CHƯƠNG 90: THÔN XÓM SƠN DÃ!
“Lúc nào thì thương đội trở về?”. Thẩm
Thiên Lăng lại hỏi.
Trưởng thôn khổ sở nói. “Cái này không
chắc. Nếu đi đường thuận lợi thì hai ba tháng, nếu đi xa thì nửa năm mới về”
Thẩm Thiên Lăng sốt ruột hỏi. “Từ
trong núi ra ngoài phải mất bao lâu?”
“Một mình công tử nhất định không thể
ra được”. Trưởng thôn nói. “Chưa kể đường xá chồng chéo, có khi còn gặp thú dữ,
nếu là ngày giông tố thì cũng có nguy cơ lở đất. Gian nan dọc đường người bình
thường không có khả năng chống chọi, nếu không chúng ta cũng không ở đây cả đời”
Nếu vậy thì không được. Thẩm Thiên
Lăng nhìn Tần Thiếu Vũ hôn mê bất tỉnh, toàn thân đều luống cuống. Trưởng thôn
thấy vậy hảo tâm nói. “Nếu công tử không có việc gấp, có thể ở trong thôn chờ đại
ca bình phục, đến lúc đó ra khỏi núi cũng không muộn”
Ta chính là muốn ra khỏi núi tìm đại
phu! Thẩm Thiên Lăng khóc không ra nước mắt, quả thật không biết nói gì với hắn.
“Ta tìm người mang tới cho các ngươi một
ít chăn đệm và lương thực”. Trưởng thôn đứng dậy ra ngoài, cực kì nhiệt tình và
chất phác!
Thẩm Thiên Lăng dùng tay áo lau máu
trên mặt Tần Thiếu Vũ, cúi người ôm lấy hắn. “Ngươi không được xảy ra chuyện”
Ngón tay Tần Thiếu Vũ khẽ nhúc nhích.
“Ta ra khỏi núi tìm đại phu cho
ngươi”. Thẩm Thiên Lăng kề vào tai hắn nói. “Ta sẽ mau chóng dẫn ngươi về,
ngươi phải kiên trì chịu đựng”
Tần Thiếu Vũ miễn cưỡng mở mắt, ho
khan một tiếng.
“Ngươi đã tỉnh!”. Thẩm Thiên Lăng vô
cùng vui sướng.
Tần Thiếu Vũ yếu ớt cười cười. “Ta
không sao”
“Đã như vậy rồi còn bảo là không
sao!”. Mắt Thẩm Thiên Lăng đỏ bừng.
“Đỡ ta dậy”. Tần Thiếu Vũ nói.
“Dậy làm gì”. Thẩm Thiên Lăng nắm tay
hắn. “Nghỉ ngơi cho tốt đi”
“Điều dưỡng nội tức”. Chân mày Tần Thiếu
Vũ hơi nhíu lại. “Phượng Cửu Dạ đã luyện thành Diệt Hồn chưởng, ta phải bức độc
ra”
Thẩm Thiên Lăng vội vàng đỡ hắn dậy.
“Ngươi cho ta ăn thứ gì vậy?”. Tần Thiếu
Vũ thấy miệng hơi lạ. “Ngọt chết”
“Ta cũng không biết”. Thẩm Thiên Lăng
muốn khóc. “Trưởng thôn nói hắn là đại phu, ta còn chưa phản ứng kịp hắn đã đút
cho ngươi một lọ nước màu xanh, nói là có thể giải độ. Ta dùng sức vỗ lưng
ngươi, ngươi cũng không chịu nhổ ra”
Tần Thiếu Vũ cười cười. “Không sao,
hơi hữu dụng”
“Thật sao?”. Thẩm Thiên Lăng giật mình
mở to mắt.
Tần Thiếu Vũ gật đầu, nhắm mắt tựa ở đầu
giường nghỉ ngơi. Dù chỉ nói mấy câu, Thẩm Thiên Lăng cũng biết trong lòng hắn
buồn bực.
Thẩm Thiên Lăng ngồi bên giường, im lặng
nắm tay hắn.
“Là ta quá khinh địch”. Một lát sau, Tần
Thiếu Vũ lại nhìn Thẩm Thiên Lăng nói. “Mới trúng kế của Ma giáo”
“Vết thương của ngươi có liên quan gì
đến độc không?”. Thẩm Thiên Lăng hoàn toàn không có tâm trạng quản cái gì Ma giáo
hay không Ma giáo.
“Lúc trước Thiên Phong và Tiêu Triển
đánh gãy cánh một con chim báo tang, ta đã đoán được Phượng Cửu Dạ có thể sẽ
dùng cách này tấn công bạch đạo”. Tần Thiếu Vũ nói.
“Ừ”. Thẩm Thiên Lăng chỉnh tóc cho hắn.
“Đừng nghĩ nữa, dưỡng thân thể cho tốt quan trọng hơn, chuyện này không phải lỗi
của ngươi”. Chúng ta là người bị hại biết không!
“Là lỗi của ta”. Giọng Tần Thiếu Vũ tự
giễu. “Là ta ra lệnh cho Hoa Đường và tiểu Ngũ, nếu ngày nào đó Phượng Cửu Dạ
dùng chim báo tang đối phó bạch đạo thì bọn họ phải chạy tới hẻm núi ở ngoại ô
mai phục”
“Vì sao?”. Thẩm Thiên Lăng khó hiểu.
“Thiên Ổ Thuỷ trại ba mặt bị nước vây
quanh, một mặt là núi. Dưới tình huống trên trời đều là chim báo tang, sẽ không
ai lựa chọn chạy lên thuyền”. Tần Thiếu Vũ nói. “Nếu ta mang ngươi chạy trốn,
chỉ có thể chạy theo đường núi. Phượng Cửu Dạ sẽ đoán được mà nhất định chờ ta ở
đó”
Thẩm Thiên Lăng nhíu mày.
“Ta muốn dùng ngươi dụ Phượng Cửu Dạ
ra”. Giọng Tần Thiếu Vũ khàn khàn, rốt cuộc nói ra mục đích.
Thẩm Thiên Lăng: …
“Ta vốn nghĩ đến lúc đó sẽ có Hoa Đường
và Triệu Ngũ bảo vệ ngươi, ta có thể rảnh tay đối phó Phượng Cửu Dạ, lại không
ngờ hắn đã luyện thành ma công”. Tần Thiếu Vũ cười khổ. “Chưa đến được chỗ mai
phục thì đã trúng bẫy của Ma giáo”
Thấy môi hắn nứt nẻ, Thẩm Thiên Lăng đứng
dậy rót một chén nước.
“Có giận ta không?”. Tần Thiếu Vũ nhìn
hắn. “Là ta hại ngươi”
Thẩm Thiên Lăng lắc đầu.
Tần Thiếu Vũ thở dài. “Rõ ràng đang giận”
“Ta không giận ngươi dùng ta dụ Phượng
Cửu Dạ”. Thẩm Thiên Lăng đỏ mắt. “Ta giận ngươi vì sao không nói cho ta biết
trước”
Tần Thiếu Vũ: …
“Quên đi”. Thẩm Thiên Lăng lấy ly nước
ra khỏi tay hắn. “Chờ ngươi dưỡng thương xong rồi nói”
Tần Thiếu Vũ nói. “Ta còn chưa uống”
…
Thẩm Thiên Lăng yên lặng đưa cái chén
lại cho hắn.
Tần Thiếu Vũ vừa định đón lấy thì thấy
lồng ngực đau nhức, lại hộc ra một ngụm máu tươi.
“Ngươi sao vậy?”. Thẩm tiểu thụ gần
như bay mất hồn vía.
“Không sao”. Tần Thiếu Vũ khoát khoát
tay. “Dưỡng vài ngày là khoẻ thôi”
“Ngươi chắc chứ?”. Thẩm Thiên Lăng đỡ
hắn, nói năng lộn xộn. “Ta ra núi tìm đại phu giúp ngươi được không?”
“Heo”. Tần Thiếu Vũ yếu ớt nhéo nhéo mặt
hắn. “Thiên Phong ở phía trên vách đá vạn trượng, nếu ta quả thật có chuyện thì
còn chờ kịp đến lúc ngươi tìm đại phu đến sao?”
“Vậy bây giờ phải làm sao?”. Thẩm
Thiên Lăng cảm giác mình sắp khóc.
“Đừng sợ”. Tần Thiếu Vũ tựa lại vào
giường, giọng điệu chậm rãi. “Tự ta có thể bức độc, chỉ cần dùng nhiều thời
gian hơn mà thôi”
“Công tử… A, tỉnh rồi!”. Trưởng thôn dẫn
người mang chăn và muối gạo tới.
“Đa tạ”. Tần Thiếu Vũ áy náy cười với
hắn. “Quấy rầy rồi”
“Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi”. Trưởng
thôn rất sảng khoái. “Ta đã cho người hái thuốc làm thuốc giải độc. Về phần vết
thương trên vai ngươi, hiện tại đã ngừng chảy máu nên không cần gấp, đợi sau
khi tắm xong ta sẽ dùng kim vá lại cho ngươi!”
“Không cần đâu!”. Thẩm Thiên Lăng nghe
vậy lạnh sống lưng. “Có thuốc nào cầm máu không, chúng ta đắp lên là tốt rồi”.
Cũng không phải rách áo mà để cho ngươi tới vá!
Trưởng thôn cau mày nói. “Sao công tử
vẫn không chịu tin tưởng y thuật của ta?”
Trong lòng Thẩm Thiên Lăng đầy khổ sở,
vì cả phương pháp hành y lẫn lời nói của ngươi đều hoàn toàn không đáng tin a!
“Ngươi xem!”. Trưởng thôn tiện tay kéo
qua một thanh niên, cởi áo hắn ra chỉ vào trước ngực. “Mấy năm trước hắn không
biết tự lượng sức mình giành thức ăn với Thần điểu, kết quả ở đây thủng một lỗ
lớn, may là ta vá lại được!”
Thẩm Thiên Lăng bị vết sẹo to như miệng
chén kia doạ sợ, hơn nữa rõ ràng đã vá mấy năm trước, sao bây giờ vẫn còn lộ một
sợi chỉ lớn ra ngoài, thật doạ chết người!
Trưởng thôn còn đang tự khen mình.
“Nhìn qua giống như một đoá mẫu đơn”
“Quả thật không cần”. Trái tim Thẩm tiểu
thụ cũng muốn nứt ra. Nếu ngươi vá nam nhân của ta thành như vậy, ta phải liều
mạng với ngươi!
Trưởng thôn tiếc nuối thở dài, sau đó
miễn cưỡng nói. “Được rồi, ta mang một ít thảo dược tới”
“Cảm tạ”. Thẩm Thiên Lăng thở phào nhẹ
nhõm.
“Ta đi đun chút nước nóng”. Thanh niên
vừa kéo lại áo vừa chạy ra cửa.
“Còn chưa kịp hỏi tên hai vị là gì?”.
Trưởng thôn hỏi.
“Ta…”
“Ta là Ninh Hàn, hắn là Ninh Tinh”. Tần
Thiếu Vũ giành nói trước Thẩm Thiên Lăng.
Thẩm Thiên Lăng: …
Thật ra ta muốn nói Châu Nhuận Phát và
Châu Tinh Trì cơ.
“Ta là Điền Xứng Tả”. Trưởng thôn tự
giới thiệu.
Thẩm Thiên Lăng sửng sốt một chút, sao
lại có người lấy tên của chòm sao Thiên Xứng chứ.
“Nơi đây gọi là Điền gia thôn”. Trưởng
thôn tiếp tục hớn hở nói. “Lát nữa sẽ có người mang củi lửa và những thứ linh
tinh khác tới, các ngươi cứ nhận là được”
“Thật ngượng ngùng”. Thẩm Thiên Lăng
trên người không có gì đáng tiền, chỉ đành cởi ngọc bội xuống nói. “Hôm khác nếu
chúng ta ra ngoài được, sẽ đặc biệt đến hậu tạ”
Trưởng thôn xua tay cự tuyệt. “Các
ngươi do Thần điểu mang tới, đương nhiên là khách quý của chúng ta, sao có thể
lấy đồ được, mau cất đi”
“Không được”. Thẩm Thiên Lăng thật sự
không biết cảm ơn thế nào. “Coi như ngươi nhận để chúng ta yên tâm đi”
“Không cần không cần”. Trưởng thôn rất
cố chấp. “Nếu công tử còn như vậy ta sẽ giận đó”
Thẩm Thiên Lăng khó xử.
“Ta còn phải ra ngoài cầu mưa, không
thể tiếp tục ở lại”. Trưởng thôn xoay người ra ngoài.
Sau đó bầu trời liền giáng xuống một
tia sấm sét.
Trời mưa.
“Mưa rồi!”. Trong thôn nhất thời nổ
tung, nam nữ già trẻ gõ tô gõ chậu chạy khắp nơi chúc mừng, phút chốc náo nhiệt
không gì sánh được!
Trưởng thôn sửng sốt, một lát sau quay
đầu lại, dùng ánh mắt phấn khích nghẹn ngào khó tả thành lời nhìn Thẩm Thiên
Lăng.
Thẩm tiểu thụ yên lặng lùi về sau một
bước. “Ngươi ngươi ngươi khoẻ không?”. Đây là vẻ mặt kì quái gì chứ!
“Sau các ngươi không tới sớm một
chút!!!”. Trưởng thôn lệ rơi đầy mặt nắm tay hắn.
Thẩm Thiên Lăng cảm giác mình cũng sắp
khóc. Thật ra nếu có thể, chúng ta cả đời cũng không muốn tới.
“Đã nói Thần điểu sẽ không vô cớ mà
mang người tới mà!”. Trưởng thôn quả thật phấn khích đến phát run. “Mưa rồi!”
Thật ra trời mưa cũng không liên quan
đến bọn ta… Thẩm Thiên Lăng quay đầu dùng ánh mắt khổ sở nhìn Tần Thiếu Vũ.
“Điền đại ca quá khen”. Tần cung chủ
vô liêm sỉ chấp nhận chức năng cầu mưa của mình.
Thẩm tiểu thụ: …
Sao có thể quên mất rằng da mặt hắn rất
dày chứ!
“Hai vị công tử yên tâm, các ngươi cứ ở
đây!”. Trong mắt trưởng thôn tràn ngập mong đợi nồng nhiệt. “Nếu có thể ở cả đời
thì không thể tốt hơn được nữa!”
Thẩm Thiên Lăng cười gượng, không cần
phải vậy đâu.
“Không nói nữa, ta phải đi giục người
hái thuốc”. Trưởng thôn vui vẻ chạy ra ngoài.
Thẩm Thiên Lăng hơi >_<.
“Nước nóng đến đây!”. Một lát sau, mấy
thanh niên trai tráng mang một thùng nước nóng lớn tới, còn mang theo quần áo sạch
và một ít bột thuốc cầm máu.
“Đa tạ”. Thẩm Thiên Lăng cảm kích
không gì sánh được.
“Là chúng ta phải cảm ơn hai vị công tử”.
Mọi người đồng loạt phấn khích nói. “Đây là trận mưa đầu mùa của thôn chúng ta”
Thẩm Thiên Lăng: …
Thật ra không liên quan gì đến bọn ta
cả…
“Nếu công tử còn có gì cần, ba huynh đệ
chúng ta ở sát vách”. Thanh niên bị trưởng thôn vá thành một đoá hoa mẫu đơn
nói. “Gọi một tiếng là được!”
“Thật cảm ơn”. Thẩm Thiên Lăng thật sự
không biết nói gì, chỉ có thể cảm ơn liên tục. Sau khi tiễn ba người đi, Thẩm
Thiên Lăng đóng cửa phòng, ngồi bên giường dùng khăn ấm lau mặt cho Tần Thiếu
Vũ.
Tuy trên người Tần Thiếu Vũ có không
ít vết thương nhỏ, nhưng kể ra không phải chuyện gì lớn, chỉ có vết thương trên
vai phải nhìn rất đáng sợ, thậm chí có thể mơ hồ nhìn thấy xương trắng. Tuy đã
không chảy máu nữa, nhưng trong lòng Thẩm Thiên Lăng vẫn sợ hãi, viền mắt ửng đỏ.
“Ngoan, đừng sợ”. Tần Thiếu Vũ nói. “Đưa
bình thuốc cho ta xem một chút”
Thẩm Thiên Lăng đưa bình thuốc cho hắn.
Tần Thiếu Vũ để trước mũi ngửi ngửi,
chân mày hơi nhíu lại.
“Sao vậy?”. Thẩm Thiên Lăng khẩn
trương, chẳng lẽ có vấn đề ư?
“Là Thanh Đằng Tán thượng hạn, thánh vật
chữa thương”. Tần Thiếu Vũ đưa cái chai lại cho hắn. “Người trong võ lâm ai
cũng muốn, không ngờ lại có ở đây ”
“Thật sao?”. Thẩm Thiên Lăng vui mừng,
vội dùng băng vải sạch sẽ thay hắn băng bó vết thương.
“Cách thức rất thành thạo”. Tần Thiếu Vũ
cười nói. “Không ngờ Lăng nhi còn có bản lĩnh này”
Thẩm Thiên Lăng khựng lại. Thật ra vì
trước kia diễn qua thầy thuốc cho nên đã từng học, có điều lý do này khó có thể
nói ra, vì vậy hắn đỡ Tần Thiếu Vũ nằm xuống đầu giường, cầm một chậu nước nóng
tới. “Để ta gội đầu cho ngươi”
“Phu nhân thật đức hạnh”. Tần Thiếu Vũ
ho khan.
Đừng đùa vào lúc này chứ… Thẩm Thiên
Lăng vừa bực mình vừa buồn cười, nhẹ nhàng rửa vết máu trên tóc hắn, dùng tay
chà sát, sau khi mặc quần áo đàng hoàng mới đỡ Tần Thiếu Vũ nằm lại trên giường.
“Hơi chóng mặt”. Tần Thiếu Vũ nói. “Ta
thử điều dưỡng nội tức một chút”
“Ừ”. Thẩm Thiên Lăng cởi dây lưng. “Ta
đi tắm, không làm ồn tới ngươi”
Khoé miệng Tần Thiếu Vũ cong lên. “Ta
không điều dưỡng nội tức nữa, nhìn phu nhân tắm trước đã”
“Đừng quậy”. Thẩm Thiên Lăng dở khóc dở
cười. “Làm chính sự đi!”
Tần Thiếu Vũ cười, bóp bóp tay hắn, nhắm
mắt lại bắt đầu điều dưỡng nội tức.
Thẩm Thiên Lăng nhẹ tay nhẹ chân tắm rửa,
thay quần áo sạch sẽ thôn dân mang tới, tiện tay tìm một cây trâm gỗ vấn tóc,
khom lưng gom lại quần áo hai người cởi ra.
Một lát sau, Tần Thiếu Vũ thở phào một
cái, mở mắt nhìn hắn.
“Sao rồi?”. Thẩm Thiên Lăng ngồi bên
giường.
“Tâm mạch hơi tổn thương, chỉ có thể cố
hết sức tĩnh dưỡng”. Tần Thiếu Vũ nói. “Diệt Hồn chưởng là võ công tà môn ác độc
nhất trong võ lâm, bao nhiêu người dừng lại ở tầng thứ chín không thể đột phá,
chẳng biết Phượng Cửu Dạ dùng cách gì mà luyện thành nhanh như vậy”
“Trước hết đừng nghĩ tới Ma giáo”. Thẩm
Thiên Lăng đắp chăn cho hắn. “Nghỉ ngơi thật tốt đi, ta nấu cháo cho ngươi”
Tần Thiếu Vũ bật cười. “Ngươi có thể nấu
cháo sao?”
“Ta còn biết nhiều thứ lắm”. Thẩm Thiên
Lăng cúi người hôn nhẹ lên môi hắn. “Sau này sẽ nói cho ngươi biết”
Tần Thiếu Vũ cười khẽ gật đầu, nhắm mắt
nghỉ ngơi.
Hao tổn biết bao nhiêu tinh lực, cho
nên trong nháy mắt đã ngủ.
Thẩm Thiên Lăng đổ sạch nước trong
thùng tắm, sau đó xuống bếp nhìn một chút. Tuy điều kiện gian khổ, nhưng củi gạo
dầu muối vẫn không thiếu. Thẩm Thiên Lăng xắn tay áo ngồi xổm bên bếp lò, vươn
tay kéo củi ra.
“Công tử sao không gọi ta đến giúp?”.
Thanh niên sát vách mang hai xâu thịt xông khói tới.
“Ta làm được”. Thẩm Thiên Lăng cười cười
với hắn.
Nhờ đoàn làm phim ở kiếp trước mà Thẩm
Thiên Lăng đã học được không ít thứ ở thôn quê.
Thanh niên khen ngợi. “Hồi nãy mặt
công tử đầy máu, bây giờ rửa sạch nhìn thật đẹp!”
Thẩm Thiên Lăng: …
“Để ta làm cho”. Thanh niên thành thạo
đốt lò cho hắn.
“Đa tạ”. Thẩm Thiên Lăng ngồi xổm một
bên. “Ngươi tên gì?”
“Điền Tam”. Tên của thanh niên rất giản
dị, hắn hồ hởi nói. “Công tử quen biết Thần điểu sao?”
Thẩm Thiên Lăng: …
Thật ra cũng không quen biết.
“Thần điểu thật dữ”. Điền Tam rõ ràng
còn sợ hãi bởi vết sẹo lớn trên ngực mình.
“Sau này ta ra ngoài rồi, sẽ tìm cho
ngươi một đại phu”. Thẩm Thiên Lăng suy nghĩ một chút. “Ít nhất có thể giúp
ngươi may lại mà không lộ chỉ ra”
Điền Tam kinh ngạc nói. “Còn có người
có y thuật giỏi hơn trưởng thôn sao?”
Thẩm Thiên Lăng: “…Biết đâu sẽ có”
“Trưởng thôn là đại phu giỏi nhất trên
đời!”. Trong giọng Điền Tam tràn ngập tự hào.
“Ừ, đại ca của ta cũng nói hắn rất lợi
hại”. Thẩm Thiên Lăng đổ nước vào nồi. “Nhưng ta vẫn muốn giúp ngươi cắt bỏ sợi
chỉ”. Vẫn lộ ra bên ngoài, cảm giác kéo một cái sẽ nứt ra a, quả thật không dám
nghĩ.
Điền Tam hớn hở giúp hắn cắt thịt khô.
“Thần điểu vẫn luôn ở trong thôn
sao?”. Thẩm Thiên Lăng vừa vo gạo vừa tò mò hỏi.
“Cũng không phải”. Điền Tam nói. “Có
điều nó vẫn thường vào thôn tìm thức ăn, chắc là ở gần đây”
“Sao ngươi lại giành đồ ăn với nó?”.
Thẩm Thiên Lăng còn băn khoăn chuyện trưởng thôn nói.
Điền Tam khổ sở. “Sao ta dám giành đồ
với Thần điểu được. Mùa đông mấy năm trước ta đang treo thịt khô trên thang thì
Thần điểu đột nhiên xông tới cướp, ta chưa kịp phản ứng đã bị nó mổ một cái.
Thẩm Thiên Lăng: …
Thần điểu nghe có vẻ >_<.
“Ta đi làm việc, có điều nhị ca vẫn ở
nhà”. Điền Tam nói. “Công tử có gì thì cứ tìm hắn”
“Ừ”. Thẩm Thiên Lăng cười với hắn. “Cảm
ơn”
Tim Điền Tam đập loạn một chút, quay đầu
chạy ra ngoài. Rõ ràng là nam nhân, sao cười lên còn đẹp hơn nữ nhân nữa. Thật
không hợp lý!
Cháo thơm ngào ngạt được nấu xong, Thẩm
Thiên Lăng bưng khay vào nhà, nhẹ giọng đánh thức Tần Thiếu Vũ.
“Mới mơ được phân nửa”. Sắc mặt Tần
Thiếu Vũ vẫn tái nhợt, có điều tinh thần rất tốt.
“Mơ thấy gì?”. Thẩm Thiên Lăng đỡ hắn
dậy. “Ăn xong rồi mơ tiếp”
“Không cho ngươi biết”. Tần Thiếu Vũ tựa
ở đầu giường.
Thẩm Thiên Lăng thổi nguội một muỗng
cháo đút cho hắn. “Nhất định là một giấc mơ rất bỉ ổi”
Tần Thiếu Vũ bật cười, nuốt cháo xuống.
“Không ngờ ngươi đúng là biết nấu ăn”
“Ta cũng không ngốc đến mức một bát
cháo cũng không nấu được”. Thẩm Thiên Lăng tiếp tục đút cho hắn. “Không biết đại
ca thế nào rồi”
“Dù đánh không thắng nhưng sẽ không
thương vong quá lớn”. Tần Thiếu Vũ nói. “Đừng lo”
“Lo lắng cũng không ích lợi gì”. Thẩm
Thiên Lăng thở dài, đút cho hắn một đũa thịt khô. “Ngươi mau khoẻ lên mới là
quan trọng nhất”
“Không được nhíu mày”. Tần Thiếu Vũ vỗ
vỗ hắn. “Chúng ta đại nạn không chết, nhất định sẽ hạnh phúc đến cuối đời,
ngươi tin không?”
“Ừ”. Thẩm Thiên Lăng cong khoé miệng.
“Ta tin!”
Bầu trời vang lên tiếng sấm sét ầm ầm,
trong viện đột nhiên có tiếng kêu. Thẩm Thiên Lăng tò mò mở cửa phòng, một cục
bông bảy màu ướt nhẹp lăn vào, rũ rũ cơ thể mở mắt, tròn vo ục ịch.
Tần Thiếu Vũ cười ra tiếng. “Thật giống
ngươi”
Thẩm Thiên Lăng không nói gì nhìn hắn
một cái, ngồi xổm xuống chọt chọt Cục Bông. “Tiểu Thần điểu ư?”
Mắt Cục Bông như đậu đen, há mỏ kêu
chiếp chiếp.
Thẩm Thiên Lăng lấy miếng cháo cho nó.
Cục Bông xì xụp ăn sạch, sau đó nhảy đến
góc tường bắt đầu ngủ.
“Hoá ra Thần điểu lúc nhỏ lại nhỏ như
vậy”. Thẩm Thiên Lăng sờ sờ lông nó. “Còn nhỏ hơn cả vịt”
“Chắc bị lạc chim lớn”. Tần Thiếu Vũ
nói. “Ít nhiều gì cũng cứu mạng chúng ta, nuôi đi”
“Nuôi ngươi còn không nổi, biết lấy gì
nuôi nó?”. Thẩm Thiên Lăng thở dài. “Ăn nhờ ở đậu người khác, sao có thể lấy đồ
của người ta nuôi chim được”
Vừa dứt lời, trưởng thôn đã nhiệt tình
mang theo một giỏ đào mật và dược thảo xanh biếc vào phòng.
Thẩm Thiên Lăng vội lấy khăn cho hắn
lau mặt, nhưng trưởng thôn đã xua tay cự tuyệt. “Vất vả lắm mới mưa, không nỡ
lau!”
Thẩm Thiên Lăng: …
Sẽ cảm lạnh đó…
“Đây là trái cây mới hái, vội mang đến
cho hai vị ăn”. Trưởng thôn nói. “Dược thảo cũng mới, mỗi ngày lấy bảy tám cây,
thêm ba chén nước, sau nửa canh giờ thì đổ hết đi”
“A?”. Thẩm Thiên Lăng sửng sốt, đây là
phương pháp kì quái gì vậy.
“Sau đó lấy bã thuốc thoa lên vết
thương”. Trưởng thôn tiếp tục nói.
Thẩm Thiên Lăng thở phào nhẹ nhõm, lúc
nói đừng dừng lại nửa chừng chứ!
“A!!!”. Trưởng thôn mang tên chòm sao
Thiên Xứng cực kì kinh ngạc.
“Sao vậy?”. Thẩm Thiên Lăng sợ hết hồn.
“Thần thần thần thần thần… điểu!”. Trưởng
thôn chỉ thẳng vào Cục Bông đang chíp chíp trong góc tường, vẻ mặt hệt như nhìn
thấy người ngoài hành tinh Avatar!
Thẩm Thiên Lăng gật đầu. “Hồi nãy ta mở
cửa thì nó tự chạy vào”
“Tự chạy vào?”. Trưởng thôn sợ ngây
người!
Thẩm Thiên Lăng bị hắn làm cho nổi da
gà. “Có gì không đúng sao?”
“Thần thần thần thần điểu trăm năm mới
sinh được một quả trứng!”. Trưởng thôn tiếp tục phấn khích nói. “Bình thường
không ai có thể… có thể… có thế nhìn thấy!”
Thẩm Thiên Lăng nghe phát mệt.
“Quả nhiên là thần tiên!”. Trưởng thôn
mãnh liệt vái chào!
Thẩm Thiên Lăng dở khóc dở cười, vội
ngăn lại hắn.
“Nếu công tử có thể để tiểu thần điểu ở
lại trong thôn thì không thể tốt hơn được nữa!”. Đáy mắt trưởng thôn đầy mong đợi.
Thẩm Thiên Lăng >_< nói. “Ta
cũng không thể ép buộc nó”
Trưởng thôn nhất thời lộ ra vẻ mặt “ôi
chao thật thất vọng”.
Thẩm Thiên Lăng không nói nổi, chỉ là
một con chim bảy màu ăn nhiều mà thôi!
“Dù thế nào đi nữa, xin công tử cố hết
sức giữ nó lại”. Trưởng thôn chưa từ bỏ ý định mà nói. “Gà vịt thịt cá, công tử
muốn cái gì cứ nói!”
Thẩm Thiên Lăng ngăn lại. “Không cần
đâu, có cơm rau dưa là tốt rồi”
“Thần điểu sao có thể ăn cơm rau dưa?”.
Trưởng thôn rất nghiêm túc.
Thẩm Thiên Lăng: …
Ta tưởng ngươi cho ta ăn!
“Chiếp chiếp!”. Cục Bông lười biếng đá
đá chân, chắc thấy trên đất hơi lạnh nên lảo đảo nhảy lên giường Tần Thiếu Vũ,
cuộn trong lòng hắn, tiếp tục ngủ vù vù.
Tần cung chủ bật cười, vươn tay cọ cọ
lông tơ trên cổ nó.
Cục Bông lười biếng lắc lắc, cố gắng
duỗi móng vuốt ra.
Cực kì MOE!
“Ta phải đi nói với các thôn dân!”.
Trưởng thôn quả quyết chạy ra ngoài.
Thẩm Thiên Lăng: …
Ta ta ta còn chưa đồng ý nuôi nó mà!
“Xem ra ngươi không thể không nuôi”. Tần
Thiếu Vũ cười khẽ.
“Rất giống với con gà đen lúc trước ở
Nhật Nguyệt sơn trang”. Thẩm Thiên Lăng ngồi xổm bên giường xem nó.
“Chỉ giống thôi”. Tần Thiếu Vũ lật Cục
Bông lên. “Gà đen không có cái này”
Trên cái bụng vàng nhạt có bảy đường
màu đen.
“Cho nên nó là con gì?”. Thẩm Thiên
Lăng hỏi.
Tần Thiếu Vũ nhướn đuôi mày. “Chắc là
phượng hoàng”
Thẩm Thiên Lăng hơi choáng váng.
Cái tình tiết huyền huyễn này a…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét