Thứ Sáu, 27 tháng 6, 2014

GIANG HỒ KÌ BA 127

CHƯƠNG 127: THU DỌN HÀNH LÝ!
          “Lẽ nào Hoàng thượng cũng đến luận võ chọn rể?”. Thẩm Thiên Lăng hạ giọng hỏi, giống như băng đảng bí mật đang bàn bạc.
          “Không biết”. Tần Thiếu Vũ đưa sủi cảo tôm đến bên miệng hắn. “Có lẽ là đi ngắm cảnh cũng không chừng”
          Thẩm Thiên Lăng ngoan ngoãn cắn một cái, sau đó tiếp tục nhìn xuống.
          “Đã đi từ lâu rồi”. Tần Thiếu Vũ cốc đầu hắn. “Không được nhìn chăm chú vào nam nhân khác”
          Nhưng đây là Hoàng thượng! Thẩm Thiên Lăng cực kì tiếc nuối, hồi nãy không kịp nhìn thấy mặt.
          Tần Thiếu Vũ nâng cằm hắn, xoay đầu hắn qua. “Đã nói không được nhìn mà”
          “Sao ngươi có thể nhận ra Hoàng thượng?”. Thẩm Thiên Lăng tò mò.
          “Thiên Phàm làm quan trong triều, Nhật Nguyệt sơn trang từ trước đến nay có quan hệ chặt chẽ với triều đình. Lúc tân đế mới lên ngôi, trong triều kết bè kết phái, biên cương trộm cắp không ngừng, Thẩm gia không chỉ giúp triều đình tiền tài lẫn sức lực, mà Thiên Phong cũng chinh chiến khắp nơi, lập được không ít công lao”. Tần Thiếu Vũ nói. “Cho nên sau khi giang sơn vững chắc, Hoàng thượng tự mình xuôi nam khen thưởng Thẩm gia, lúc đó ta cũng ở Nhật Nguyệt sơn trang”
          “Hoàng thượng từng đến Nhật Nguyệt sơn trang ư?”. Thẩm Thiên Lăng nghe vậy giật mình. “Vậy ta chẳng phải cũng từng gặp hắn ư?”
          “Không có”. Tần Thiếu Vũ nói. “Lúc đó Đường gia bảo chủ làm tiệc mừng thọ, ngươi trở về Đường gia ở Tây Nam”
          “Vậy ngươi thấy Hoàng thượng thế nào?”. Thẩm tiểu thụ rất hóng chuyện.
          Tần Thiếu Vũ cau mày. “Ngươi hứng thú với hắn như vậy sao?”
          Vô nghĩa, nhất định phải hứng thú biết không! Đó chính là Hoàng thượng nha! Thẩm Thiên Lăng hớn hở giục. “Mau nói đi!”
          Tần Thiếu Vũ lắc đầu. “Không nói”
          Thẩm Thiên Lăng vươn hai ngón tay. “Hai lần”
          “Ngươi lại vì nam nhân khác mà rộng rãi như vậy”. Tần Thiếu Vũ lắc đầu thở dài. “Bình thường cò kè mặc cả với ta luôn bắt đầu từ số một”
          Thẩm Thiên Lăng: …
          Chuyện này có gì khác nhau đâu, dù sao sờ bụng mỡ một lần cũng sẽ thành vô số lần, nói không chừng ngay cả “tiểu Lăng” cũng bị sờ, quả thật đáng ghét!
          “Vị thiếu hiệp này”. Trong mắt Thẩm Thiên Lăng loé ra ánh sáng hi vọng. “Tối thiểu cũng phải nói vóc dáng hắn ra sao chứ”. Cực kì tò mò!
          Tần Thiếu Vũ suy nghĩ một chút, sau đó dùng ngón trỏ chấm nước trà, vẽ một vòng trên bàn, lại tuỳ ý chấm hai con mắt, cuối cùng vẽ một cái miệng. “Đại khái là vậy”
          Thẩm Thiên Lăng giận dữ nói. “Ngay cả mũi cũng không có, quá qua loa rồi!”. Cần phải phê bình!
          Tần Thiếu Vũ nhìn ra phía sau hắn, khoé miệng cong lên.
          “Thấy gì vậy?”. Thẩm Thiên Lăng tò mò quay đầu thì thấy hai người đang đi lên lầu.
          A A A! Thẩm Thiên Lăng nhanh chóng ngồi thẳng lưng, mở to mắt nhìn Tần Thiếu Vũ – Hoàng thượng hả?
          Tần Thiếu Vũ gật đầu.
          “Ta ta ta hơi khẩn trương”. Cực kì thiếu triển vọng.
          Tần Thiếu Vũ cau mày. “Cũng không phải gặp ta, khẩn trương cái gì”
          Thẩm Thiên Lăng: …
          Gặp ngươi vì sao phải khẩn trương, bất luận là tình huống gì, thậm chí không mặc quần áo mà thấy ngươi cũng không khẩn trương biết không! Cực kì phóng túng!
          “Trùng hợp quá vậy”. Phía sau đột nhiên truyền tới tiếng cười hỏi.
          Thẩm Thiên Lăng đánh rơi cái chén “loảng xoảng” trên bàn.
          “Ôi chao”. Tiểu nhị vội cầm khăn chạy tới. “Thẩm công tử có bị thương không?”
          Trên mặt Tần Thiếu Vũ tràn ngập bốn chữ “Lão tử khó chịu”!
          Thẩm Thiên Lăng vô cùng khẩn trương. Thiếu hiệp thời điểm này sao ngươi lại giả bộ lãnh khốc chứ, mau cười một cái, phía sau ta chính là Hoàng thượng nha!
          “Vị khách quan này, phiền ngài nhường chỗ một chút”. Tiểu nhị cực kì ân cần. “Ta phải lau sàn cho khô kẻo Thẩm công tử bị ngã xuống”
          Thẩm Thiên Lăng nuốt nước miếng, dám nói Hoàng thượng nhường đường, không biết kế tiếp có bị lôi ra ngọ môn chém đầu không!
          “Tần huynh”. Người tới tự kéo ghế ngồi xuống, rõ ràng không hề xa lạ với Tần Thiếu Vũ.
          “Khụ khụ”. Thẩm tiểu thụ lại bị nghẹn bánh ngọt.
          Tần Thiếu Vũ: …
          Người tới cười khẽ, vươn tay vỗ lưng cho hắn. “Thẩm công tử không sao chứ?”
          Thẩm Thiên Lăng trong nháy mắt lại càng ho khan kịch liệt. Tiểu nhị lần thứ hai chạy tới muốn hỗ trợ, kết quả bị Tần Thiếu Vũ ngăn lại, đành phải không cam lòng quay về.
          Chỉ muốn nhân cơ hội nhìn nhiều một chút mà thôi!
          Tần cung chủ thật keo kiệt!
          “Ta ta ta không sao”. Thẩm Thiên Lăng hai mắt rưng rưng, thật vất vả mới nói thành câu.
          “Lâm huynh thứ lỗi”. Tần Thiếu Vũ kéo Thẩm Thiên Lăng đến bên cạnh mình. “Thân thể Lăng nhi vẫn không khoẻ”
          “Đương nhiên không có chi”. Người tới nói. “Có điều quả thật bất ngờ, có thể nhìn thấy hai vị ở đây”
          “Người giang hồ quen lang thang khắp nơi, cũng không ngoài ý muốn”. Tần Thiếu Vũ nhướn mi. “Nếu là bất ngờ, phải nói chúng ta bất ngờ khi gặp được Lâm huynh mới đúng”
          Đối diện tầng hai quán trà, dân chúng đồng loạt tựa sát trên lan can, dùng ánh mắt nồng cháy, nóng bỏng, sôi trào nhìn về phía bên này. Đó chính là Thẩm công tử người thật việc thật, không phải trên hình!
          Có điều không biết người đối diện Tần cung chủ là ai, thật chướng mắt.
          Vừa nhìn đã biết không phải người tốt!
          Cực kì thô tục!
          Cho nên mới nói, tất cả những người âm mưu chia rẽ couple quốc dân đều đáng bị khinh bỉ, ngay cả đương kim hoàng thượng Sở Uyên cũng không ngoại lệ!
          Đúng là như thế.
          “Vậy không quấy rầy Tần huynh ăn cơm nữa”. Uống xong một chén trà, Sở Uyên đứng lên. “Đêm nay ta mở tiệc ở Chu gia chiêu đãi hai vị”
          Tần Thiếu Vũ thở dài. “Xem ra đã tính trước, nói vậy ta cự tuyệt cũng vô ích”
          “Không chỉ có các ngươi”. Sở Uyên gõ gõ bàn. “Ta biết tiểu Cẩn cũng ở đây, dẫn hắn cùng tới đi”
          “Ta và Lăng nhi sẽ đến đúng giờ, có điều Diệp Cẩn có chịu đến hay không thì tuỳ hắn”. Tần Thiếu Vũ nhún vai. “Một người lớn xác như vậy, ta cũng không thể ép được”
          “Nếu hắn tới, ta sẽ cảm tạ ngàn vàng, lại thêm ba cụm san hô Huyết Ngọc”. Hoàng thượng quả nhiên cực kì rộng rãi.
          “Yên tâm”. Tần Thiếu Vũ gật đầu. “Nếu hắn không chịu đến, ta sẽ đánh hắn ngất xỉu”
          Sở Uyên vỗ vai Tần Thiếu Vũ, thoả mãn đi xuống lầu.
          Sắc mặt Thẩm Thiên Lăng trắng bệch!
          “Lăng nhi?”. Tần Thiếu Vũ quơ quơ tay trước mặt hắn. “Ngây người gì thế?”
          “Hả?”. Thẩm Thiên Lăng hoàn hồn.
          “Ta không vui”. Tần Thiếu Vũ nhéo mặt hắn.
          “Đi rồi sao?”. Bây giờ Thẩm Thiên Lăng mới phát hiện đối diện đã vắng người.
          “Tốt nhất hãy tìm một lý do thích hợp để giải thích biểu hiện của ngươi”. Tần Thiếu Vũ bốc mùi dấm chua ngập trời. “Nếu không trở về xem ta trừng phạt ngươi thế nào”
          “Khẩn trương một chút cũng bình thường thôi! Ta chưa từng thấy qua Hoàng thượng!”. Thẩm Thiên Lăng bưng chén trà lên uống.
          “Nói chung sau này không được đối với nam nhân khác như vậy”. Tần Thiếu Vũ nhéo mũi hắn. “Nhớ kỹ chưa?”
          Thẩm Thiên Lăng thành thật gật đầu, sau đó vô cùng tiếc nuối mà nói. “Ta cũng chưa nhìn kĩ dáng dấp hắn ra sao”. Vừa rồi thế mà đầu óc trống rỗng, thật ngu xuẩn!
          “Buổi tối hắn mở tiệc, mời hai người chúng ta và Diệp Cẩn tới ăn cơm”. Tần Thiếu Vũ nói.
          “Ăn cơm?”. Thẩm Thiên Lăng giật mình mở to mắt. “Chúng ta ư?”
          “Ừ”. Tần Thiếu Vũ gật đầu.
          “Quan hệ giữa các ngươi rất tốt ư?”. Thẩm Thiên Lăng khó hiểu.
          “Năm xưa hắn luôn muốn Thiên Phong và ta vào triều làm quan”. Tần Thiếu Vũ dẫn Thẩm Thiên Lăng xuống lầu. “Nhưng chúng ta không có chí ở triều đình nên thôi”
          Lại còn có chuyện này nữa! Tâm trạng Thẩm Thiên Lăng rất phức tạp.
          “Đang nghĩ gì thế?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
          “Đang nghĩ ngươi còn bao nhiêu chuyện mà ta chưa biết”. Thẩm Thiên Lăng nhìn Tần Thiếu Vũ, ánh mắt hơi ủ rũ.
          Tần Thiếu Vũ lắc đầu cười, ôm Thẩm Thiên Lăng lên lưng ngựa. “Đừng lo, chúng ta còn cả đời để Lăng nhi từ từ tìm hiểu”
          Thẩm Thiên Lăng bị chọc cười, quay đầu hôn nhẹ Tần Thiếu Vũ.
          “Oa!”. Quần chúng vây xem bộc phát! Vốn tưởng chỉ được xem cảnh ôm nhau là quá lắm rồi, ai ngờ còn có lời như thế!
          Quả thật trái tim cũng phải tan chảy!
          Đạp Tuyết Bạch tung vó vui sướng chạy về phía trước.
          “Hôm nay sao lại ngoan như vậy?”. Tần Thiếu Vũ ôm chặt người trong lòng.
          Hôn một cái thì đã sao! Thẩm tiểu thụ lẩm bẩm, lão tử chính là người hiện đại!
          Trong Lý phủ, Diệp Cẩn đang tháo băng cho Cục Bông. Tiểu phượng hoàng hoàn toàn khôi phục khoẻ mạnh hoạt bát, đứng trên bàn đá móng.
          “Chúng ta đã về”. Thẩm Thiên Lăng đẩy cửa ra.
          “Chíp!”. Cục Bông phành phạch nhào vào ngực Thẩm Thiên Lăng, ngẩng cái đầu nho nhỏ lên, cực kì MOE!
          “Có một tin tốt và một tin rất tốt”. Tần Thiếu Vũ ngồi đối diện Diệp Cẩn. “Nghe cái nào trước?”
          “Tin tốt”. Diệp Cẩn thu dọn gói thuốc.
          “Chúng ta mua gạch cua xốp cho ngươi”. Thẩm Thiên Lăng nhanh chóng đặt một túi giấy dầu lên bàn.
          “Chíp!”. Ánh mắt Cục Bông lập tức phát sáng, kết quả bị Thẩm Thiên Lăng đè lại, đành phải không cam lòng kêu lên.
          “Tin rất tốt thì sao?”. Diệp Cẩn mở túi giấy, vừa ăn vừa hỏi.
          “Có người muốn mời chúng ta ăn”. Tần Thiếu Vũ nói.
          Diệp Cẩn cau mày. “Đây mà là tin tốt gì, ai mời?”
          Tần Thiếu Vũ nói. “Ngươi đoán xem”
          Diệp Cẩn: …
          Thẩm Thiên Lăng dùng ánh mắt chờ mong nhìn Diệp Cẩn!
          “Ta không đi”. Diệp Cẩn quyết đoán cự tuyệt.
          “Chúng ta còn chưa nói là ai”. Thẩm Thiên Lăng >_<.
          “Nhìn biểu cảm này là biết không phải người tốt”. Diệp Cẩn bỏ gói thuốc vào hòm. “Không đi!”
          “Tin tưởng ta!”. Thẩm Thiên Lăng ngồi bên cạnh Diệp Cẩn, thề thốt mà nói. “Sau khi nghe xong ngươi nhất định cực kì vui vẻ”
          Diệp Cẩn hoài nghi. “Thẩm Thiên Phong tới đây sao?”
          Không phải, nhưng cũng xem như đạt được thắng lợi ngoài ý muốn! Thẩm Thiên Lăng híp mắt nhìn đại tẩu. “Hoá ra đại ca ta tới ngươi sẽ cực kì vui vẻ”
          “Không phải!”. Diệp Cẩn giận tím mặt. “Lão tử chỉ thuận miệng mà thôi, hoàn toàn không muốn gặp hắn!”
          “Không muốn cũng được, chúng ta gặp người khác”. Thẩm Thiên Lăng kéo Diệp Cẩn. “Không cho ngươi trốn”
          Diệp Cẩn bất đắc dĩ. “Lải nhải hoài, rốt cuộc là ai?”
          Tần Thiếu Vũ nói. “Hoàng thượng”
          “Ai cơ?”. Diệp Cẩn gào lên.
          “Chíp!”. Cục Bông khó thấy được Diệp Cẩn hung dữ như vậy, vì thế ngã đập đầu xuống bàn.
          Thẩm Thiên Lăng: …
          “Đúng như ngươi nghe thấy”. Tần Thiếu Vũ vỗ vai Diệp Cẩn. “Hôm nay ta và Lăng nhi đi ăn cơm, đúng lúc gặp được”
          “Sao hắn lại đến Hoan Thiên trại?”. Diệp Cẩn đầu tiên là cau mày, sau đó trong mắt loé sáng. “Ngươi nói có phải là đến luận võ chọn rể hay không?”
          “Đừng mơ tưởng”. Tần Thiếu Vũ dội cho Diệp Cẩn một chậu nước lạnh. “Hắn tới đương nhiên vì Đoạn Nguyệt Bạch, mà mời chúng ta đi ăn tiệc chỉ có hai nguyên nhân. Một là nhờ ta giải quyết hỗn loạn cho hắn, hai là gặp ngươi. Ta cực kì hi vọng là nguyên nhân thứ hai”
          “Ta không đi”. Diệp Cẩn quyết đoán thu dọn hành lý, định chạy trốn.
          Đang êm đẹp, lão tử không muốn chạy đi gặp một kẻ kì quái chút nào!
          Thật đáng ghét!

6 nhận xét:

  1. “Yên tâm”. Tần Thiếu Vũ gật đầu. “Nếu hắn không chịu đến, ta sẽ đánh hắn ngất xỉu” Tần cung chủ thật trọng tình nghĩa ha ha ha

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Tiểu Cẩn cũng phải than rằng kết bạn sai lầm mà ~

      Xóa
  2. Chắc hoàng thương cũng đẹp trai, hắc hắc , vậy mơi ghen như thê´

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Đẹp trai, nhưng nghe đồn là thụ ~

      Xóa
    2. Thụ hả? Ôi tin shock hàng à nha! Cơ mà cũng đúng thôi, cái bộ dáng của anh vua bé nhỏ đó làm công thấy cũng hơi kỳ kỳ. Đẹp trai cũng đúng thôi, Diệp Cẩn đẹp hổng lẽ có anh xấu!

      Xóa
    3. Thật ra hoàng tử nào cũng sẽ đẹp, vì không có bà mẫu phi nào xấu hết ~

      Xóa