CHƯƠNG 91: TIỂU PHƯỢNG HOÀNG!
“Nếu đã tự chạy tới thì nuôi đi”. Tần
Thiếu Vũ dùng ngón tay nhéo nhéo tiểu Phượng hoàng. “Nhìn rất ngoan”
“Chíp!”. Cục Bông mở mắt, dùng ánh mắt
cực kì mong đợi nhìn Thẩm Thiên Lăng, còn xoè ra đôi cánh ngắn ngủn!
“Trước đây ta chưa nuôi chim bao giờ”.
Thẩm Thiên Lăng nâng nó trong lòng bàn tay. “Sợ nuôi không tốt”
“Chưa ai từng nuôi phượng hoàng cả,
ngươi là người đầu tiên”. Tần Thiếu Vũ nói. “Thử xem”
“… Được rồi”. Thẩm Thiên Lăng thoả hiệp,
dùng ngón trỏ sờ sờ tiểu phượng hoàng. “Ta sẽ cố hết sức”
Cục Bông cực kì thoả mãn, nhảy lên giường
ngủ tiếp.
Sau khi Thẩm Thiên Lăng dọn dẹp nhà bếp
xong, trở về thì thấy Tần Thiếu Vũ đang tựa ở đầu giường ngủ, vì vậy nhẹ nhàng
đỡ hắn nằm xuống, cũng đặt tiểu phượng hoàng bên mép gối của hắn.
Một lớn một nhỏ hô hấp đều đặn, ngủ rất
say sưa.
Thẩm Thiên Lăng thấy hơi buồn cười, ngồi
trên bàn dùng vải bông trưởng thôn đưa tới làm một cái ổ cho Cục Bông, sau đó cẩn
thận bỏ nó vào.
Tiểu phượng hoàng nằm trong ổ, ngủ đến
mức há mỏ ra.
Dông tố vẫn kéo dài, sắc trời cũng
ngày càng tối, Thẩm Thiên Lăng rửa mặt một chút rồi rón rén vén chăn lên giường.
Tần Thiếu Vũ ho khan một tiếng, mở mắt
nhìn hắn.
“Đánh thức ngươi hả?”. Thẩm Thiên Lăng
hỏi.
Tần Thiếu Vũ lắc đầu, vươn tay ôm hắn
vào lòng. “Mệt muốn chết rồi phải không?”
“Sao lại thế được”. Thẩm Thiên Lăng chỉnh
quần áo cho hắn. “Công việc nhà đơn giản mà thôi”
“Lúc trước không biết Lăng nhi của ta
lại có khả năng như thế”. Đáy mắt Tần Thiếu Vũ có ý cười dịu dàng.
“Cũng không còn cách nào khác”. Thẩm
Thiên Lăng sờ vai phải bị quấn băng của hắn. “Ngươi phải mau chóng khoẻ lên!”
Tần Thiếu Vũ gật đầu, ôm hắn càng chặt
hơn, rất nhanh đã say ngủ, cũng chẳng có chút mộng mị nào.
Sáng hôm sau, hai người bị tiếng kêu của
tiểu phượng hoàng đánh thức.
“Chíp chíp chíp”. Cục Bông ngồi xổm
trên chăn.
Thẩm Thiên Lăng mơ màng dụi mắt, theo
thói quen vùi đầu vào lòng Tần Thiếu Vũ.
“Chíp chíp chíp!”. Tiểu phượng hoàng
tiếp tục cất tiếng kêu.
Thẩm Thiên Lăng bất đắc dĩ ngồi dậy.
Cục Bông cực kì phấn khởi nhào vào
lòng hắn, dùng đôi mắt như hạt đậu uỷ khuất nhìn hắn – đói bụng nha!
Thẩm tiểu thụ buồn cười, nhẹ nhàng chọt
chọt bụng hắn.
Xuống giường nấu chút thịt bò, Thẩm
Thiên Lăng lấy một ít thịt tái trộn cơm cho phượng hoàng, lấy phần còn lại rửa
sạch máu tiếp tục hấp, làm vài cái bánh bao nóng.
Sau khi xong việc, Thẩm Thiên Lăng đun
nước, mang vào nhà rửa mặt cho Tần Thiếu Vũ.
“Hôm qua ngủ không ngon sao?”. Tần Thiếu
Vũ dùng tay trái sờ hốc mắt của hắn. “Viền mắt đen hết rồi”
“Không sao”. Thẩm Thiên Lăng dùng khăn
ấm lau mặt cho hắn. “Vết thương của ngươi sao rồi”
“Không có việc gì lớn”. Tần Thiếu Vũ
nói. “Đừng lo”
“Khoảng chừng nào mới hồi phục?”. Thẩm
Thiên Lăng hỏi.
Tần Thiếu Vũ cười khổ một cái. “Ít nhất
cũng hai ba tháng”. Nếu tình huống không tốt, thậm chí có thể tới một năm rưỡi.
“Hiện tại không được nghĩ nữa”. Thẩm
Thiên Lăng nói. “Dưỡng cho tốt đi, những chuyện khác ta sẽ làm”
Tần Thiếu Vũ nắm tay hắn, hôn lên môi
một cái.
Sau khi ăn xong điểm tâm, Thẩm Thiên
Lăng định ra ngoài tìm trưởng thôn. Tiểu phượng hoàng thấy hắn sắp đi, lập tức
phành phạch chui ra khỏi ổ, lúc lắc theo sau hắn.
Thẩm Thiên Lăng: …
“Chíp!”. Tiểu phượng hoàng ngửa đầu
nhìn hắn.
“Dẫn theo đi”. Tần Thiếu Vũ tựa ở bên
giường nói. “Hình như nó rất thích ngươi”
Thẩm tiểu thụ không thể làm gì khác
ngoài mang nó ra cửa. Cục Bông không chịu yên, vẫn uốn éo muốn xuống đất.
“Không được”. Thẩm Thiên Lăng bóp cái
mỏ cứng của nó. “Lỡ gặp phải chó lớn, nó ăn luôn ngươi thì làm sao bây giờ?”
Tiểu phượng hoàng rất cố chấp, dùng sức
nhảy từ trên tay hắn xuống đất.
“Oẳng oẳng!”. Một con chó ngoài đầu ruộng
sợ hết hồn, quay đầu chạy như bay, giống như gặp quỷ!
Cục Bông đắc ý, lắc lắc cái cánh mập mạp.
Thẩm Thiên Lăng dở khóc dở cười, nhìn
qua đúng là Thần điểu.
Nếu không nguy hiểm vậy theo mình một
chút cũng không sao. Vì vậy các thôn dân đang làm ruộng có vinh hạnh được thấy hình
ảnh MOE đáng yêu: Tiểu công tử đi phía trước, tiểu phượng hoàng lúc lắc theo
sau. Ai nấy đều cảm thấy cực kì thoả mãn!
Trưởng thôn đang quét rác trong sân, đột
nhiên thấy Thẩm Thiên Lăng bước tới bên này, vì vậy vội ra đón. “Sao công tử tới
sớm vậy, mau vào uống chén trà”
“Cảm tạ”. Thẩm Thiên Lăng cảm kích cười
cười.
“Chíp!”. Cục Bông nhảy lên bàn đá
trong viện, cúi đầu mổ cánh hoa trên cây rơi xuống mà ăn.
Thẩm Thiên Lăng: …
Hồi sáng mới ăn một chén cơm trộn thịt
bò lớn mà, đừng ra vẻ giống như ta ngược đãi không cho ngươi ăn cơm vậy chứ!
“Công tử có việc gì sao?”. Trưởng thôn
đưa cho hắn một chén trà.
“Ừ”. Thẩm Thiên Lăng hơi áy náy. “Đại
ca của ta bị thương rất nghiêm trọng, e rằng một thời gian dài không thể phục hồi,
chắc phải ở lại đâu lâu một chút”
“Không thành vấn đề”. Trưởng thôn rất
sảng khoái. “Đừng nói là một chút, dù là cả đời hai vị cũng có thể ở!”
Cực kì khí phách!
Tuy trong lòng vô cùng băn khoăn,
nhưng dù sao trong lúc khó khăn cũng không thể nghĩ nhiều, Thẩm Thiên Lăng
không thể làm gì khác hơn mà nói. “Nếu tương lai có chuyện gì cần ta làm…”
“Đừng nói tương lai, hiện tại có a!”.
Trưởng thôn cắt ngang lời hắn. “Công tử có thể giúp chúng ta nuôi Thần điểu,
đây là chuyện quan trọng nhất”
Vừa dứt lời, Cục Bông vì quá tham ăn
mà rơi từ trên bàn xuống.
Tâm trạng Thẩm Thiên Lăng rất phức tạp.
Sao lại thấy nó hơi ngốc ngốc.
“Ôi chao!”. Trưởng thôn vội nhặt nó
lên.
“Chíp!”. Tiểu phượng hoàng lộ ra vẻ mặt
chán ghét, bổ nhào vào tay Thẩm Thiên Lăng, sau đó thoả mãn cuộn tròn lại bắt đầu
ngủ gật.
Trưởng thôn cảm thấy trái tim mỏng
manh của mình bị thương tổn.
“Cũng cám ơn ngươi giúp đại ca ta tìm
thuốc giải độc”. Thẩm Thiên Lăng rất có thành ý.
“Đây chỉ là việc nhỏ thôi!”. Trưởng
thôn nói. “Không cần phải lên núi cao, giữa sườn núi có một mảnh ruộng thuốc lớn,
công tử muốn bao nhiêu cũng có!”
“Có còn dược thảo khác không?”. Thẩm
Thiên Lăng hỏi. “Có thể cầm máu hay là giải độc ấy”
“Không có”. Trưởng thôn khổ sở nói. “Chúng
ta đời đời dùng cỏ giải độc trị bệnh, Thanh diệp đằng trị thương, chỉ có 2 loại
thôi”
Thẩm Thiên Lăng: …
Nghe chẳng đáng tin cậy chút nào!
“Thật ra cũng đủ rồi”. Trưởng thôn
nói. “Công tử cứ yên tâm đi, vài ngày trước Điền Thất bị rắn cắn, Điền Phi cảm
mạo, Điền nhị gia uống rượu nhiều bị tê liệt, còn có con dâu của thím Điền Hoa
khó sinh, đều được cỏ giải độc chữa khỏi”
Trong phút chốc Thẩm Thiên Lăng không
biết nên nói gì.
Ai có thể nói cho hắn biết mối quan hệ
giữa các loại bệnh kia được không…
“Ta đã dặn người mỗi ngày hái thảo dược
mới, đại ca của công tử đương nhiên sẽ sớm bình phục”. Trưởng thôn vỗ ngực thề
thốt!
“Trưởng thôn”. Có mấy thanh niên mồ
hôi đầm đìa vào cửa. “Gỗ đã được đốn xong rồi”
“Tốt tốt”. Trưởng thôn nói. “Mau làm một
cái ổ cho công tử!”
Thẩm Thiên Lăng: …
“Không đúng không đúng”. Trưởng thôn
xua tay. “Ngươi xem cái miệng ta kìa, ý ta là làm cái ổ cho Thần điểu”
“Được!”. Mấy thanh niên kéo gỗ ra,
nhìn Cục Bông trong lòng Thẩm Thiên Lăng, ngờ vực hỏi. “Làm ổ cho nó hả?”
“Đúng vậy”. Trưởng thôn vui vẻ gật đầu.
“Thần điểu ở lại, đây chính là việc lớn”
Thẩm Thiên Lăng nói. “Thật ra ta đã
may cho nó một cái ổ”
“May?”. Trưởng thôn lập tức dùng vẻ mặt
“Ha ha ha đừng đùa nữa, ổ của thần điểu sao có thể may, nhất định phải làm bằng
gỗ thơm trăm năm biết không” nhìn Thẩm Thiên Lăng.
Thẩm tiểu thụ yên lặng nuốt xuống những
lời muốn nói.
“Công tử yên tâm, bọn hắn tay chân rất
nhanh nhẹn”. Trưởng thôn bảo đảm. “Bảo đảm tới chiều là xong!”
Mà sự thật chứng minh trưởng thôn
không hề khoa trương.
Xế chiều, Thẩm Thiên Lăng bị cái giá gỗ
ba tầng kia khiến cho kinh hãi.
Thẩm Thiên Lăng cúi đầu nhìn Cục Bông
ngơ ngác phía sau… Cỡ này treo lên một ngàn con cũng không thành vấn đề!
Mà tiểu phượng hoàng rõ ràng cũng
không hứng thú với nhà mới, vẫn thích xông vào phòng ngủ, lắc lắc thân hình nhảy
tới bên cạnh Tần Thiếu Vũ.
“Cái giá cao quá”. Thẩm Thiên Lăng
cũng ngồi vào bên giường.
“Nếu dựa theo thân hình tương lai của
nó thì cũng không tính là lớn”. Tần Thiếu Vũ cầm tiểu phượng hoàng đặt vào phía
trong giường. “Nếu nó lớn thêm một chút thì e rằng tiểu viện này cũng không chứa
nổi”
“Dù lớn lên cũng là chuyện rất lâu sau
này”. Thẩm Thiên Lăng vẫn cảm thấy >_<. Có phải phòng ngừa hơi chu đáo rồi
không?
Tần Thiếu Vũ cười cười, vươn tay nhéo
mặt hắn.
“Trong thôn không tìm được thuốc khác,
chỉ có Thanh đằng và cỏ giải độc”. Thẩm Thiên Lăng nói. “Độc của ngươi có sao
không?”
“Không sao”. Tần Thiếu Vũ nói. “Có thể
dùng nội lực điều tức, thảo dược chỉ mang tính hỗ trợ thôi, cũng không có tác dụng
gì nhiều”
“Vậy thì tốt”. Thẩm Thiên Lăng lấy vải
sạch, giúp hắn xử lý vết thương trên vai lần nữa.
Sau khi mở ra từng lớp vải, vết thương
vẫn đáng sợ như trước, tâm trạng Thẩm Thiên Lăng hơi u ám.
“Thanh đằng tuy là thánh dược chữa
thương nhưng cũng cần thời gian”. Tần Thiếu Vũ nói. “Làm gì có chuyện một đêm
là khỏi được”
“Ta biết”. Nhưng vẫn thấy sợ hãi a! Thẩm
tiểu thụ thầm thở dài.
Sau khi tỉ mỉ băng bó xong vết thương,
Tần Thiếu Vũ đau đến mức đổ mồ hôi khắp trán. Thẩm Thiên Lăng tiến tới hôn lên
lỗ tai hắn một cái xem như an ủi.
“Hôn ở đây”. Tần Thiếu Vũ chỉ vào môi.
Tiểu phượng hoàng bất ngờ nhảy lên, học
Thẩm Thiên Lăng há mỏ ngậm vành tai Tần cung chủ, lắc lư thân hình.
“Ê ê!”. Thẩm Thiên Lăng sợ hết hồn, vội
kéo nó xuống.
“Chíp!”. Ánh mắt Cục Bông rất uỷ khuất.
“Không thể tuỳ tiện cắn người!”. Thẩm
Thiên Lăng nghiêm túc giáo dục nó một chút.
Tần Thiếu Vũ vươn tay sờ vành tay,
trên đầu ngón tay có chút máu.
“Cắn rách sao?”. Thẩm Thiên Lăng nhanh
chóng đi tìm thuốc trong tủ.
Mắt tiểu phượng hoàng loé lên, phành
phạch chạy qua mổ lấy giọt máu trên ngón tay Tần Thiếu Vũ.
Tần Thiếu Vũ búng cái ót của nó. “Không
ngờ ngươi hung dữ như vậy”
“Chíp”. Tiểu phượng hoàng ăn sạch máu,
lưu luyến tiếp tục nhìn vành tai hắn.
Tần Thiếu Vũ rạch một vết thương trên
ngón trỏ.
“Ngươi làm gì vậy?”. Thẩm Thiên Lăng cầm
chai thuốc tới, thấy vậy mặt trắng bệch.
“Cho nó ăn”. Tần Thiếu Vũ nói.
Tiểu phượng hoàng dùng cánh ôm lấy
ngón tay hắn, cổ họng phát ra âm thanh ừng ực, rõ ràng cực kì sảng khoái!
Đầu Thẩm Thiên Lăng kêu ong ong, vội
vã xông lên nhấc Cục Bông ra, giận dữ nói với nam nhân của hắn. “Ngươi có biết
ta muốn bổ máu cho ngươi biết bao nhiêu không?”
Gào lên như vậy nhìn rất hung dữ!
Thật đáng sợ.
Tình cảm vợ chồng thật ấm áp !
Trả lờiXóaĐoạn này khá giống chủng điền văn đấy chứ ~
Xóa