CHƯƠNG 56: THẬT VẤT VẢ!
Sau khi Thẩm Thiên Lăng bị mất tích,
trong thành không ngừng có quan binh tuần tra. Vì vậy sáng hôm sau khi một nhóm
quan binh gõ cửa tiệm thuốc nói muốn kiểm tra theo thông lệ thì TC vẫn không thấy
có bất cứ khác thường gì.
“Gần đây có phát hiện kẻ đáng ngờ nào
không?”. Quan binh dẫn đầu cất giọng hỏi.
“Đương nhiên không”. Tôn Đại cúi đầu
khom lưng. “Nếu có gì khác thường ta đương nhiên báo lại với quan gia”
“Các ngươi, vào lục soát một chút”.
Người dẫn đầu hạ lệnh.
Tôn Đại chủ động tránh ra nhường đường.
Sau một lát, quan binh lục soát kéo nhau quay về, báo lại là không phát hiện
cái gì khác thường.
“Đi thôi, sang nhà tiếp theo”. Người dẫn
đầu mang bọn họ ra ngoài. “Lên tinh thần đi, nếu tìm không được Thẩm công tử, mọi
người cũng không yên được đâu”
Tôn Đại đứng ngoài cửa chính cho đến
khi mọi người vào nhà kế bên mới quay đầu về tiệm.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”. Phượng Cửu Dạ
cau mày.
“Giáo chủ đừng lo, chỉ kiểm tra theo
thông lệ mà thôi”. Tôn Đại nói. “Lúc trước Thẩm Thiên Lăng mới mất tích, quan
phủ đến lục soát thì ngay cả lồng gà cũng hận không thể lật lên, xem bên dưới
có giấu người không. Hiện tại đã thả lỏng bớt, vừa rồi cũng chỉ dạo qua một
vòng ở hậu viện để tượng trưng thôi. Qua một thời gian nữa sợ là lục soát cũng
miễn luôn”
“Ra ngoài thăm dò xem gần đây thủ vệ trong
thành canh phòng thế nào”. Phượng Cửu Dạ nói. “Nếu tất cả đều bình thường, ta
muốn nhanh chóng dẫn hắn về”
“Giáo chủ nên ở đây lâu hơn một chút”.
Tôn Đại nói. “Càng kéo dài về sau, ra khỏi thành càng ít mạo hiểm hơn”
Phượng Cửu Dạ lạnh lùng nói. “Ngươi cứ
dựa theo ta nói mà làm, sao lại nói nhảm nhiều như vậy!”
“… Vâng”. Tôn Đại hơi kinh ngạc, thức
thời không nhiều lời nữa.
Mà khi Tần Thiếu Vũ nghe nhóm lục soát
báo lại thì cũng không ngoài ý muốn, nếu dễ dàng để mình tìm được thì cũng
không phải Ma giáo giáo chủ.
“Giờ phải làm sao?”. Mọi người đi rồi,
Hoa Đường hỏi.
“Tiểu Ngũ đã ngầm mai phục ở gần tiệm
thuốc, nếu Tôn Đại có bất cứ động tĩnh gì, cũng sẽ không thoát được ánh mắt của
hắn”. Tần Thiếu Vũ nói. “Độc của thôi tình hoa trên người Phượng Cửu Dạ đã
không còn đáng ngại, ta cá là trong vòng năm ngày hắn sẽ hành động”
Hoa Đường thở dài. “Không biết hiện giờ
Thẩm công tử thế nào”
“Hắn hả?”. Tần Thiếu Vũ lắc đầu cười. “Ngươi
nghĩ tổ yến và hải sâm này trộm cho ai?”
“Cung chủ không lo sao?”. Hoa Đường
nhìn hắn. “Thẩm công tử sau khi té bị thương đầu thì đơn thuần hơn trước đây
nhiều, nếu Phượng Cửu Dạ thừa dịp này nói gì đó với hắn, sợ sẽ tạo thành phiền
toái không cần thiết”
“Ngươi nghĩ hắn ngu xuẩn vậy sao?”. Tần
Thiếu Vũ nhìn Hoa Đường.
Tả hộ pháp bình tĩnh nói. “Cung chủ muốn
nghe nói thật ư?”
Tần Thiếu Vũ nói. “Đương nhiên không”
Hoa Đường lập tức lưu loát không gì
sánh được. “Thẩm công tử nhạy bén thông minh, trời sinh đã nhanh nhẹn hoạt bát,
sao lại ngu xuẩn cho được”
“Không sai”. Tần Thiếu Vũ gật đầu, chắp
tay sau lưng ra khỏi phòng.
Hoa Đường: …
Rõ ràng trong lòng không yên, không cần
giả bộ lãnh khốc a!
Thân là người đứng đầu một cung, có cần
dùng biện pháp ấu trĩ này để trốn tránh vấn đề không?
Mọi người cùng nhau thảo luận một chút
không được sao?
Có còn ý thức trách nhiệm không?
Thật khiến người ta cuống lên!
“Quay về?”. Trong địa đạo, Thẩm Thiên
Lăng nghe được hai chữ này xong thì kinh ngạc một chút, trái vải trong tay
nhanh như chớp lăn trên đất.
“Ừ”. Phượng Cửu Dạ nói. “Có vui không?”
Vui muội ngươi a, có gì hay đâu mà
vui, hoàn toàn không vui, quả thật cực kì khổ sở biết không! Tên kia ngươi rốt
cuộc chừng nào mới đến, có tin lão tử đánh ngươi thành mặt gấu luôn không!
“Còn đứng đó làm gì?”. Phượng Cửu Dạ
nhìn hắn.
“A, không có gì”. Thẩm Thiên Lăng hoàn
hồn, nằm trên bàn rầu rĩ nói. “Thấy hơi lạ”
“Lạ cái gì?”. Phượng Cửu Dạ ngồi kế
bên hắn.
“Phải tới chỗ xa lạ, trong lòng luôn sẽ
thấp thỏm”. Thẩm Thiên Lăng nhìn hắn. “Hơn nữa có người nói bên trong có rất
nhiều gián”
“Đây cũng là Tần Thiếu Vũ nói với
ngươi sao?”. Phượng Cửu Dạ nghiến răng nghiến lợi.
Thẩm Thiên Lăng điên cuồng gật đầu, mẹ
kiếp ngươi nhanh đi tìm hắn quyết đấu a!
Phượng Cửu Dạ nâng chưởng đập nát bàn
đá.
Thẩm tiểu thụ ôm chân gào lên.
“Đập trúng sao?”. Phượng Cửu Dạ sắc mặt
thả lỏng xuống.
Nói thừa, nếu không ngươi nghĩ lão tử
đang làm gì! Thẩm Thiên Lăng thở phì phò, nếu gãy xương thì ta liều mạng với
ngươi!
“Nghỉ ngơi sớm đi”. Phượng Cửu Dạ đứng
dậy ra ngoài. “Ta sẽ nhanh chóng mang ngươi về tổng đàn, lúc đó ngươi sẽ được
thấy Thánh giáo của ta nguy nga lộng lẫy thế nào!”
…
Fuck!
Khích bác bị phản hiệu quả!
Thẩm Thiên Lăng khổ sở không gì sánh
được ngồi trên giường, nâng cằm thở dài.
Ai muốn sớm về Ma giáo với ngươi chứ,
ta muốn ngươi đi tìm tên kia quyết đấu a!
Có điều kể ra thì, hơn mười ngày rồi
cũng không tới cứu lão tử, còn dám nói mình là đại hiệp sao?
Thẩm tiểu thụ xem cái gối như ai kia,
đặt dưới mông giày xéo một phen!
Cực kì ấu trĩ lại vừa cực kì phẫn nộ!
Hai ngày sau, Triệu Ngũ báo với Tần
Thiếu Vũ là Tôn Đại mấy ngày nay một mực vòng vòng quanh cửa thành, chắc là tra
xem nơi nào canh phòng lỏng lẻo nhất.
“Chừa chút kẽ hở cho hắn xem”. Tần Thiếu
Vũ nói. “Đừng quá rõ ràng”
Triệu Ngũ gật đầu nhận lệnh. Vài ngày
sau, Tôn Đại báo lại với Phượng Cửu Dạ rằng quan binh ở cửa phía Bắc bởi vì thủ
lĩnh không ở đó nên kiểm tra cực kì qua loa.
“Có người của Truy Ảnh cung không?”. Phượng
Cửu Dạ hỏi.
“Đều đi rồi”. Tôn Đại nói. “Mấy ngày
nay Tần Thiếu Vũ thay đổi sắp xếp, phái một nhóm lớn người mỗi ngày ra ngoài
thành tìm, có lẽ là quá sốt ruột”
“Thứ ta muốn đâu?”. Phượng Cửu Dạ hỏi.
“Ở đây”. Tôn Đại vội đưa một bao y phục
nhỏ tới. “Bên trong đều là vật cần thiết cho dịch dung”
Phượng Cửu Dạ gật đầu. “Chuẩn bị một
chút, mai chúng ta xuất phát”
Nếu ám vệ Truy Ảnh cung không canh giữ
cổng thành, khả năng dịch dung bị phát hiện hầu như là số không. Dù sao người của
quan phủ đều là đám ngốc, dù đưa mặt tới trước mặt bọn họ thì đoán chừng cũng
không phát hiện được.
Hôm sau, thành Quỳnh Hoa vẫn gió êm
sóng lặng, Thẩm Thiên Lăng không yên lòng gặm giò heo, Phượng Cửu Dạ đưa một
chén nước ô mai cho hắn. “Giải nhiệt”
Thẩm tiểu thụ thầm thở dài cầm lấy,
thiếu hăng hái mà uống hai ngụm, sau đó bẹp đầu xuống bàn, bất tỉnh một cách
thê thảm.
Phượng Cửu Dạ bế hắn lên, đặt xuống
giường.
Thẩm Thiên Lăng mơ màng trợn mắt,
trong đầu như có người đang đổ bê tông, vẫn nhìn Phượng Cửu Dạ nhưng tay không
cách nào giơ lên được.
Phượng Cửu Dạ cởi dây lưng của hắn, cởi
hết quần áo ra.
Thẩm Thiên Lăng khoé mắt phiếm hồng,
thân thể hơi run.
“Sợ ta chạm vào ngươi đến như vậy?”. Phượng
Cửu Dạ cười nhạt.
Thẩm Thiên Lăng nhắm mắt lại, trong
lòng đầy chán ghét.
Phượng Cửu Dạ mở bao quần áo, lấy bên
trong ra một bộ y phục của nữ mặc cho hắn.
Cơ thể Thẩm Thiên Lăng vốn nhỏ nhắn,
da lại trắng, vì vậy người ngoài xem vào cũng không thấy có gì khác thường.
Sau khi thay xong y phục, Phượng Cửu Dạ
lấy ra một bình sứ màu trắng, bôi một lớp thuốc mỡ lành lạnh trên mặt hắn, cúi
người tỉ mỉ giúp hắn làm mặt nạ.
Thẩm Thiên Lăng mơ màng nghĩ, đây là
muốn dẫn mình ra khỏi thành?
Bên tai một mảnh ầm ĩ, muốn ngủ mà
không được, đầu đau muốn nứt ra, dạ dạy bốc lên, dường như chỉ cần há miệng là
sẽ nôn ra ngoài.
“Giáo chủ”. Tôn Đại gõ cửa. “Hiện tại
xuất phát sao?”
Phượng Cửu Dạ ngồi trước gương, chỉnh
sửa mặt nạ một chút, xoay người thì đã biến thành bộ dạng tiểu nhị của tiệm thuốc.
Bóng đêm càng thâm, một chiếc xe ngựa
đơn sơ chạy ra khỏi tiệm thuốc, hướng về phía cửa thành phía Bắc, lưu lại vết
bánh xe nhợt nhạt trên đường.
“Dừng lại dừng lại”. Thủ vệ cửa thành
vốn đang ngồi ngủ gật, nghe được động tĩnh thì nhao nhao ngáp dài đứng lên. “Ai
muốn ra ngoài?”
“Bẩm quan gia, là ta a”. Tôn Đại vén
rèm nhảy xuống. “Ông chủ Tôn của tiệm thuốc đông y Tề nhân”
“A, là ngươi a”. Quanh binh chỉ chỉ xe
ngựa. “Bên trong còn có ai?”
“Là vợ tiểu nhân”. Tôn Đại nói. “Vốn
muốn qua nhà chú chúc thọ, nhưng hết lần này tới lần khác lại nhiễm phong hàn,
may là không nghiêm trọng, ở trong xe ngựa ngủ một đêm chắc không sao rồi”
“Kiểm tra một chút”. Quanh binh gõ gõ
bánh xe, lớn tiếng nói. “Đại tỷ này, đắc tội”
“Không sao không sao, cứ việc kiểm tra”.
Tôn Đại chủ động vén rèm xe lên. Thẩm Thiên Lăng mặt hướng ra ngoài nằm trên
giường, vì dịch dung nên nhìn qua chính là một người phụ nữ bị bệnh, sắc mặt
vàng vọt, diện mạo thường thường, ánh mắt ảm đạm, dù là ai cũng không liên hệ hắn
với Thẩm công tử nổi danh khắp thiên hạ được.
Phượng Cửu Dạ ngồi ở vị trí phu xe, vẫn
không nói gì, tay lại âm thầm siết chặt roi ngựa.
Thẩm Thiên Lăng tuy không thể động đậy
nhưng tai vẫn miễn cưỡng nghe được động tĩnh, tất nhiên là vô cùng mong Tần Thiếu
Vũ đột nhiên xuất hiện.
“Được rồi được rồi, ra ngoài đi”. Quan
binh hạ màn xe xuống. “Cho qua!”
Phượng Cửu Dạ thở phào nhẹ nhõm, lái
xe ngựa ra khỏi thành.
Đáy lòng Thẩm Thiên Lăng tuyệt vọng,
nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Một giọt nước mắt trượt xuống gò má,
hơi mát lạnh.
Xe ngựa tiếp tục chạy dọc theo đường
nhỏ ngoài thành, ánh trăng lành lạnh chiếu lên cây khô ven đường, có chút dữ tợn.
“Đi về phía trước vài trăm dặm, thuộc
hạ đã sớm phái người chuẩn bị ngựa và tiền bạc”. Tôn Đại nói. “Cũng thông báo
cho Tả quang minh đến tiếp ứng”
“Làm không tệ”. Phượng Cửu Dạ gật đầu.
“Lúc đó ngươi không cần về Quỳnh Hoa thành nữa, trực tiếp theo ta về tổng đàn
đi”
“Vâng”. Tôn Đại vui mừng quá đỗi, còn
chưa kịp nói nhiều thì ngựa đột nhiên hí lên mà dừng lại.
Thẩm Thiên Lăng đập đầu vào vách xe,
suýt hôn mê.
“Chuyện gì thế?”. Tôn Đại cau mày.
“Không sao, phía trước có rắn”. Phượng
Cửu Dạ thản nhiên nói.
Tôn Đại nhìn kỹ, quả nhiên thấy một
con rắn dài ba bốn thước đang rũ xuống trên một cành cây khô, tê tê thè lưỡi.
Phượng Cửu Dạ vung tay ném qua một quả
phi tiêu, chặt đứt đầu con rắn màu đỏ như mồng gà kia.
“Trên đất cũng có!”. Tôn Đại chỉ về
phía trước.
Phượng Cửu Dạ cau mày, quả nhiên thấy trong
bụi cỏ cách đó không xa có hơn mười con rắn bò quanh, nhìn qua khiến người ta lạnh
cả sống lưng.
“Chắc là gặp phải bầy rắn đang di cư,
vùng này ẩm ướt râm mát, bình thường hay gặp phải chuyện này”. Tôn Đại nói. “Phía
trước không chừng còn có nhiều hơn, chúng ta có cần đổi đường không?”
“Đuổi đi là được rồi”. Phượng Cửu Dạ
buông dây cương, nhảy xuống xe ngựa.
Thoáng chốc, mười mấy viên đạn khói mê
bị ném về phía xe ngựa, nổ liên tiếp, bốn phía nhất thời chìm trong một mảnh sương
trắng.
“Có mai phục!”. Tôn Đại hô lên thành
tiếng.
Tần Thiếu Vũ bay từ ngọn cây xuống,
trường kiếm trong tay loé sáng loá mắt, tốc độ nhanh như xẹt điện!
Phượng Cửu Dạ lách mình tránh thoát,
muốn phóng tới xe ngựa cướp người thì Hoa Đường đã nhảy lên lưng ngựa, một tay
giơ roi chạy sang lối rẽ.
Tôn Đại muốn đuổi theo, bên tai lại đột
nhiên truyền tới tiếng xé gió, chưa kịp phản ứng thì đã bị mất nửa cái lỗ tai.
Triệu Ngũ một tay cầm đao, vững vàng
đáp xuống đất.
Xa xa tiếng giết chóc vang lên rung trời,
ánh lửa chiếu sáng đường núi như ban ngày, rõ ràng là người của quan phủ. Dây
dưa nữa cũng vô ích, Phượng Cửu Dạ bay về phía sau vài bước. “Nếu cùng ta dây
dưa thì coi chừng phu nhân chưa cưới của ngươi phát độc mà chết”
Tần Thiếu Vũ cười nhạt. “Đồ vật còn
chưa lấy được, ngươi cam lòng cho hắn uống thuốc độc sao?”
“Một ít Phệ Tâm tán mà thôi”. Phượng Cửu
Dạ nói. “Không chết được, có điều nếu không có giải dược đúng hạn, cũng không đỡ
hơn chết là bao”
Tần Thiếu Vũ nghe vậy sắc mặt tái
xanh. Phệ Tâm tán là độc dược hạ lưu nhất trên giang hồ, trước khi độc phát
cũng không khác gì người thường, lúc độc phát cũng không nguy hiểm đến tính mạng,
nhưng sẽ sống không bằng chết, thường dùng để bức cung phạm nhân.
“Tin hay không tuỳ ngươi”. Phượng Cửu
Dạ nhướn mi. “Nỡ để hắn đau đớn thì ngươi cứ tiếp tục phí thời gian ở đây”
Tần Thiếu Vũ đâm qua một kiếm, rõ ràng
dùng mười phần công lực.
Tảng đá xung quanh văng lên tung toẻ,
dường như ngay cả mặt đất cũng rung lên. Phượng Cửu Dạ lách mình tránh thoát, cấp
tốc hướng vào sâu trong núi.
Tần Thiếu Vũ đuổi theo vài bước, cuối
cùng vẫn dừng lại, xoay người lao đến một hướng khác.
Trong rừng có một mảnh đất trống, ám vệ
Truy Ảnh cung tạo thành ba lớp bảo vệ một chiếc xe ngựa ở giữa.
“Sao rồi?”. Tần Thiếu Vũ vội vã chạy tới.
“Là Thẩm công tử”. Hoa Đường cầm mặt nạ
đã gỡ ra trong tay. “Vẫn còn đang hôn mê, chắc là bị trúng mê dược”
“Có trúng độc hay không?”. Tần Thiếu
Vũ vén rèm xe lên.
“Không có”. Hoa Đường nói. “Thuộc hạ
đã kiểm tra qua, không có gì khác thường”. Hơn nữa còn… mập không ít.
Tần Thiếu Vũ nghe vậy vẫn còn lo, tự
mình bắt mạch cho hắn, một lát sau mới rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.
May là Phượng Cửu Dạ nói bậy lừa gạt,
nếu không e là hắn lại phải chịu khổ.
Hoa Đường thức thời hạ màn xe xuống
cho hai người.
Lông mi Thẩm Thiên Lăng run run, rõ
ràng ngủ cực kì không yên.
Tần Thiếu Vũ vuốt ve gương mặt hắn, ôm
chặt hắn vào lòng.
“Ưm…”. Thẩm Thiên Lăng lẩm bẩm, hơi
giãy ra một cái.
Tần Thiếu Vũ lấy trong ngực ra một lọ
thuốc mỡ mát lạnh, đặt trước mũi hắn.
“Hắt xì”. Thẩm tiểu thụ hắt hơi một
cái, cuối cùng cũng tỉnh táo một chút. Thật ra vừa rồi hắn vẫn mơ hồ ý thức được,
chỉ là choáng đầu nên không biết là mơ hay là thực mà thôi.
“Tỉnh rồi sao?”. Tần Thiếu Vũ mang theo
ý cười nhìn hắn.
Thẩm Thiên Lăng chớp chớp mắt, ngốc ngốc
nhìn hắn.
“Lần sau không được như vậy nữa”. Tần
Thiếu Vũ chọt chọt bụng hắn, giọng vừa dịu dàng vừa cưng chiều. “Có biết không,
bé mập?”
Biết cả nhà ngươi! Không biết xấu hổ! Thẩm
Thiên Lăng hít sâu một hơi. “Cái đồ chết tiệt nhà ngươi!”
Tuy rất suy yếu nhưng vẫn có khí thế!
Mập muội ngươi ấy!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét