Thứ Sáu, 28 tháng 2, 2014

GIANG SƠN 4

CHƯƠNG 4
        Con trai tả tướng, Định quốc hầu, phò mã tương lai của vương triều Cửu Phượng, ta nghĩ hiện tại ta là kẻ may mắn nhất trong triều. Nhìn các ánh mắt lấy lòng, nhìn sắc mặt nhóm người theo phe phụ thân, ta đột nhiên cảm thấy buồn bã. Phụ thân của ta, ngươi vẫn nghĩ mình khống chế Viêm trong lòng bàn tay, vẫn nghĩ ngươi dùng thân phận đại thần nắm giữ đế quốc này. Nhưng ngươi biết không, chuyện đó không có khả năng. Bằng năng lực, trí tuệ và thủ đoạn của hắn, ngươi nhất định thất bại dưới tay người ngồi ở thượng vị kia. Cho dù hắn chỉ mới 18 tuổi như con ngươi, cho dù hắn trông có vẻ ôn hoà, nhưng ngươi sẽ thất bại dưới tay hắn. Mà ta, đứa con ngươi vẫn kiêu ngạo, không thể không nhìn ngươi từng bước đến gần tử vong. Trung và hiếu không thể lưỡng toàn, phụ thân của ta…
        Theo phòng nghị sự đi ra, ta một mình tản bộ ở ngự hoa viên. Nhìn phong cảnh xuân sắc, ta không khỏi quên đi tất cả u sầu. Cầm lấy thạch tiêu đã lâu không chạm đến, ta thổi ra một khúc Thấm Viên Xuân.
        Vừa hết một khúc, bên tai truyền đến tiếng vỗ tay, một tiếng cười thanh thuý của nữ nhân vang lên. “Hay cho một khúc Thấm Viên Xuân được thổi khí thế hiên ngang như vậy, thật không hổ là Định quốc hầu! Không biết ca từ như thế nào?”
        Nâng mi nhìn lại, là Oánh hoàng hậu. Ta bước lên làm lễ, hô thiên tuế ba lần rồi đáp. “Hoàng hậu chê cười, vi thần chỉ là nhất thời nổi hứng mà thôi”.
        “Mặc dù nhất thời nổi hứng nhưng khúc này thật hay, còn chưa thỉnh giáo khúc này ứng với ca từ nào?”. Oánh hậu hứng thú. Biết nàng sẽ không bỏ qua, ta liền xướng lên.
        Cẩm thủy song long, tiên phong giá đình, lai du bích trì.
        Hữu nhất long dược xuất, tinh thần điện diệp, nhất long chiến thối, lân giáp thiên phi.
        Nhất dạng hiên noa, thù đồ thăng chập, tạo hóa chân đồng hí tiểu nhi.
        Thì nhân nhãn, tổng tiện tha đằng đạp, tiếu ngã ti tê.
        Xúc trang thả nhẫm tây quy.
        Tín tự cổ công danh các hữu thì.
        Đãn nhi kim mạc vấn, thùy cường thùy nhược, chích tranh ta thì tiết, lai tốc lai trì.
        Vô địa lâu thai, hữu quan đỉnh nãi, mệnh đáo hanh thông sự sự nghi.
        Tam niên lý, khán long đầu độc lộ, nhạn tháp đồng đề.
        “Ca từ hay lắm! Định quốc hậu văn võ song toàn, Cửu Phượng ta có được ngươi quả thật rất may mắn!”. Hoàng hậu kéo ra nữ tử vẫn tránh ở phía sau nàng, vẻ mặt tươi cười. “Chúc mừng công chúa Nhược Dong tìm được một vị giai tế như thế”
        Lúc này ta mới nhìn lại, hoá ra người e lệ tránh ở phía sau Hoàng hậu là thê tử tương lai của ta. Gương mặt tương tự như Viêm, khí tức ôn hoà, mi mục mềm mại. Vài năm không thấy, công chúa Nhược Dong quả thực đã trở nên xinh đẹp động lòng người. Mỉm cười gật đầu đáp lễ, ta đang muốn tìm cớ tránh đi thì nghe phía sau có tiếng bước chân quen thuộc truyền đến.
        “Hồi nãy là Tử Hoàng thổi khúc phải không, thiên âm như vậy trẫm lâu rồi chưa được nghe”. Chưa thấy người đã nghe thấy tiếng, Viêm thật là…
        Quỳ gối, hành lễ, thực hiện đầy đủ lễ nghi rồi ta mới giương mắt nhìn hắn. Mi mục tinh tế, dung nhan tinh xảo, không hổ là mỹ nam tử hiếm có trên thế gian.
        “Tử Hoàng, trẫm có việc tìm ngươi, theo Trẫm đến Đinh Long điện đi!”. Viêm không đếm xỉa đến Oánh hậu mà hướng về phía Đinh Long điện. Ta rập khuôn đi theo hắn.
         “Có việc ư? Nói thế mà cũng nói, nếu ta nhớ không lầm thì ta vừa mới từ phòng nghị sự đi ra…” Thấy thị vệ và thái giám đều rời đi, ta ngồi trên chiếc ghế được mang tới, cực kì bất đắc dĩ.
         “Ôi, ta đâu có nhàm chán như vậy. Mớ tấu chương này ta xem đến nhức đầu, đều là những việc vụn vặt. Còn không hữu dụng bằng tin tức tình báo của Huyền”. Viêm chán nản ngồi ở long ỷ, bộ dạng bình thản. “Ta nghĩ, những thứ thật sự trọng yếu, đều ở quý phủ của phụ thân ngươi”.
        Ta nhíu mày nhìn hắn, Viêm đã sắp không chịu nổi. Đúng vậy, sự tình đã chuẩn bị ba năm, không bao lâu nữa, Cửu Phượng vương triều này đều hoàn toàn thuộc về hắn.
        “Ngươi muốn động thủ sao?”. Ta nhìn hắn, hơi đau lòng. Rốt cuộc cũng tới lúc động thủ.
        “Còn chưa được, đợi khoảng 1 năm nữa cho chờ thời cơ chín muồi”. Viêm tới ngồi xuống trước mặt ta. “Tử Hoàng, người nhà của ngươi ta nên làm sao bây giờ?”
        “Đã sớm quyết định rồi không phải sao?”. Ta đứng lên, đưa lưng về phía Viêm, “Lúc ta quyết định trung thành với ngươi, ta đã biết đến kết cục”.
        “Nói thật, ta không định giết hắn”. Viêm đi đến trước mặt ta lần nữa, cười rất dịu dàng. “Hắn là phụ thân của ngươi”.
        Nhìn hắn, ta lộ vẻ mặt không thể tin. Không định giết bọn họ, Bệ hạ, vì sao? Thật sự vì ta sao?
        Viêm bất chợt vươn tay dịu dàng ôm lấy ta. “Tử Hoàng, vì ngươi, ta có thể không giết bọn họ! Chỉ cần ngươi đáp ứng ta một việc, ta có thể không giết bọn họ”.
        Tránh khỏi vòng tay hắn, ta nghiêm túc hỏi. “Nói đi, chuyện gì?”
        “Ưm…” Viêm mỉm cười nhìn ta, xấu xa nói, “Tạm thời chưa nghĩ ra, nghĩ ra rồi sẽ nói cho ngươi!”.
        “Lỡ ta không thể làm được thì sao?”. Viêm ơi, Tử Hoàng cũng không ngu ngốc. Không ai so với ta biết ngươi tâm cơ thâm trầm cỡ nào, cũng không ai so với ta hiểu rõ thủ đoạn của ngươi. Nếu như không phải bất đắc dĩ, sao ngươi có thể buông tha cho người ngươi hận nhất được?
        “Nếu vậy…”. Sắc mặt hắn sầm xuống. Bệ hạ của ta, ngươi thay đổi sắc mặt quá nhanh rồi. “Cho dù khi đó bọn họ đã trốn thoát, ta cũng dùng lực lượng của Huyền giết bọn họ”.
        Huyền là tổ chức mạnh nhất trên giang hồ, thần bí khó lường nửa chính nửa tà, không biết ai là chủ mà chỉ dựa vào một khối Huyền lệnh để ra lệnh. Lúc Viêm 13 tuổi, vì có duyên mà tiếp quản tổ chức này. Trừ bỏ ta, không ai biết thủ lĩnh tổ chức thần bí Huyền là một thiếu niên 18 tuổi, mà thiếu niên này đang ngồi trên long ỷ Cửu Phượng.
        “Được rồi, ta đáp ứng ngươi”. Ta mỉm cười nhìn hắn, nhìn nam nhân ta nguyện trung thành cả đời. “Có hi vọng vẫn tốt hơn so với không có hi vọng”.
        “Được, Tử Hoàng, bây giờ ta nói cho ngươi biết yêu cầu của ta!”. Viêm ngẩng lên gương mặt tuyệt diễm, mỉm cười. “Ta muốn ngươi cả đời này đều thuộc về ta, ta muốn ngươi làm bằng hữu tốt nhất, người bảo hộ tốt nhất, lương thần tốt nhất của ta. Ta muốn cả đời của ngươi!”
        Ta mỉm cười, bệ hạ của ta, từ ba năm trước ta đã quyết định trung thành với ngươi rồi không phải sao? Đặt tay lên vai hắn, ta nhìn thẳng vào mắt hắn nói. “Nghe đây, cả đời này ta nguyện trung thành với ngươi, là bằng hữu tốt nhất, người bảo hộ tốt nhất, lương thần tốt nhất của ngươi. Ta sẽ thực hiện nguyện vọng thống nhất thiên hạ của ngươi”
        Bất thình lình bị ôm chặt, ta cũng ôm lại thân hình hơi run rẩy trong lòng, không khỏi nở nụ cười. Bệ hạ của ta, cho dù ngươi giết hắn ta cũng trung thành với ngươi cả đời. Nhưng nếu ngươi chịu buông tha cho hắn, không phải đó chính là may mắn của ta ư?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét