp, xoay người ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại cho hắn rồi ngẩng đầu nhìn lên nóc phòng.
          Ha ha ha ha, Thẩm tiểu thụ vô tội nhìn trời.
          Tần Thiếu Vũ ôm hắn nhảy xuống sân.
          “Ra ngoài!”. Sợ quấy rầy Diệp Cẩn ngủ, Thẩm Thiên Phong trực tiếp ra khỏi tiểu viện.
          Ngươi kêu chúng ta ra thì chúng ta sẽ ra sao? Như vậy chẳng phải rất mất mặt ư? Thẩm Thiên Lăng quyết đoán kéo nam nhân hắn chạy về phòng. “Chúng ta đi ngủ!”
          Tần Thiếu Vũ cười, kéo Thẩm Thiên Lăng lại, cúi đầu hung hăng hôn một cái. “Sao lại đáng yêu như thế chứ”
          “Về phòng!”. Thẩm Thiên Lăng đẩy cửa ra.
          “Ngủ trước đi”. Tần Thiếu Vũ nói. “Ta còn chuyện phải bàn với Thiên Phong”
          “Nhưng chúng ta vừa nghe lén đại ca”. Thẩm Thiên Lăng nhắc nhở.
          “Thì sao?”. Tần Thiếu Vũ nói. “Cùng lắm lần sau cho hắn nghe lại chúng ta”
          Thẩm Thiên Lăng: …
          Nam nhân của mình thật phóng túng.
          “Ngủ đi”. Tần Thiếu Vũ hôn lên trán Thẩm Thiên Lăng.
          “Ta đi chung với ngươi”. Thẩm tiểu thụ rất nhiều chuyện.
          “Cũng được”. Hắn nói gì thì Tần Thiếu Vũ nghe nấy, hai người cùng nhau ra ngoài.
          “Các ngươi…”
          “Ngươi thật khiến bọn ta thất vọng!”. Thẩm Thiên Phong vừa mở miệng, Thẩm Thiên Lăng đã đổi sang giọng điệu vô cùng đau đớn mà cắt ngang. “Thế mà bị Diệp đại ca đuổi ra!”
          Thẩm Thiên Phong: …
          Tần Thiếu Vũ nén cười.
          “Diệp đại ca rõ ràng không buông ngươi xuống được, tình huống này chẳng lẽ không nên tới cưỡng hôn ư?”. Thẩm tiểu thụ hướng dẫn từng bước. “Đuổi ra thì thật mất mặt!”
          “Ta không muốn ép hắn nữa”. Thẩm Thiên Phong nói.
          “Vậy ngươi độc thân cả đời đi”. Thẩm Thiên Lăng cực kì bén nhọn.
          Thẩm Thiên Phong lười tranh cãi với Thẩm Thiên Lăng, trực tiếp hỏi Tần Thiếu Vũ. “Gần đây vết thương thế nào?”
          “Ta quả thật thất vọng về ngươi!”. Thẩm Thiên Lăng còn đang nhắc nhở.
          Thẩm Thiên Phong cố nén xúc động muốn đập đầu hắn.
          “Không sao rồi”. Tần Thiếu Vũ nói. “Dù ngươi không xuống núi, ngày mai ta và Lăng nhi cũng sẽ đến hội họp với thuộc hạ Truy Ảnh cung ở Thiên Ổ Thuỷ trại, sau đó nhanh chóng khởi hành đi Nam Hải”
          “Cũng tốt”. Thẩm Thiên Phong gật đầu. “Ngươi cứ mang Lăng nhi đi tìm Quỷ Thủ tiền bối, chuyện nơi đây cứ giao cho ta là được”
          “Diệp Cẩn cũng muốn đi chung với bọn ta”. Tần Thiếu Vũ nói.
          “Đúng vậy!”. Thẩm tiểu thụ gật đầu, đại tẩu cũng muốn đi!
          “Tiểu Cẩn muốn cùng các ngươi đi Nam Hải ư?”. Thẩm Thiên Phong nghe vậy hơi giật mình.
          “Cũng không ngoài dự liệu”. Tần Thiếu Vũ nói. “Dù sao những người làm nghề y trên giang hồ, không mấy ai là không muốn gặp sư phụ ta”
          “Ta cũng đi”. Thẩm Thiên Phong rất quyết đoán.
          Thẩm tiểu thụ nhắc nhở. “Diệp đại ca sẽ không chịu”. Bây giờ ngươi đang ở giai đoạn khiến người ta thấy phiền, nhất định sẽ bị ghét bỏ!
          “Đừng cho hắn biết là được”. Thẩm Thiên Phong nói. “Ta âm thầm đi theo các ngươi”
          “Cục diện rối rắm ở Thiên Ổ Thuỷ trại thì sao?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi. “Ngươi cũng biết bây giờ đang hỗn loạn, huống hồ vẫn chưa biết người hạ cổ hại Thiếu Vũ là ai, cũng vẫn chưa tìm ra được”. Tuy Hồng Cô đã chết nhưng đại ca vẫn chưa biết, cho nên phải diễn trò một chút!
          “Chuyện giang hồ sẽ có người giang hồ giải quyết”. Thẩm Thiên Phong nói. “Thiếu ta cũng không sao”
          “Nhưng sau này ngươi phải làm minh chủ nha!”. Thẩm Thiên Lăng nhắc nhở.
          “Thì sao?”. Thẩm Thiên Phong nhìn về phía tiểu viện. “Minh chủ là trách nhiệm và nghĩa vụ, còn hắn là mong ước trong tim”. Đời này đã gánh vác nhiều nghĩa vụ rồi, cũng nên nghe theo trái tim một lần.
          Những lời này thật cảm động! Thẩm Thiên Lăng LIKE cho đại ca hắn một cái! Sau đó phô trương mà hắt hơi một cái!
          Hơi lạnh!
          “Về ngủ đi”. Tần Thiếu Vũ ôm Thẩm Thiên Lăng vào lòng, nhìn Thẩm Thiên Phong nói. “Sáng mai chúng ta cùng xuống núi”
          Lập tức sẽ được gặp Tả hộ pháp và ám vệ! Thẩm tiểu thụ rất vui sướng! Chỉ là không biết Phạm Nghiêm lúc nào mới về, hơi nhớ hắn.
          Đương nhiên ở Thiên Ổ Thuỷ trại còn có Tiêu Triển. Có điều Tiêu Triển không phải trọng điểm, mà trọng điểm là Ngâm – Vô – Sương!
          Nghĩ tới hồ ly tinh đúng là phiền không chịu nổi!
          “Ngày mai không cho ngươi nhìn hắn!”. Thẩm tiểu thụ oán hận.
          “Được”. Tần Thiếu Vũ vuốt ve cái bụng mềm của Thẩm Thiên Lăng. “Chỉ nhìn một mình phu nhân thôi”
          “Không biết sao này ai sẽ lấy hắn!”. Thẩm Thiên Lăng vô cùng nhỏ nhen. “Sẽ cực kì xui xẻo”
          Tần Thiếu Vũ bật cười, ôm Thẩm Thiên Lăng trìu mến hôn một cái.
          Bình dấm chua thật đáng yêu.
          Gánh vác sứ mệnh vĩ đại PK với hồ ly tinh, sáng hôm sau Thẩm Thiên Lăng cố ý mặc đẹp một chút, một thân áo trắng cực kì thoát tục!
          Kĩ xảo biểu diễn cũng không có gì lạ! Thẩm tiểu thụ nhìn vào gương đồng làm ra vẻ mặt lãnh diễm, cực kì cao quý!
          “Không được làm ra vẻ mặt này”. Tần Thiếu Vũ ôm Thẩm Thiên Lăng từ phía sau. “Lăng nhi cười rộ lên mới đẹp”
          “Cái này gọi là ý chí chiến đấu!”. Thẩm Thiên Lăng nghiêm túc siết thành nắm đấm. “Ta muốn knock- out hắn!”
          Tần Thiếu Vũ dở khóc dở cười. “Lại nói mấy từ ta nghe không hiểu”
          “Ngươi không cần phải hiểu!”. Thẩm Thiên Lăng cực kì khí phách. “Nói chung ta không thể kém hắn!”
          Cực kì có khí chất vợ cả!
          Nhất định được di truyền từ Thẩm phu nhân!
          Quả thật không thể tuyệt vời hơn nữa!
          Mấy con phượng hoàng giương cánh bay lên mang ba người xuống chân núi, tìm vài con ngựa trong trấn, buổi chiều đã chạy tới Thiên Ổ Thuỷ trại.
          “Cung chủ, Thẩm công tử”. Vì chân nhân thích yên tĩnh nên bình thường mọi người cũng không được đến Phượng Hoàng sơn, lúc này Hoa Đường nhìn thấy Tần Thiếu Vũ và Thẩm Thiên Lăng thì rất vui mừng.
          “Những người còn lại đâu rồi?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
          “Các huynh đệ đều ở sân luyện võ giúp huynh đệ Giang gia huấn luyện thủ vệ vừa tuyển tới”. Hoa Đường nói.
          Tần Thiếu Vũ nghe vậy giật mình. “Từ lúc nào mà bọn họ có chí tiến thủ như vậy?”
          Hoa Đường cực kì lưu loát. “Cung chủ yên tâm, chúng ta có thu tiền”
          Thẩm Thiên Lăng: …
          Người ta vừa trải qua kiếp nạn, các ngươi không thể phúc hậu một chút sao?
          Thật hết nói nổi!

4 nhận xét:

  1. Bây giờ đã biết kỹ thuật nghe lén của ám vệ ai dạy cho rồi, cái cung này đúng là ko bao giờ chịu lỗ, dạy võ cho ngta còn đòi phí, pó tay

    Trả lờiXóa
  2. Diệp CẨn đúng là còn giả vờ hờn giân, nói theo thực tế thì cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Nếu bỏ qua dễ dàng sau này bị người xem thường là có khả năng!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Nếu là Phong ca thì không bị xem thường đâu, thê nô mà ~

      Xóa