Thứ Hai, 30 tháng 6, 2014

GIANG HỒ KÌ BA 139

CHƯƠNG 139: ĐẠI CA XUẤT HIỆN!
          Tối hôm nay, hàn độc của Thẩm Thiên Lăng phát tác y như trong dự liệu. Tuy đã uống thuốc có tính nhiệt nhưng xương khớp vẫn rét run, đau đến mức gần như mất đi tri giác.
          Tần Thiếu Vũ ôm Thẩm Thiên Lăng thật chặt, tự trách đến mức hận không thể cho mình một đao. Tưởng rằng có thể hoàn toàn bảo vệ hắn, nhưng vẫn bị đánh lén ngay trước mặt. Nếu không phải lúc đó mình quá quan tâm đến lôi đài thì sao lại khiến hắn chịu dày vò như vậy.
          Không biết qua bao lâu, đau đớn rốt cuộc giảm dần, toàn thân Thẩm Thiên Lăng ướt đẫm mồ hôi, sắc mặt dưới ánh trăng tái nhợt đến mức gần như trong suốt.
          “Còn đau không?”. Viền mắt Tần Thiếu Vũ hơi đỏ.
          Thẩm Thiên Lăng cười cười với hắn. “Ta không sao”
          Thanh âm thấp đến mức gần như không nghe được, nhưng rơi vào tai Tần Thiếu Vũ lại như có lưỡi đao cắt ngang qua.
          “Ta gọi Diệp Cẩn đến khám cho ngươi”. Tần Thiếu Vũ ngồi dậy.       
          “Không cần”. Thẩm Thiên Lăng kéo tay áo hắn. “Nhịn một chút là được, có ngươi ở bên ta là tốt rồi”
          “Có trách ta không?”. Tần Thiếu Vũ dùng ngón cái cọ cọ gò má hắn.
          Thẩm Thiên Lăng lắc đầu.
          “Không cần hiểu chuyện như thế”. Tần Thiếu Vũ cười khổ. “Là ta hại ngươi như vậy, nghe ngươi mắng hai ba câu thì trong lòng mới dễ chịu hơn đôi chút”
          “Ừ”. Thẩm Thiên Lăng nắm lấy ngón tay hắn. “Bây giờ không có sức chửi, cứ để đó đi”
          “Chíp!”. Cục Bông ở ngoài phòng kêu một tiếng thì bị ám vệ bịt mỏ.
          Cực kì tàn nhẫn!
          “Đưa ta”. Diệp Cẩn nghe được tiếng động, từ trong phòng bước ra.
          “Không được”. Ám vệ lắc đầu. “Cung chủ dặn phải để Diệp cốc chủ nghỉ ngơi thật tốt”
          “Không sao”. Diệp Cẩn nói. “Buổi tối nó rất ngoan, cũng không nghịch ngợm”
          Vừa dứt lời, Cục Bông đã giãy khỏi tay ám vệ, chạy thật nhanh đến trước cửa phòng Thẩm Thiên Lăng, dùng tư thế của một viên đạn pháo mà lao vào.
          Ngay cả cửa sổ cũng không dùng tới, chứng tỏ rằng cực kì sốt ruột.
          “Chíp!”. Cục Bông nhào lên giường Thẩm Thiên Lăng, dùng thân thể mượt mà cọ cọ hắn.
          “Cung chủ”. Ám vệ thấp thỏm ngoài cửa. “Thuộc hạ không dám dùng sức, sợ làm đau tiểu phượng hoàng”
          “Lui xuống đi”. Tần Thiếu Vũ nói. “Không sao, để nó ở cùng Lăng nhi một lát”
          “Vâng”. Ám vệ thở phào nhẹ nhõm.
          “Nếu không còn đau thì nhớ lấy thuốc trên bàn mà uống”. Diệp Cẩn ló đầu vào dặn.
          Tần Thiếu Vũ gật đầu. “Cám ơn”
          Cục Bông tự nằm vào lòng bàn tay Thẩm Thiên Lăng, ngoan ngoãn lắc lắc đầu.
          “Khó thấy ngươi ngoan như vậy”. Tần Thiếu Vũ đâm đâm bụng nó.
          Cục Bông lắc lư nhảy xuống, chui dưới gầm giường dùng móng vuốt đá ra một cái hộp nhỏ, bên trong đầy đá quý.
          Vừa nhìn đã biết con nhà giàu, cực kì nhiều tiền!
          Tâm trạng Tần Thiếu Vũ lập tức phức tạp. “Nó lấy mấy thứ này ở đâu ra vậy?”
          Thẩm Thiên Lăng cũng bị chọc cười, nghiêng đầu nhìn Cục Bông.
          Cục Bông nghiêm túc tìm kiếm bên trong hộp, sau đó lấy một viên đá mắt mèo đẹp nhất ra, ngậm lên giường, đặt vào lòng bàn tay Thẩm Thiên Lăng.
          Tần Thiếu Vũ búng đầu nó. “Không cho ta ư?”
          Cục Bông quay đầu nhảy xuống giường, dùng móng vuốt đá cái hộp vào trong, còn lấy vải rách đậy lại, giấu rất kín.
          Không hổ là con ruột của Thẩm công tử, cực kì mưu mô!
          “Con trai lớn rồi”. Tần Thiếu Vũ lấy viên đá mắt mèo giơ trước mặt Thẩm Thiên Lăng. “Biết tặng quà cho ngươi”
          Thẩm Thiên Lăng dở khóc dở cười. Cục Bông nhảy lên giường lần nữa, dùng móng vuốt tức giận đá Tần Thiếu Vũ – Không phải cho ngươi, mau buông ra!
          Tần Thiếu Vũ bật cười, thả viên đá trở lại lòng bàn tay Thẩm Thiên Lăng.
          Cục Bông thoả mãn hất đầu, cuộn thành một khối bên cạnh Thẩm Thiên Lăng, im lặng ở cùng hắn.
          “Đưa nó đến phòng Tam ca đi”. Thẩm Thiên Lăng nói. “Nếu hàn độc tái phát, sợ rằng nó lại làm rộn”
          Tần Thiếu Vũ nói gì nghe nấy, nhấc con trai lên vứt ra cửa sổ.
          Thẩm Thiên Lăng: …
          Ý ta là ngươi ôm nó ra ngoài cơ!
          May là ám vệ ngoài cửa sổ có đề phòng trước, thành công tiếp được Thiếu cung chủ nhà mình.
          “Chíp!”. Hai móng của Cục Bông đan vào nhau, ánh mắt cực kì hoang mang.
          Vừa xảy ra chuyện gì vậy?
          Hoa Đường đẩy cổng ra, mang vài túi thuốc đi tới, thấy vậy thì cau mày. “Các ngươi đứng đây làm gì?”
          Ám vệ đồng loạt nói. “Bảo vệ Thiếu cung chủ”
          Cục Bông xoè đôi cánh ngắn ngủn với Hoa Đường, cái thứ mềm mềm kia!
          Hoa Đường đưa thuốc cho một ám vệ, ôm Cục Bông vào lòng. “Đêm nay công tử và Diệp cốc chủ đều cần nghỉ ngơi thật tốt, giao nó cho ta là được”
          “Vâng”. Ám vệ nhận lệnh, sau đó thầm mặc niệm thay cho tiểu Ngũ.
          Ánh mắt Thiếu cung chủ đang nhìn đi đâu vậy.
          Thật khiến người ta cảm thấy phức tạp.
          Tối hôm nay không nghi ngờ gì là một sự giày vò đối với Thẩm Thiên Lăng. Thật vất vả mới đến sáng, hắn đã mơ mơ tỉnh tỉnh rất nhiều lần.
          Ám vệ đã sớm chuẩn bị nước tắm có pha dược vật tính nhiệt. Tần Thiếu Vũ tỉ mỉ lau mồ hôi cho Thẩm Thiên Lăng, sau đó đặt vào trong chăn, cúi đầu hôn nhẹ lên đôi môi khô nứt.
          “Muốn ngủ”. Thẩm Thiên Lăng không muốn mở mắt.
          “Ngủ đi”. Tần Thiếu Vũ đắp chăn cho hắn. “Sẽ không đau nữa”
          Thẩm Thiên Lăng ừ một tiếng, một giây sau liền chìm vào mộng đẹp.
          Tần Thiếu Vũ lấy hòm thuốc bên bàn, nhẹ nhàng lau vết thương trên lòng bàn tay cho Thẩm Thiên Lăng. Tuy đã hết sức chú ý, nhưng vẫn không cẩn thận khiến Thẩm Thiên Lăng tự cào chảy máu. Rõ ràng cưng đến mức nâng trong lòng bàn tay, nhưng đành trơ mắt nhìn hắn chịu khổ. Nếu kẻ ám sát không tự sát thì Tần Thiếu Vũ đã tự tay xẻ thịt róc hắn, trả cho hắn đau đớn gấp trăm lần.
          “Thiếu Vũ”. Diệp Cẩn ở bên ngoài gõ cửa. “Lăng nhi sao rồi?”
          Tần Thiếu Vũ đặt tay Thẩm Thiên Lăng về trong chăn, đứng dậy mở cửa. “Đau suốt đêm, hiện giờ đang ngủ”
          “Không sao là tốt rồi”. Diệp Cẩn thở phào nhẹ nhõm, quầng mắt hơi thâm đen.
          “Không ngủ ngon ư?”. Tần Thiếu Vũ cau mày.
          “Sợ hắn xảy ra chuyện”. Diệp Cẩn nhìn Tần Thiếu Vũ. “Dù sao cũng không phải lần đầu tiên phát độc, không dám sơ suất”
          “Cảm ơn”. Tần Thiếu Vũ vỗ vai Diệp Cẩn. “Vất vả cho ngươi rồi”
          “Vậy ta ngủ thêm chút nữa”. Diệp Cẩn ngáp một cái, quay đầu về phòng. Đợi đến khi hắn đóng lại cửa phòng thì có một người bước vào sân.
          “Thiên Phong?”. Tần Thiếu Vũ hơi bất ngờ.
          Diệp Cẩn lập tức khẩn trương, áp lên khe cửa nhìn ra ngoài!
          “Trên đường ta nghe nói Lăng nhi bị thương”. Thẩm Thiên Phong hỏi. “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
          “Một lời khó nói hết, có điều tạm thời đã không sao rồi, ngươi đừng lo”. Tần Thiếu Vũ nói. “Hiện giờ hắn đang ngủ, ta sẽ nhanh chóng dẫn hắn đi Nam Hải”
          “Tiểu Cẩn đâu rồi?”. Thẩm Thiên Phong nhìn xung quanh.
          Tần Thiếu Vũ chỉ vào một căn phòng.
          Ê ê sao lại chỉ chứ! Diệp Cẩn giật mình, theo phản xạ có điều kiện chạy như bay lên giường, kết quả đầu còn hơi choáng nên trước mắt tối sầm, ngã rầm rầm xuống bàn.
          Vì vậy lúc Thẩm Thiên Phong đẩy cửa ra thì thấy Diệp Cẩn ngồi dưới đất, xung quanh chén trà vỡ nát, quả thật không thể mất mặt hơn được nữa.
          “Đại ca!”. Thẩm Thiên Phàm nghe tin nên chạy đến tiểu viện.
          Kết quả đúng lúc nhìn thấy đại ca hắn đóng lại cửa phòng.
          Thẩm Thiên Phàm: …
          Huynh đệ nhiều năm không gặp, sao lại đối xử như vậy!
          Ám vệ ngồi trên nóc nhà dùng ánh mắt đồng cảm nhìn Thẩm Thiên Phàm.
          “Ngươi không sao chứ?”. Thẩm Thiên Phong bước đến, bế Diệp Cẩn lên.
          Diệp Cẩn cả người đầy lá trà cực kì nhếch nhác, không biết phải nói gì, lại thêm thân thể cũng cứng ngắc. Vì vậy hắn không thể làm gì khác hơn ngoài im lặng giả bộ lãnh khốc.
          Thẩm Thiên Phong đặt Diệp Cẩn lên ghế, tìm khăn lau nước trên người hắn.
          “Ngươi tới đây làm gì?”. Diệp Cẩn thật vất vả mới thốt lên được một câu.
          “Ta đã sớm muốn đến rồi”. Thẩm Thiên Phong ngồi bên cạnh hắn. “Chỉ là chân nhân bảo ta vào núi tìm thuốc nên mới trễ nhiều ngày như vậy”
          “Tìm thuốc gì?”. Diệp Cẩn rất tò mò với dược thảo!
          “Cái này nè”. Thẩm Thiên Phong lấy trong bao quần áo ra một nhúm dược thảo. “Ở trên vách đá cao trăm trượng, khiến ta mất biết bao nhiêu công sức”
          “Là Lạc hà thảo”. Diệp Cẩn ngửi ngửi, sau đó bĩu môi. “Bất công”
          “Bất công cái gì?”. Thẩm Thiên Phong hỏi.
          “Thiếu Vũ từng trúng độc ở Tây Vực, cái này có thể giúp hắn điều dưỡng thân thể”. Diệp Cẩn nói. “Dựa vào cái gì bắt ngươi mạo hiểm leo lên vách núi tìm thuốc cho hắn chứ?”
          Thẩm Thiên Phong bật cười. “Lo lắng cho ta hả?”
          “Ngươi nghĩ nhiều rồi”. Diệp Cẩn thẹn quá thành giận, buông dược thảo xuống lạnh lùng đứng dậy. “Ra ngoài đi, lão tử muốn nghỉ ngơi”
          “Ngươi quả thật nên nghỉ ngơi”. Thẩm Thiên Phong bước theo sau hắn. “Sắc mặt kém như vậy, chắc đêm qua Lăng nhi phát độc ngươi cũng ngủ không ngon”
          “Biết rồi thì mau ra ngoài”. Diệp Cẩn vùi mình trong chăn.
          Thẩm Thiên Phong lôi hắn ra.
          “Làm gì vậy?”. Diệp Cẩn giận tím mặt!
          “Quần áo ướt hết rồi, cởi ra rồi ngủ tiếp”. Thẩm Thiên Phong nói.
          Diệp Cẩn: …
          “Ta ở bên ngoài”. Thẩm Thiên Phong nói. “Có gì thì cứ gọi”
          Diệp cốc chủ rất ngạo kiều, không thèm nhìn hắn.
          Cũng may Thẩm Thiên Phong đã quen với tính tình của Diệp Cẩn nên không giận, sau khi giúp hắn kê gối xong thì ra cửa.
          Thẩm Thiên Phàm đang ngồi uống trà ngoài sân.
          Thẩm Thiên Phong bước tới, quyết đoán tát hắn một phát. “Lá gan không nhỏ, dám nghe lén ta”
          Thẩm Thiên Phàm: …
          Tưởng đâu bí mật lắm rồi chứ, ai dè vẫn bị phát hiện!
          “Rốt cuộc là kẻ nào gây thương tích cho Lăng nhi?”. Thẩm Thiên Phong ngồi xuống đối diện Thẩm Thiên Phàm. “Kể lại trọng điểm những chuyện xảy ra mấy ngày nay cho ta biết”
          “Là người Tây Vực”. Thẩm Thiên Phàm đại khái kể lại những chuyện vừa qua một lần, sau đó nói. “Có điều ta mới hỏi thăm Thiếu Vũ, Lăng nhi tạm thời không sao”
          “Nhân cách Đoạn Bạch Nguyệt thế nào?”. Thẩm Thiên Phong hỏi.
          “Y như giang hồ đồn”. Thẩm Thiên Phàm nói. “Nhưng thái độ của Hoàng thượng đối với hắn không rõ lắm, không biết sau này định giữ lại hay là giết”
          “Chuyện sau này để sau này rồi tính, việc khẩn cấp trước mắt là Lăng nhi”. Thẩm Thiên Phong nói. “Hai nước sắp giao chiến, nên để Thiếu Vũ tránh đi càng sớm càng tốt, không cần dây dưa ở chỗ này”
          “Ta cũng nghĩ vậy”. Thẩm Thiên Phàm gật đầu. “Tuy Hoàng thượng vẫn muốn Thiếu Vũ mang binh đi Tây Bắc, nhưng hiện tại phát sinh chuyện này, hắn cũng không thể ép buộc”
          “Hoàng thượng đang ở đâu?”. Thẩm Thiên Phong hỏi.
          “Chu gia”. Thẩm Thiên Phàm nói. “Nhưng hiện tại ta phải giả vờ bị DBN đánh trọng thương, tạm thời không thể rời khỏi nơi này”
          “Đừng để thương thế của Lăng nhi quấy rầy kế hoạch của Hoàng thượng”. Thẩm Thiên Phong nói. “Ngươi cứ làm việc theo kế hoạch, nếu không tình hình sẽ bất lợi với tất cả mọi người”
          “Ta hiểu”. Thẩm Thiên Phàm gật đầu. “Yên tâm đi, ta có chừng mực”

2 nhận xét:

  1. Âm thầm tội nghiệp cho Tam ca lần hai! Em út nó không hiểu chuyện thì coi như không tính đi, đằng này thằng anh hai cũng trọng tình khinh đệ luôn là sao?

    Trả lờiXóa