Thứ Hai, 16 tháng 6, 2014

GIANG HỒ KÌ BA 101

CHƯƠNG 101: RẮC RỐI PHỨC TẠP!
          Tuy cực kì không muốn nam nhân của mình ra ngoài với Ngâm Vô Sương, nhưng dù sao tính tình Thẩm Thiên Lăng cũng không phải hay gây sự, nên chạng vạng hôm sau đã nhìn theo hai người ra cửa.
          Tiểu phượng hoàng ngoan ngoãn ngồi xổm trên vai hắn, móng vuốt bám rất chặt, như là một Cục Bông lông xù.
          Diệp Cẩn ngồi trên ghế đá, ánh mắt cực kì hâm mộ - hắn rất thích tiểu phượng hoàng!
          “Cũng không còn sớm, trở về nghỉ ngơi đi”. Thẩm Thiên Phong thấy vậy, vỗ vỗ vai Thẩm Thiên Lăng. “Thiếu Vũ võ công cao cường, lần này chỉ là mật thám, không sao đâu”
          Thẩm tiểu thụ gật đầu, quay đầu hướng về phòng.
          Thẩm Thiên Phong tiện tay xách Cục Bông lên để dưới đất, sau đó cùng Thẩm Thiên Lăng vào phòng, vẻ mặt cực kì bình tĩnh.
          “Chíp!”. Tiểu phượng hoàng hơi sửng sốt, cúi đầu mờ mịt nhìn mặt đất, rõ ràng không thể hiểu nổi sao lại có người tiện tay như vậy, vô duyên vô cớ lấy mình xuống khỏi người chủ nhân.
          Chẳng lẽ không phải đến giờ đi tắm cho thơm ngát sau đó mềm mại mà ngủ ư?
          “Đến đây”. Diệp Cẩn tuỳ tiện cầm một miếng mứt táo trên bàn dụ nó.
          Cục Bông lập tức xoè cánh lắc lư chạy tới, cực kì không khí phách!
          Sao có thể đáng yêu như vậy chứ… Diệp Cẩn ôm tiểu phượng hoàng vào ngực, đút nó ăn từng miếng mứt, cực kì muốn giấu làm của riêng… Có điều cũng chỉ nghĩ vậy thôi, ngoại trừ hay cãi bướng trước mặt Thẩm Thiên Phong thì Diệp cốc chủ đa phần đều hiểu lý lẽ. Cho nên hắn chỉ ôm Cục Bông vuốt ve một trận rồi đặt trên bệ cửa sổ của Thẩm Thiên Lăng. Thấy Cục Bông bước qua khung cửa nhảy vào phòng, hắn mới xoay người chậm rãi về phòng nghỉ ngơi.
          “Cốc chủ có cần tắm rửa không?”. Trước cửa sổ đột nhiên xuất hiện một người.
          Diệp Cẩn vốn suy yếu do trúng độc, nãy giờ lại còn đang ngẩn ngơ, vì vậy thành công bị doạ hết hồn, theo bản năng lùi lại, không cẩn thận trượt bên cạnh bàn, đập đầu xuống đất mà thê thảm ngất đi.
          Một loạt động tác liền mạch, quả thật chính là nhanh như xẹt điện.
          Ám vệ Nhật Nguyệt sơn trang sợ ngây người.
          Ta chỉ hỏi một câu thôi mà!
          “Sao vậy?”. Thẩm Thiên Phong ở sát vách nghe được động tĩnh chạy tới, vừa vào cửa thì thấy Diệp Cẩn hôn mê trên mặt đất, vì vậy vội vàng ôm hắn lên.
          Ám vệ vô tội nhìn đại thiếu gia nhà mình. “Thuộc hạ chỉ hỏi một câu có muốn tắm hay không thì Diệp cốc chủ chân trái đạp lên chân phải, tự ngã hôn mê”
          Thẩm Thiên Phong: …
          “Thật mà”. Ám vệ giơ tay thề.
          “Lui xuống đi”. Thẩm Thiên Phong ôm Diệp Cẩn lên giường.
          Ám vệ Truy Ảnh cung rướn cổ nhón chân ở ngoài cửa ra sức nhìn, thuận tiện cảm thán ngay cả nói chuyện lớn tiếng một chút cũng bị doạ ngất, cũng quá nhu nhược rồi. So với phu nhân nhà ta còn nhu nhược hơn, thật là khó chịu, cảm giác như bị thua kém!
          Thẩm Thiên Phong giơ tay một cái, cửa gỗ lập tức đóng lại.
          Ám vệ sờ mũi, bình tĩnh quay lên nóc nhà.
          Nhìn một chút cũng đâu mất miếng thịt nào, Thẩm đại thiếu gia thật keo kiệt.
          Diệp Cẩn cau mày, trên đầu sưng một cục.
          Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười, bất đắc dĩ vắt khăn lạnh, ngồi bên giường xoa cho hắn.
          Diệp Cẩn đấy hắn ra.
          “Tỉnh là tốt rồi, nghỉ ngơi đi”. Vẻ mặt Thẩm Thiên Phong đầy xa cách, đứng dậy ra ngoài.
          “Thẩm Thiên Phong!”. Diệp Cẩn ở phía sau gọi lại hắn.
          Thẩm Thiên Phong dừng chân một chút, cuối cùng không quay đầu lại mà trực tiếp ra ngoài.
          Thẩm Thiên Lăng đang ở ngoài cửa nghiêm túc giáo dục Cục Bông. “Sau này không thể tuỳ tiện chạy lung tung, hơn nửa đêm không ngủ, chạy tới cửa phòng Diệp cốc chủ làm gì?”
          “Chíp!”. Tiểu phượng hoàng sung sướng xoè cánh, hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì.
          “Vào phòng!”. Thẩm Thiên Phong lạnh lùng nói.
          WTF vẻ mặt gì thế này! Thẩm Thiên Lăng chột dạ, thấp thỏm đi theo.
          “Còn biết học nghe lén chuyện của đại ca sao?”. Thẩm Thiên Phong ngồi bên bàn.
          “… Tò mò mà thôi”. Thẩm tiểu thụ giải thích.
          “Có gì đâu mà tò mò”. Thẩm Thiên Phong khinh thường.
          “Giữa các ngươi rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”. Dù sao đã bị vạch mặt, Thẩm Thiên Lăng đơn giản hỏi thẳng.
          Vẻ mặt Thẩm Thiên Phong hơi mất tự nhiên. “Bọn ta thì có chuyện gì chứ”
          “Không có mới là lạ!”. Thẩm Thiên Lăng cực kì sắc bén. “Ngươi xem ánh mắt của ngươi kìa”
          Thẩm Thiên Phong mơ hồ có dấu hiệu thẹn quá thành giận.
          “Đệ đệ nhà mình thì có gì khó nói”. Thẩm Thiên Lăng hướng dẫn từng bước. “Nói không chừng ta có thể nghĩ ra biện pháp giải quyết cho ngươi”
          Thẩm Thiên Phong nghe vậy khinh thường. “Bằng ngươi?”
          “Đúng, ta!”. Đây là giọng điệu quái quỷ gì? Thẩm tiểu thụ thấy tự tôn bị thương tổn, vì vậy nghiêm mặt nói. “Ta dù sao cũng từng kết hôn, chắc chắn có kinh nghiệm hơn kẻ độc thân là ngươi”
          Thẩm Thiên Phong: …
          “Nói mau!”. Thấy vẻ mặt đại ca có dấu hiệu thả lòng, Thẩm Thiên Lăng rèn sắt khi còn nóng mà giục.
          “Chuyện rất nhiều năm trước rồi”. Thẩm Thiên Phong nói. “Gần như quên cả rồi”
          “Nói thật dễ nghe, nếu quên thì bây giờ ngươi đâu có như vậy với Diệp cốc chủ!”. Thẩm Thiên Lăng không nể nang gì mà vạch trần hắn. “Lẽ nào ngươi muốn trốn tránh vấn đề mãi?”
          Thẩm Thiên Phong đứng dậy ra ngoài. “Ngủ sớm đi”
          “Nhưng Diệp cốc chủ rõ ràng thích ngươi!”. Vì đại ca thật sự cố chấp, Thẩm Thiên Lăng không thể làm gì khác hơn ngoài ra đòn sát thủ.
          Giọng Thẩm Thiên Phong hơi lạnh. “Thì sao?”
          Cái gì gọi là thì sao, Thẩm Thiên Lăng bất mãn. “Hơn nữa ngươi rõ ràng cũng thích hắn!”. Cho nên lẽ ra phải bên nhau trọn đời mới đúng.
          Đáy mắt Thẩm Thiên Phong không hề gợn sóng. “Ta chỉ có thể phụ lòng hắn thôi”
          “Vì sao?”. Thẩm Thiên Lăng quả thật muốn bổ đầu hắn ra xem. “Chỉ vì tương lai ngươi là Minh chủ võ lâm?”
          “Ngươi nghĩ ta coi trọng cái này ư?”. Thẩm Thiên Phong quay đầu nhìn hắn.
          “Vậy ngươi nói cho ta biết lí do đi”. Thẩm Thiên Lăng đối mặt với hắn.
          Thẩm Thiên Phong xoay người ra cửa, rõ ràng không muốn nói thêm nữa.
          Thẩm Thiên Lăng thầm thở dài.
          Sao đại ca có thể như vậy chứ.
          Diệp cốc chủ thật đáng thương.
          “Chíp!”. Cục Bông nhảy vào, mỏ ngậm một miếng thịt bò khô.
          Đầu Thẩm Thiên Lăng kêu ong ong, mở cửa sổ hướng về phía nóc nhà kháng nghị. “Các ngươi đừng cho nó ăn vào buổi tối chứ!”. Càng ngày càng tròn vo, trông thật ngốc nghếch!
          Ám vệ đồng loạt nhìn trời, là Thiếu cung chủ tự muốn ăn, không liên quan tới chúng ta.
          Sau khi tiểu phượng hoàng ăn xong thịt bò khô thì ngoan ngoãn nhảy vào chậu, xoè cánh chờ được tắm.
          Thẩm Thiên Lăng cam chịu, ngồi xổm bên chậu tắm cho nó rồi dùng khăn trùm lên giường, lau khô từng chút một.
          Đôi mắt đậu đen của Cục Bông nheo lại, gián tiếp tỏ ra khinh bỉ - bởi vì Tần cung chủ luôn dùng nội lực giúp nó sấy khô, vừa nhanh vừa thoải mái!
          Thẩm tiểu thụ không nói nổi, sau khi lau khô thì trực tiếp đặt nó vào trong ổ, tự rửa mặt lên giường rồi nằm đờ ra – không biết bên trong Thiên Ổ Thuỷ trại thế nào rồi.
          Cục Bông ngồi trong ổ hít sâu một hơi, dùng sức nhảy lên không trung tạo thành một đường parabol, chuẩn xác rơi xuống người Thẩm Thiên Lăng. “Chíp!”
          Thẩm Thiên Lăng không có tâm trạng chơi với nó, tiện tay ném cho nó một miếng ngọc bội, tiếp tục thẫn thờ.
          May mà Cục Bông cũng không kén chọn, tự dùng móng vuốt lật qua lật lại rất vui sướng.
          Xung quanh vắng vẻ không tiếng động, Thẩm Thiên Lăng một đêm chưa ngủ. Gần sáng mới nghe được tiếng cửa vang lên, Thẩm Thiên Lăng phút chốc đứng dậy ra ngoài, còn đá phải ổ của tiểu phượng hoàng!
          Cực kì sốt ruột!
          Tần Thiếu Vũ mặc y phục dạ hành đứng ngoài phòng, đầu vai có chút sương sớm.
          “Không xảy ra việc gì chứ?”. Thấy hắn không có dấu hiệu bị thương, Thẩm Thiên Lăng thở phào nhẹ nhõm.   
          “Đương nhiên không có việc gì”. Không nhìn tới một đống người xung quanh, Tần Thiếu Vũ vươn tay ôm hắn vào lòng. “Cả đêm không ngủ sao?”
          Thẩm Thiên Lăng lắc đầu. “Ta vừa tỉnh”
          “Chíp!”. Cục Bông ngáp dài đi ra.
          Một con tuyết điêu như tia chớp trắng đột nhiên nhảy ra, đáp xuống phía trước Cục Bông, cổ xù lên một vòng.
          “Ê!”. Thẩm Thiên Lăng sợ hết hồn, vội bước lên muốn ôm tiểu phượng hoàng, tránh cho bị người ta ăn.
          “Chíp!”. Cục Bông đầu tiên hơi sửng sốt, sau đó lắc lư chạy tới, giơ móng vuốt đá tuyết điêu một cái, cực kì bỉ ổi và gây sự.
          Thẩm Thiên Lăng: …
          Ngâm Vô Sương: …
          Chân trái tuyết điêu gần như lún xuống đất, nhưng vẫn không nhúc nhích.
          Cục Bông xoay xoay cái cổ, vui vẻ phành phạch vào lòng Thẩm Thiên Lăng.
          Lông xù của tuyết điêu từ từ xẹp xuống, ủ rũ nằm dưới chân Ngâm Vô Sương.
          “Đây là…”. Thẩm Thiên Phong khó hiểu.
          “Đây là sủng vật của ta”. Ngâm Vô Sương nói. “Vốn đánh mất trong lúc hỗn chiến, không ngờ tối qua lẻn vào Thiên Ổ Thuỷ trại thì tìm lại được”
          “Cũng có vài phần linh tính”. Thẩm Thiên Phong khen một câu.
          Thẩm Thiên Lăng thầm lẩm bẩm, ngươi chém gió quá đi, có linh tính còn bị con ta doạ đến mức không dám nhúc nhích ư!
          Không sai, đối mặt với tình địch, Thẩm tiểu thụ tất nhiên cực kì nhỏ nhen!
          “Đi do thám có thu hoạch gì không?”. Tiêu Triển hỏi.
          “Không có gì nhiều”. Tần Thiếu Vũ nói. “Thiên Ổ Thuỷ trại quá lớn, bên trong có rất nhiều giáo chúng của Ma giáo và Khương Cốt bang, muốn tìm người thật không dễ”
          “Không có thu hoạch gì ư?”. Thẩm Thiên Phong cau mày.
          “Cũng không phải vậy”. Tần Thiếu Vũ nhìn Ngâm Vô Sương. “Thế nào?”
          “Cho ta hai canh giờ”. Ngâm Vô Sương cao quý lạnh lùng đi vào thư phòng, dù mặc y phục dạ hành nhưng cũng giống như một đoá tuyết liên nở rộ!
          Đi thì cứ đi, lướt lướt như vậy làm gì, ngươi cũng đâu phải A Phiêu (Biệt danh của quỷ hồn mà người Đài Loan hay gọi, ở Nhật gọi là “U Linh” ~)
          Thẩm Thiên Lăng thầm bĩu môi, sau đó nghiêm túc nhìn nam nhân của hắn. “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
          Ra ngoài cả đêm thế mà còn nói ám hiệu với hồ ly tinh khiến mình nghe không hiểu, thật đáng bị quỳ lên bàn phím!
          “Chúng ta đi thư phòng Thiên Ổ Thuỷ trại, ở đó xem bản đồ tường rào”. Tần Thiếu Vũ nhéo mặt hắn. “Trực tiếp lấy đi sợ rằng sẽ bứt dây động rừng, cũng may là Ngâm môn chủ thiên phú trời sinh, nhìn qua cái gì là không quên được cái nấy, nên chúng ta ở trong đó xem hơn một canh giờ, tiện cho hắn quay về vẽ lại”
          WTF WTF! Hồ ly tinh lại còn có kỹ năng cao cấp này! Trong lòng Thẩm tiểu thụ tràn đầy nguy cơ, đồng thời không tự chủ nạp vào đầu hình ảnh trong căn phòng tối, nam nhân của mình và hồ ly tinh đang trốn trong góc, một cầm đèn một đọc sách, quả thật hù chết người!
          “Lại nghĩ gì thế?”. Tần Thiếu Vũ bị vẻ mặt hắn chọc cười.
          “Không có gì”. Thẩm Thiên Lăng quyết đoán lắc đầu – có những lời chỉ có thể nói khi hai người ở riêng với nhau.
          “Ngươi nghĩ những chưởng môn kia có còn sống hay không?”. Thẩm Thiên Phong hỏi.
          “Theo tình hình ở Thiên Ổ Thuỷ trại thì chắc là chưa chết”. Tần Thiếu Vũ nói. “Nếu không Phượng Cửu Dạ cũng không bố trí nhiều thuộc hạ tuần tra như vậy. Huống hồ với tính tình hung ác của hắn, muốn giết cũng sẽ giết ở trước mặt nhiều người, tuyệt đối không có chuyện yên lặng mà đem chôn”
          Thẩm Thiên Lăng thầm rùng mình một cái.
          “Nghỉ ngơi trước đi”. Thẩm Thiên Phong vỗ vỗ vai Tần Thiếu Vũ. “Đợi Ngâm môn chủ vẽ bản đồ xong rồi chúng ta sẽ bàn bạc kĩ hơn”
          Tần Thiếu Vũ gật đầu, mang Thẩm Thiên Lăng vào phòng.
          “Chíp!”. Cục Bông ở lại trong sân, nghiêng đầu nhìn Tiêu Triển một chút, rất thân thiện.
          Tiêu nhị đương gia cười cười, ngồi xổm xuống sờ đầu nó.
          “Chíp!”. Cục Bông nheo mắt lại, rõ ràng rất thoải mái.
          Phượng hoàng đều thích mấy thứ sáng long lanh, Tiêu Triển gỡ một viên đá quý trên tay áo xuống, cho nó xem như lễ vật gặp mặt.
          Cục Bông quả nhiên rất thích, cọ cọ vào lòng bàn tay hắn xem như cảm tạ, sau đó ngậm viên đá quý vui vẻ phành phạch lên nóc nhà, lôi một cái hộp quen thuộc ra, bỏ viên đá quý vào – bên trong có đủ loại ngọc thạch trân châu, đã đầy nửa hộp, đều dựa vào việc MOE trước mặt Thẩm Thiên Phong, ám vệ và Chu viên ngoại mà có.
          Ám vệ thấy thế đồng loạt kiêu ngạo ưỡn ngực.
          Thiếu cung chủ thật biết cách làm giàu, hoàn toàn có năng lực nuôi chúng ta.
          Theo nó thật cực kì an tâm.
          Trong phòng, Thẩm Thiên Lăng đang vắt khăn cho Tần Thiếu Vũ lau mặt, lại ngồi xổm xuống cởi giày cho hắn.
          “Chuyện này để ta tự làm là được”. Tần Thiếu Vũ nhéo mặt hắn.
          “Ta lại không thể giúp ngươi làm cái khác”. Thẩm Thiên Lăng hơi bị đả kích.
          “Lại nghĩ bậy rồi”. Tần Thiếu Vũ kéo hắn vào lòng. “Đợi diệt trừ Ma giáo, võ lâm thái bình rồi, ngươi có thể làm giúp ta rất nhiều chuyện”
          Thẩm Thiên Lăng vỗ vỗ ngực Tần Thiếu Vũ – dù chỉ nói cho êm tai nhưng trong lòng cũng thoải mái hơn một chút.
          “Ngủ với ta một trận được không?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
          “Ừ”. Thẩm Thiên Lăng gật đầu, cùng hắn chui vào chăn.
          “Ngủ đi”. Thật ra Tần Thiếu Vũ không buồn ngủ, chỉ thấy viền mắt Thẩm Thiên Lăng hơi đen, biết hắn một đêm chưa ngủ nên muốn dỗ hắn ngủ nhiều một chút mà thôi.
          “Sao tuyết điêu lại sợ Cục Bông?”. Thẩm Thiên Lăng tựa vào ngực hắn hỏi.
          “Tuyết điêu tối đa chỉ xem như linh thú mà thôi, phượng hoàng là Thượng cổ Thần điểu, là vua của chim muông”. Tần Thiếu Vũ nói. “Tương truyền lúc phượng hoàng niết bàn, ánh lửa nhuộm khắp bầu trời như ráng chiều”
          Thẩm Thiên Lăng thực sự không thể nào tưởng tượng được Cục Bông niết bàn sẽ là dạng gì, thậm chí còn >_< mà nạp vào đầu hình ảnh một con vịt quay.
          Cực kì xin lỗi con trai!
          Bên người có ôm ấp quen thuộc, Thẩm Thiên Lăng rất nhanh đã ngủ, cực kì say sưa, cho đến trưa mới tỉnh.
          Những người khác đã đi ăn trưa rồi, đang ở trong thư phòng bàn chuyện. Giữa chừng cũng không tiện quấy rối, Thẩm Thiên Lăng ngồi trên bàn đá trong sân, vừa ăn màn thầu vừa chờ.
          Ám vệ đồng loạt chậc lưỡi, ăn bánh bao cũng đẹp mắt như vậy.
          Cung chủ quả nhiên hưởng phúc của tổ tiên.        
          Sau nửa canh giờ, Thẩm Thiên Lăng đứng lên, rón rén đến cửa thư phòng, muốn nghe bên trong đã gần xong chưa, ai ngờ cửa phòng đúng lúc bị kéo ra.
          “Ặc”. Thẩm tiểu thụ hơi xấu hổ.
          “Tỉnh rồi ư?”. Tần Thiếu Vũ nhìn hắn cười.
          “Ừ”. Thẩm Thiên Lăng vào trong nhìn. “Sao rồi?”
          “Ngâm môn chủ đã vẽ ra bản đồ, chúng ta đang nghiên cứu bước tiếp theo của kế hoạch”. Tiêu Triển ở bên bàn nói. “Muốn vào nghe không?”
          Thẩm Thiên Lăng nhìn thoáng qua nam nhân của hắn.
          Tần Thiếu Vũ gật đầu. “Ngươi muốn thì cứ nghe”
          Thẩm Thiên Phong thấy vậy, yên lặng thở dài.
          Đệ đệ nhà mình nhìn cứ như bán cho Truy Ảnh cung rồi vậy.
          Thật là… tâm trạng phức tạp.
          Ngâm Vô Sương vẫn cúi đầu nhìn bản đồ, chưa từng nhìn tới Thẩm Thiên Lăng.
          “Không ngờ trong Thiên Ổ Thuỷ trại lại có nhiều địa đạo như vậy”. Tiêu Triển mở ra bản vẽ. “Không biết nơi nào có cơ quan nữa, lỡ không cẩn thận bứt dây động rừng, chỉ sợ mất nhiều hơn được”
          “Theo suy đoán của ta, Phượng Cửu Dạ tạm thời sẽ không hạ sát thủ với các chưởng môn”. Thẩm Thiên Phong nói. “Nếu không cũng không không công mà nhốt lâu như vậy”
          “Đây cũng là điều ta sợ nhất”. Tiêu Triển nói. “Tuy mười mấy tên ngốc kia võ công cũng không tốt lắm, nhưng cùng nhau phát điên thì cũng khó giải quyết”
          “Nếu quả thật có khí phách, lúc bị bắt thì nên cắn lưỡi tự sát, cũng đỡ khiến người khác khó khăn”. Vẻ mặt Ngâm Vô Sương vẫn vô cảm.
          Thẩm Thiên Lăng: …
          Đây quả thật là võ lâm chính đạo bàn việc sao, chẳng lẽ không phải nên tình cảm dạt dào, ý chí chiến đấu sục sôi, uống máu ăn thề nhất định phải cố hết sức cứu người ư? Sao lại tỏ ra ghét bỏ rõ ràng như vậy.
          Các ngươi tôn trọng phim truyền hình chút đi!
          “Có thể tìm người trà trộn vào không?”. Thẩm Thiên Phong nói. “Thiên Ổ Thuỷ trại tuy nhiều lương thực nhưng dù sao cũng vừa trải qua kiếp nạn, người của Ma giáo và Khương Cốt bang lại nhiều như thế, luôn phải có người đưa gạo và rau vào”
          “Đây cũng là ý hay”. Tần Thiếu Vũ gật đầu. “Ta dịch dung trà trộn vào, chắc là có thể tra xét được nhiều”
          Sao lại là ngươi! Thẩm tiểu thụ nhỏ nhen một chút, lẽ nào không phải Ngâm Vô Sương hay gì gì đó ư?
          “Ta lập tức phái ám vệ điều tra”. Thẩm Thiên Phong nói. “Trễ nhất sáng mai sẽ có kết quả”
          Ngâm Vô Sương cau mày. “Lỡ bị phát hiện thì sao?”
          A phi phi phi, miệng lưỡi xui xẻo! Thẩm Thiên Lăng ra sức xua đi cái xui, sau đó dùng ánh mắt lo lắng nhìn nam nhân của hắn – Phượng Cửu Dạ đã luyện thành Biến Thái chưởng, bên trong còn có rất nhiều chim báo tang và người của Ma giáo, lỡ như…
          “Trước hết thám thính xem có cơ hội trà trộn vào không”. Tần Thiếu Vũ nói. “Còn những chuyện khác, bây giờ thảo luận thì hơi sớm”
          Thẩm Thiên Phong gật đầu, gọi ám vệ nhà mình tới phân phó vài câu.
          Ám vệ Truy Ảnh cung ngồi xổm trên nóc nhà nhìn bọn hắn rời khỏi, trong lòng hơi hâm mộ và ghen tị.
          Bọn ta cũng muốn đi làm nhiệm vụ!
          “Vậy hôm nay tạm dừng tại đây”. Thẩm Thiên Phong nói. “Mọi người một đêm chưa ngủ, nghỉ ngơi một chút rồi ăn cơm chiều thôi”
          Khuôn mặt Ngâm Vô Sương cực kì mệt mỏi, chân mày cũng nhăn lại tái nhợt, nhìn thật khiến người ta đau xót!
          Hồ ly tinh! Đầu óc Thẩm tiểu thụ cực kì nhỏ nhen!
          “Nghỉ ngơi đi, Lạc Tuyết công tử để ta chiếu cố là được”. Tiêu Triển nói. “Tối qua hắn cũng lo lắng cho ngươi, ta qua xem hai lần, đến tận sáng nay mới ngủ”
          Ngâm Vô Sương gật đầu, cáo từ về chỗ ở.
          “Ngươi có muốn ngủ hay không?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi Tần Thiếu Vũ.
          Tần Thiếu Vũ lắc đầu. “Hôm nay sư phụ tới”
          “Thế à?”. Thẩm Thiên Lăng giật mình.
          Tiêu Triển nghe vậy cũng bất ngờ. “Quỷ Thủ tiền bối đã từ Nam Hải quay về ư?”
          “Sư phụ ngày xưa từng thề rằng cả đời cũng không bước vào Trung Nguyên nửa bước”. Tần Thiếu Vũ nói.
          “…”. Tiêu Triển lộ vẻ mặt khó hiểu.
          “Là một sư phụ khác của ta”. Tần Thiếu Vũ bình tĩnh nói.
          Tiêu Triển nghe vậy cười nhạt. “Chuyện bội bạc này e rằng chỉ có Tần cung chủ mới có thể làm được”
          “Ê!”. Thẩm Thiên Lăng nghe vậy lập tức không vui. Dù gần đây ta không ghét ngươi, nhưng không có nghĩa ngươi có thể nói nam nhân của ta như vậy a!
          “Là sư phụ của Lăng nhi, ta đương nhiên phải gọi theo hắn”. Không sai, Tần cung chủ là cố ý muốn khoe khoang, sở thích cực kì biến thái!
          Tiêu Triển sửng sốt nhìn Thẩm Thiên Lăng.
          “Đúng vậy, sư phụ ta, vừa mới bái sư”. Thẩm Thiên Lăng gật đầu.
          “Là ai?”. Tiêu Triển hỏi.
          Thẩm Thiên Lăng suy nghĩ một chút, quay đầu hỏi Tần Thiếu Vũ. “Sư phụ chúng ta tên gì?”. Mới vừa rồi suýt nữa nói ra Thái Ất chân nhân!
          Tiêu Triển và Thẩm Thiên Phong không nói gì nhìn hắn.
          Tần Thiếu Vũ nói. “Tinh Đấu chân nhân”
          Tiêu Triển nhất thời dùng vẻ mặt bị sét đánh mà nhìn Thẩm Thiên Lăng.
          “… Ngươi có ý kiến ư?”. Thẩm Thiên Lăng bị hắn nhìn chằm chằm đến sởn gai ốc.
          “Chân nhân đã biến mất khỏi giang hồ hơn mười năm, ngươi có chắc là hắn không?”. Tiêu Triển tỏ ra hoài nghi.
          “Đương nhiên, tiểu phượng hoàng cũng là hắn cho ta”. Thẩm Thiên Lăng gật đầu.
          Cho nên Tần Thiếu Vũ không chỉ đoạt người của mình, mà còn bái hai vị cao thủ danh chấn giang hồ ngày xưa làm sư phụ?
          Nghĩ đến đây, nét mặt Tiêu Triển nhất thời khó diễn tả thành lời.
          Thật ra hắn tuổi trẻ nổi danh nên vẫn tự kiêu, rất ít khi hâm mộ một người. Nhưng chỉ có Tần Thiếu Vũ, hắn quả thật hận không thể trực tiếp quyết đấu trên đỉnh núi mấy ngày mấy đêm, cho đến khi trút hết giận trong lòng mới được.
          May mắn như vậy, sợ là tìm khắp thế gian cũng khó tìm ra một người.
          “Ngươi cũng nghỉ ngơi một chút đi, dưỡng sức xong mới có thể đối phó với Ma giáo”. Thấy sắc mặt hắn hơi phức tạp, Thẩm Thiên Lăng thật lòng an ủi một chút, rồi quay đầu nhìn đại ca hắn. “Ngươi...”
          “Ta cũng sẽ nghỉ ngơi sớm một chút”. Thẩm Thiên Phong cắt ngang hắn.
          “Ai bảo ngươi nghỉ ngơi sớm một chút?”. Thẩm Thiên Lăng bất mãn. “Ta muốn ngươi đi chăm sóc Diệp cốc chủ, ám vệ nói buổi trưa hắn chỉ ăn một chén cháo nhỏ”
          Thẩm Thiên Phong: …
          “Mau đi”. Thẩm tiểu thụ nghiêm túc căn dặn.
          Thẩm Thiên Phong rất muốn ngửa mặt lên trời thở dài, lão tử sao lại có một đệ đệ nhiều chuyện như vậy.
          “Thiên Phong tự có tính toán của riêng mình”. Tần Thiếu Vũ kéo Thẩm Thiên Lăng ra ngoài. “Đừng xen vào việc của hắn quá mức”
          “Ngươi nói xem có phải đại ca của ta bội tình bạc nghĩa hay không?”. Sức tưởng tượng của Thẩm Thiên Lăng rất phong phú.
          Thẩm Thiên Phong ở trong phòng nghe được, suýt nữa hộc máu.
          Tần Thiếu Vũ bật cười. “Chắc là không, dựa theo hiểu biết của ta về Diệp Cẩn, nếu quả thật như vậy, hiện tại hắn phải cầm dao truy sát Thiên Phong khắp nơi mới đúng”. Còn lâu mới chịu cho Thẩm Thiên Phong chăm sóc, chứ đừng nói đến việc liều mình che chắn cho Thẩm Thiên Phong mà bị thương.
          Cho nên trong đó nhất định có một câu chuyện tình lâm li bi đát a! Tất nhiên còn phải cẩu huyết hơn các kịch bản phim!
          Thẩm Thiên Lăng hơi tiếc nuối và khó chịu, thật cực kì muốn biết!
          “Đừng nghĩ nữa, cùng ta đi chuẩn bị khách phòng cho sư phụ thôi”. Tần Thiếu Vũ nói. “Dựa theo hẹn trước, đêm nay ông ấy sẽ tới”

2 nhận xét:

  1. Háhá, Lăng nhi giỏi ghê tên sư phụ cũng quên. Còn có câu Phượng Cửu Dạ luyện Biến Thái công làm ta cười như điên! Có điều vẫn là hơi bị thích Ngâm Vô Sương !

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cẩn ca nói tính ra Sương ca xứng với Vũ ca hơn Lăng nhi ~

      Xóa