Thứ Năm, 19 tháng 6, 2014

GIANG HỒ KÌ BA 111

CHƯƠNG 111: THẨM CÔNG TỬ CỰC KÌ MOE!
          “Lăng nhi kêu thật đáng yêu”. Tần Thiếu Vũ hôn nhẹ lên môi hắn.
          “Thật sao?”. Thẩm Thiên Lăng tỏ ra nghi ngờ.
          “Đương nhiên là thật”. Tần Thiếu Vũ sờ cái bụng mềm mại của hắn.
          “Vậy ngươi phải nhẹ một chút”. Thẩm Thiên Lăng nghiêm túc nhéo má hắn.
          “Ừ”. Tần Thiếu Vũ gật đầu, hôn môi triền miên.
          Thẩm tiểu thụ thoải mái rên rỉ, chủ động ôm gối nằm sấp trên giường, cực kì tự giác.
          “Đổi tư thế được không? Ta muốn nhìn ngươi”. Tần Thiếu Vũ cắn lỗ tai hắn.
          Đòi hỏi nhiều quá đi… Thẩm Thiên Lăng thầm cảm thán, sau đó ngoan ngoãn xoay người vòng tay qua cổ Tần Thiếu Vũ.
          Tần Thiếu Vũ nắm lấy vòng eo mềm mại, chậm rãi tiến vào thân thể Thẩm Thiên Lăng.
          Thẩm Thiên Lăng cau mày ngẩng đầu, cằm và cổ tạo thành một đường cong xinh đẹp. Đôi môi không còn nhạt màu như trước, khuôn mặt cũng ửng đỏ, hô hấp hơi gấp gáp, khiến người ta không nhịn được muốn một ngụm nuốt vào. Tần Thiếu Vũ tham lam nhìn Thẩm Thiên Lăng, trong nháy mắt bắt đầu hoài nghi những lời đồn chốn dân gian đều là sự thật. Vào lúc này mà có thể xinh đẹp tinh khiết như vậy, không chừng đúng là hoa yêu trên núi chạy xuống.
          “Ngươi không thể nhỏ một chút sao?”. Vì Tần cung chủ quá hăng hái dẫn đến bộ phận nào đó cũng dâng trào theo, nên Thẩm tiểu thụ bị đau, rưng rưng gầm gừ uỷ khuất!
          Tần Thiếu Vũ: …
          Được rồi, chỉ có bề ngoài giống yêu tinh mà thôi, bản chất vẫn là một bé ngốc!
          “Chẳng lẽ ngươi lại mua nhầm thuốc giả sao?”. Thẩm Thiên Lăng lệ rơi đầy mặt, sao có thể ngốc vậy chứ, cứ mua nhầm hàng giả mãi. Nếu không thì sao lại đau như thế, mấy lần trước rõ ràng rất hài hoà!
          Biết rõ nói chuyện với Thẩm Thiên Lăng vào lúc này chỉ phí công, Tần Thiếu Vũ quyết đoán hôn lên cái miệng của hắn.
          Í í sao lại hôn rồi, rõ ràng còn chưa nói xong mà. Vấn đề thuốc giả rất nghiêm trọng biết không! Hậu môn nứt ra rất đáng sợ, thế nên để bảo vệ hoa cúc an toàn và khoẻ mạnh, Thẩm Thiên Lăng bắt đầu giãy dụa, vòng eo uốn éo mềm mại. Vì vậy ánh mắt Tần Thiếu Vũ càng tối sầm, từ tình nhân mode chuyển sang sắc lang mode, điên cuồng lật qua lật lại Thẩm tiểu thụ, từ trong ra ngoài đều gặm sạch sẽ, ngay cả một mẩu vụn cũng không chừa!
          Ám vệ bên ngoài vẻ mặt nghiêm trọng, dùng ngón tay bịt tai Thiếu cung chủ lại.
          Không thể nghe, sẽ bị đau mắt hột đó…
          “Chíp!”. Trên mặt Cục Bông dính một miếng dưa hấu, ánh mắt hơi mờ mịt.
          Một lúc lâu sau, trong phòng rốt cuộc ngừng lại. Thẩm Thiên Lăng cuộn trong chăn, dùng ánh mắt tràn ngập lửa giận nhìn nam nhân của hắn.
          Tần Thiếu Vũ kéo tay Thẩm Thiên Lăng ra khỏi chăn, bôi thuốc lên cổ tay sưng đỏ.
          “Ngươi ngươi ngươi dám trói ta lại!”. Giọng Thẩm Thiên Lăng khàn khàn, nhưng vẫn vô cùng phẫn nộ, chuyện này quả thật không thể nhẫn nhịn!
          “Vì ngươi đẩy ra không cho ta làm”. Tần Thiếu Vũ tỉ mỉ băng bó cho Thẩm Thiên Lăng.
          “Biết ta không cho, ngươi nên lập tức dừng lại mới đúng!”. Thẩm Thiên Lăng nghe vậy nổi giận, đã làm liên tục thì thôi, lại còn trói tay lão tử lại! Đây là thể loại S quỷ súc (Công thuộc hệ SM, thường dùng đạo cụ hành hạ tinh thần lẫn thể xác của thụ ~) gì chứ!
          Tần Thiếu Vũ nén cười, cúi đầu hôn nhẹ lên má Thẩm Thiên Lăng. “Lần sau ngoan một chút, ngủ đi”
          “Ngủ muội ngươi!”. Thẩm Thiên Lăng phản nghịch vén chăn lên. “Ta muốn ly hôn với ngươi!”
          “Hử?”. Tần Thiếu Vũ co ngón tay, búng búng hai viên sưng đỏ trước ngực Thẩm Thiên Lăng.
          FUCK biến thái quá! Thẩm tiểu thụ mặt đỏ tới mang tai, trùm kín chăn. Vừa rồi dưới tình thế cấp bách đã quên mất mình đang trần truồng!
          Tần Thiếu Vũ cười ra tiếng, quả thật thích đứa ngốc này đến đau cả tim, nhịn không được cúi đầu hôn thêm một cái. “Yêu ngươi lắm”
          Nói những lời buồn nôn này cũng vô ích, ta vẫn muốn ly hôn với ngươi! Thẩm Thiên Lăng lẩm bẩm một chút, oán hận sờ sờ dấu răng trên cái mông!
          Cực kì dã man!
          Tần Thiếu Vũ kéo chân Thẩm Thiên Lăng ra khỏi chăn, buộc một sợi dây đỏ lên, phía trên có treo một con tiểu phượng hoàng màu đỏ.
          “Hử?”. Thẩm Thiên Lăng hơi khó hiểu.
          “Đồ chơi mua ở lề dường, không đáng bao nhiêu tiền”. Tần Thiếu Vũ cúi đầu hôn nhẹ lên chân Thẩm Thiên Lăng. “Nhưng rất đẹp”
          Thẩm Thiên Lăng đạp đạp Tần Thiếu Vũ, xoay người vùi trong chăn.
          “Lúc trước sống chung với sư phụ ở Truy Ảnh cung, thím đầu bếp từng dạy ta, tương lai sau khi lớn lên dù đi nơi nào, chỉ cần thấy thứ gì đó đẹp đẹp là phải mua về cho vợ”. Tần Thiếu Vũ ôm Thẩm Thiên Lăng từ phía sau. “Vui không?”
          Thẩm Thiên Lăng dối trá lắc đầu!
          “Nói có là không, nói không là có”. Tần Thiếu Vũ ôm Thẩm Thiên Lăng càng chặt hơn, cho đến khi giữa hai người không còn một kẽ hở.
          Ôm ấp sau lưng rất ấm áp, Thẩm Thiên Lăng ôm cánh tay Tần Thiếu Vũ, rất nhanh đã ngủ say, trong mơ đều là mộng đẹp.
          Tần Thiếu Vũ ở sát bên hắn, dịu dàng nhìn hắn suốt cả đêm.   
          Sáng hôm sau, Thẩm Thiên Lăng dậy rất sớm.
          “Sao không ngủ nhiều một chút?”. Tần Thiếu Vũ áp sát Thẩm Thiên Lăng, vươn tay bóp bóp khuôn mặt hắn.
          “Quen rồi”. Thẩm Thiên Lăng định duỗi người, lại thấy thắt lưng hơi đau. “Tiểu phượng hoàng đói rất sớm”
          “Chíp!”. Cục Bông đứng ở bệ cửa sổ kêu.
          “Mặc kệ nó”. Tần Thiếu Vũ ôm Thẩm Thiên Lăng vào ngực. “Tối qua mệt như vậy, ngủ tiếp đi”
          “Chíp chíp!”. Cục Bông nhảy vào phòng, vừa nhảy vừa chạy, sau đó ra sức nhào lên giường.
          “Sao lại mập thế”. Tần Thiếu Vũ bật cười, vươn ngón tay cọ cọ nó.
          “Chíp!”. Cục Bông xoè cánh, cực kì ngoan ngoãn!
          “Còn có triển vọng hay không?”. Thẩm Thiên Lăng nép vào ngực Tần Thiếu Vũ, tỏ ra khinh bỉ với con trai. “Hôm qua vừa bị ném ra cửa sổ!”. Hiện tại lẽ ra phải tức giận mới đúng.
          “Chíp!”. Tiểu phượng hoàng nhảy tới nhảy lui trên tay Tần Thiếu Vũ, rõ ràng rất vui sướng.
          “Cung chủ”. Ám vệ ở ngoài cửa nói. “Mọi người đã dậy hết rồi”
          “Biết”. Tần Thiếu Vũ nói vọng ra cửa, sau đó nhét Thẩm Thiên Lăng vào trong chăn. “Ngoan ngoãn nằm đi, thân thể không khoẻ thì đừng lộn xộn”
          “Chíp!”. Cục Bông rất sốt ruột, sao lại ngủ chứ? Đói!
          “Chừng nào ngươi qua chế thuốc với Diệp Cẩn?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.
          “Càng sớm càng tốt, tránh cho đêm dài lắm mộng”. Tần Thiếu Vũ nói. “Yên tâm đi, không sao đâu”
          Thẩm Thiên Lăng gật đầu, nhắm mắt lại lần nữa.
          Trước khi Cục Bông kịp “chíp chíp” kháng nghị, Tần Thiếu Vũ đã hung ác nắm mỏ nó, trực tiếp xách ra khỏi phòng ngủ, vung tay ném cho ám vệ. “Cho ăn no”
          Tiểu phượng hoàng bị đả kích, ngồi xổm trên nóc nhà không nhúc nhích, ngay cả lông tơ trên đầu cũng rũ xuống!
          Ám vệ thầm tỏ ra khiển trách cung chủ, sao lại nỡ đối xử với Thiếu cung chủ như vậy… Thật tan nát cõi lòng.
          Diệp Cẩn đang ăn sáng trong sân, Thẩm Thiên Phong ngồi bên cạnh giúp hắn bỏ lòng đỏ trứng muối vào trong cháo. Ngâm Vô Sương nghiêng người tựa vào cây cột, đang ngẩn người ngắm hoa rơi, rõ ràng cực kì phù hợp với khí chất thoát tục cao quý! 
          “Cung chủ”. Một lát sau, Hoa Đường và Triệu Ngũ cũng từ bên ngoài bước vào.
          Ám vệ bất giác chậc lưỡi, tối hôm qua cùng rời đi, sáng nay cùng xuất hiện, chúng ta cơ bản không dám suy nghĩ nhiều!     
          Hoa Đường tiện tay quét qua một chưởng, mấy mảnh ngân châm cấp tốc bay lên nóc nhà. Ám vệ ngao ngao trốn xung quanh, Tả hộ pháp thật dã man! Cứ đà này, không lâu sau Triệu Ngũ sẽ bị nàng thiến!
          Thật thê thảm nha, Triệu công công.
          “Nếu mọi người đều tới rồi thì bắt đầu đi”. Diệp Cẩn buông chén trà. “Ta và Thiếu Vũ vào trong phòng, những người còn lại ở bên ngoài”
          “… Ta không thể vào sao?”. Thẩm Thiên Phong hỏi.
          Diệp Cẩn lắc đầu. “Nội lực ngươi thuộc loại hàn, vào cũng không giúp được gì”
          “Dù không thể giúp nhưng ngồi xem cũng không được ư?”. Thẩm Thiên Phong tiếp tục hỏi.
          “Lúc ta bào chế thuốc không quen bị người khác quấy rầy”. Giọng Diệp Cẩn lạnh lùng.
          “Cũng được”. Thấy hắn nhất quyết không chịu, Thẩm Thiên Phong cũng không khăng khăng nữa. “Có việc thì cứ gọi bất cứ lúc nào”
          Diệp Cẩn gật đầu, cùng Tần Thiếu Vũ vào phòng.
          “Phải chế thuốc thế nào?”. Tần Thiếu Vũ hỏi. “Hôm trước Tiêu Triển vội vàng tới tìm ta, cũng chưa nói rõ ràng”
          “Cầm cái này”. Diệp Cẩn đưa hắn một viên thuốc. “Dùng để giải độc”
          “Giải độc?”. Tần Thiếu Vũ hơi khó hiểu.
          Diệp Cẩn lấy trong tủ ra một cái bình nhỏ, sau khi mở ra thì thấy bên trong có một con nhện to hoa văn xanh biếc, nằm sấp dưới đáy không nhúc nhích.
          “Chết rồi sao?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
          “Đương nhiên không phải”. Diệp Cẩn dùng trâm ngọc khều một cái, con nhện lập tức bò loạn xung quanh, trên bụng một mảnh đỏ rực, nhìn qua là biết không phải cái gì hiền lành.
          “Đây là Lang Chu ở phía nam, kịch độc”. Diệp Cẩn xắn tay áo lên, dùng vải quấn chặt cổ tay.
          “Ngươi muốn làm gì?”. Tần Thiếu Vũ cau mày.
          “Đợi nó cắn ta một cái rồi thì ngươi nhớ đút ta ăn giải dược”. Diệp Cẩn nói. “Nếu không chết đi biến thành quỷ, ta cũng theo ngươi mỗi ngày”
          Tần Thiếu Vũ: …
          Diệp Cẩn hít sâu một hơi, dùng một cái nhíp gắp chu lang ra.
          “Chờ chút”. Tần Thiếu Vũ đè tay hắn lại. “Có nguy hiểm hay không?”
          “Đương nhiên có”. Diệp Cẩn yên lặng nhìn hắn. “Lang Chu rất mẫn cảm với máu, ta không đùa với ngươi”
          “Hậu quả nghiêm trọng nhất là gì?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
          Diệp Cẩn nói. “Biến thành ác quỷ bám theo ngươi”
          Tần Thiếu Vũ đoạt lấy cái bình. “Không cho ngươi mạo hiểm”
          “Nếu đổi lại là Thiên Phong, tất nhiên không để ta làm vậy. Tiêu Triển ngần ngại Nhật Nguyệt sơn trang nên cũng sẽ hỏi ý kiến Thiên Phong”. Diệp Cẩn nói. “Nên ta mới gọi ngươi đến”
          “Nên nội lực chí dương của ta chỉ là lấy cớ đúng không?”. Tần Thiếu Vũ hỏi. “Ngươi chỉ cần một người ở bên cạnh giúp ngươi thôi”
          “Ừ”. Diệp Cẩn gật đầu. “Vốn định nhờ Tả hộ pháp, nhưng gần đây nàng… không tiện”
          “Không tiện cái gì?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
          Diệp Cẩn nhìn trời. “Chuyện cô nương nhà người ta”. Ngu xuẩn!
          Tần Thiếu Vũ: …
          “Nếu còn kéo dài, Thiên Phong sẽ phá cửa mà vào”. Diệp Cẩn nói. “Thực ra nếu ngươi cho ta ăn giải dược đúng lúc thì cũng không nguy hiểm tới tính mạng, đừng quá khẩn trương”
          “Cứu người quan trọng, nhưng không ai hi vọng ngươi mạo hiểm”. Tần Thiếu Vũ vỗ vai hắn. “Tự suy nghĩ cho kĩ”
          “Ta đương nhiên biết chừng mực”. Diệp Cẩn nói. “Nếu thật sự nguy hiểm, ta cũng không ngốc đến mức đi làm. Có người còn thiếu ta một lời giải thích, trước khi chưa nghe được ta sẽ không để mình chết”
          Tần Thiếu Vũ do dự một chút, cuối cùng gật đầu đáp ứng.
          Diệp Cẩn cười cười với hắn, ngồi trên bàn tập trung tinh thần, rạch một vết thương trên ngón tay. Lang Chu nghe được mùi máu trong không khí, lập tức chạy như điên xung quanh. Diệp Cẩn gắp nó ra, cắn môi đặt trên ngón tay mình.
          Tiếp xúc được với máu ngọt, Lang Chu lập tức phấn khởi đến mức run lên, tám cái chân ôm chặt ngón tay Diệp Cẩn, há mồm tham lam gặm cắn, nhìn như thể hận không thể chui vào ngón tay hắn.
          Tim Tần Thiếu Vũ đập nhanh, đáy mắt tràn đầy lo lắng.
          Sắc mặt Diệp Cẩn tái nhợt, trên trán cũng toát mồ hôi, nhưng không cho Tần Thiếu Vũ lấy nó ra. Cho đến khi cái bụng đói đến khô quắt của Lang Chu biến thành màu đỏ như máu thì mới dùng nhíp gắp nó quăng vào bình.
          Vết thương trên tay vô cùng thê thảm, Tần Thiếu Vũ đút giải dược vào miệng Diệp Cẩn. “Có sao không?”
          Diệp Cẩn xua tay, tựa vào ghế lấy lại sức. Cánh tay trái đã tê rần, thậm chí không còn cảm giác đau đớn trên đầu ngón tay.
          “Cần băng bó không?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
          Diệp Cẩn lắc đầu. “Giúp ta nặn máu dơ ra”
          Tần Thiếu Vũ nắm ngón tay Diệp Cẩn, lúc đầu trong máu hơi có mủ, nhưng sau một lát thì khôi phục bình thường. Diệp Cẩn vô lực nói. “Lão tử bị ngươi làm đau sắp tắt thở rồi, động tác không thể nhẹ chút sao?”
          “Sau khi xong chuyện, ta nhất định bắt mấy chưởng môn kia quỳ xuống dập đầu cho ngươi!”. Tần Thiếu Vũ trút giận cho hắn, giúp hắn băng bó ngón tay.
          Diệp Cẩn bật cười. “Lời này là ngươi nói đấy nhé, ta sẽ nhớ kĩ”
          “Có cần nghỉ ngơi chút không?”. Tần Thiếu Vũ rót cho hắn một chén trà nóng.
          “Không cần”. Diệp Cẩn lắc lắc cánh tay. “Càng xong sớm càng tốt”
          Tần Thiếu Vũ gật đầu, đứng bên cạnh nhìn hắn lấy con nhện ra lần nữa, sau đó dùng một cây ngân châm mỏng đâm một chút lên bụng nó, phóng máu tươi và dịch sệt vào hỗn hợp dược liệu thu thập mấy ngày trước, chậm rãi hong khô trên lửa nhỏ.
          Thời gian dài đằng đẵng, mặt trời ngày càng lên cao, mọi người trong sân cũng không quan tâm, toàn bộ nhìn chằm chằm vào cửa phòng, tập trung lắng nghe động tĩnh bên trong.
          Để phòng ngừa tiểu phượng hoàng kêu lung tung, ám vệ sớm dẫn nó ra ngoài chơi. Lúc này nó đang xoè đôi cánh ngắn ngủn lạch bạch khắp sân, kêu chíp chíp chíp liên tục, thậm chí còn thử bay vài lần – tuy rất nhanh đã rớt xuống nhưng dù gì cũng có chút giống phượng hoàng rồi!
          Không lâu sau là có thể tạo ra gió lốc, chỉ nghĩ đến thôi đã thấy cực kì khí phách!
          Ám vệ cảm thấy rất kiêu ngạo!
          “Diệp cốc chủ không sao đâu, đại ca đừng lo”. Giữa trưa, Thẩm Thiên Lăng đưa cho Thẩm Thiên Phong một ly trà. “Có cần về phòng nghỉ ngơi chút không?”
          “Ta ở đây chờ hắn”. Thẩm Thiên Phong lắc đầu. “Ngươi đi ngủ trưa đi”
          Ám vệ đồng loạt “ái chà” trên nóc nhà. Thẩm công tử mới tỉnh một canh giờ trước, thế mà vừa ăn cơm xong đã đuổi đi ngủ! Hết ăn rồi ngủ, cực kì hồn nhiên đáng yêu và MOE, y như thiếu cung chủ vậy, quả thật không thể tuyệt vời hơn nữa!
          Thẩm Thiên Lăng thầm thở dài, cùng ngồi với Thẩm Thiên Phong.
          “Liệu có vấn đề gì không?”. Trên cành cây ngoài sân, Triệu Ngũ đang sóng vai ngồi với Hoa Đường, cùng nhau nhìn cửa phòng đóng chặt.
          “Sẽ không đâu, dù Diệp cốc chủ vô ý trúng độc Lang Chu, vẫn còn có cung chủ trong đó mà”. Hoa Đường nói. “Đừng lo”
          “Trước khi ta đến Truy Ảnh cung, thường nghe người ta nói tính cách Diệp cốc chủ cao ngạo, không thích cuốn vào tranh đấu giang hồ”. Triệu Ngũ nói. “Không nghĩ rằng lần này hắn sẽ nghĩa khí như vậy”
          “Diệp cốc chủ chịu ra tay giúp đỡ, phân nửa vì chính nghĩa giang hồ, phân nửa là vì Thẩm đại thiếu”. Hoa Đường nói. “Nếu chưởng môn bạch đạo bị Phượng Cửu Dạ làm thịt, giang hồ sẽ loạn hơn gấp trăm lần. Tất cả mọi người đều xem Thẩm đại thiếu là Minh chủ võ lâm, đến lúc đó, trách nhiệm trên vai hắn lại càng nặng nề”
          Triệu Ngũ gật đầu, ôm kiếm tựa vào thân cây thẫn thờ.
          Ám vệ xa xa nhìn thấy rất sốt ruột, sao không ôm Tả hộ pháp xinh đẹp mềm mại, ôm kiếm cái gì!
          Sự ngu xuẩn đã đạt đến một tầm cao mới!
          Mau quay về FA với chúng ta đi thôi!
          “Đợi kết thúc chuyện này rồi, ngươi định làm gì?”. Hoa Đường hỏi hắn.
          Triệu Ngũ nghiêm túc nói. “Gặp cung chủ cầu hôn”
          Hoa Đường nâng cằm nhìn trời.
          “Ngươi gả cho ta đi”. Triệu Ngũ ngồi gần bên nàng. “Ta nhất định đối xử tốt với ngươi”
          “Ta không biết nấu cơm”. Hoa Đường nói.
          “Ta nấu!”. Triệu Ngũ gật đầu.
          “Ta không biết giặt quần áo”. Hoa Đường chọc hắn một chút.
          “Ta giặt!”. Triệu Ngũ rất tự giác.
          “Cũng không biết thêu thùa”. Hoa Đường nói.
          “… Cái này ta cũng không biết”. Triệu Ngũ >_<. “Nhưng tại sao chúng ta phải thêu thùa?”
          “Cũng sẽ không sinh con”. Hoa Đường nhảy xuống cây.
          “…”. Triệu Ngũ nhảy xuống theo nàng, lắp bắp. “Cái này ngươi có thể… suy nghĩ thêm một chút hay không?”
          “Ngươi sinh đi!”. Hoa Đường nhéo mũi hắn.
          Vẻ mặt Triệu Ngũ rất khổ sở. “Ta…”. Không sinh được!
          Mặt Hoa Đường tươi cười. “Ngốc”
          Triệu Ngũ nắm tay nàng, ôm nàng vào lòng. “Ngươi chỉ làm cái này thôi, những cái khác đều giao cho ta, được không?”
          Hoa Đường ngẩng đầu nhìn hắn.
          Xung quanh cây xanh bao bọc, chắc không có người thấy đâu…
          Triệu Ngũ lấy can đảm, mạo hiểm sẽ bị một chưởng đánh bay, cúi đầu đến gần đôi môi mềm mại.
          Hoa Đường nhắm mắt lại, nhẹ nhàng vòng tay qua hông hắn.
          Đừng kêu nha! Ám vệ trốn trên cây cách đó không xa, nắm chặt mỏ Thiếu cung chủ! Triệu Ngũ vất vả lắm mới hôn được, nhất thiết không thể quấy rối!
          “…”. Tiểu phượng hoàng không chíp chíp được, chỉ có thể tức giận đá móng vuốt, cực kì buồn phiền.
          Cuộc đời làm chim thật tối tăm.
          Mặt trời dần dần ngả về phía tây, Tần Thiếu Vũ giúp Diệp Cẩn châm nến trong phòng. “Còn bao lâu nữa?”
          “Nhanh thôi”. Diệp Cẩn dùng chày bằng ngọc giã thuốc đã hong khô thành bột phấn, cuối cùng cẩn thận cất vào bình rồi mới thở phào nhẹ nhõm.
          “Xong rồi hả?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
          Diệp Cẩn gật đầu, đưa chiếc bình cho hắn. “Tìm cơ hội bỏ vào cơm của các chưởng môn, ba ngày sau sẽ giải sạch cổ độc”
          “Vất vả rồi”. Tần Thiếu Vũ cất kĩ cái chai. “Đi ăn chút gì đi”
          Diệp Cẩn gật đầu, nhưng chưa bước tới cửa đã thấy trước mặt tối sầm, đầu gối không còn chút sức lực.
          “Ê!”. Tần Thiếu Vũ nhanh tay lẹ mắt ôm hắn vào lòng.
          “Ta không sao”. Sắc mặt Diệp Cẩn tái nhợt.
          “Thế này mà còn bảo là không sao!”. Tần Thiếu Vũ ôm hắn đặt lên ghế. “Ta gọi Thiên Phong vào”
          “Gọi hắn vào thì có ích gì?”. Diệp Cẩn thở hổn hển.
          Tần Thiếu Vũ kéo cửa ra, mọi người trong sân lập tức xông tới.
          “Sao rồi?”. Thẩm Thiên Lăng sốt ruột.
          “Thuốc luyện xong rồi”. Tần Thiếu Vũ chỉ vào phòng. “Nhưng người thì mệt muốn xỉu”
          Vừa dứt lời, Thẩm Thiên Phong đã nhanh chóng lao vào. Thẩm Thiên Lăng cũng muốn vào theo, kết quả bị Tần Thiếu Vũ lôi đi. “Chạy loạn cái gì, đi ăn cơm với vi phu”
          “Ta vào xem Diệp đại ca trước đã!”. Thẩm Thiên Lăng phàn nàn.
          “Hắn đương nhiên có người chăm sóc”. Tần Thiếu Vũ cốc đầu Thẩm Thiên Lăng. “Cả ngày ta không ăn cơm, ngươi không đau lòng sao?”
          “Hoàn toàn không!”. Thẩm tiểu thụ bình tĩnh lắc đầu.    
          “Xạo”. Tần Thiếu Vũ bóp bóp cái eo múp múp của hắn.
          Thẩm Thiên Lăng bị nhột nên né tránh, hung hăng đạp qua một cái!
          “Chíp!”. Cục Bông từ trên cây nhảy xuống, sung sướng đeo trước người Tần Thiếu Vũ, lắc lư để hắn mang theo đi về phía trước.
          Ám vệ ngồi xổm trên nóc nhà, cảm động không chịu nổi!
          Cả nhà cung chủ thật viên mãn hài hoà!
          Ngâm Vô Sương nhìn theo bóng lưng hai người rời xa, vẻ mặt xa cách quay về phòng.
          “Ta không sao”. Trong phòng ngủ, Diệp Cẩn đang nằm ho khan trên giường, sắc mặt cũng tái nhợt.
          “Ngươi rốt cuộc đã làm gì mà khiến mình trở thành như vậy?”. Thẩm Thiên Phong cầm lấy tay trái quấn băng của Diệp Cẩn, chân mày xoắn lại.
          “Ta muốn ngủ một chút”. Diệp Cẩn thấy choáng đầu.
          “Ăn chút gì đó trước đi, đói bụng cả ngày rồi”. Thẩm Thiên Phong ôm hắn lên. “Nghe lời”
          Diệp Cẩn tựa ở đầu giường, sau khi ăn hai muỗng cháo tổ yến mà chẳng thấy mùi vị gì thì vươn tay đẩy chén ra. “No rồi”
          Thẩm Thiên Phong thầm thở dài, ôm Diệp Cẩn vào lòng.
          Diệp Cẩn uể oải nhìn hắn.
          “Ăn chút nữa được không?”. Thẩm Thiên Phong lại đút một muỗng cho hắn. “Nếu không thì thân thể không chịu nổi”    
          Diệp Cẩn cam chịu hé miệng.
          Vừa tốn thời gian vừa tốn sức, toàn thân Diệp Cẩn như bị bọc kín, giống như lạc vào sương mù chẳng thấy rõ thứ gì. Còn lại vài muỗng cháo cuối cùng, Diệp Cẩn gần như vừa ngủ vừa ăn, không còn nhớ mình đã ngủ lúc nào, hoặc chính xác là không nhớ rõ hôn mê lúc nào.
          Thẩm Thiên Phong đặt hắn vào trong chăn, cúi đầu hôn lên cái trán tái nhợt của hắn. “Ngủ ngon”
          Diệp Cẩn hô hấp đều đặn, nét mặt rất yên ổn.
          Trong nhà ăn, Thẩm Thiên Lăng đang cau mày phàn nàn. “Ăn không nổi nữa!”
          “Ngoan”. Tần Thiếu Vũ hôn nhẹ lên mặt hắn, lại đưa tới hai chén cơm thịt heo. “Ăn vài muỗng nữa đi”
          “Ta muốn giảm béo!”. Thẩm tiểu thụ rất nghiêm túc.
          “Ta muốn bụng mỡ!”. Tần Thiếu Vũ càng nghiêm túc.
          Bụng mỡ muội ngươi! Thẩm Thiên Lăng đạp một phát, còn có thể đòi hỏi hơn nữa không! Quả thật thấp hèn không chịu nổi!
          “Ám vệ nói những ngày ta không ở đây, ngươi chưa từng ăn ngon”. Tần Thiếu Vũ đút cho hắn một muỗng rau. “Bù lại đi”
          “Chíp!”. Cục Bông đang ra sức xé thịt bò, vẻ mặt cực kì lãnh khốc!
          “Buổi tối ngươi còn phải quay lại đó sao?”. Thẩm Thiên Lăng nuốt rau trong miệng xuống.
          “Đương nhiên”. Tần Thiếu Vũ nói. “Tiêu Triển không quen thuộc địa hình Thiên Ổ Thuỷ trại bằng ta, kéo dài sẽ bị lộ. Huống hồ giải dược đã luyện thành, ta cũng muốn sớm giải quyết Phượng Cửu Dạ”
          “Ừ”. Thẩm Thiên Lăng bóp bóp tay hắn. “Ngươi phải cẩn thận”
          “Yên tâm đi”. Tần Thiếu Vũ đưa mặt tới. “Hôn một chút”
          Thẩm Thiên Lăng: …
          Vừa rồi không phải đang nói chuyện nghiêm túc ư? Sao mới đó đã đổi đề tài rồi?
          “Mau”. Tần Thiếu Vũ không chịu dời đi.
          Thật phiền! Thẩm tiểu thụ hôn nhanh lên mặt hắn một cái.
          “Chíp!”. Cục Bông cũng phe phẩy đầu, cực kì oai!
          “Hôn lâu một chút!”. Tần Thiếu Vũ kháng nghị.
          Không! Thẩm tiểu thụ nghiêm túc cự tuyệt, sau đó rất không khí phách mà áp tới hôn môi!
          Mới ăn canh bí đỏ đậu xanh, rất ngọt.
          “Khụ!”. Thẩm Thiên Phong đứng trước cửa nhà ăn ho khan.
          Thẩm Thiên Lăng bị doạ, theo bản năng đẩy Tần Thiếu Vũ ra, còn suýt cắn trúng lưỡi.
          “Vị đại hiệp này”. Bị cắt ngang giữa chừng, Tần cung chủ cực kì khó chịu. “Nếu ngươi nhiễm phong hàn, có thể đổi chỗ khác mà ho khan”
          “Diệp Cẩn rốt cuộc chế thuốc như thế nào?”. Thẩm Thiên Phong lười cãi nhau với Tần Thiếu Vũ, trực tiếp ngồi xuống ghế.
          “Hắn không nói cho ngươi biết ư?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
          Thẩm Thiên Phong lắc đầu. “Hắn ngất đi rồi”
          Thẩm Thiên Lăng hết hồn. “Không sao chứ?”
          “Hoa Đường xem qua, nói thân thể hắn vốn không khoẻ, lại mệt nhọc quá mức, hơn nữa mất máu rất nhiều, còn hơi trúng độc”. Thẩm Thiên Phong nghiến răng nghiến lợi nhìn Tần Thiếu Vũ. “Mấy thứ phía trước ta biết, làm phiền ngươi giải thích cho ta một chút, phối giải dược sao lại trúng độc chảy máu?”
          “Nghiêm trọng vậy sao?”. Thẩm Thiên Lăng nghe vậy giật mình.
          “Phối dược phải cần Lang Chu ở Tây Vực”. Tần Thiếu Vũ lựa ý chính kể lại một lần.
          “Ngươi cứ đứng nhìn hắn bị nhện cắn vậy sao?”. Thẩm Thiên Phong nghe xong nổi giận, Thẩm Thiên Lăng thậm chí thấy xung quanh đại ca xuất hiện một vòng lửa hừng hực! Đây rõ ràng là dấu hiệu bạo long tiến hoá biến hình…
          “Chíp!”. Cục Bông cũng nhận thấy nguy hiểm, vì vậy lập tức dũng cảm xoè cánh bảo vệ chủ nhân ư?
          Sao có thể! Tình huống thực tế tương đối thê thảm. Lúc biến thân Thẩm đại hiệp vỗ bàn, phát ra tiếng vang rất lớn, vì vậy Cục Bông bị doạ sợ đến mức muốn tè ra, ngu ngốc nghiêng đầu há mỏ.
          Thẩm Thiên Lăng: …
          Ngươi thật sự là phượng hoàng sao?  
          “Nếu không thì còn thế nào?”. Tần Thiếu Vũ nhìn Thẩm Thiên Phong. “Tính tình Diệp Cẩn ngươi hiểu rõ hơn ta, huống hồ việc này liên quan đến địa vị võ lâm tương lai của ngươi, dù liều mạng hắn cũng muốn giúp”
          Thẩm Thiên Phong trầm mặc, đáy mắt có chút phức tạp.
          “Ngươi cũng đừng quá để bụng”. Thẩm Thiên Lăng ở bên cạnh an ủi. “Mau giải quyết vấn đề, sau đó cùng Diệp đại ca về nhà tĩnh dưỡng”
          “Yên tâm đi, nghỉ ngơi một trận là không sao rồi”. Tần Thiếu Vũ cũng nói. “Huống hồ lúc trước Diệp Cẩn từng nói, ngươi còn nợ hắn một lời giải thích, cho nên hắn sẽ không để bản thân xảy ra chuyện”
          Thẩm Thiên Phong trầm mặc một lúc lâu, khẽ gật đầu một cái.
          Tối nay, Thẩm tiểu thụ vốn muốn để Tần Thiếu Vũ ngủ một trận, tránh cho nửa đêm quá mệt mỏi. Thế nhưng Tần cung chủ không phối hợp, ở trên giường bóp bụng hôn chân, thành công khiến Thẩm Thiên Lăng lúc đầu còn “Không nỡ để ngươi đi Thiên Ổ Thuỷ trại” biến thành “Thiếu hiệp ta cầu ngươi đi nhanh chút đi”. Thậm chí còn muốn đạp Tần Thiếu Vũ xuống giường, cực kì bội tình bạc nghĩa.
          Gần nửa đêm, Thẩm Thiên Lăng thở hổn hển nằm đơ trên giường, áo lót bị vén lên, trên bụng đủ loại dấu hôn, thậm chí trên mông cũng có!
          “Chịu thua chưa?”. Tâm trạng Tần Thiếu Vũ rất tốt.
          Thua muội ngươi! Thẩm tiểu thụ cực kì căm giận. “Ngươi là cái đồ dục vọng quá độ!”
          “Ta chỉ quá độ với Lăng nhi thôi”. Tần Thiếu Vũ hôn nhẹ lên má hắn, ném một viên an hồn hương vào lư hương.
          Thẩm Thiên Lăng ôm chăn lăn vào tường.
          Tần Thiếu Vũ thuận thế đè lên, vươn tay bóp mông hắn.
          Thẩm Thiên Lăng ra sức lùi vào góc tường, thế nhưng rõ ràng không như ý muốn! Vì một khắc sau, hắn đã bị đè lại hôn môi!
          Trong phòng hương hoa nhàn nhạt, hôn môi vừa triền miên vừa thâm tình, Thẩm Thiên Lăng hừ hừ như con mèo nhỏ, vươn tay ôm cổ Tần Thiếu Vũ.
          Lúc đầu dây dưa kịch liệt, càng về sau càng nhạt dần, đầu óc Thẩm Thiên Lăng ngày càng mơ hồ, cuối cùng ngủ vù vù, khoé miệng còn chảy nước bọt.
          Tần Thiếu Vũ bật cười, cúi đầu hôn một cái rồi mới lưu luyến đặt hắn vào trong chăn, xoay người xuống giường.
          “Cung chủ”. Ám vệ canh giữ trong sân.
          “Chíp!”. Cục Bông ngồi xổm trên vai ám vệ, ánh mắt cũng rất kiên nghị!
          “Bảo vệ tốt Lăng nhi”. Tần Thiếu Vũ nói. “Về phần phải làm những gì, Triệu Ngũ sẽ phân phó”
          “Vâng!”. Mọi người nhận lệnh.
          “Tất cả giải tán đi”. Tần Thiếu Vũ ra ngoài sân.
          “Đã nói giờ Tý xuất phát mà”. Thẩm Thiên Phong đang uống rượu. “Ngươi đã muộn một khắc”
          “Thì sao?”. Tần Thiếu Vũ không quan tâm. “Không muốn để Lăng nhi thấy ta đi, chỉ đành dỗ hắn ngủ trước”
          Thẩm Thiên Phong ném cho Tần Thiếu Vũ một bầu rượu. “Nhất định phải thuận lợi”
          “Đương nhiên sẽ thuận lợi”. Tần Thiếu Vũ cong khoé miệng. “Sớm giải quyết hết mấy chuyện vứt đi này, ta mới có thể cưới Lăng nhi về Truy Ảnh cung”
          Thẩm Thiên Phong cười cười, đập tay thật mạnh với Tần Thiếu Vũ.
          Dưới ánh trăng, Đạp Tuyết Bạch như mũi tên ra khỏi dây cung, vội vã đi về phương xa, làm giật mình vô số đom đóm xanh ven đường, như cả trời sao rơi xuống.
          Trong Thiên Ổ Thuỷ trại, Tiêu Triển đang nằm trên giường tính thời gian.
          “Thiếu Vũ sắp tới rồi”. Chân nhân nói.
          “Không biết mọi chuyện tới đâu rồi”. Tiêu Triển xoay người ngồi dậy, thấy hơi nôn nóng.
          “Yên tâm đi, từ xưa đến nay tà không thể thắng chính”. Chân nhân vỗ vai hắn. “Huống hồ dù ngươi có sốt ruột thì cũng không giúp được gì, cần gì tự tìm lo lắng”
          “Nói là một chuyện, có thể làm được hay không là chuyện khác”. Tiêu Triển ngửa mặt nằm lại trên giường, bất giác thở dài thật sâu.
          “Giống như ngươi đối với Lăng nhi sao?”. Chân nhân hỏi.
          Tiêu Triển yên lặng quay đầu.
         
          “Biết rõ cần phải buông tay, nhưng vẫn không làm được”. Chân nhân nói. “Có điều ta khuyên ngươi sớm buông tay đi, đối với ngươi và hắn đều tốt”
          Tiêu Triển vẫn trầm mặc.
          “Ngươi, tới đây”. Chân nhân ngoắc ngoắc tay sang bên kia.
          “Ôi!”. Trương Đại Phúc lập tức phấn khích chạy tới – tình huống đậm chất giang hồ này thật kích thích!
          “Nói xem, Thiếu Vũ và Lăng nhi trong mắt dân chúng là dạng gì?”. Chân nhân tuỳ tiện hỏi.
          Trương Đại Phúc lập tức liến thoắng. “Thẩm công tử là hoa yêu trên núi, không tiếc phun ra nội đan để cứu Tần cung chủ không cẩn thận rơi xuống vách núi, bị huỷ trăm năm tu vi. Thần tiên trên trời cảm động, vì vậy ban cho nhân duyên mỹ mãn, se dây tơ hồng cho hai người”
          Tiêu Triển: …
          Chân nhân gật đầu. “Còn phiên bản khác không?”
          “Có có”. Trương Đại Phúc cực kì lưu loát. “Tương truyền thời thượng cổ có chín mặt trời, Hậu Nghệ bất luận như thế nào cũng không thể bắn rơi, vì vậy đổi cho Tần cung chủ bắn…”
          “Đủ rồi”. Tiêu Triển nghe được đau đầu.
          “Nói thẳng kết cục đi”. Chân nhân cười ha ha.
          Trương Đại Phúc suy nghĩ một chút, sau đó nói. “Cái này là BE, Thẩm công tử cuối cùng cưỡi trăng đi”
          Tiêu Triển đỡ trán.
          “Còn có một cái khác, nói Thẩm công tử một ngày nọ hạ phàm đi tắm, kết quả quần áo bị Tần cung chủ giấu đi… ngao!”
          “Nói thêm câu nữa, ta sẽ làm thịt ngươi giấu đi”. Tiêu Triển lạnh lùng nói.
         
          Trương Đại Phúc bịt miệng chạy về giường.
          “Thấy chưa?”. Chân nhân vỗ vai Tiêu Triển. “Cái này gọi là hướng về lòng dân”
          “Thì sao?”. Tiêu Triển không kiên nhẫn.
          “Nói đi nói lại, cũng vì ba chữ không cam lòng mà thôi”. Chân nhân nói. “Không bằng buông ra chấp niệm, sẽ thanh thản hơn nhiều”
          “Việc khẩn cấp là giải quyết hết Ma giáo”. Tiêu Triển nói. “Mà không phải chuyện ta có buông tay hay không”
          “Thật ra Ngâm môn chủ không tệ”. Sau một lát, chân nhân nói ra lời giật gân.
          Tiêu Triển thiếu chút nữa bị sặc nước bọt, nếu không nể mặt hắn là người có địa vị cao trong võ lâm thì đã lấy chăn trùm đầu hắn rồi.
          Trương Đại Phúc ở trong chăn gật đầu. Đúng vậy, ta cũng sớm nghe qua chuyện Tiêu Mễ Mễ và Ngân môn chủ quên hết tình ái cùng hoá bướm bay đi, cực kì cảm động!
          Ngoài sân truyền đến tiếng ve kêu, trong phòng mọi người cảnh giác ngồi dậy. Chân nhân phất tay mở cửa sổ ra, Tần Thiếu Vũ lập tức nhảy vào.
          “Thế nào rồi?”. Tiêu Triển ngồi dậy.
          “Đều nằm trong kế hoạch của chúng ta”. Tần Thiếu Vũ nói. “Giải dược đã luyện xong, tìm cơ hội bỏ vào cơm của các chưởng môn, chỉ cần ba ngày là giải được độc.”
          “Hố độc ở sau núi của Ma giáo cũng sắp đào xong”. Chân nhân nói. “Tiếp theo phải làm gì?”
          “Hai cách”. Tần Thiếu Vũ nói. “Một là chờ các chưởng môn giải độc xong khôi phục võ công, chúng ta lập tức công kích cả trong lẫn ngoài Thiên Ổ Thuỷ trại. Hoặc là án binh bất động, lúc Phượng Cửu Dạ mang bọn họ ra khỏi thuỷ lao thì tấn công”
          “Nếu có thể thừa dịp Phượng Cửu Dạ mang người ra khỏi thuỷ lao, chúng ta đương nhiên tiết kiệm rất nhiều sức lực”. Chân nhân cau mày. “Nhưng phương pháp này thứ nhất là khó nắm bắt thời cơ, thứ hai là không có cách nào phối hợp trong và ngoài đúng lúc”
          Tần Thiếu Vũ gật đầu. “Cho nên chúng ta chọn cách đầu tiên, vài ngày sau ta sẽ nghĩ cách liên hệ với Giang Ngân Long, nếu võ công mọi người đã khôi phục, chúng ta sẽ lập tức hành động!”
          “Gần đây có vài bằng hữu của ta, lúc đó có muốn dẫn tới hay không?”. Tiêu Triển nói. “Tuy không thể làm chuyện lớn, nhưng đối phó với một ít tiểu binh lâu la thì còn dư sức”
          Tần Thiếu Vũ gật đầu, vươn tay vỗ vai Tiêu Triển. “Làm phiền”
          “Sau khi xong việc này…”
          “Chúng ta quay về bàn chuyện Lăng nhi”. Tần Thiếu Vũ cắt ngang hắn, giơ tay nói. “Ta đồng ý”
          Tiêu Triển cười cười, nhảy ra khỏi cửa sổ.
          “Chậc chậc”. Chân nhân nhìn dấu hôn trên cổ Tần Thiếu Vũ, lắc đầu.
          “Cửu biệt thắng tân hôn (Xa cách lâu ngày còn cuồng nhiệt hơn đêm tân hôn ~)”. Tần Thiếu Vũ vô liêm sỉ dịch dung vào.
          Trương Đại Phúc ở bên cạnh phấn khích, quả nhiên ân ái y như tin đồn.
          Bởi vậy suy ra, chuyện Thẩm công tử có thể khóc ra ngọc trai cũng nhất định là sự thật.
          Tần cung chủ thật may mắn!

6 nhận xét:

  1. 2 người ân ái như lời đồn thì liên quan gj đến Thẩm tiểu thụ có thể khóc ra ngọc trai chứ, tư duy thật ...ko có khoa học gì cả....vãi cả tư duy sao chổi

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. A và B đều là lời đồn, A đúng suy ra B cũng đúng, khá logic mà ~

      Xóa
  2. Cái đoạn Thiếu Vũ bảo Thiên Phong có nhiễm phong hà thì đi chỗ khác ho làm ta cười muốn sặc sụa. Đối xử với anh vợ thế ư ?

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Mấy đoạn vợ anh vì chồng mà ức hiếp anh ruột mới tội nghiệp ~

      Xóa
  3. 'Không thể nghe, sẽ bị đau mắt hột đó' - Ối, cái tư duy logic của mấy người này!

    Trả lờiXóa