Thứ Bảy, 27 tháng 9, 2014

SƠ ẢNH 35

CHƯƠNG 35: CUỐI THU SƯƠNG LẠNH
          Giang Ngọc Nhan đứng bên cạnh nhìn Cổ Thiên Thương và Bạch Sơ Ảnh, từ đầu đến cuối không nói một lời, từ lúc gặp mặt tới giờ đều lẳng lặng, không giống với tính cách của hắn.
          “Bảy mươi, bảy mươi mốt, bảy mươi hai…”
          “Giang Ngọc Nhan”
          “Một trăm”
          Giang Ngọc Nhan nghe gọi, đảo mắt, bất đắc dĩ thầm thở dài. Cuối cùng Cổ Thiên Thương vẫn thốt lời, lần này nhẫn nhịn thật lâu, đến tới một trăm. Chắc hẳn Cổ Thiên Thương đã nghiêm túc kiểm tra từ trong ra ngoài, nếu không ba chữ “Giang Ngọc Nhan” lạnh băng này đã sớm ra khỏi miệng. Cũng chỉ có lúc cần mình Cổ Thiên Thương mới bằng lòng gọi tên mình, sau khi dùng xong rồi thì một câu cảm ơn cũng không có, thật sự khiến người ta ức chế.
          “Ngọc Nhan”
          Bạch Sơ Ảnh biết hắn quan tâm mình, vừa rồi không chào hỏi hắn, Bạch Sơ Ảnh cảm thấy đã khiến hắn tổn thương. Biết Thương gọi hắn đến xem bệnh cho mình, dù mình thấy không cần nhưng vẫn nên ngoan ngoãn để hắn xem, tránh cho bọn họ khó xử.
          “Tiểu Ảnh”. Giang Ngọc Nhan thay đổi vẻ ức chế, nét mặt tươi như hoa đến bắt mạch cho Bạch Sơ Ảnh. “Có chỗ nào khó chịu không?”. Giang Ngọc Nhan vừa bắt mạch vừa hỏi hắn.
          “Không”. Bạch Sơ Ảnh không chút suy nghĩ mà đáp. Bị trói lâu như vậy, hắn chỉ hơi đau nhức mà thôi. Tuy đoạn đường này đều được Thương ôm, hắn cơ bản không cần bước đi nhưng vẫn có chút mệt mỏi. Bạch Sơ Ảnh cực kì không thích cảm giác này, động một chút là thấy mệt, không giống một người tập võ, nhưng không có cách nào thay đổi. Ngọc Nhan nói chờ cục cưng sinh xong thì sẽ ổn nên hắn đành phải nhẫn nhịn.
          “Không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi thật tốt là được rồi”. Giang Ngọc Nhan rời tay, luồn vào ngực lấy ra một cái bình nhỏ màu xanh nhạt, đổ một viên thuốc lên tay Bạch Sơ Ảnh ý bảo hắn uống vào.
          Tất cả mọi người đều trừng mắt nhìn viên thuốc trong lòng bàn tay trắng nõn kia. Không phải nói không sao ư, sao còn phải uống thuốc? Không phải trấn an bọn họ đấy chứ? Ánh mắt Cổ Thiên Thương đặc biệt băng lãnh.
          Bạch Sơ Ảnh không để ý tới ánh mắt mọi người. Hắn biết thuốc này dùng để làm gì, tuy ghét mùi thuốc nhưng vẫn không do dự nuốt xuống.
          Giang Ngọc Nhan nhìn qua mọi người đang khẩn trương, mỉm cười, lập tức chiếu sáng con đường mờ tối, thanh âm thấp trầm thanh nhã đánh vào không khí ban đêm yên tĩnh. “Xem các ngươi khẩn trương chưa kìa, đây chỉ là thuốc an thần bình thường mà thôi”
          Mọi người nghe vậy đều thở phào.
          “Lạnh không?”. Cổ Thiên Thương cầm tay Bạch Sơ Ảnh, cảm giác hơi lạnh. Cuối thu đêm lạnh, không thể coi thường.
          “Hơi hơi”. Có lẽ vì lạnh thật nên Bạch Sơ Ảnh rúc vào lòng Cổ Thiên Thương.
          Dương Lăng Tiêu không biết từ nơi nào lấy ra một bộ áo choàng đưa tới trước mặt Cổ Thiên Thương, Cổ Thiên Thương nhận lấy phủ thêm cho Bạch Sơ Ảnh, ôm sát hắn vào lòng, nói với Dương Lăng Tiêu. “Đêm nay ở đây một đêm, ngày mai lại về bảo”
          “Vâng, Bảo chủ”
          Dương Lăng Tiêu dẫn đầu đi trước. Trấn này không lớn, lúc Dương Lăng Tiêu ra ngoài làm việc thì hay dừng chân ở nơi này, rất quen thuộc với khung cảnh nơi đây. Hắn thành thạo đến khách điếm lớn nhất trấn, an bài thức ăn chỗ ở.
          Chủ quán thấy một nhóm người cẩm y hoa phục, tướng mạo anh tuấn tới ở trọ thì cười toe toét. Đây chính là khách quý nha, trấn nhỏ như thế này rất ít khi gặp được người chi tiền dứt khoát như vậy. Hắn ân cần an bài khách phòng tốt nhất, châm trà, nấu nước, đặt mua thức ăn cho bọn họ, bận đến mức đầu tắt mặt tối.
          “Mệt”. Bạch Sơ Ảnh vừa vào phòng thì nhìn chằm chằm vào cái giường, cũng không quan tâm đến việc hai ngày một đêm chưa tắm, không quan tâm có đói bụng hay không.
          “Chờ chút, dùng cơm xong rồi ngủ”. Cổ Thiên Thương xoa xoa thái dương của Bạch Sơ Ảnh, vốn còn muốn để hắn tắm rửa, nhưng nhìn dáng vẻ rã rời của hắn thì không đành lòng miễn cưỡng. Có điều nếu không ăn cơm thì hắn sẽ đói bụng.
          “Tỉnh rồi ăn, còn tắm nữa”. Tuy Bạch Sơ Ảnh rất muốn tắm ngay lúc này, nhưng vẫn muốn ngủ hơn.
          “Được rồi”. Cổ Thiên Thương thỏa hiệp, đặt hắn lên giường đắp kín chăn, hôn lên mí mắt đang nỗ lực căng ra nhìn mình, dịu giọng nói. “Ngủ đi”
          “Ừ”. Lông mi thật dài run run, trong chốc lát đã thiếp đi.
          “Bảo chủ”. Ngoài cửa truyền đến giọng Dương Lăng Tiêu.
          Cổ Thiên Thương quyến luyến nhìn người trên giường một cái, đứng dậy mở cửa. “Các ngươi ăn trước đi, Ảnh ngủ, lát nữa rồi bưng vào phòng sau”
          “Vâng”. Dương Lăng Tiêu khẽ đáp, nhẹ chân lui ra ngoài.
          Cổ Thiên Thương trở lại bên giường ngồi xuống, ngẩn người nhìn Bạch Sơ Ảnh.
          …
          “Người đâu?”. Giang Ngọc Nhan thấy Dương Lăng Tiêu về một mình thì hỏi.
          “Ảnh công tử ngủ, Bảo chủ nói lát nữa bưng thức ăn vào phòng”. Dương Lăng Tiêu nghiêm mặt ngồi xuống.
          “A”
          “Tiêu, dùng bữa”. Triệu Cảnh Trần mỉm cười, ân cần gắp thức ăn cho Dương Lăng Tiêu.
          “Đa tạ Hoàng tử”
          Dương Lăng Tiêu miệng nói cảm ơn như biểu cảm vẫn nghiêm túc như cũ, một chút biết ơn cũng không thấy. Hắn trực tiếp cầm bát ăn cơm, không nhìn Triệu Cảnh Trần một cái.
          Triệu Cảnh Trần lộ ra biểu cảm bi thương.
          Giang Ngọc Nhan nhìn hai người bọn họ, trong lòng vui vẻ, cơm cũng thơm ngon hơn nhiều.
          Bạch Sơ Ảnh ngủ hai canh giờ thì tỉnh, Cổ Thiên Thương vẫn canh giữ bên cạnh, rất sợ vừa bước đi thì hắn sẽ biến mất tăm. Dương Lăng Tiêu chuẩn bị nước nóng trong thời gian ngắn nhất, chờ Bạch Sơ Ảnh tắm xong thì thức ăn cũng đã được mang đến. Thật là một hộ vệ làm tròn bổn phận, không cần chủ nhân lên tiếng cũng đã làm xong mọi việc.
          “Ôi, thật có phúc, còn biết hưởng thụ hơn hoàng tử như ngươi”. Giang Ngọc Nhan ở ngoài cửa nhìn Dương Lăng Tiêu vội vàng ra vào không ngừng, cảm thán như vậy.
          Triệu Cảnh Trần liếc hắn một cái, thu lại ánh mắt trên thân ảnh đã đi xa kia. “Ta trời sinh số khổ, làm hoàng tử cũng không được hưởng thụ mấy ngày, còn phải mỗi ngày lo lắng đề phòng, rất sợ không cẩn thận thì mất mạng. Ôi, mệnh a, ai kêu người ta có người yêu vừa lợi hại lại vừa hắn như thế chứ”. Nói đến câu cuối cùng, trong mắt Triệu Cảnh Trần bắn ra quang mang, khóe miệng nâng lên một nụ cười âm hiểm tham lam khi báo săn thấy con mồi.
          Giang Ngọc Nhan nhìn thấy thì nổi hết da gà, theo ánh mắt của Triệu Cảnh Trần nhìn bóng dáng cao ngất đang khuất sau hành lang. Hắn không nhịn được thầm cầu phúc cho người kia đừng sớm bị con sói khoác da dê này ăn sạch.
          Hôm sau, nhóm người liền lên đường, buổi trưa dừng lại nghỉ ngơi ăn uống rồi lại tiếp tục đi gấp, đúng vào bữa tối thì đã trở lại Cổ gia bảo.
          “Tiểu Ảnh”
          Triệu Nhan Nhan nhận được tin, từ sáng sớm đã đứng ở cổng chính nghểnh cổ nhìn xa xa. Cổ Lãnh Phàm cũng không khuyên, chỉ yên lặng đứng bên cạnh nàng, đến giờ cơm thì dặn người hầu trực tiếp dời bàn ăn tới cửa, nếu lạnh thì khoác thêm y phục cho nàng.
          Vừa nhìn thấy một chấm đen lắc lư ở phía xa thì Triệu Nhan Nhan đã xông ra ngoài, Cổ Lãnh Phàm bế nàng nhảy lên đáp xuống một cái thì đã tới bên cạnh chiếc xe ngựa đang chậm lại tốc độ kia.
          Triệu Nhan Nhan còn chưa đứng vững thì đã vừa mừng vừa lo hổn hển gọi xe ngựa mở cửa. Xe ngựa đã dừng lại từ lúc bọn họ tới, Bạch Sơ Ảnh vén rèm ló ra, Triệu Nhan Nhan liền nhào tới ôm hắn vào lòng.
          “Tiểu Ảnh, tiểu Ảnh của nương, để nương xem có bị thương không”
          Triệu Nhan Nhan kéo hắn ra nhìn từ trên xuống dưới một lần, khi nhìn tới cái bụng hơi nhô ra của hắn thì càng lộ ra biểu cảm đau lòng. Nàng sờ soạng toàn thân hắn, lại nắm lấy mặt hắn đến gần nhìn một lúc rồi mới buông ra, nắm lấy tay hắn.
          Cổ Thiên Thương ở bên cạnh trào ra ghen tuông, nhưng đây là nương mình, hơn nữa nàng thật sự sợ hãi, lo lắng cho Ảnh, nên vẫn nhịn xuống.
          “Nương, ta không sao”. Bạch Sơ Ảnh mặc cho nàng kiểm tra xong thì mới mở miệng.
          Nương?
          Trên gương mặt băng lãnh của Cổ Thiên Thương có ý cười, Cổ Lãnh Phàm đứng yên bên cạnh, không tỏ vẻ gì. Những người còn lại đều há to mồm, dáng vẻ như thấy chó leo cây. Từ lúc nào Bạch Sơ Ảnh đã thành con của Triệu Nhan Nhan? Rõ ràng bọn họ còn chưa thành thân, nhiều nhất chỉ xem như phi pháp sống chung mà thôi. Chẳng qua tiếng “nương” kia của Bạch Sơ Ảnh thật tự nhiên, không chút ngượng ngịu, mặt không đỏ thở không gấp.
          “Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi, ngươi biết không, ngươi thật sự dọa nương suýt chết”. Triệu Nhan Nhan vừa kéo tay hắn vừa vỗ ngực. “Không sợ, tiểu Ảnh đã về, không sao rồi”. Nàng nhìn Bạch Sơ Ảnh, hai mắt đẫm lệ.

          “Nương, lên xe đi, chúng ta về trước”. Cổ Thiên Thương lên tiếng. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì đến tối cũng không về tới nhà.

SƠ ẢNH 34

CHƯƠNG 34: NẮNG CHIỀU ẤM ÁP
          Trầm Thanh Nham thản nhiên nhìn thoáng qua phương hướng ba người rời đi, khẽ quét mắt về phía bọn thuộc hạ. “Đều quay về vị trí của mình”. Giọng điệu hắn trầm thấp uy nghiêm, hoàn toàn hợp lý khi trở thành thủ lĩnh tổ chức sát thủ nổi tiếng nhất giang hồ. Vẻ uy nghiêm và âm ngoan trời sinh của hắn khiến người ta không thể xem nhẹ.
          “Vâng, chủ nhân”. Bọn sát thủ hoàn hồn, cùng lên tiếng đáp lời.
          Trầm Thanh Nham bế người đang mê man trong lòng lên, nghiêng người bước về viện tử của mình.
          Cổ Thiên Thương ôm Bạch Sơ Ảnh, cùng Hạo Nguyệt Thanh Hàn thi triển khinh công ra khỏi Dạ Hồn lâu. Bọn họ cũng không cố ý ẩn giấu hành tung, lúc rời đi lẫn sau đó đều không bị ngăn trở, một đường thông suốt. Trầm Thanh Nham quả nhiên là người giữ chữ tín.
          Lúc này đã gần hoàng hôn, bầu trời phía tây dần dần nhuộm lên màu đỏ gạch, giống như liệt hỏa, ấm áp đỏ rực rất đẹp.
          “Đại thiếu chủ, Cổ bảo chủ”
          Vệ Tử Liệt đang dẫn mọi người của Hạo Nguyệt giáo chuẩn bị tiếp ứng cách 100 thước bên ngoài Dạ Hồn lâu. Lúc này nhìn thấy bọn họ không tốn một người mà bình yên trở về, hắn lập tức nghênh đón.
          Thân là Tả hộ pháp của Hạo Nguyệt giáo, hắn thường làm việc chung với Hạo Nguyệt Thanh Hàn, đi theo Hạo Nguyệt Thanh Hàn lâu hơn những người khác. Hắn đương nhiên biết Cổ bảo chủ Cổ Thiên Thương là bạn tốt của Hạo Nguyệt Thanh Hàn. Còn về phần Cổ Thiên Thương, tuy là người băng lãnh khó gần, nhưng Vệ Tử Liệt rất kính trọng kẻ mạnh như vậy.
          Người lần này cần phải cứu dường như là người Cổ bảo chủ rất để ý, ngay từ đầu Vệ Tử Liệt đã rất tò mò, đoán rằng có phải là người trong lòng Cổ bảo chủ hay không. Đó nhất định là một nữ tử rất đặc biệt, nếu không làm sao có thể khiến Cổ bảo chủ băng lãnh kia động lòng. Lúc này Vệ Tử Liệt ngẩng đầu nhìn nam tử tuấn tú trong lòng Cổ Thiên Thương, không khỏi sửng sốt. Thật là một nam tử tuấn dật, nhưng… Nhìn tư thế thân mật của bọn họ, hóa ra Cổ bảo chủ thích nam tử.
          “Tử Liệt, vất vả rồi”. Hạo Nguyệt Thanh Hàn dường như không để ý đến vẻ ngây ngẩn của hắn, thản nhiên bảo.
          “Chúc mừng Đại thiếu chủ và Cổ bảo chủ thuận lợi trở về”
          Vệ Tử Liệt biết mình làm vậy rất thất lễ, nhưng vẫn không khống chế được nhìn về phía nam tử trong lòng Cổ Thiên Thương. Nam tử dường như cũng chú ý tới tầm mắt của hắn, đôi mắt phượng sáng ngời kia mang theo chút tò mò mà nhìn lại. Đẹp quá, Vệ Tử Liệt thầm cảm thán, đây là đôi mắt đẹp nhất hắn từng gặp.
          Cổ Thiên Thương lạnh lùng nhìn Vệ Tử Liệt một cái, vươn tay ấn đầu nam tử kia vào lòng. Vệ Tử Liệt bị ánh mắt của Cổ Thiên Thương làm cho rùng mình, như vậy mà cũng ghen. Xem ra, Cổ bảo chủ thật sự thích nam tử này.
          “Thanh Hàn, có cần đến Cổ gia bảo không?”. Cổ Thiên Thương không để ý tới ánh mắt tò mò của Vệ Tử Liệt, thản nhiên hỏi Hạo Nguyệt Thanh Hàn.
          “Không, ta đáp ứng Ngạo đêm nay sẽ về”.
          Nhắc đến chữ “Ngạo”, trên gương mặt lạnh nhạt của Hạo Nguyệt Thanh Hàn nhiều thêm vài biểu cảm. Hạo Nguyệt Ngạo là con của nghĩa phụ hắn, đệ đệ của hắn. Hai người tuy không phải huynh đệ ruột nhưng còn thân thiết hơn. Hạo Nguyệt Ngạo tính cách biếng nhác, có lúc tùy hứng như trẻ nhỏ, chỉ có Hạo Nguyệt Thanh Hàn mới chịu đựng được hắn. Nếu đêm nay Hạo Nguyệt Thanh Hàn không về, không biết hắn lại nổi loạn thế nào. Tuy Hạo Nguyệt Thanh Hàn rất muốn đến Cổ gia bảo, nhưng đành phải để cơ hội lần sau.
          Vừa nghe đến Hạo Nguyệt Ngạo, Cổ Thiên Thương nhíu mày, dường như không thích kẻ vô lại chỉ biết trông cậy vào Hạo Nguyệt Thanh Hàn kia. Nhưng đây là lựa chọn của người khác, từ trước đến nay hắn chưa từng can thiệp nhiều. Cổ Thiên Thương chỉ thản nhiên “A” một tiếng rồi nói tiếp. “Cảm tạ, Thanh Hàn”
          Hạo Nguyệt Thanh Hàn cười nhạt, không nói gì, nhìn Bạch Sơ Ảnh trong lòng Cổ Thiên Thương, hỏi rằng. “Vị này là…?”
          Tuy Hạo Nguyệt Thanh Hàn điều động thế lực Hạo Nguyệt giáo tới cứu người này, nhưng hắn lại không biết tên. Bạch Sơ Ảnh nghe vậy ngẩng đầu nhìn về phía Hạo Nguyệt Thanh Hàn, trong đôi mắt phượng mang theo ý cười thân thiện.
          Cổ Thiên Thương dịu dàng nhìn người trong lòng, giới thiệu bọn họ với nhau. “Bạch Sơ Ảnh, người ta yêu. Ảnh, đây là bạn tốt của ta, Hạo Nguyệt Thanh Hàn”
          “Xin chào”. Bạch Sơ Ảnh cười cười. Hắn thích nam tử thanh đạm này, tuy hơi lạnh nhạt nhưng lại khiến người ta rất thoải mái.
          “Xin chào”. Hạo Nguyệt Thanh Hàn cũng nở nụ cười, không vì bạn tốt thích nam nhân mà bài xích, ngược lại hắn rất hài lòng với ánh mắt nhìn người của Cổ Thiên Thương. Đây là một nam tử hiếm thấy, không chỉ vẻ ngoài tuấn dật mà khí tức cao quý tinh khiết từ trên người hắn đều khiến người ta không tự chủ muốn tiếp cận. “Lúc rảnh mời đến Hạo Nguyệt giáo, Thanh Hàn nhất định sẽ chiêu đãi thật tốt”
          “Cảm tạ”
          Hạo Nguyệt giáo, nghe có vẻ là một nơi không tệ. Chờ làm xong mọi việc, sinh xong cục cưng, hắn sẽ bảo Thương dẫn hắn tới xem. Bạch Sơ Ảnh thầm tính toán trong lòng.
          Bạch Sơ Ảnh nhìn về phía Vệ Tử Liệt đang rướn cổ bên cạnh, tự giới thiệu. “Bạch Sơ Ảnh”
          Vệ Tử Liệt lộ ra vẻ mặt hưng phấn. Hạo Nguyệt Thanh Hàn lấy làm lạ, Tả hộ pháp luôn là người trầm ổn lãnh tĩnh, hôm nay sao lại thất lễ như thế? Bạch Sơ Ảnh đúng là một người kì diệu.
          “Vệ Tử Liệt, Tả hộ pháp của Hạo Nguyệt giáo”
          Tả hộ pháp? Bạch Sơ Ảnh không biết chức vụ này đại biểu cho cái gì, nhưng nghe ra cũng không đơn giản. “Cảm tạ”. Hắn chân thành nói cám ơn.
          “Không cần, không cần, ta chỉ nghe theo sắp xếp của Đại thiếu chủ thôi, đây là trách nhiệm của ta”. Vệ Tử Liệt vội nói. Huống hồ bọn họ chỉ canh giữ ở đây có hai canh giờ, chưa làm gì cả. Có hai cao thủ ở đây, bọn họ không thể làm gì khác hơn ngoài làm nền.
          Nhóm người bay qua một ngọn núi, ra khỏi rừng cây là một con đường không lớn lắm. Cổ gia bảo và Hạo Nguyệt giáo phần đông đều chia ra ở hai hướng khác nhau.
          “Ta đưa các ngươi đến thôn trấn trước mặt”. Tuy Trầm Thanh Nham bảo đảm sẽ không đuổi theo, nhưng không chắc Võ Tu Bách sẽ không ra tay bất ngờ. Hạo Nguyệt Thanh Hàn tin Cổ Thiên Thương có thể tự mình đối phó, nhưng có bảo đảm vẫn tốt hơn, dù sao đánh lén cũng khó phòng.
          “Không cần, ngươi về đi. Tiêu rất nhanh sẽ tới”. Cổ Thiên Thương đã phát tín hiệu cho Dương Lăng Tiêu, nói bọn họ đã bình an cứu người, bảo Mộc Huyền mang theo phần lớn nhân thủ trở về, mà Dương Lăng Tiêu thì tiếp tục tới đón bọn họ. Cổ Thiên Thương biết Hạo Nguyệt Thanh Hàn đang vội trở về, Hạo Nguyệt Thanh Hàn giúp hắn đến đây là đủ rồi, không cần phiền thêm nữa.
          “Ừ, ta đi đây, ngươi phải cẩn thận”. Hạo Nguyệt Thanh Hàn cũng không phải kẻ dài dòng, chuyển mắt về phía Bạch Sơ Ảnh. “Sơ Ảnh, hẹn gặp lại”
          “Hẹn gặp lại”. Bạch Sơ Ảnh gật đầu với Hạo Nguyệt Thanh Hàn, lại nói từ biệt với Vệ Tử Liệt. Hai người nhìn theo đám người bọn họ đi xa rồi mới hướng về phía Cổ gia bảo.
          Khi bọn họ tới Bạch Lộ trấn gần đó nhất thì đúng lúc gặp được nhân mã tới tiếp ứng. Lúc này trời đã tối, trấn nhỏ chỉ cách kinh thành một ngày đi đường, xem như là phạm vi quản lí của kinh thành, vì vậy phồn hoa náo nhiệt hơn những trấn nhỏ khác. Có điều lúc này là buổi tối, những quầy hàng đều dọn dẹp, các quán nhỏ cũng khép hờ cửa, có chút vắng vẻ. Khách khứa trong tửu lâu cũng không nhiều, thưa thớt hai ba bàn, ánh đèn lờ mờ loang lổ quang ảnh ra đường phố.
          “Bảo chủ, Ảnh công tử”
          Trên gương mặt lạnh lùng của Dương Lăng Tiêu không giấu được vui vẻ. Cũng may Ảnh công tử không có chuyện gì, nếu không… Dương Lăng Tiêu nghĩ đến tình huống đó thì không nhịn được phát run.
          Triệu Cảnh Trần vẻ mặt đau lòng, vỗ vai Dương Lăng Tiêu an ủi. Cuối cùng Dương Lăng Tiêu cũng đã có biểu cảm khác với Triệu Cảnh Trần, có lẽ bởi vì trong lòng vui vẻ mà thản nhiên nở nụ cười, hại Triệu Cảnh Trần nhìn đến sửng sốt, quả thật hệt như kẻ si tình. Dương Lăng Tiêu bị hắn nhìn đến đỏ mặt, vội nghiêng đầu sang chỗ khác không để ý tới hắn.
          “Lăng Tiêu, ta không sao, đừng lo”. Bạch Sơ Ảnh lên tiếng phá vỡ bầu không khí mập mờ giữa hai người.
          “Không sao là tốt rồi”. Gương mặt Dương Lăng Tiêu vẫn còn đỏ ửng, thầm thở phào nhẹ nhõm. Triệu Cảnh Trần bị đối thoại của bọn họ thức tỉnh, xấu hổ và thỏa mãn nhìn Dương Lăng Tiêu vài lần.
          “Sơ Ảnh, mừng ngươi bình an trở về”. Triệu Cảnh Trần dạo một vòng quanh người Bạch Sơ Ảnh, thỏa mãn gật đầu. “Xem ra kẻ bắt ngươi cũng không muốn tổn thương ngươi, đối xử với ngươi rất tốt”
          “Triệu Cảnh Hàn là đệ đệ ngươi?”. Bạch Sơ Ảnh đột nhiên hỏi.
          “A?”. Triệu Cảnh Trần nhất thời không phản ứng kịp. “Hắn là đường đệ của ta”
          “Không thích”. Bạch Sơ Ảnh nhíu mày, không phải vì hắn thừa dịp mình ngủ mê mà bắt mình, không phải vì hắn ra tay đánh mình, mà chỉ đơn thuần cảm thấy không thích.
          “Ách…”. Triệu Cảnh Trần lúng túng sờ mũi. “Hắn quả thật không phải kiểu người khiến người ta yêu thích”

          Điều này không thể trách Triệu Cảnh Hàn, dù sao từ nhỏ hắn đã bị Võ Tu Bách hun đúc, trưởng thành được như vậy đã là không tệ. Đối với vị đường đệ này, Triệu Cảnh Trần không thích cũng không ghét, có điều với lập trường của hai người thì nhất định sẽ đối đầu. Thật ra Triệu Cảnh Trần cảm thấy Triệu Cảnh Hàn rất đáng thương, tuy suýt nữa mất mạng trong tay hắn nhưng Triệu Cảnh Trần vẫn không hận được.

SƠ ẢNH 33

CHƯƠNG 33: THAY ĐỔI GIAO DỊCH
          Trầm Thanh Nham cảm kích nhìn Bạch Sơ Ảnh, thu lại vẻ vui sướng trong mắt. Hắn khôi phục bình tĩnh, nói với Cổ Thiên Thương. “Đa tạ Cổ bảo chủ, ta sẽ viết giấy bảo đảm sau này Dạ Hồn lâu sẽ không ra tay với Bạch Sơ Ảnh nữa”
          “Không cần, ta tin rằng Trầm lâu chủ là người giữ chữ tín”. Giọng Cổ Thiên Thương vẫn băng lãnh, nhưng đã dịu xuống không ít. “Trầm lâu chủ là người thông minh, hi vọng ngươi có thể cân nhắc có nên tiếp tục lập trường của mình hay không”
          Hiếm thấy Cổ Thiên Thương nói một câu dài như vậy, không phải vì nghĩ cho Trầm Thanh Nham mà bởi vì nếu Trầm Thanh Nham rút lui, chuyện của Võ Tu Bách cũng có thể nhanh chóng kết thúc. Như vậy Cổ Thiên Thương sẽ có nhiều thời gian ở bên Bạch Sơ Ảnh hơn, đích thân bảo vệ hắn.
          Trầm Thanh Nham híp mắt, trong đầu thoáng qua khuôn mặt tuấn mỹ nhưng âm lãnh của người nọ, thế nhưng trong chốc lát đã khôi phục trấn định. “Đa tạ Cổ bảo chủ nhắc nhở”
          Cổ Thiên Thương gật đầu với hắn, quay đầu bảo Hạo Nguyệt Thanh Hàn. “Thanh Hàn, đi thôi”. Rồi hắn ôm Bạch Sơ Ảnh ra khỏi cửa.
          Hạo Nguyệt Thanh Hàn từng giao thiệp với Trầm Thanh Nham, hiểu rõ nhân cách của hắn, cảm thấy hắn là người đáng tin nên yên tâm đi theo Cổ Thiên Thương mà không đề phòng phía sau. Cổ Thiên Thương vừa mở cửa ra ngoài thì đám sát thủ bèn nâng lên kiếm, tiến vào tình trạng phòng bị. Cổ Thiên Thương dừng bước, lạnh lùng nhìn bọn sát thủ kia.
          “Để bọn họ đi, không ai được động thủ, cũng không được đuổi theo”. Trầm Thanh Nham bước ra khỏi phòng, ánh mắt âm lãnh quét qua thuộc hạ của mình.
          Bọn sát thủ nghe vậy thì xoẹt xoẹt thu kiếm về, đứng yên. Cổ Thiên Thương vừa định nhấc chân bước đi thì đã bị một tiếng quát to căm hận ngăn lại.
          “Muốn chạy cũng không dễ như vậy”
          Triệu Cảnh Hàn toàn thân tỏa ra khí tức lạnh lẽo, tay cầm kiếm nhìn chằm chằm Trầm Thanh Nham bằng đôi mắt rực lửa, nghiến răng nghiến lợi. “Trầm Thanh Nham, ngươi định làm gì? Ngươi muốn phá bỏ giao ước giữa chúng ta ư?”
          Bàn tay Triệu Cảnh Hàn siết chặt kiếm đến trắng bệch, tuy cố gắng khống chế nhưng vẫn không nhịn được run lên, cánh môi mím chặt đến mất đi huyết sắc. Tuy giữa bọn họ chỉ là giao dịch theo lợi ích và nhu cầu, nhưng nếu Trầm Thanh Nham giữa chừng bội ước, chẳng phải sẽ đẩy bọn họ vào đường chết hay sao?
          Triệu Cảnh Hàn cho rằng Trầm Thanh Nham thích mình, nhưng… Triệu Cảnh Hàn vĩnh viễn cũng sẽ không thích Trầm Thanh Nham, chỉ có giang sơn Nạp La quốc mới khiến hắn động tâm mà thôi. Trước giờ Trầm Thanh Nham luôn nói yêu hắn, mà hắn cũng cho Trầm Thanh Nham biết thứ hắn muốn. Thế nhưng Trầm Thanh Nham lại dám lừa gạt hắn…
          “Hàn…”. Trong đôi mắt lãnh mị của Trầm Thanh Nham lóe qua đau lòng và khẩn trương, nhưng rất nhanh đã khống chế được. Hiện tại hắn không thể dao động, không thể mềm lòng. Thứ Trầm Thanh Nham muốn thì nhất định sẽ dùng phương pháp của chính mình để đạt được. Trầm Thanh Nham nghiêm mặt, giọng mang theo lạnh lùng tàn khốc. “Ta không định bội ước, mà là…”. Trầm Thanh Nham dừng một chút, trong mắt tỏa ra dịu dàng. “Mà là chúng ta nên đổi phương thức chung sống”
          “Ngươi…”. Triệu Cảnh Hàn không biết Trầm Thanh Nham rốt cuộc muốn làm gì, nhưng tâm trạng hắn đã bình ổn không ít. Chỉ cần Trầm Thanh Nham không bỏ giữa chừng là tốt rồi, còn về phương thức chung sống, Triệu Cảnh Hàn cũng không biết hai người bọn họ còn có thể đổi thành phương thức gì khác nữa. Hiện tại quan trọng nhất là chuyện trước mắt. “Trước hết không nói chuyện này, hôm nay bọn họ tuyệt đối không thể đi”. Nói đùa, vất vả lắm mới tìm được thứ có thể uy hiếp Cổ Thiên Thương, hơn nữa thành công dẫn Cổ Thiên Thương tới nơi này, nếu bỏ lỡ cơ hội này thì muốn uy hiếp hắn lại càng thêm khó.
          Trầm Thanh Nham nhìn ba người kia, giọng điệu kiên định. “Bọn họ, hôm nay nhất định phải thả”
          “Cái gì?”. Cơn giận vừa nén xuống của Triệu Cảnh Hàn lại tăng thêm mấy lần. “Trầm Thanh Nham, ngươi lập lại lần nữa”
          Ánh mắt Trầm Thanh Nham sáng ngời nhìn Triệu Cảnh Hàn, từng bước đến gần hắn, dường như muốn nuốt hắn vào bụng. Dù Triệu Cảnh Hàn hờ hững và không thích Trầm Thanh Nham, nhưng bị nhìn chằm chằm như vậy, bị khí tức bá đạo quen thuộc tiếp cận như vậy, cũng khiến Triệu Cảnh Hàn cảm thấy từng đợt run rẩy, hô hấp dồn dập.
          Triệu Cảnh Hàn giương mắt nhìn ba bốn người đang cùng nhau bước tới trước mặt mình. “Ngươi… ngươi định làm gì?”. Hắn hít sâu một hơi, đè xuống bất an trong lòng, gắng gượng nói. “Nếu ngươi dám thả bọn họ đi, chúng ta sẽ kết thúc”
          Trầm Thanh Nham bước tới một bước, cúi đầu, chóp mũi đụng tới Triệu Cảnh Hàn, hơi thở nóng ẩm phà lên má hắn, ăn mòn giác quan của hắn. Ánh mắt Trầm Thanh Nham âm ngoan chưa từng thấy, khiến Triệu Cảnh Hàn luống cuống, siết chặt bàn tay trắng bệch, dùng ánh mắt âm lãnh mà trừng lại.
          “Nếu ta cứ để mặc cho ngươi tiếp tục, sớm muộn gì chúng ta cũng kết thúc”. Trầm Thanh Nham nâng lên khuôn mặt khiến mình vừa yêu vừa hận, dịu dàng cười, trong nháy mắt hòa tan băng lãnh. Thế nhưng lời nói của hắn lại không hề có chút nhiệt độ. “Cho nên giao dịch giữa chúng ta cần được sửa lại một chút. Sau này mọi thứ đều nghe ta nói, còn ngươi, chỉ cần phục tùng là được rồi”. Nếu cho hắn tự do và thời gian, cuối cùng chỉ đổi lấy khinh bỉ và coi thường, như vậy Trầm Thanh Nham sẽ dùng phương thức của mình khiến hắn phục tùng, giữ hắn lại bên người.
          “Ngươi, ngươi nói cái gì? Sửa…”. Triệu Cảnh Hàn vừa sợ vừa giận, đang định hất ra bàn tay nắm lấy khuôn mặt mình thì sau cổ truyền tới một trận đau nhức, lời nói nghẹn lại trong cuống họng, trước mắt tối sầm, ngất đi trong lòng Trầm Thanh Nham.
          “Hàn, ta yêu ngươi”. Trầm Thanh Nham đón lấy thân thể mềm nhũn xuống của Triệu Cảnh Hàn, kề vào tai hắn thấp giọng nói. Trầm Thanh Nham dịu dàng nhìn khuôn mặt cho dù đang ngủ mê vẫn không xóa được âm lãnh kia, khẽ hôn lên đôi mắt nhắm chặt của hắn, quay đầu nhìn ba người còn lại, giọng điệu bình tĩnh. “Các ngươi đi đi”
          Bạch Sơ Ảnh nhìn bọn họ, trong đôi mắt có hoang mang và nghi hoặc. Hắn biết Trầm Thanh Nham thích Triệu Cảnh Hàn, mà Triệu Cảnh Hàn cũng không có vẻ ghét Trầm Thanh Nham. Thế nhưng vì sao bọn họ phải tổn thương đối phương? Hắn không hiểu, rõ ràng là thích, vì sao phải tổn thương? Hắn chớp đôi mắt phượng xinh đẹp, vùi đầu vào vòng ngực ấm áp rộng lớn của Cổ Thiên Thương, nắm chặt lấy vạt áo Cổ Thiên Thương, nhẹ nhàng cọ cọ. Nếu đã không hiểu, Bạch Sơ Ảnh cũng không nghĩ nhiều. Thứ hắn muốn đã ở ngay trước mặt, ở trong tầm tay. Hắn và Thương sẽ không tổn thương đối phương, vì cha từng nói, yêu một người thì phải khiến hắn hạnh phúc, phải bảo vệ và quý trọng hắn. Người chân chính yêu ngươi cũng sẽ đối xử với ngươi giống như vậy.
          Hạo Nguyệt Thanh Hàn lặng lẽ đứng đó, không nói lời nào về sự dây dưa giữa hai người kia. Trên gương mặt thản nhiên của hắn không nhìn thấy bất cứ biểu cảm gì, chỉ yên ả như gió.
          Cổ Thiên Thương ôm sát người trong lòng, khẽ vỗ về mái tóc hắn, hơi gật đầu với Trầm Thanh Nham rồi điểm nhẹ mũi chân. “Tạm biệt”. Thanh âm lạnh lùng phiêu đãng xa xa, người đã biến mất khỏi Dạ Hồn lâu. Đồng thời, Hạo Nguyệt Thanh Hàn cũng đi theo, lưu lại không khí hơi rung chuyển.
          Bọn sát thủ đều là người từng trải, từng thấy qua đủ loại cao thủ nhưng chưa có ai trốn thoát được lưỡi kiếm của bọn họ. Thế nhưng hôm nay, cuối cùng bọn họ cũng được chứng kiến cao thủ chân chính, cũng biết vì sao hai người kia có thể vô thanh vô tức ẩn vào Dạ Hồn lâu được phòng vệ nghiêm ngặt. Võ công của hai người kia nhất định ngang bằng với chủ nhân, thậm chí không chừng còn cao hơn một tầng. Có lẽ đây là nguyên nhân chủ yếu khiến chủ nhân thả bọn họ đi đơn giản như vậy.

          Bên ngoài Dạ Hồn lâu đã bị Hàn Nguyệt giáo bao vây, mà Cổ Thiên Thương lại ở nơi này, chứng tỏ người của hắn sẽ nhanh chóng tới. Gần đây vì giúp đỡ An vương và Võ thừa tướng mà thế lực của bọn họ phân tán không ít, nếu quả thật muốn đánh nhau, bọn họ nhất định sẽ thua. Quyết định của chủ nhân là chính xác, tuy nhìn có vẻ mất mặt, nhưng liên lụy toàn bộ Dạ Hồn lâu mới là hành vi ngu xuẩn chỉ có bọn mãng phu mới làm.

SƠ ẢNH 32

CHƯƠNG 32: BƯỚM BẠCH NGỌC
          Hạo Nguyệt Thanh Hàn vừa nhìn thấy thứ Cổ Thiên Thương lấy ra thì đã biết hắn muốn làm gì. Bên trong hộp chính là loài bướm đặc biệt trên đỉnh Thiên Sơn, toàn thân trắng bóng, thích sống ở khe núi tuyết, số lượng ít, hơn nữa chỉ cần tách rời nơi sinh trưởng thì sẽ dễ dàng chết đi, hầu như không ai có thể thành công mang bọn chúng ra khỏi Thiên Sơn. Loài bướm nhỏ quý hiếm này có một công dụng đặc thù, chỉ cần người ta ăn vào một loại hương liệu vô hại với cơ thể, cho dù ở bất kì nơi nào trên trái đất nó cũng đều tìm ra được.
          Muốn sở hữu loài bướm này hầu như là chuyện bất khả thi, Hạo Nguyệt Thanh Hàn nghĩ trên đời chỉ có Cổ Thiên Thương mới có được một con.
          Cổ Thiên Thương nhẹ nhàng mở nắp hộp, vừa hé ra ra một khe nhỏ thì đã có một thứ màu bạch ngọc bò ra. Vừa tiếp xúc với không khí bên ngoài, nó đã không kịp chờ đợi xòe ra đôi cánh mỏng như lụa, nhẹ nhàng chọn một phương hướng bay đi. Đôi cánh bạc bị ánh nắng nhàn nhạt phản chiếu, lóe ra ánh sáng bàng bạc.
          Hai người nhìn nhau, dùng khinh công né tránh thủ vệ mà theo sau con bướm, cuối cùng dừng lại ở một tiểu viện cách nơi này không xa. Con bướm nhỏ vẫy đôi cánh trong suốt bay vào cửa sổ, dừng một chút rồi hướng thẳng tới giường. Nó dạo quanh người đang ngủ trên giường một vòng rồi dừng lại trên chiếc mũi tinh xảo của hắn, chậm rãi vẫy cánh.
          Dù sao cũng là ở địa bàn của người khác, hơn nữa còn bị bắt đến, cho dù biết Trầm Thanh Nham không làm gì mình nhưng ít nhất Bạch Sơ Ảnh cũng có chút cảnh giác, vì vậy hắn nhanh chóng bị con vật nhỏ trên mũi đánh thức.
          Bạch Sơ Ảnh mở mắt ra, khẽ cử động, con bướm nhỏ liền vui sướng bay xung quanh mặt hắn. Bạch Sơ Ảnh hơi mơ hồ, nhưng sau khi nhìn rõ con bướm xinh đẹp hiếm thấy thì lộ ra nụ cười thản nhiên, xòe tay để nó đáp xuống. Con bướm nhỏ dường như hiểu ý hắn, bàn tay vừa mở ra thì đã sà xuống, đôi cánh mỏng không ngừng phe phẩy, có vẻ rất vui sướng.
          Tiểu viện mà con bướm bay vào cả bên trong lẫn bên ngoài đều có người mai phục, chứng tỏ Bạch Sơ Ảnh đang ở đây. Nhưng muốn vào cũng không phải chuyện dễ dàng, cho dù bọn họ khinh công có giỏi hơn nữa cũng không thể bảo đảm không bị ai phát hiện. Hai người trốn ở một khúc quanh, quan sát tình thế, nhất thời không có bất cứ biện pháp gì.
          “Ta dẫn bọn họ đi trước, sau đó ngươi vào?”. Hạo Nguyệt Thanh Hàn đề nghị.
          Cổ Thiên Thương tuy không muốn để bạn tốt mạo hiểm, nhưng trừ biện pháp đó ra thì không còn cách nào khác. Tuy làm vậy sẽ nhanh chóng làm lộ hành tung của bọn họ, nhưng ít nhất hắn có thể thừa dịp hỗn loạn lẩn vào trong phòng. Chỉ cần hắn ở bên cạnh Ảnh thì sẽ không có gì đáng lo.
          Cổ Thiên Thương suy xét một chút, đoán chừng với võ công của Hạo Nguyệt Thanh Hàn, những người này cũng không thể làm gì hắn, vì vậy gật đầu nói. “Ừ, cẩn thận”
          Hạo Nguyệt Thanh Hàn khẽ gật đầu, nhanh chóng nhảy ra ngoài.
          “Ai?”
          Những kẻ áo đen canh giữ trong viện thấy có người xông vào thì đều giật mình. Dù sao thủ vệ bên ngoài Dạ Hồn lâu cũng không phải ăn không ngồi rồi, người tới tuyệt đối không phải là nhân vật đơn giản, nhất quyết không thể lơ là.
          Hạo Nguyệt Thanh Hàn cũng không trốn, lướt đến triền đấu với bọn họ. Cổ Thiên Thương thừa dịp hỗn loạn, nhẹ nhàng từ cửa sổ nhảy vào phòng.
          “Ảnh”. Thanh âm trầm thấp lạnh lùng mang theo kích động rõ rệt, Cổ Thiên Thương vừa bước vào, chưa kịp đứng vững thì đã thấy Bạch Sơ Ảnh xoay người ngồi dậy.
          “Thương”. Lúc nghe bên ngoài có động tĩnh thì Bạch Sơ Ảnh đã thả con bướm trên tay ra. Bạch Sơ Ảnh không ngờ người tới là Thương, hắn nghĩ Thương còn phải lâu hơn chút nữa mới tới.
          “Không sao chứ?”. Cổ Thiên Thương kéo Bạch Sơ Ảnh vào lòng, đau lòng vuốt ve gò má gầy đi rõ rệt của hắn. Bạch Sơ Ảnh vừa định nói không sao thì đã bị giọng điệu lạnh lùng mang theo tức giận của Cổ Thiên Thương cắt ngang. “Ai làm?”
          Trên gương mặt trắng nõn gầy gò có vài vết đỏ, rõ ràng bị người đánh. Nếu để Cổ Thiên Thương biết là ai, hắn nhất định sẽ không bỏ qua. Một người bị bắt mà trên mặt chỉ có mấy dấu tay, không có những hình phạt khác thì cũng đã may mắn, Cổ Thiên Thương hẳn là nên vui mừng mới đúng, nhưng vừa thấy người yêu bị đánh, hắn đã không thể áp chế cơn giận trong lòng.
          “Không sao, không đau”. Bạch Sơ Ảnh cảm giác được hàn khí trên người Cổ Thiên Thương, ngẩng đầu hôn lên đôi môi mỏng của hắn mà xoa dịu.
          “Là ai làm, Ảnh?”. Cổ Thiên Thương không biết vì sao Bạch Sơ Ảnh muốn bảo vệ người kia, tuy trong lòng hắn rất tức giận nhưng vẫn dịu giọng xuống.
          “Thật mà, Thương, không sao rồi”
          Dấu vết này là do Triệu Cảnh Hàn lưu lại tối qua. Lúc đó Bạch Sơ Ảnh bị trói tay chân, nếu không cũng không để hắn đánh được. Chẳng qua Bạch Sơ Ảnh không muốn truy cứu việc này, bởi vì lúc ấy Triệu Cảnh Hàn còn muốn dùng roi da quất hắn nhưng đã bị Trầm Thanh Nham cản lại. Bạch Sơ Ảnh nhận ra TTH thích tên Triệu Cảnh Hàn đáng ghét kia, mà Trầm Thanh Nham đối xử với Bạch Sơ Ảnh không tệ, Bạch Sơ Ảnh không ghét hắn, vì vậy nể mặt Trầm Thanh Nham mà không truy cứu. Bạch Sơ Ảnh biết rằng nếu Thương biết được ai là người đánh hắn, nhất định sẽ không để người kia sống yên ổn.
          Bạch Sơ Ảnh mở to đôi mắt trong vắt nhìn Cổ Thiên Thương, bên trong như một đầm nước xanh biếc khiến người ta chìm đắm, không nỡ tiếp tục truy cứu.
          “Chúng ta ra ngoài”
          Cổ Thiên Thương thỏa hiệp, hôn lên vành mắt hơi tái xanh kia, trong lòng đau đớn vì không thể bảo vệ được Bạch Sơ Ảnh. Nếu Bạch Sơ Ảnh đã không muốn nói thì thôi vậy.
          Hai người vừa định mở cửa ra ngoài thì có ba kẻ áo đen xông vào. Lúc nãy bọn họ nhất thời kinh hoảng, một hồi lâu mới nhớ ra người trong phòng mới là trọng yếu, vì vậy lập tức vọt vào, may là người còn chưa đi.
          Cổ Thiên Thương kéo Bạch Sơ Ảnh vào lòng, cũng không ra tay mà chỉ lạnh lùng nhìn người đối diện. Giải quyết bọn hắn không phải chuyện khó, nhưng chỉ sợ bước ra khỏi cánh cửa này thì không còn dễ dàng nữa.
          Bạch Sơ Ảnh muốn nói mình cũng biết võ, có thể đối phó những người này, không cần Cổ Thiên Thương che chở trong lòng. Thế nhưng ngẫm lại, không cần nói vẫn tốt hơn. Thương nhất định sẽ không đồng ý cho hắn ra tay, vì Thương nghĩ hắn là bệnh nhân, Giang Ngọc Nhan đã dặn không thể để hắn động thủ. Chỉ cần Bạch Sơ Ảnh vừa cầm kiếm thì bọn họ liền lộ ra biểu cảm khẩn trương, lâu dần khi thấy hắn chỉ cầm mà không tập võ thì mới thả lỏng.
          Mặc dù biết mọi người đều muốn tốt cho mình, nhưng không thể luyện kiếm vẫn rất khó chịu. Có điều vừa nghĩ tới cục cưng trong bụng, Bạch Sơ Ảnh lại cảm thấy mọi nhẫn nại đều xứng đáng.
          Hai bên giằng co một hồi, lúc ba kẻ áo đen định nâng kiếm lên, còn chưa kịp phản ứng thì Hạo Nguyệt Thanh Hàn đã lách vào, đứng bên cạnh Cổ Thiên Thương.
          “Dừng tay”
          Giọng Trầm Thanh Nham vang lên, ba người thấy chủ nhân tiến vào, lập tức thu kiếm lại mà khom người. “Chủ nhân”
          Trầm Thanh Nham phất tay, khiến bọn họ không được hành động thiếu suy nghĩ khi chưa có lệnh của mình.
          “Cổ bảo chủ, Hạo Nguyệt giáo chủ, hai vị bình tĩnh đừng nóng”. Trầm Thanh Nham nhìn hai cao thủ đứng đầu giang hồ, không vội vã cũng không nóng nảy mà nói, lại nhìn thoáng qua người đang được Cổ Thiên Thương ôm vào lòng.
          “Hôm nay chúng ta chỉ muốn cứu người, những thứ khác sau này sẽ tính”. Cổ Thiên Thương tỏ rõ lập trường, ưu tiên cho Bạch Sơ Ảnh trước.
          Trong đáy mắt Trầm Thanh Nham lóe qua một tia tinh quang, vẫy lui bọn người áo đen theo sau, xoay người đối diện với ba người bọn họ, trầm giọng nói. “Ta biết các ngươi có tám phần chắc chắn mới xông vào”. Nói vậy chứng tỏ Dạ Hồn lâu đã bị bao vây, trong lòng Trầm Thanh Nham cười khổ. Tuy đánh nhau hắn chưa chắc sẽ thua, nhưng e rằng thực lực của Dạ Hồn lâu sẽ hao tổn lớn. Đối với việc bắt cóc Bạch Sơ Ảnh, dù hắn đồng ý, cũng tự mình tham dự, nhưng mục đích của hắn cũng không phải đối phó với Cổ Thiên Thương mà là có ý định riêng.
          Cổ Thiên Thương và Hạo Nguyệt Thanh Hàn lạnh lùng nhìn Trầm Thanh Nham, không đáp lời, xem như ngầm thừa nhận suy nghĩ của hắn.
          “Ta muốn làm một giao dịch với Cổ bảo chủ”. Trầm Thanh Nham chân thành nói.
          “Nói”. Cổ Thiên Thương nhìn Trầm Thanh Nham một cái, xác định hắn thật sự không muốn đối phó bọn họ thì mới đáp lời.
          “Ta hi vọng sau này Cổ bảo chủ có thể tha cho Triệu Cảnh Hàn một mạng, ta sẽ thả các ngươi đi, không để bất cứ ai chặn lại”. Trong mắt Trầm Thanh Nham có chút bất đắc dĩ và đau đớn không hợp với vẻ tàn ác của hắn.
          Cổ Thiên Thương lạnh lùng nhìn Trầm Thanh Nham, nhất thời không nói ra đáp án. Trong phòng rơi vào yên tĩnh, có một cổ lạnh giá khiến người ta nghẹt thở.
          Một lúc lâu sau…
          “Thương”. Bạch Sơ Ảnh phá vỡ khí lạnh trong phòng, ngẩng đầu nhìn Cổ Thiên Thương, thanh âm mềm mại như suối nước.
          “Sao?”. Cổ Thiên Thương thu hồi ánh mắt lạnh băng, dịu dàng nhìn người trong lòng.
          “Về nhà”. Bạch Sơ Ảnh nhìn hắn, trong đôi mắt trong veo có vẻ chờ mong.
          Cổ Thiên Thương nhìn Bạch Sơ Ảnh một hồi, hôn lên cái trán trơn bóng của hắn. “Ừ, sẽ nhanh thôi”. Hắn biết Ảnh muốn giúp Trầm Thanh Nham, tuy không biết nguyên nhân nhưng nể tình Trầm Thanh Nham không tổn thương Ảnh, Cổ Thiên Thương sẽ chiều theo ý Ảnh mà không so đo nữa.
          “Ta đáp ứng ngươi”

          Cổ Thiên Thương nhìn Trầm Thanh Nham, ánh mắt vẫn lạnh băng. Cổ Thiên Thương rõ ràng đối đầu với Triệu Cảnh Hàn, vốn không muốn làm giao dịch hoang đường này, nhưng nể mặt Ảnh mà đáp ứng cũng không sao. Nếu Trầm Thanh Nham đã đề nghị như vậy, chứng tỏ hắn đã thấy rõ thế cục hiện tại, Võ thừa tướng nhất định sẽ thất bại, không còn chống đỡ được bao lâu.

SƠ ẢNH 31

 CHƯƠNG 31: HẠO NGUYỆT THANH HÀN
          Đi một đoạn đường ngắn khoảng 10 bước xuyên qua cổng vòm, thiếu niên ngừng lại, vừa định xoay người nói với Bạch Sơ Ảnh rằng đã đến rồi thì bị một kích nhẹ nhàng đánh bất tỉnh.
          “Xin lỗi”. Trong lòng Bạch Sơ Ảnh thầm tạ lỗi, thiếu niên rất tốt với hắn, nhưng hắn lại đả thương thiếu niên.
          Bạch Sơ Ảnh vừa vươn tay ra đỡ lấy thân thể thiếu niên thì xung quanh có mấy người áo đen nhảy ra, vây hắn lại. Bạch Sơ Ảnh sớm dự đoán được điều này, cũng không hoảng hốt, chỉ đặt thiếu niên ngồi dưới một tàng cây nhỏ rồi mới dời lực chú ý về phía nhóm người áo đen.
          “Bạch công tử, xin hãy theo chúng ta trở về”. Một kẻ áo đen nói.
          Bạch Sơ Ảnh lẳng lặng nhìn người áo đen trước mặt. Hắn biết với tình trạng thân thể hiện tại, hắn không thể trốn khỏi Dạ Hồn lâu, nhưng hắn không muốn khiến Thương lo lắng. Dù gì cũng phải thử một lần, nếu không sẽ có chút không cam lòng.
          Bạch Sơ Ảnh không nói gì, cũng không bước về. Chẳng biết từ lúc nào trên tay hắn đã có thêm một thanh nhuyễn kiếm mỏng như tơ tằm, lóe ra ngân quang, vừa dịu dàng vừa băng lãnh, rất mâu thuẫn.
          Trong số những sát thủ này cũng có người truy sát hắn đêm đó, đã biết võ công của hắn nên không dám thả lỏng. Hai bên không nói lời nào, thân hình Bạch Sơ Ảnh khẽ động, hướng chỗ yếu của đối phương tấn công. Nếu may mắn, hắn có lẽ sẽ trốn thoát.
          Thế nhưng Bạch Sơ Ảnh vừa mới tiến lên hai bước thì đã bị bao vây lại. Dù sao kinh nghiệm thực chiến của hắn cũng không nhiều, đối phương lại rất rành kỹ thuật này, hai bên triền đấu không ai chịu ai. Thân thể Bạch Sơ Ảnh so với đêm đó lại càng nặng nề, chiêu thức cũng trì trệ, hơn nữa nhân số đối phương đông đảo, sau khi Bạch Sơ Ảnh đả thương vài tên sát thủ thì có chút mệt mỏi, dần dần tỏ ra yếu thế.
          “Bạch công tử, xin hãy theo chúng ta trở về”. Tên áo đen mới mở miệng lại nói, thanh âm không chút trầm bổng. nhưng có thể nhận ra bọn họ không muốn tổn thương hắn.
          Hơi thở Bạch Sơ Ảnh hổn hển, không trả lời, kiếm trong tay lóe lên không ngừng. Lại triền đấu một hồi, lúc Bạch Sơ Ảnh sắp không chống đỡ được nữa thì Trầm Thanh Nham đã tới.
          “Bạch Sơ Ảnh”
          Mọi người nghe thấy giọng hắn thì đều ngừng tay. Bạch Sơ Ảnh thở hổn hển, nhìn về phía Trầm Thanh Nham.
          “Ta không muốn tổn thương ngươi”. Vẻ mặt Trầm Thanh Nham không nhìn ra vui buồn. “Nhưng cũng không thể dễ dàng thả ngươi khỏi Dạ Hồn lâu, xin đừng tự tìm phiền toái”
          So với Triệu Cảnh Hàn, Bạch Sơ Ảnh càng thích Trầm Thanh Nham. Biết lời hắn là thật, Bạch Sơ Ảnh cũng không giãy dụa thêm, hơi gật đầu với hắn rồi quay trở về. Đi được vài bước, Bạch Sơ Ảnh ngừng lại, quay đầu nhìn thiếu niên mê mang dưới tàng cây, nói. “Đừng trách hắn”
          “Ta sẽ không phạt hắn”. Trầm Thanh Nham đáp dứt khoát.
          Bạch Sơ Ảnh đạt được đáp án, cũng không quay đầu lại mà tiếp tục đi. Trầm Thanh Nham vung tay lên, những người áo đen đều biến mất tăm. Trầm Thanh Nham nhìn theo bóng lưng thon gầy của Bạch Sơ Ảnh, trong mắt lóe lên quang mang không tên.
          Bạch Sơ Ảnh về phòng, cũng không ai trói tay chân hắn. Cho dù không thể trốn thoát hắn cũng không chú ý, Thương nhất định sẽ tới cứu hắn. Hắn nằm trên giường một hồi thì ngủ thiếp đi.
          Cổ gia bảo cách Dạ Hồn lâu không xa, xe ngựa chạy gấp thì chỉ mất hơn một ngày. Nơi Trầm Thanh Nham và Triệu Cảnh Hàn ghé qua là địa điểm gần kinh đô, hơn nửa ngày đã đến. Cổ Thiên Thương nhận được tin tức lúc chạng vạng, sau khi bố trí xong nhân thủ thì cũng đã tối, hắn cưỡi ngựa suốt đêm chạy tới Dạ Hồn lâu.
          Dạ Hồn lâu nằm ở một nơi hẻo lánh, rừng núi rậm rạp, xe ngựa chạy vào rất bất tiện, vì vậy Cổ Thiên Thương bỏ ngựa mà dùng khinh công. Qua một khu rừng rậm, một ngọn núi cao, bên kia núi chính là bản doanh của Dạ Hồn lâu.
          Trong vòng 100 thước xung quanh Dạ Hồn lâu đều có người canh gác, tuy Cổ Thiên Thương có thể xông vào một mình, cũng muốn mau cứu Ảnh ra, nhưng hắn không phải kẻ hữu dũng vô mưu. Hắn là Bảo chủ Cổ gia bảo, đương nhiên phải cứu Ảnh ra mà không có bất kì sai sót nào.
          Giữa mùa thu, ánh mặt trời không hề chói chang mà rất ôn hòa. Trên từng ngọn cây phiến lá toát ra vũ điệu vui sướng, dường như không biết khó khăn đau khổ chốn nhân gian. Cổ Thiên Thương đứng trên cây, chắp tay nhìn Dạ Hồn lâu được bảo vệ nghiêm ngặt. Ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặt băng lãnh của hắn, dưới bóng cây nên không thấy rõ biểu cảm. Hắn chỉ lẳng lặng đứng thẳng, mặc cho gió thổi bay tóc và y phục, không hề cử động, cũng không dời tầm mắt.
          Một canh giờ sau, Cổ Thiên Thương gần như hóa đá cuối cùng cũng có động tĩnh. Hắn bỗng dưng xoay người, mắt lóe sáng. “Thanh Hàn”. Giọng Cổ Thiên Thương trầm thấp, trên mặt vẫn vô cảm nhưng dịu hơn so với ngày thường.
          “Thiên Thương”
          Người tới nhẹ nhàng đứng trên ngọn cây lắc lư, có thể thấy được cũng là một cao thủ. Hắn mặc y phục màu đen tinh xảo, đứng thẳng lưng, mày kiếm mắt đen, mũi cao môi mỏng, ngũ quan không tuấn lãng sâu sắc như Cổ Thiên Thương, cũng không hoàn mỹ như Giang Ngọc Nhan mà là một loại thản nhiên, dường như không để ý tới bất cứ thứ gì, khiến người ta nhìn vào rất thoải mái, muốn một mực nhìn tiếp không rời. Người áo đen là bạn tốt của Cổ Thiên Thương, con nuôi của Giáo chủ Hạo Nguyệt giáo – Hạo Nguyệt Thanh Hàn. Hạo Nguyệt giáo là tổ chức hắc đạo duy nhất địch nổi cùng Dạ Hồn lâu.
          Hạo Nguyệt Thanh Hàn cũng không phải người nói nhiều, thanh lãnh bình đạm, nhưng không phải kiểu hàn khí bức người như Cổ Thiên Thương mà là một loại đạm nhạt xa cách. Mặc dù là con nuôi nhưng tình cảm của hắn và con trai Giáo chủ Hạo Nguyệt giáo rất tốt, không ai trong giáo dám xem thường hắn.
          “Chuẩn bị xong chưa?”
          Dù là bạn tốt nhưng bọn hắn cũng ít khi gặp mặt, trừ phi có chuyện bất đắc dĩ. Lần này là vì chuyện của Bạch Sơ Ảnh nên Cổ Thiên Thương mới tới tìm hắn. Hạo Nguyệt giáo gần Dạ Hồn lâu hơn Cổ gia bảo, tốc độ triệu tập nhân mã càng nhanh, quan trọng nhất là Hạo Nguyệt Thanh Hàn quen địa thế của Dạ Hồn lâu, muốn cứu người cũng nắm chắc hơn. Nếu người bị bắt không phải Bạch Sơ Ảnh, Cổ Thiên Thương tuyệt đối không nhờ Hạo Nguyệt Thanh Hàn giúp, chỉ cần thực lực của Cổ gia bảo thì đã dư dả.
          “Rồi”
          Hạo Nguyệt Thanh Hàn gật đầu. Hắn không biết người bên trong Dạ Hồn lâu là ai, nhưng hắn biết người đó rất quan trọng với Cổ Thiên Thương, nếu không với tính cách của Cổ Thiên Thương, nhất định sẽ không nhờ hắn giúp.
          Cổ Thiên Thương và Hạo Nguyệt Thanh Hàn trước tiên lẻn vào Dạ Hồn lâu thăm dò xem Bạch Sơ Ảnh bị nhốt ở đâu, cứu người ra rồi mới để Tả hộ pháp Hạo Nguyệt giáo Vệ Tử Liệt chỉ huy nhân mã bao vây Dạ Hồn lâu. Nếu bọn họ bị phát hiện, người bên ngoài sẽ hiện thân tiếp ứng. Mục đích lần này chỉ để cứu người, bọn họ cũng không muốn tạo thành thương vong quá lớn, món nợ này từ từ tính cũng không muộn.
          Hạo Nguyệt Thanh Hàn dẫn đường, dùng khinh công tuyệt đỉnh của hai người mà cố gắng tránh né thủ vệ, không chút nguy hiểm tiến vào Dạ Hồn lâu. Ban ngày lẻn vào một tổ chức sát thủ thì rất khó khăn, nhưng Cổ Thiên Thương không thể đợi được dù chỉ một khắc. Cho dù bị phát hiện, bọn họ cũng nắm chắc cứu được người ra ngoài, chỉ cần có thể tìm tới Bạch Sơ Ảnh trước khi bị phát hiện. Tuy nơi này là địa bàn của người khác, nhưng người mà Hạo Nguyệt Thanh Hàn mang tới cộng thêm nhân mã của Cổ gia bảo thì đủ để chống lại Dạ Hồn lâu. Cổ Thiên Thương tin rằng Trầm Thanh Nham cũng không phải kẻ ngốc, nhất định không hành động thiếu suy nghĩ.
          Hai người đều tự tin, động tác nhẹ nhàng lưu loát, không chút áp lực, tránh qua một kẻ tuần tra, phóng qua một bức tường cao. Người kia chỉ cảm thấy có gì đó lóe qua, liếc mắt thì tưởng bóng cây lay động nên cũng không để ý.
          Hai người trốn phía sau một bụi rậm cao nửa thân người. Dạ Hồn lâu diện tích rộng, muốn tìm từng phòng thì không thể được. Hạo Nguyệt Thanh Hàn chỉ quen thuộc với địa hình xung quanh, kiến trúc bên trong không quen lắm, hắn cũng không rõ nhà tù ở đâu.

          Hạo Nguyệt Thanh Hàn nhìn Cổ Thiên Thương đang trầm xuống, dùng ánh mắt hỏi hắn tiếp theo phải làm thế nào. Cổ Thiên Thương liếc hắn một cái, không nói gì, vươn tay lấy một chiếc hộp thủy tinh lớn khoảng nửa bàn tay ra, thứ trong suốt bên trong dười như hòa làm một với chiếc hộp, không thể nhận ra là thứ gì.