Thứ Hai, 30 tháng 6, 2014

GIANG HỒ KÌ BA 138

CHƯƠNG 138: CHUYỆN LỚN BẰNG TRỜI!
          “Ngươi lấy dao làm gì?”. Để khiến bản thân an tâm, Thẩm Thiên Lăng thấp giọng hỏi.
          Diệp Cẩn vội vã pha thuốc, không đếm xỉa tới hắn.
          Thẩm tiểu thụ càng lo lắng, vì vậy lại kêu Diệp Cẩn một tiếng.
          Thế nhưng Diệp Cẩn vẫn không để ý đến hắn!
          Thật sốt ruột!
          “Đừng sợ”. Tần Thiếu Vũ vỗ vỗ đầu Thẩm Thiên Lăng.
          “Giải hết độc thì sẽ không sao”. Thẩm Thiên Phàm cũng an ủi hắn. “Đừng khẩn trương”
          “Chíp!”. Cục Bông ló đầu vào nhìn thoáng qua, thấy mọi người đều có mặt, vì vậy hớn hở giơ móng vuốt bước tới, kết quả bị ám vệ ôm trở về nóc phòng - Thời điểm này đừng quấy rối chứ, công tử bị trúng độc!
          Ánh mắt Cục Bông hoang mang, nhưng được người ta gãi gãi nên biết điều mà không nhúc nhích.
          “Diệp đại ca”. Trong phòng, Thẩm Thiên Lăng còn đang cố gắng xác nhận. “Ngươi không định chặt tay ta đúng không?”
          Thẩm Thiên Phàm: …
          Tần Thiếu Vũ dở khóc dở cười, càng ôm hắn chặt hơn. “Nghĩ lung tung gì thế”
          “Diệp đại ca, Diệp đại ca”. Thẩm tiểu thụ cực kì cố chấp.
          Diệp Cẩn vốn đang khẩn trương vì độc của Thẩm Thiên Lăng, đã hơi choáng váng, giờ lại bị hắn mè nheo, vì vậy càng thêm đau đầu mà giận dữ nói. “Ta chặt tay ngươi làm gì, có ăn được đâu!”
          Thẩm Thiên Lăng: …
          Ta chỉ chột dạ hỏi một câu mà thôi, bệnh nhân phải có quyền được biết chứ!
          Đại tẩu thật hung dữ.
          “Còn ồn nữa ta sẽ thiến ngươi”. Diệp Cẩn trừng hắn.
          Thẩm tiểu thụ theo phản xạ có điều kiện mà kẹp chặt hai chân, sau đó nghiêm túc nói. “Người còn thì trứng còn”
          Diệp Cẩn bị tức đến mức muốn cười, còn Thẩm Thiên Phàm thì dứt khoát bật cười.
          Tần Thiếu Vũ cúi đầu hôn nhẹ lên môi Thẩm Thiên Lăng. “Ngoan, đừng nói nữa”
          Thẩm Thiên Lăng đầu tiên hơi sửng sốt, sau đó mặt đỏ đến mang tai.
          Tình tiết gì thế này, trong phòng còn có người khác, sao có thể nói hôn là hôn chứ, thật đáng ghét! Làm một con người của xã hội phong kiến bảo thủ, ngươi có tính tự giác chút đi!
          Diệp Cẩn và Thẩm Thiên Phàm nhìn trời – không thấy gì cả!
          “Ngươi nắm tay hắn”. Sau khi chuẩn bị xong thuốc bột, Diệp Cẩn căn dặn Thẩm Thiên Phàm, thuận tiện lấy trong túi ra một con dao sắc bén, hơ lửa khử trùng.
          Thẩm Thiên Lăng lập tức muốn tè!
          “Ngoan”. Tần Thiếu Vũ vỗ đầu hắn. “Có ta ở đây, đừng sợ”
          “Nhanh thôi”. Diệp Cẩn cũng dụ dỗ. “Da thịt xung quanh ám khí đã hư thối, cần phải làm sạch. Nhưng cũng may chỉ là một khối nhỏ, nhịn một chút là xong”
          “Có thuốc tê không?”. Thẩm Thiên Lăng bi thảm hỏi.
          “Không thể dùng”. Diệp Cẩn nói. “Trong thuốc tê có Băng thiên thuế, sẽ dẫn hàn độc của ngươi phát tác”
          Thẩm Thiên Lăng: …
          Quả thật không thể xui hơn được nữa!
          “Nhanh thôi”. Tần Thiếu Vũ ôm chặt Thẩm Thiên Lăng vào lòng. “Xong rồi chúng ta sẽ đi ăn một bữa cơm hoành tráng bù lại, được không?”
          Thẩm Thiên Lăng bi tráng nhắm mắt lại.
          Diệp Cẩn lấy một ít vải sạch lót dưới cổ tay Thẩm Thiên Lăng.
          Thẩm Thiên Lăng ngẩng đầu nhìn nam nhân của hắn. “Ngươi đánh ta ngất xỉu đi”
          Tần Thiếu Vũ kéo gáy hắn lại, dịu dàng hôn lên.
          Lại lại lại lại nữa! Đầu óc Thẩm Thiên Lăng choáng váng, giống như có một máy trộn bê tông chạy ngang qua.
          Hôn môi trước mặt Đại tẩu và Tam ca, thật phóng túng!
          Thẩm Thiên Lăng thức thời xoay đầu, nắm chặt cánh tay Tần Thiếu Vũ.
          Diệp Cẩn thừa cơ cầm lấy con dao, rạch xuống da thịt màu đen xung quanh ám khí.
          Máu đen không ngừng chảy ra, Thẩm Thiên Lăng cau mày, đau đớn kêu lên một tiếng, không tự chủ cắn chặt răng.
          Mùi máu tươi tràn ra trong miệng hai người, Tần Thiếu Vũ đau lòng ôm chặt hắn. “Ngoan, nhịn một chút”
          Toàn thân Thẩm Thiên Lăng đều đẫm mồ hôi, đau đến mức trước mắt biến thành màu đen, một tay nắm chặt đệm giường, chỉ hận không thể mau chóng ngất đi.
          Trên trán Diệp Cẩn cũng đổ mồ hôi, lại không dám lơi lỏng, động tác càng thêm cẩn thận. Thời gian chậm rãi trôi qua, đợi máu trên vết thương trở lại màu đỏ tươi thì tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy giống như đã qua một thế kỉ.
          “Không sao rồi”. Diệp Cẩn băng bó vết thương cho Thẩm Thiên Lăng, cảm giác mình cũng hơi kiệt sức.
          “Ừ”. Trên mặt Thẩm Thiên Lăng không còn một giọt máu, miễn cưỡng cười cười với Diệp Cẩn. “Cảm ơn”
          Diệp Cẩn lắc đầu, tựa vào giường nghỉ ngơi.
          “Ta mang Lăng nhi về trước”. Tần Thiếu Vũ nói.
          Diệp Cẩn gật đầu. “Lát nữa ta sẽ sắc thuốc”
          Ám vệ ngồi xổm trên nóc phòng lo lắng, vừa gãi cho Cục Bông vừa không yên lòng, nhiều lần suýt nữa đâm vào đôi mắt hạt đậu! May là tiểu phượng hoàng lanh lợi, lần nào cũng nhanh chóng nghiêng đầu nhắm mắt, cực kì đáng khen!
          “Cung chủ!”. Thấy Tần Thiếu Vũ ôm Thẩm Thiên Lăng đi ra, tất cả mọi người đều nhảy từ trên nóc phòng xuống đất.
          “Chíp!”. Cục Bông xoè đôi cánh ngắn, phành phạch đáp xuống.
          “Không sao, ta mang hắn về phòng nghỉ ngơi trước”. Tần Thiếu Vũ nói. “Chọn ra hai người đến xem tình huống ở luận võ chọn rể thế nào, nếu bắt được kẻ đánh lén Lăng nhi thì bảo Đoạn Bạch Nguyệt giữ lại giúp ta”
          “Vâng”. Ám vệ gật đầu nhận lệnh. Tần Thiếu Vũ ôm Thẩm Thiên Lăng về phòng ngủ. Cục Bông sốt ruột muốn chạy theo thì bị ám vệ ôm lấy. “Ngoan, công tử cần được nghỉ ngơi”
          “Chíp chíp!”. Cục Bông ra sức giãy dụa, vì nó thấy sắc mặt Thẩm Thiên Lăng hơi kém, cho nên muốn qua cọ cọ an ủi!
          Cực kì có hiếu!
          “Còn đau không?”. Tần Thiếu Vũ đặt Thẩm Thiên Lăng lên giường, giọng rất dịu dàng.
          Thẩm Thiên Lăng lắc đầu. “Muốn ngủ”
          “Ngủ đi”. Tần Thiếu Vũ ngồi bên giường, nắm lấy tay kia của hắn. “Ta ở cùng ngươi”
          “Hơi lạnh”. Thẩm Thiên Lăng lẩm bẩm.
          Tần Thiếu Vũ cúi đầu hôn nhẹ hắn. “Bảo bối ngoan, ngủ dậy thì không sao rồi”
          “Ừ”. Thẩm Thiên Lăng gật đầu, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, sau một lát thì ngủ mê mang.
          “Thiếu Vũ”. Thẩm Thiên Phàm đẩy cửa ra, nhẹ giọng hỏi. “Lăng nhi đang ngủ ư?”
          Tần Thiếu Vũ gật đầu, nhẹ nhàng đắp kín chăn cho Thẩm Thiên Lăng, đứng dậy ra cửa.
          Ám vệ phân công canh giữ quanh phòng, đề phòng có người đánh lén.
          “Mau mua thuốc này về”. Diệp Cẩn đưa đơn thuốc cho ám vệ. “Mua thêm một cái nồi đất, ta muốn đích thân sắc thuốc”
          “Rốt cuộc là độc gì?”. Tần Thiếu Vũ hỏi Diệp Cẩn.
          Diệp Cẩn ngẩng đầu nói. “Người đánh lén là nhắm vào Lăng nhi”
          Khả năng xấu nhất quả nhiên phát sinh, Tần Thiếu Vũ cau mày.
          “Ngươi phải mau đưa hắn đi Nam Hải”. Diệp Cẩn nói. “Độc trên ngân châm tuy không nguy hiểm tới tính mạng, nhưng đều chế từ độc dược hàn tính. Ngoại trừ dẫn hàn độc phát tác, ta không nghĩ ra hắn còn mục đích gì khác”
          “Vô liêm sỉ!”. Thẩm Thiên Phàm nghe vậy cũng giận tím mặt.
          “Có giải dược không?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
          Diệp Cẩn lắc đầu. “Độc này chỉ là dẫn dụ, việc khẩn cấp trước mắt là trị hàn độc cho hắn”
          “Hàn độc sẽ phát tác sau bao lâu?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
          “Không rõ, phải xem nền tảng của người trúng độc”. Diệp Cẩn nói. “Nhưng dù sớm hay muộn, vẫn phải giải độc càng sớm càng tốt, không được kéo dài”
          “Ngươi nói cho ta biết phải chuẩn bị những gì trên đường”. Tần Thiếu Vũ dứt khoát. “Ta lập tức dẫn hắn đi Nam Hải”
          Diệp Cẩn gật đầu, quay về phòng viết đơn thuốc và những việc cần chú ý. Thẩm Thiên Phàm cũng nhìn Tần Thiếu Vũ nói. “Lăng nhi giao cho ngươi, ta sẽ ứng phó với Hoàng thượng, ngươi chỉ cần để ý đến việc đi Nam Hải là được”
          “Cung chủ”. Một lát sau, ám vệ trở về, phía sau còn có Đoạn Bạch Nguyệt. Sau khi Đoạn Bạch Nguyệt thấy Thẩm Thiên Phàm còn đang ở trong sân thì cau mày nói. “Ngươi cũng biết nếu bị người khác thấy, vở diễn vừa rồi giữa ta và ngươi xem như không công”
          “Không ai có thể dễ dàng tiếp cận nơi này”. Thẩm Thiên Phàm nói. “Bắt được người ám sát không?”
          “Tự sát”. Đoạn Bạch Nguyệt nói.
          “Tự sát?”. Tần Thiếu Vũ cau mày.
          “Là người của tà giáo Tây Vực”. Đoạn Bạch Nguyệt nói. “Trước khi chết còn bảo ta nhắn với ngươi, dù không giết được ngươi, cũng muốn ngươi trơ mắt nhìn người trong lòng chịu khổ”
          Trong mắt Tần Thiếu Vũ ánh lên lửa giận. “Muốn chết”
          “Hắn vốn mang tâm trạng liều chết mà tới, trong răng có giấu độc dược”. Đoạn Bạch Nguyệt nói. “Chắc là dư nghiệt mấy năm trước ngươi và Vô Tuyết môn cùng nhau tiêu diệt ở Tây Bắc, mấy năm nay đều dưỡng bằng độc vật, ngũ tạng lục phủ đều hư hại, để đổi lấy một thân võ công tà giáo”
          Thẩm Thiên Phàm nghe vậy cũng kinh hãi. Đã sớm nghe nói tà giáo Tây Vực có thể khiến người ta phát điên, không ngờ còn điên đến mức này.
          “Thẩm công tử không sao chứ?”. Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
          “Ta sẽ lập tức dẫn hắn đi Nam Hải”. Tần Thiếu Vũ nói. “Phiền ngươi chuyển lời cho Hoàng thượng, chuyện hắn nhờ vả ta chỉ có thể phụ lòng”
          “Yên tâm đi”. Thẩm Thiên Phàm nhìn Tần Thiếu Vũ. “Nếu xảy ra chuyện, ta sẽ thay ngươi lo liệu”
          “Cung chủ”. Một nữ tử áo vàng chạy vào cửa, sau khi nhìn thấy Đoạn Bạch Nguyệt thì sửng sốt.
          “Tả hộ pháp!”. Ám vệ đồng loạt vui vẻ.
          “Chíp!”. Cục Bông xoè cánh trong ngực ám vệ, dùng ánh mắt lo lắng nhìn Hoa Đường – Bọn họ không cho ta vào, mau ôm ta vào đi!
          “Quyết định nhanh vậy sao?”. Đoạn Bạch Nguyệt nhếch môi. “Ta còn tưởng phải đợi ba bốn ngày sau”
          Hoa Đường thở hồng hộc, nhìn Tần Thiếu Vũ nói. “Ta vừa vào thì nghe người hầu nói công tử bị đánh lén”
          “Ừ”. Tần Thiếu Vũ nói. “Ngươi về là tốt rồi”
          “Có cần ta khám cho công tử không?”. Hoa Đường hỏi.
          Tần Thiếu Vũ gật đầu. “Căn phòng đầu tiên bên trái”
          Hoa Đường xoay người vào phòng, Cục Bông ở trên nóc nhà ra sức vỗ cánh – Sao vào có một mình vậy!     
          Thật sốt ruột!
          “Tả hộ pháp?”. Thẩm Thiên Lăng mơ mơ màng màng.
          “Ừ”. Hoa Đường đo nhiệt độ trên trán hắn. “Cảm giác thế nào?”
          “Ta không sao”. Thẩm Thiên Lăng mở mắt. “Tiểu Ngũ thế nào rồi?”
          “Hắn tạm thời không thể về, nhưng cũng không nguy hiểm”. Hoa Đường nói. “Công tử đừng lo”
          “Hàn độc của ta lại phát tác đúng không?”. Thẩm Thiên Lăng thấy cả người đều lạnh.
          “Không đâu”. Hoa Đường cười cười với hắn. “Cung chủ sẽ nhanh chóng mang công tử đi Nam Hải, tìm Quỷ Thủ tiền bối giải độc”
          “Bây giờ đi ư?”. Thẩm Thiên Lăng cau mày.
          “Ừ”. Hoa Đường gật đầu.
          Thẩm Thiên Lăng thầm thở dài, còn tưởng là độc bình thường, chảy máu uống thuốc xong sẽ khỏi. Hiện tại có vẻ nghiêm trọng rồi…
          “Đoạn vương”. Một thị vệ mặc y phục Miêu cương chạy tới. “Lâm gia phái người tìm ngài”
          Đúng là sốt ruột… Đoạn Bạch Nguyệt vuốt cằm, nói với Tần Thiếu Vũ. “Ta về trước”
          “Đoạn vương!”. Thẩm Thiên Phàm gọi hắn lại.
          “Ta biết rồi”. Đoạn Bạch Nguyệt cười cười. “Cố gắng khuyên Hoàng thượng để hắn đồng ý cho Tần cung chủ mang đệ đệ ngươi đi Nam Hải đúng không?”
          “Dù hắn không đồng ý, ta cũng mang Lăng nhi đi”. Giọng Tần Thiếu Vũ lạnh lẽo. “Lần này dù có chuyện lớn bằng trời, lão tử cũng mặc kệ”


4 nhận xét:

  1. Run rẩy, trúng độc như vậy còn gì đau khổ hơn. Cơ mà lúc Lăng nhi gọi "Diệp đại ca Diệp đại ca" thật là đáng yêu làm sao. Có điều Diệp Cẩn đang bận tập trung nên không có tâm trạng nghĩ đáng yêu hay không, chỉ thấy phiền !

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Có chúng ta thấy đáng yêu là được rồi ~

      Xóa
  2. Người còn thì trứng còn 😂😂😂 bạn Lăng đủ khó đỡ 😂😂 truyện này ai cũg khó đỡ 😂😂 :))))

    Trả lờiXóa