Thứ Hai, 7 tháng 4, 2014

GIANG SƠN 15

CHƯƠNG 15
        Qúa trình thay đổi nhân lực của Viêm tuy không tạo ra hỗn loạn lớn nhưng vẫn khiến quần thần hoang mang. Tất cả mọi người đều sợ vị quân chủ trẻ tuổi nổi cơn thịnh nộ lần nữa, lột đi mũ ô sa trên đầu mình. Chuyện này tuy khiến phe cánh ủng hộ phụ thân dần dần rút lui, nhưng lòng người bất an sẽ gây bất lợi cho triều đình, vì vậy ta và Viêm thoả thuận tạm thời không đối phó với phụ thân nữa.
        Phụ thân rốt cuộc phát hiện ba đứa con rể cũng giống con trai thuần phục người khác, nghe đâu nhiều lần nổi giận, cuối cùng cáo bệnh không lâm triều. Hắn đem chính sự ném hết cho Viêm, lại không biết mình bị trúng kế. Viêm hạ lệnh cho ta tạm thời thay phụ thân giúp Viêm xử lý quốc sự. Ngày ngày trôi qua yên bình, sau một tháng cũng qua hết sự tình trọng yếu. Thời đại chuyên chế của Tả tướng rốt cuộc kết thúc, dù không ổn định như trước nhưng cũng tương đối thái bình.
        Cầm bút quét lên mực đỏ, ta đọc lướt qua sự vụ thường ngày mà quan lại các nơi trình lên, trong lòng buồn bực không ngớt. Hôn lễ với Nhược Dong ngày càng gần nhưng vẫn chưa tìm được cách đối phó. Nhược Dong dù yếu đuối nhưng rất thông minh, mấy lần ta muốn từ hôn đều bị nàng khôn khéo lảng tránh. Mỗi khi nàng dùng đôi mắt chan chứa tình cảm nhìn ta, ta lại không kìm được mềm lòng. Gương mặt tương tự với Viêm tràn ngập u buồn hướng về phía ta khiến ta không nhẫn tân thương tổn, cũng không cách nào cự tuyệt.
        Viêm gần đây luôn kìm nén tức giận. Hắn là một vị vua trí tuệ, biết lễ nghĩa, nhưng chung quy vẫn là người bình thường. Tuy hắn không hề lộ ra bất mãn nhưng nét mặt hơi oán giận khiến ta không biết phải làm sao. Mấy ngày nay, bầu không khí giữa chúng ta không được tốt, dù lên giường với nhau cũng chỉ vội vàng cho xong, không điên đảo tận hứng như lúc đầu.
        “Đại tướng quân bây giờ có rảnh không, bản cung có việc muốn bàn với ngươi”. Giữa lúc miên man suy nghĩ, ta nghe thấy một tiếng cười thanh thuý vang lên. Giương mắt nhìn, thì ra là Oánh hậu. Ta hơi sửng sốt, đáy lòng lại có chút bất an và đố kị. Bất an vì sợ nàng biết chuyện giữa ta và Viêm, khiến Đông Tương bất mãn. Đố kị vì nàng có thể công khai ở bên Viêm mà không bị ai chỉ trích.
        Ta đứng dậy cúi chào, lạnh nhạt hỏi. “Vi thần cũng không bận lắm, không biết hoàng hậu có gì dạy bảo?”
        “Cũng không có gì quan trọng”. Oánh hậu chậm rãi ngồi xuống, uống một ngụm trà Long Tĩnh, nhàn nhạt nói. “Bảo bọn hắn lui xuống hết đi”
        Ta nghe vậy, mắt loé lên, bảo người hầu lui ra rồi đứng trước mặt Oánh hậu. “Không biết hoàng hậu có gì dạy bảo?”
        “Còn gì nữa ngoài chuyện hôn sự của nha đầu Nhược Dong kia”. Oánh hậu tao nhã đáp. “Nàng nói ngươi hình như không muốn cưới nàng. Nàng lo sợ, không biết có thật không”. Oánh hậu ngước mắt nhìn thẳng ta, lộ vẻ nghiêm khắc và dữ tợn. Ta cười thầm, chỉ e nàng đến đây không phải vì Nhược Dong mà là vì Viêm đi.
        “Công chúa là thiên chi kiều nữ, Tử Hoàng chỉ là kẻ bầy tôi, sao dám chê nàng”. Ta lạnh nhạt chống lại ánh mắt của Oánh hậu, không hề e ngại. Trên đời này còn chưa có ai khiến cho ta sợ, huống hồ chỉ là một nữ nhân yếu đuối.
        “Thế nhưng ta nghe nói ngươi rất gần gũi với Bệ hạ”. Rốt cuộc nàng cũng lộ ra mục đích thật sự. Ta không nhịn được bật cười trào phúng. Tử Hoàng ơi Tử Hoàng, ngươi từ lúc nào lại khiến nữ nhân ghen tuông thế này, thật buồn cười.
        Thấy ta mỉm cười châm chọc, Oánh hậu hạ thấp khí thế, hơi nghẹn ngào nói. “Bệ hạ từ khi Đại tướng quân về, đã ba tháng chưa bước vào hậu cung, chuyện này truyền ra ngoài không tốt”. Nhìn đôi mắt ai oán mà lạnh thấu xương của Oánh hậu, lòng ta giật mình. Không ngờ Viêm lâu như vậy chưa bước vào hậu cung.
        “Hoàng hậu quá lời, việc này không liên quan đến vi thần”. Dù ngạc nhiên nhưng ta vẫn phủ nhận. “Tử Hoàng chỉ là phàm phu tục tử, không có khả năng lọt vào mắt xanh của Bệ hạ”
        “Đủ rồi”. Oánh hậu thiếu kiên nhẫn nhìn ta. “Đừng nói lời vô nghĩa nữa, Đại tướng quân cũng không phải kẻ tầm thường, thiên hạ ai mà không biết ngươi văn võ song toàn, dung mạo anh tuấn”
        “Lời đồn đãi ngoài phố, không đáng tin”. Giọng ta vẫn bình thản, nhưng trong lòng đã bắt đầu thiếu kiên nhẫn. Công việc đã nhiều lắm rồi, giờ còn thêm một Oánh hậu, ta sắp gánh không nổi.
        “Kỳ thực chuyện ngươi và Bệ hạ, ta không phải không biết”. Oánh hậu đứng lên, lạnh giọng. “Trong cung nhiều người lắm miệng, bất luận các ngươi giấu kín thế nào, vẫn có thể lần ra dấu vết”
        Liếc mắt nhìn Oánh hậu, ta khinh thường bật cười. “Hoàng hậu, thần tôn người làm hoàng hậu vì người là quốc mẫu Cửu Phượng, là hiền thê của Bệ hạ, mà không phải vì người là một mụ đàn bà ghen tuông rảnh rỗi thích gây rối”
        “Ngươi!”. Hoàng hậu thẹn quá thành giận, giơ tay lên. Ta lạnh lùng nhìn, giọng nói băng lãnh. “Hoàng hậu nếu muốn có thể thử xem, trong thiên hạ trừ bỏ Bệ hạ và cha mẹ ra, chưa ai đánh ta mà toàn thây trở về, cho dù là hoàng hậu của một nước”
        Hoàng hậu nhìn ta, một lúc lâu không nói nên lời. Ta không kiên nhẫn xoay người, đang muốn về chỗ ngồi thì nghe âm thanh quỳ xuống sau lưng. “Đại tướng quân, xem như ta cầu ngươi, rời xa Bệ hạ đi”
        “Đại lễ của Hoàng hậu, thần không dám nhận”. Ta không hề xoay người, chỉ thản nhiên đáp lại. “Thỉnh Hoàng hậu tự trọng, đừng làm thế”. Trong lòng ta phẫn nộ, chuyện của ta và Viêm có liên quan gì đến các ngươi.
        “Cửu Phượng tuy chuộng nam phong nhưng chỉ có ở giới quý tộc nhà giàu phong lưu. Tiên Hoàng không cấm, nhưng nghiêm khắc cảnh cáo hậu nhân không thể bị nam phong mê hoặc, rối loạn lẽ thường”. Giọng Oánh hậu vang lên khiến ta giật mình. “Nếu dân chúng biết chuyện Bệ hạ và Đại tướng quân, sẽ nghĩ thế nào?”
        Ta không khỏi im lặng. Cho dù ta không quan tâm ánh mắt người xung quanh, nhưng dân chúng trong thiên hạ, bảo ta làm sao đối mặt, lại bảo Viêm làm sao đối mặt đây?
        “Chưa kể đến chí lớn của Bệ hạ, đây là lúc hắn cần thu phục dân tâm, bồi dưỡng thế lực. Nếu đồn đãi ra ngoài, phải giải thích thế nào?”. Thấy ta im lặng, Oánh hậu nói tiếp. “Lẽ nào Đại tướng quân vì hạnh phúc của chính mình mà khiến bệ hạ trở nên bất nghĩa sao?”
        “Ta…”
        “Ta biết Đại tướng quân và Bệ hạ lưỡng tình tương duyệt, cũng biết tính Bệ hạ, biết hắn níu kéo ngươi. Nhưng Đại tướng quân thật sự muốn tiếp tục như vậy sao?”. Oánh hậu tiếp tục nói, giọng lạnh băng. “Ngươi đem lòng trung thành và sứ mệnh của ngươi đặt ở nơi nào rồi?”
        Cam chịu xoay người, ta ôm quyền, trong lòng trầm xuống. “Thần đã hiểu lời Hoàng hậu chỉ dạy, thỉnh Hoàng hậu nhắn với công chúa Nhược Dong, vi thần sẽ cưới nàng, nàng là người vi thần đính ước. Còn về Bệ hạ…”. Ta cắn răng, hờ hững nói. “Thần biết phải làm gì”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét