Thứ Bảy, 12 tháng 4, 2014

PHƯỢNG MỊ 3

CHƯƠNG 3
          Đem cơ thể Phượng Uẩn phóng ngang, tách ra, Phượng Ly giống như đọc được suy nghĩ của Phượng Uẩn, nhẹ nhàng đè lên, chặt chẽ tiếp xúc với thân thể bên dưới. Nhiệt độ cơ thể ấm áp và sức nặng vừa phải khiến người ta muốn chìm sâu vào giấc mộng.
          Kéo ra những ngón tay mềm mại của Phượng Uẩn, móng tay Phượng Ly đi vào giữa lòng bàn tay. Cảm giác giống như có con gì bò qua khiến người ta run lên, muốn bật cười. Phượng Ly mở bàn tay dày rộng ra, chặt chẽ đan vào giữa những ngón tay thon dài, hơi đung đưa lên xuống.
          « Tiểu tiểu, thoải mái sao ? »
          « Ha hả… »
          Nãy giờ kìm chế cảm giác ngứa ngáy nơi lòng bàn tay giao nhau, Phượng Uẩn rốt cuộc nhịn không được cười ra tiếng.
          Hắn vươn tay ôm lấy thân thể Phượng Ly, luồn vào trong quần áo vuốt ve tấm lưng trơn bóng. Vết thương do bị cào đã khép lại, nghĩ đến việc hôm nay sẽ một lần nữa lưu lại vết tích dưới tình huống như vậy, Phượng Uẩn không khỏi trở nên luống cuống.
          « Nóng quá… »
          Nhạy bén cảm thụ được biến hoá trên thân thể Phượng Uẩn, Phượng Ly buông ra vòng eo, vật thể cứng rắn nóng bỏng ma sát lên chỗ mẫn cảm của Phượng Uẩn.
          « A a… »
          Không cam lòng bị động, Phượng Uẩn điều chỉnh tư thế, tránh né những đụng chạm thân mật suýt chút nữa khiến hắn triệt để buông vũ khí đầu hàng. Lúc hai thân thể tiếp xúc với nhau, Phượng Uẩn vùng vẫy đem y phục Phượng Ly cởi ra.
          Phượng Ly mỉm cười, nhích ra một chút, để Phượng Uẩn có thể thuận lợi giúp mình cởi y phục.
          Đương nhiên hai tay hắn cũng không rảnh rỗi, chúng đang bận rộn đùa giỡn hai hạt châu màu hồng dần dần thâm lại trước ngực Phượng Uẩn.
          Lúc cởi ra áo lót của Phượng Ly, Phượng Uẩn thoáng do dự.
          « Tiểu tiểu, nhanh đi… »
          Mang theo nụ cười ác ý, Phượng Ly thẳng thắt lưng, đường nét của vật thể đang dựng đứng hiện ra rõ ràng dưới lớp áo lót mỏng…
          « Ừm… Tiểu tiểu không muốn cha yêu ngươi sao ? Nhưng cha lại muốn nhanh một chút đi vào chỗ kia a… »
          Giọng nói trầm thấp ngọt ngào, thế nhưng lại bật ra những lời dâm tục khiến người ta mặt đỏ tai hồng.
          « Bên trong của Tiểu tiểu sẽ hút lấy cha nha… »
          « Đừng… nói… »
          Biết rõ làm vậy sẽ khiến kẻ biến thái này càng thêm hưng phấn, Phượng Uẩn vẫn không tự chủ được toàn thân ửng hồng.
          Tay Phượng Uẩn bị kéo vào dưới lớp quần áo nơi thắt lưng đã cởi ra, được dẫn dắt nắm chặt lấy vật to lớn kia.
          « Ta… cũng rất nóng nha… »
          « Ừm… »
          Âu yếm đã lâu chưa được hưởng thụ hoàn toàn khơi gợi lên ham muốn mãnh liệt trong lòng Phượng Uẩn, khiến hắn tách ra hai chân, vô thanh mời gọi.
          « Tiểu tiểu… ngươi là cục cưng đáng yêu nhất, nghe lời nhất của ta… »
          « Ta… mới không thèm làm cái gì nghe lời, cái gì đáng yêu… »
          « Ngô ? »
          Nhìn thật sâu vào mắt Phượng Ly, đôi mắt trong veo màu hổ phách của Phượng Uẩn đột nhiên rơi lệ.
          « Cha hôm nay đến đây… có phải vì muốn ta đến phòng nữ nhân kia không ? »
          « Tiểu tiểu… »
          Dư vị âu yếm ngọt ngào trong nháy mắt biến mất tăm.
          « Bởi vì lúc cha muốn ta làm chuyện ta không thích làm, sẽ đặc biệt dịu dàng… Đúng không ? »
          « Đúng… »
          Có đôi khi, đứa bé này rất nhạy cảm.
          Bất đắc dĩ thừa nhận, hoàn toàn không nghĩ đến mình cũng chịu trách nhiệm rất lớn, Phượng Ly lẩm bẩm trong lòng.
          « Ngươi… chỉ cần có con với nữ nhân kia là được rồi… »
          « Đừng nói nữa ! »
          Phượng Uẩn trong phút chốc nổi giận giãy ra. Không nghĩ đến đứa trẻ luôn ngoan ngoãn đột nhiên phản kháng mãnh liệt, Phượng Ly suýt chút nữa bị đá xuống giường.
          « Tiểu tiểu ! »
          Cố gắng đè lại tứ chi Phượng Uẩn, búi tóc chỉnh tề của Phượng Ly cũng tán loạn, có vẻ chật vật.
          « Tiểu tiểu ! »
          Liên tục gọi nhũ danh thân thiết của đứa con cưng, tay Phượng Ly ấn vào giữa hai chân Phượng Uẩn.
          « Xin lỗi Tiểu tiểu… »
          « A a a ! Ô ! »
          Tiếng thét khàn khàn bị chôn vùi giữa những nụ hôn, vùng vẫy kịch liệt cũng bị ngăn chặn bởi sự xâm nhập bất ngờ không kịp đề phòng.
          Thân thể giao cấu không theo bất kì tiết tấu nào, hai tay ra sức xoa nắn trước ngực và thắt lưng, Phượng Ly dường như muốn huỷ hoại thân thể thể Phượng Uẩn, điên cuồng trực tiếp ra vào.
          « A a ! Đi ra ! A ! »
          « Tiểu tiểu, đừng cự tuyệt… ưm… »
          Phân thân của Phượng Ly bị vách tường mềm mại nóng bỏng xoắn chặt theo bản năng, nhưng cơ thể kia vẫn muốn đẩy vật xâm nhập ra ngoài.
          « Ngươi… rốt cuộc muốn làm gì vậy… »
          Đâm vào, rút ra, Phượng Ly cười khổ kéo ra cánh tay đang nâng lên che mặt của Phượng Uẩn.
          Bên dưới cánh tay quả nhiên tràn đầy nước mắt.
          « Ta đã rất kiên nhẫn… Ta cũng không muốn đem Tiểu tiểu ta yêu nhất tặng cho nữ nhân kia, ngay cả một sợi tóc hay một miếng móng tay cũng không, nhưng Tiểu tiểu… »
          « Đừng… không muốn nghe… »
          « Ta yêu ngươi… Tiểu tiểu… »
          Khao khát dùng hết sức tiến vào bên trong chật hẹp, Phượng Ly thì thầm bên tai Phượng Uẩn.
          « A… »
          Từng đợt khoái cảm cuốn lấy Phượng Uẩn, không cách nào tự hỏi, chỉ đành để Phượng Ly tuỳ ý cường ngạnh đưa mình lên đỉnh, rồi lại lao nhanh xuống biển lớn mênh mông…
          « Đê tiện… »
          Cánh tay vô lực thõng xuống, khoé mắt còn sót lại vài vệt nước mắt.
          « Tiểu tiểu… »
          Vuốt ve mái tóc đen mềm, Phượng Ly nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt khép chặt của Phượng Uẩn.
……………………………………………………………
          « Trân Châu »
          « A… Cái gì ? »
          Hoảng hốt thu hồi ánh nhìn chăm chăm vào mớ vải thêu, Trân Châu âm thầm sờ lên gương mặt ửng đỏ của mình.
          Lễ Dao mặc dù ăn mặc bình dân nhưng vẫn ung dung hoa mỹ như trước, cùng với một người thím chậm rãi đi tới.
          « Trân Châu, sao rồi, quen với nơi này chưa ? »
          « Ta… đã quen… »
          Mới là lạ !
          Liếc nhìn giỏ trúc trên tay người thím bên cạnh, trong đó còn có một ít rau dại xanh biếc.
          « Sau núi có nhiều rau dại như vậy sao ? »
          Sau núi…
          Nghĩ đến hắc y nhân tuấn nhã kia, Trân Châu trong lòng rạo rực…
          Lời lẽ thân mật, cử chỉ tình tứ, tự do tự tại ra vào chốn núi rừng… những việc nàng đã từng mộng tưởng cùng làm với phu quân, nay lại cùng người xa lạ kia làm hơn phân nửa.
          Rau dại sẽ khiến người ta đỏ mặt sao ?
          Lễ Dao không nói lời nào, khẽ nhíu mày.
..........................................................................

Lời translator:
Dịch H mà sao thấy buồn thế này ~

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét