CHƯƠNG 59: THIÊN Ổ THUỶ TRẠI!
“Được”. Tần Thiếu Vũ gật đầu. “Chúng
ta vào thành trước”
“Không biết ta có thể cùng hai vị ngồi
chung xe ngựa được không?”. Ngâm Vô Sương đột nhiên nói.
Thẩm Thiên Lăng nghe vậy sửng sốt. Nói
thừa, đương nhiên không thể!
“A?”. Tần Thiếu Vũ hơi nhướn mi.
A cái rắm! Thời điểm này nên lập tức cự
tuyệt biết không! Ánh mắt Thẩm Thiên Lăng cực kì thuần khiết, quả thật như một
nụ hoa trắng sắp nở. “Xe ngựa của chúng ta rất nhỏ, sợ rằng uỷ khuất môn chủ”
Tần Thiếu Vũ cong khoé miệng, không
nói gì.
“Không sao”. Ngâm Vô Sương thản nhiên
buông ra hai chữ, đạp lên bàn đạp mà trực tiếp vào trong xe ngựa, lưu lại bóng
lưng cao quý lãnh diễm cho Thẩm tiểu thụ.
Thẩm Thiên Lăng: …
Ngươi còn có tính tự giác hay không?
“Lăng nhi?”. Tần Thiếu Vũ xoa đầu hắn.
“Còn đứng đó làm gì”
Loại chuyện kẻ thứ ba từ từ tiếp cận,
quả thật không thể nhịn! Thẩm Thiên Lăng từ đáy lòng hít sâu một hơi, sau đó
bình tĩnh lạnh lùng vịn vai Tần Thiếu Vũ. “Mang ta lên xe ngựa”. Chuyện này nhất
định phải nắm chắc, khí phách không thể thua!
Tần cung chủ nén cười, cúi người ôm hắn
lên xe.
Ngâm Vô Sương đang tựa vào thành xe đọc
sách, vẫn chưa ngẩng đầu nhìn hai người.
Không chỉ mơ ước nam nhân của ta, ngồi
xe ngựa của ta, còn đọc sách của ta nữa! Thẩm tiểu thụ ngồi trên ghế, trong
lòng tràn ngập oán hận. So ra thì Chúc Thanh Lam trở nên đáng yêu hơn hẳn, cùng
nhau bàn chuyện hiệu buôn thì không xem như chuyện lớn, GAY cũng rất hoà nhã dễ
thương, họ Chúc kia quả thật rất MOE!
Xe ngựa cộp cộp chạy đi, ba người
không ai lên tiếng trước, bầu không khí trong xe cực kì xấu hổ, chỉ có tiếng
Ngâm Vô Sương lật sách sột soạt.
“Phụt”. Sau một lát, Ngâm Vô Sương đột
nhiên cười ra tiếng.
Đệ đệ mất tích mà còn có tâm trạng cười,
thật sự là anh em ruột sao, hay là nhặt được vậy? Thẩm Thiên Lăng nhỏ nhen rướn
cổ lên liếc trộm, chỉ thấy khoảng trống trong trang sách có hai hình người nhỏ
nhỏ mình tiện tay vẽ.
“Là bức tranh Lăng nhi vẽ hắn và ta”. Tần
Thiếu Vũ cưng chiều nói.
Thẩm Thiên Lăng yên lặng >_< một
chút. Đừng nhìn thấy trong tranh có hai người thì bắt quàng làm họ a, rõ ràng
là mèo máy và gấu.
Ngâm Vô Sương cười mà như không cười. “Tần
cung chủ dưới ánh nhìn của Thẩm công tử thật kì lạ”
“Cảm ơn đã khen”. Thẩm Thiên Lăng vẻ mặt
vô cảm, vươn tay cầm lại sách. “Đã khiến môn chủ chê cười rồi”
Ngâm Vô Sương gật đầu. “Quả thật buồn
cười”
Thẩm Thiên Lăng: …
Chẳng lẽ nghe không biết là khách khí sao,
có tin ta đập vào mặt ngươi không!
“Chẳng biết cung chủ lần này có tính
toán gì không?”. Ngâm Vô Sương nhìn Tần Thiếu Vũ.
“Tạm thời chưa có”. Tần Thiếu Vũ nói. “Lăng
nhi dọc đường khó chịu, ta dẫn hắn tới Thiên Ổ Thuỷ trại nghỉ ngơi vài ngày trước,
sau đó mới tính tiếp”
Thẩm Thiên Lăng tựa vào giường, đôi mắt
hơi tiều tuỵ.
Kỹ xảo biểu diễn cực tốt!
“Thẩm công tử quả nhiên yếu ớt như lời
đồn trên giang hồ”. Giọng Ngâm Vô Sương lạnh nhạt.
Đúng vậy, ai lại khoẻ mạnh như ngươi,
đúng là khoẻ như trâu! Thẩm Thiên Lăng yên lặng oán thầm.
“Tần cung chủ cũng định ở Thiên Ổ Thuỷ
trại sao?”. Ngâm Vô Sương lại hỏi.
Trong lòng Thẩm Thiên Lăng nháy mắt
vang lên cảnh báo, cái gì gọi là “cũng”?
“Ừ”. Tần Thiếu Vũ gật đầu.
“Thật trùng hợp”. Ngâm Vô Sương nói. “Ta
cũng vậy, phòng thủ ở Thiên Ổ Thuỷ trại rất nghiêm ngặt, cũng tránh cho người
ta quấy rầy”
Võ công cao như vậy còn sợ bị quấy rầy,
Thẩm Thiên Lăng thầm lẩm bẩm, xx chắc rất quái đản!
“Cung chủ”. Một lát sau, ám vệ ngoài cửa
nói. “Chúng ta đến rồi”
“Xuống xe”. Tần Thiếu Vũ vươn tay với Thẩm
Thiên Lăng.
Thẩm tiểu thụ còn đang mơ màng muốn
đánh kẻ thứ ba, cho nên hoàn toàn không nghe thấy.
Ngâm Vô Sương bước một bước dài, đứng
dậy vén rèm lên.
“Tần cung chủ”. Bên ngoài xe một giọng
nam vang lên. “Giang mỗ không đón tiếp từ xa, thất lễ thất lễ”
“Giang trại chủ khách khí rồi”. Thẩm
Thiên Lăng còn đang ngẩn người, Tần Thiếu Vũ không thể làm gì khác hơn là xuống
xe trước.
Í í, Thẩm tiểu thụ hoàn hồn, quay đầu
thì thấy trong xe trống rỗng, Tần Thiếu Vũ và Ngâm Vô Sương đã không thấy bóng
dáng.
Đây là tình huống kì quái gì!
Thẩm Thiên Lăng thấy lạ, định cúi người
chui ra khỏi xe thì nghe thấy bên ngoài truyền tới một câu. “Đã lâu không gặp Tần
cung chủ, quả thật càng ngày càng oai hùng hiên ngang! Vị công tử áo trắng này
là phu nhân phải không? Thật liễu yếu đào tơ, hào hoa phong nhã, còn thanh nhã
hơn lời đồn, quả là một cặp xứng đôi”
WTF!!! Thẩm tiểu thụ trong nháy mắt
kinh sợ!!!
Xứng đôi muội ngươi! Lão tử còn ngồi
trong xe nha!
“Giang trại chủ nói đùa”. Tần Thiếu Vũ
nói. “Vị này là Vô Tuyết môn chủ, phu nhân ta còn ở trong xe chưa xuống”
Khoé miệng nam nhân hơi co rút một
chút, lập tức sang sảng cười nói. “Ha ha ha ha hoá ra là môn chủ đại giá quang
lâm, còn tưởng môn chủ ngày mai mới đến cơ, không ngờ trùng hợp như vậy. Hôm
nay thật vẻ vang cho Thiên Ổ Thuỷ trại này của ta”
Ngâm Vô Sương cười, không nói gì.
“Lăng nhi”. Tần Thiếu Vũ vươn tay vén
rèm lên. “Xuống đi”
Giang Giao Long lập tức chuẩn bị hoan
nghênh.
Thẩm Thiên Lăng bình tĩnh không gì
sánh được, cúi người ra khỏi xe ngựa.
Khí chất không thể thua!
“Thẩm công tử thật liễu yếu đào tơ giống
như lời đồn”. Giang Giao Long trong nháy mắt lặp lại lời thoại một lần nữa, đồng
thời tự cho là hài hước mà nói. “Thuỷ trại của ta thường xuyên nổi gió, đừng nên
để Thẩm công tử bị thổi bay mất, ha ha ha ha ha ha”
FUCK! Cười cái rắm! Thẩm tiểu thụ cảm
thấy lòng tự trọng bị thương tổn, đây rõ ràng là châm chọc!
Tần Thiếu Vũ nén cười, vươn tay nhéo
thắt lưng hắn.
“Mời ba vị sang bên này”. Giang Giao
Long nghiêng người mời khách vào trong thành. “Đệ đệ vốn cũng tới đón ba vị,
nhưng trong nhà đột nhiên xảy ra chút chuyện nên phải về xử lý, các vị đừng
trách”
“Giang trại chủ khách khí rồi”. Ngâm
Vô Sương nói. “Bởi vì đệ đệ không nên thân của ta mà sắp tới e rằng sẽ có nhiều
người tới Thiên Ổ Thuỷ trại, mong Giang trại chủ thông cảm nhiều hơn”
“Môn chủ khách khí”. Giang Giao Long
xua tay. “Chỉ là việc nhỏ thôi, huống hồ nếu không nhờ vậy, ta cũng không thể
quen biết với anh tài như Tần cung chủ và môn chủ”
Thẩm Thiên Lăng nghe vậy thì căm giận,
cái gì gọi là Tần cung chủ và môn chủ? Đã quên mình rồi sao? Hơn nữa chúng ta tới
đây không liên quan gì đến tên ẻo lả kia, chúng ta chỉ đến trộm Hoàng Kim Nhãn
mà thôi!
Thế nhưng chuyện này không thể nói!
Cho nên không thể làm gì khác ngoài khổ
sở nhịn xuống!
Cực kì khó chịu!
Quẹo qua mấy góc đường, một cái hồ
xanh biếc gợn sóng xuất hiện trước mắt mọi người. Thuỷ trại nối tiếp nhau, vô số
đội thuyền xếp hàng chỉnh tề. Mặt trời dần ngả về Tây, trên mặt hồ dường như
dát lên vô số ánh vàng, hình ảnh chấn động khiến người ta nghẹt thở.
“Oa!”. Thẩm Thiên Lăng thán phục.
“Thích sao?”. Tần Thiếu Vũ hỏi hắn.
“Thật lớn”. Thẩm Thiên Lăng nhìn
quanh.
“Thẩm công tử quá khen”. Giang Giao
Long cười nói. “So với Nhật Nguyệt sơn trang và Vô Tuyết môn thì thuỷ trại này
cũng chỉ xem như không nhỏ mà thôi, sao có thể tính là lớn được”
FUCK! Thẩm Thiên Lăng nhanh chóng nhìn
lướt qua Ngâm Vô Sương, chỉ thấy hắn dửng dưng xoa mi tâm, rõ ràng không hứng
thú chút nào với mọi thứ ở đây!
Hình như lại kém hơn nữa rồi! Thẩm tiểu
thụ căm tức nhìn hồ ly tinh! Đang yên ổn trên mặt tràn đầy ý tứ “Biết ngay là ngươi
chưa thấy qua mà, chuyện này cũng buồn cười quá đi thôi ha ha ha” là muốn tìm
đường chết sao!
Quả thật đáng ghét!
“Hay là ba vị đến phòng dành cho khách
nghỉ ngơi trước đi?”. Giang Giao Long nói. “Tối nay huynh đệ chúng ta mở tiệc đón
tiếp ba vị”
“Làm phiền trại chủ”. Ngâm Vô Sương gật
đầu.
Tần Thiếu Vũ kéo tay Thẩm Thiên Lăng
qua. “Có mệt không?”
“Không mệt!”. Đầu Thẩm tiểu thụ bốc lửa.
Tần Thiếu Vũ lắc đầu cười, dẫn hắn về
phòng trước.
“Hai vị có việc xin cứ phân phó, ta ở
ngay bên ngoài”. Người hầu dẫn đường rất lễ độ, sau khi đưa hai người vào phòng
thì lui ra ngoài, còn tiện tay đóng cửa.
“Ghen ư?”. Tần Thiếu Vũ nhéo mặt hắn.
Thẩm Thiên Lăng làm lơ hắn, nằm lì
trên giường duỗi người.
Sớm biết vậy sẽ không đến Thiên Ổ Thuỷ
trại! Gặp hồ ly tinh trên đường, chuyện này quả thật vô cùng khó chịu!
“Thật ra như vậy cũng tốt”. Tần Thiếu
Vũ ngồi cạnh hắn.
“Ngươi nghĩ như vậy là tốt sao?”. Thẩm
Thiên Lăng nhất thời xoay người căm tức nhìn hắn. Hồ ly tinh ở kế bên chúng ta,
đương nhiên là tốt rồi!
Ngươi là cái đồ nam nhân phong lưu!
“Nghe ta nói đã”. Tần Thiếu Vũ từ trên
giường ôm hắn vào lòng. “Mặc kệ thật hay giả, nói chung nghe giang hồ đồn Ngâm
Lạc Tuyết bị bắt tới Thiên Ổ Thuỷ trại, cái cớ này dùng tốt hơn so với thông
thương mậu dịch”
“Vì sao?”. Thẩm Thiên Lăng khó hiểu.
“Người bị mất tích, đương nhiên phải
tìm xung quanh”. Tần Thiếu Vũ nói. “Sẽ dễ tìm Hoàng Kim Nhãn hơn, huống hồ nhiều
người thì lắm chuyện, nếu chúng ta có thể giải quyết vài chuyện cho huynh đệ
Giang Gia, không chừng bọn họ còn trực tiếp hai tay dâng lên Hoàng Kim Nhãn cho
chúng ta”
“Cũng đúng”. Thẩm Thiên Lăng gật đầu,
ngẫm lại rồi cười thành tiếng.
“Sao vậy?”. Tần Thiếu Vũ nhìn hắn.
“Ngươi là đại hiệp thế mà theo ta đi
ăn trộm”. Thẩm Thiên Lăng nhéo mũi hắn. “Bị người ta biết thì làm sao bây giờ”
“Kệ hắn”. Tần Thiếu Vũ bật cười. “Nếu
phu nhân muốn, đừng nói là trộm, ngay cả cướp cũng phải cướp về”
Biết lý lẽ chút đi! Thẩm tiểu thụ cụng
đầu với hắn.
Tần Thiếu Vũ trực tiếp đè hắn xuống
giường, triền miên hôn lưỡi một chút.
“Không ưa Ngâm Vô Sương sao?”. Sau khi
hôn, Tần Thiếu Vũ hỏi.
Nói thừa! Thẩm Thiên Lăng vòng tay qua
cổ hắn. “Trừ phi ngươi thích Phượng Cửu Dạ!”
Tần Thiếu Vũ cười khẽ, cắn môi dưới của
hắn. “Đã nói ngươi là bình dấm chua mà”
“Vừa nhìn đã thấy giống hồ ly tinh”. Thẩm
Thiên Lăng nhân cơ hội mãnh liệt tấn công tình địch.
“Không phải giống, mà chính là vậy”. Tần
Thiếu Vũ hôn lên cổ hắn. “Trong võ lâm có hai con hồ ly tinh”
WTF còn có hai con! Thẩm Thiên Lăng
hơi giật mình, võ lâm còn có thể nhàm chán hơn nữa không!
“Toàn giang hồ đều biết, môn chủ Vô
Tuyết môn băng cơ mị cốt (da mịn dáng đẹp
~), nhan sắc vô song. May là nam tử, chứ nếu là nữ chắc sẽ gây ra không ít
sóng gió”. Tần Thiếu Vũ nói.
Thật ra là nam cũng đủ phiền rồi! Thẩm
Thiên Lăng túm tóc hắn. “Còn một con nữa là ai?”
“Ngươi đoán xem”. Tần Thiếu Vũ ấn xuống
vô số dấu hôn trên cổ hắn.
Sao ta biết, ta không rành chuyện
giang hồ! Thẩm Thiên Lăng rất hẹp hòi. “Nhất định cũng khiến người ta chán ghét”
“Chưa chắc”. Tần Thiếu Vũ nhìn hắn.
“Lẽ nào kẻ còn lại cũng dang díu với
ngươi?”. Thẩm tiểu thụ giận dữ, đây là vẻ mặt dâm đãng gì chứ!
“Quả thật là vậy”. Tần Thiếu Vũ cúi đầu
hôn nhẹ lên môi hắn. “Ta cực kì thích hắn”
FUCK! Thẩm tiểu thụ hơi kinh ngạc. “Chẳng
lẽ là ta?”
“Lần này phản ứng thật nhanh”. Tần Thiếu
Vũ cười ra tiếng, cụng trán hắn. “Tiểu công tử của Nhật Nguyệt sơn trang, thuần
khiết ngây thơ, mặt mày như tranh vẽ, khiến cung chủ Truy Ảnh cung chết mê chết
mệt”
Trong lòng Thẩm Thiên Lăng vô cùng phức
tạp. Là hồ ly tinh nổi danh trên giang hồ, danh hiệu này nghe vào quả thật thiếu
ăn đòn!
Quang vinh đặc biệt này cứ để Ngâm Vô
Sương độc chiếm là tốt rồi!
Cơ bản không cần SHARE cho người khác!
“Cung chủ, nước tắm đã đưa tới”. Người
hầu ở ngoài gõ cửa.
“Mang vào”. Tần Thiếu Vũ nói.
“Đứng dậy trước đi!”. Thẩm Thiên Lăng
bị doạ hết hồn. Đang nằm trên giường sao có thể kêu người ta tiến vào.
“Sợ gì?”. Tần Thiếu Vũ ôm eo hắn. “Dù
sao cũng có màn che mỏng”
Ngươi cũng biết là màn che mỏng sao!
Cơ bản là cái gì cũng không che được biết không! Thẩm Thiên Lăng khổ sở không
gì sánh được, đang định dùng sức đẩy ra thì người hầu đã mở cửa mang thùng tắm vào.
Vì vậy hắn không thể làm gì khác ngoài nằm cứng ngắc ở trên giường. Dựa theo sức
tưởng tượng của quần chúng nhân dân, nằm bất động thì tối đa chỉ truyền ra một
ít chuyện xx ướt át mà thôi. Nhưng nếu hắn đẩy thì nhất định sẽ một suy thành
ba, biến thành “Thẩm công tử muốn mà còn vờ từ chối, lạt mềm buộc chặt” vân
vân, vì vậy tốt nhất là không nên!
Tần Thiếu Vũ rất vui khi hắn bất động,
cúi đầu hôn một cái. Người hầu đương nhiên không dám nhìn nhiều trên giường,
nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc bọn họ điên cuồng nạp các loại hình ảnh vào
đầu sau khi rời khỏi. Vì vậy sau nửa nén nhang, ngay cả thím vá lưới trong trại
cũng bàn tán say sưa, Tần cung chủ và Thẩm công tử rất ân ái y như lời đồn, vừa
nhìn thấy giường đã khẩn cấp muốn làm chuyện đó, nói ra thật ngượng ngùng!
Ngâm Vô Sương ngồi trên nóc nhà, gương
mặt không có bất cứ biểu cảm gì.
“Lát nữa đi ăn ngoài Ngâm Vô Sương và
huynh đệ Giang gia, e là còn có những người khác”. Sau khi tắm xong, Tần Thiếu
Vũ vừa lau tóc cho hắn vừa nói. “Ngươi nhớ kỹ phải hành động cẩn thận”
“Ừ”. Thẩm Thiên Lăng gật đầu. “Còn ai đến
đây nữa?”
“Mười hai Liên Hoàn ổ gần đây có rất
đông người trên giang hồ. Huynh đệ Giang gia đại khái sẽ mời vài người có tiếng
tăm tới tiếp khách”. Tần Thiếu Vũ nói. “Nhật Nguyệt sơn trang và Vô Tuyết môn
là hai trong số tứ đại môn phái, tất nhiên sẽ khiến vô số người chú ý. Huống
chi tám chín phần sẽ có thêm đại môn phái thứ ba đến”
“Đại môn phái thứ ba?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.
Tần Thiếu Vũ gật đầu.
“Đường gia bảo sao?”. Thẩm Thiên Lăng
suy đoán.
“Đương nhiên không phải, Đường gia bảo
sẽ không đến giúp vui”. Tần Thiếu Vũ nói. “Đoạn Tình cốc”
Thẩm Thiên Lăng: …
Đừng nói với ta là Tiêu Triển!
“Chính là hắn”. Tần Thiếu Vũ nhìn thấu
suy nghĩ của hắn. “Tiêu Triển và hai huynh đệ Giang gia xưa nay quan hệ tốt, dù
không có chuyện gì cũng thường xuyên ghé thăm, huống chi hiện tại còn có ngươi,
hắn sẽ có lý do để tới”
“Ta thật sự không nhớ ra mà”. Thẩm
Thiên Lăng thở dài, vùi đầu vào ngực hắn. “Mau nói cho ta biết trước kia xảy ra
chuyện gì”
Tần Thiếu Vũ trầm mặc.
“Nói!”. Thẩm Thiên Lăng ngẩng đầu nhìn
hắn.
“Thật ra nói đến chuyện này, hắn có
sai, ngươi cũng có sai”. Tần Thiếu Vũ nói.
Thật ra không phải ta a! Ta cơ bản
không có gây hoạ! Nội tâm Thẩm tiểu thụ đau khổ không gì sánh được, nhưng không
thể tuỳ tiện kể về chuyện xuyên việt, cho nên không thể làm gì khác hơn là cam
chịu nói. “Ừ, ngươi nói tiếp đi”
“Mấy năm trước Thiên Phong đến Truy Ảnh
cung cầu hôn, ta đáp ứng nhưng ngươi lại chống cự dữ dội”. Tần Thiếu Vũ nói. “Ngươi
căm thù ta đến tận xương tuỷ, hầu như vừa thấy mặt đã bỏ chạy”
Thẩm Thiên Lăng: …
“Khi đó ta có mục đích khác với ngươi
nên cũng không đau lòng, cũng không từ hôn như ngươi mong muốn”. Tần Thiếu Vũ
ôm hắn. “Sau đó ngươi bắt đầu dụ dỗ những người xung quanh, muốn khiến ta hết
hi vọng”
Đầu Thẩm Thiên Lăng kêu ong ong.
“Lúc đó Tiêu Triển rất thích ngươi, thậm
chí không tiếc bỏ vợ. Còn có cái tên Phạm Đường lúc trước xông vào Nhật Nguyệt
sơn trang muốn dẫn ngươi bỏ trốn và nhiều người khác nữa”. Tần Thiếu Vũ bóp bụng
hắn. “Nếu không phải vậy, ngươi cũng không bị đồn là hồ ly tinh”
Thẩm Thiên Lăng khóc không ra nước mắt,
lão tử thật oan uổng!
“Tiêu Triển và ta đều là đệ tử của Lý
phu tử, xem như là sư huynh đệ”. Tần Thiếu Vũ vỗ vỗ lưng hắn. “Nếu có cơ hội
thì xin lỗi hắn đi”
“Ngươi nghĩ hắn sẽ tha thứ cho ta sao?”.
Thẩm Thiên Lăng hỏi.
“Xin lỗi hay không là chuyện của chúng
ta, tha thứ hay không là chuyện của hắn”. Tần Thiếu Vũ nói. “Nếu sau khi xin lỗi
rồi hắn vẫn không bỏ thì ta sẽ đánh hắn cho ngươi”
“…”.Thẩm Thiên Lăng tựa cằm vào vai hắn,
tâm trạng hơi bực bội.
“Đừng nghĩ nhiều, đã qua rồi”. Tần Thiếu
Vũ nói. “Sau này ngươi chỉ thuộc về một mình ta”
“Ừ”. Thẩm Thiên Lăng vòng tay qua eo hắn.
“Về phần Ngâm Vô Sương, ngươi cũng
không cần để bụng”. Tần Thiếu Vũ nói. “Sau khi lấy được Hoàng Kim Nhãn chúng ta
sẽ đi, sau này không liên hệ gì với hắn nữa”
“Ngươi nghĩ đệ đệ hắn bị ai bắt đi?”. Thẩm
Thiên Lăng hỏi.
“Không rõ”. Tần Thiếu Vũ nói. “Ngâm Lạc
Tuyết kiêu căng tuỳ hứng, vốn dễ đắc tội với người khác. Ngâm Vô Sương lạnh
lùng cao ngạo, có người mang thù với hắn cũng không có gì lạ”
“Dù sao Vô Tuyết môn cũng là một trong
tứ đại môn phái”. Thẩm Thiên Lăng còn chưa hiểu. “Nếu chỉ là chuyện nhỏ, ai lại
mạo hiểm như vậy?”
“Cho nên mới cần điều tra”. Tần Thiếu
Vũ nói. “Gần đây e rằng giang hồ không yên ổn”
“Liệu có nguy hiểm hay không?”. Thẩm
Thiên Lăng lo lắng.
“Người khác thì không biết, nhưng
ngươi nhất định sẽ không”. Tần Thiếu Vũ nắm tay hắn. “Ta sẽ bảo vệ ngươi”
Thẩm Thiên Lăng: …
Thật ra ta đang quan tâm ngươi có bị
nguy hiểm hay không a!
Thật là không hiểu ý người khác gì hết!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét