Chủ Nhật, 8 tháng 6, 2014

GIANG HỒ KÌ BA 61

CHƯƠNG 61: THƯ GÌ CHỨ!
          “Phái thêm nhiều người đi thăm dò”. Tần Thiếu Vũ nói. “Hành động cẩn thận, đừng để người khác phát hiện”
          “Vâng”. Triệu Ngũ gật đầu. “Đúng rồi, hồi nãy ở trên đường nghe người ta nói Tiêu nhị đương gia của Đoạn Tình cốc vài ngày nữa sẽ đến”
          Nghe thấy tên Tiêu Triển, Thẩm Thiên Lăng ở sau bình phong yên lặng thở dài một hơi.
          Cục diện rối rắm thật khiến người ta đau đầu!
          “Ngây ngẩn cái gì thế?”. Triệu Ngũ đi rồi, Tần Thiếu Vũ lách vào trong bình phong, thấy hắn còn đang thẫn thờ.
            Thẩm Thiên Lăng thành thật nói. “Đang nghĩ tới Tiêu Triển”
          Sau đó hắn bị Tần cung chủ búng vào đầu. “Không cho nghĩ”
          “Ta đang nghiêm túc”. Thẩm Thiên Lăng vẻ mặt >_<. “Hắn có vẻ khó chơi, ta không chắc sẽ thuyết phục được hắn”
          “Thì sao?”. Tần Thiếu Vũ ngồi cạnh hắn. “Chẳng lẽ hắn còn có thể đoạt ngươi khỏi tay ta?”
          “Nói thì nói vậy nhưng trước kia vốn là lỗi của ta”. Thẩm Thiên Lăng buồn phiền đến cực điểm. Thật ra nghiêm túc mà nói cũng không phải lỗi của ta, nhưng chuyện này không cách nào giải thích được, thật oan uổng.
          “Cho nên mới kêu ngươi đi xin lỗi”. Tần Thiếu Vũ ôm hắn đặt lên đùi mình. “Bất cứ ai cũng không thể làm đúng cả đời, biết sai thì phải sửa”
          “Ngươi thì sao?”. Thẩm Thiên Lăng kéo nhẹ tóc hắn. “Có từng làm chuyện gì sai không?”
          Tần Thiếu Vũ gật đầu. “Đương nhiên có”
          Thẩm tiểu thụ hứng thú. “Nói nghe thử xem”
          “Không nói”. Tần cung chủ cự tuyệt.
          “Đừng nhỏ mọn vậy chứ!”. Thẩm Thiên Lăng nổi máu tò mò. “Nói chút xíu thôi cũng được”
          “Nói xong không cho ngươi tức giận”. Tần Thiếu Vũ nói.
          “Được”. Thẩm Thiên Lăng không nghĩ ngợi nhiều đáp ứng một tiếng, sau đó buồn bực hỏi. “Sao ta phải giận, liên quan tới ta sao?”
          “Liên quan tới Ngâm Vô Sương”. Lời nói của Tần Thiếu Vũ rất giật gân.
          Thẩm Thiên Lăng nhất thời nheo mắt lại.
          Đừng nói ngươi và hồ ly tinh từng yêu nhau nhé!
          “Biểu cảm gì thế này”. Tần Thiếu Vũ dở khóc dở cười, chọt chọt cái bụng mềm của hắn.
          “Nói!”. Thẩm Thiên Lăng rất nghiêm túc.
          “Là chuyện năm năm trước”. Tần Thiếu Vũ nói. “Lúc đó cả nước gặp hạn hán, cuộc sống bấp bênh, bạo loạn tùy thời có thể xảy ra, một số Tà giáo ở các nước khác cũng nhân cơ hội lẻn vào Trung Nguyên, liên hợp với Phượng Cửu Dạ, âm mưu làm rối loạn giang hồ”
          “Sau đó thì sao?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.
          “Các đại môn phái không thể để bọn họ làm loạn, vì vậy tụ tập ở trấn Ngô Đồng vào đầu tháng chín, cùng bàn việc tiêu diệt bọn họ. Mà Truy Ảnh cung và Vô Tuyết môn cùng đối phó một ma giáo ở Tây Vực gọi là Khương Cốt bang”
          “Sau đó các ngươi lâu ngày nảy sinh tình yêu?”. Thẩm Thiên Lăng lẩm bẩm, thật là cực kì cẩu huyết!
          “Nói bậy”. Tần Thiếu Vũ búng vào đầu hắn. “Lúc đó ta và Ngâm Vô Sương không cùng lúc ra mặt nên cũng không thấy có gì không ổn. Vốn tưởng với thực lực của Truy Ảnh cung và Vô Tuyết môn thì có thể dễ dàng tiêu diệt một giáo phái nho nhỏ, nhưng không ngờ đối phương am hiểu mê trận, giăng bẫy dụ Ngâm Vô Sương đến biên cảnh, nhốt ở Quỷ thành trong sa mạc”
          “Quỷ thành?”. Sau lưng Thẩm Thiên Lăng tê rần.
          “Là cách gọi quen thuộc của dân chúng địa phương mà thôi. Nhưng dù không có quỷ, người bình thường đi vào cũng không ra được”. Tần Thiếu Vũ nói. “Lúc ta nhận được tin đã là mười ngày sau. Lúc đó ở chung với ta còn có chưởng môn của nhiều môn phái khác, hầu như mọi người đều cho rằng không thể cứu Ngâm Vô Sương trở về nữa. Mười ngày không ăn không uống bị nhốt ở sa mạc, dù không có cơ quan hay ám sát cũng không thể chịu được”
          “Sau đó ngươi đi cứu hắn một mình ư?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.
          “Truy Ảnh cung hợp tác với Vô Tuyết môn, ta đương nhiên phải cứu hắn”. Giọng Tần Thiếu Vũ trầm thấp. “Ta vốn định lẻn vào Quỷ thành tìm người, nhưng không ngờ bị những người gần đó phát hiện. Mười mấy nam tử Tây Vực cầm đao vây bắt ta, ta tưởng là người của Khương Cốt bang nên giết sạch bọn họ”
          Thẩm Thiên Lăng mơ hồ đoán được một chút.
          “Sau khi giết người xong ta xoay người muốn chạy, lại nghe xa xa truyền tới tiếng lục lạc”. Lòng bàn tay Tần Thiếu Vũ băng lãnh. “Một nhóm dân du mục chậm rãi ca hát đi qua, vốn đang cười nói, nhưng khi nhìn thấy thi thể trên đất thì bắt đầu gào khóc. Lúc này ta mới biết đã giết lầm người, bọn họ không phải tà giáo mà là dân du mục bình thường mà thôi”
          “Nhưng bọn họ dùng đao uy hiếp ngươi”. Thẩm Thiên Lăng nắm tay hắn.
          “Lúc đó Trung Nguyên không an ổn, triều đình đang tập trung tiêu diệt loạn đảng”. Tần Thiếu Vũ nói. “Không ít sơn tặc bị quan binh truy sát nên chạy trốn tới biên cảnh tiếp tục làm chuyện ác. Những người dân du mục kia cũng cho rằng ta là thổ phỉ mà thôi”
          “…”.Thẩm Thiên Lăng không biết nên nói gì.
          “Lúc đó ta nấp sau một tảng đá lớn, quanh tai đều là tiếng khóc”. Tần Thiếu Vũ cười khổ. “Cả đời cũng không quên được”
          Thẩm Thiên Lăng ôm hắn, vùi mặt vào vai hắn. “Đừng nói nữa, ta không hỏi nữa đâu”
          “Sau đó ta vào thành, tốn biết bao nhiêu công sức mới tìm được Ngâm Vô Sương, mang hắn ra ngoài”. Tần Thiếu Vũ nói. “Trong thành khói độc tràn lan, lúc đó hắn đã hôn mê bất tỉnh, ta cũng bị thương nặng, gần như mất mạng”
          “Ừ”. Thẩm Thiên Lăng như con mèo nhỏ cắn cắn tai hắn.
          “Làm gì vậy?”. Tần Thiếu Vũ bật cười.
          “Đừng buồn nữa”. Thẩm Thiên Lăng ôm cổ hắn. “Ngươi cũng không cố ý”
          “Đã làm sai thì có buồn cũng vô ích, ta chỉ có thể thay bọn họ chăm sóc vợ con”. Tần Thiếu Vũ vén tay áo lên, lộ ra một vết bầm màu xanh đen.
          “Cái gì vậy?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.
          “Giết người vô tội, ông trời báo ứng”. Tần Thiếu Vũ tự giễu. “Bị khói độc của Quỷ thành khiến cho tâm mạch bị thương, không có cách nào trị khỏi”
          “Có sao không?”. Thẩm Thiên Lăng nhất thời lo lắng.
          “Không phải chuyện gì lớn”. Giọng Tần Thiếu Vũ rất dịu dàng. “Đừng sợ”
          “Chuyện nhỏ cũng không được!”. Thẩm Thiên Lăng tựa trước ngực hắn. “Phải bình an cả đời”
          Tần Thiếu Vũ cười cười, ôm hắn về phòng ngủ.
          “Cung chủ”. Một lát sau ám vệ ở ngoài cửa nói. “Vô Tuyết môn chủ phái người đến nói đã chuẩn bị sẵn rượu Trúc Diệp Thanh hảo hạng”
          Thẩm Thiên Lăng nhất thời căm giận siết chặt nắm đấm. Hồ ly tinh quả thật đáng ghét!
          Tần Thiếu Vũ thấy vậy buồn cười, tiến đến hôn nhẹ hắn.
          “Cung chủ?”. Thấy hắn một lúc lâu không trả lời, ám vệ lại nói. “Hay là ta nói với hắn cung chủ đang động dục?”
          “Động dục cái gì, cung chủ cũng không phải Tiêu mễ mễ (có ai nhớ biệt danh này của Tiêu Triển không? ~)”. Một ám vệ khác quay đầu đánh hắn một bạt tay. “Uốn lưỡi trước khi nói!”
          “Động dục, nóng lên, nóng… động… lên!”. Ám vệ nỗ lực một chút, rốt cuộc phát âm chuẩn xác mà la lớn ra bên ngoài. “Xin các hạ về đi, cung chủ của chúng ta đêm nay không rảnh, hắn đang động dục nghiêm trọng!”
          Những người còn lại phút chốc bắt hắn lại đấm đá, mẹ nó, vẫn nói sai!
          Thẩm Thiên Lăng: …
          Tần Thiếu Vũ dở khóc dở cười.
          “Không đi uống rượu sao?”. Thẩm Thiên Lăng lẩm bẩm. “Có người chuẩn bị Trúc Diệp Thanh hảo hạng kìa!”
          “Ngươi muốn ta đi sao?”. Tần Thiếu Vũ vươn tay nhéo má hắn.
          “Rất muốn”. Vẻ mặt Thẩm tiểu thụ rất thành thật.
          Tần Thiếu Vũ bật cười, ôm hắn lăn trên giường.
          “Còn chưa tắm!”. Thẩm tiểu thụ mắc bệnh sạch sẽ.
          Tần Thiếu Vũ hôn lên má hắn một chút. “Ừ, tắm cho ta đi”
          “Cung chủ”. Ám vệ ở ngoài gọi.
          “Chuyện gì?”. Tần Thiếu Vũ cởi ra đai lưng của Thẩm Thiên Lăng.
          Thẩm tiểu thụ giãy dụa.
          “Có người nói Tiêu nhị đương gia đã đến Thiên Ổ Thủy trại”. Ám vệ nói. “Hình như đang đến đây”
          Tần Thiếu Vũ cười nhạt. “Đến sớm ghê”
          Thẩm tiểu thụ cứng đờ. “Lúc trước không phải nói còn ba bốn ngày nữa sao?”
          “Ai biết đâu”. Tần Thiếu Vũ hôn lên ngực hắn, không nhịn được mà nói. “Chắc là trộm ngựa ở đâu đó”
          Thẩm Thiên Lăng: …
          Dù gì cũng là sư đệ của ngươi, đừng nói người ta bần tiện như vậy a!
          “Cung chủ”. Ám vệ lại nói. “Tiêu nhị đương gia xách dao tới rồi”
          Thẩm Thiên Lăng thở dài, vươn tay đẩy hắn ra. “Đứng dậy mau, chuẩn bị chiến đấu”
          Tần Thiếu Vũ lại cắn trước ngực hắn một chút rồi mới lưu luyến ngồi dậy.
          “Cung chủ”. Ám vệ gõ cửa lần nữa.
          Sau đó Thẩm Thiên Lăng và hắn đồng loạt nói. “Tiêu nhị đương gia muốn gặp Thẩm công tử”
          Đoán đúng y chang, một chữ cũng không sai! Cực kì chính xác!
          Tần Thiếu Vũ suýt nữa cười ra tiếng.
          Ám vệ cũng sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng khen ngợi. “Phu nhân thật thông minh hơn người”
          “Bây giờ ta không muốn gặp hắn”. Thẩm Thiên Lăng nằm lì trên giường thở dài, buổi tối cần ngủ ngon!
          “Không muốn gặp thì không gặp”. Tần Thiếu Vũ chỉnh sửa y phục. “Ở trong phòng chờ ta trở lại”
          “Các ngươi không đánh nhau đấy chứ?”. Thẩm Thiên Lăng hơi quan tâm.
          “Đánh nhau thì sao”. Tần Thiếu Vũ nói. “Hắn đánh không lại ta”
          “Thẩm Thiên Lăng!”. Trong viện truyền tới một tiếng gầm!     
          Thẩm tiểu thụ bị dọa run một cái. Mẹ kiếp, đừng bất ngờ hô lớn vậy chứ, ngươi cũng đâu phải pháo!
          Tần Thiếu Vũ vỗ vỗ mặt hắn, xoay người ra ngoài.
          Tiêu Triển đứng trong viện, tâm trạng cáu kỉnh cực độ.
          “Lăng nhi ngủ rồi”. Tần Thiếu Vũ nói. “Nếu không có việc gì gấp thì xin Nhị đương gia sáng mai hãy tới”
          “Gọi hắn ra đây!”. Sắc mặt Tiêu Triển rất khó xem. “Nếu không ta đành phải đánh vào”
          Tần Thiếu Vũ chậc chậc. “Nửa đêm đòi đánh đòi giết, muốn gặp phu nhân ta, truyền ra ngoài Nhị đương gia không sợ mất mặt sao?”
          Tiêu Triển rút đao khỏi vỏ, rõ ràng không đạt được mục đích thì không bỏ qua.
          Tần Thiếu Vũ cười nhạt, đón lấy bội kiếp trong tay ám vệ.
          Bầu không khí nhất thời căng thẳng, xung quanh một mảnh yên tĩnh, dường như tiếng ve cũng dừng lại.
          Sau đó trong nháy mắt, hai người sẽ đánh nhau?
          Thật ra là không! Bởi vì chưa ai kịp ra chiêu thì Thẩm Thiên Lăng đã ngao ngao lăn ra cửa. Hồi nãy ngồi chồm hổm ở khe cửa nhìn lén hơi lâu nên lúc đứng lên hơi chóng mặt.
          Cực kì mất mặt.
          Tần Thiếu Vũ hơi kinh ngạc, bay tới ôm hắn vào lòng. “Sao vậy?”
          Thẩm Thiên Lăng sờ mũi một cái, bình tĩnh nhìn Tiêu Triển. “Ta ra rồi đây, ngươi tìm ta có việc gì?”. Khí chất cao ngạo giống như vừa rồi chưa từng xảy ra chuyện gì!
          “Đây là chuyện gì?”. Tiêu Triển nghiến răng nghiến lợi, vứt một đống sách trước mặt hắn.
          Thẩm Thiên Lăng kì quái nhìn thoáng qua, chỉ thấy tựa đề phần lớn là “Tần cung chủ dùng vạn lượng vàng mua một tiếng cười, ở sau rèm đỏ mà điên loan đảo phượng một đêm” hoặc “Thẩm công tử uống thuốc đặc chế, cùng Tần cung chủ hoan ái chốn khuê phòng”, vừa nhìn đã thấy mặt đỏ tim đập!
          “Ngươi thế mà mua mấy thứ này!”. Thẩm Thiên Lăng dùng ánh mắt nhìn kẻ biến thái mà nhìn Tiêu Triển. Dân chúng mua xem cho vui thì thôi, ngươi hóng chuyện làm gì! Hơn nữa mua rồi thì thôi, còn chạy tới hỏi, đầu bị nước vô hay sao?
          “Ngươi chưa đọc qua sao?”. Tiêu Triển giận dữ nói.
          WTF! Thẩm Thiên Lăng quả thật muốn quỳ lại trí thông minh của hắn. “Sao ta phải đọc?”. Chỉ có kẻ ăn no rửng mỡ mới có thể tự xem cảnh mình xx! Hơn nữa lão tử và ai kia cũng chưa xx với nhau!
          Đêm nay vốn định xx, kết quả bị ngươi chạy tới cắt ngang!
          Quả thật đáng ghét!
          Tần Thiếu Vũ nhíu mày. “Nhị đương gia chạy tới để hỏi chuyện này sao?”
          Tiêu Triển nhặt lên một quyển sách, tiện tay lật ra một tờ ném cho Thẩm Thiên Lăng.
          Thẩm tiểu thụ cầm lên đọc, chỉ thấy trên đó viết “Thẩm công tử và Tần cung chủ phu thê tình thâm, hôm đó hai người đang uống rượu trong rừng hoa thì thấy một nữ tử ôm đàn tỳ bà, cưỡi mây bay tới, nhìn kĩ chính là yêu hồ ngàn năm Tiêu Mễ Mễ”
          “Phụt”. Thẩm Thiên Lăng cười ra tiếng.
          Tiêu Mễ Mễ.
          “Ngươi còn dám cười”. Tiêu Triển giận dữ nói.
          Thẩm Thiên Lăng an ủi. “Thật ra chưa chắc mọi người nghĩ Tiêu Mễ Mễ là ngươi”
          “Tại sao phải đưa thư của ta cho những người khác?”. Tiêu Triển áp sát từng bước.
          Thẩm Thiên Lăng sửng sốt. “Thư gì?”
          “Còn làm bộ?”. Trên trán Tiêu Triển nổi gân xanh.
          Làm bộ muội ngươi! Thẩm Thiên Lăng không hiểu gì hết! Lão tử không biết thật mà, thư gì chứ, hoàn toàn không biết a!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét