CHƯƠNG
33:
THAY ĐỔI GIAO DỊCH
Trầm
Thanh Nham cảm kích nhìn Bạch Sơ Ảnh, thu lại vẻ vui sướng trong mắt. Hắn khôi
phục bình tĩnh, nói với Cổ Thiên Thương. “Đa tạ Cổ bảo chủ, ta sẽ viết giấy bảo
đảm sau này Dạ Hồn lâu sẽ không ra tay với Bạch Sơ Ảnh nữa”
“Không
cần, ta tin rằng Trầm lâu chủ là người giữ chữ tín”. Giọng Cổ Thiên Thương vẫn
băng lãnh, nhưng đã dịu xuống không ít. “Trầm lâu chủ là người thông minh, hi vọng
ngươi có thể cân nhắc có nên tiếp tục lập trường của mình hay không”
Hiếm
thấy Cổ Thiên Thương nói một câu dài như vậy, không phải vì nghĩ cho Trầm Thanh
Nham mà bởi vì nếu Trầm Thanh Nham rút lui, chuyện của Võ Tu Bách cũng có thể
nhanh chóng kết thúc. Như vậy Cổ Thiên Thương sẽ có nhiều thời gian ở bên Bạch
Sơ Ảnh hơn, đích thân bảo vệ hắn.
Trầm
Thanh Nham híp mắt, trong đầu thoáng qua khuôn mặt tuấn mỹ nhưng âm lãnh của
người nọ, thế nhưng trong chốc lát đã khôi phục trấn định. “Đa tạ Cổ bảo chủ nhắc
nhở”
Cổ
Thiên Thương gật đầu với hắn, quay đầu bảo Hạo Nguyệt Thanh Hàn. “Thanh Hàn, đi
thôi”. Rồi hắn ôm Bạch Sơ Ảnh ra khỏi cửa.
Hạo
Nguyệt Thanh Hàn từng giao thiệp với Trầm Thanh Nham, hiểu rõ nhân cách của hắn,
cảm thấy hắn là người đáng tin nên yên tâm đi theo Cổ Thiên Thương mà không đề
phòng phía sau. Cổ Thiên Thương vừa mở cửa ra ngoài thì đám sát thủ bèn nâng
lên kiếm, tiến vào tình trạng phòng bị. Cổ Thiên Thương dừng bước, lạnh lùng
nhìn bọn sát thủ kia.
“Để
bọn họ đi, không ai được động thủ, cũng không được đuổi theo”. Trầm Thanh Nham
bước ra khỏi phòng, ánh mắt âm lãnh quét qua thuộc hạ của mình.
Bọn
sát thủ nghe vậy thì xoẹt xoẹt thu kiếm về, đứng yên. Cổ Thiên Thương vừa định
nhấc chân bước đi thì đã bị một tiếng quát to căm hận ngăn lại.
“Muốn
chạy cũng không dễ như vậy”
Triệu
Cảnh Hàn toàn thân tỏa ra khí tức lạnh lẽo, tay cầm kiếm nhìn chằm chằm Trầm
Thanh Nham bằng đôi mắt rực lửa, nghiến răng nghiến lợi. “Trầm Thanh Nham,
ngươi định làm gì? Ngươi muốn phá bỏ giao ước giữa chúng ta ư?”
Bàn
tay Triệu Cảnh Hàn siết chặt kiếm đến trắng bệch, tuy cố gắng khống chế nhưng vẫn
không nhịn được run lên, cánh môi mím chặt đến mất đi huyết sắc. Tuy giữa bọn họ
chỉ là giao dịch theo lợi ích và nhu cầu, nhưng nếu Trầm Thanh Nham giữa chừng
bội ước, chẳng phải sẽ đẩy bọn họ vào đường chết hay sao?
Triệu
Cảnh Hàn cho rằng Trầm Thanh Nham thích mình, nhưng… Triệu Cảnh Hàn vĩnh viễn
cũng sẽ không thích Trầm Thanh Nham, chỉ có giang sơn Nạp La quốc mới khiến hắn
động tâm mà thôi. Trước giờ Trầm Thanh Nham luôn nói yêu hắn, mà hắn cũng cho
Trầm Thanh Nham biết thứ hắn muốn. Thế nhưng Trầm Thanh Nham lại dám lừa gạt hắn…
“Hàn…”.
Trong đôi mắt lãnh mị của Trầm Thanh Nham lóe qua đau lòng và khẩn trương,
nhưng rất nhanh đã khống chế được. Hiện tại hắn không thể dao động, không thể mềm
lòng. Thứ Trầm Thanh Nham muốn thì nhất định sẽ dùng phương pháp của chính mình
để đạt được. Trầm Thanh Nham nghiêm mặt, giọng mang theo lạnh lùng tàn khốc.
“Ta không định bội ước, mà là…”. Trầm Thanh Nham dừng một chút, trong mắt tỏa
ra dịu dàng. “Mà là chúng ta nên đổi phương thức chung sống”
“Ngươi…”.
Triệu Cảnh Hàn không biết Trầm Thanh Nham rốt cuộc muốn làm gì, nhưng tâm trạng
hắn đã bình ổn không ít. Chỉ cần Trầm Thanh Nham không bỏ giữa chừng là tốt rồi,
còn về phương thức chung sống, Triệu Cảnh Hàn cũng không biết hai người bọn họ
còn có thể đổi thành phương thức gì khác nữa. Hiện tại quan trọng nhất là chuyện
trước mắt. “Trước hết không nói chuyện này, hôm nay bọn họ tuyệt đối không thể
đi”. Nói đùa, vất vả lắm mới tìm được thứ có thể uy hiếp Cổ Thiên Thương, hơn nữa
thành công dẫn Cổ Thiên Thương tới nơi này, nếu bỏ lỡ cơ hội này thì muốn uy hiếp
hắn lại càng thêm khó.
Trầm
Thanh Nham nhìn ba người kia, giọng điệu kiên định. “Bọn họ, hôm nay nhất định
phải thả”
“Cái
gì?”. Cơn giận vừa nén xuống của Triệu Cảnh Hàn lại tăng thêm mấy lần. “Trầm
Thanh Nham, ngươi lập lại lần nữa”
Ánh
mắt Trầm Thanh Nham sáng ngời nhìn Triệu Cảnh Hàn, từng bước đến gần hắn, dường
như muốn nuốt hắn vào bụng. Dù Triệu Cảnh Hàn hờ hững và không thích Trầm Thanh
Nham, nhưng bị nhìn chằm chằm như vậy, bị khí tức bá đạo quen thuộc tiếp cận
như vậy, cũng khiến Triệu Cảnh Hàn cảm thấy từng đợt run rẩy, hô hấp dồn dập.
Triệu
Cảnh Hàn giương mắt nhìn ba bốn người đang cùng nhau bước tới trước mặt mình.
“Ngươi… ngươi định làm gì?”. Hắn hít sâu một hơi, đè xuống bất an trong lòng, gắng
gượng nói. “Nếu ngươi dám thả bọn họ đi, chúng ta sẽ kết thúc”
Trầm
Thanh Nham bước tới một bước, cúi đầu, chóp mũi đụng tới Triệu Cảnh Hàn, hơi thở
nóng ẩm phà lên má hắn, ăn mòn giác quan của hắn. Ánh mắt Trầm Thanh Nham âm
ngoan chưa từng thấy, khiến Triệu Cảnh Hàn luống cuống, siết chặt bàn tay trắng
bệch, dùng ánh mắt âm lãnh mà trừng lại.
“Nếu
ta cứ để mặc cho ngươi tiếp tục, sớm muộn gì chúng ta cũng kết thúc”. Trầm
Thanh Nham nâng lên khuôn mặt khiến mình vừa yêu vừa hận, dịu dàng cười, trong
nháy mắt hòa tan băng lãnh. Thế nhưng lời nói của hắn lại không hề có chút nhiệt
độ. “Cho nên giao dịch giữa chúng ta cần được sửa lại một chút. Sau này mọi thứ
đều nghe ta nói, còn ngươi, chỉ cần phục tùng là được rồi”. Nếu cho hắn tự do
và thời gian, cuối cùng chỉ đổi lấy khinh bỉ và coi thường, như vậy Trầm Thanh
Nham sẽ dùng phương thức của mình khiến hắn phục tùng, giữ hắn lại bên người.
“Ngươi,
ngươi nói cái gì? Sửa…”. Triệu Cảnh Hàn vừa sợ vừa giận, đang định hất ra bàn
tay nắm lấy khuôn mặt mình thì sau cổ truyền tới một trận đau nhức, lời nói nghẹn
lại trong cuống họng, trước mắt tối sầm, ngất đi trong lòng Trầm Thanh Nham.
“Hàn,
ta yêu ngươi”. Trầm Thanh Nham đón lấy thân thể mềm nhũn xuống của Triệu Cảnh
Hàn, kề vào tai hắn thấp giọng nói. Trầm Thanh Nham dịu dàng nhìn khuôn mặt cho
dù đang ngủ mê vẫn không xóa được âm lãnh kia, khẽ hôn lên đôi mắt nhắm chặt của
hắn, quay đầu nhìn ba người còn lại, giọng điệu bình tĩnh. “Các ngươi đi đi”
Bạch
Sơ Ảnh nhìn bọn họ, trong đôi mắt có hoang mang và nghi hoặc. Hắn biết Trầm
Thanh Nham thích Triệu Cảnh Hàn, mà Triệu Cảnh Hàn cũng không có vẻ ghét Trầm
Thanh Nham. Thế nhưng vì sao bọn họ phải tổn thương đối phương? Hắn không hiểu,
rõ ràng là thích, vì sao phải tổn thương? Hắn chớp đôi mắt phượng xinh đẹp, vùi
đầu vào vòng ngực ấm áp rộng lớn của Cổ Thiên Thương, nắm chặt lấy vạt áo Cổ
Thiên Thương, nhẹ nhàng cọ cọ. Nếu đã không hiểu, Bạch Sơ Ảnh cũng không nghĩ
nhiều. Thứ hắn muốn đã ở ngay trước mặt, ở trong tầm tay. Hắn và Thương sẽ
không tổn thương đối phương, vì cha từng nói, yêu một người thì phải khiến hắn
hạnh phúc, phải bảo vệ và quý trọng hắn. Người chân chính yêu ngươi cũng sẽ đối
xử với ngươi giống như vậy.
Hạo
Nguyệt Thanh Hàn lặng lẽ đứng đó, không nói lời nào về sự dây dưa giữa hai người
kia. Trên gương mặt thản nhiên của hắn không nhìn thấy bất cứ biểu cảm gì, chỉ
yên ả như gió.
Cổ
Thiên Thương ôm sát người trong lòng, khẽ vỗ về mái tóc hắn, hơi gật đầu với Trầm
Thanh Nham rồi điểm nhẹ mũi chân. “Tạm biệt”. Thanh âm lạnh lùng phiêu đãng xa
xa, người đã biến mất khỏi Dạ Hồn lâu. Đồng thời, Hạo Nguyệt Thanh Hàn cũng đi
theo, lưu lại không khí hơi rung chuyển.
Bọn
sát thủ đều là người từng trải, từng thấy qua đủ loại cao thủ nhưng chưa có ai
trốn thoát được lưỡi kiếm của bọn họ. Thế nhưng hôm nay, cuối cùng bọn họ cũng
được chứng kiến cao thủ chân chính, cũng biết vì sao hai người kia có thể vô
thanh vô tức ẩn vào Dạ Hồn lâu được phòng vệ nghiêm ngặt. Võ công của hai người
kia nhất định ngang bằng với chủ nhân, thậm chí không chừng còn cao hơn một tầng.
Có lẽ đây là nguyên nhân chủ yếu khiến chủ nhân thả bọn họ đi đơn giản như vậy.
Bên
ngoài Dạ Hồn lâu đã bị Hàn Nguyệt giáo bao vây, mà Cổ Thiên Thương lại ở nơi
này, chứng tỏ người của hắn sẽ nhanh chóng tới. Gần đây vì giúp đỡ An vương và
Võ thừa tướng mà thế lực của bọn họ phân tán không ít, nếu quả thật muốn đánh
nhau, bọn họ nhất định sẽ thua. Quyết định của chủ nhân là chính xác, tuy nhìn
có vẻ mất mặt, nhưng liên lụy toàn bộ Dạ Hồn lâu mới là hành vi ngu xuẩn chỉ có
bọn mãng phu mới làm.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét