Thứ Bảy, 13 tháng 12, 2014

YÊN THUỶ HÀN 1

CHƯƠNG 1
          Bên trong Hoàng thành nguy nga, dõi mắt nhìn lại tất cả chỉ hệt như một mảnh lụa trắng. Hoàng cung phồn hoa hiện tại khắp nơi đều là cảnh tượng buồn thảm.
          Vị quân chủ thứ bảy của Sí quốc đêm qua đã băng hà, hôm nay là ngày đăng cơ của tân đế. Thế nhưng trong đại điện nghiêm trang lại là một cảnh tượng khác biệt, hai bên nhân mã thực lực cách xa nhau đang giằng co. Dưới bậc thềm là những binh sĩ mặc áo giáo cầm binh khí, người đứng đầu tuy trẻ tuổi nhưng khí thế bức người, nhìn qua là biết thân phận không tầm thường. Lúc này hắn đang vịn lên chuôi kiếm, ánh mắt sắc bén nhìn về phía một người – thiếu niên đối diện hắn, đang ngồi trên ngôi vị tượng trưng cho vinh quang tối cao và quyền lực tuyệt đối.
          Thiếu niên lẳng lặng ngồi đó, sắc mặt hơi tái nhợt, ánh mắt bình tĩnh không hề dao động, sinh ra cao quý khiến mọi người không dám khinh thường. Hắn dùng tư thế ưu mỹ ngồi trên vương vị, dường như đứng trước mặt không phải kẻ địch của hắn mà là một đám thần tử đang quỳ lại. Chỉ có bản thân hắn mới biết được, hai tay đang buông xuống cơ thể đã nắm chặt đến mức không thể chặt hơn. Ngón tay thon dài vì dùng sức mà trắng bệch, móng tay cũng đâm sâu vào lòng bàn tay. Hắn cần đau đớn để khiến bản thân bình tĩnh lại.
          “Thái tử, việc đã đến nước này, ngươi nhận mệnh đi. Chỉ cần ngươi viết chiếu thư thoái vị, chúng ta nhất quyết không tổn thương ngươi”. Người nọ phá vỡ trầm mặc, chậm rãi nói.
          Đúng vậy, thiếu niên tôn quý này chính là Thái tử hoàng triều – Lãnh Duệ. Sau khi tiên hoàng chết, hắn vốn danh chính ngôn thuận kế vị, không ngờ Trấn quốc đại tướng quân và các vị trọng thần trong triều đột nhiên gây khó dễ, mang binh vào cung ép hắn thoái vị. Nhưng Lãnh Duệ tuyệt đối không khoanh tay chịu chết, hắn còn đang kéo dài thời gian chờ một nước cờ - Lãnh Lan.
          Lãnh Lan là ca ca cùng cha khác mẹ với hắn, cũng là người yêu và người hắn tín nhiệm nhất. Cho nên hắn giao toàn bộ cấm vệ quân và an toàn của bản thân cho Lãnh Lan. Hắn hiện đang lo lắng Lãnh Lan đã xảy ra chuyện, nếu không những người này cơ bản không thể dễ dàng tiến cung như vậy. Nhưng hắn biết năng lực của Lan, vì vậy hắn chờ, hơn nữa hiện tại ngoại trừ chờ đợi, hắn có thể làm được gì đây?
          “To gan, Thái tử là người kế vị, sao ngươi dám nói chuyện với Thái tử như thế, chán sống!”. Một thị vệ sau lưng Lãnh Duệ quát lên.
          “Lưu Lam, đừng nói nữa”. Lãnh Duệ giơ tay ngăn lại. “Bây giờ bọn họ đã nắm chắc phần thắng, chúng ta nhiều lời cũng vô dụng”. Giọng điệu hắn nhẹ như gió thoảng.
          Lãnh Duệ rơi vào đường cùng nhưng vẫn tao nhã xinh đẹp khiến mọi người tim đập thật nhanh. Hắn ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn người đang vịn kiếm. “Dịch Thuỷ, Lan có ở trong tay các ngươi không?”
          Hắn từ đầu đến cuối vẫn lo cho an nguy của Lan. Chỉ cần có thể bảo vệ Lan bình yên vô sự, hắn không ngại thoả mãn tâm nguyện của những người này.
          Trấn quốc đại tướng quân Dịch Thuỷ nhìn Lãnh Duệ, trong mắt có một thứ gì đó Lãnh Duệ không hiểu. “Xin Thái tử yên tâm, Tam hoàng tử tuyệt đối không bị bất cứ ai uy hiếp”
          Một tia yên tâm lướt qua đáy mắt Lãnh Duệ, thế nhưng trong phút chốc, ánh mắt của hắn đột nhiên biến lạnh, ngồi thẳng lưng. “Nếu vậy, ta muốn nhìn xem ai muốn ngồi lên vị trí của ta”
          Dịch Thuỷ còn chưa mở miệng thì một giọng nói trong trẻo đã truyền tới từ ngoài điện. “Có thể ngồi lên ngôi vị hoàng đế Sí quốc, khiến người trong thiên hạ vui lòng phục tùng, có thể chiếm lấy ngôi vị của ngươi, ngoại trừ Lan còn có thể là ai?”
          Theo giọng nói, bốn người khiêng một chiếc ghế tựa vào đại điện, đi thẳng tới trước bậc thềm mới buông xuống. Trên ghế tựa có một thanh niên sắc mặt tái nhợt, thân thể nhìn qua rất suy yếu nhưng ánh mắt lại rất phấn khởi.
          Thanh niên mỉm cười thoả mãn và vui sướng, tràn ngập vẻ hưng phấn khi đạt thành việc lớn. Bên cạnh hắn có hai người, bên trái là một ông lão râu tóc bạc trắng, vẻ mặt chuyên chú, bên phải là một thiếu niên tuấn mỹ nho nhã, tú lệ quý khí. Nhưng sắc mặt thiếu niên lúc này lại là một mảnh trắng bệch, trong đôi mắt đen thẳm chứa đựng đau đớn và giãy dụa không nói nên lời.
          Dịch Thuỷ thấy hai người kia thì chắp tay thi lễ. “Nhị điện hạ, Tam điện hạ, Chu thừa tướng, các vị đã tới”
          Hoá ra thanh niên tàn tật đang ngồi trên ghế tựa là Nhị điện hạ Lãnh Giác, mà bên cạnh hắn là Tam hoàng tử Lãnh Lan và đương triều thừa tướng Chu Cận.
          Lãnh Duệ không thể tin nhìn bọn họ, buột miệng kêu lên. “Lan, là ngươi?”
          Lãnh Lan buộc chính mình ngẩng đầu, dùng thanh âm rập khuôn đáp. “Là ta”
          Hắn nhìn thấy bên trong đôi mắt Lãnh Duệ là các loại tâm tình đan xen, từ khó tin đến kinh ngạc, từ thất vọng đến phẫn nộ, từ đau lòng đến thù hận, từng tầng tình cảm lắng đọng xuống, cho đến khi hoàn toàn băng lãnh. Lãnh Lan chỉ cảm thấy mình cũng từ từ biến thành băng lãnh, dường như rơi vào vực sâu tối tăm.
          Bỗng nhiên Lãnh Duệ bật cười. Bình thường hắn cực kì lạnh lùng, người người sợ hãi, tuy dung nhan cực đẹp nhưng không ai dám nhìn nhiều, rất sợ chọc giận hắn. Nụ cười của hắn lại càng tuyệt đối không có cơ hội được nhìn thấy.
          Nụ cười hiện tại quả nhiên như hoa xuân mới nở, mẫu đơn hé nụ, mọi người chỉ cảm thấy trái tim bị chiếm đoạt, nhất thời đại điện trở nên yên tĩnh giống như không một bóng người. Đột nhiên có tiếng leng keng vang lên đánh thức mọi người, hoá ra có một binh sĩ bị nụ cười này mê hoặc đến mức đánh rơi đao xuống đất. Nụ cười của Lãnh Duệ tuy chưa phải khuynh quốc khuynh thành nhưng cũng khuynh đảo kẻ địch trong điện. Thế nhưng trong mắt Lãnh Lan, nụ cười này lại khiến hắn chấn động tâm thần.
          Lãnh Duệ mỉm cười mở miệng. “Ta đã sớm biết nhị ca mưu tính sâu xa, nhưng không ngờ ngay cả lão thừa tướng trung tâm cũng theo ngươi, Lãnh Duệ bội phục”
          Lãnh Giác cũng cười. “Thái tử nói sai rồi, Lan làm người khoan dung nhân ái, thông minh cơ trí, quý trọng con dân, vì vậy mới nhất hô bá ứng. Lão thừa tướng thần phục là Lan đệ, đại tướng quân trung thành cũng là Lan đệ, binh sĩ dân chúng đều phục tùng Lan đệ, ta chỉ là một phế nhân thì có thể làm được gì?”  
          Lúc này Lưu Lam đã không nhịn được mà bước tới một bước, chỉ vào mọi người mắng rằng. “Những thứ loạn thần tặc tử như các ngươi, đã lòng muông dạ thú mà còn lớn lối như thế? Chu Cận, ngươi là Thừa tướng đương triều nhưng cũng thông đồng với bọn chúng làm bậy, thật uổng phí làm một thần tử”
          Lão Thừa tướng Chu Cận trầm giọng nói. “Ta thẹn với Tiên đế nhưng quyết không phải vì ý đồ riêng. Ta là vì giang sơn xã tắc, lê dân bá tánh. Thái tử dù thông minh tuyệt đỉnh nhưng làm người quá tuỳ hứng tự phụ, làm việc chỉ theo vui buồn nhất thời, không cân nhắc hậu quả, không nghe người khác khuyên can. Nếu làm người thì chỉ là lỗi nhỏ, nhưng làm vua thì là đại kị. Bây giờ quốc gia loạn trong giặc ngoài, nếu ngươi kế vị thì chẳng lâu sau sẽ vong quốc. Bọn ta trung tâm với nước, sao có thể trơ mắt nhìn giang sơn huỷ trong tay ngươi? Vì vậy ta mới nghe lời khuyên của Nhị điện hạ, quyết tâm lập tân quân, cho dù tương lai mang danh phản nghịch, lão thần cũng vô oán vô hối. Lòng của lão thần, trời đất chứng giám”. Dứt lời, hắn đã nghẹn ngào không nói nổi.
          Lãnh Duệ vẫn mỉm cười nhìn về phía Lãnh Lan. “Tam ca đúng là Đế vương chi tài, thâm tàng bất lộ, hậu phát chế nhân, Lãnh Duệ tự ti không bằng. Chỉ là nhiều năm như vậy ta cũng không biết tâm tư của Tam ca, thật uỷ khuất Tam ca. Ngôi vị này hiện tại nhường cho Tam ca, xem như bù lại lỗi lầm của ta. Chuyện hôm nay, Lãnh Duệ xin nhận”
          Nói xong, Lãnh Duệ xoay người tới trước bàn, múa bút viết xong chiếu thư trong nháy mắt, lại phân phó. “Phi Hồng, lấy quốc tỉ đến”
          Từng tiếng Tam ca giống như từng thanh đao sắc bén lăng trì trái tim Lãnh Lan. Lãnh Duệ trước giờ chưa từng gọi hắn như vậy, lúc nào cũng gọi hắn là Lan, nhẹ nhàng, hờn dỗi, hưng phấn, vui sướng… Sau này e rằng không thể tiếp tục được nghe rồi.
          Phi Hồng yên lặng lấy quốc tỉ đưa cho Lãnh Duệ. Lãnh Duệ tiếp nhận, từng bước đi xuống bậc thang, dừng lại trước mặt Lãnh Lan, chậm rãi đưa ra chiếu thư và quốc tỉ.
          Lãnh Lan im lặng bất động, chỉ lặng lẽ nhìn chăm chú vào Lãnh Duệ, giống như muốn vĩnh viễn khắc sâu dung nhan này vào lòng.
          “Lan”. Lãnh Giác kêu hắn một tiếng.
          Lãnh Lan chậm rãi giơ tay tiếp nhận, chỉ cảm thấy nặng như ngàn cân.
          Lãnh Duệ thu lại nụ cười, lui ra phía sau, quỳ xuống lạy một cái, cao giọng nói rằng. “Chúc mừng Bệ hạ đăng cơ”. Thế rồi hắn lập tức đứng dậy đi ra đại điện.
          Lãnh Lan như bị sét đánh. Duệ kiêu ngạo như thế, chưa từng quỳ gối trước mặt người khác, cho dù là phụ hoàng. Hôm nay sau cái quỳ này, xem như giữa bọn họ chỉ còn thù hận, không còn gì khác nữa.
          Nhìn Phi Hồng và Lưu Lam bảo vệ Lãnh Duệ ra ngoài, Lãnh Lan chỉ mong mình cũng có thể giống bọn họ canh giữ bên người Duệ. Nhưng không thể, hắn biết, từ lúc bước vào đại điện, đối diện với Duệ, hắn đã vĩnh viễn mất đi tư cách này.
          Lãnh Duệ càng đi càng xa, Lãnh Lan chỉ muốn liều lĩnh kêu to, ta không cần làm Hoàng đế! Lãnh Lan chỉ muốn đuổi theo Lãnh Duệ đến chân trời góc biển, nhưng không thể. Nhìn vẻ mặt phấn khởi và ánh mắt vui sướng của Lãnh Giác, hắn không thể mở miệng. Nhìn đôi chân không thể tiếp tục đứng dậy của Lãnh Giác, hắn không thể cử động.
          Lãnh Lan đứng ngẩn ngơ trong điện, trong lúc hoảng hốt nghe được giọng Lãnh Giác nói rằng. “Dịch tướng quân, đưa Thái tử trở về, mời Thái tử yên tĩnh nghỉ ngơi, đừng cho người khác tự ý quấy rối”. Những chuyện xảy ra tiếp theo, Lãnh Lan đã không chút ấn tượng.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét