Thứ Ba, 29 tháng 4, 2014

BỊ NHÂN TRÀNH THƯỢNG ĐÍCH CẢM GIÁC (Yên Chỉ Trùng)


Thuộc tính
Cổ trang, 1x1, thụ truy công.
Bề ngoài cần chính yêu dân nhưng lúc cần thì Hoàng thượng cũng tính kế THƯỢNG THƯ CÔNG x Bề ngoài xinh đẹp quý phái nhưng bản chất vô cùng biến thái VƯƠNG GIA THỤ

Nội dung
Anh là Hộ bộ Thượng thư, vừa có tài vừa đẹp trai chưa vợ, chỉ mỗi tội con nhà nghèo (=.=). Em là bảo bối đệ đệ của Hoàng thượng, vừa có tiền vừa có quyền, chỉ mỗi tội yêu anh mà không dám nói ~ Thuộc hạ em võ công cao cường, mỗi ngày đều bị bắt sang nhà anh… trộm mùng mền chiếu gối. Hoàng thượng mỗi tháng đều phải kiếm cớ dụ anh vào cung, tạo cơ hội cho em đi trộm… thắt lưng quần lót, đem về hít ngửi thỏa mối tương tư (=.=)
Lợi dụng sắc đẹp trời cho, sáng sáng em múa cột quyến rũ anh, tối tối em giấu thuốc kích thích trong phòng để anh… mộng xuân thấy mình. Biết anh là trai thẳng, em giả gái hẹn hò anh, còn tạo tình tiết bị cường bạo để anh tới cứu. Ai dè lúc hẹn ghi thời gian mà quên ghi địa điểm, anh tới trễ. Lúc tới nơi, anh chỉ kịp thấy em đá bay mấy bạn cường bạo, tự xé áo mà nhào vào lòng anh run rẩy (có điều mấy bạn cường bạo run rẩy nhiều hơn em =.=)
Sau bao ngày cua trai thất bại, em đành phải dùng phương pháp đơn giản mà tối ưu nhất trong list các phương pháp bẻ thẳng thành cong, ấy chính là xuân dược. Ngờ đâu, anh không trúng, mà em trúng, anh không những không ăn em, còn điểm huyệt cho em mặc niệm suốt ba canh giờ (=.=)
Thật ra, anh cũng yêu em lâu rồi, có điều ngại em quá biến thái, cần dành thời gian dạy dỗ lại thôi. Thế nhưng càng về sau càng có nhiều trở ngại, nên anh quyết định cưới ngay cho nóng. Anh vào cung gặp Hoàng thượng cầu hôn, Hoàng thượng làm mình làm mẩy không chịu. Anh cười khẩy, tụi này sắp góp gạo nấu cơm chung rồi, giờ không cho cưới chờ lúc cơm chín coi ai nhục mặt. Vì danh dự hoàng gia, và vì sự am hiểu mức độ mê trai của đệ đệ, Hoàng thượng dù thương em như... con cũng phải đành chấp nhận (=.=)

Nhận xét
+ Tác giả nói là hài văn, nhưng lúc đọc chỉ thấy đau lòng cho em thụ. Em rất đẹp rất yêu nghiệt rất nữ vương, chỉ tiếc yêu trúng bạn chồng sức đề kháng quá cao cường, mỡ ngay trước miệng mà nỡ lòng nào để truyện thành thanh thủy văn mới ác (=.=)
+ Bấy lâu nay Nữ vương thụ luôn đi cùng Trung khuyển/Ôn nhu/Thê nô công, nhưng lần này là đi với Tra công nha ~
+ Văn phong ngắn gọn mà hiệu quả, nhất là nửa đầu truyện. Nếu nửa sau tác giả viết hay hơn thì truyện này nằm trong top favorite của Ngân rồi ~

Chủ Nhật, 27 tháng 4, 2014

MỘ KHUYNH CUỒNG KIÊU 35

 CHƯƠNG 35
          “Chủ tử, ngài có mạo hiểm quá không? Ba nghìn binh mã đối đầu với ba vạn binh mã, dù sao thì thực lực cũng quá chênh lệch a!”
          “Ha ha, lấy ít thắng nhiều mới mong lập được uy tín trong quân đội”
          Mộ Quân Duệ điềm tĩnh nắm chắc phần thắng, đột nhiên xoay người khẽ hỏi Nghê Thường bên cạnh. “Nghê Thường, Vũ Linh quốc có động tĩnh gì không?”
          “Vũ Linh quốc gần đây tương đối yên ổn, hình như không có động tĩnh gì lớn”
          “Vậy sao? Có tin gì của hắn không?”
          “Nghê Thường không thám thính được bất cứ tin gì của Kiêu vương gia”
          “Ừm”
          Mộ Quân Duệ nhíu mày trầm ngâm, sau khi ngẫm lại một chút thì thận trọng nói với Nghê Thường. “Nghê Thường, ngươi từ nhỏ đã được huấn luyện đặc biệt, ngươi đến Vũ Linh quốc giúp ta thám thính tin tức của hắn, nếu xảy ra chuyện nhất định phải kịp thời báo lại, biết không?”
          Bọn họ đã chia ra một tháng nhưng không có bất luận tin tức gì. Trong lòng Mộ Quân Duệ tràn đầy bất an và sợ hãi chưa từng thấy, nam nhân kia đã trói chặt trái tim hắn.
          “Vâng, Nghê Thường hiểu rồi!”
          “Vậy ngươi mau chuẩn bị, nhanh chóng lên đường đi”
          Nghê Thường bước ra cửa, Mộ Quân Duệ giơ lên chiếc nhẫn trên tay, thất thần nhìn viên kim cương loé sáng thật lâu.
          “Dận…”
..........................................................................
          Dận bị đưa đến Hoàng cung đã ba ngày, bị giam lỏng, thậm chí còn bị hạ nhuyễn cân tán. Giờ thì hay rồi, ngay cả đi ba bước cũng phải dừng lại nghỉ một chút.
          Đã ba ngày rồi nhưng không có bất cứ động tĩnh gì. Không phải nhà tù dơ bẩn ẩm ướt, cũng không phải cơm thừa canh cặn, hiện tại Dận vẫn ở cung điện hoa lệ không khác gì ngày xưa, cơm nước đều là món ngon. Đã hao tâm tổn trí bắt mình, vậy mà cũng không tới thẩm vấn, chỉ thỉnh thoảng ghé qua rồi nhanh chóng rời khỏi, người nọ rốt cuộc đang nghĩ cái gì ?
          Dận ngồi bên mép giường, một tay chống đỡ thân thể xụi lơ, ánh mắt lạnh lùng đánh giá nam nhân đang nhâm nhi uống trà trên chiếc bàn tinh xảo bên cạnh.
          Hai người nhìn nhau không nói gì, cứ như vậy đã ba ngày. Mỗi ngày Vũ Linh Vân Tiêu sẽ tới đây uống trà. Hắn không nói lời nào, Dận đương nhiên cũng không chủ động mở miệng. Hai người cứ chìm trong thế giới riêng của mình hết ngày này qua ngày khác.
          Thấy Vũ Linh Vân Tiêu uống cạn chén trà, Dận cũng tựa vào giường nghỉ ngơi. Tưởng rằng hắn sẽ bỏ đi giống mấy ngày nay, ai ngờ Vũ Linh Vân Tiêu lại tự lẩm bẩm.
           “Từ nhỏ ngươi cùng ta lớn lên, dù ta chỉ thua ngươi vài tuổi, nhưng ngươi có vẻ chính chắn hơn nhiều. Trước đây ta từng nghĩ cứ như vậy vui vẻ, vô lo cùng ngươi sống hết một đời. Sau đó lại phát hiện, chuyện này thật quá mức ngu xuẩn”
          Dận không nói gì, Vũ Linh Vân Tiêu rót một ly trà, cầm lên, thong thả bước đến cách giường vài bước.
          “Ngươi rất mạnh, mỗi khi ta nghĩ chỉ có thể nhìn theo bóng lưng của ngươi, vĩnh viễn không đuổi kịp, cảm giác ấy thật khó chịu. Lúc ta đuổi không kịp thì đành phải từ xa đứng nhìn ngươi như bây giờ”
          “Giữa người với người vốn không có khoảng cách. Nếu đã có, thì sẽ mãi mãi không cách nào vượt qua được”     
          Dận thì thầm đầy hàm ý khiến Vũ Linh Vân Tiêu khinh miệt cười, tiến lên vài bước tới mép giường.
          “Có lẽ vậy. Nhưng không phải bây giờ ta đã vượt qua rồi sao?”
          Dận cười khẽ hai tiếng. Bên ngoài đã chìm vào bóng đêm, căn phòng hoa lệ có vẻ yên tĩnh đáng sợ. Là người tập võ, thính giác vốn cực kì nhạy bén, ngay cả tần suất hô hấp cũng có thể nghe rất rõ ràng.
          “Tâm ngươi đã loạn”
          “Ở trước mặt ngươi, ta không cần che giấu bất cứ thứ gì. Thế nào? Không hỏi xem mục đích ta bắt ngươi trở về ư? Ngươi thật tự tin”
          Không hề khinh miệt cùng khiêu khích, Vũ Linh Vân Tiêu trong lòng cảm khái, nam nhân này cho dù bị bắt giữ cũng vẫn tỉnh táo đến kì lạ, như vậy lại càng thêm hấp dẫn.
          “Trò chơi thợ săn và con mồi sao? Hừ!”
          Dận hừ nhẹ một tiếng, tiếp tục nói. “Người đã rơi vào tay ngươi, cần gì phải đùa bỡn như vậy?”
          “Đùa bỡn? Ha ha ha!”. Vũ Linh Vân Tiêu cười ha hả, cúi người sát lại gần Dận, giọng nói khàn khàn trầm thấp. “Ta rất nghiêm túc”
          “Ồ? Nghiêm túc cái gì?”
          “Thông minh như ngươi cũng không biết sao?”
          “Ta nhớ mình không có quyền cự tuyệt”
          “Ta vẫn luôn muốn thấy, luôn muốn biết một mặt khác của ngươi là như thế nào”
          Bàn tay Vũ Linh Vân Tiêu không an phận vuốt qua mái tóc đen của Dận, có chút hưng phấn mà run run lướt xuống cổ áo, động tác thân mật trước giờ chưa từng có. Nghĩ đến việc nam nhân mạnh mẽ này sẽ bị đặt dưới thân, Vũ Linh Vân Tiêu không ngừng hưng phấn, không hề chần chừ áp xuống.
..........................................................................
          Trầm tĩnh, nghiêm túc…
          Mang theo áp lực mạnh mẽ, ba nghìn quân mã nhìn lên nam nhân trông có vẻ nhu nhược nhưng lại toát ra khí chất đế vương trên cao.
          “Trận chiến này không thể không thắng, nếu thua, toàn bộ chém!”
          Một lời nói ra, khắp nơi trở nên hỗn loạn.
          “Ngươi không phải muốn lấy mạng chúng ta chứ? Ba nghìn quân sao có thể đánh bại ba vạn quân?”
          Ai đó liều mạng hô lên. Mộ Quân Duệ chỉ có thể cảm khái người này ngu ngốc, nếu muốn tìm chết hắn cũng sẽ không phản đối.
          “Mạo phạm quân uy, giết!”
          Trước mặt bao nhiêu người, người nọ trong nháy mắt đầu rơi xuống đất. Đám đông vừa mới xôn xao nhất thời toàn bộ im lặng.
          Mộ Quân Duệ không thèm liếc mắt liền rời đi. Mục đích của chuyến đi này là muốn lấy tiếng, muốn nắm chắc phần thắng thì phải lập được quân uy.
          Phương pháp trực tiếp như vậy sẽ có hiệu quả nhất.
          Bên trong lều vải, các tướng sĩ đứng hai bên. Mộ Quân Duệ vẫn mặc áo lụa màu trắng, có chút không hợp với áo giáp của bọn họ.
          “Tướng quân, phương pháp này có mạo hiểm quá không?”
          “Yên tâm đi, trước hết giả vờ bị bọn họ đánh bại, toàn bộ binh mã lui đến đỉnh núi. Bọn họ bao vây thì sẽ ở dưới chân núi, trên đỉnh núi có nguồn nước, chúng ta hạ độc trong nước, cho dù bọn họ nhiều binh mã cũng vô ích”
          “Khó đảm bảo bọn họ sẽ không đốt núi a!”
          “Không có khả năng”
          Hôm nay Mộ Quân Duệ dường như tâm trạng không vui, các tướng lĩnh cũng không dám nhiều lời với nam nhân ngày thường vui cười, mà một khi nghiêm túc lại khiến người ta kinh sợ này.
          Không ai biết vì sao một khi đối mặt với nam nhân này, một khi ánh mắt kia mạnh mẽ đảo qua thì lại không thể không phục tùng.
          Thương lượng trong thời gian ngắn, Mộ Quân Duệ thở dài trở về nằm xuống chiếc giường thoải mái.
          “Đội quân tử thần của ta cũng cần phải rèn luyện một chút, ha ha!”
          Mộ Quân Duệ cũng không hi vọng quá nhiều vào ba nghìn binh mã. “Tử thần”, đám tử tù võ công cao cường bị dị năng của hắn khống chế, không cảm giác được đau đớn, mới là đội quân đáng sợ nhất.
..........................................................................

Lời Translator:
Thiệt muốn Dận bị Vân Tiêu ăn thử coi sao ~

Thứ Bảy, 26 tháng 4, 2014

THÂM CUNG NAM NHÂN ĐÍCH DỤ HOẶC (Tuyệt Đại Mị Cơ)



Thuộc tính
Cổ trang, xuyên không, chủ công, NP, nhất công đa thụ, phụ tử niên hạ, đế vương thụ
Đẹp nhất truyện, mạnh nhất truyện, rất chiều vợ nhưng vợ cãi lời thì quánh chết CUNG CHỦ CÔNG x Đẹp nhì truyện, mạnh nhì truyện, lúc đầu kiêu ngạo lúc sau hết (dám) kiêu ngạo ĐẾ VƯƠNG THỤ

Nội dung
Anh là đại boss thời hiện đại, chán đời kiếm chuyện nguy hiểm làm chơi, cuối cùng trúng đạn xuyên không làm đại boss thời cổ đại. Từ nhỏ anh đã có máu phong lưu, nguyên dàn huynh đệ bị anh xem như tú nữ mà tuyển chọn, thậm chí còn thu một ca ca làm… sủng vật (=.=) Anh ra giang hồ còn lừng lẫy hơn, xây dựng thế lực khủng bố, tả ủng hữu ôm toàn dân tai to mặt lớn.
Anh tự nhận mình có vô số tình nhân, nhưng dù sống qua hai kiếp cũng chỉ yêu một người là em phụ hoàng. Anh xây riêng cho em một căn biệt thự à không biệt viện, cố gắng trở nên mạnh hơn em để rước em về dinh ~ Nhưng người tính không bằng trời tính, ngay khi em tắm rửa cởi đồ nằm chờ sẵn trong dinh rồi thì nghe tin anh liếc mắt đưa tình với Thái tử láng giềng, em tức giận bỏ đi. Anh hí hửng ôm 11 đoá hồng quay về, chuẩn bị cho một màn động phòng lãng mạn như phim Hàn thì gặp cảnh “giường không nhà trống” ~ Anh nổi tiếng sủng thê nhưng cũng là tín đồ của quân chủ chuyên chế, đâu để cho em giỡn mặt. Anh quyết định đốt nhà, dẫn đám tình nhân còn lại đi ẩn cư, cho em tương tư chơi ~
Năm năm sau, anh về cung tìm em, gặp nhau chưa nói lời nào đã đè ra em ra giường, lẳng lặng ăn, rồi lẳng lặng… dông ~ Thật ra anh chỉ muốn chọc em thôi, nhưng em tưởng thiệt, quyết tâm trả thù kẻ làm rạn nứt hạnh phúc gia đình nhà mình, aka đem quân đánh bạn Thái tử láng giềng. Khổ cho em, chưa kịp đánh đấm gì đã thấy bạn kia dụ dỗ anh lên giường, em dù là cường thụ cũng phải tức hộc máu. Anh thấy vậy mới thú thật, người anh yêu nhất (và duy nhất) chính là em. Em nghe xong mỉm cười hài lòng, trước sự ngơ ngác của anh, nhắm mắt tắt thở.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Tưởng đâu xong chuyện, có bộ nhất công đa thụ BE đầu tiên trong đời, ai dè anh quá cường đại, không biết làm sao mà khiến em sống lại. Anh bỏ bê đám tình nhân, lôi em ra ngoài “đánh lẻ”. Em cuối cùng cũng chấp nhận trái tim nhiều ngăn của anh, vì biết mấy người kia chỉ là mạch máu râu ria, còn em mới chân chính là ngăn bự nhất ~

Nhận xét
1. Đọc xong nội dung có lẽ nhiều người sẽ ghét anh công, nhưng thực ra anh này rất được. Cực mạnh, cực mỹ và cực quyết đoán. Anh sủng vợ nhưng không sợ vợ như trong Tam Thê Tứ Thiếp. Anh chiều vợ tới trời, nhưng đừng mơ leo lên đầu anh ngồi. Làm tình nhân của anh, không cần phải là tiện thụ, nhưng phải ngoan, phải biết điều, phải biết cái gì nên nói, cái gì nên làm. Nếu ai theo chủ công đảng, thuộc dạng công khống, ghét kiểu thê nô quỳ liếm, thì sẽ rất thích anh.
2. Đây đúng là một bộ NP, mở đầu NP, quá trình NP, kết thúc cũng NP, nhưng tạm cho là 1x1 trá hình cũng được. Bởi lẽ, anh công rất rõ ràng trong tình cảm. Anh chỉ thừa nhận một vợ duy nhất, một người yêu duy nhất. Những người còn lại chỉ là bạn tình, có chăng vì quan hệ huyết thống và gắn bó nhiều năm mà có ý nghĩa hơn một chút thôi.
3. So với những bộ phụ tử niên hạ khác, bộ này có thể xem như không tệ. Dù là NP, nhưng nhân vật thụ chính cũng được khắc hoạ khá rõ. Chủ quan một chút, đây là bộ truyện bao gồm đủ các thể loại mà Mỹ Ngân thích: Chủ công/Phụ tử niên hạ/Đế vương thụ/Mỹ cường ~

MỘ KHUYNH CUỒNG KIÊU 34

CHƯƠNG 34
          “A, vậy hả! Định quốc tướng quân, tuy rằng tấm lòng ngươi dành cho Ô Phương quốc thật đáng quý, nhiều năm qua cũng lập được không ít công lao, thế nhưng nếu thân thể không khoẻ, sao không giao ra binh quyền đi?”
          Mộ Quân Duệ nhàn nhã uống trà, chân thành nói, thế nhưng lời lẽ lại cực kì gây sốc.
          Định quốc tướng quân nhất thời bối rối, vậy nghĩa là sao? Người ngu cỡ nào cũng hiểu được ý tứ trong những lời này. Suy đi nghĩ lại, hắn càng hiểu rõ tất cả mọi chuyện đều sớm được sắp đặt.
          Định quốc tướng quân không khỏi giận dữ, trầm giọng nói. “Thất hoàng tử có ý gì?”
          “Chậc chậc chậc! Ngài đúng là già rồi, chuyện đơn giản như vậy cũng không hiểu sao? Ha ha, ta muốn ngươi giao ra binh quyền, bây giờ lão tướng quân đã hiểu chưa?”
          “Mộ Quân Duệ, đừng tưởng ta không làm gì được ngươi!”
          Mộ Quân Duệ cau mày, ánh mắt sắc lạnh như dao chiếu thẳng về phía Định quốc tướng quân, khiến hắn không khỏi thót tim.
          “Ta cho phép ngươi gọi thẳng tên ta sao?”
          “Ngươi… ngươi…”
          “Lời ta nói ngươi nghe không hiểu sao?”
          “Ngươi là đồ con nít miệng còn hôi sữa! Bổn tướng quân vốn định cùng ngươi chuyện trò, ngươi đã không để ta vào mắt mà còn huênh hoang! Mộ Quân Duệ, lẽ nào ngươi không biết tình cảnh hiện tại của mình sao? Một mình đến Cô quốc, hạ độc giết chết Đại hoàng tử Cô quốc! Tội này ngươi có thể gánh được sao? Hừ! Nói thật cho ngươi biết, nếu không phải vương phi ra sức bảo vệ ngươi, ngươi sớm đã bị bắt vào tù, còn có tư cách gì muốn đoạt quyền!”
          Mộ Quân Duệ lắc đầu, nói. “Định quốc tướng quân à! Ngươi nói đúng, nói đúng lắm, ha ha ha…”
          Định quốc tướng quân thấy Mộ Quân Duệ không mất đi khí thế như mình nghĩ mà càng tỏ vẻ không hề gì, thậm chí mang theo ánh mắt châm chọc đầy khinh miệt.
          “Ngươi cười cái gì?”
          “Lão tướng quân, thuốc tiên hôm đó ta đưa, ngài thích không?”
          Thuốc tiên kia chính là “thuốc phiện phiên bản cải tiến” mà Mộ Quân Duệ cho người làm, lão già này nhất định vì nó mà đến. Mộ Quân Duệ biết mình đang nắm dao đằng cán.
          “Ngươi cố ý hạ độc ta! Mau đem giải dược đưa ra, lão phu còn có thể cứu ngươi một mạng!”
          Định quốc tướng quân vừa nghe thấy thuốc tiên hôm đó, nhất thời tinh thần tỉnh táo. Hắn vô cùng thèm khát hương vị như bay lên chín tầng mây kia, hiệu quả thần kì đến mức khiến hắn muốn ngừng mà không được.
          Thấy lão già này đã mê muội, Mộ Quân Duệ biết, bất luận lúc trẻ hắn dũng mãnh thiện chiến thế nào, về già cũng chỉ mong bình ổn sống hết một đời.
          Đối phó người như vậy, nhất định phải mềm nắn rắn buông!
..........................................................................
          “Vương gia, ngài có sao không?”
          “Ừm”
          Dận hít sâu một hơi. Đến quân doanh một chuyến hắn liền cảm thấy khó chịu. Ánh nắng chói chang lúc trước không sao, nhưng gần đây lại khiến hắn choáng váng muốn xỉu.
          Dận bảo Hoá Nam mang canh giải nhiệt tới, có lẽ uống một chút sẽ thấy đỡ hơn.
          “Vương gia, nhân lúc còn nóng hãy uống đi. Gần đây có nhiều chuyện khiến Vương gia phiền lòng rồi, cần phải chú ý giữ gìn sức khoẻ mới được. Cho dù thân thể làm bằng sắt cũng không chống đỡ được đâu”
          Hoá Nam thận trọng đem bát canh đặt lên bàn Dận.
          Dận đột nhiên cảm thấy bản thân không biết từ lúc nào trở nên vô dụng như thế, bất giác cười lên.
          “Vương gia đang cười gì vậy?”
          “Không có gì”
          Dận lắc đầu, đem canh uống vào, vừa uống xong liền nghe thấy có người tiến đến ngoài cửa.
          “Hoàng thúc gần đây thân thể không khoẻ ư? Trẫm tới mà cũng không biết nha, ha ha ha…”
          “Vũ Linh Vân Tiêu?”
          “Cạch” một tiếng, cái bát quý giá rơi xuống mặt đất, vỡ nát. Dận chưa kịp phản ứng, đã thấy một trận hoa mắt kéo tới, trong phút chốc rơi vào một mảnh tối sầm, chỉ nghe thấy tiếng mở cửa cùng với tiếng cười ha hả vang lên bên tai.
          Thân hình Vũ Linh Vân Tiêu nhoáng lên, trong nháy mắt liền đỡ được nam nhân đang ngã xuống, động tác nhanh nhẹn đến mức khiến Hoá Nam giật mình.
          “Hoàng Thượng”
          Hoá Nam quỳ xuống yết kiến.
          Vũ Linh Vân Tiêu thản nhiên nhìn Hoá Nam, nói. “Làm không tệ, người nhà của ngươi trẫm đã sắp xếp xong, mang bọn họ đi đi, vĩnh viễn không được trở lại Vũ Linh quốc, biết chưa?”
          “Vâng”
          Hoá Nam liếc nhìn nam nhân bị mình chuốc thuốc hôn mê, trong lòng mờ mịt, lại vô cùng nặng nề. Hắn rốt cuộc là làm đúng hay sai? Hắn muốn bảo vệ người nhà, cũng không muốn bán đứng chủ nhân.
          Vũ Linh Vân Tiêu thấy Hoá Nam một lúc lâu không nhúc nhích, bèn trầm giọng hỏi. “Còn có việc gì sao?”
          “Không, không có”
          Nhìn Hoá Nam vội vàng rời đi, Vũ Linh Vân Tiêu khinh miệt hừ một cái.
          “Hừ, Dận, xem kẻ bên cạnh ngươi đi! Bọn họ rốt cuộc cũng sẽ phản bội ngươi, không phải sao? Ha ha ha!”
..........................................................................
          Ở Ô Phương quốc, lão hoàng đế vốn bệnh tình nguy kịch một lần nữa ngồi trên đại điện, sắc mặt hồng hào không hề có chút triệu chứng bệnh hoạn. Hắn vừa xuất hiện liền khiến hoàng thất đang nội loạn càng thêm căng thẳng bất an.
          “Chúc phụ hoàng long thể an khang, thử nãi thượng thiên…”
          “Câm miệng!”
          Lão Hoàng đế quát một tiếng, triều thần hoàng tử không ai dám lên tiếng nữa. Hắn bình ổn hô hấp, mở miệng cười.
          “Duệ nhi, nhờ có ngươi mà thân thể trẫm mới bình phục! Mấy tên tiểu tử khốn kiếp khác, hừ!”
          Mộ Quân Duệ không để ý những ánh mắt tràn ngập địch ý xung quanh, cười nhạt, nói. “Phụ hoàng, đây là bổn phận của nhi thần. Phụ hoàng long thể bình phục là may mắn lớn lao của Ô Phương quốc!”
          “Ha ha ha!”
          Những lời này khiến lão Hoàng đế trong lòng hết sức vui vẻ.
          “Phụ hoàng, ngài cũng biết hiện tại Cô quốc đã khai chiến với chúng ta, đem ba vạn đại quân đến Ô Phương quốc. Chuyện này đều do Thất hoàng tử giết Đại hoàng tử Cô quốc mà ra, phá huỷ tình hữu nghị lâu dài giữa hai quốc gia. Hắn bụng dạ thật khó lường!”
          Hoàng tử A căm giận nói, bốn phía lập tức hưởng ứng.
          Mộ Quân Duệ lắc đầu, nghiêm nghị nói. “Phụ Hoàng, thiên hạ này phân rồi lại hợp, hợp rồi lại phân. Bảy quốc trước kia là một, ngàn năm trước vì Vô Thượng Quân Hoàng bệnh chết mà mà chia làm bảy nước như ngày nay. Hiện tại thời thế loạn lạc, không phải là thời cơ tốt nhất để thống nhất thiên hạ hay sao? Phụ Hoàng long thể bình phục chính là điềm lành trời ban a!”
          “Chuyện này…”
          Thấy lão Hoàng đế hơi do dự, Mộ Quân Duệ tiến lên chờ lệnh, nói. “Phụ hoàng, chỉ cần ngài cho nhi thần ba nghìn quân mã, nhi thần nhất định đánh bại ba vạn đại quân Cô quốc. Nhi thần nguyện lấy tính mệnh đảm bảo!”
          “Hoàng thượng, cựu thần nguyện vì Thất hoàng tử đảm bảo!”
          Định quốc tướng quân đứng dậy.
          Ra khỏi đại điện, bốn phía đều là ánh mắt kì quái của mọi người, trên đường về cũng không thiếu người đến thăm hỏi. Uy hiếp cũng được, yên lặng theo dõi cũng được, xem xét tình thế tạo quan hệ cũng được, Mộ Quân Duệ hoàn toàn chẳng thèm để ý.
          “Tu La, mấy ngày nay ta không có ở đây, diệt trừ bọn họ cho ta”
          “Vâng, Quân Hoàng”
          Mộ Quân Duệ chọn ra tử tù đều là cao thủ hạng nhất, Tu La cũng là một trong số đó.
..........................................................................
Lời Translator:
Tác giả đúng là lười đặt tên mà. Quan viên là Ất giáp bính, thị nữ là 123, hoàng tử cũng là ABC ~