Thứ Năm, 26 tháng 6, 2014

GIANG HỒ KÌ BA 122

CHƯƠNG 122: TẦN CUNG CHỦ KHÔNG GIỐNG TRONG LỜI ĐỒN!
          “Không có phòng hảo hạng thì lấy phòng thường sạch sẽ cũng được”. Tần Thiếu Vũ nhượng bộ.
          Tiểu nhị lắc đầu. “Phòng thường cũng không còn, trong quán trọ chỉ còn lại vài chỗ dư trong phòng tập thể mà thôi”
          “Thôi đi”. Tần Thiếu Vũ ra ngoài. “Chúng ta đi chỗ khác”
          “Đổi chỗ khác cũng không còn đâu”. Tiểu nhị gọi lại từ phía sau, hảo tâm nhắc nhở. “Gần đây trong thành có rất nhiều người ngoài tới, hầu như quán trọ nào cũng chật ních. Bây giờ trời tối lại càng khó tìm chỗ ở”
          “Nơi đây tuy là con đường giao thông quan trọng nhưng cũng đã qua mùa buôn bán, sao lại đột nhiên có nhiều người tới như vậy? Gần đây thành Mộ Vân có sự kiện gì sao?”. Diệp Cẩn hơi nghi hoặc.
          “Hoá ra các vị còn chưa biết”. Tiểu nhị cười ha ha. “Thành Mộ Vân không có sự kiện gì lớn, nhưng đây là con đường đi qua Hoan Thiên trại. Ngày 15 tháng này, Đỗ tiểu thư muốn tổ chức luận võ chọn rể”
          “Đỗ Tranh?”. Tần Thiếu Vũ nghe vậy giật mình. “Nàng cần phải luận võ chọn rể ư?”
          “Đương nhiên không cần”. Tiểu nhị gật đầu. “Nghe nói là đệ nhất mỹ nữ giang hồ, cũng không biết ai có phúc lấy được nàng về nhà”
          “Ngươi quen ư?”. Diệp Cẩn hỏi Tần Thiếu Vũ.
          Tần cung chủ bình tĩnh lắc đầu. “Sao có thể, nghe cũng chưa từng nghe qua, ta chỉ thuận miệng đoán mò thôi”
          Thẩm Thiên Lăng: …
          Ngươi còn có thể xạo hơn nữa không?
          “Hiện tại đêm đã khuya, ra ngoài cũng chưa chắc tìm được chỗ ở”. Thái độ tiểu nhị rất chân thành. “Hay là các vị cứ ở đây một đêm đi, ngày mai nếu có khách rời khỏi, ta sẽ sắp xếp phòng hảo hạng cho ba vị”
          Trong phòng hơi oi bức, Thẩm Thiên Lăng cởi mũ và áo choàng xuống cho thoáng khí một chút.
          “Ối trời ơi!”. Tiểu nhị đột nhiên kêu lên.
          Thẩm Thiên Lăng sợ hết hồn. “Ngươi bị sao vậy?”
          “Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi là Thẩm công tử?”. Tiểu nhị phấn khích đến mức lạc giọng!
          Thẩm Thiên Lăng: …
          Lại bị nhận ra.
          “Quả thật là Thẩm công tử rồi”. Tiểu nhị trong nháy mắt nước mắt lưng tròng.
          Thẩm Thiên Lăng ha ha cười gượng, sau đó kéo nhẹ tay áo nam nhân của hắn – Chúng ta mau đi thôi!
          “Nếu sớm biết Thẩm công tử tới, hôm nay Nhị thiếu gia nhà ta chắc chắn sẽ không đến Hoan Thiên trại”. Tiểu nhị cực kì tiếc nuối. “Hắn rất ngưỡng mộ danh tiếng công tử, thậm chí còn mua vài tập tranh để dành”
          “Cáo từ”. Trên đường gặp phải fan não tàn, Thẩm tiểu thụ vội kéo tay nam nhân của hắn ra ngoài.
          “Thẩm công tử xin dừng bước!”. Tiểu nhị vui vẻ từ trong quầy chạy ra. “Đợi ta đi bẩm báo Đại thiếu gia một tiếng, nhất định có thể chuẩn bị phòng hảo hạng cho ba vị”
          “Vừa rồi mới nói là đầy khách mà”. Tần Thiếu Vũ lạnh lùng nói. “Sao bây giờ lại có phòng?”
          “Các hạ là Tần cung chủ ư?”. Tiểu nhị dè dặt hỏi.
          Tần Thiếu Vũ kiêu ngạo gật đầu.
          Tiểu nhị tức khắc cảm giác ngày hôm nay của mình thật đáng giá, không những được gặp Thẩm công tử mà còn được gặp người nhà Thẩm công tử. Vì vậy hắn hưng phấn nói. “Quả thật là đầy khách rồi, nhưng trên lầu còn hai phòng trống, vốn là chỗ ở của thiếu gia, không để cho người ngoài. Nhưng nếu là ba vị muốn ở, tất nhiên không thành vấn đề”
          “Hắt xì!”. Thẩm Thiên Lăng bất chợt hắt hơi một cái.
          “Ta đi chuẩn bị phòng hảo hạng cho công tử!”. Tiểu nhị xoay người chạy như bay. Trời đêm nhiều sương, không thể để Thẩm công tử sinh bệnh!
          Diệp Cẩn cũng đưa một chai thuốc nhỏ cho Thẩm Thiên Lăng, dặn hắn sau khi về phòng thì uống vào, tránh cho cảm lạnh mà phát tác Hàn độc.
          Sức mạnh của fan não tàn rất to lớn, vì vậy không lâu sau ba người đã tiến vào phòng hảo hạng. Mà tiểu nhị sau khi đưa nước tắm và nước trà xong còn loay hoay không nỡ rời đi, cực kì muốn nhìn Thẩm công tử lâu hơn một chút. Cuối cùng hắn bị Tần Thiếu Vũ lạnh lùng ném ra cửa.
          “Mệt quá”. Thẩm Thiên Lăng nằm trên giường, không muốn nhúc nhích.
          Tần Thiếu Vũ cởi quần áo cho hắn, ôm hắn bỏ vào thùng nước tắm. “Tẩy đi khí lạnh rồi ngủ”
          “Đỗ Tranh mà tiểu nhị vừa nói đến là ai?”. Thẩm Thiên Lăng nằm sấp ở thành thùng mà hỏi.
          Tần Thiếu Vũ nhanh trí nói. “Không rõ lắm, ngoại trừ phu nhân, ta không có hứng thú với bất cứ mỹ nhân nào khác trong thiên hạ”
          Câu trả lời này cực kì tuyệt vời, cực kì lưu loát, tất nhiên xứng đáng được LIKE một cái!
          “Thôi đi”. Thẩm Thiên Lăng dở khóc dở cười. “Nói mau”
          “Đỗ Tranh là ca cơ nổi tiếng trên sông Tần Hoài”. Tần Thiếu Vũ bóp vai cho hắn. “Sau đó không biết có duyên thế nào mà được Lý trại chủ nhận làm nghĩa nữ, mang về Hoan Thiên trại. Ta chỉ biết có bấy nhiêu”
          “Vậy ngươi có từng thấy nàng chưa, dáng dấp ra sao?”. Thẩm Thiên Lăng hơi tò mò. Giang hồ đệ nhất mỹ nữ nha, nếu không phải khuynh quốc khuynh thành thì cũng rất đẹp!
          Tần Thiếu Vũ suy nghĩ một chút rồi làm ra mặt quỷ. “Đại khái là thế này”
          Thẩm Thiên Lăng cười ra tiếng.
          “Nói chung bảo đảm không đẹp bằng Lăng nhi của ta”. Tần Thiếu Vũ cầm một cái khăn lớn ôm Thẩm Thiên Lăng lên giường, lại rót cho hắn một chén nước ấm. “Uống thuốc đi, đừng để cảm lạnh”
          “Đắng”. Thẩm Thiên Lăng nuốt thuốc vào, khuôn mặt nhăn nhó.
          “Đắng vậy sao?”. Tần Thiếu Vũ cúi đầu hôn môi hắn một chút, sau đó nói. “Đúng là đắng, ngày mai ta sẽ đánh Diệp Cẩn cho ngươi”
          Thẩm Thiên Lăng: …
          Thiếu hiệp ngươi như vậy có phải hơi tàn bạo rồi không?
          “Ngủ đi”. Tần Thiếu Vũ chui vào chăn, đưa tay ôm Thẩm Thiên Lăng vào lòng. “Ngày mai ám vệ sẽ tới từ sớm, chúng ta còn phải chạy đi”
          “Ừ”. Thẩm Thiên Lăng ôm eo Tần Thiếu Vũ, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
          Tần Thiếu Vũ phất tay thổi tắt đèn, nhẹ nhàng vỗ lưng Thẩm Thiên Lăng. Hành trình ngày đêm mệt nhọc, Thẩm Thiên Lăng rất nhanh đã hô hấp đều đặn. Tần Thiếu Vũ cúi đầu hôn lên má hắn, đáy mắt không nhịn được dâng lên ý cười.
          Ngủ đến nửa đêm, sát vách đột nhiên truyền tới tiếng người cãi nhau. Tuy âm thanh rất nhỏ nhưng Tần Thiếu Vũ vẫn cảnh giác tỉnh lại.
          Thẩm Thiên Lăng vùi trong ngực hắn, ngủ vù vù say sưa, áo lót trượt xuống vai, lộ ra một mảng da thịt trắng nõn.
          Ngủ mà còn hấp dẫn như vậy, tay Tần Thiếu Vũ bắt đầu không yên mà luồn vào chăn bóp bóp bụng hắn.
          Thẩm Thiên Lăng theo bản năng né tránh một chút, hừ hừ như heo con.
          Tần cung chủ được một tấc lại tiến một thước, thuận tay lướt xuống. Sắp mò tới được cái mông thì sát vách truyền tới tiếng kim loại va chạm cực nhỏ.
          Người tập võ vừa nghe thì đã biết đây là âm thanh rút đao khỏi vỏ.
          Tần Thiếu Vũ tức khắc nhướn mày, nửa đêm canh ba cãi nhau rồi rút đao, tám chín phần là gây rối.
          Quả nhiên chỉ trong chốc lát, tiếng động ngày càng lớn. Có tiếng cãi nhau, đánh nhau, còn có tiếng bình hoa đập xuống đất. Thẩm Thiên Lăng bị đánh thức, mơ màng dụi mắt. “Sao vậy?”
          “Có người náo loạn”. Tần Thiếu Vũ ôm hắn vào lòng. “Đừng để ý”
          “Chưa tỉnh ngủ nữa”. Thẩm Thiên Lăng nhỏ giọng phàn nàn.
          Tần Thiếu Vũ vỗ vỗ sau lưng hắn. “Sớm biết thì hồi nãy đã ra giết sạch sẽ”
          Thẩm Thiên Lăng: …
          “Ôi chao khách quan đừng nóng!”. Hành lang truyền tới tiếng tiểu nhị run lẩy bẩy. “Trong quán còn có những vị khách khác”
          “Lão tử mặc kệ trong quán của ngươi có ai!”. Nam tử sát vách đá văng cửa phòng, xách đao đứng ngoài hành lang mạnh miệng. “Ai có ý kiến thì kêu hắn tới tìm lão tử!”
          Nhìn lưỡi đao sáng loáng, tiểu nhị sợ muốn tè ra quần, xoay người chạy xuống lầu, cũng không dám lắm miệng nữa.
          Người trong giang hồ thật đáng sợ!
          Nam tử rõ ràng hài lòng, xoay người định về phòng đánh tiếp thì cửa phòng sát vách bị mở ra, Tần Thiếu Vũ lạnh lùng bước tới.
          “Ơ, có người muốn quản chuyện của ta sao?”. Nam nhân mang đao ra oai, ngón tay chỉ vào phòng. “Vừa rồi có người không nghe lời lão tử, hiện tại đang nằm dưới đất”
          “Ngươi tên gì?”. Tần Thiếu Vũ lạnh lùng nói.
          “Ái chà”. Nam tử lắc lư bước tới. “Ở đâu ra một tên trẻ tuổi, vừa nhìn đã biết không rành sự đời, không biết… a!”
          “Một quyền này là cho ngươi một bài học vì làm ồn phu nhân ta nghỉ ngơi”. Tần Thiếu Vũ vẻ mặt vô cảm.
          Nam tử bụm mặt lăn lộn trên đất kêu oa oa, cảm thấy nửa bên mặt đều đã nứt ra!
          Cực kì đau!
          “Hắn không sao chứ?”. Thẩm Thiên Lăng nhảy xuống giường đi tới, hơi lo lắng nhìn người trên đất.
          “Ta ra tay có chừng mực”. Tần Thiếu Vũ kéo áo lại cho Thẩm Thiên Lăng. “Ngoan, mau về giường nghỉ ngơi, đừng để cảm lạnh”
          “Nhưng hắn kêu cứ như heo bị chọc tiết ấy, hay là…”
          Vừa dứt lời, Tần Thiếu Vũ lại đạp một cước. Nam nhân suýt chút nữa tắt thở, ôm ngực ho khan, nhưng không kêu ra tiếng nữa.
          “Vậy là được rồi”. Tần Thiếu Vũ nói.
          Thẩm Thiên Lăng: …
          Thật ra ta muốn nói hay là cho hắn ít thuốc chữa thương, không phải bảo ngươi đánh hắn tiếp!
          “Ngươi, khụ khụ, đến tột cùng là ai?”. Nam nhân rưng rưng rất thê thảm.
          “Ngay cả người nào cũng không biết mà dám nói năng ngông nghênh”. Diệp Cẩn mở cửa chậc lưỡi. “Đáng bị đập chết”
          “Diệp cốc chủ?!”. Nam tử làm ra vẻ mặt vui sướng.
          “Các ngươi quen nhau ư?”. Thẩm Thiên Lăng hơi bất ngờ.
          “Ba năm trước hắn bị ong vò vẽ chích nửa sống nửa chết, ta tiện tay chữa khỏi”. Diệp Cẩn nói. “Ba năm không gặp, xem ra chẳng chút nào tiến bộ”
          “Diệp cốc chủ vẫn nhớ kĩ ta”. Nam tử được thương mà sợ.
          “Ngươi ngốc như vậy, muốn không nhớ cũng khó”. Lời Diệp Cẩn cực kì ác độc.
          Nam tử lập tức lộ ra ánh mắt uỷ khuất của một cô vợ nhỏ.
          “Nếu đã quen biết thì hai vị từ từ ôn chuyện đi nhé”. Tần Thiếu Vũ dắt Thẩm Thiên Lăng vào phòng. “Chúng ta nghỉ ngơi trước”
          “Nếu sớm biết đại hiệp là bạn của Diệp cốc chủ, ta nhất định sẽ cư xử lễ độ!”. Nam tử ra sức giải thích.
          Sau đó hắn bị cánh cửa đập trúng mũi.
          “Từ bây giờ hãy câm miệng đi”. Diệp Cẩn ngồi xổm xuống ném cho hắn một chai thuốc trị thương. “Nếu không không chỉ có hắn muốn đánh ngươi, ta cũng muốn độc chết ngươi”
          Nam tử dùng ánh mắt đầy mong đợi nhìn Diệp Cẩn – không thể nói chuyện thật sao?
          Diệp Cẩn móc ra một chai Hạc Đỉnh Hồng quơ quơ.
          Nam tử lập tức hoảng sợ bịt miệng lại – ta đảm bảo sẽ không lên tiếng!
          Diệp cốc chủ rất hài lòng, đứng dậy về phòng, để lại nam tử sống không bằng chết ở hành lang. Có miệng không thể nói đúng là cực hình trên đời!
          Toàn thân đều muốn sụp đổ.
          Tuy có vài việc xen giữa, nhưng sáng hôm sau Thẩm Thiên Lăng tỉnh dậy rất sớm, theo thói quen ôm lấy người bên cạnh cọ cọ.
          “Còn sớm lắm, ám vệ vẫn chưa tới”. Tần Thiếu Vũ đắp chăn cho hắn. “Ngoan, ngủ tiếp đi”
          “Ừ”. Thẩm Thiên Lăng lười biếng vùi vào ngực hắn. “Không muốn nhúc nhích”
          Tần Thiếu Vũ bật cười, cúi đầu dịu dàng hôn nhẹ hắn. “Thẩm tiểu trư”
          Giây phút yêu đương giữa tình nhân với nhau thật ngọt ngào! Lúc Thẩm Thiên Lăng ôm cổ Tần Thiếu Vũ, định ngửa đầu triền miên hôn nụ hôn chào buổi sáng thì Tần Thiếu Vũ đột nhiên thay đổi sắc mặt.
          “Sao vậy?”. Thẩm tiểu thụ hơi sửng sốt.
          Tần Thiếu Vũ lấy cái chén tối hôm qua Thẩm Thiên Lăng uống bên đầu giường, vung tay ném ra ngoài.
          “A!”. Ngoài hành lang truyền tới tiếng kêu đau.
          “Người hôm qua hả?”. Thẩm Thiên Lăng cau mày.
          “Đúng là muốn chết mà”. Tâm trạng Tần Thiếu Vũ cực kì không tốt, xoay người xuống giường đá văng cửa.
          Nam tử ôm ngực đứng cách đó không xa, đáy mắt tràn ngập hào quang nóng bỏng. “Ta nghĩ suốt cả đêm rồi, các hạ chẳng lẽ là Tần cung chủ?”
          Tần Thiếu Vũ ngoắc ngoắc ngón tay với hắn.
          Nam tử lập tức phấn khích chạy tới.
          Tần Thiếu Vũ ra tay nhanh như gió, vì vậy nam tử lần thứ hai thê thảm ngã xuống đất Knock-out.
          “Nếu không nể mặt ngươi quen biết Diệp Cẩn, ta đã sớm làm thịt ngươi”. Tần Thiếu Vũ thu lại nắm đấm.
          “Ta luôn ngưỡng mộ cung chủ”. Nam tử đôi mắt rưng rưng, vừa hạnh phúc vừa đau đớn.
          Tần Thiếu Vũ xoay người trở về.
          “Sư phụ!”. Nam tử thốt ra lời giật gân.
          Sắc mặt Tần Thiếu Vũ tái xanh.
          “Xin sư phụ thu ta làm đồ đệ!”. Trong mắt nam tử loé ra mong đợi như một thiếu nữ!
          Thẩm Thiên Lăng đứng trong phòng, toàn thân nổi da gà.
          “Sư nương!”. Nam tử vô cùng nhiệt tình.
          Thẩm Thiên Lăng: …
          Tần Thiếu Vũ không nhịn được nữa, bay lên một cước đá nam tử văng tới cuối hành lang, sau đó đến phòng sát vách lôi Diệp Cẩn khỏi giường.
          “Làm gì vậy?”. Diệp cốc chủ bực bội vì bị đánh thức, ôm lấy chăn, vẻ mặt dữ tợn. “Muốn chết à!”
          “Người tối hôm qua nói hắn ngưỡng mộ ngươi đã lâu, còn nói ngươi từng liều mình vì hắn giải độc”. Tần Thiếu Vũ làm ra vẻ mặt giật mình. “Thiên Phong có biết việc này hay không?”
          “Cái gì?”. Diệp Cẩn trợn to hai mắt.
          “Không ngờ khẩu vị của ngươi nặng như vậy”. Tần Thiếu Vũ vỗ vai Diệp Cẩn. “Thật khiến ta nhìn bằng cặp mắt khác xưa”
          “Mẹ nó, chán sống à!”. Diệp Cẩn quả thật bị chọc giận đến xù lông, hùng hổ mặc quần áo, sau đó hùng hổ xông ra ngoài.
          “Diệp cốc chủ!”. Nam tử nhiệt tình chào Diệp Cẩn.
          Một giây sau, hắn bị Diệp Cẩn đè xuống đất đập cho một trận.
          Tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngớt, những vị khách còn lại không ngừng than thở, hôm qua đánh nhau hôm nay cũng đánh nhau, còn có thể để cho người khác sống hay không!
          Tần cung chủ bình tĩnh về phòng, kêu nước ấm cho Béo Béo nhà mình rửa mặt, sau đó nắm tay nhau xuống lầu ăn sáng.
          Vì còn sớm nên nhà ăn không có bao nhiêu người. Tiểu nhị ân cần bưng lên cháo và các loại bánh đủ màu, quan sát sắc mặt hai người định tìm cơ hội xin chữ kí. Nửa đời sau chỉ nhờ vào cái này để sống biết không!
          “Mẹ nó, đúng là tức chết!”. Một lát sau, Diệp Cẩn xuống lầu, ngồi đối diện hai người uống trà.
          “Sao rồi?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
          “Đầu óc bệnh hoạn, không cần để ý đến hắn”. Diệp Cẩn ăn Quy Linh Cao.
          “Rốt cuộc là ai vậy?”. Thẩm Thiên Lăng hơi ngạc nhiên, đưa cho Diệp Cẩn một chén cháo rau xanh.
          “Hắn gọi là Tiễn Tam, ta với hắn chỉ là bèo nước gặp nhau thôi”. Diệp Cẩn nói. “Ba năm trước ta từng đến trấn Lạc Bình một lần, lúc đó hắn bị sư huynh đệ lừa đi chọc tổ ong vò vẽ nên trúng độc ngã ở ven đường bất tỉnh. Ta thấy hắn đáng thương nên tiện tay cứu hắn”
          Thẩm Thiên Lăng nói thật. “Ta thấy hắn hơi ngu xuẩn”
          “Đâu chỉ có ngu xuẩn”. Diệp Cẩn nói. “Ba ngày ta cứu hắn, nghe hắn kể rất nhiều chuyện giữa sư huynh đệ. Những người đó cơ bản là chọc hắn, nhưng hắn không hề phát hiện mà còn nghĩ mình là thiên hạ đệ nhất”
          Thẩm Thiên Lăng: …
          “Môn phái nào?”. Tần Thiếu Vũ thuận miệng hỏi.
          “Hoan Thiên trại”. Diệp Cẩn nói. “Có điều hắn nói tháng trước đã bị trục xuất khỏi sư môn rồi”
          “Cũng nằm trong dự liệu”. Tần Thiếu Vũ lựa ra sườn non cho Thẩm Thiên Lăng. “Hắn không bị đuổi thì ta mới hoài nghi đầu của Lý Thiết Thủ có vấn đề”
          Lúc ba người đang nói chuyện, nam tử mang quầng mắt xanh tím đi xuống lầu, rón rén ngồi ở bàn đối diện, tiếp tục dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn sang!
          Không lâu sau, một nam tử nhu nhược từ trên lầu bước xuống, buồn bực im lặng ngồi đối diện Tiễn Tam, trên mặt cũng đầy vết xanh tím.
          “Là người cãi nhau tối qua với hắn sao?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.
          “Tám chín phần là vậy”. Tần Thiếu Vũ nói. “Nhìn cước bộ và thân hình thì thấy võ công bọn họ xấp xỉ nhau, nếu đánh nhau cũng không lạ”
          “Cung chủ”. Ám vệ từ ngoài cửa bước vào, quần áo cùng màu nét mặt kiên nghị, nhìn cực kì khí phách.
          Ánh mắt Tiễn Tam lập tức phát sáng. Không hổ là người của Truy Ảnh cung, vừa nhìn đã thấy cao cấp hơn Hoan Thiên trại rất nhiều!
          “Ngồi đi”. Tần Thiếu Vũ nói. “Ăn cái gì trước đi”
          “Chíp!”. Cục Bông ngồi trong lòng ám vệ, xoè cánh ra với Thẩm Thiên Lăng, cực kì MOE!
          Thẩm Thiên Lăng ôm nó qua, tiện tay đút một miếng sườn.
          Vì vậy ánh mắt Tiễn Tam càng kích động, đây chính là phượng hoàng trong lời đồn!
          “Cung chủ”. Thấy trong góc phòng khác lạ, ám vệ nhìn Tần Thiếu Vũ thăm hỏi.
          “Đừng để ý, đầu óc có vấn đề”. Tần Thiếu Vũ nói. “Ăn đi”
          Vì vậy ám vệ đồng loạt sực tỉnh, chắc là fan của phu nhân.
          Thật khiến người ta đau đầu.
          Sợ lát nữa nhiều người lại xảy ra chuyện, sau khi ăn sáng xong, Tần Thiếu Vũ dặn mọi người cứ tiếp tục đi trước. Tiểu nhị vẫn chưa tìm được cơ hội xin chữ kí Thẩm Thiên Lăng, vì vậy trong mắt đầy tiếc nuối, không biết cơ hội thế này còn có lần sau hay không!
          “Đừng ăn nữa”. Thấy Tần Thiếu Vũ ra ngoài, Tiễn Tam cầm mấy cái bánh bao trên bàn, kéo nam tử nhu nhược cùng bàn đứng dậy.
          “Làm gì vậy?”. Nam tử bị hắn lảo đảo lôi đi, khó hiểu hỏi.
          “Đương nhiên là đi theo Tần cung chủ”. Tiễn Tam nói. “Ngươi và ta bị trục xuất sư môn, nếu còn muốn cưới tiểu thư thì phải tìm chỗ dựa!”
          Nam tử bất đắc dĩ. “Tần cung chủ sao lại để ý chuyện vặt của chúng ta”
          “Cưới vợ sao lại coi là chuyện vặt, rõ ràng là chuyện lớn nhất trên đời!”. Tiễn Tam vội thu dọn hành lí, kéo nam tử đuổi theo.
          “Đây là chuyện của ta, ngươi để ta tự giải quyết được không?”. Nam tử đau đầu.
          “Nếu ngươi không bênh vực ta thì cũng không bị trục xuất khỏi sư môn”. Tiễn Tam nói. “Coi như là trả ơn, ta phải giúp ngươi chuyện này!”
          “Dù ta không bênh vực ngươi, dù ta không bị trục xuất khỏi sư môn, trại chủ cũng sẽ không gả tiểu thư cho ta”. Nam tử nói. “Trục xuất sư môn chỉ là mượn cớ, ngươi chỉ đúng lúc dính vào mà thôi”
          “Vậy ngươi càng phải cưới tiểu thư!”. Tiễn Tam rất bướng bỉnh. “Đừng nói nhảm nữa, nếu không lão tử sẽ đánh ngươi giống tối hôm qua”
          Nam tử thầm thở dài, sao lại có người nhiều chuyện vậy chứ.
          “Cung chủ”. Ám vệ giục ngựa chạy tới nói. “Hai người ở quán trọ sáng nay vẫn đang theo chúng ta, có cần thuộc hạ đuổi hắn đi không?”
          Tần Thiếu Vũ bình tĩnh nhìn Diệp Cẩn. “Ngươi xem, nợ phong lưu của ngươi đó”
          Ám vệ nghe vậy đồng loạt hít một hơi khí lạnh. Nợ phong lưu ư, Diệp cốc chủ khẩu vị thật nặng! Nam tử nhu nhược mặc áo vải thô kia nhìn còn hơi vừa mắt, nhưng nam tử cường tráng mặt đen bên cạnh rõ ràng là thần giữ cửa! Bộ dạng này cũng có thể gây ra nợ phong lưu ư, thật doạ người!
          Diệp Cẩn: …
          Thẩm Thiên Lăng hết nói nổi nhìn nam nhân của hắn. Ngươi đừng gạt Diệp đại ca nữa, đúng là sở thích biến thái, coi chừng đại ca ta biết được sẽ đánh ngươi!
          “Theo thì cứ theo đi”. Tần Thiếu Vũ nói. “Đối phương si tình điên cuồng, dù chúng ta không thể giúp người thành đôi, cũng không nên dùng gậy đánh uyên ương”
          “Chíp!”. Cục Bông cũng nghiêm túc gật đầu.
          Diệp Cẩn tức muốn xỉu, vì vậy quay đầu ngựa trở lại, nổi giận đùng đùng hướng về phía sau.
          “Sẽ không có chuyện gì chứ?”. Thẩm Thiên Lăng hơi lo lắng.
          “Đương nhiên không”. Tần Thiếu Vũ ôm chặt hắn. “Diệp Cẩn làm việc chừng mực hơn chúng ta”
          Ám vệ thầm phản bác những lời này. Có chừng mực mà đã gây nợ phong lưu thế này, nếu không chừng mực thì còn tới mức nào nữa.
          Quả thật không tưởng tượng nổi!
          Một lát sau, Diệp Cẩn dẫn nam tử nhu nhược trở về, Tiễn Tam thở hồng hộc chạy theo sau, rõ ràng mệt sắp tắt thở.
          Tần Thiếu Vũ hơi bất ngờ, sao còn dẫn người về?
          “Hắn có chuyện muốn nói với ngươi”. Diệp Cẩn nói.
          Ám vệ lập tức giật mình trợn mắt. Lẽ nào cung chủ nhà ta cũng có nợ phong lưu?
          Nam tử nhu nhược nhìn Diệp Cẩn rồi lại nhìn Tần Thiếu Vũ, ánh mắt hơi hoang mang. “Ta không có gì muốn nói cả”
          Thẩm Thiên Lăng: …
          Đây là tình huống gì?
          “Ngươi tên gì?”. Diệp Cẩn hỏi.
          Nam tử nói. “Tạ Văn Hàn”
          “Hắn vốn là đệ tử của Lý Thiết Thủ, là tiên sinh dạy học ở Hoan Thiên trại”. Diệp Cẩn nói. “Tháng trước vừa bị trục xuất sư môn với Tiễn Tam”
          Tạ Văn Hàn trên mặt lộ ra lúng túng.
          “Lý do?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
          Diệp Cẩn còn chưa mở miệng, Tiễn Tam đã giành nói. “Vì hắn và tiểu thư nhà ta yêu nhau”
          “Tiểu thư nhà ngươi, Đỗ Tranh ư?”. Tần Thiếu Vũ bất ngờ.
          Tạ Văn Hàn đỏ mặt, oán trách trừng Tiễn Tam. “Nhiều chuyện!”
          “Ta không nhiều chuyện thì tháng này tiểu thư sẽ bị gả cho người khác!”. Tiễn Tam chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. “Lẽ nào ngươi định nhẫn nhịn ư?”
          Tạ Văn Hàm trầm mặc.
          “Nói rõ xem xảy ra chuyện gì”. Tần Thiếu Vũ nói.
          Thẩm Thiên Lăng cũng hơi ngạc nhiên. “Nếu các ngươi yêu nhau, đương nhiên phải đến với nhau”
          “Đúng vậy, ngươi nói mau”. Tiễn Tam giục. “Sư phụ và sư nương ta đang hỏi ngươi đó”
          Ám vệ: …
          Thẩm Thiên Lăng: …
          Cục Bông: …
          “Nói thêm một câu ta là sư phụ ngươi nữa, ta sẽ làm thịt ngươi”. Tần Thiếu Vũ lạnh lùng nói.
          Tiễn Tam thận trọng. “Vậy sư nương thì sao?”
          Vừa dứt lời, Tần Thiếu Vũ đã rút kiếm ra khỏi vỏ, quét tới đầu hắn.
          Tiễn Tam lập tức hồn phi phách tán, chỉ thấy bên tai mát lạnh, đầu gối mềm nhũn, suýt nữa tè ra quần.
          Vài sợi tóc rơi xuống đất, một hồi lâu Tiễn Tam mới hoàn hồn.
          “Có nghe thấy những gì ta vừa nói không?”. Tần Thiếu Vũ lạnh lùng.
          Tiễn Tam lệ rơi đầy mặt, điên cuồng gật đầu.
          Tần cung chủ trong lời đồn rõ ràng ôn hoà lương thiện, sao người trước mặt lại tàn bạo như vậy.
          Quả thật hù chết người!

2 nhận xét:

  1. Thiệt là oai! Cơ mà lần nào Thiếu Vũ cũng chọc Diệp Cẩn hết, làm tẩu tử giận muốn điên người. Thế mà cũng từng là bạn lâu như vậy cho đến khi gặp Lăng nhi nha!

    Trả lờiXóa