CHƯƠNG
5
Đầu
mùa xuân năm sau, Lãnh Duệ được phong làm Thái tử.
Nghe
được tin này, Lãnh Giác đang ngồi dưới tàng cây ngắm hoa. Một trận gió nhẹ thổi
qua, vài đoá hoa trên cây khẽ run run, theo thế gió mà xoay tròn rơi xuống. Lãnh
Giác vươn tay, khiến đoá hoa nhẹ nhàng đáp xuống lòng bàn tay mình. Đoá hoa nho
nhỏ, năm cánh li ti hướng ra ngoài, màu vàng phấn, non mềm khiến người ta
thương tiếc. Hắn vô cùng nâng niu dùng đầu ngón tay khẽ vuốt ve, tĩnh mịch như
hoa sen dưới ánh trăng.
Lãnh
Lan nhìn Lãnh Giác như bậc cao tăng chìm vào trầm tĩnh, trong lòng chua xót
không nguôi. Đây là nhị ca từng rất hăng hái của hắn sao? Là lỗi của hắn, nếu
không phải hắn tuỳ hứng, nhị ca sẽ không vì cứu hắn mà biến thành như vậy. Lãnh
Lan rất hận bản thân, vì sao người bị thương là nhị ca mà không phải chính hắn?
Nước mắt Lãnh Lan dâng đầy trong mắt.
Lãnh
Giác ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt tự trách của Lãnh Lan, nhẹ nhàng kéo hắn ngồi xổm
trước mặt mình. “Sao lại thích khóc như vậy? Ngươi lớn rồi, không thể cứ vì một
chuyện nhỏ mà khóc”. Lãnh Giác yêu thương xoa đầu Lãnh Lan, dịu dàng nói.
Nước
mắt Lãnh Lan không kiềm được nữa. “Đều tại ta hại ngươi, nếu không thì hôm nay
ngôi vị Thái tử nhất định là của ngươi”. Lãnh Lan nghẹn ngào nói. “Trước kia
ngươi không nên cứu ta”
“Sao
lại nghĩ như vậy, ngươi là đệ đệ thân với ta nhất, chỉ cần ngươi bình an, cho
dù ta mất mạng cũng không tính là gì, huống chi chỉ có một đôi chân”. Lãnh Giác
cười cười, lại nói. “Hơn nữa cho dù ta không sao, hôm nay ngôi vị Thái tử cũng
chưa chắc là của ta. Duệ không có điểm nào thua kém ta, ngươi đang thiên vị nhị
ca của ngươi mà thôi”
Sau
đó Lãnh Giác cẩn thận lau vết nước mắt ràn rụa của Lãnh Lan, dịu dàng hỏi. “Đúng
rồi, gần đây sao ngươi luôn ở cùng ta mà không đi tìm Duệ? Trước đây ngươi rất
bám hắn, gọi cả ngày cũng không thấy, hiện tại sao lại ngoan như vậy?”
Lãnh
Lan ấp úng, hắn sao lại không muốn gặp Duệ? Có điều sau khi Lãnh Giác xảy ra
chuyện, lúc hắn và Duệ ở bên nhau trong lòng luôn tràn đầy cảm giác tội lỗi.
Lãnh
Giác cười khẽ, nhẹ nhàng vỗ vai Lãnh Lan. “Đi đi, ta không sao, mưu sự tại nhân
thành sự tại thiên, cũng không phải ta thua kém hắn. Nếu đã không có số làm
Thái tử thì làm hoàng tử bình thường cũng tốt, ngươi không cần lo cho ta”. Lãnh
Giác lại nói. “Huống chi nếu là hắn, ta cũng tâm phục khẩu phục”
Lãnh
Lan khó tin nhìn Lãnh Giác, sau khi xác định từ trong ánh mắt hắn nhìn thấy một
mảnh yên bình mới rốt cuộc trở nên thoải mái. Hắn ôm chặt Lãnh Giác, trên mặt
hiện ra nụ cười.
“Đi
đi”. Lãnh Giác giục Lãnh Lan lần nữa. “Ngươi cũng đã lâu không gặp hắn, không
phải sao?”
Lãnh
Lan gật đầu, chạy như bay. Mấy ngày không gặp, nỗi nhớ của hắn đã sớm tràn lan.
Bởi vì đi quá gấp, Lãnh Lan không nhìn thấy sau khi hắn xoay người, đôi mắt như
nước mùa thu của Lãnh Giác chợt loé lên u ám.
Dịch
Thuỷ nhanh chóng bước tới, dịu dàng khoác thêm áo cho Lãnh Giác, sau đó quỳ một
chân trên đất. “Điện hạ thật sự cam chịu ư?”. Dịch Thuỷ hỏi, ánh mắt nhìn Lãnh
Giác tràn đầy nhu tình.
Lãnh
Giác xoa nát đoá hoa trong tay, ngửa đầu nhìn trời, một lúc sau mới nói. “Không
cam chịu thì sao? Hoàng đế sao có thể là kẻ tàn phế”. Lãnh Giác cúi đầu, nhìn
đôi chân vĩnh viễn không thể đứng lên đi lại của mình, cười chua xót.
“Điện
hạ không tàn phế, chỉ cần điện hạ muốn làm hoàng đế, ai dám nói không?”. Dịch
Thuỷ kịch liệt phản bác, biểu cảm đầy kích động.
Lãnh
Giác quay đầu, nhìn chằm chằm Dịch Thuỷ, trong mắt đột nhiên biến thành sắc
thái khiến người ta hoa mắt. “Người người đều nói, đây là ý trời muốn giúp Lãnh
Duệ. Ta khăng khăng không tin, trời không giúp ta, ta liền tranh với trời. Ta
muốn xem ta có thể thắng ông trời hay không”. Tay Lãnh Giác nhẹ nhàng phủ lên
tay Dịch Thuỷ.
Dịch
Thuỷ cúi đầu, đôi tay đang phủ lên tay hắn rất mảnh khảnh tinh tế, dưới da thịt
trắng nõn có thể thấy gân xanh, cũng giống như chủ nhân của nó, nửa năm qua đã
tiều tuỵ rất nhiều.
Tim
Dịch Thuỷ nhói đau, hắn nắm lại tay Lãnh Giác, thật chặt, dùng nhiệt độ cơ thể
mình sưởi ấm cho Lãnh Giác. “Chỉ cần là thứ ngươi muốn, ta nhất định giúp ngươi
đạt được”. Dịch Thuỷ kiên định nói, ánh mắt như lửa. “Cho dù nghịch trời, ta
cũng sẽ vì ngươi mà đạt được”
Đầu
xuân mang theo một tia sáng ấm áp, lười biếng chiếu lên hai người dưới tàng
cây, chiếu lên hai bàn tay đang nắm lấy nhau, một đôi to, một đôi mảnh khảnh.
Trên đất, hai cái bóng lớn rất hài hoà, trong hài hoà lại mang theo một phần tình
cảm sâu sắc.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét