Thứ Năm, 24 tháng 4, 2014

GIANG SƠN 20

CHƯƠNG 2O

          Nhìn cánh cổng Tả tướng phủ huy hoàng, ta không khỏi buồn bã bật cười. Đã bao lâu ta không bước vào nơi này, mà hôm nay đến cũng mang thân phận đối nghịch. Con trai đến nhà phụ thân mà cũng cần nhờ người vào thông báo.

          Thời tiết tháng năm tương đối nóng bức. Đứng ở cửa gần nửa canh giờ, người ta đã ướt đẫm mồ hôi. Phụ thân không phải không muốn gặp ta, chỉ muốn hành hạ chút thôi.

          “Đại tướng quân, Tả tướng mời ngài đến phòng khách một chút”. Cánh cửa đóng chặt rốt cuộc mở, quản gia đi ra, vẻ mặt căng thẳng, lời nói khách sáo.

          Ta gật đầu mỉm cười, ngang nhiên chấp nhận sự thật rằng đây không còn là nhà của ta. Vừa bước vào đại sảnh đã nghe phụ thân châm chọc. “Hôn lễ của Đại tướng quân quả thật náo nhiệt, một tân nương muốn hành hung người khác, một tân nương trúng độc, mà tân lang còn ôm hôn đương kim thiên tử trước mặt mọi người, thật gây chú ý…”

          “Giải dược!”. Ta cắt ngang lời phụ thân, vươn tay, cực kì lãnh đạm.

          Phụ thân ngây ngốc nhìn ta, nhưng trong nháy mắt hiểu ra, nhếch miệng cười. “Đây là độc dược có một không hai, ta đã dùng thì sao có thể giải cho hắn”

          Ta lạnh lùng bật cười, cũng không bận tâm lời cự tuyệt của phụ thân, chỉ châm chọc nói. “Ta cho rằng phụ thân của ta là lương thần, dù có ý đồ soán vị cũng tuyệt đối không hành thích vua. Ta cho rằng phụ thân của ta là anh hùng, dù thế nào cũng ưu tiên quốc gia, sẽ không ngầm liên kết với nước khác. Ta cho rằng phụ thân của ta là nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, dù muốn giết người đoạt quyền cũng sẽ không sử dụng thủ đoạn thấp kém là hạ độc. Ta cho rằng phụ thân của ta là người cha tốt, dù hận con trai bất hiếu cũng không giam lỏng vợ, tìm người giả mạo ra tay với con dâu mình…”

          “Đủ rồi!”. Phụ thân phẫn nộ cắt ngang lời ta, ngón tay run rẩy chỉ vào mặt ta. Ta lạnh lùng nhìn thẳng hắn, phụ thân, ngươi còn biết xấu hổ sao? Ngươi không ngần ngại làm ra những chuyện bê bối này, còn sợ ta nói sao?

          “Tiết gia nhiều đời trung lương, trước nay đều được hoàng tộc Cửu Phượng nể trọng, hưởng thụ hết thảy vinh hoa. Mặc dù ngươi đoạt giang sơn thì cũng không được người đời kính trọng, ngươi còn mặt mũi nào lấy danh nghĩa con cháu Tiết gia đi gặp liệt tổ liệt tông dưới cửu tuyền…”

          “Ba”. Ta còn chưa nói hết, trên mặt đã truyền đến đau đớn bỏng rát. Xoa xoa má trái bị đánh, ta lạnh lùng nói tiếp. “Tiên hoàng trước giờ xem ngươi như tri kỉ, trước khi lâm chung đem binh quyền cùng con nhỏ giao phó cho ngươi, ngươi còn mặt mũi nào đi gặp hắn nữa?”

          Nhận lấy một quả đấm, ta cũng không chống đỡ, chỉ thẳng lưng nói tiếp. “Ngươi liên kết với nước khác mưu quyền soán vị là bất trung, tổn thương bằng hữu đã khuất là bất nghĩa, giam lỏng thê tử, dùng độc giết người là bất nhân, làm trái di mệnh tổ tiên là bất hiếu. Phụ thân, ngươi tự cho là người đức cao vọng trọng, tự nhận là quân tử, rốt cuộc cũng chỉ là kẻ bất trung bất hiếu bất nhân bất nghĩa…”

          Bị một đấm vào bụng, máu tươi bốc lên, ta nhất thời không nhịn được phun lên mặt phụ thân. Hình như bị ta kích thích, phụ thân rút ra trường kiếm bên hông, chặn trước cổ họng ta. Da ở phần cổ rất mỏng manh, ứa ra máu. Ta cười nhạt, cũng không hề căng thẳng. Người của Huyền đang ở bên ngoài, nếu thật sự gặp nguy hiểm bọn họ sẽ ra tay giúp đỡ…

          Đột nhiên, một luồng sáng màu lam nhạt loé qua. Một đạo kiếm khí từ phía trên quất xuống, chặt đôi thanh kiếm của phụ thân. Tiếng leng keng vang lên, mảnh kiếm gãy rơi trước mặt ta, cắm thẳng xuống đất. Sau đó, một bóng người đội mũ bay xuống, thu lại trường kiếm. Người tới nhìn thẳng phụ thân, trong mắt mang theo thất vọng cùng tức giận. Ta phút chốc trở nên kinh ngạc. Thanh kiếm vừa toả ra hàn khí ban nãy chính là Đoạ Nguyệt, một trong tam đại thần kiếm. Không ngờ nó lại nằm trong tay người này.

          “Sư phụ!”. Ta ôm quyền hành lễ, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, nhưng vẫn chứa đựng kính trọng. Tuy từ nhỏ đến lớn ta kế thừa binh pháp Thương gia, nội công và kiếm pháp Tiết gia, nhưng người chân chính mở ra cánh cửa võ học cho ta chính là người này, Kiếm Thánh trong truyền thuyết – Vô Danh!

          “Nhiên…”. Phụ thân nhìn người nọ, nhẹ nhàng nỉ non, vẻ mặt nhất thời mừng rỡ. “Nhiên, ngươi còn sống ư?”

          Nhiên? Nghe đến tên này, ta lập tức nói không nên lời. Thương Nhiên, chẳng lẽ là kẻ được chôn cùng với tiên hoàng? Là Hữu tướng kiêm Đại tướng quân Cửu Phượng? Là người cùng phụ thân và tiên hoàng lớn lên? Là người tạo nên huyền thoại bất bại, nổi danh ngang với chiến thần Thương Dung? Là hậu duệ cuối cùng của Thương gia?

          “Sư phụ?”. Ta nghi hoặc nhìn hắn. Sư phụ cũng không để ý đến ta, chỉ tháo mũ ra. Tóc đen trong nháy mắt xoã xuống, lộ ra dung mạo thoát tục, mặc dù không còn trẻ tuổi anh tuấn như năm đó, nhưng cũng đủ để ta nhận ra đây là người cậu đã qua đời năm ta 8 tuổi. Sư phụ lạnh nhạt nhìn phụ thân, thất vọng trong mắt ngày càng đậm, giọng nói phát ra bi thương. “Tiết Hấp, ngươi khiến ta thật thất vọng…”

          Nét mặt hưng phấn của phụ thân nhất thời tối sầm, nhưng không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn sư phụ, có lẽ hiện tại phải gọi là cậu ta.

          “Ca!”. Mẫu thân đột nhiên xông vào, ôm chặt lấy cậu, nước mắt rơi xuống. Ta quay đầu nhìn lại, mỉm cười với thân ảnh biến mất ngoài cửa, tỏ vẻ cảm tạ. Lúc ta cầu kiến phụ thân thì người của Huyền đã tiến vào lục soát, nghĩ cách cứu mẫu thân đang bị giam lỏng ra…

          “Ta rốt cuộc đã hiểu…”. Phụ thân đột nhiên cúi đầu, cười nhạt. “Nỗi băn khoăn nhiều năm rốt cuộc được giải đáp”

          Ta dù không hiểu lắm nhưng cũng bắt đầu có chút manh mối. Cũng đúng, tiên hoàng nhân hậu như vậy sao có thể để thần tử trung thành nhất chôn cùng. Nói cách khác, tiên hoàng cố ý làm cho cậu biến mất, mà mục đích… Ta lạnh lùng bật cười, ánh mắt châm chọc nhìn thẳng phụ thân. Ngươi nghĩ tiên hoàng tin ngươi, lại không biết hắn sớm có chiêu khác. Dù Viêm thật sự vô năng, cũng không thể để ngươi đoạt vị. Không hổ là phụ tử, không hổ là người khiến hai nhà Thương Tiết đời đời trung thành.

          “Không, ngươi lầm rồi”. Cậu ôm lấy mẫu thân đang không ngừng khóc. “Ngươi chưa từng hiểu hắn, đến bây giờ ngươi chỉ cho rằng hắn lệnh cho ta mai danh ẩn tích vì đề phòng ngươi, nhưng chưa từng hiểu rõ lòng hắn”.

          “Nếu không thì tại sao? Tại sao hắn lệnh cho ngươi giả chết, vì sao ngươi thu con ta làm đồ đệ, vì sao ngươi lại xuất hiện lúc này?”. Phụ thân cũng không đem lời của cậu để trong lòng, chỉ tức giận hỏi. “Nói cho ta biết, vì sao?”

          “Hắn lệnh cho ta giả chết cũng là vì ngươi, muốn ta khuyên can ngươi. Ngoài ra còn một ý đồ khác, chính là muốn ta giúp ngươi soán vị nếu cần”

          Tức khắc, hầu như tất cả mọi người đều ngây ngẩn. Ta kinh ngạc nhìn cậu, không nói nên lời. Giúp người khác đoạt vị của con trai mình? Sao có thể?

          “Hắn biết dã tâm của ngươi, biết ngươi trừ hắn ra không cam lòng ở dưới bất kì kẻ nào khác. Trước khi hắn qua đời đã lệnh cho ta ám sát mẫu hậu của đương kim thánh thượng, khiến ta tiếp nhận Huyền, chăm chú quan sát đương kim thiên tử…”. Cậu nhìn quanh một vòng, sau đó lẳng lặng nói. “Hắn nói nếu thiên tử anh minh, là bậc hiền quân, thì đem Huyền trả cho hắn, khuyên ngươi không nên đoạt vị để tránh hỗn loạn, tránh cho Cửu Phượng rơi vào nội chiến. Nếu đương kim thiên tử không có gì nổi bật thì đem Huyền giao cho ngươi, giúp ngươi trong thời gian ngắn nhất đoạt được thiên hạ, làm rạng rỡ Cửu Phượng…”

          Nghe vậy, ta lẳng lặng cau mày, trong lòng lạnh lẽo. Tiên hoàng tuy nhân hậu, dù yêu dân như con, nhưng cũng là bậc đế vương trời sinh. Vì giang sơn, không tiếc hi sinh con ruột, giết chết hiền thê. Tận đáy lòng ta cảm thấy may mắn, may là Viêm của ta là quân chủ tài đức sáng suốt, trí tuệ hơn người, nếu không…

          “Giết ta đi!”. Bên tai truyền đến tiếng nói tuyệt vọng của phụ thân. “Hắn đối với ta như vậy, ta lại muốn chiếm giang sơn của con hắn…”

          Nghe thế, cậu giơ lên Đoạ Nguyệt, chậm rãi đâm về phía phụ thân, tuy nét mặt còn do dự.

          “Muốn giết hắn, ca hãy giết ta trước!”. Mẫu thân giãy ra khỏi người cậu, chắn ở trước kiếm, nhắm mắt lại, không           quan tâm tới việc thanh kiếm màu lam nhạt có thể xuyên qua người nàng.

          “Cậu, xin hãy tha cho họ đi!”. Ta dùng ngón tay kẹp lấy mũi kiếm. “Bệ hạ từng đáp ứng ta tha cho họ một mạng. Hơn nữa dù phụ thân thật sự mưu phản, tiên hoàng cũng chưa chắc muốn ngươi giết hắn…”

          Cậu nhìn ta, ánh mắt loé qua bi thương. Vẻ mặt của hắn khiến ta không khỏi ngây người. Là chuyện gì mới có thể tạo cho hắn vẻ mặt như vậy, thoáng vui rồi lại thoáng buồn, mang theo giải thoát cùng hạnh phúc…

          Cậu rốt cuộc thu kiếm về, nhìn phụ thân và mẫu thân, trên mặt tràn đầy ưu thương và hoài niệm. “Hắn quả thật muốn ta tha cho ngươi, nếu đã vậy, ta cần gì phải giết ngươi…”

          Phụ thân cúi đầu, ẩn chứa một tia áy náy khó tả. “Nhiên, sau này ngươi định đi đâu?”

          “Ta vốn là người đã chết, trên trời dưới đất, có chỗ nào ta không thể đi?”. Sư phụ cười nhạt.

          “Ngươi muốn đến chỗ hắn sao?”. Phụ thân không đầu không đuôi hỏi, lại khiến ta kinh ngạc ngây người. Cậu và tiên hoàng? Giữa hai người đã xảy ra chuyện gì?

          “Hắn suốt đời vì Cửu Phượng, sau khi chết đi cũng là kẻ cô độc không có chỗ nương thân. Hiện nay ta đã không còn vướng mắc gì, sao có thể để hắn trở thành cô hồn một mình lang thang được…”. Giống như nhớ đến điều gì, cậu huýt sáo một tiếng, trong chốc lát một bóng người áo lam bước vào, là một gã thanh niên xấp xỉ tuổi ta.

          “Tử Hoàng, đây là nghĩa tử của ta, tên là Thương Tuẫn, ngươi đề cử hắn với thiên tử đi. Hắn từ nhỏ đã thông minh, dù thân thể yếu ớt không am hiểu võ công, nhưng rất có học thức, có thể trở thành lương thần Cửu Phượng”. Cậu đưa nam tử tới trước mặt ta. Ta nhìn lại, là một thanh niên nhu nhược, dù bề ngoài xấp xỉ tuổi ta nhưng mang vẻ bệnh hoạn khiến người ta đau lòng. Ta gật đầu đồng ý, chỉ nói. “Cậu, chúng ta có thể gặp lại sao?”

          “Cần gì gặp lại?”. Cậu nhìn ta, cười nhạt. “Kể từ bây giờ, cần gì gặp lại nữa”

          Cậu nói xong liền biến mất không thấy bóng dáng, chỉ nghe giọng nói lạnh nhạt truyền tới. “Tử Hoàng, sống trên đời bất quá vài chục năm, nếu đã tìm được người thật lòng yêu mến, cần gì để ý những lời người khác nói, lãng phí cuộc đời. Còn nữa, đừng đem việc ta xuất hiện nói với Bệ hạ, có một số việc không nên biết nhiều thì hơn. Ta mang Đoạ Nguyệt tặng ngươi, nếu tìm được người có tư cách thì ngươi cứ cho hắn”. Theo lời nói, luồng sáng lam nhạt lại loé lên, vững vàng rơi trước mặt ta. Ta vươn tay nhặt lên, khoé miệng mỉm cười. Cậu, trải qua thời khắc sinh tử hôm qua, dù bị người đời xa lánh, dù sông cạn đá mòn, ta cũng không rời khỏi hắn…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét