CHƯƠNG 31
“Ngươi biết ta, vậy hắn cũng biết ta
đúng không?”. Thương Tuyết hỏi Viêm, mang theo một tia thận trọng và kinh ngạc.
Trong lòng ta chợt hiểu, hắn đang ám chỉ ta.
“Biết, bọn ta đều biết ngươi”. Viêm cười
nói. “Sao không biết được, lúc đó gương mặt ngươi y hệt như chiến thần Thương
Dung, khi đó Tả tướng giữ ngươi lại cũng là vì gương mặt của ngươi”
“Ta nghĩ các ngươi sẽ không chú ý đến
một đứa trẻ lang thang chứ…”. Thương Tuyết mỉm cười, mang theo chua xót, rồi lại
có một chút hoài niệm khiến ta không khỏi kinh ngạc. Là cảm xúc gì mà tạo thành
tâm trạng phức tạp như vậy của hắn?
“Ngươi là một đứa trẻ bình thường sao?”.
Viêm mỉm cười, tiện thể mở nút cái chai trong tay, đút ta ăn một viên thuốc rồi
nói. “Con cháu hai nhà Thương, Tiết không có ai là bình thường cả”
“Con cháu Thương gia có thể trở thành
thủ lĩnh của Vệ Tương ư?”. Thương Tuyết cười, không hề thừa nhận.
“Theo lý mà nói thì không”. Viêm ôm ta
vào lòng, tay đặt trên lưng ta, vận khí khiến viên thuốc tan ra trong cơ thể
ta. Ánh mắt Viêm trở nên sắc bén. “Nhưng nếu tình cảm năm ấy giữa Thương Dung
và công chúa Đông Tương không phải là đồn đãi thì không hẳn không có khả năng!”
Thương Tuyết nhìn ta, hơi mỉm cười,
cũng không muốn nói nhiều nữa. Ta hiểu được suy đoán của Viêm là chính xác.
Dường như cảm nhận được nội lực của ta
dần dần khôi phục, Viêm rút tay lại, vẫn ôm chặt lấy ta mà không muốn buông
tay. Ta mỉm cười nắm lấy bàn tay mềm mại của hắn, trong miệng lại thốt lên. “Viêm,
vì sao ngươi cứ thích ôm ta từ phía sau vậy…”
“Thuốc này thật hiệu quả… nhanh như vậy
đã có tác dụng!”. Thương Tuyết lạnh lùng cười. “Nói đi, các ngươi định làm gì
ta?”
A… hình như ta vừa nói chuyện. Ta đã
nói được rồi. Giọng nói đã mất đi cuối cùng cũng khôi phục được, lòng ta trở
nên phấn khởi, không khỏi bật cười.
“Để ta đoán lai lịch của ngươi một
chút…”. Viêm không để ý Thương Tuyết, vui vẻ nắm lấy tay ta.
“Ngươi?”. Thương Tuyết cười khẽ. “Ta
cũng muốn nghe thử xem ngươi có ý gì hay”. Nói rồi Thương Tuyết nhìn ta, mang
theo một tia đùa cợt. Ta ngượng ngùng ngồi trở lại trên giường, trong lòng hơi
xấu hổ vì tiếng cười ấu trĩ lúc nãy của mình.
“Ưm, ngươi nhất định là hậu duệ của
Thương Dung, đây là điều không thể nghi ngờ”. Viêm hơi bất mãn nhìn ta, cũng bước
tới bên giường, ngồi trong lòng ta mà mang theo ý khiêu chiến với Thương Tuyết.
Ta nhìn thấy thì có chút buồn cười, Viêm ơi, lần này ngươi ghen hơi lạ rồi.
“Đây là sự thật, không cần nói nhiều”.
Vẻ mặt Thương Tuyết lập tức lạnh xuống, lời nói cũng hơi cứng lại.
“A, ta biết mà”. Viêm hơi cựa quậy
trong lòng ta, điều chỉnh một tư thế thích hợp rồi tiếp tục nói. “Năm ấy Thương
Dung và công chúa Đông Tương quả thật từng yêu nhau, nhưng tình yêu đó còn kém
so với lòng trung thành quốc gia. Vì vậy công chúa Đông Tương giam lỏng Thương
Dung, hạ cho hắn loại độc Trang Lung Tắc Ách mà hắn sáng chế. Nhưng chiến thần
Thương Dung đâu phải dạng người mặc cho người khác định đoạt. Hắn nghĩ ra cách
giải độc rồi thoát đi, nhưng cũng thấy có lỗi với công chúa Đông Tương, vì vậy để
lại binh pháp mình viết và sáu viên Trang Lung Tắc Ách”
“Đoán không sai, tiếp tục đi… Ta cũng
muốn nghe ngươi chế lại chuyện xưa thế nào!”. Mặc Thương Tuyết đã từ từ tối sầm,
chứng tỏ đây đúng là một trong những bí mật của Đông Tương. Thế nhưng ta không
hiểu vì sao Viêm lại biết rõ như thế.
“Sau khi Thương Dung rời đi thì công
chúa Đông Tương thẹn quá thành giận, quyết định cả đời không lấy chồng, nỗ lực
học tập những thứ Thương Dung để lại. Sau đó nàng phát hiện mình mang thai, dù
bất mãn Thương Dung nhưng vẫn yêu hắn vô cùng. Vì vậy nàng quyết định sinh đứa
bé ra, nhưng không ngờ khó sinh mà chết. Mà vào lúc này, nàng biết được Thương
Dung cưới mỹ nữ Tiết gia làm vợ. Cũng vì nguyên nhân này mà nàng lập nên di mệnh,
muốn con cháu của nàng ẩn nấp ở Đông Tương, tìm cơ hội trả thù hai nhà Tiết
Thương, cũng nhận trách nhiệm bảo vệ Đông Tương!”
“Còn gì nữa không?”. Thương Tuyết dù rất
kinh ngạc nhưng cũng không biểu hiện rõ ràng. “Oánh hậu còn nói gì với ngươi nữa?
Không biết ngươi dùng biện pháp tra tấn gì mà khiến nàng nói ra toàn bộ sự thật…”
“A, nàng là một nữ nhân, làm sao biết
nhiều như vậy?”. Viêm bật cười, thái độ rất thản nhiên. “Nhưng ta không muốn
cho ngươi biết nguyên nhân. Người đâu, dẫn hắn đi, nhớ canh chừng cẩn thận
nhưng đừng để hắn bị thương. Hắn là hậu duệ của Thương gia, dù gì cũng phải
chăm sóc cho tốt”
Một lúc sau, ta ôm Viêm nhìn theo mọi
người bận rộn ra ngoài, không muốn nhúc nhích.
“Ngươi có phải đang nghĩ tại sao ta biết
rõ mọi chuyện như vậy không?”. Giọng Viêm đột nhiên vang lên. Hắn vùi đầu vào
sâu trong ngực ta, lời nói lại có chút nghiêm túc.
“Ừ”. Ta bật cười. “Ta cũng đại khái
đoán ra thân phận của người này, nhưng tuyệt đối không biết cặn kẽ như vậy”
“Là Thương Tuẫn đó!”. Viêm ngẩng đầu
nhìn ta cười. “Thương Tuẫn, con nuôi của cậu ngươi, thái tử trước kia của Đông
Tương. Là hắn nói cho ta biết”
Giờ ta mới hiểu ra. Cũng khó trách
Viêm biết rõ mọi chuyện đến thế.
“Vì sao không nói thật với hắn, muốn hắn
tức chết à?”. Ta bật cười, nhéo nhéo mặt Viêm đầy cưng chiều.
“Có một chút”. Viêm cúi xuống cắn lên
bên cổ không bị thương của ta, khiến ta đau đến nhíu mày, nhưng cũng không muốn
đẩy hắn ra. Lát sau, cảm nhận được một tia chất lỏng chảy ra khỏi cơ thể ta,
Viêm ngẩng đầu, lời nói đầy trẻ con. “Tử Hoàng, thật muốn giấu ngươi đi”
“Ngu ngốc!”. Kéo Viêm ngồi xuống, ta
ôm lấy thân thể mềm mại của hắn. “Trước lúc mất trí nhớ thì ta không biết, ta
cũng không dám bảo đảm, thế nhưng sau khi mất trí nhớ, ta có thể nói cho ngươi
biết, ưm, ngươi nghe cho rõ, ta chỉ nói một lần…”
“Cái gì?”. Viêm tựa vào vai ta, ngón
tay luồn vào vạt áo ta, xoa xoa chỗ hắn vừa cắn nát. Ngón tay nhẹ nhàng vuốt
ve, mang theo khiêu khích và chờ mong.
“Ta, Tiết Tử Hoàng, cho dù thiên hạ rộng
lớn cũng chỉ yêu một người”. Nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt như ngọc của Viêm, ta
nhỏ giọng nói.
“A!”. Viêm cười hôn lên môi ta, nhẹ
nhàng mút vào, mang theo vô hạn ái tình. Ta ôm lại hắn, cảm giác quen thuộc kéo
tới. Dường như cả đời ta vẫn luôn ôm hắn như vậy, yêu hắn như vậy.
Sau khi hôn xong, cả hai đều thở hổn hển.
Viêm đè ta xuống, cảm thấy thân thể ta có phản ứng nên không khỏi cười khẽ. Một
tay Viêm luồn vào áo ta, mang theo khiêu khích vô hạn. Ta đẩy nhẹ Viêm ra, lắc
đầu cự tuyệt. “Ta bị thương, không thấy toàn thân đều băng bó hay sao?”
“Vậy để ta ôm ngươi đi”. Viêm cười
trêu chọc, lại dường như nghĩ đến điều gì mà nói. “Trước đây đều là ta ôm ngươi…”
“Phải không?”. Ta nhìn trong mắt Viêm
có một tia né tránh, không khỏi bật cười. “Viêm, dù ta mất trí nhớ nhưng thói
quen cũng không thay đổi…”
“Đáng ghét!”. Viêm bực bội ngồi dậy,
trên mặt còn hiện ra ửng hồng. Ta mỉm cười ôm Viêm, cúi đầu tựa vào vai hắn mà
buồn cười. Thật ra ta cũng không biết trước đây rốt cuộc thế nào, chỉ là sự né
tránh của Viêm khiến ta đoán được mà thôi.
“Mấy ngày trước mạt tướng xúc phạm tới
Đại tướng quân, hôm nay đặc biệt đến thỉnh tội!”. Ngoài cửa vang lên một tiếng
nói quấy rầy vui vẻ giữa ta và Viêm, khiến ta có chút bất mãn. Ta ngẩng đầu thì
thấy Tiết Kính vẻ mặt đỏ bừng, chắc là hắn đã biết chuyện Thương Tuyết và ta.
“Không sao!”. Ta cười, nhưng lại nghĩ
đến một việc nên đột nhiên nghiêm túc. “Quên việc này đi, có điều không cho
ngươi làm bị thương Thương Tuyết. Dù ngươi có phải vì ta hay không, quân lệnh
cũng không thể làm trái. Những lời này ngươi phải ghi nhớ trong lòng”
“Vâng”. Thấy tay Viêm vẫn không chịu
yên ổn mà vuốt ve vạt áo ta, đầu Tiết Kính cúi thấp đến không thể thấp hơn, giọng
điệu lại trở nên yên tâm. Ta cười nhẹ, kéo tay Viêm ra, trừng hắn một cái, muốn
hắn yên ổn một chút.
“Lui xuống đi”. Ta mỉm cười nhìn Tiết
Kính, nhẹ nhàng phất tay lệnh cho hắn rời đi.
“Chờ đã”. Tiết Kính vừa đứng dậy đã bị
Viêm quát khẽ một tiếng nên hơi kinh hoảng. Trong nháy mắt hắn lại quỳ xuống,
hơi run rẩy.
“Tiết Kính, ngươi trái lệnh trẫm lén dụng
hình với người khác, dù xuất phát từ nguyên nhân nào cũng không thể tha thứ”.
Viêm sửa sang lại quần áo đứng dậy, vẻ mặt không cho phép người khác phản bác. “Niệm
tình ngươi lần đầu vi phạm, trẫm quyết định giáng ngươi một cấp, lại phạt nửa
năm bổng lộc”
“Tạ ơn bệ hạ”. Tiết Kính quỳ xuống, đầu
lại nhìn ta, muốn ta xin dùm cho hắn. Ta không nhìn tới Tiết Kính, chỉ nhắm mắt
lại nằm xuống. Thân thể còn hơi đau, vừa nãy có Viêm đỡ nhưng bây giờ lại thấy
mệt.
Tiết Kính, chẳng lẽ ngươi không biết
dù bệ hạ yêu ta nhưng hắn là đương kim hoàng thượng, là minh quân của Cửu Phượng
ư? Hắn có thể để ta chi phối hay sao?
“Lui xuống đi”. Viêm phất tay một cái,
cũng không để ý tới Tiết Kính nữa.
Bên tai truyền tới tiếng người rời đi,
ta mở mắt nhìn Viêm. “Đi rồi ư?”
“Ừ”. Viêm cười. “Sau khi chiếm được
Đông Tương chúng ta cũng nên trở về, Phong Hằng cũng sắp đến kinh thành rồi”
“Vệ Tương thì sao?”. Ta hỏi, nhưng
cũng tính toán rời đi.
“Để Lý Tiễn xem chừng. Chúng ta mang Thương
Tuyết đi rồi, không có hắn Vệ Tương cũng không có gì đáng sợ”. Viêm cởi áo
ngoài, quay về nằm xuống bên cạnh ta.
“Ngươi định làm gì Thương Tuyết bây giờ?”.
Ta chần chừ mở miệng, vốn không muốn hỏi nhưng vô tình đã hỏi.
“Chưa nghĩ ra”. Viêm hơi tức giận, rõ
ràng vì ta hỏi tới Thương Tuyết. “Ngươi rất quan tâm hắn sao?”
“Không phải”. Ta nhéo mũi Viêm. “Nhưng
ta có một cảm giác áy náy kì lạ với hắn”
Viêm không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn
ta, dường như muốn phát hiện gì đó bên trong đôi mắt của ta. Trong lòng ta
không vui, Viêm, chẳng lẽ ngươi không tin ta sao? Với cá tính của ta, nếu thật
sự có gì đó với Thương Tuyết, sao ta lại không nói rõ. Trên mặt lộ ra tức giận,
ta nhắm mắt lại xoay sang bên, không để ý tới Viêm nữa.
“Ôi…”. Phía sau truyền đến tiếng thở
dài khe khẽ, khiến ta không tự chủ được xoay người. Ta nhìn Viêm, trong lòng buồn
bã. Viêm thông minh lanh lợi như vậy, sao lại bất an về chuyện này như thế?
Ta ôm lấy Viêm, cười nói. “Lẽ nào đã
quên nhanh vậy sao, cả thiên hạ chỉ yêu duy nhất một người!”
Ta cảm giác được thân thể Viêm hơi run
lên. Hắn nhìn ta, trong mắt mang theo vui sướng và một chút uỷ khuất. Viêm ôm
chặt lấy ta, vùi đầu vào ngực ta. “Đã lâu không ngủ một giấc thật ngon rồi, đừng
nói nữa, ngủ thôi”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét