Thứ Bảy, 20 tháng 12, 2014

YÊN THUỶ HÀN 5

CHƯƠNG 5
          Đầu mùa xuân năm sau, Lãnh Duệ được phong làm Thái tử.
          Nghe được tin này, Lãnh Giác đang ngồi dưới tàng cây ngắm hoa. Một trận gió nhẹ thổi qua, vài đoá hoa trên cây khẽ run run, theo thế gió mà xoay tròn rơi xuống. Lãnh Giác vươn tay, khiến đoá hoa nhẹ nhàng đáp xuống lòng bàn tay mình. Đoá hoa nho nhỏ, năm cánh li ti hướng ra ngoài, màu vàng phấn, non mềm khiến người ta thương tiếc. Hắn vô cùng nâng niu dùng đầu ngón tay khẽ vuốt ve, tĩnh mịch như hoa sen dưới ánh trăng.
          Lãnh Lan nhìn Lãnh Giác như bậc cao tăng chìm vào trầm tĩnh, trong lòng chua xót không nguôi. Đây là nhị ca từng rất hăng hái của hắn sao? Là lỗi của hắn, nếu không phải hắn tuỳ hứng, nhị ca sẽ không vì cứu hắn mà biến thành như vậy. Lãnh Lan rất hận bản thân, vì sao người bị thương là nhị ca mà không phải chính hắn? Nước mắt Lãnh Lan dâng đầy trong mắt.
          Lãnh Giác ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt tự trách của Lãnh Lan, nhẹ nhàng kéo hắn ngồi xổm trước mặt mình. “Sao lại thích khóc như vậy? Ngươi lớn rồi, không thể cứ vì một chuyện nhỏ mà khóc”. Lãnh Giác yêu thương xoa đầu Lãnh Lan, dịu dàng nói.
          Nước mắt Lãnh Lan không kiềm được nữa. “Đều tại ta hại ngươi, nếu không thì hôm nay ngôi vị Thái tử nhất định là của ngươi”. Lãnh Lan nghẹn ngào nói. “Trước kia ngươi không nên cứu ta”
          “Sao lại nghĩ như vậy, ngươi là đệ đệ thân với ta nhất, chỉ cần ngươi bình an, cho dù ta mất mạng cũng không tính là gì, huống chi chỉ có một đôi chân”. Lãnh Giác cười cười, lại nói. “Hơn nữa cho dù ta không sao, hôm nay ngôi vị Thái tử cũng chưa chắc là của ta. Duệ không có điểm nào thua kém ta, ngươi đang thiên vị nhị ca của ngươi mà thôi”
          Sau đó Lãnh Giác cẩn thận lau vết nước mắt ràn rụa của Lãnh Lan, dịu dàng hỏi. “Đúng rồi, gần đây sao ngươi luôn ở cùng ta mà không đi tìm Duệ? Trước đây ngươi rất bám hắn, gọi cả ngày cũng không thấy, hiện tại sao lại ngoan như vậy?”
          Lãnh Lan ấp úng, hắn sao lại không muốn gặp Duệ? Có điều sau khi Lãnh Giác xảy ra chuyện, lúc hắn và Duệ ở bên nhau trong lòng luôn tràn đầy cảm giác tội lỗi.
          Lãnh Giác cười khẽ, nhẹ nhàng vỗ vai Lãnh Lan. “Đi đi, ta không sao, mưu sự tại nhân thành sự tại thiên, cũng không phải ta thua kém hắn. Nếu đã không có số làm Thái tử thì làm hoàng tử bình thường cũng tốt, ngươi không cần lo cho ta”. Lãnh Giác lại nói. “Huống chi nếu là hắn, ta cũng tâm phục khẩu phục”
          Lãnh Lan khó tin nhìn Lãnh Giác, sau khi xác định từ trong ánh mắt hắn nhìn thấy một mảnh yên bình mới rốt cuộc trở nên thoải mái. Hắn ôm chặt Lãnh Giác, trên mặt hiện ra nụ cười.
          “Đi đi”. Lãnh Giác giục Lãnh Lan lần nữa. “Ngươi cũng đã lâu không gặp hắn, không phải sao?”
          Lãnh Lan gật đầu, chạy như bay. Mấy ngày không gặp, nỗi nhớ của hắn đã sớm tràn lan. Bởi vì đi quá gấp, Lãnh Lan không nhìn thấy sau khi hắn xoay người, đôi mắt như nước mùa thu của Lãnh Giác chợt loé lên u ám.
          Dịch Thuỷ nhanh chóng bước tới, dịu dàng khoác thêm áo cho Lãnh Giác, sau đó quỳ một chân trên đất. “Điện hạ thật sự cam chịu ư?”. Dịch Thuỷ hỏi, ánh mắt nhìn Lãnh Giác tràn đầy nhu tình.
          Lãnh Giác xoa nát đoá hoa trong tay, ngửa đầu nhìn trời, một lúc sau mới nói. “Không cam chịu thì sao? Hoàng đế sao có thể là kẻ tàn phế”. Lãnh Giác cúi đầu, nhìn đôi chân vĩnh viễn không thể đứng lên đi lại của mình, cười chua xót.
          “Điện hạ không tàn phế, chỉ cần điện hạ muốn làm hoàng đế, ai dám nói không?”. Dịch Thuỷ kịch liệt phản bác, biểu cảm đầy kích động.
          Lãnh Giác quay đầu, nhìn chằm chằm Dịch Thuỷ, trong mắt đột nhiên biến thành sắc thái khiến người ta hoa mắt. “Người người đều nói, đây là ý trời muốn giúp Lãnh Duệ. Ta khăng khăng không tin, trời không giúp ta, ta liền tranh với trời. Ta muốn xem ta có thể thắng ông trời hay không”. Tay Lãnh Giác nhẹ nhàng phủ lên tay Dịch Thuỷ.
          Dịch Thuỷ cúi đầu, đôi tay đang phủ lên tay hắn rất mảnh khảnh tinh tế, dưới da thịt trắng nõn có thể thấy gân xanh, cũng giống như chủ nhân của nó, nửa năm qua đã tiều tuỵ rất nhiều.
          Tim Dịch Thuỷ nhói đau, hắn nắm lại tay Lãnh Giác, thật chặt, dùng nhiệt độ cơ thể mình sưởi ấm cho Lãnh Giác. “Chỉ cần là thứ ngươi muốn, ta nhất định giúp ngươi đạt được”. Dịch Thuỷ kiên định nói, ánh mắt như lửa. “Cho dù nghịch trời, ta cũng sẽ vì ngươi mà đạt được”
          Đầu xuân mang theo một tia sáng ấm áp, lười biếng chiếu lên hai người dưới tàng cây, chiếu lên hai bàn tay đang nắm lấy nhau, một đôi to, một đôi mảnh khảnh. Trên đất, hai cái bóng lớn rất hài hoà, trong hài hoà lại mang theo một phần tình cảm sâu sắc.

YÊN THUỶ HÀN 4

CHƯƠNG 4
          Hôm đó, Lãnh Lan biết nơi hắn ở là Quỳnh Hoa cung, biết thiếu niên băng thanh ngọc nhuận kia là Lãnh Duệ, con thứ năm của Lãnh Kỷ, đối thủ duy nhất tranh đoạt ngôi hoàng đế với Lãnh Giác.
          Lãnh Duệ là con của Lan phi, Lãnh Lan chưa từng gặp Lan phi, lúc hắn hồi cung, Lan phi đã qua đời từ lâu.
          Không ai biết xuất thân của Lan phi, nhưng vẻ đẹp của nàng thì không ai không thừa nhận. Năm ấy Lãnh Kỳ sau một lần đi tuần thì mang nàng về, lập tức phong làm phi, ba ngàn sủng ái đều tập trung vào nàng, khiến không ít tần phi đố kị. Lãnh Kỳ cố hết sức khiến nàng vui vẻ, chỉ cần Lan phi mở miệng, bầu trời ánh trăng hắn cũng tìm cách hái cho nàng. Nhưng Lan phi từ đầu đến cuối đều lạnh nhạt, chưa từng vui vẻ, chỉ sau khi sinh Lãnh Duệ mới nở nụ cười. Vì thế, Lãnh Duệ từ lúc sinh ra đã nhận được tất cả cưng chiều.
          Lãnh Duệ hoàn toàn thừa kế dung nhan tuyệt đẹp của mẫu thân, lại thông minh hơn người cùng khí thế bễ nghễ thiên hạ, khiến hắn từ nhỏ đã là đối tượng được mọi người chú ý. Mức độ sủng ái ngoại trừ Lãnh Giác thì trong số các hoàng tử không ai sánh bằng. Các đại thần đều biết, vị trí thái tử chỉ có thể là Lãnh Giác hoặc Lãnh Duệ.
          Năm Lãnh Duệ mười một tuổi, Lan phi rốt cuộc buồn bã mà chết. Lãnh Kỳ vô cùng đau lòng, phong làm hoàng hậu. Kì quái là lúc ấy Lãnh Duệ cũng không đau lòng lắm về cái chết của mẫu thân, chỉ thản nhiên nói đã thoả mãn tâm nguyện của nàng sau lễ tang trang trọng. Không ai biết hắn nói về ai, cũng không ai hỏi, mà Lãnh Kỳ càng dung túng cưng chiều đứa con này.
          Không biết có phải chịu ảnh hưởng của mẫu thân hay không, từ nhỏ Lãnh Duệ đã là đứa trẻ lãnh đạm. Nơi hắn ở là Quỳnh Hoa cung, tuyệt đối không cho người ngoài tiến vào. Mà cánh rừng kia là Lãnh Duệ sai người dựa theo ngũ hành bát quái mà bố trí, chỉ để một mình hắn nghỉ ngơi. Ngay cả thiếp thân thị vệ của hắn, khi không có mệnh lệnh cũng không được vào. Thế mà hôm đó Lãnh Lan không biết, lỗ mãng xông vào.
          Từ đó về sau, Lãnh Lan cố chấp quấn lấy Lãnh Duệ. Mà Lãnh Duệ, dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, ngầm cho phép Lãnh Lan tiếp cận. Mà ánh mắt hắn nhìn Lãnh Lan cũng ngày càng nhu hoà.
          Tuyết rơi cực kì lớn. Trận tuyết năm nay đã bay lả tả hai ngày. Trên đất tuyết đọng rất dày. Có hai con ngựa lao vụt trên mặt tuyết trắng chói mắt. Xa xa phía sau, có mấy người đi theo.
          Lãnh Lan không thích mùa đông. Hắn sợ lạnh, bình thường đến mùa đông đều cố gắng núp trong phòng. Nhưng Lãnh Duệ thích, càng thích tuyết rơi. Vì vậy hôm nay Lãnh Lan mới xuất hiện ở đây.
          Nhìn khuôn mặt Lãnh Duệ càng xinh đẹp trong tuyết, nụ cười hơi hưng phấn, Lãnh Lan cảm thấy cảnh tuyết cũng thật đáng yêu, lạnh giá dường như biến mất rất nhiều. Hắn nhìn chăm chú Lãnh Duệ, thật sâu, thật sâu.
          Hắn lẳng lặng, tỉ mỉ, khát vọng không nói lên lời nhìn chăm chú dung nhan hắn vĩnh viễn không thấy chán này. Hắn hết lần này đến lần khác vẽ lên dung nhan Lãnh Duệ trong lòng. Hưng phấn, giận dữ, lạnh lùng, cáu gắt… Nếu có khả năng, Lãnh Lan vĩnh viễn muốn khắc dung nhan này xuống tận đáy lòng.
          Sau này hắn nghĩ, có phải hay không lúc đó hắn đã dự cảm được điều gì, mơ hồ biết cuối cùng sẽ có một ngày, hắn chỉ có thể dựa vào kí ức mới có thể nhìn thấy gương mặt mà hắn yêu nhất.
          “A, chồn tuyết”. Lãnh Duệ kêu lên một tiếng, lúc này Lãnh Lan mới hồi thần. Theo ngón tay Lãnh Duệ chỉ, hắn chỉ thấy một bóng trắng nhẹ nhàng lướt qua.
          Không đợi Lãnh Lan nói gì, Lãnh Duệ đã phóng ngựa đuổi theo. Lãnh Lan vội giục ngựa đi theo, các tuỳ tùng cũng cuống quýt theo sát.
          Trên cánh đồng tuyết, hai con ngựa một trước một sau, nhanh như xẹt điện chặt chẽ theo một con vật nhỏ màu trắng. Chồn tuyết hoảng loạn không còn chỗ chạy, chui vào một khu rừng nhỏ cách đó không xa.
          Trong rừng cây cối rất thấp, hơn nữa cành cây tràn lan, trở ngại ngựa đi tới. Chờ hai người vất vả ra khỏi rừng, bóng dáng chồn tuyết đã không thấy. Lãnh Duệ rõ ràng có chút không vui.
          Lãnh Lan thử dò hỏi. “Chúng ta tìm một chút, không chừng có thể tìm được thì sao?”
          “Không đâu, chồn tuyết là loại động vật rất nhát gan và nhạy bén, vừa bị chúng ta doạ sợ, đoán chừng trong vòng mấy tháng cũng không ra nữa”. Lãnh Duệ khó chịu đáp trả. “Thôi, chúng ta về đi”
          Sau đó Lãnh Duệ xoay đầu ngựa trở về. Lãnh Lan yên lặng theo hắn, cảm giác hơi kì quái. Trong cảm nhận của hắn, Duệ là người không để ý đến thứ gì, hôm nay vì sao lại thất vọng vì một con chồn tuyết như vậy?
          Trở về Quỳnh Hoa cung, Lãnh Lan lặng lẽ hỏi Lưu Lam. Lưu Lam lặng im hồi lâu mới đáp trả. “Việc này nói cho ngươi biết cũng không sao. Năm ấy Lan phi từng cho Ngũ điện hạ một con chồn tuyết, điện hạ rất thích. Về sau Lan phi qua đời, điện hạ càng cưng con chồn đó như bảo bối. Đáng tiếc năm ngoái con chồn đã bệnh chết, lúc ấy điện hạ rất đau lòng, chúng ta đã tìm một con giống vậy thật lâu để đưa cho điện hạ, nhưng loài vật này quá hiếm. Không ngờ hôm nay gặp được, nhưng lại để nó thoát”
          Lãnh Lan vội nói. “Vậy chúng ta bắt con chồn kia về không phải là được rồi sao, bây giờ đi ngay đi”
          Lưu Lam cười sự vội vã của hắn. “Chồn tuyết rất thông minh, hôm nay bị doạ, đừng nói là hiện tại, trong một tháng e rằng cũng không thấy được. Cho dù chúng ta đi cũng phí sức”
          Lãnh Lan nghe vậy cũng không phục. Tự ta đi tìm, nếu bắt được Duệ nhất định rất vui. Lãnh Lan tưởng tượng ra nụ cười của Lãnh Duệ, trong lòng hạ quyết định.
          Hắn không biết, quyết định này đã huỷ hoại cuộc đời hắn.
          Hôm sau, Lãnh Lan len lén xuất phát. Hắn quyết định tìm từ rừng cây nhỏ kia. Hắn tỉ mỉ tìm kiếm tung tích chồn tuyết, trong lúc vô tình lại đi càng xa. Lúc hắn cảm thấy không thích hợp thì đã đến một nơi xa lạ.
          Lãnh Lan vội trở về, lại phát hiện mình hoàn toàn không nhớ đường, mà bốn phía một mảnh trắng xoá, chẳng nhìn thấy gì.
          Sau vài canh giờ di chuyển, Lãnh Lan không thể không thừa nhận, hắn lạc đường.
          Tuyết càng rơi càng lớn, hoàng hôn trải khắp bốn phía. Lãnh Lan vừa lạnh vừa đói, cũng không kiên trì được nữa. Hắn hiện tại chỉ mong có người phát hiện hắn mất tích mà tìm hắn. Nhưng vấn đề là hắn không nói cho bất cứ ai hắn đi đâu, hiện tại mới biết cái gì gọi là tự làm tự chịu.
          Lãnh Lan quấn kín y phục, cuộn mình dưới một gốc cây nhỏ. Trời tối, đã lạnh đến mức hầu như mất cảm giác, Lãnh Lan mơ hồ nghe được có người đang gọi. Tinh thần hắn đã mơ hồ, miễn cưỡng lấy lại tinh thần, lại phát giác mình lực bất tòng tâm.
          Thanh âm chợt xa chợt gần, dường như muốn rời đi. Lãnh Lan sốt ruột, nặng nề cắn lên tay một cái, nhân lúc đau đớn khiến mình thanh tỉnh một chút mà dùng sức kêu to một tiếng, lại lập tức không còn khí lực.
          Trong nháy mắt, một bóng người hiện ra trước mặt hắn.
          “Ngươi không sao chứ?”. Là Lãnh Giác. Hắn sốt ruột nâng Lãnh Lan dậy, kiểm tra từ trên xuống dưới.
          Lãnh Lan lắc đầu.
          “Tốt, vậy ta mang ngươi về, ngươi ráng chịu đựng một chút”. Lãnh Giác ôm lấy Lãnh Lan, dùng khinh công lao ra ngoài.
          Lãnh Lan yên tâm tựa vào lòng Lãnh Giác, muốn ngủ thật say. Lãnh Giác vừa chạy vội, vừa không ngừng cúi đầu xem xét tình trạng của Lãnh Lan. Thấy Lãnh Lan buồn ngủ, hắn vươn tay vuốt lên khuôn mặt Lãnh Lan. “Đừng ngủ, Lan”
          Lãnh Lan miễn cưỡng mở mắt, gật đầu đáp ứng. Đột nhiên, thân thể Lãnh Giác trầm xuống, Lãnh Lan cũng tuột tay ngã xuống một bên. Lúc hắn bò dậy, đã phát hiện hai chân Lãnh Giác rơi vào trong tuyết.
          “Đừng qua đây”. Lãnh Lan muốn sang đỡ Lãnh Giác, lại bị Lãnh Giác lớn tiếng bảo ngừng lại.
          “Nhị ca, ngươi sao vậy?”
          “Đây là đầm lầy”. Lãnh Giác bình tĩnh giải thích. “Ngươi qua đây cũng sẽ rơi vào. Ngươi bây giờ mau trở về tìm người đến cứu ta”
          “Ta không thể bỏ ngươi lại”. Lãnh Lan kêu to, hắn hiện tại hoàn toàn thanh tỉnh.
          “Ta không thể cử động, động đậy sẽ càng hãm sâu. Không có ai hỗ trợ, ta không ra được”. Lãnh Giác nghiêm nghị nói. “Ngươi đã đông lạnh cả ngày, nếu không rời khỏi thì sẽ chết. Hơn nữa lấy thể lực hiện tại của ngươi, cơ bản không giúp được ta. Hiện tại biện pháp tốt nhất là tìm người tới cứu ta”
          Lãnh Lan còn đang do dự, giọng Lãnh Giác càng thêm nghiêm khắc. “Mau đi, mọi người đang phân nhau đi tìm ngươi. Ngươi đi thẳng hướng đông, sẽ gặp được người của Duệ. Bọn họ đang ở gần đây, mau đi đi”
          Lãnh Lan đứng lên, nhìn Lãnh Giác đang vướng trong tuyết, lại lảo đảo chạy về hướng đông. Lúc hắn nhìn thấy Duệ, chỉ kịp nói một câu. “Nhị ca rơi vào đầm lầy, mau cứu hắn…”. Sau đó liền bất tỉnh.
          Lúc hắn tỉnh lại, đã là ba ngày sau.
          Sau khi tỉnh lại, thứ đầu tiên hắn nhìn thấy chính là ánh mắt lo lắng của Lãnh Duệ. Hắn không khỏi cảm thấy vui sướng, mỉm cười vươn tay nắm lấy tay Duệ.     
          Nhưng đợi thân thể khôi phục, hắn đều chưa từng gặp Lãnh Giác. Hắn rất kì quái, lại không ai trả lời câu hỏi của hắn, cũng không chịu dẫn hắn đi gặp Lãnh Giác.
          Lúc hắn cảm thấy không nhịn được nữa, hắn rốt cuộc biết nguyên nhân khiến hắn hổ thẹn cả đời. Lãnh Giác vì ở trong tuyết quá lâu, hai chân đã tàn phế. Từ đó về sau, Lãnh Giác không đứng lên được nữa.

Thứ Bảy, 13 tháng 12, 2014

YÊN THUỶ HÀN 3

CHƯƠNG 3
          Tiếng đóng cửa qua đi, là tĩnh lặng thật lâu.
          Lãnh Lan ngồi dậy, lấy tay ôm đầu gối, mệt mỏi tựa đầu lên mà mờ mịt nhìn khắp nơi. Từng chuyện cũ như thuỷ triều tràn vào đầu hắn.
          Lần đầu gặp Duệ là vào năm hắn 15 tuổi.
          Phụ thân của hắn – Lãnh Kì, có 9 người con, chỉ có hắn và Giác là cùng một mẹ. Tuy hắn là hoàng tử nhưng từ nhỏ đã sống ở xa kinh thành với mẫu thân. Có người nói vì mẫu thân của hắn chọc giận Hoàng thượng nên mới bị giam ở đó, lại có người nói nếu không phải nhờ ca ca của hắn Lãnh Giác cực kì được sủng ái thì mẫu thân hắn sẽ không được xử lý nhẹ nhàng như thế.
          Giác lớn hơn hắn bốn tuổi, từ nhỏ thông minh hơn người, vô cùng được phụ hoàng yêu thích. Mà hắn từ lúc sinh ra lại chưa từng thấy qua phụ thân, làm bạn với hắn chỉ có vị mẫu thân suốt ngày khóc thầm. Lãnh Giác tuy rất thương yêu người đệ đệ này nhưng mỗi năm chỉ có thể đến thăm một lần. Tuy ít gặp nhau nhưng tình cảm giữa huynh đệ bọn họ rất tốt.
          Mười lăm tuổi, mẫu thân hắn rốt cuộc rời khỏi thế giới này, mà hắn bị mang về Hoàng cung – nơi chưa từng đến một lần.
          Cuối xuân năm đó, hắn lần đầu tiên gặp được Lãnh Duệ.
          Cũng chính vào mùa đông năm đó, Lãnh Giác vĩnh viễn mất đi hai chân.
          Năm đó đã thay đổi vận mệnh cả đời của rất nhiều người.
          Lãnh Giác rất bận, không có thời gian ở bên hắn. Mà phụ thân của hắn dường như không hề để ý tới đứa con trai này. Sau khi Lãnh Lan hồi cung, Lãnh Kì chỉ gặp hắn một lần, giao cho Lãnh Giác chăm sóc đứa con chưa gặp 15 năm này mà thôi. Có điều Lãnh Lan cũng không có cảm giác gì. Từ nhỏ hắn đã sống xa Hoàng cung, ấn tượng về phụ thân rất đạm nhạt. Trong lòng hắn, Lãnh Kì chính là Hoàng đế mà không phải phụ thân.
          Ấn tượng sâu nhất của Lãnh Lan là lần đầu hắn gặp Lãnh Duệ.
          Hôm đó thời tiết rất tốt, hắn lén chạy ra Phương cung, đi lung tung trong Hoàng cung rộng lớn. Trong lúc vô tình, hắn tới một cánh rừng kì quái. Cánh rừng không lớn, nhưng hắn làm thế nào cũng không ra được. Hắn hơi sợ hãi, lớn tiếng gọi người, nhưng trả lời hắn chỉ có tiếng gió vù vù.
          Hắn bắt đầu chạy rất nhanh, rất lâu, phát hiện mình vẫn lòng vòng ở chỗ cũ. Hắn vừa mệt vừa đói, ngã xuống cánh rừng, sau đó vô tình ngủ thiếp đi. Tính quật cường của thiếu niên lại khiến hắn không chịu bật khóc.
          Lúc đang ngủ, hắn dường như cảm giác được thứ gì đó, bất chợt tỉnh lại. Sau đó hắn phát hiện có một thiếu niên đứng trước mặt hắn, đang lẳng lặng nhìn chằm chằm vào hắn. Trong nháy mắt, hắn cảm giác mình vẫn còn đang mơ.
          Thiếu niên kia bạch y thắng tuyết, mi mục như hoạ, thần sắc lại cực kì băng lãnh, giống như thần tiên trong tranh. Thiếu niên nghiêng người tựa vào một gốc cây nhỏ, bởi vì sức nặng mà thân cây cong thành một đường ưu mỹ, lại bởi tính dẻo dai mà rung lên phản kháng, khiến lòng người vô cùng thương tiếc.
          Thấy Lãnh Lan tỉnh, lông mày thiếu niên hơi nhúc nhích, theo sau, một lọn tóc xoã xuống che khuất cái trán mịn màng kia. Thiếu niên khẽ giơ tay vuốt qua lọn tóc, bàn tay trắng mịn phản chiếu dương quang ấm áp, long lanh như ngọc, tản ra quang mang nhàn nhạt.
          Lãnh Lan ngơ ngác nhìn, không biết tại sao lại cảm thấy một thứ tình cảm xa lạ đang nảy sinh trong lòng, chẳng biết giải thích thế nào. Hắn chỉ cảm thấy rất thích, mà lại rất đau lòng.
          Gió nhẹ kéo tới, tay áo thiếu niên tung bay, dường như muốn theo gió mà đi.
          Lãnh Lan kinh ngạc, một lòng muốn giữ lại hắn, không chút nghĩ ngợi liền nhảy lên ôm chặt lấy thiếu niên kia.
          Thiếu niên hoàn toàn không ngờ Lãnh Lan lại đột nhiên nhào về phía hắn, nhất thời đúng lúc bị ôm. Chờ hắn phản ứng kịp thì đã bị Lãnh Lan ôm chặt. Hắn vùng vẫy vài cái, nhưng vì bị Lãnh Lan vòng quanh mà không dùng lực được, cũng không cách nào tránh thoát.
          Thiếu niên ngừng giãy dụa, lạnh lùng nói. “Buông ta ra”
          Giọng hắn rất lạnh, rất trong, như chuông bạc, mang theo một chút giòn tan của trẻ con.
          Lãnh Lan ngoan ngoãn buông tay, hắn cũng không biết tại sao mình lại nghe lời như thế.
          Thiếu niên lui ra sau vài bước, kéo giãn khoảng cách với Lãnh Lan. Bởi vì vừa mới giãy dụa và tức giận nên da hắn nổi lên ửng hồng, hắn hỏi. “Ngươi là ai, sao dám tới đây?”
          “Ta là Lãnh Lan, ta đi lung tung một chút thì tới đây”. Lãnh Lan vừa trả lời vừa lén nhìn sắc mặt thiếu niên.
          Ánh mắt thiếu niên loé lên, giống như suy nghĩ gì đó, đột nhiên ném ra một câu. “Không cho tới đây nữa”. Nói xong liền xoay người rời đi, trong không trung truyền tới một câu. “Phi Hồng, đưa hắn ra ngoài”
          Lãnh Lan muốn đuổi theo nhưng lại bị một người ngăn lại. Lúc nhìn lại đã không còn thấy bóng dáng thiếu niên.
          Vẻ mặt người kia vô cảm, cứng nhắc nói. “Theo ta”. Rồi xoay người ra khỏi khu rừng.
          Lãnh Lan giật mình, trong lòng không nỡ đi, nhưng nếu không đi thì một mình ở đây biết phải làm thế nào?
          Hắn vừa đi vừa quay đầu lại, theo Phi Hồng ra khỏi khu rừng.
          Hôm sau, hắn tới khu rừng lần nữa, chờ suốt một ngày, đói bụng suốt một ngày nhưng không thấy thiếu niên kia. Cho tới tối, Phi Hồng mới xuất hiện dẫn hắn ra khỏi rừng.
          Sau đó là ngày thứ ba, thứ tư…
          Lãnh Lan mỗi ngày đều ở trong khu rừng lẳng lặng chờ. Mỗi ngày đều là Phi Hồng dẫn hắn ra ngoài. Về phần thiếu niên kia, hắn không còn gặp nữa.
          Lãnh Giác cũng biết hắn ra ngoài cả ngày. Lãnh Lan lấy cớ buồn chán nên đi khắp nơi. Lãnh Giác cảm thấy có chút áy náy, cũng không hỏi nhiều, chỉ bảo hắn đừng chạy lung tung là được.
          Mấy ngày nay trời đều mưa, Lãnh Lan bị phong hàn nhưng vẫn chống đỡ tới cánh rừng chờ. Trong mưa có sắc xanh nhưng hắn không đợi kịp đến lúc Phi Hồng tới mà đã té xỉu trong mưa xuân rả rích.
          Lúc tỉnh lại, hắn phát hiện mình nằm trong một căn phòng hoa lệ. Sau đó hắn thấy được người hắn luôn chờ đợi, mang theo một chút không cam lòng và bất đắc dĩ đứng cạnh cửa. Tuy thân thể rất khó chịu nhưng Lãnh Lan lại cười rất vui vẻ.
          Hôm đó là ngày thứ 41 sau khi bọn họ lần đầu gặp mặt.