Thứ Hai, 9 tháng 6, 2014

GIANG HỒ KÌ BA 71

CHƯƠNG 71: CÓ RẤT NHIỀU CHUYỆN QUAN TRỌNG HƠN GIANG HỒ!
          “Qủa thật ta không nhận được vật gì của hắn cả”. Cho đến lúc hai người về phòng, Thẩm Thiên Lăng vẫn còn đang giơ tay bảo đảm.
          “Phải không?”. Tần Thiếu Vũ nhướn mi nhìn hắn.
          “Đương nhiên”. Thẩm Thiên Lăng kì quái. “Không thân quen, sao ta phải nhận đồ của hắn”
          “Vậy lời hắn nói lúc nãy là ý gì?”. Tần Thiếu Vũ tiếp tục hỏi.
          Vẻ mặt Thẩm tiểu thụ rất nghiêm túc. “Nhất định là để ly gián quan hệ giữa chúng ta”. Quả thật đê tiện không chịu nổi!
          “A?”. Tần Thiếu Vũ cao giọng.
          “Hoặc là hắn đưa lúc ta chưa mất trí nhớ, giống Phượng Cửu Dạ vậy!”. Thẩm Thiên Lăng vạch rõ giới hạn. “Dù sao ta cũng không biết gì hết!”. Cực kì dứt khoát!
          “Xem ra Tiêu Triển còn chưa hết hi vọng với ngươi”. Tần Thiếu Vũ nhéo má hắn.
          “Ngâm Vô Sương cũng chưa hết hi vọng với ngươi, hơn nữa hắn còn quá đáng hơn, trước mặt nhiều người như vậy mà vô sỉ quyến rũ ngươi ngoại tình”. Nhắc tới Hồ ly tinh, Thẩm tiểu thụ lập tức mang tính công kích!
          Tần cung chủ gật đầu. “Nghe vậy lại thấy hắn xứng với Tiêu Triển”
          Thẩm Thiên Lăng: …
          Thiếu hiệp, trí tưởng tượng của ngươi có phải bay xa quá rồi không?
          Có điều dù là tùy tiện ghép cặp, nhưng nghĩ kĩ hình như cũng hơi thích hợp a!
          “Sao không nói gì vậy?”. Tần Thiếu Vũ nhìn hắn.
          Thẩm Thiên Lăng cười hắc hắc. “Nếu hai người họ đến với nhau, nhất định mỗi đêm trước khi ngủ đều nói xấu chúng ta!”. Vì đây là tiếng nói chung hiếm hoi giữa vợ chồng bọn họ!
          Tần Thiếu Vũ nghe vậy bật cười. “Chúng ta cũng có thể nói xấu bọn họ trước khi ngủ, dù sao cũng không thể thiệt thòi”
          “Vậy ngươi không tức giận nữa chứ?”. Thẩm Thiên Lăng ôm cổ hắn. “Ta quả thật không có nhận lễ vật của hắn, ngươi không thể tin hắn mà không tin ta!”
          “Vì sao?”. Tần Thiếu Vũ chớp mi.
          Cái này còn phải hỏi sao! Thẩm tiểu thụ vô cùng chính nghĩa mà nói. “Vì ngươi xx với ta, không phải với hắn”
          Tần Thiếu Vũ ôm hắn hung hăng hôn một cái. “Câu này ta thích”
          Thật là một nam nhân nông cạn… Thẩm tiểu thụ vừa thầm khinh bỉ vừa phối hợp hé miệng, khiến cho hôn lưỡi càng thêm kịch liệt!
          Quả nhiên thoải mái không gì sánh được!
          “Cung chủ”. Ngoài phòng có người gõ cửa.
          “Chuyện gì?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
          “Giang trại chủ vừa phái người tới truyền lời, nói tuy Hắc Phong trại xảy ra chuyện ngoài ý muốn nhưng yến tiệc định sẵn đã chuẩn bị tốt từ hôm qua, vậy nên nếu mọi người muốn thì tối nay vẫn có thể cùng nhau ăn”. Ám vệ nói.
          “Gọi tiểu Ngũ dẫn vài người qua, thuận tiện thám thính tin tức”. Tần Thiếu Vũ phân phó.
          Thẩm Thiên Lăng ngồi trên bàn, không nói gì mà nhìn hắn. Ngươi đừng có mà vừa nói chính sự vừa luồn tay vào áo người khác sờ ngực a! Dù là nam nhân cũng cũng không thể để ngươi tùy tiện sờ!
          Tần Thiếu Vũ nắm lấy thứ nhô ra trước ngực hắn, nhẹ nhàng xoa xoa.
          Thẩm Thiên Lăng: …
          Thật đáng ghét!
          “Cố gắng đừng xung đột với người khác”. Tần Thiếu Vũ tiếp tục nói.
          Ám vệ nhận lệnh rời đi, Tần Thiếu Vũ trực tiếp ôm Thẩm Thiên Lăng lên giường.
          “Ê ê ê ngươi muốn làm gì?”. Thẩm tiểu thụ quá sợ hãi. Ngươi có cần động dục một cách tự nhiên trôi chảy như thế không, quả thật điêu luyện!
          “Làm chuyện xấu”. Tần Thiếu Vũ cởi ra dây lưng của hắn. “Cho ta thân thiết một chút”
          Thân thiết muội ngươi! Thẩm Thiên Lăng dù chết cũng không theo. “Ban ngày đừng làm chuyện này chứ!”
          “Vì sao ban ngày không được?”. Tần Thiếu Vũ đè lên người hắn, bàn tay một khắc cũng không rảnh rỗi. “Ban ngày ta mới thấy rõ được”
          “Đừng cởi đồ ta!!!”. Thẩm Thiên Lăng kêu ngao ngao.
          “Ngươi cũng có thể cởi đồ ta”. Tần Thiếu Vũ nói. “Chúng ta cùng nhìn, ai cũng không thiệt thòi”
          Thẩm Thiên Lăng căm giận. “Ai thèm nhìn ngươi?”
          Tần Thiếu Vũ cởi áo hắn ra, cúi đầu hôn lên cái bụng mềm mềm mụp mụp.
          Sức mạnh giữa địch và ta khác xa, dùng sức mạnh rõ ràng không được, nói không chừng hậu quả còn thê thảm hơn! Cho nên Thẩm tiểu thụ không thể làm gì khác ngoài áp dụng con đường MOE nhục nhã, nhào qua cọ cọ vào ngực hắn, đặc biệt ngoan ngoãn!
          “Sao vậy?”. Tay phải Tần Thiếu Vũ vuốt ve trên lưng hắn.
          “Đừng làm”. Thẩm Thiên Lăng thì thầm.
          “Vì sao?’. Tần Thiếu Vũ kề vào tai hắn hỏi. “Không thích hả?”
          Cũng không đến mức không thích nhưng ban ngày ban mặt vẫn không được tự nhiên! Thẩm Thiên Lăng không nói gì.
          “Lăng nhi”. Tần Thiếu Vũ ôm chặt hắn. “Có thích làm chuyện đó với ta không?”
          Thẩm Thiên Lăng: …
          Đừng hỏi thẳng ra vậy chứ!
          “Ta muốn nghe”. Giọng Tần Thiếu Vũ rất dịu dàng.
          Thẩm Thiên Lăng mặt đỏ tới mang tai ậm ừ một chút, gián tiếp cam chịu.
          Tần Thiếu Vũ cười khẽ, hôn nhẹ lên tai hắn. “Thật ngoan”
          “Nhưng không thể vào ban ngày!”. Thẩm Thiên Lăng vội vàng nhấn mạnh.
          “Ừ”. Lần này Tần Thiếu Vũ sảng khoái gật đầu. “Nghe lời ngươi, tối rồi làm”
          Thẩm Thiên Lăng sửng sốt một chút, sau đó kháng nghị nói. “Ta lúc nào thì nói buổi tối, ngươi đừng nói bậy!”
          Tần Thiếu Vũ kinh ngạc. “Lẽ nào ngươi muốn làm vào ban ngày?”
          Thẩm Thiên Lăng căm giận. “Ngươi đừng chụp mũ ta!”. Quả thật xấu xa!
          Tần Thiếu Vũ cười ra tiếng, đáy mắt đầy cưng chiều. “Ừ, ngươi là dưa leo ngốc”
          Thẩm Thiên Lăng căm giận cắn hắn một cái. “Không cho làm, ta – ta – ta vẫn chưa khôi phục”
          “Phải không?”. Tần Thiếu Vũ nắm tay hắn. “Tối cho ta kiểm tra”
          Thẩm Thiên Lăng giận. “Kiểm tra muội ngươi!”
          Tần Thiếu Vũ nhéo bụng mỡ của hắn, tâm trạng rõ ràng vô cùng tốt.
          “Nói chuyện nghiêm túc đi”. Thẩm Thiên Lăng nhấc chân đạp hắn. “Chuyện Hắc Phong trại hôm nay, ngươi thấy sao?”
          “Không chắc, có điều Hà Phong nhất định có vấn đề”. Tần Thiếu Vũ tựa ở đầu giường, để hắn nằm lên người mình.
          “Vì sao?”. Thẩm Thiên Lăng khó hiểu.
          “Vì nếu không có vấn đề thì hắn sẽ không từ bỏ như vậy, không muốn cho Hoa Đường khám nghiệm”. Tần Thiếu Vũ nói. “Dựa theo tính cách của hắn, nếu trong lòng không có gì mờ ám thì hồi nãy lúc mới phát hiện Hà Yến bị hại, hắn phải hạch tội hai huynh đệ Giang gia mới đúng”
          Thẩm Thiên Lăng chán ghét. “Hóa ra nhân phẩm kém như vậy”
          “Cho nên chúng ta không cần nhúng tay ngoài sáng”. Tần Thiếu Vũ nói. “Khỏi phải dính một thân mốc meo”
          Thẩm Thiên Lăng thở dài. “Hình như ngày càng rối loạn”
          “Lúc trước Thái Hồ bang trúng độc, ta còn đoán vì bọn họ có ân oán cá nhân với Ma giáo, bây giờ xem ra lại giống như có người cố ý làm loạn”. Tần Thiếu Vũ nói. “Liên tiếp có môn phái xảy ra chuyện, không biết kế tiếp sẽ là ai”
          “Có nguy hiểm hay không?”. Thẩm Thiên Lăng hơi bận tâm.
          “Đương nhiên không”. Tần Thiếu Vũ vỗ về hắn. “Ta sẽ bảo vệ ngươi”
          Thẩm Thiên Lăng nhéo mũi hắn. “Ta lo lắng cho mọi người kìa!”
          “Dù là Phượng Cửu Dạ cũng không dám tùy tiện nhằm vào Truy Ảnh cung”. Tần Thiếu Vũ nói. “Đừng lo”
          “Không có tin tức gì về cánh đồng Thanh Hoa thật sao?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi. “Hay là ngươi không muốn nói thật với bọn họ?”
          Tần Thiếu Vũ lắc đầu. “Ta không hề giấu giếm. Cánh đồng hoa ở ngoại ô tuy nhiều nhưng quả thật chưa từng bị đào qua, đều nở rất tươi tốt”
          “Có phải hái từ nơi khác không?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.
          Tần Thiếu Vũ xoa đầu hắn. “Thanh hoa sau khi hái hai ngày sẽ héo, mà trong vòng mười mấy dặm không còn có cánh đồng hoa nào khác”
          “Không lý nào”. Thẩm tiểu thụ cau mày. Ở đây không có tủ lạnh và máy bay, chẳng lẽ Thanh hoa còn có thể bảo quản tươi mà bay từ chỗ khác tới?
          Tần Thiếu Vũ xoa xoa mi tâm của hắn. “Không được nhăn nhó”
          “Ngươi có chắc tìm khắp cánh đồng hoa không?”. Thẩm Thiên Lăng chưa từ bỏ ý định. “Có thể bỏ sót chỗ nào hay không, ví dụ như sơn động hoặc vách núi?”
          “Thanh hoa cần nhiều ánh nắng mặt trời, sao có thể mọc ở sơn động và vách núi được?’. Tần Thiếu Vũ lắc đầu.
          “Chưa chắc, lỡ đâu trùng hợp thì sao?”. Thẩm Thiên Lăng túm tóc hắn. “Dù sao cũng không có manh mối, hay là cứ tìm thử ở những nơi này xem?”. Biết đâu ngựa chết biến thành ngựa sống!  
          “Từ lúc nào lại hứng thú với việc giang hồ như vậy?”. Tần Thiếu Vũ bị hắn chọc cười.
          “Ai hứng thú?”. Thẩm Thiên Lăng bĩu môi. “Nếu không phải vì ngươi, ta cũng lười quản”
          Tần Thiếu Vũ hôn nhẹ lên môi hắn.  
          “Ta không thích cuộc sống thế này chút nào”. Thẩm Thiên Lăng nằm trước ngực hắn.
          “Vậy ngươi thích dạng gì?”. Tần Thiếu Vũ nhẹ giọng hỏi.
          “Không có đao kiếm, cũng không đụng một chút là có người chết”. Thẩm Thiên Lăng nói. “Mỗi ngày ngủ tới hừng đông, làm vài việc để kiếm sống, như vậy rất tốt”
          Tần Thiếu Vũ ôm hắn. “Kể ra cũng không khó nuôi”
          “Cho nên chúng ta mau giải quyết hết chuyện này!”. Thẩm Thiên Lăng nói. “Sau đó đi Nam Hải tìm sư phụ ngươi”
          “Từ bỏ Hoàng Kim Nhãn sao?”. Tần Thiếu Vũ nhắc nhở.
          Thẩm Thiên Lăng ôm eo hắn không nói gì.
          “Ta sẽ cố hết sức tìm cho ngươi”. Tần Thiếu Vũ rất dịu dàng.
          “… Tìm không được thì thôi”. Thẩm Thiên Lăng vùi mặt vào ngực hắn, buồn buồn nói. “Không có cũng không sao, ta từ bỏ”
          Tần Thiếu Vũ nhéo thắt lưng hắn, không nói gì thêm.
          Ban đêm, Triệu Ngũ dẫn người đi ăn tiệc bên bờ sông để thám thính tin tức. Thẩm Thiên Lăng hơi no, vì vậy được Tần Thiếu Vũ dẫn ra ngoài đi bộ tiêu cơm.
          “Mệt”. Thẩm tiểu thụ ngáp.
          “Heo con”. Tần Thiếu Vũ không mềm lòng chút nào. “Đi cho hết nửa canh giờ”
          “Lâu quá”. Thẩm Thiên Lăng ngồi xổm dưới đất ăn vạ.
          Tần Thiếu Vũ xốc hắn lên, trực tiếp hôn.
          Í í! Thẩm Thiên Lăng sửng sốt một chút, sao nói hôn là hôn thế!
          Nhưng hắn nhanh chóng biết đáp án!
          Vì Tiêu Triển dẫn người đi tới!
          Đừng nhàm chán vậy chứ! Thẩm Thiên Lăng mặt đỏ tới mang tai, đẩy Tần Thiếu Vũ ra.
          Còn lựa lúc có người khác mà hôn!
          Sắc mặt Tiêu nhị đương gia rất khó coi.
          “Trùng hợp quá vậy”. Tần Thiếu Vũ buông người trong lòng ra, cười với Tiêu Triển. “Chê cười rồi”
          Tiêu Triển không thèm liếc hắn, trực tiếp nói với Thẩm Thiên Lăng. “Về sớm chút đi, đỡ phải cảm lạnh”
          Thật ra ta không yểu điệu như thế! Thẩm Thiên Lăng khổ sở một chút, nhưng dù sao đối phương cũng có ý tốt nên cũng không phản bác, chỉ gật đầu nói. “Đa tạ”
          “Nhưng ăn thứ ta tặng rồi thì cơ thể sẽ khá hơn một chút”. Tiêu Triển tiếp tục nói.
          Thẩm Thiên Lăng: …
          Mẹ kiếp lại nữa!
          Đừng ly gián quan hệ vợ chồng người ta được không, quả thật đáng ghét! Chúng ta rõ ràng cực kì ân ái!
          Sắc mặc Tần cung chủ tối sầm xuống y như dự đoán.
          “Nếu không vui thì ngươi có thể giúp hắn tìm”. Tiêu Triển cười nhạt. “Chỉ sợ ngươi không có bản lĩnh đó”
          Còn nói nữa! Thẩm Thiên Lăng phẫn nộ mà kháng nghị. “Ngươi tặng đồ cho ta lúc nào?”
          Tiêu Triển nghe vậy sửng sốt, ánh mắt hơi bất ngờ.
          “Ngươi đừng nói lung tung nữa!”. Thẩm Thiên Lăng khó thấy được hung dữ với hắn.
          Sắc mặt Tiêu Triển tái xanh. “Ngươi có ý gì?”
          “Trước khi mất trí nhớ ta đã làm nhiều chuyện sai lầm, nhưng không có nghĩa là bây giờ ngươi có thể nói bậy a!”. Thẩm Thiên Lăng đặc biệt nóng giận.
          “Sợ hắn giận nên không thừa nhận sao?”. Giọng Tiêu Triển rất hung ác. “Lúc ở thư phòng sao không cự tuyệt?”
          Muội ngươi! Thẩm Thiên Lăng quả thật không biết nói sao. “Ngươi còn biết lý lẽ hay không! Ngươi chưa từng tặng thì làm sao ta cự tuyệt được… Hơn nữa rõ ràng ta luôn cự tuyệt ngươi!”
          Tiêu Triển bị hắn chọc giận đến choáng váng, nhưng không thể đánh, vì vậy phẫn nộ xoay người rời đi. Ở đây thêm nữa nhất định sẽ tức chết!
          “Ngươi nói xem có phải hắn rất phiền không?”. Thẩm Thiên Lăng còn tức giận hơn Tiêu Triển.
          “Ừ”. Tần Thiếu Vũ chỉnh tóc cho hắn. “Chúng ta không chấp hắn”
          “Thật kì cục”. Thẩm Thiên Lăng thở phì phì.
          “Đừng giận nữa được không”. Tần Thiếu Vũ ôm hắn lay lay. “Chúng ta xem như hắn không tồn tại đi”
          “Ngươi không tin hắn, có đúng không?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.
          “Đương nhiên”. Tần Thiếu Vũ nắm tay hắn. “Ta chỉ tin tưởng phu nhân”
          Vậy mới đúng, Thẩm tiểu thụ thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục cùng hắn tay trong tay tản bộ.
          Sau đó thì gặp Ngâm Vô Sương!
          Đúng là một ngày xui xẻo!
          Thẩm Thiên Lăng bắt đầu hối hận vì sao hồi nãy không về phòng!
          Có điều Ngâm môn chủ rõ ràng không cùng một tuýp với Tiêu Triển, hắn thuộc đảng phong độ! Cho nên hắn chỉ cao ngạo hừ lạnh một tiếng, lướt qua hai người, một câu cũng không nhiều lời!
          “Hắt xì!”. Thẩm Thiên Lăng bị mùi hương của hắn khiến cho hắt hơi.
          “Không sao chứ?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
          “Không sao”. Thẩm Thiên Lăng khoát khoát tay. “Chúng ta về sớm chút đi”. Hồ ly tinh đúng là bình nước hoa di động, khiến người ta sặc chết!
          “Ừ”. Tần Thiếu Vũ bóp bóp mông hắn. “Chúng ta về ngủ”
          Thẩm Thiên Lăng: …
          Ai muốn ngủ với ngươi, mau câm miệng!
          Tần Thiếu Vũ bế hắn lên, chạy ngược về.
          Đây là cái dạng gì!
          Ám vệ đang ngồi xổm trên nóc nhà cắn hạt dưa, nhìn thấy cảnh cung chủ ôm phu nhân bay về thì cực kì cảm động!
          Thật khiến người ta nước mắt lưng tròng!
          Nhịn không được muốn nghe lén!
          Mọi người hèn hạ nằm trên nóc nhà, mới vừa nín thở tập trung muốn đoán mò thì phía sau truyền tới một giọng nói lạnh lùng. “Các ngươi làm gì thế?”
          Vô nghĩa, còn phải hỏi sao, đương nhiên là nghe lén… Mẹ nó, người hỏi là cung chủ! Hắn ra ngoài lúc nào thế, chẳng lẽ không phải đang xx trong phòng sao? Xuất hiện trên nóc nhà lúc này thật không hợp lý!
          Ám vệ đồng loạt giật bắn mình, dùng ánh mắt cực kì nghiêm túc bình tĩnh vô tội mê mang nhìn Tần Thiếu Vũ – chúng ta quả thật không làm gì cả!
          “Ngươi qua đây”. Tần Thiếu Vũ tiện tay chỉ một người trong đám.
          Ám vệ bị lựa chọn nhất thời cực kì sợ hãi. “Ta vô tội!”
          “Biết tại sao ta chọn ngươi không?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
          Ám vệ suy nghĩ một chút. “Vì ta kín miệng!”
          Tần Thiếu Vũ lắc đầu. “Ngươi nghĩ nhiều rồi, ta chỉ tiện tay mà thôi”
          Ám vệ khóc ròng nói. “Lần sau ta sẽ cố gắng đứng chỗ khác”
          “Chuyện lần sau thì để lần sau tính”. Tần Thiếu Vũ kề vào tai hắn nói nhỏ vài câu. “Đi đi”
          Ám vệ gật đầu, xoay người ẩn vào bóng đêm.
          “Các ngươi”. Tần Thiếu Vũ quét mắt qua những người còn lại. “Sau khi trở về Truy Ảnh cung, thay phiên dọn nhà xí”
          Đừng nhỏ nhen vậy chứ! Mọi người lập tức lệ rơi đầy mặt. Lén nghe một chút thôi mà, cung chủ thật nhỏ nhen!
          Nhưng Tần Thiếu Vũ rất vô tình, một chút thỏa hiệp cũng không có!
          Vì vậy mọi người không thể làm gì khác ngoài nghẹn ngào tiếp nhận sự thật!
          “Ngươi đi làm gì thế?”. Trong phòng, Thẩm Thiên Lăng đang ngồi bên giường.
          “Ra ngoài căn dặn mấy chuyện”. Tần Thiếu Vũ giúp hắn cởi áo.
          Thẩm Thiên Lăng vẻ mặt >_<. “Chuyện này ta tự làm là được rồi”
          Tần Thiếu Vũ rất nghiêm túc. “Ta cởi nhanh hơn”
          “Giang hồ sóng gió, ngươi còn có tâm trạng xx sao?”. Thẩm Thiên Lăng đầy chính nghĩa mà chỉ trích hắn.
          “Ừ, có rất nhiều chuyện quan trọng hơn giang hồ”. Tần Thiếu Vũ cởi áo lót của hắn.
          Thẩm Thiên Lăng: …
          Ngươi thật hết thuốc chữa!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét