Thứ Sáu, 27 tháng 6, 2014

GIANG HỒ KÌ BA 125

CHƯƠNG 125: THẨM TIỂU THỤ RẤT LO CHO GIA ĐÌNH!
          Giống như dân chúng nói, Lý phủ quả thật rất lớn, thậm chí nơi dành cho khách cũng là căn lầu ba tầng, lan can chạm trổ, cực kì nguy nga lộng lẫy!
          “Hoá Lý Thiết Thủ giàu như vậy”. Thẩm Thiên Lăng chạy hết một vòng trong phòng ngủ, sau đó chậc lưỡi cảm thán. “Chả trách có năng lực chuộc thân cho đầu bảng sông Tần Hoài”    
          “Dù nàng là ca cơ đệ nhất sông Tần Hoài, nhưng cũng chỉ là một nữ tử lưu lạc mà thôi, nếu nói về tiền tài, đa số môn phái trên giang hồ đều có thể chuộc nàng ra”. Tần Thiếu Vũ nói. “Không liên quan đến tiền bạc”
          “Chẳng lẽ ngươi cũng muốn chuộc sao?”. Thẩm tiểu thụ híp mắt lại.
          Tần Thiếu Vũ bị hắn chọc cười. “Trong nhà có một bình dấm chua, sao ta dám”
          Vậy mới được! Thẩm Thiên Lăng tự rót trà cho mình. “Nếu vậy chẳng phải năm ấy có rất nhiều người muốn chuộc nàng ư?”
          “Không có”. Tần Thiếu Vũ lắc đầu.
          “Vì sao?”. Thẩm Thiên Lăng nghe vậy khó hiểu. Lẽ ra phải có nhiều người xếp hàng giành mỹ nhân chứ!
          “Đã là ca cơ đệ nhất, dân chúng bình thường đương nhiên không có cơ hội quen biết. Những người thường vây quanh nàng nếu không phải là phú hộ thì cũng là công tử nhà giàu, xa một chút không chừng còn có vương tôn quý tộc”. Tần Thiếu Vũ nói. “Bình thường chỉ gặp dịp thì chơi mà tìm vui thôi, nếu thật sự chuộc nàng ra, tất nhiên sẽ khiến những người còn lại không vui. Vì một ca cơ mà đắc tội nhiều người chức lớn, loại chuyện lỗ vốn này không mấy ai muốn làm”
          Thẩm Thiên Lăng thở dài, tình người lúc nóng lúc lạnh, cô nương kia cũng thật đáng thương.
          “Năm ấy nghe nói Lý Thiết Thủ chịu chuộc nàng về nhà, ta còn tưởng xuất phát từ chân tình”. Tần Thiếu Vũ nói. “Có điều nhìn lại thì tám chín phần là có dự định từ sớm”
          “Chúng ta có thể nhìn thấy nàng không?”. Thẩm Thiên Lăng hơi ngạc nhiên.
          “Đương nhiên”. Tần Thiếu Vũ nhéo mũi hắn. “Dù bình thường không thể thấy, luận võ chọn rể cũng sẽ thấy”
          “Tiểu Ngũ thì sao?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi. “Định tra thế nào?”
          “Từ chỗ Đoạn Bạch Nguyệt”. Tần Thiếu Vũ nói. “Nếu hắn bắt tiểu Ngũ thật thì ta cũng không lo lắng”
          “Nhưng ngươi đã nói huynh đệ bọn họ xích mích với nhau”. Thẩm Thiên Lăng khó hiểu.
          “Dù sao cũng là máu mủ tình thâm”. Tần Thiếu Vũ nói. “Năm đó tiểu Ngũ không ủng hộ cách làm việc của Đoạn Bạch Nguyệt nên mới tức giận bỏ nhà đi. Những năm gần đây Miêu Cương vương phái không ít người đến tìm tiểu Ngũ, có điều bị hắn cự tuyệt mà thôi”
          “Cho nên lỡ ngày nào đó tiểu Ngũ bị thuyết phục thì hắn sẽ trở lại Miêu Cương ư?”. Thẩm Thiên Lăng cau mày.
          “Sao thế, không nỡ ư?”. Tần Thiếu Vũ xoa xoa mi tâm cho Thẩm Thiên Lăng.
          “Không nỡ là một chuyện, nhưng ta lo lắng chuyện khác biết không! Thẩm Thiên Lăng nghiêm túc nhìn nam nhân của hắn. “Nếu tiểu Ngũ đi thì Tả hộ pháp cũng đi theo!”
          “Đương nhiên”. Tần Thiếu Vũ gật đầu. “Hai người bọn họ sớm muộn gì cũng thành thân”
          “Cho nên Truy Ảnh cung sẽ không có người!”. Đây mới là trọng điểm biết không. Vẻ mặt Thẩm tiểu thụ cực kì nghiêm túc!
          Tần Thiếu Vũ cười ra tiếng.
          “Cười cái rắm!”. Thẩm Thiên Lăng giận. “Có gì đáng cười đâu!”. Rõ ràng là vấn đề thực tế, vả lại rất nghiêm trọng!
          “Phu nhân thật tính toán sâu xa”. Tần Thiếu Vũ ôm Thẩm Thiên Lăng hôn một cái. “Thay ta lo xa như vậy”
          Thẩm Thiên Lăng: …
          Thật ra cũng không lo xa lắm!
          Nếu chuyện này có thể thuận lợi giải quyết, Tả hộ pháp và tiểu Ngũ nhất định sẽ phát hiện chân tình trong lúc hoạn nạn, không chừng sẽ thành thân ngay lập tức. Nếu lúc đó Đoạn Bạch Nguyệt ở bên cạnh khóc ròng, vô cùng đau khổ, phu thê bọn họ rất có thể sẽ cùng nhau quay về Miêu Cương biết không! Diêu Khiêm đã không thể quay lại, Phạm Nghiêm nhất thời chắc cũng không, nếu Tả hộ pháp và tiểu Ngũ cũng đi thì Truy Ảnh cung sẽ không còn ai cả!
          Vấn đề này quả thật không thể nghiêm trọng hơn được nữa!
          “Ngươi xem”. Thẩm Thiên Lăng ngồi trên bàn phân tích hậu quả. “Tất cả mọi người đi rồi, ngươi sẽ biến thành Tư lệnh cô đơn!” (Quang Can Tư Lệnh - Guang gan si ling – Nghĩa đen: vị tướng không có binh lính, thuộc hạ. Nghĩa bóng: cô đơn một mình, không có bất kỳ người nào giúp đỡ ~)
          “Thì sao?”. Tần Thiếu Vũ tuy không hiểu “tư lệnh” có nghĩa là gì, nhưng miễn cưỡng hiểu được chữ “cô đơn”.
          “Cho nên ngươi phải một mình làm tất cả mọi thứ!”. Thẩm Thiên Lăng dùng hai tay lắc lắc vai hắn. “Từ chuyện lớn như nghị quyết trên giang hồ, đến chuyện nhỏ như mua một cây chổi ở Truy Ảnh cung, ngươi cũng phải tự quyết định”
          “Ừ”. Tần Thiếu Vũ gật đầu.
          “Cuộc đời sẽ mất đi rất nhiều thú vui”. Thẩm Thiên Lăng hơi buồn bã.
          “Sợ sau này ta sẽ không có nhiều thời gian bên ngươi ư?”. Tần Thiếu Vũ đối mặt với Thẩm Thiên Lăng.
          “Thiếu hiệp ngươi nghĩ nhiều rồi”. Thẩm Thiên Lăng bình tĩnh nói. “Ta chỉ sợ đến lúc đó ngươi quá mệt, ta phải chăm sóc cho ngươi thôi”
          “Có thể mỗi ngày nằm trên giường cho Lăng nhi chăm sóc, xem như là một việc may mắn”. Tần Thiếu Vũ cong khoé miệng.
          Ngươi còn biết đến thứ gì khác không! Thẩm tiểu thụ thầm giận dữ, sau đó hết sức vô tình nói. “Đừng nói nhảm, nếu ngươi bị bệnh, ta sẽ gói ghém tiền bạc về Nhật Nguyệt sơn trang”. Còn nhớ đến việc gói ghém tiền bạc, rất xứng đáng được khen ngợi!
          Tần Thiếu Vũ lắc đầu cười, ôm Thẩm Thiên Lăng hung hăng hôn một chút.
          Ô… Thẩm Thiên Lăng ôm cổ Tần Thiếu Vũ, rất phối hợp, sau khi hôn xong thì bình tĩnh lau miệng. “Chúng ta tiếp tục thảo luận vấn đề lúc trước”. Đừng có mà lần nào cũng dùng kĩ xảo hèn hạ này đánh trống lảng, ta sẽ không nhân nhượng đâu!
          “Nếu bọn họ đi, ta đương nhiên không nỡ”. Tần Thiếu Vũ nói. “Nhưng không thể ép bọn họ ở lại”
          “Ta biết”. Thẩm Thiên Lăng rầu rĩ. Ta chỉ không muốn ngươi quá mệt mỏi mà thôi.
          “Không có vị trí nào dành riêng cho một người”. Tần Thiếu Vũ xoa đầu Thẩm Thiên Lăng. “Nếu Hoa Đường đi, đương nhiên sẽ có Tả hộ pháp mới”
          “Nhưng lời nói và thực tế là hai chuyện khác nhau”. Thẩm Thiên Lăng nhìn Tần Thiếu Vũ. “Trong lòng nhất định cũng khổ sở”
          “Khổ sở cũng phải buông tay”. Tần Thiếu Vũ ôm hắn vào lòng. “Huống hồ với ta mà nói, trên đời này người duy nhất không thể thay thế được chỉ có mình ngươi”
          Thẩm Thiên Lăng: …
          Đang êm đẹp sao lại đột nhiên quay về chuyện tình yêu rồi, vừa nãy rõ ràng đang nói chuyện nghiêm túc mà!
          “Đi thôi”. Tần Thiếu Vũ ôm Thẩm Thiên Lăng ra khỏi bàn. “Chúng ta ra ngoài đi dạo”
          “Có cần gọi Diệp đại ca không?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.
          “Gọi hắn làm chi?”. Tần cung chủ cực kì trắng trợn thuyết minh cái gì là trọng sắc khinh bạn. “Chúng ta đừng để ý đến hắn”
          “Nhưng Cục Bông đang ở chỗ Diệp đại ca”. Thẩm Thiên Lăng nhắc nhở.
          Tần Thiếu Vũ nói. “Vậy thì càng không cần gọi”
          Thẩm Thiên Lăng: …
          Tình cha con đâu rồi?
          “Chíp!”. Cục Bông đứng trên lan can lầu ba, trơ mắt nhìn Tần Thiếu Vũ và Thẩm Thiên Lăng ra ngoài, vì vậy hơi sốt ruột, xoè ra đôi cánh ngắn ngủn muốn bay xuống!
          “Không được”. Diệp Cẩn nắm cổ nó lại.
          Cục Bông buồn phiền đá đá chân.
          Diệp Cẩn ôm nó vào phòng, mở gói thuốc giúp nó xử lý vết thương trên móng vuốt - Lúc trước chạy lung tung ở quán trọ, không cẩn thận đá vào một tảng đá, cho nên có chút thương tích.
          “Chíp chíp!”. Chợt thấy một cây ngân châm, Cục Bông ra sức giãy dụa.
          Diệp Cẩn bất đắc dĩ thở dài, nói vọng ra cửa. “Ai tới giúp ta một chút”
          “Cốc chủ có việc gì sao?”. Ám vệ Truy Ảnh cung rất tích cực, kết quả bị ám vệ Nhật Nguyệt sơn trang chặn ngoài cửa.
          Ám vệ Truy Ảnh cung: …
          Đúng là hết thuốc chữa mà!
          “Đại thiếu gia đã dặn bọn ta ven đường phải chăm sóc tốt Diệp cốc chủ”. Ám vệ Nhật Nguyệt sơn trang lạnh lùng giải thích.
          “Vậy các ngươi mau đi chăm sóc Diệp cốc chủ, cản đường chúng ta làm gì?”. Ám vệ Truy Ảnh cung vòng qua bọn họ vào trong. “Chúng ta phải đi chăm sóc Thiếu cung chủ”
          Ám vệ Nhật Nguyệt sơn trang: …
          “Chíp!”. Cục Bông nhìn thấy cứu tinh, càng giãy dụa mạnh hơn.
          Ám vệ tức khắc tan nát cõi lòng, vội ôm Thiếu cung chủ vào lòng.
          Cục Bông ngoan ngoãn co lại thành một quả cầu, nhanh trí giấu móng vuốt đi.
          “Ôm chặt, đừng cho nó lộn xộn”. Diệp Cẩn không hề thương tình chút nào, dùng sức kéo móng vuốt ra ngoài.
          “Chíp!”. Trong mắt Cục Bông đầy bi thương.
          Ám vệ cực kì đau lòng, tình cảm tràn trề!
          Thiếu cung chủ nhà ta thật đáng thương!
          Ám vệ Nhật Nguyệt sơn trang vẻ mặt vô cảm đứng bên cạnh, tâm trạng rất phức tạp.
          Tiểu công tử nhà ta quả thật phải gả đến môn phái kì quái này sao?
          Quả thật là một đám não tàn.
          “Chíp!”. Móng vuốt bị ngân châm đâm vào, Cục Bông vô lực kêu một tiếng, sau đó chậm rãi nhắm đôi mắt hạt đậu, ngay cả đầu cũng nghiêng sang bên.
          “A A A!”. Ám vệ quá sợ hãi. “Diệp cốc chủ, Thiếu cung chủ nhà ta đã hôn mê!”
          Diệp Cẩn: …
          “Bây giờ phải làm sao?”. Ám vệ vô cùng sốt ruột.
          Diệp Cẩn móc một bao hạt dưa ra lắc lắc.
          Thân thể Cục Bông run lên!
          Ám vệ: …
          Diệp Cẩn lại móc ra một miếng khô bò quơ quơ xung quanh nó.
          Cục Bông quyết đoán mở mắt, rướn cổ há mỏ ra.
          Ám vệ đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, sau đó kiêu ngạo ưỡn ngực.
          Thiếu cung chủ nhà ta lại còn biết giả vờ, thật tuyệt vời!
          Dưới sự cám dỗ của khô bò, Cục Bông đành phải không cam lòng chấp nhận trị liệu, móng vuốt bên trái bị quấn băng, nhìn cực kì đáng thương.
          “Cho nó ngủ chút đi”. Diệp Cẩn nói. “Không có việc gì lớn, bốn năm ngày sau sẽ khỏi”
          “Không thể nhìn Thiếu cung chủ thêm một lát ư?”. Ám vệ Truy Ảnh cung tỏ ra không muốn.
          Ám vệ Nhật Nguyệt sơn trang vô cảm kéo bọn họ ra ngoài.
          Trên đời sao lại có người nhiều chuyện như vậy chứ! Ám vệ Truy Ảnh cung quả thật khó hiểu. Chúng ta phải ở bên Thiếu cung chủ, có liên quan gì tới bọn họ đâu?
          “Hay là chúng ta tìm một ít thức ăn ngon cho Thiếu cung chủ đi?”. Có người đề nghị.
          “Được!”. Những người còn lại đồng loạt phụ hoạ, nhanh trí đề nghị. “Chúng ta xuống bếp của Lý phủ mà trộm”
          Diệp Cẩn ở trong phòng hết nói nổi, vì sao các ngươi không nghĩ tới việc ra ngoài mua chứ?
          Mở miệng ngậm miệng đều là trộm, rốt cuộc có còn là danh môn chính phái không?
          “Trộm?”. Ám vệ Nhật Nguyệt sơn trang cũng tỏ ra khinh bỉ. “Coi chừng bị Tần cung chủ biết”
          “Bị cung chủ biết thì sao?”. Ám vệ Truy Ảnh cung bối rối. “Cung chủ dạy chúng ta phải tiết kiếm, nếu không cần xài tiền thì tuyệt đối không xài tiền”
          Ám vệ Nhật Nguyệt sơn trang: …
          “Không chừng cung chủ còn thưởng cho chúng ta”. Ám vệ Truy Ảnh cung rất chắc chắn.
          Ám vệ Nhật Nguyệt sơn trang quyết đoán xoay người rời đi.
          Cơ bản không thể nói chuyện với những người như thế.
          “Hoa viên lớn quá”. Thẩm Thiên Lăng nắm tay Tần Thiếu Vũ đi trong hoa viên Lý phủ, đi mãi mà chưa thấy hết.
          “Dùng trận bát quái nên mới thấy lớn”. Tần Thiếu Vũ nói. “Thật ra chúng ta vừa đi qua rất nhiều con đường trùng nhau”
          “Thật ư?”. Thẩm Thiên Lăng giật mình.
          “Đương nhiên”. Tần Thiếu Vũ nhéo mũi hắn. “Nếu không thì ta chứng minh cho ngươi xem nhé?”
          “Chứng minh thế nào?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.
          Tần Thiếu Vũ ôm eo hắn bay lên một toà lầu. Phạm vi bên dưới rất trống trải, Thẩm Thiên Lăng vịn lan can nhìn xuống, phát hiện vườn hoa vừa rồi không lớn lắm, thậm chí nhìn qua là thấy hết toàn bộ.
          “Ngay cả một vườn hoa cũng quái lạ như vậy, Lý Thiết Thủ tám chín phần không phải người hiền lành”. Tần Thiếu Vũ ôm hắn trở xuống đất.
          “Không thể nói như vậy được”. Thẩm Thiên Lăng nói. “Trong Quỳnh Hoa cốc của Diệp đại ca cũng có rất nhiều cơ quan”. Lẽ nào ngươi nói hắn không phải người tốt ư? Đại ca của ta sẽ đánh chết ngươi!
          “Dù là cơ quan, nhưng bản chất không giống vậy”. Tần Thiếu Vũ nói. “Trận bát quái ở đây lộ ra tử khí”
          Thẩm Thiên Lăng giật mình. “Ngươi cảm giác được sao?”
          “Đạo giáo chia làm hai phe chính tà”. Tần Thiếu Vũ nói. “Nếu ngươi muốn biết, sau này ta sẽ dạy cho ngươi”
          “Cho nên ngươi nói Lý Thiết Thủ không phải là người tốt ư?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.
          “Tốt xấu cũng chưa biết, có điều nhất định không đáng để giao thiệp”. Tần Thiếu Vũ nói. “Hoan Thiên trại xem như là một môn phái có tên tuổi trên giang hồ, nhưng lúc Thiên Ổ Thuỷ trại xảy ra chuyện thì lại cố ý đóng cửa, chuyện như vậy cũng làm được”
          “Miêu Cương vương đồng ý làm thông gia với hắn ư?”. Thẩm Thiên Lăng cau mày.
          “Dựa theo dã tâm và tính cao ngạo của Đoạn Bạch Nguyệt, lẽ ra sẽ không dính dáng đến hạng người tham sống sợ chết này mới đúng”. Tần Thiếu Vũ nói. “Ta cũng không biết vì sao lần này hắn lại hạ thấp bản thân mà tham gia luận võ chọn rể”
          “Tám chín phần là Lý Thiết Thủ có thứ gì đó hắn muốn, hai bên dùng việc thông gia để đạt được cái mình muốn”. Thẩm Thiên Lăng nói. “Ngươi nói Đoạn Bạch Nguyệt rất có dã tâm, lẽ nào Lý Thiết Thủ có thể giúp hắn khởi binh?”
          “Thông minh lắm”. Tần Thiếu Vũ búng đầu Thẩm Thiên Lăng. “Ta thích ngươi như vậy, đối với ta thì như cái bánh bao trắng, đối với người khác thì rất có đầu óc”
          Thẩm Thiên Lăng: …
          Quả thật giống như ngươi nói sao?
          Hơn nữa nếu khen người ta thì phải dùng tờ giấy trắng chứ, nếu không thì hoa tuyết cũng được!
          Ngươi mới giống bánh bao!
          Cả nhà ngươi đều là bánh bao!
          “Thật ra mà nói ta không có hứng thú với giao dịch giữa bọn họ”. Tần Thiếu Vũ nói. “Tiểu Ngũ và hàn độc của ngươi mới là chuyện ta quan tâm nhất”
          “Thế nhưng nếu bọn họ làm phản thì chẳng lẽ không phải chuyện lớn sao?”. Thẩm Thiên Lăng hạ giọng.
          “Tây Bắc, Tây Nam, Đông Bắc, có biên giới nào mà bình yên đâu?”. Tần Thiếu Vũ nói. “Hoàng thượng nếu có bản lĩnh, đương nhiên có thể nắm được chính quyền. Nếu không có bản lĩnh, chúng ta lo lắng thì có ích gì?”
          Thẩm Thiên Lăng: …
          Thiếu hiệp, ngươi nói vậy sẽ bị chặt đầu đó.
          Có tính tự giác của xã hội phong kiến chút đi!
          “Về thôi”. Tần Thiếu Vũ bóp bóp mặt hắn. “Uống chén trà nghỉ ngơi một chút, buổi tối Lý Thiết Thủ sẽ mở tiệc, nhớ giả bộ suy yếu một chút”       
          “Hiểu rồi!”. Thẩm Thiên Lăng nắm tay hắn quay về.
          Giả bộ bệnh thì mọi người mới có cớ tiếp tục ở đây, trách nhiệm thật nặng nề!
          “Cung chủ”. Ám vệ canh giữ trong sân. “Chúng ta đang định đi tìm ngươi”
          “Có việc gì sao?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
          Ám vệ gật đầu. “Hồi nãy chúng ta xuống bếp định trộm đồ ăn cho Thiếu cung chủ”
          Thẩm Thiên Lăng: …
          Đừng nói là các ngươi bị tóm nhé!
          Quả thật không thể mất mặt hơn được nữa!
          “Sau đó thì sao?”. Tần Thiếu Vũ nhướn mi.
          “Sau đó thì phát hiện hai người này đang lén lút ra hậu viện”. Ám vệ vứt hai kẻ bị trói thành bánh chưng xuống trước mặt Tần Thiếu Vũ.
          Ta Văn Hàn biết mình đuối lý, cúi thấp đầu. Tiễn Tam chột dạ nhìn Tần Thiếu Vũ. “Chúng ta muốn tìm cơ hội, xem có thể nhìn thấy tiểu thư không”
          Tần Thiếu Vũ lạnh lùng nhìn hai người.
          “Ta muốn gặp tiểu thư”. Tạ Văn Hàn cắn răng nói. “Cung chủ muốn tính toán thì cứ tính với ta”
          “Dẫn bọn hắn vào phòng”. Tần Thiếu Vũ mang Thẩm Thiên Lăng vào trong.
          Ám vệ xách hai người vào.
          Cửa phòng bị đóng lại, trong phòng tức khắc tối xuống, Tần Thiếu Vũ ngồi lên ghế, vẻ mặt không chút biểu cảm.
          Tạ Văn Hàn và Tiễn Tam đưa mắt nhìn nhau, rõ ràng trong lòng đều sợ hãi.
          “Ngươi có biết nếu hôm nay bị phát hiện, sẽ có hậu quả gì không?”. Tần Thiếu Vũ lạnh nhạt hỏi.
          “Nhưng bọn ta đã dịch dung, cho nên…”. Tiễn Tam còn chưa nói hết câu thì đã bị Tần Thiếu Vũ vung chưởng bay đến góc tường, ôm ngực một hồi lâu không đứng dậy nổi.
          Thẩm Thiên Lăng giật giật ống tay áo của Tần Thiếu Vũ, ý bảo hắn bình tĩnh một chút.
          “Tha cho các ngươi lần này là vì nể mặt Đỗ Tranh”. Ánh mắt Tần Thiếu Vũ lạnh lùng. “Vì mong muốn của bản thân mà không để ý an nguy của huynh đệ, nếu là người của Truy Ảnh cung thì chỉ có một con đường chết”
          Tạ Văn Hàn cúi đầu thấp đến mức không thể thấp hơn.
          “Có hai lựa chọn”. Tần Thiếu Vũ lạnh lùng nói. “Ở lại đây, tất cả mọi chuyện nghe ta chỉ huy, hoặc tức khắc rời khỏi Hoan Thiên trại. Các ngươi tự chọn đi”
          “Chúng ta ở lại”. Tiễn Tam ngồi sát góc tường, ôm ngực ho khan.
          “Muốn ở lại cũng được”. Tần Thiếu Vũ đứng dậy ra ngoài. “Chuyện thế này, đừng để phát sinh lần nữa”
          “Đa tạ cung chủ”. Giọng Tạ Văn Hàn rất thấp.
          Thẩm Thiên Lăng cũng theo Tần Thiếu Vũ ra ngoài, cẩn thận nhìn hắn.     
          “Sao vậy?”. Tần Thiếu Vũ nhéo má Thẩm Thiên Lăng, dắt tay hắn vào phòng ngủ.
          “Ta chưa từng thấy qua ngươi tức giận như vậy”. Thẩm Thiên Lăng rót chén trà cho hắn.
          “Ở trước mặt ngươi ta đương nhiên sẽ không tức giận”. Tần Thiếu Vũ cười cười. “Cho dù ngươi quậy thế nào”
          “Thế nhưng ngươi có chắc là sau này bọn họ sẽ không tự tiện hành động nữa không?”. Thẩm Thiên Lăng hơi lo lắng, dù sao cũng là Truy Ảnh cung mang vào, nếu bị phát hiện thì tất nhiên sẽ gây ra nhiều phiền phức.
          “Ta sẽ phái người canh chừng bọn họ”. Tần Thiếu Vũ nói. “Yên tâm đi”
          “Nhưng tại sao phải đưa bọn họ vào Lý phủ?”. Thẩm Thiên Lăng khó hiểu. “Dù ngươi muốn giúp Đỗ Tranh cũng không nhất thiết để hai người bọn họ ở lại đây”. Hoàn toàn có thể cho bọn họ ở chỗ khác!
          “Vừa rồi ngươi cũng thấy đó, có một vườn hoa nhỏ mà cũng xây như mê cung, huống chi là chỗ khác”. Tần Thiếu Vũ nói. “Tạ Văn Hàn và Tiễn Tam tuy là nhân vật nhỏ nhưng ít ra quen thuộc với địa hình Lý phủ, lúc cần sẽ giúp được chúng ta”
          Thẩm Thiên Lăng thở dài. “Cảm giác lại có phiền toái xuất hiện”
          “Mấy ngày nữa sẽ bắt đầu luận võ chọn rể, đến lúc đó sẽ gặp Đoạn Nguyệt Bạch”. Tần Thiếu Vũ xoa đầu hắn. “Yên tâm, ta sẽ giải quyết tất cả vấn đề trong thời gian ngắn nhất”
          “Ừ”. Thẩm Thiên Lăng gật đầu, vươn tay vuốt ve gò má Tần Thiếu Vũ.
          Ban đêm, quả nhiên có người hầu đến thông báo, nói Lý Thiết Thủ đã bày yến tiệc, mời Tần Thiếu Vũ, Thẩm Thiên Lăng và Diệp Cẩn cùng đi.
          “Ta không muốn đi”. Diệp Cẩn phiền nhất là loại tiệc này, vì vậy nằm sấp trên giường giả chết.
          “Tương lai nếu Thiên Phong làm minh chủ, tất nhiên sẽ có nhiều trường hợp thế này”.Tần Thiếu Vũ ở một bên lửa cháy đổ thêm dầu.
          Diệp Cẩn vừa nghe đã nổi giận. “Cái đó thì liên quan gì đến lão tử!”
          Đương nhiên có liên quan, ngươi là chị dâu ta! Thẩm Thiên Lăng kéo Diệp Cẩn ngồi dậy. “Đi thôi”
          Diệp Cẩn: …
          “Không ăn thì phí”. Thẩm Thiên Lăng rất nghiêm túc.
          Diệp Cẩn không thể làm gì khác hơn ngoài thay quần áo.
          “Chíp!”. Cục Bông tỉnh ngủ, lười biếng kêu một tiếng.
          Thẩm Thiên Lăng đi tới, lập tức bị tạo hình của con trai khiến cho kinh ngạc. “Sao lại bị thương thế?”
          “Ở quán trọ đã bị”. Diệp Cẩn sắc bén nói. “Giờ mới biết, vừa nhìn đã biết không phải con ruột của ngươi”
          Thẩm Thiên Lăng: …
          Tần Thiếu Vũ gật đầu. “Lăng nhi quả thật không sinh được, ngươi và nó mới giống”
          Diệp Cẩn: …
          “Chíp!”. Cục Bông uỷ khuất giơ lên móng vuốt bị thương.      
          “Không sao chứ?”. Thẩm Thiên Lăng lo lắng ôm nó.
          “Yên tâm, chỉ bị ứ máu thôi”. Diệp Cẩn nói. “Đâm thủng ra thì không sao rồi, ta thấy băng bó nhìn đẹp nên quấn một chút”
          Thẩm Thiên Lăng: …
          Ngươi đừng tuỳ tiện xem con trai ta là đồ chơi chứ!
          Cục Bông vốn vẫn chạy nhảy bình thường, nhưng từ khi bị Diệp Cẩn quấn băng thì bắt đầu cảm giác mình bị thương rất nặng, vì vậy cực kì yếu đuối mà cuộn thành một vòng, không nhúc nhích mà được Thẩm Thiên Lăng ôm vào tay – Bị thương nhất định không thể tuỳ tiện đá móng!
          Yến tiệc được mở bên hồ ở hoa viên, Cục Bông ngoan ngoãn ngồi xổm trong ổ, nghiêm túc ăn hoa quả và thịt ám vệ đưa tới, tự xem mình là bệnh nhân.
          “Thẩm công tử quả nhiên không nhiễm bụi trần như tin đồn”. Lý Thiết Thủ khen ngợi. “Người bình thường chỉ nuôi chó mèo thôi, trong thiên hạ sợ rằng chỉ có công tử là nuôi phượng hoàng”
          “Lý trại chủ nói đùa”. Dáng cười của Thẩm Thiên Lăng rất yếu ớt, sau đó thầm oán rằng chó mèo còn dễ nuôi, chỉ cần ăn no là được, cơ bản không có nhu cầu chạy nhảy ra ngoài!
          “Lúc trước ta vẫn nghe nói Tần cung chủ muốn dẫn Thẩm công tử đi Nam Hải tìm Quỷ Thủ thần y giải độc”. Lý Thiết Thủ tìm đề tài. “Không biết Thẩm công tử hiện giờ thế nào?”
          “May là không đến nỗi”. Thẩm Thiên Lăng nói. “Vẫn có thể chịu đựng được”
          “Nói thì nói vậy, nhưng Hàn độc vẫn nên sớm giải”. Lý Thiết Thủ cực kì muốn bọn họ nhanh chóng ra đi, vì vậy ân cần nói. “Nếu không sẽ không tốt cho thân thể”
          “Ta cũng muốn sớm mang Lăng nhi đi Nam Hải”. Tần Thiếu Vũ thở dài. “Đáng tiếc Truy Ảnh cung hết lần này đến lần khác xảy ra chuyện”
          “Chuyện gì?”. Lý Thiết Thủ hỏi.       
          “Ta có một thuộc hạ mất tích”. Tần Thiếu Vũ nói.
          “A?”. Lý Thiết Thủ nghe vậy giật mình.
          “Cũng không biết hắn rốt cuộc xảy ra chuyện gì, đột nhiên mất liên hệ trong lúc làm nhiệm vụ”. Tần Thiếu Vũ thở dài. “Lần này ta vốn muốn tới trấn Lạc Bình tìm người, đáng tiếc Lăng nhi lại bị bệnh dọc đường, bất đắc dĩ mới tới quấy rầy Lý trại chủ”
          Thẩm Thiên Lăng phối hợp ho khan hai tiếng, tỏ ra thân thể của mình quả thật không tốt.
          Cục Bông cũng vươn móng vuốt bị thương ra khỏi ổ, cực kì yếu đuối!
          Lý Thiết Thủ đau đầu muốn nứt ra.
          Sớm không bệnh muộn không bệnh, một người một chim thật biết chọn thời gian…

2 nhận xét: