Chủ Nhật, 6 tháng 4, 2014

GIANG SƠN 14

CHƯƠNG 14
        Viêm vòng tay qua hông ôm chặt lấy ta, giống như muốn bẻ gãy cơ thể ta ra làm đôi. Hắn vùi đầu vào cổ ta, giọng run run. “Tử Hoàng, ngươi làm ta lo muốn chết. Ngươi tỉnh lại rồi đột nhiên hôn mê tiếp, ta sợ ngươi sẽ không tỉnh lại nữa…”
        Ta trở mình ôm hắn, yên lặng vuốt ve tấm lưng hắn, không nói nên lời. Viêm, ngươi thâm tình như vậy làm sao ta chịu nổi. Ta chịu được ngươi xảo quyệt, chịu được ngươi dịu dàng, chịu được ngươi bướng bỉnh, nhưng thâm tình như vậy làm sao ta chịu được? Cho dù biết là vực sâu, cho dù biết không có tương lai, ta vẫn đâm đầu vào.
        Viêm rốt cuộc ngẩng đầu, đôi môi nóng bỏng kề sát ta, cái lưỡi trơn trượt luồn vào miệng ta. Hắn khiêu khích, bàn tay mềm mại luồn vào vạt áo đang mở rộng của ta, vuốt ve xuống phía dưới khiến ta kìm lòng không đậu. Viêm thuận tay đè ta xuống, cả phòng tràn ngập hương vị tình dục, không khí cũng thêm phần mờ ám. Ta thở hổn hển rời đi môi hắn, mạnh mẽ áp chế bàn tay chộn rộn của hắn, thản nhiên nói. “Ta đói bụng, muốn ăn cháo trước”
        Viêm hé ra đôi mắt sương mù, sửng sốt nhìn ta một lúc lâu mới lộ ra tươi cười ranh mãnh. “Ngươi có thể ăn ta”. Hai tay hắn liền tiến tới thăm dò. Ta lạnh mặt xuống, thấy hắn đầy vẻ tủi thân, bèn lặp lại một lần nữa. “Ta đói bụng, muốn ăn cháo trước”
        Viêm nhìn ta chằm chằm, thấy vẻ mặt ta nghiêm túc không chịu thoả hiệp nên đành cam chịu bưng cháo trên bàn qua. Ta vươn tay muốn lấy thì thấy hắn cầm thìa múc cháo, tỉ mỉ bỏ món dưa muối mà ta không thích sang một bên, tỏ vẻ muốn đút ta ăn. Ta nắm tay hắn, lắc đầu, nhẹ giọng nói. “Ta tự ăn là được, sao có thể để ngươi đút?”
        “Có muốn ăn hay không?”. Viêm nhìn ta, trong đôi mắt phượng xinh đẹp có chút bất mãn. “Không ăn thì thôi”
        Cam chịu hé miệng để hắn đút cháo, lòng ta nhất thời cảm động. Hắn là vua một nước, từ nhỏ cơm tới há mồm, quần áo tới giơ tay, tôn quý vô cùng, nay lại bất mãn vì ta không chịu cho hắn đút. Viêm như vậy, sao ta không thích cho được?
        Ta yên lặng để hắn đút, chỉ trong chốc lát, một chén cháo đầy đã thấy đáy. Viêm đặt bát trở lại bàn, thong thả tới chỗ ta, cúi người, liếm hết cháo còn sót trên khoé môi ta. Hắn lẳng lặng ôm ta, hơi ấm phất qua tai, hơi thở hỗn loạn tràn khắp phòng khiến dục niệm đã thối lui của ta lần thứ hai dấy lên. Ta vội vàng xoay người Viêm lại, đè lên, quả thật rất khắng khít.
        Viêm dùng hai tay vịn ta, cười nói. “Ngươi còn bị thương mà, để ta đến được không?”
        Mỉm cười lắc đầu, ta dịu dàng hôn hắn, từ trán xuống tới môi, hút vào hương vị ngọt ngào của hắn. Tay ta trượt xuống vạt áo hắn, vội vã cởi ra. Đầu ngón tay vuốt dọc theo cơ bắp rắn chắc của hắn, cảm xúc trơn mịn truyền tới, quả thật tinh tế động lòng người.
        Nhanh chóng cởi ra quần áo hai người, môi ta hôn từ trên xuống, để lại hôn ấn nóng bỏng. Ta cảm nhận được cơ thể hắn ngày một nóng lên, da thịt trắng noãn ửng hồng nhàn nhạt…
        Ta nhẹ nhàng cắn hai khoả hồng anh trước ngực hắn, cảm giác Viêm ngày càng run rẩy, vì vậy không nhịn được mỉm cười. Ngón tay ta dò xét dục vọng hơi ngẩng đầu của hắn, khiến đỉnh dục vọng của hắn run run trên tay ta. Đến khi tiếng rên rỉ từ trong miệng Viêm không kìm được bật ra, ta mới cúi đầu hôn nhẹ lên dục vọng của hắn, ngón tay vội vã tìm kiếm bên trong cơ thể hắn. Viêm không nhịn được rên lên, mái tóc dài xoã tung, theo thân thể phập phồng mà vẽ nên một vòng cung cực kì mê người. Dưới thân càng thêm đau nhức nhưng ta vẫn không đành lòng làm hắn bị thương, chỉ có thể đẩy nhanh tốc độ tay và môi, đến khi hắn bắn ra…
        Nương theo chất dịch đi vào cơ thể hắn, dù chuẩn bị tốt nhưng vẫn rất chặt. Viêm cau mày ai oán nhìn ta, mang theo quyến rũ. Ta lưu luyến hôn hắn, nắm lấy dục vọng của hắn, đến khi Viêm không kìm được rên rỉ. Thắt lưng mềm dẻo của hắn đong đưa có tiết tấu, hắn nương theo vận động của ta mà rên lên động lòng người. Ta nhịn không nổi, hô to một tiếng, lên đỉnh cùng với Viêm…
        “Hừ, ngươi không phải bị thương sao? Vậy mà còn…”. Viêm nằm trong lòng ta, cơ bắp rắn chắc dán lên người ta rất diễm tình.
         “Thì đúng là bị thương thương mà, còn trúng độc nữa”. Ta vuốt ve tóc Viêm, thản nhiên đáp trả. “Ngươi cũng biết mà”
        Viêm nâng người, cúi xuống nhìn ta, tròng mắt mang theo một tia cười nhạt. “Thế nhưng… Hừ, mà thôi, lần sau tới lượt ta”
        “Nghe nói ngươi thay đổi người của Hình bộ, Lại bộ và Binh bộ?”. Tay vuốt ve lưng hắn, ta kéo hắn nằm xuống tỉ mỉ đắp chăn lên, miệng hỏi sang chuyện khác.
        “Ừ”. Viêm nghiêng người tựa vào ta. “Ta lấy lý do không thể phá án loại bỏ đại thần Hình bộ, lấy lý do tham ô trừ bỏ đại thần Lại bộ, lấy lý do hám lợi cách chức đại thần Binh bộ”.
        “Cha ta không phản đối sao?”. Ta nghi ngờ nhìn hắn, trong lòng không khỏi kinh ngạc. Ba người này là tâm phúc của phụ thân, nếu không có bọn họ thì phụ thân coi như mất đi một nửa triều đình.
        “Phản đối chứ”. Viêm cười nhạt. “Nhưng ta đề cử ba người anh rể của ngươi nên hắn đồng ý rồi”.
        “Bọn họ dùng được không?”. Ta cau mày nhìn Viêm. “Ngay cả ta còn không biết bọn họ có đáng tin hay không, ngươi dùng thế nào?”
        “Tử Hoàng”. Viêm mỉm cười nhìn ta, vẻ mặt kiêu hãnh như lúc đang lâm triều. “Bọn họ đều là Trạng Nguyên do ta tỉ mỉ chọn ra, sao lại không đáng tin? Cho dù không đáng tin như ngươi, nhưng chỉ cần trong ba người bọn họ có một người trung thành với ta là được rồi”
        Ta nhất thời im lặng. Đúng vậy, ba năm nay Viêm mở sáu khoa thi, tự mình lựa chọn Tam giáp, trong đó ba vị trạng nguyên trở thành con rể cưng của Tiết gia. Mà bọn họ có người nào không phải do Viêm tự mình nâng đỡ đâu…
        “Tử Hoàng?”. Viêm bất an nhìn ta. “Sao vậy? Có gì không ổn ư?”
        Ta mỉm cười lắc đầu, ôm hắn. “Không có gì, ngủ một lát đi”. Viêm của ta, ngươi là quân chủ thiên hạ, có trí tuệ tuyệt đỉnh. Mọi thứ đều nằm trong tính toán của ngươi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét