Thứ Ba, 22 tháng 4, 2014

MỘ KHUYNH CUỒNG KIÊU 28

CHƯƠNG 28
          Trong đêm, vệt trắng trở nên đặc biệt nổi bật. Mộ Quân Duệ mở to mắt nhìn con ưng nửa đêm nửa hôm đậu trên cửa sổ phòng mình.
          Chim ưng mà lại màu trắng, đúng là hiếm thấy nha!
          Mộ Quân Duệ chăm chú nhìn chim ưng trắng tuyết một lúc lâu, nếu hắn nhớ không lầm, con vật quý hiếm này gần đây cứ bay qua bay lại trên trời. Còn tưởng chim gì màu trắng, ai ngờ là chim ưng. Chẳng qua, con ưng này nửa đêm nửa hôm bay tới phòng mình làm chi?
          Một người một chim cứ vậy nhìn nhau hồi lâu. Mộ Quân Duệ nhận ra trong đôi mắt sắc bén trong suốt của nó thỉnh thoảng hiện lên vẻ nghi hoặc, cảm giác rất giống người kia!
          “Bành bạch” hai tiếng, con ưng dường như không nhịn được nữa, vỗ cánh bay vào, vững vàng đáp xuống chiếc bàn gỗ lim.
          “Hử?”
          Phát hiện có gì đó không thích hợp, tầm mắt Mộ Quân Duệ rơi xuống móng vuốt sắc bén của con ưng trắng tuyết kia. Một mảnh lụa cùng màu với lông chim được kín đáo cột lên, nếu không nhìn kĩ tuyệt đối không phát hiện. Mộ Quân Duệ nhất thời hiểu ra, người yêu dấu của hắn thật thông minh a! Nếu như dùng bồ câu bình thường đưa tin nhất định sẽ gây chú ý. Nhưng hắn không phái người tới mà lại dùng một con Tuyết Ưng, không phải là xảy ra chuyện gì rồi chứ?
          Mộ Quân Duệ vội đóng cửa sổ lại, cởi miếng lụa ra xem, nhìn qua một lượt rồi để lên ngọn đèn dầu, phút chốc chỉ còn lại một luồng khói đen.
          “A... Đúng là phiền toái”. Mộ Quân Duệ xoa huyệt thái dương. “Còn tưởng được hưởng thụ thêm hai ngày, xem ra lại phải vất vả rồi!”
..........................................................................
          “Hoàng thúc, đề nghị của trẫm ngươi nghĩ thế nào?”
          “Không cần nghĩ, ta đã cho ngươi biết đáp án rồi”
          Giao ra binh quyền? Nhiều năm trước mình đã hứa không tranh đoạt ngôi hoàng đế, nhưng cũng biết dù vậy vẫn trở thành chướng ngại trong mắt người khác. Một nửa binh quyền Vũ Linh quốc này chính là thứ dùng để đổi lấy lời hứa đó.
          “Hoàng thúc, ngươi đang khiêu chiến quyền lực của hoàng gia đấy!”
           Vũ Linh Vân Tiêu nhìn chăm chú nam nhân bình tĩnh đầy mị lực trước mặt. Một nửa binh phù có quyền lực đến mức nào? Hắn biết Vũ Linh Kiêu Dận từng đáp ứng không đoạt ngôi vị hoàng đế mới có thể vừa đấm vừa xoa chưa tước đoạt quyền lực của hắn.
          “Vì sao? Mục đích của ngươi rốt cuộc là gì?”
          Dận lạnh mặt nhìn kẻ ngày nào cũng tới khuyên mình giao ra binh quyền này.
          “Ngươi muốn lấy binh quyền của ta không phải quá đơn giản sao? Hôm nay ta nằm trong tay ngươi, chỉ cần giết ta, dù không có binh phù cũng có thể kiếm cớ lừa gạt cho qua. Chuyện này đối với ngươi cũng không khó khăn gì. Thế nhưng ngươi không giết ta mà cứ tìm ta đòi binh phù, mục đích là gì?”
          “Hoàng thúc luôn thông minh như vậy”
          Vũ Linh Vân Tiêu cười, né tránh câu hỏi của Dận.
          “Nhưng trẫm không muốn ngươi chết a. Ngươi là thân nhân của trẫm, từ nhỏ đã ở bên trẫm, trẫm sao có thể làm chuyện đại nghịch bất đạo như vậy? Hoàng thúc dạy trẫm rất nhiều thứ, đến giờ vẫn còn không ít tác dụng đây!”
          “Hừ! Xem ra ta đúng là tự đập đá vào chân mình rồi!”
          Dận khinh thường khẽ hừ một tiếng, thái độ khinh miệt khiến Vũ Linh Vân Tiêu trong lòng bất mãn, nhưng vẫn không lộ ra mặt, tiếp tục cười nói. “Hoàng thúc, Vũ Linh có được ngày hôm nay không phải công lao của Hoàng thúc sao? Những năm gần đây thật làm phiền Hoàng thúc đem quân dẹp loạn, lãnh thổ Vũ Linh quốc mới không ngừng khuếch trương, dân chúng có thể an cư lập nghiệp. Nhưng làm một đứa cháu, thấy Hoàng thúc không ngừng vất vả vì thiên hạ của trẫm, nếu chỉ vì binh phù, trẫm thật không đành lòng giết người. Hoàng thúc sao không giao binh phù cho trẫm, sẽ không phải mệt nhọc nữa”
          Nói thật dễ nghe, thủ đoạn vừa đấm vừa xoa đúng là không đổi. Có thể khiến một đế vương cuồng ngạo ăn nói mềm mỏng trước mặt mình, không biết có phải vinh hạnh của mình không nữa? Dận không khỏi tự giễu cợt.
          “Hoàng thượng đúng là quan tâm đến thần. Đáng tiếc chỉ sợ ta giao ra binh phù rồi, đừng nói là mệt nhọc, ngay cả cơ hội mệt nhọc cũng không có. Hơn nữa, ra sức vì đất nước là chức trách của thần, Hoàng thượng chẳng lẽ không hi vọng ta góp sức cho quốc gia sao?”
          “Hoàng thúc, ngươi đã làm quá nhiều cho Vũ Linh quốc rồi, giang sơn còn nhiều người tài, đạo lý này cũng là Hoàng thúc dạy ta, sao không cho những người trẻ tuổi một cơ hội?”
          Dận đột nhiên trầm mặc, cuộc sống mỗi ngày bôn ba này hắn đã sớm chán. Hơn nữa mấy năm gần đây Vũ Linh Vân Tiêu cố ý làm khó dễ, thật sự ngột ngạt. Trong nháy mắt hắn cảm thấy hơi mệt mỏi, có phải đến lúc nên rút lui rồi không? Không phải hắn không muốn quyền lực, tiền tài, nhưng mấy thứ này đã từng có nhiều rồi. Cung đình tràn đầy lừa gạt, tàn nhẫn và lãnh khốc, đừng nói tới gia đình đầm ấm, chỉ một chút tình thân cũng rất khó tìm thấy rồi. Tình yêu chân thật? Buồn cười, thứ đó thật sự tồn tại sao? Thậm chí người nằm bên gối cũng có thể là sát thủ ngầm.
          “Giao ra binh phù cũng được, nhưng ta muốn ngươi đáp ứng một việc”
          “Hoàng thúc cứ nói, chỉ cần trẫm làm được nhất định sẽ đáp ứng”
          Không nghĩ tới Dận đột nhiên phản ứng như vậy, Vũ Linh Vân Tiêu trong lòng nhất thời vui mừng, nhưng mặt khác cũng tính toán một phen.
..........................................................................
           Cảnh ca múa mừng thái bình ngập tràn đủ loại màu sắc.
          Mộ Quân Duệ không nghĩ tới chỉ trong mấy ngày ngắn ngủn mà thân phận của mình từ một tội phạm giết người biến thành khách quý, hết sức đột ngột. Nghe nói cái chết của Cô Dương là do Tứ hoàng tử Cô Thần gây ra, nay Cô Thần đã bị phế ngôi thái tử, giải vào thiên lao, mà thái tử vị truyền lại cho Cô Nguyệt.         
          Mộ Quân Duệ lúc này cũng hiểu rõ, đây hoàn toàn là âm mưu giữa hai nước, là kết quả tính kế lẫn nhau. Thật khiến người ta mở rộng tầm mắt.
          Hôm nay ở Tuý Nguyệt cung được trang trí bằng thuỷ tinh này tố chức một bữa tiệc nghênh đón.
          Mộ Quân Duệ nhàn nhã ngồi ở vị trí thứ nhất bên trái. Ánh mắt hâm mộ xung quanh thỉnh thoảng truyền tới cũng không chút ảnh hưởng đến nam nhân đang đến thời kì động dục này. Nhìn chỗ này một chút chỗ kia một chút, theo hắn biết, tối nay Kiêu vương gia của Vũ Linh quốc sẽ đến ! Mấy ngày không gặp, Mộ Quân Duệ luôn không ngừng nhung nhớ. Thì ra tương tư là thứ đáng sợ như thế, nghĩ đến hắn không khỏi bật cười.
          Cung điện dùng thuỷ tinh làm chất liệu, xây nên một thế giới mộng ảo. Những ngọn đèn nhiều màu lấp lánh phản chiếu màu sắc mê người, khiến người ta như đang ở chốn tiên cảnh. Nơi đây quả thật phù hợp với khí chất của Cô Nguyệt. Đáng tiếc, mấy thứ này không đủ khiến Mộ Quân Duệ động tâm, tầm mắt hắn trọn vẹn đặt trên nam tử anh tuấn đang chậm rãi bước vào kia – Vũ Linh Kiêu Dận!
..........................................................................

Lời Translator:
Vân Tiêu không giết Dận vì yêu thì cứ nói đại ra đi, kiếm cớ làm chi ~
Mỹ Ngân chợt nhớ đến bộ "Tình nan tự chế", trong đó anh vua yêu người ta muốn chết mà cứ im im hành hạ, đến phút cuối người kia vẫn tưởng anh vua hận mình ~

2 nhận xét:

  1. hix, thế là ta nhận xèt về vân tiêu sai r ah, hảo tội lỗi

    Trả lờiXóa