Thứ Sáu, 24 tháng 10, 2014

SƠ ẢNH 49

CHƯƠNG 49: KẾT THÚC
          Cổ Thiên Thương vừa hôn vừa vói tay lên đầu giường lấy ra một chiếc hộp tinh xảo, ngón tay dính dịch cao trong suốt, đưa về phía tiểu huyệt đang khép mở kia, nhẹ nhàng xoay tròn, đâm, chọc, ấn, gãi…
          “Ưm… a… Thương, nóng quá…”. Bạch Sơ Ảnh ôm lưng Cổ Thiên Thương, hai chân quấn lên eo hắn.
          “Ngoan, chờ chút là được”. Cổ Thiên Thương thở dốc, mồ hôi chảy xuống bờ ngực trần, thêm vào ngón tay thứ ba, tiếp tục đâm chọc.
          “A… Thương…”. Vách tường nhạy cảm bị đụng vào, kéo tới từng đợt tê dại khiến Bạch Sơ Ảnh vô lực rên rỉ.
          “Ảnh, ta muốn vào”. Cổ Thiên Thương rút ngón tay ra, tách chân Bạch Sơ Ảnh, vật nóng bỏng đè lên huyệt khẩu của Bạch Sơ Ảnh.
          Ánh mắt Bạch Sơ Ảnh mê ly mà dụ hoặc, Cổ Thiên Thương thẳng lưng, định đâm vào…
          “Chờ chút, Thương”. Ở thời khắc mấu chốt, Bạch Sơ Ảnh lại kêu ngừng.
          “Sao vậy?”. Cổ Thiên Thương nhịn đến mồ hôi chảy ròng ròng, giọng khàn khàn, dục hỏa tràn lan trong mắt.
          Bạch Sơ Ảnh không trả lời, vươn tay đẩy hắn xuống, xoay người đè lên. Trong đôi mắt mê ly tỏa ra hào quang sáng rực, rên rỉ mê hoặc lòng người. “Ảnh muốn ở trên”
          “A…”. Cổ Thiên Thương hơi sửng sốt, thấy ánh mắt nghiêm túc của Bạch Sơ Ảnh thì lập tức nhớ đến hôm sinh sản mình đã đáp ứng cho hắn ở trên một lần. Cổ Thiên Thương cam chịu gật đầu, run giọng nói. “Ừ, Ảnh ở trên”
          Bạch Sơ Ảnh chợt cười, hôn lên môi Cổ Thiên Thương, chống lên ngực hắn, thẳng eo, cúi đầu nhìn côn thịt sưng to giữa đùi.
          “Thật lớn”
          Bạch Sơ Ảnh hơi thở dốc, mang theo chút mềm mại. Thanh âm giống như tường thuật nhưng lại khiến ngực Cổ Thiên Thương nóng lên, liệt hỏa càng hừng hực. Gia hỏa được khen cũng run run, lớn thêm vài phần.
          Ảnh rốt cuộc định làm gì? Chẳng lẽ hắn định… Lẽ nào hắn chỉ đơn thuần muốn ở trên mà thôi? Nghĩ đến Ảnh chủ động cưỡi lên người mình, đong đưa, Cổ Thiên Thương càng không kiềm được mà run lên.
          “Ảnh…”. Cổ Thiên Thương khàn giọng gọi, bàn tay vuốt ve vòng eo dẻo dai của Bạch Sơ Ảnh.
          “Lại lớn nữa”. Bạch Sơ Ảnh dường như có chút ngạc nhiên, vươn tay nắm lấy thứ kia, khiến nó run run, lại lớn thêm một chút. “Nóng quá, cứng quá”. Thanh âm mang theo kinh ngạc xen lẫn tình dục, kiều mị mà vô tội dụ hoặc.
          “Ách… Ảnh…”. Trên trán Cổ Thiên Thương đẫm mồ hôi, bàn tay trượt đến mông Bạch Sơ Ảnh, vội vã xoa nắn, thầm thúc giục.
          “Ưm… a….”
          “Ưm…”
          Chân Bạch Sơ Ảnh hơi mềm xuống, ngồi lên vật kia. “Phốc” một tiếng, cơ thể trống rỗng được vật cứng lấp đầy, cắm đến tận gốc.
          Hai người kêu lên thành tiếng. Bạch Sơ Ảnh thở dốc ngã vào người Cổ Thiên Thương, đâm sâu chưa từng thấy khiến hắn mềm nhũn ra, cảm giác tuyệt vời khiến người ta thỏa mãn.
          Cổ Thiên Thương bất động, để Bạch Sơ Ảnh nằm trên người mình, bàn tay đặt trên mông hắn cũng không ngừng xoa nắn. Đến khi Bạch Sơ Ảnh không nhịn được mà ưỡn ẹo thân thể thì Cổ Thiên Thương nắm lấy eo hắn, ngồi tựa vào đầu giường, sự cọ xát lúc di chuyển khiến hai người không nhịn được rên rỉ.
          “Thương, ngứa ngáy”. Mặt Bạch Sơ Ảnh đỏ lên, hơi giãy dụa mông nhưng không đủ, bất lực nhìn Cổ Thiên Thương.
          “Ảnh tự cử động đi”. Cổ Thiên Thương đỡ lưng hắn, dẫn dắn hắn cử động. Bạch Sơ Ảnh theo lực đạo của Cổ Thiên Thương mà di chuyển eo¸ dường như tìm được đúng phương pháp mà chậm rãi tăng tốc độ.
          “Ưm… a… Thương…”. Bạch Sơ Ảnh nhanh chóng đong đưa eo, hai tay chống trên ngực Cổ Thiên Thương, mị nhãn như tơ, mặt như hồng đào, môi đẹp khẽ nhếch, thân thể trắng nõn ửng đỏ, hết sức yêu nghiệt.
          “Ảnh ngoan lắm, ách…”. Cổ Thiên Thương thở gấp, ánh mắt sáng rực nhìn người đang đong đưa trên thân mình, giọng khàn đến mức trở nên mờ ảo.
          Đong đưa, đâm chọc, va chạm, run rẩy, hổn hển, rên rỉ…
          “Ảnh, ai dạy ngươi đòi ở trên?”. Cổ Thiên Thương hôn lên đôi môi liễm diễm kia.
          “Ư… Ngọc Nhan… Ưm…”
          Quả nhiên là gia hỏa kia. Hừ hừ, muốn nhìn bổn tọa bị áp ư? Ai ngờ Ảnh hiểu lầm, không những không làm theo ý GNN mà còn chủ động như vậy.
          Đôi môi mỏng của Cổ Thiên Thương khẽ nhếch thành một nụ cười tà mị, chụp lấy eo Bạch Sơ Ảnh, thẳng lưng đâm vào tiểu huyệt khiến người ta mê mẩn kia.
          “Ưm… Thương… Ưm…”. Cổ Thiên Thương bỗng nhiên đâm chọc khiến Bạch Sơ Ảnh kinh hô thành tiếng, rên rỉ liên miên.
          Cổ Thiên Thương đến gần, lấp kín đôi môi kiều mị kia. Bên trong phòng, cảnh xuân vô hạn.
          Một tháng sau, một buổi tối nào đó, trên giường ở Cổ gia bảo.
          Thật ra có những người thoạt nhìn ngoan ngoãn nhưng trong xương tủy lại rất bốc đồng.
          Hôm nay ngủ tới nửa đêm, Bạch Sơ Ảnh mở ra đôi mắt lờ mờ, đẩy đẩy nam nhân ngủ say bên cạnh. Cổ Thiên Thương mở mắt, đôi mắt đen như mực không hề có chút mê mang của người mới tỉnh dậy. Cổ Thiên Thương hôn lên đôi môi mềm mại của Bạch Sơ Ảnh, giọng trầm thấp gợi cảm. “Sao vậy?”. Hắn không hề bực bội vì bị đánh thức lúc nửa đêm, trong mắt đều là cưng chiều dịu dàng.
          “Luyện kiếm”. Bạch Sơ Ảnh ném xuống hai chữ, đứng dậy mặc quần áo, xách kiếm ra ngoài.
          Cổ Thiên Thương bất đắc dĩ, đành phải mặc áo ra theo.
          Vài ngày sau, cũng vào buổi tối, địa điểm không đổi.
          Nửa đêm, Bạch Sơ Ảnh mở ra đôi mắt lờ mờ, đẩy đẩy nam nhân ngủ say bên cạnh. Cổ Thiên Thương mở mắt, đôi mắt đen như mực không hề có chút mê mang của người mới tỉnh dậy. Cổ Thiên Thương hôn lên đôi môi mềm mại của Bạch Sơ Ảnh, giọng trầm thấp gợi cảm. “Sao vậy?”. Hắn không hề bực bội vì bị đánh thức lúc nửa đêm, trong mắt đều là cưng chiều dịu dàng.
          “Đói”. Bạch Sơ Ảnh ném xuống một chữ, đứng dậy mặc áo ra ngoài ngồi chờ ăn.
          Cổ Thiên Thương bất đắc dĩ, đành phải mặc quần áo, bảo thị nữ đánh thức đầu bếp làm thức ăn cho Bạch Sơ Ảnh.
          Lại vài ngày sau, một buổi tối.
          Nửa đêm, Bạch Sơ Ảnh lại mở mắt ra, đánh thức người bên cạnh.
          Cổ Thiên Thương mở đôi mắt mệt mỏi, bất đắc dĩ mà cưng chiều hôn lên khóe môi Bạch Sơ Ảnh, thanh âm hơi khàn. “Sao vậy?”
          “Chợ đêm”. Bạch Sơ Ảnh ném xuống hai chữ, đứng dậy mặc quần áo.
          Cổ Thiên Thương cũng đứng dậy mặc đồ, ôm eo hắn, mũi chân điểm nhẹ, dẫn hắn đi chợ đêm. Với tốc độ của bọn họ, không đến nửa canh giờ đã tới kinh thành phồn hoa. Có điều lúc này chợ đêm đã tan, chỉ còn một vài người buôn bán, nhưng Bạch Sơ Ảnh lại cực kì thỏa mãn.
          Lại vài ngày sau, buổi tối, trên giường.
          Toàn bộ Cổ gia bảo đều đang yên tĩnh ngủ. Bạch Sơ Ảnh lại mở mắt ra, đánh thức người bên cạnh.
          Cổ Thiên Thương mở đôi mắt mệt mỏi, bất đắc dĩ mà cưng chiều hôn lên khóe môi Bạch Sơ Ảnh, thanh âm hơi khàn. “Sao vậy?”
          “Giao hoan”. Bạch Sơ Ảnh ném xuống hai chữ, đôi mắt trong trẻo không chớp nhìn Cổ Thiên Thương.
          Nghe được hai chữ này, vẻ uể oải lúc nãy biến mất vô tung, ánh mắt Cổ Thiên Thương nóng rực, hung hăng đè Bạch Sơ Ảnh xuống.
          Trong phòng truyền ra thanh âm mập mờ dâm mỹ, kéo dài vô tận.
          Hôm sau.
          Triệu Nhan Nhan ôm cháu trai, thấy con trai tới thì hỏi. “Tiểu Ảnh đâu?”
          “Còn chưa dậy”
          Triệu Nhan Nhan liếc vành mắt thâm đen của Cổ Thiên Thương, ẩn ý nói. “Thương nhi, nương đúng là muốn có thêm cháu, nhưng cũng không thể nóng vội. Tổn hại thân thể là không được đâu nhé”
          Khóe miệng Cổ Thiên Thương giật giật, không nói gì.
          Ba tuổi, cục cưng lớn thành một đứa nhỏ phấn điêu ngọc trác, ai gặp cũng thích.
          “Cha”. Tiểu Trạm Lạc thấy cha thì vội nhào tới.
          “Lạc nhi”. Bạch Sơ Ảnh mỉm cười ôm con mình.
          Tiểu Trạm Lạc hôn cha mình một cái, để lại dấu vết ươn ướt. Nếu phụ thân ở đây, nhất định sẽ không cho mình hôn cha, vì vậy phải thừa cơ mà hôn nhiều một chút. “Ba, ba, ba”, tiểu Trạm Lạc hôn liên tục ba cái, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra nụ cười tà mị.
          “Lạc nhi hư quá”. Thấy nụ cười của con trai, Bạch Sơ Ảnh trách móc.
          “Lạc nhi không hư, Lạc nhi ngoan, Lạc nhi thích cha”. Tiểu Trạm Lạc kéo tóc cha làm nũng.
          “Ảnh”. Tiểu Trạm Lạc còn chưa rút tay về thì đã nghe một thanh âm trầm thấp, thâm tình vang lên.
          “Phụ thân”. Tiểu Trạm Lạc hậm hực buông ra nắm tóc trong tay.
          “Lạc nhi lớn như vậy rồi mà còn bắt cha ôm, mau xuống đi”. Cổ Thiên Thương nghiêm mặt dạy dỗ con trai, không cho hắn cơ hội lên tiếng mà ôm hắn ra khỏi người Ảnh, đặt lên ghế.
          Ta mới ba tuổi, lớn đâu mà lớn? Vẫn còn là một đứa trẻ! Tiểu Trạm Lạc bĩu môi, phụ thân rất hay ghen, ngay cả con mình cũng ghen, hừ.
          Cổ Thiên Thương làm lơ bất mãn của con trai, giọng mềm xuống. “Lạc nhi, phụ thân và cha sẽ ra ngoài một chút, có lẽ… ừm, không biết chừng nào mới về. Lạc nhi có muốn đi chung hay không?”. Tuy là câu hỏi, nhưng giọng điệu và ánh mắt kia nói cho tiểu Trạm Lạc biết, nếu hắn đáp rằng “muốn”, phụ thân nhất định sẽ tìm đủ lý do khiến hắn không đi được.
          Tiểu Trạm Lạc nhìn cha, lại nhìn vị phụ thân đang lộ vẻ “dịu dàng” kia, cúi đầu, khó chịu nói. “Phụ thân, Lạc nhi rất muốn đi, nhưng Lạc nhi phải ở nhà với bà. Lạc nhi không đi được, khi nào lớn rồi Lạc nhi sẽ đi”
          “Ừ”. Cổ Thiên Thương thỏa mãn gật đầu, vuốt tóc con trai. Hắn xoay người ôm eo Bạch Sơ Ảnh, hôn lên trán Bạch Sơ Ảnh, dịu giọng nói. “Ngươi xem, ta nói Lạc nhi sẽ không ngại mà. Hắn đã trưởng thành, không cần suốt ngày ở bên cạnh chúng ta. Ngày mai chúng ta sẽ xuất phát”
          Bạch Sơ Ảnh nhìn con trai có vẻ ấm ức, hơi do dự. Hắn rất muốn ra ngoài, nghe Ngọc Nhan và ca ca nói bên ngoài có đại hội võ lâm, còn có cái gì môn, cái gì phái, cái gì lâu nữa. Võ công của bọn họ đều rất tốt, hơn nữa cũng thích đánh nhau. Bạch Sơ Ảnh muốn xem võ công của bọn họ lợi hại bao nhiêu.
          Thật ra Bạch Sơ Ảnh không thích đánh nhau, càng không thích giết người. Hắn chỉ muốn thấy nhiều loại võ công khác nhau mà thôi. Bạch Sơ Ảnh do dự một hồi, cảm thấy võ công có sức dụ hoặc rất lớn, hơn nữa Lạc nhi đã trưởng thành, lại rất ngoan, không có mình ở bên cạnh cũng sẽ khỏe mạnh lớn lên.
          Vậy là tiểu Trạm Lạc đã bị cha bỏ rơi, trơ mắt nhìn cha gật đầu với phụ thân. “Ừ, ngày mai chúng ta sẽ xuất phát”
          Tiểu Trạm Lạc méo miệng, đầy ấm ức không chỗ nào giải tỏa.
          “Lạc nhi, cha dạy ngươi luyện kiếm”. Thấy con không vui, Bạch Sơ Ảnh lên tiếng. Đây là chuyện bọn họ thích làm nhất.
          Quả nhiên, tiểu Trạm Lạc vừa nghe vậy thì khuôn mặt nhỏ nhắn đã sáng lên, đôi mắt đen nhánh chớp chớp, nhảy xuống ghế, tiến lên nắm lấy tay cha. “Tốt quá, cha, chúng ta đi mau”
          Cổ Thiên Thương nhìn chằm chằm vào hai bàn tay nắm chặt kia, trong mắt ẩn ẩn thứ gì đó gọi là ghen tuông…

TOÀN VĂN HOÀN

SƠ ẢNH 48

CHƯƠNG 48: TA CŨNG MUỐN SINH MỘT ĐỨA
          Triệu Cảnh Trần thỉnh thoảng dùng tay chọc vào khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa trẻ, cánh tay bắp chân đều nhỏ khiến hắn thích đến mức không muốn buông tay.
          Chờ ma ma tắm xong, bọc kĩ em bé lại thì Triệu Cảnh Trần liền ngọng ngịu muốn ôm cháu vào lòng chơi đùa. Thấy đứa nhỏ mở đôi mắt trong veo tò mò nhìn mình, Triệu Cảnh Trần càng kinh ngạc, hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé. Nghe Giang Ngọc Nhan nói đến “mang thai”, Triệu Cảnh Trần vội ôm bé ra khỏi bình phong. Thấy phụ hoàng vẻ mặt vừa mừng vừa lo nhìn nam tử đang hôn mê trên ghế, Triệu Cảnh Trần vội hỏi.
          “Bạch tiền bối”. Giang Ngọc Nhan chỉ chỉ Bạch Sơ Dật rồi nói với Triệu Cảnh Trần. “Hoàng tử điện hạ, ngươi sắp có đệ đệ hoặc muội muội rồi”
          “Thật sao?”. Triệu Cảnh Trần vui sướng hôn lên mặt cháu mình một cái, toét miệng cười “Nhiều thêm vài đệ đệ muội muội nữa cũng không sao”. Nếu trong đó có một đứa có dã tâm làm hoàng đế thì quá tốt, Triệu Cảnh Trần lập tức cảm khái. “Cục cưng sắp có tiểu hoàng thúc rồi, ha ha”
          “Ôi chao, thật đáng yêu”. Giang Ngọc Nhan dùng ngón tay thon dài chọc chọc bàn tay của đứa trẻ. Tiểu gia khỏa chớp chớp đôi mắt sáng ngời, lộ ra nụ cười với hắn, khiến Giang đại mỹ nam lên tiếng cảm thán.
          “Đương nhiên, đây là cháu của Bổn cung, có thể không đáng yêu ư? Ngươi xem khuôn mặt, cái mũi nhỏ kia, còn đôi môi mịn màng kia nữa, ôi, thật đáng yêu muốn chết”. Triệu Cảnh Trần đầy mặt kiêu ngạo.
          “Đúng vậy, thật đáng yêu, cho ta sờ một chút”
          “Ngươi đừng chọc hắn khóc”
          “Ngươi xem hắn ngoan biết bao nhiêu, làm sao khóc được. Ngươi xem hắn cười kìa, ôi chao, thật đáng yêu”
          “Không được, ta cũng muốn sinh một đứa”
          “Ta cũng muốn”
          “Ngươi có thể sinh ư?”
          “Ách… Ngươi có thể không?”
          “A… Người kia của ngươi sinh được không?”
          “A… Không biết, còn ngươi?”
          “Ôi… Ta cũng không biết”
          “…”
          “…”
          Một canh giờ sau, Bạch Sơ Dật tỉnh, biết mình mang thai thì có chút khó tin. Sau khi tự bắt mạch và xác nhận thì hắn không nói câu nào, trên mặt cũng thản nhiên vô cảm, đứng dậy định ra ngoài.
          “Sơ Dật, ngươi không vui ư? Ngươi định đi đâu?”. Triệu Vũ vội ôm eo hắn không cho đi.
          Bạch Sơ Dật quay đầu nhìn Triệu Vũ, phủ lên tay hắn. “Ta không sao, ta muốn đi xem Ảnh nhi”
          “Ảnh nhi ngủ rồi, cục cưng thì có ma ma và Trần nhi chăm sóc, ngươi mệt rồi, nghỉ ngơi trước đi. Chờ Ảnh nhi tỉnh lại rồi đi tìm hắn”. Triệu Vũ khẩn cầu nhìn Bạch Sơ Dật, đưa tay vuốt ve bụng dưới của hắn.
          Bạch Sơ Dật tức giận liếc Triệu Vũ một cái. Đã bảo hắn kiềm chế một chút, nhưng lần nào cũng vậy, không đem mình làm đến mệt mỏi thì không chịu buông tha. Bây giờ thì hay rồi, cháu trai cũng đã có thế mà còn mang thai, người ta không cười rụng răng mới là lạ.
          “Sơ Dật không thích có con với trẫm sao?”. Triệu Vũ thận trọng nhìn hắn, rất sợ hắn nói không thích.
          “Ai bảo tối nào ngươi cũng càn rỡ như vậy, tuổi đã cao, cháu cũng có, thế mà còn mang thai. Ngươi không biết xấu hổ nhưng còn mặt mũi của ta thì sao?”. Bạch Sơ Dật hiếm thấy lộ ra vẻ không được tự nhiên.
          Triệu Vũ thấy hắn không giận thì càng kề sát vào, nghiêm mặt nói. “Chúng ta già đâu mà già, trẫm mới 38, ngươi mới 36, đang tráng niên sao lại bảo là già? Bọn hắn phải hâm mộ tinh lực của trẫm mới đúng, có gì đâu mà ngại ngùng. Hơn nữa trẫm có con thì khắp nơi đều vui mừng, ai lại dám cười”. Triệu Vũ vừa nói vừa lộ vẻ kiêu căng.
          “Ngươi da mặt dày nhất, ngụy biện giỏi nhất”. Bạch Sơ Dật mềm lòng. Hắn vốn không giận, hơn nữa nếu đã mang thai thì cũng đâu còn cách nào khác.
          “Ừ, da mặt trẫm dày còn hơn vách tường, ngụy biện còn nhiều hơn nước biển”. Khuôn mặt Triệu Vũ không hề đỏ, mỉm cười hôn lên môi Bạch Sơ Dật. “Chúng ta về thôi, cho ngươi nằm nghỉ”
          Triệu Nhan Nhan tỉnh sớm hơn Bạch Sơ Dật, nàng hoàn toàn là vì khiếp sợ và lo lắng nên mới bất tỉnh, cơ bản không sao cả. Vừa tỉnh lại thì nàng đã muốn đi xem Bạch Sơ Ảnh, đáng tiếc hắn đã ngủ rồi nên đành chuyển trận địa đi xem đứa cháu bảo bối nhà mình.
          Triệu Cảnh Trần và Giang Ngọc Nhan còn đang vây quanh đứa nhỏ, hiện tại lại thêm Triệu Nhan Nhan, khiến đứa trẻ mới chào đời không được an bình. Cuối cùng tiểu gia khỏa dứt khoát nhắm mắt lại ngủ, ba người kia hậm hực nhưng không dám lên tiếng, vẫn không chịu đi mà ở bên cạnh ngây ra nhìn.
          Nửa tháng sau, Dật Tiên cung, trên giường.
          “Thương”. Bạch Sơ Ảnh - giọng trong trẻo.
          “Ừ”. Cổ Thiên Thương - giọng dịu dàng trầm thấp. “Sao vậy? Ngủ không được hả? Có chỗ nào khó chịu ư?”. Cổ Thiên Thương hơi khẩn trương.
          “Không phải”. Bạch Sơ Ảnh lắc đầu, bàn tay trắng nõn luồn vào áo Cổ Thiên Thương, sờ lung tung trên ngực hắn, giọng thật thấp đầy dụ hoặc. “Thương”
          Cổ Thiên Thương toàn thân cứng đơ, vội nắm lấy tay hắn, khàn giọng nói. “Ảnh, chỗ đó cùa ngươi còn chưa khỏi, chờ sau này ta nhất định sẽ cho ngươi”
          “Khỏi rồi, không đau”. Bạch Sơ Ảnh không để tâm, bàn tay nhỏ tránh ra, tiếp tục sờ lung tung.
          Cổ Thiên Thương âm thầm vận công đè lại dục hỏa trong cơ thể, khàn giọng khuyên. “Không đau nhưng vẫn chưa khỏi, nếu làm sẽ bị thương”. Cổ Thiên Thương hôn lên mặt Bạch Sơ Ảnh, dịu giọng nói. “Ngoan, ngủ đi, lần sau Thương nhất định sẽ cho ngươi”
          Bạch Sơ Ảnh lưu luyến nhìn Cổ Thiên Thương, thấp giọng “ừ” một tiếng, hai tay ôm eo hắn, cọ cọ lên ngực hắn, sau đó đã không còn động tĩnh.
          Cổ Thiên Thương cúi đầu nhìn người rất nhanh đã ngủ trong lòng mình, bất đắc dĩ cười khổ. Cổ Thiên Thương lại hôn lên trán Bạch Sơ Ảnh lần nữa, nhắm mắt lại, hi vọng có thể mau chóng chìm vào giấc ngủ.
          Cục cưng tên là Cổ Trạm Lạc, do Cổ Thiên Thương đặt. Mọi người hỏi ý nghĩa là gì hoặc bắt nguồn từ đâu thì Cổ Thiên Thương cứng rắn quăng ra một câu. “Bổn tọa thích, Ảnh thích”. Cục cưng là con của hắn và Ảnh, chỉ cần bọn họ thích là tốt rồi, cần gì phải xuất phát từ danh ngôn gì.
          Mọi người bị hắn chặn họng, một câu cũng không nói nên lời. Tên cục cưng thế là được quyết định, đó là cái tên được cha và phụ thân thích.
          Giang Ngọc Nhan và Triệu Cảnh Trần đều vội vã lo chuyện của mình, chỉ còn Triệu Nhan Nhan, Bạch Sơ Dật và Triệu Vũ tranh giành tiểu Trạm Lạc. Chẳng qua thông thường đều là Triệu Nhan Nhan thắng, vì Triệu Nhan Nhan sẽ hướng về phía Bạch Sơ Dật nói với giọng điệu quan tâm. “Thân gia, thân thể của ngươi bây giờ đã khác xưa, không thể quá vất vả. Tiểu Trạm Lạc vẫn nên để ta chăm sóc thì hơn”
          Bạch Sơ Dật cũng không biết đáp lại nàng thế nào, hơn nữa mình là nam tử sao lại không biết xấu hổ mà đi tính toán tranh đoạt với nữ tử. Hắn đành phải đỏ mặt cảm tạ sự quan tâm của nàng.
          Triệu Vũ đứng về phía Bạch Sơ Dật, tuy cũng muốn ôm cháu trai nhưng lại sợ Bạch Sơ Dật mệt, vì vậy cũng không tiếp tục giành với Triệu Nhan Nhan.
          Có điều Bạch Sơ Ảnh là ưu tiên hàng đầu, nếu hắn muốn ôm cục cưng Triệu Nhan Nhan sẽ ngoan ngoãn đặt vào lòng hắn, còn tỉ mỉ dạy hắn cách ôm, chưa hề tranh đoạt với hắn.
          Năm ngày sau ngày tiểu Ảnh cầu hoan không thành công.
          Buổi tối, Dật Tiên cung, trên giường.
          “Ngọc Nhan nói đã được rồi”. Đôi mắt Bạch Sơ Ảnh sáng ngời nhìn Cổ Thiên Thương, bàn tay luồn vào áo hắn.
          “Ảnh”. Cổ Thiên Thương khàn giọng khẽ gọi, xoay người đặt hắn dưới thân, che kín đôi môi lúc nào cũng thốt ra lời lẽ mê người.
          “Ưm…”. Bạch Sơ Ảnh thuận theo, để Cổ Thiên Thương hôn, bàn tay nhỏ vẫn vuốt ve ngực hắn.
          Cổ Thiên Thương kịch liệt hôn một đường dài, quần áo chẳng biết từ lúc nào đã không thấy bóng dáng. Cổ Thiên Thương vùi đầu vào bờ ngực phong phanh, ngậm lấy một viên nho nhỏ cắn xé.
          “Ưm a… Thương…”. Gương mặt Bạch Sơ Ảnh ửng đỏ, ánh mắt mê ly rên rỉ.

SƠ ẢNH 47

CHƯƠNG 47: MUỐN Ở TRÊN
          “Ảnh nhi”
          “Tiểu Ảnh”
          Mọi người vội vàng xông vào, vừa lên tiếng thì đã mắc nghẹn bởi hình ảnh trước mặt. Không phải sắp sinh ư, sao lại kịch liệt ôm hôn, hơn nữa còn có xu hướng tiến thêm một bước như thế?
          Mọi người im lặng ngẩn ra nhìn, trong căn phòng chỉ còn tiếng môi lưỡi va chạm “chậc chậc”, mập mờ ướt át.
          Một lúc lâu sau…
          “Ưm… a…”. Bạch Sơ Ảnh đặt tay lên bụng, đau đớn rên rỉ ra tiếng.
          “Ảnh”. Cổ Thiên Thương cuống quít buông môi Bạch Sơ Ảnh ra, chân tay luống cuống.
          “Ảnh nhi”. Bạch Sơ Dật phục hồi từ trong sửng sốt, tiến lên bắt mạch cho Bạch Sơ Ảnh. “Không sao, Ảnh nhi, cha ở đây”. Bạch Sơ Dật vuốt ve mặt hắn, an ủi.
          “Cha”
          “Ừ, cha ở đây, không sao đâu”
          Bạch Sơ Ảnh trắng bệch cả gương mặt, gật đầu. Giang Ngọc Nhan dặn cung nữ chuẩn bị nước nóng, khăn sạch và những đồ dùng liên quan rồi mới sang hỗ trợ. Triệu Nhan Nhan biết mình không giúp được gì, chỉ ở bên cạnh lo lắng nhìn, móng tay đâm vào lòng bàn tay cũng không biết. Triệu Vũ cũng đứng kế bên, tay chân luống cuống.
          Bạch Sơ Dật để Cổ Thiên Thương ngồi trên giường, cho Bạch Sơ Ảnh tựa vào, chú ý không để hắn cắn chính mình. Cổ Thiên Thương thận trọng kéo Bạch Sơ Ảnh vào lòng, vừa nắm tay hắn vừa vuốt ve vầng trán không ngừng đổ mồ hôi của hắn. Bạch Sơ Dật nhờ Cổ Thiên Thương cởi áo lông của Bạch Sơ Ảnh ra, chỉ chừa lại áo trong, bản thân lại cởi quần hắn xuống, tách ra hai chân hắn, sờ sờ cái bụng không ngừng nhúc nhích. Triệu Vũ tiến lên lau mồ hôi trên trán cho Bạch Sơ Ảnh rồi lại lùi xuống, còn Giang Ngọc Nhan thì ở bên cạnh hỗ trợ.
          “Ưm…”. Bạch Sơ Ảnh đau bụng, không nhịn được mà khẽ rên thành tiếng, theo bản năng cắn môi.
          “Ảnh, đừng cắn môi, cắn tay ta đi”. Cổ Thiên Thương luồn bàn tay run rẩy vào miệng Bạch Sơ Ảnh.
          Bạch Sơ Ảnh vô lực, khẽ cắn tay Cổ Thiên Thương. Chờ nước ối bể ra, Bạch Sơ Dật bắt đầu xoa xoa bụng hắn.
          “Ảnh nhi, bây giờ cha phải chạm vào cục cưng, hơi đau, ngươi nhịn một chút”. Bạch Sơ Dật nói xong thì cắn răng, dùng tay đè lên.
          “A… ưm…”
          “Ảnh…”
          “Tiểu Ảnh…”
          Cổ Thiên Thương và Triệu Nhan Nhan đồng thời kêu lên. Hai chân Bạch Sơ Ảnh khẽ run, eo nâng lên rồi lại hạ xuống, trong khoang miệng có mùi máu nhàn nhạt. Mồ hôi hắn dính ướt cả tóc, ánh mắt mờ sương, ngửa đầu cố gắng mở mắt nhìn rõ. Khuôn mặt quen thuộc đập vào mắt, nhưng không còn khí chất băng lãnh mà đang lúng túng hoảng loạn, trong đôi mắt sắc bén tràn đầy lo lắng và đau lòng.
          “Thương”. Bạch Sơ Ảnh kéo bàn tay đang chảy máu của Cổ Thiên Thương ra khỏi miệng mình, thở dốc gọi hắn. 
          “Ảnh…”
          Cổ Thiên Thương run rẩy vuốt ve khuôn mặt trắng bệch của Bạch Sơ Ảnh, cúi đầu để Bạch Sơ Ảnh có thể nhìn rõ mình hơn. Cổ Thiên Thương là kẻ lãnh khốc, khi giết người hắn đã thấy nhiều máu tươi, nhưng hiện tại hắn không dám liếc tới thân dưới của Bạch Sơ Ảnh. Chất lỏng kia vừa nhìn đã khiến tim hắn không ngừng run rẩy, không dám nhìn lần thứ hai.
          “Ảnh nhi, đừng ngừng lại, dùng lực nữa đi”. Bạch Sơ Dật ở bên cạnh cổ vũ.
          “Tiểu Ảnh ráng lên, cục cưng sắp ra rồi”. Giang Ngọc Nhan cũng khuyến khích hắn.
          Triệu Nhan Nhan và Triệu Vũ bên cạnh cũng lên tiếng cổ vũ, có điều giọng hai người đều run run, dường như còn khẩn trương hơn cả Bạch Sơ Ảnh. Cổ Lãnh Phàm đứng bên cạnh mặc cho thê tử siết chặt tay mình, vẻ mặt vô cảm, không nói lời nào, nhưng nếu nhìn kĩ có thể phát hiện một chút lo lắng trên mi tâm của hắn.
          Bạch Sơ Ảnh nghe thấy lời cha nói, vừa dùng sức vừa nhìn Cổ Thiên Thương, cũng không cắn tay hắn nữa mà nhếch môi thở dốc.
          “Ưm a… Thương, sau khi sinh xong cục cưng, ưm… Ảnh muốn luyện võ với Thương”. Bạch Sơ Ảnh vừa kêu lên đau đớn vừa đề nghị với Cổ Thiên Thương.
          “Ừ, được, Thương sẽ luyện võ với Ảnh mỗi ngày”. Cổ Thiên Thương hôn lên trán hắn, trịnh trọng hứa hẹn.
          “Muốn… ưm… xem bí kíp võ công”. Bạch Sơ Ảnh vẫn chưa quên mỗi ngày Cổ Thiên Thương đều nhìn mình chằm chằm, chỉ đúng một canh giờ là lấy sách đi, không cho mình xem.
          Cổ Thiên Thương do dự trong phút chốc, nhưng khi nghe được hắn rên lên đau đớn thì lập tức đáp. “Được, ngươi muốn xem bao lâu cũng được”
          Bạch Sơ Ảnh mím môi cười cười, nhưng nụ cười lại bị một cơn đau ngăn lại. “A… ưm…”
          “Ảnh nhi, thấy đầu cục cưng rồi, dùng lực tiếp đi, sẽ nhanh ra thôi”. Sắc mặt Bạch Sơ Dật tái nhợt, lồng ngực khó chịu. Mùi máu tươi khiến dạ dày hắn sôi lên, đầu váng mắt hoa, nhưng Ảnh nhi vẫn chưa sinh, hắn không thể ngã xuống. Vì vậy hắn cố nhịn mà ngồi trên giường cổ vũ.
          “Ảnh…”. Cổ Thiên Thương không ngừng hôn lên khuôn mặt trắng bệch vì đau đớn của Bạch Sơ Ảnh, run giọng gọi hắn.
          “Thương… giao hoan… ưm… Ảnh muốn ở trên”
          Cổ Thiên Thương ngây người, môi đang kề lên má Bạch Sơ Ảnh thì dừng lại. Mọi người cũng hóa đá, tiểu Ảnh quả nhiên không giống người bình thường, thời điểm này mà vẫn không quên quyền lợi sau này.
          “Thương… a…”. Bạch Sơ Ảnh hét lên một tiếng, thắt lưng nâng lên rồi lại ngã vào lòng Cổ Thiên Thương.
          “Được, Thương để Ảnh ở trên”. Tiếng kêu kia khiến Cổ Thiên Thương chấn động, thốt ra hứa hẹn.
          “A…”. Triệu Nhan Nhan xỉu vào lòng chồng mình.
          “Sơ Dật”. Triệu Vũ hét lên một tiếng, đỡ lấy Bạch Sơ Dật cũng đang ngã xuống.
          “Oa oa…”. Tiếng trẻ con vang lên vang dội trong căn phòng hỗn loạn.
          “Ảnh nhi, ca ca đến đây”. Triệu Cảnh Trần một thân gió bụi mệt mỏi vọt vào, vừa tới cửa đã nghe tiếng trẻ con khóc. Sinh rồi sao? Sao nhanh vậy? Hắn chỉ vừa mới biết tin mà chạy tới thôi.
          Cổ Thiên Thương sau khi hứa xong thì ôm người đang ngã vào lòng mình, thấy hai mắt hắn nhắm nghiền thì vội vỗ nhẹ lên gương mặt tái nhợt của hắn, lo lắng kêu. “Ảnh, Ảnh, ngươi sao vậy? Mau mở mắt ra”      
          Lông mi dính bọt nước của Bạch Sơ Ảnh run run, cố gắng mở ra, cười khẽ với Cổ Thiên Thương. “Thương, ta không sao, chỉ hơi mệt mà thôi”. Nói xong thì lại hôn mê bất tỉnh.
          “Ảnh, Ảnh, ngươi sao vậy?”. Cổ Thiên Thương hoảng hốt kêu lên.
          Giang Ngọc Nhan nhìn tình huống hỗn loạn trong phòng, mặt mũi tái xanh. Hắn ôm lấy đứa trẻ giao cho ma ma tắm rửa, tức giận quát lên với Cổ Thiên Thương. “Đừng kêu nữa, chỉ mệt quá ngất xỉu mà thôi, kêu làm quái gì?”
          Thấy thánh y mỹ nhân nổi giận, Cổ Thiên Thương yên tâm ngậm miệng. Giang Ngọc Nhan giúp Bạch Sơ Ảnh xử lý vết thương bên dưới, để cung nữ thay đệm giường sạch sẽ rồi lau người cho Bạch Sơ Ảnh, đặt hắn lên giường. Làm xong những chuyện này, Giang Ngọc Nhan mới sang bắt mạch cho Bạch Sơ Dật.
          Lúc này Cổ Lãnh Phàm đã ôm Triệu Nhan Nhan về phòng. Triệu Vũ sau khi đón lấy Bạch Sơ Dật thì đặt hắn lên ghế nằm, để cung nữ vắt khăn nóng lau mồ hôi cho hắn. Thấy Giang Ngọc Nhan rảnh rỗi, Triệu Vũ vội vàng kêu. “Giang Thánh y, mau tới xem cho Sơ Dật, thân thể hắn rất tốt, sao lại mệt xỉu được chứ? Mau xem hắn rốt cuộc bị cái gì?”
          “Hoàng thượng đừng vội, để ta xem đã”. Giang Ngọc Nhan ngồi lên ghế bắt mạch cho Bạch Sơ Dật, sau đó nhanh chóng rút tay về, lấy ra một lọ thuốc giao cho Triệu Vũ, cười híp mắt. “Cho hắn uống một viên trước đã”
          Triệu Vũ nhận lấy thuốc, thấy Giang Ngọc Nhan cười đầy cổ quái thì do dự một chút, nhưng cũng đổ ra một viên cho Bạch Sơ Dật uống. Triệu Vũ nhìn Giang Ngọc Nhan mà hỏi. “Hắn rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Có sao không?”
          Giang Ngọc Nhan cười mập mờ. “Ha ha, chúc mừng Hoàng thượng, ngài lại sắp làm phụ thân”
          “Cái gì? Ngươi, ngươi nói… Sơ Dật, hắn, hắn…”
          Triệu Vũ kích động hôn lên môi Bạch Sơ Dật, lập tức nghĩ đến sự đau đớn khi sinh sản của Ảnh nhi nên lại lo lắng nhíu mày. Tuy Triệu Vũ rất vui khi có con với Dật nhưng cũng không muốn Dật chịu khổ. Triệu Vũ lại nhớ đến lúc sinh Ảnh nhi, mình không ở bên cạnh Dật, không biết trong lòng Dật đau đớn đến mức nào. Đủ loại tâm trạng khiến Triệu Vũ càng thêm chán nản về những việc mình đã làm, sau này nhất định sẽ không để Dật chịu khổ nữa.
          “Ừ, hắn có thai một tháng”. Giang Ngọc Nhan mỉm cười. Với y thuật của Bạch Sơ Dật, nếu là bình thường hắn nhất định sẽ cảm nhận được thân thể biến hóa. Nhưng vì Bạch Sơ Ảnh sắp lâm bồn, hắn quá lo lắng nên không còn chú ý đến bản thân.
          “Cái gì? Ai, ai mang thai?”
          Triệu Cảnh Trần vừa vào phòng thì đã thấy hỗn loạn, cơ bản không xen vào được. Nhân lúc ma ma ôm cháu trai đi tắm, hắn bèn ngồi xuống bên cạnh mà xem. Khuôn mặt nhỏ nhắn cau lại, sợi tóc đen đen, đôi mắt nhắm chặt, mũi nho nhỏ, môi xinh xinh, thân thể mềm mại, đúng là một đứa nhỏ đáng yêu muốn chết.