Thứ Ba, 17 tháng 6, 2014

GIANG HỒ KÌ BA 104

CHƯƠNG 104: THẬT SỐT RUỘT!
          Thật ra nếu nói Thẩm đại hiệp bạo lực mà lật bàn cũng không đúng, vì hắn chỉ rất sốt ruột mà đứng lên với biên độ lớn chút thôi.
          Nhưng với Thẩm tiểu thụ mà nói, chuyện đại ca hắn không cố ý lật bàn cơ bản không phải là trọng điểm. Vì vô luận Thẩm Thiên Phong có cố ý hay không, Thẩm tiểu thụ cũng đã bị đẩy xuống đất.
          Thật cực kì thê thảm.
          “Chíp!”. Cục Bông bị một cái chén đè lên, cảm giác cực kì buồn bực!
          Diệp Cẩn: …
          “Làm gì vậy?”. Thẩm Thiên Phong nắm cổ tay Diệp Cẩn.
          Vết thương rất nông, nhưng ít nhiều gì cũng bị dao cắt, máu chảy xuống dọc theo cánh tay, nhìn hơi đáng sợ.
          “Ầm ĩ cái gì, ta đang làm thuốc dẫn!”. Diệp Cẩn trừng Thẩm Thiên Phong, lấy cái chén ở đầu giường ra đựng máu.
          Thẩm Thiên Phong lấy một mảnh băng vải, hung hăng băng bó thật kĩ cổ tay hắn lại.
          Thẩm tiểu thụ ôm tiểu phượng hoàng chậc lưỡi, băng bó cái kiểu này, người không biết còn tưởng tay Diệp cốc chủ bị chặt đứt!
          “Máu cũng có thể tuỳ tiện lấy sao?”. Sau khi băng bó xong, Thẩm Thiên Phong giận dữ nói. “Bản thân cũng đã suy nhược sắp hôn mê rồi!”
          Diệp Cẩn im lặng không lên tiếng, rụt tay về, lấy thuốc bột đổ vào trong máu.
          Thẩm Thiên Phong không thèm ngồi nữa mà vẫn đứng bên cạnh nhìn hắn, để phòng ngừa một giây sau hắn lại làm ra động tác kinh hãi gì nữa!
          Thẩm Thiên Lăng thầm khinh bỉ đại ca hắn thật sâu. Như vậy rồi mà còn bảo không quan tâm, mấy kẻ dối trá này thật là..
          Tiểu phượng hoàng lắc lắc bột phấn dính trên người, há mỏ vừa định chíp chíp một chút thì Thẩm Thiên Lăng đã nhanh tay lẹ mắt nắm lại. Thời điểm này giữ yên lặng thì tốt hơn, nếu không nhất định sẽ bị đại ca đuổi ra ngoài.
          Ánh mắt Cục Bông nhất thời rất ai oán, trong vòng một ngày mà bị nắm mỏ tới hai lần.
          Bởi vì ông lão tuổi tác đã cao, quá trình trị liệu của Diệp Cẩn rất chậm và rất cẩn thận để đảm bảo không sơ hở gì. Buổi trưa mùa hè trong phòng oi bức, Thẩm Thiên Phong mở ra một cây quạt, nhẹ nhàng quạt phía sau Diệp Cẩn.
          Diệp Cẩn không quay đầu lại, nhưng tay lại hơi cứng ngắc.
          Thẩm Thiên Lăng thấy lo lắng, các ngươi đừng biểu đạt tình cảm lúc này chứ, vì lão bá kia vẫn còn đang hôn mê!
          Nếu lỡ tay sai sót gì thì sao?
          Quả thật lo lắng không chịu nổi!
          Thời gian từng chút trôi qua, sắc mặt Diệp Cẩn bắt đầu tái nhợt. Tập trung một lúc lâu khiến hắn hơi chóng mặt, vì vậy buông ngân châm muốn nghỉ ngơi một lát.
          “Không sao chứ?”. Thẩm Thiên Phong thấp giọng hỏi.
          Diệp Cẩn lắc đầu, đứng lên muốn tới bên bàn uống chén nước thì đầu gối lại bất giác mềm nhũn, toàn thân ngã về phía trước.
          Thẩm Thiên Phong nhanh tay lẹ mắt ôm hắn vào lòng.
          Làm tốt lắm! Thẩm tiểu thụ thầm khen một cái, sau đó ôm con trai nhanh chóng chạy ra ngoài. “Ta ra canh cửa!”
          Nhất định phải để lại không gian cho đại ca và đại tẩu!
          Ám vệ ngồi xổm trên nóc nhà cẩn thận vạch mái ngói, cũng thấy đặc biệt áp lực!
          Nếu có thể tiến thêm một bước thì quá tuyệt vời!
          “Có thể tiếp tục không?”. Thẩm Thiên Phong kề vào tai hắn hỏi.
          Diệp Cẩn hơi ho khan.
          “Đừng cố sức”. Thẩm Thiên Phong buông hắn ra. “Ta đi rót chén nước cho ngươi”
          Sao lại buông ra chứ, ám vệ thầm tỏ ra thất vọng. Nếu đổi thành cung chủ và phu nhân, nhất định sẽ ôm hôn suốt một nén nhang!
          Sau khi uống một chén trà, sắc mặt Diệp Cẩn dịu đi không ít. Thẩm Thiên Phong nhẹ nhàng đặt tay sau lưng hắn, chậm rãi truyền chút nội lực qua.
          “Đa tạ”. Giọng Diệp Cẩn rất thấp.
          “Còn bao lâu nữa?”. Thẩm Thiên Phong hỏi.
          “Không lâu lắm, đại khái bằng khoảng thời gian uống một chén trà là xong”. Diệp Cẩn vén tay áo lên. “Thân thể ông lão vốn cũng không tốt, ta không dám nóng vội”
          Thẩm Thiên Phong gật đầu, tiếp tục đứng bên cạnh hắn.
          “Sao rồi?”. Thẩm Thiên Lăng ôm tiểu phượng hoàng đứng trong sân, dùng khẩu hình hỏi ám vệ trên nóc nhà, cực kì hóng chuyện.
          Cục Bông cũng học hắn ngẩng đầu há mỏ, cực kì ngốc nghếch.
          Ám vệ nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ – chẳng có gì cả.
          Thẩm Thiên Lăng: …     
          Cơ hội tốt như vậy cũng không biết nắm bắt, đại ca hắn nên FA đi thôi!
          Có Thẩm Thiên Phong ở bên cạnh chăm sóc, Diệp Cẩn rốt cuộc thuận lợi trừ cổ độc cho ông lão. Lúc rút ra cây châm cuối cùng thì sắc mặt Diệp Cẩn đã trắng bệch.
          “Ta mang ngươi về nghỉ”. Thẩm Thiên Phong ôm lấy hắn.
          Diệp Cẩn giãy dụa. “Thả ta xuống”
          “Lúc này mà còn muốn ầm ĩ với ta nữa sao?”. Thẩm Thiên Phong cau mày.
          “Ầm ĩ cái rắm!”. Diệp Cẩn vô lực. “Ta chưa viết đơn thuốc”
          Thẩm Thiên Phong: …
          Ám vệ trên nóc nhà thở dài, thời điểm này còn viết đơn thuốc cái gì, chẳng lẽ không nên ngoan ngoãn cắn môi, vân vê vạt áo, nói những câu yếu đuổi MOE như “Ta rất chóng mặt, không còn sức lực, ngươi nhất định phải ôm chặt một chút nha” sao?
          Chẳng thông minh bằng phu nhân nhà ta chút nào!
          “Hắt xì!”. Thẩm Thiên Lăng bị nhắc đến nên nhảy mũi!
          “Chíp!”. Cục Bông lắc lư, đá trân châu chơi đùa trong sân.
          “Không sai, làm một Thần điểu, đồ chơi đương nhiên cũng phải đắt tiền.
          Bởi vì chữa bệnh rất tốn sức nên sau khi viết xong đơn thuốc, Diệp Cẩn đã ngủ suốt buổi chiều, đến giờ cơm tối mới tỉnh dậy.
          “Ngươi tỉnh rồi”. Thẩm Thiên Lăng buông sách xuống, đứng lên khỏi bàn.
          “…Ừ”. Môi Diệp Cẩn hơi khô. “Giờ nào rồi?”
          “Mọi người đã ăn tối xong rồi, đại ca cố ý dặn người hầm canh gà cho ngươi”. Thẩm Thiên Lăng đỡ hắn dậy, phân phó ám vệ qua lấy. “Lão bá kia đã tỉnh, Hoa Đường đang sắc thuốc cho hắn”
          “Vậy là tốt rồi”. Diệp Cẩn nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, nhưng sắc mặt còn rất suy yếu.
          “Đại ca của ta đang bàn việc với bọn Tiêu Triển, xong rồi sẽ sang thăm ngươi”. Thẩm Thiên Lăng lại nói. “Buổi chiều hắn đã tới hai lần, đáng tiếc ngươi đang ngủ”
          Diệp Cẩn ho khan vài tiếng, lấy áo ngoài khoác lên người.
          “Lạnh ư?”. Thẩm Thiên Lăng đo nhiệt độ trên trán hắn. “Ngươi bị sốt”
          “Ăn một chút gì đó rồi ngủ là sẽ tốt thôi”. Diệp Cẩn nói. “Buổi chiều quá mệt mỏi nên độc của chim báo tang phát tác, không có gì đáng ngại”
          “Canh gà tới đây”. Ám vệ tay chân rất nhanh nhẹn. “Còn cho thêm rau và thịt băm”
          “Đa tạ”. Diệp Cẩn cười cười.
          “Không cần cảm tạ ta, đều là Thẩm thiếu gia căn dặn”. Ám vệ cực kì kích động. “Sợ đầu bếp làm không tốt, đại thiếu gia còn cố ý canh chừng trong bếp, nghe nói vì quá lo lắng cho cốc chủ mà đã khóc”
          Diệp Cẩn: …
          Thẩm Thiên Lăng hết nói nổi. Đừng đem đại ca ta miêu tả như thiểu năng vậy chứ!
          “Thật cảm động”. Ám vệ cảm thán.
          Sau đó hắn bị Thẩm tiểu thụ đuổi ra ngoài.
          “Ngươi đừng để ý đến bọn họ”. Thẩm Thiên Lăng đưa canh gà cho Diệp Cẩn. “Thường ngày bọn họ nói bậy quen rồi”
          “Không sao”. Diệp Cẩn lắc đầu, dùng muỗng từ từ ăn.
          Tiểu phượng hoàng nhảy tới nhảy lui trên đất, nhìn vừa ngốc vừa vui sướng.
          “Chừng nào nó sẽ lớn lên?”. Sau khi ăn xong, Diệp Cẩn buồn cười nhìn Cục Bông.
          “Không biết, nhưng sư phụ nói còn lâu lắm”. Thẩm Thiên Lăng nói. “Ngươi rất thích tiểu phượng hoàng ư?”
          “Ừ”. Diệp Cẩn gật đầu.
          Thẩm Thiên Lăng nói. “Đại ca đang tìm cho ngươi”
          Diệp Cẩn: …
          “Hôm trước ta nghe hắn xin sư phụ, còn dặn sư phụ đừng nói cho ngươi biết”. Thẩm Thiên Lăng nói. “Thật ra đại ca rất quan tâm ngươi”
          Diệp Cẩn tự giễu cười cười, cúi đầu không nói gì.
          “Các ngươi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”. Thẩm Thiên Lăng thật sự tò mò.
          “Hắn không nói cho ngươi biết ư?”. Diệp Cẩn hỏi.
          “Không”. Thẩm Thiên Lăng thành thật lắc đầu. Không những không nói mà còn chọc cho đại ca giận!
          Cực kì nguy hiểm.
          “Thật ra cũng không có gì”. Diệp Cẩn nói. “Bốn năm năm trước bọn ta quen biết nhau”
          Mở đầu kiểu này rất tốt! Thẩm Thiên Lăng lập tức lên tinh thần, sắp chạm đến chân tướng của sự việc rồi!
          “Mới quen là nhờ chuyện thông thương, sau khi thân rồi thì thường xuyên giục ngựa dạo chơi ngoài thành, cứ như vậy suốt một năm rưỡi”. Diệp Cẩn tiếp tục nói.
          Thẩm tiểu thụ cảm thán, giục ngựa dạo chơi ngoài thành, rõ ràng chính là hẹn hò nha… Theo lẽ thường thì tất nhiên sẽ có tiến triển! Ví dụ như đang chơi thì trời mưa to, hai người chỉ có thể ở trong sơn động ủ ấm cho nhau, cảnh này chắc hẳn phải có!
          Nhưng Diệp Cẩn không nói tiếp.
          Thẩm Thiên Lăng nhất thời sốt ruột! Sao có thể nói phân nửa như vậy chứ! Vì vậy hắn cực kì súc tích mà hỏi. “Sau đó thì sao?”
          “Sau đó một hôm hắn đột nhiên ra đi không lời từ giã, từ lúc đó bắt đầu né tránh ta”. Giọng Diệp Cẩn thấp xuống.
          Thẩm Thiên Lăng: …
          Đột nhiên chuyển sang tình tiết cặn bã công thế này là sao!
          “Nếu ngươi có thể hỏi rõ hắn rốt cuộc vì sao, ta nhất định vô cùng cảm kích”. Diệp Cẩn cười khổ.
          Thẩm Thiên Lăng đưa cho hắn một chén trà, thận trọng nói. “Ngươi chưa từng hỏi qua sao?”
          “Lúc đầu có đuổi theo hỏi, nhưng hắn lần nào cũng trốn tránh”. Diệp Cẩn nói. “Sau đó bắt đầu đối nghịch với ta khắp nơi”
          Thẩm Thiên Lăng: …
          Đại ca uống lộn thuốc sao, đúng là não tàn mà!
          “Ta biết hắn có nỗi khổ tâm, nhưng cũng muốn biết rốt cuộc là cái gì”. Diệp Cẩn nói. “Ta không phải kẻ đeo bám, nhưng càng không muốn lọt vào mê cung”
          Thẩm Thiên Lăng thầm khen ngợi đại tẩu hắn một chút, thật cực kì tình nghĩa!
          “Ngươi giúp ta nhé?”. Diệp Cẩn nhìn Thẩm Thiên Lăng.
          Thẩm tiểu thụ quyết đoán gật đầu.
          “Cảm tạ”. Diệp Cẩn cười khẽ.
          “Nếu là lỗi của đại ca, ta sẽ đánh hắn cho ngươi!”. Thẩm Thiên Lăng rất trượng nghĩa!
          Thẩm Thiên Phong vừa bước vào sảnh trước, sau khi nghe thấy thì hơi sửng sốt, đang định quay đầu bỏ đi thì tiểu phượng hoàng đã kêu chíp chíp sung sướng xông tới, nhảy vào lòng hắn muốn được vuốt ve. Tần Thiếu Vũ không có ở đây, cho nên không thể làm gì khác hơn ngoài tìm một người có vết chai trên tay, sờ lên rất sảng khoái!
          “Đại ca?”. Thẩm Thiên Lăng nghe tiếng động, bước ra khỏi phòng ngủ.
          Chạy không thoát, Thẩm Thiên Phong không thể làm gì khác hơn ngoài ôm lấy tiểu phượng hoàng vào trong. “Diệp cốc chủ thế nào rồi?”
          “Tự ngươi xem đi”. Thẩm Thiên Lăng đứng trên cùng chiến tuyến với đại tẩu.
          Thẩm Thiên Phong: …
          “Ta đi ngủ đây”. Thẩm Thiên Lăng ra cửa.
          “Chíp!”. Cục Bông do dự một chút, sau đó quyết đoán lựa chọn được vuốt ve, xoè cánh thẳng tắp!
          Thẩm Thiên Phong mang nó vào phòng, Diệp Cẩn đang tựa ở đầu giường nhắm mắt an thần.
          “Tỉnh rồi sao?”. Thẩm Thiên Phong khom lưng đặt Cục Bông dưới đất, ngồi ở đầu giường.
          Tiểu phượng hoàng lập tức không vui, nhảy từ dưới đất lên giường. “Chíp!”
          Diệp Cẩn ôm nó vuốt ve, đáy mắt mang ý cười.
          “Ăn cơm xong thì ngủ sớm đi”. Thẩm Thiên Phong nói. “Ta ở sát vách, có gì thì gọi”
          “Đa tạ”. Lần này Diệp Cẩn không đối nghịch với hắn, nhưng giọng nói lại rất lạnh nhạt, cũng không ngẩng đầu lên nhìn.
          Có một số việc nếu không giải thích rõ, vướng mắc trong lòng mãi mãi cũng không xoá được.

8 nhận xét:

  1. trời ạ. Yêu nhau thì dày vò làm gì cho khổ

    Trả lờiXóa
  2. Thật ra Thiên Phong đối nghịch với Diệp CẨn khắp nơi cũng là có sai rồi. Bỏ người ta rồi không giải thích lại còn kiếm chuyện gây sự. Hai người đều sai như nhau cả!

    Trả lờiXóa
  3. “Tỉnh rồi sao?”. Thẩm Thiên Lăng khom lưng đặt Cục Bông dưới đất -> chỗ này là Thiên Phong nè

    Trả lờiXóa