Thứ Sáu, 28 tháng 2, 2014

GIANG SƠN 5

CHƯƠNG 5
        Về kinh hơn một tháng, bận rộn xã giao với quan to quý tộc, lại phải chỉnh đốn quân vụ kinh thành nên ta không thể ra ngoài du ngoạn, thật sự hổ thẹn với cảnh xuân tươi đẹp. Nhìn ánh mặt trời ấm áp ngoài cửa sổ, ta đứng bên trong cấm thành, nghĩ đến xuân sắc rực rỡ.
        “Tử Hoàng, thời tiết tốt như vậy, ra ngoài một chút đi”. Dường như cảm nhận được suy nghĩ của ta, người trên thượng vị đứng lên khỏi long ỷ.
        “Được” Ta mỉm cười. “Ngày lành cảnh đẹp như thế này, cũng nên đi ra ngoài một chút”.
        Thay trang phục bình dân giục ngựa ra cung, nhìn bốn phía xuân sắc tràn đầy, suối chảy rừng cây đẹp không sao tả xiết. Ta đang say mê ngắm nhìn cảnh đẹp lướt qua thì thấy người bên cạnh đột nhiên ghìm dây cương. Bởi vì dừng lại quá nhanh mà con ngựa hơi kinh hoảng, ta khó hiểu nhìn người bên cạnh, lại nghe thấy trong rừng vang lên tiếng động. Chú ý lắng nghe, hình như có hơn 30 người đang đuổi theo vài đứa trẻ hướng đến bên này. Chúng ta đồng thời xoay người xuống ngựa, thoáng nhìn nhau tự hiểu. Đúng lúc đó, ba đứa nhỏ mặc tù phục chạy đến bên này. Ta xoay người, khéo léo ngăn lại bọn họ.
        “Tránh ra!”. Một tiếng hô lên, ba đứa trẻ đồng loạt vươn tay phải dùng chiêu Thành Long Trảo đánh tới. Có thể thấy bọn họ cùng chung một sư phụ, võ công không tệ. Ta cười thầm, lắc lắc đầu. Nếu gặp người khác có lẽ các ngươi sẽ chạy được, đáng tiếc người các ngươi nhìn thấy chính là ta, võ trạng nguyên Cửu Phượng quốc.
        Một tay bắt lấy dây cương Viêm ném tới, vung ra, sử dụng chiêu thức tự do, không lâu sau, ba đứa nhỏ đã bị ta vây lấy không nhúc nhích được.
         “Giao mấy đứa trẻ ra đây!”. Ta cúi đầu đang định hỏi han ba đứa nhỏ thì nghe thấy phía trước truyền đến một tiếng hét to. Vừa định mở miệng thì nghe bên tai truyền đến giọng Viêm châm chọc. “Các ngươi còn biết đây là ba đứa trẻ sao, vậy mà cũng không bắt được bọn họ”.
        “Ngươi là ai mà dám quản chuyện của chúng ta?”. Giọng điệu người tới thật gay gắt khiến ta ngẩng đầu nhìn. Ba người mặc y phục cấm quân kinh thành, vẻ mặt kiêu căng, bộ dáng hách dịch khiến người ta chán ghét.
        “A? Khẩu khí lớn như vậy, ta không giao bọn họ ra”. Viêm không giận mà cười, phe phẩy quạt giấy, xấu xa trêu chọc như trẻ con.
        “Các ngươi dám?” Một gã quân sĩ lao tới nhưng bị ta rút nhuyễn kiếm từ tay trái ra đánh về. Ta nhíu mày. “Làm càn!”.
        Bọn lính dường như bị ngữ khí uy nghiêm của ta doạ sửng sốt một hồi lâu, rồi một người đột nhiên hô lên. “Thì ra là Định quốc hầu đại nhân!”.
        “Khấu kiến Định quốc hầu đại nhân!”. Ta đang định nói ra thân phận của Viêm thì thấy hắn xua tay ra hiệu, ta bất đắc dĩ nói với đám người đang quỳ. “Miễn lễ”.
        “Đại nhân, xin giao ba người này cho ti chức được không?”. Một gã mặc y phục Thiên hộ trưởng đứng dậy, hành lễ với ta rồi nói.
        “A? Bọn họ vẫn còn là trẻ con, không biết phạm vào tội gì khiến các ngươi huy động nhiều người như vậy đi bắt?”. Viêm đến bên cạnh ta, cất giọng hỏi.
        Tên Thiên hộ trưởng kia nhìn Viêm, lại nhìn về phía ta, thấy được vẻ mặt tỏ ý muốn hắn nói rõ của ta nên mở miệng nói. “Bẩm Định quốc hầu, là thế này, ba đứa trẻ này là luyến đồng của Bệ hạ, bởi vì không tuân thủ quy củ chạy ra khỏi cung nên ta phụng mệnh bắt về, không nghĩ rằng bất cẩn lại làm bọn họ trốn thoát!”.
         “Nói bậy!”. Viêm nhăn mặt quát lên một tiếng, Thiên hộ trưởng sợ đến mức không nói ra lời. Ta vươn tai cởi ra y phục một đứa nhỏ, thấy trên vai có khắc Mai ấn, đúng là dấu ấn đặc biệt của luyến đồng trong cung Cửu Phượng. Chuyển mắt nhìn Viêm, thấy hắn bình tĩnh nhìn Mai ấn kia, sắc mặt từ tối tăm trở nên nổi giận. Sợ hắn bộc phát cuồng nộ, ta quay đầu nhìn về phía Thiên hộ trưởng: “Giao ba đứa trẻ này cho ta, có chuyện gì ta chịu trách nhiệm”.
        “Việc này…”. Thiên hộ trưởng khó hiểu nhìn Viêm sắp nổi giận, lại nhìn trộm ta, thấy vẻ mặt kiên quyết của ta bèn không thể không thoả hiệp. “Vâng, hầu gia!”.

BỈ NGẠN LÂM UYÊN (清水煮小白)

Thuộc tính:
Cổ trang, 1x1, xuyên không, phụ tử niên hạ, có hài có ngược.
Phúc hắc có máu SM công x tuyệt mỹ yêu nghiệt dụ thụ.

Spoil:
Anh công xuyên tới cổ đại, không phải làm vua/quan/giáo chủ như trong mấy bộ xuyên không thường gặp, mà quyết tâm đi… tu, muốn lánh xa hồng trần (nhưng rồi cũng không thoát khỏi hồng nhan ~). Đang êm đẹp, bỗng có người tìm tới nói lão cha anh sắp chết, đang hấp hối trên giường. Anh quay về, quả nhiên thấy người đang nằm trên giường nhưng không phải hấp hối, mà là ôm mỹ nam mỹ nữ ăn nho; quả nhiên là “cha” nhưng không phải “lão”, mà là một “em” tuyệt sắc mỹ nhân. Nhìn thấy em trong vai “tiểu công” diễn xuân cung đồ, anh không “cảm thấy có một tia mất mát trong lòng” (như các truyện phụ tử khác), mà bình tĩnh phán cho một câu: Làm thụ mà bày đặt nằm trên, làm sao có thể lên cao trào ~ Có điều, lúc này anh cũng đã thầm để ý em rồi.
Em tổng cộng có 2 pháo hôi công. Pháo hôi công 1 là Vương gia, anh này chuốc xuân dược em nhưng không ăn được, ngược lại đục nước béo cò tạo cơ hội cho tình tiết phụ tử niên hạ ra đời ~ Pháo hôi công 2 là thuộc hạ em, anh này bày mưu lật đổ quyền lực để chiếm đoạt em, nhưng rốt cuộc bị anh công đến cứu. Có thể nói, nếu pháo hôi công 1 là khởi nguồn bắt đầu tình cảm cho anh và em, thì pháo hôi 2 là chất xúc tác để anh cùng em “hoạn nạn thấy chân tình”, phát triển lên tình yêu đích thực.
Ngoài ra, em còn có 1 “trái tim bên lề” huynh đệ văn. Anh này có công cưu mang em khi em bị trúng độc, khi bị anh hiểu lầm, cũng cho em tạm trú trong thời gian chờ đợi anh công đi lấy thuốc giải. Lúc này anh công mới trở thành cường công thực sự, ra chiến trường đánh giặc, ra cung đình tranh đấu. Cuối cùng anh truy thê trở về, cùng em dắt tay nhau phiêu bạt giang hồ ~

Nhận xét:
1.   Truyện lúc đầu hài, lúc sau hơi ngược. Thụ bị rape 2 lần, lần thứ nhất là pháo hôi công 1, lần thứ hai là anh công. Thậm chí anh công còn chơi SM ~
2.   Truyện có couple phụ cho trái tim bên lề của thụ và công. Hình như mấy bạn này đều làm thụ ~
3.   Bạn Hoàng đế sau khi bị cha em thụ cường bạo thì bắt đầu có sở thích M. Tiếc là hai người này không thành cặp ~ 

GIANG SƠN 4

CHƯƠNG 4
        Con trai tả tướng, Định quốc hầu, phò mã tương lai của vương triều Cửu Phượng, ta nghĩ hiện tại ta là kẻ may mắn nhất trong triều. Nhìn các ánh mắt lấy lòng, nhìn sắc mặt nhóm người theo phe phụ thân, ta đột nhiên cảm thấy buồn bã. Phụ thân của ta, ngươi vẫn nghĩ mình khống chế Viêm trong lòng bàn tay, vẫn nghĩ ngươi dùng thân phận đại thần nắm giữ đế quốc này. Nhưng ngươi biết không, chuyện đó không có khả năng. Bằng năng lực, trí tuệ và thủ đoạn của hắn, ngươi nhất định thất bại dưới tay người ngồi ở thượng vị kia. Cho dù hắn chỉ mới 18 tuổi như con ngươi, cho dù hắn trông có vẻ ôn hoà, nhưng ngươi sẽ thất bại dưới tay hắn. Mà ta, đứa con ngươi vẫn kiêu ngạo, không thể không nhìn ngươi từng bước đến gần tử vong. Trung và hiếu không thể lưỡng toàn, phụ thân của ta…
        Theo phòng nghị sự đi ra, ta một mình tản bộ ở ngự hoa viên. Nhìn phong cảnh xuân sắc, ta không khỏi quên đi tất cả u sầu. Cầm lấy thạch tiêu đã lâu không chạm đến, ta thổi ra một khúc Thấm Viên Xuân.
        Vừa hết một khúc, bên tai truyền đến tiếng vỗ tay, một tiếng cười thanh thuý của nữ nhân vang lên. “Hay cho một khúc Thấm Viên Xuân được thổi khí thế hiên ngang như vậy, thật không hổ là Định quốc hầu! Không biết ca từ như thế nào?”
        Nâng mi nhìn lại, là Oánh hoàng hậu. Ta bước lên làm lễ, hô thiên tuế ba lần rồi đáp. “Hoàng hậu chê cười, vi thần chỉ là nhất thời nổi hứng mà thôi”.
        “Mặc dù nhất thời nổi hứng nhưng khúc này thật hay, còn chưa thỉnh giáo khúc này ứng với ca từ nào?”. Oánh hậu hứng thú. Biết nàng sẽ không bỏ qua, ta liền xướng lên.
        Cẩm thủy song long, tiên phong giá đình, lai du bích trì.
        Hữu nhất long dược xuất, tinh thần điện diệp, nhất long chiến thối, lân giáp thiên phi.
        Nhất dạng hiên noa, thù đồ thăng chập, tạo hóa chân đồng hí tiểu nhi.
        Thì nhân nhãn, tổng tiện tha đằng đạp, tiếu ngã ti tê.
        Xúc trang thả nhẫm tây quy.
        Tín tự cổ công danh các hữu thì.
        Đãn nhi kim mạc vấn, thùy cường thùy nhược, chích tranh ta thì tiết, lai tốc lai trì.
        Vô địa lâu thai, hữu quan đỉnh nãi, mệnh đáo hanh thông sự sự nghi.
        Tam niên lý, khán long đầu độc lộ, nhạn tháp đồng đề.
        “Ca từ hay lắm! Định quốc hậu văn võ song toàn, Cửu Phượng ta có được ngươi quả thật rất may mắn!”. Hoàng hậu kéo ra nữ tử vẫn tránh ở phía sau nàng, vẻ mặt tươi cười. “Chúc mừng công chúa Nhược Dong tìm được một vị giai tế như thế”
        Lúc này ta mới nhìn lại, hoá ra người e lệ tránh ở phía sau Hoàng hậu là thê tử tương lai của ta. Gương mặt tương tự như Viêm, khí tức ôn hoà, mi mục mềm mại. Vài năm không thấy, công chúa Nhược Dong quả thực đã trở nên xinh đẹp động lòng người. Mỉm cười gật đầu đáp lễ, ta đang muốn tìm cớ tránh đi thì nghe phía sau có tiếng bước chân quen thuộc truyền đến.
        “Hồi nãy là Tử Hoàng thổi khúc phải không, thiên âm như vậy trẫm lâu rồi chưa được nghe”. Chưa thấy người đã nghe thấy tiếng, Viêm thật là…
        Quỳ gối, hành lễ, thực hiện đầy đủ lễ nghi rồi ta mới giương mắt nhìn hắn. Mi mục tinh tế, dung nhan tinh xảo, không hổ là mỹ nam tử hiếm có trên thế gian.
        “Tử Hoàng, trẫm có việc tìm ngươi, theo Trẫm đến Đinh Long điện đi!”. Viêm không đếm xỉa đến Oánh hậu mà hướng về phía Đinh Long điện. Ta rập khuôn đi theo hắn.
         “Có việc ư? Nói thế mà cũng nói, nếu ta nhớ không lầm thì ta vừa mới từ phòng nghị sự đi ra…” Thấy thị vệ và thái giám đều rời đi, ta ngồi trên chiếc ghế được mang tới, cực kì bất đắc dĩ.
         “Ôi, ta đâu có nhàm chán như vậy. Mớ tấu chương này ta xem đến nhức đầu, đều là những việc vụn vặt. Còn không hữu dụng bằng tin tức tình báo của Huyền”. Viêm chán nản ngồi ở long ỷ, bộ dạng bình thản. “Ta nghĩ, những thứ thật sự trọng yếu, đều ở quý phủ của phụ thân ngươi”.
        Ta nhíu mày nhìn hắn, Viêm đã sắp không chịu nổi. Đúng vậy, sự tình đã chuẩn bị ba năm, không bao lâu nữa, Cửu Phượng vương triều này đều hoàn toàn thuộc về hắn.
        “Ngươi muốn động thủ sao?”. Ta nhìn hắn, hơi đau lòng. Rốt cuộc cũng tới lúc động thủ.
        “Còn chưa được, đợi khoảng 1 năm nữa cho chờ thời cơ chín muồi”. Viêm tới ngồi xuống trước mặt ta. “Tử Hoàng, người nhà của ngươi ta nên làm sao bây giờ?”
        “Đã sớm quyết định rồi không phải sao?”. Ta đứng lên, đưa lưng về phía Viêm, “Lúc ta quyết định trung thành với ngươi, ta đã biết đến kết cục”.
        “Nói thật, ta không định giết hắn”. Viêm đi đến trước mặt ta lần nữa, cười rất dịu dàng. “Hắn là phụ thân của ngươi”.
        Nhìn hắn, ta lộ vẻ mặt không thể tin. Không định giết bọn họ, Bệ hạ, vì sao? Thật sự vì ta sao?
        Viêm bất chợt vươn tay dịu dàng ôm lấy ta. “Tử Hoàng, vì ngươi, ta có thể không giết bọn họ! Chỉ cần ngươi đáp ứng ta một việc, ta có thể không giết bọn họ”.
        Tránh khỏi vòng tay hắn, ta nghiêm túc hỏi. “Nói đi, chuyện gì?”
        “Ưm…” Viêm mỉm cười nhìn ta, xấu xa nói, “Tạm thời chưa nghĩ ra, nghĩ ra rồi sẽ nói cho ngươi!”.
        “Lỡ ta không thể làm được thì sao?”. Viêm ơi, Tử Hoàng cũng không ngu ngốc. Không ai so với ta biết ngươi tâm cơ thâm trầm cỡ nào, cũng không ai so với ta hiểu rõ thủ đoạn của ngươi. Nếu như không phải bất đắc dĩ, sao ngươi có thể buông tha cho người ngươi hận nhất được?
        “Nếu vậy…”. Sắc mặt hắn sầm xuống. Bệ hạ của ta, ngươi thay đổi sắc mặt quá nhanh rồi. “Cho dù khi đó bọn họ đã trốn thoát, ta cũng dùng lực lượng của Huyền giết bọn họ”.
        Huyền là tổ chức mạnh nhất trên giang hồ, thần bí khó lường nửa chính nửa tà, không biết ai là chủ mà chỉ dựa vào một khối Huyền lệnh để ra lệnh. Lúc Viêm 13 tuổi, vì có duyên mà tiếp quản tổ chức này. Trừ bỏ ta, không ai biết thủ lĩnh tổ chức thần bí Huyền là một thiếu niên 18 tuổi, mà thiếu niên này đang ngồi trên long ỷ Cửu Phượng.
        “Được rồi, ta đáp ứng ngươi”. Ta mỉm cười nhìn hắn, nhìn nam nhân ta nguyện trung thành cả đời. “Có hi vọng vẫn tốt hơn so với không có hi vọng”.
        “Được, Tử Hoàng, bây giờ ta nói cho ngươi biết yêu cầu của ta!”. Viêm ngẩng lên gương mặt tuyệt diễm, mỉm cười. “Ta muốn ngươi cả đời này đều thuộc về ta, ta muốn ngươi làm bằng hữu tốt nhất, người bảo hộ tốt nhất, lương thần tốt nhất của ta. Ta muốn cả đời của ngươi!”
        Ta mỉm cười, bệ hạ của ta, từ ba năm trước ta đã quyết định trung thành với ngươi rồi không phải sao? Đặt tay lên vai hắn, ta nhìn thẳng vào mắt hắn nói. “Nghe đây, cả đời này ta nguyện trung thành với ngươi, là bằng hữu tốt nhất, người bảo hộ tốt nhất, lương thần tốt nhất của ngươi. Ta sẽ thực hiện nguyện vọng thống nhất thiên hạ của ngươi”
        Bất thình lình bị ôm chặt, ta cũng ôm lại thân hình hơi run rẩy trong lòng, không khỏi nở nụ cười. Bệ hạ của ta, cho dù ngươi giết hắn ta cũng trung thành với ngươi cả đời. Nhưng nếu ngươi chịu buông tha cho hắn, không phải đó chính là may mắn của ta ư?

GIANG SƠN 3

CHƯƠNG 3
          “Bệ hạ, không biết đêm khuya gọi thần đến có việc gì không?”. Vẫn bày trí như cũ, vẫn là một núi tấu chương, vẫn là con người ôn nhuận như ngọc, lại khác ở chỗ hắn đang kiềm nén sự tức giận.
        “Ta đã nói lúc chỉ có hai chúng ta không cần gọi ta bệ hạ, cứ giống như trước đây mà gọi ta là Viêm đi”. Xua tay tỏ vẻ không cần, hắn lập tức dời bước trở lại long ỷ, cầm lấy tấu chương trên bàn. Hắn rất vất vả, tiên hoàng mất sớm khiến hắn ngồi trên vương vị cũng không ổn định.
        “Ta không định tứ hôn cho ngươi!”. Giọng điệu bình thản như là chuyện đương nhiên.
        “Vì sao?”. Ta nhíu mày nhìn về phía hắn. “Bình thường cho dù là yêu cầu vô lý hơn nữa ngươi cũng nhịn, tội gì vì vậy mà cùng hắn gây chuyện?”
        “Vì sao ư?”. Hắn ngẩng đầu, nhăn lại hàng mi tinh tế. “Ngươi muốn cưới vợ ư?”
        “Không phải!”. Ta tựa vào nhuyễn tháp duy nhất trong điện, vẻ mặt mệt mỏi. Sau khi trở về thì đầu tiên là đến tấn kiến hắn, về nhà thăm mẫu thân, rồi tham gia yến hội, giờ còn phải đến đây nên ta thật sự hơi mệt mỏi.
        “Ta hiểu ý ngươi”. Buông bút, hắn bước đến đối diện ta, vươn tay xoa nhẹ lên mặt ta. “Nhưng ta không muốn đổi hạnh phúc của ngươi lấy việc duy trì cục diện cùng phụ thân ngươi”.
        Gạt tay hắn ra, ta đứng lên. “Dù gì cũng phải cưới vợ, không phải sao? Không thành vấn đề, ta đã quyết định đem cả đời dâng hiến cho Cửu Phượng quốc. Ta sẽ không yêu ai, vậy nên cưới đại nữ nhân nào cũng được”.
        Thân hình mềm dẻo của hắn tựa vào lưng ta, thậm chí có thể cảm giác được hai tay hắn bắt đầu vòng qua thắt lưng ta. Ta nhíu mày, Viêm sao vẫn trẻ con như vậy, hắn chẳng lẽ không biết hành động này có bao nhiêu ái muội hay sao?
        “Nhưng mà Tử Hoàng, ta không muốn ngươi làm vậy, ta cũng không thích ngươi cưới người khác”. Hơi thở ấm áp phất lên gáy, cánh tay hắn dần dần siết chặt khiến ta không khỏi cảm thấy rung động. Ta không phải thiếu niên không biết chuyện phòng the. Là con nhà quan, năm 16 tuổi ta đã sớm được tặng vô số nữ tử và nam tử. Ôm ấp đụng chạm như vậy đối với ta chính là một loại thử thách.
        Ta kéo tay hắn ra, xoay người lại nhìn hắn. “Viêm, ngươi yên tâm, cho dù cưới ai ta cũng ưu tiên cho Cửu Phượng. Đừng vì hạnh phúc của ta mà đánh mất cơ hội tranh thủ thời gian, hiện tại ngươi đấu không lại phụ thân ta, ngươi cần thêm thời gian”.
        “Cửu Phượng Cửu Phượng, trong lòng ngươi vĩnh viễn chỉ có Cửu Phượng, ngươi làm hoàng đế thay ta chắc sẽ rất tốt!” Hắn bĩu môi như trẻ con đang làm nũng. Bộ dạng như vậy của hắn có lẽ chỉ ở trước mặt ta mới xuất hiện.
        “Là ai nói phải làm đế vương nổi danh lịch sử? Là ai muốn gánh vác con dân trăm họ? Là ai nói phải thống nhất thiên hạ?”. Ta buồn cười nhéo mũi hắn, vuốt ve mái tóc dài xoã xuống của hắn như khi chúng ta còn bé.
        “Ôi…”. Hắn chậm rãi lùi ra phía sau, bộ dáng bất lực làm trái tim ta không khỏi se thắt lại. Bệ hạ, hạnh phúc của ta không quan trọng như vậy, lúc cần thì phải biết hi sinh.
        “Ngu ngốc, có nhớ lúc trước khi cưới công chúa Đông Tương làm Oánh hoàng hậu ngươi đã nói gì sao?”. Chắp tay phía sau, ta nói. “Ngươi đã nói vì thiên hạ ngươi có thể hi sinh tình yêu và hạnh phúc, vậy ta có cái gì không thể?”
        Ta rõ ràng nghe được tiếng hít sâu. Hắn chậm rãi xoay người lại, đã không còn bất lực giống lúc nãy, ánh mắt kiên định nở rộ hào quang. “Ngày mai lâm triều, ta tự mình tứ hôn cho ngươi, đem Nhược Dong công chúa gả cho ngươi”.