Thứ Sáu, 6 tháng 6, 2014

GIANG HỒ KÌ BA 52

CHƯƠNG 52: CHỈ LÀ VÔ Ý THÔI!
          “Ấy, Tả hộ pháp đâu rồi?”. Đợi Thẩm Thiên Lăng bưng nước trà ra thì trong phòng chỉ còn một mình Tần Thiếu Vũ.
          “Về rồi”. Tần Thiếu Vũ nói. “Lý gia còn vài chuyện, đợi xử lý xong chúng ta có thể tiếp tục lên đường đi Nam Hải”
          “Bây giờ sao rồi?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.
          “Quan phủ đang dán cáo thị, nói chuyện hái hoa tặc đều do Ma giáo hạ độc làm loạn, vẫn chưa nhắc tới Lý Bạch Hạo”. Tần Thiếu Vũ nói. “Lý gia vẫn là nhà giàu trong vùng, quan phủ phải chừa cho bọn họ ít mặt mũi”
          “Lý Bạch Hạo phải làm sao?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.
          “Giao cho Lý phủ tự xử”. Tần Thiếu Vũ nói. “Chúng ta không tiện nhúng tay”
          “Còn Lý Bạch Thiên?”. Thẩm Thiên Lăng còn băn khoăn hắn.
          “Liên quan gì tới Lý Bạch Thiên?”. Tần Thiếu Vũ hỏi lại.
          “Ặc…”. Tuy hái hoa tặc không liên quan tới hắn, nhưng vẫn không thể che giấu bản chất ác độc a! Thẩm Thiên Lăng rất có tinh thần trượng nghĩa. “Hắn xx với kế mẫu, còn giết người diệt khẩu”. Làm một đại hiệp chính phái, ngươi không thể vờ như không thấy!
          Tần Thiếu Vũ lắc đầu. “Không phải do hắn làm”
          “A?”. Thẩm Thiên Lăng giật mình. “Sao ngươi biết, rõ ràng hôm đó chúng ta nghe được tên hắn!”
          “Người kia là Lý Bạch Hạo”. Tần Thiếu Vũ nói.
          Thẩm tiểu thụ cảm giác thế giới quan của mình lại bị đổi mới lần nữa. “Lý Bạch Hạo?”
          “Tiểu thiếp bị chết cháy từ nhỏ sống trên thuyền hoa, sau khi bị bán vào Lý gia cũng chưa ra khỏi cửa, nên chưa hiểu chuyện đời”. Tần Thiếu Vũ nói. “Tiệc tùng ở Lý phủ nàng không đủ tư cách tham gia, nếu không phân biệt được hai thiếu gia với nhau cũng không có gì đáng ngạc nhiên”
          “Cho nên Lý Bạch Hạo chạy đi yêu đương vụng trộm, lại nói mình là Lý Bạch Thiên?”. Thẩm Thiên Lăng hít một hơi lãnh khí, quả thật còn cẩu huyết hơn tiểu thuyết!
          “Mẫu thân của Lý Bạch Thiên từ trước đến nay hay ghen, đêm đó có người cố ý tiết lộ tin tức cho nàng nên mới có cảnh bắt gian oanh liệt kia”. Tần Thiếu Vũ nói. “Đến lúc đó nếu tiểu thiếp khai ra Lý Bạch Thiên, nàng chắc chắn sẽ hối hận, Lý viên ngoại cũng đương nhiên sẽ căm thù hắn đến tận xương tuỷ”
          “Cho dù trước kia chưa từng thấy, nhưng đến khi tiểu thiếp khai Lý Bạch Thiên ra, hai người sẽ phải gặp nhau đối chất”. Thẩm Thiên Lăng trăm mối ngổn ngang. “Khi đó sẽ lòi ra thôi”
          “Cho nên mới nói ngươi ngây thơ”. Tần Thiếu Vũ nhéo mũi hắn. “Người thẩm vấn là lão thái thái của Lý gia, dù tiểu thiếp khai tên Lý Bạch Thiên ra thật thì đến lúc đó một là thị thiếp Lý phủ, một là thiếu gia Lý phủ, ngươi nghĩ lão thái thái sẽ bỏ ai chọn ai?”
          Thẩm Thiên Lăng: …
          “Lý Bạch Hạo cũng đoán chắc việc này”. Tần Thiếu Vũ tiếp tục nói. “Dựa theo dự tính của hắn, tiểu thiếp nhất định sẽ khai ra Lý Bạch Thiên khi bị thẩm vấn. Mà chuyện thiếu gia và kế mẫu tư thông với nhau nếu truyền ra ngoài, danh tiếng của Lý phủ cũng tiêu rồi. Cho nên để không lọt việc xấu ra ngoài, Lý lão thái thái đành phải dùng tốc độ nhanh nhất xử tử nàng, không ép hỏi nhiều, cũng đừng nói để nàng gặp lại Lý Bạch Thiên”
          Thẩm Thiên Lăng một lần nữa nhận thức cái gì gọi là xã hội phong kiến.
          “Lý Bạch Hạo muốn Lý Bạch Thiên ngậm đắng nuốt cay, đáng tiếc tiểu thiếp lại không nói gì, chắc là bởi vì yêu”. Tần Thiếu Vũ bóp mặt hắn. “Được rồi đừng nghĩ nữa, đều đã qua rồi”
          “Sao ngươi biết mấy chuyện này?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.
          “Ngươi không cần phải biết”. Tần Thiếu Vũ vỗ vai hắn. “Nghĩ vài chuyện vui đi”
          “Có gì đâu mà vui?”. Thẩm Thiên Lăng rầu rĩ.
          “Ví dụ như cái này?”. Tần Thiếu Vũ kéo tay hắn ra, bỏ vào lòng bàn tay một viên ngọc đỏ tươi.
          Thẩm Thiên Lăng giật mình mở to hai mắt.
          “Xích Viêm Thạch mà ngươi muốn”. Tần Thiếu Vũ cười nói. “Hơn nữa còn có Bích Lục Đồng ngươi luôn mang theo, Tuyết Lưu Ly đã mang về Truy Ảnh cung, chúng ta đã có ba viên”
          Thật ra là bốn… Còn có Lam Tinh Ngọc trước đây lão thần tiên cho! Thẩm Thiên Lăng cầm hạt châu trong lòng bàn tay, thấy hơi bỏng tay!
          “Xích Viêm Thạch có tính nhiệt, mang theo rất tốt cho thân thể của ngươi, có điều đừng đặt chung một chỗ với Bích Lục Đồng”. Tần Thiếu Vũ nói. “Đỡ phải dẫn tới mấy thứ kì quái gì đó”
          “Ừ”. Thẩm Thiên Lăng gật đầu, cẩn thận cất Xích Viêm Thạch vào trong túi.
          “Nếu quý như vậy, hay là cùng nhau tìm viên tiếp theo?”. Tần Thiếu Vũ chọc hắn.
          Vốn chỉ đùa một câu, ai ngờ Thẩm Thiên Lăng gật đầu nói. “Được”
          Tần Thiếu Vũ ngạc nhiên. “Không muốn đi Nam Hải trước sao?”
          “…”.Thẩm Thiên Lăng hơi mâu thuẫn, thật ra đi đâu cũng được. “Mấy hạt châu còn lại ở đâu?”
          “Lần trước đã nói với ngươi rồi, Hoàng Kim Nhãn ở Thiên Ổ Thuỷ trại”. Tần Thiếu Vũ nói. “Mấy viên còn lại thì không biết, chỉ có thể phái người đi thăm dò”
          “Ừ”. Thẩm Thiên Lăng cắn môi dưới. “Chúng ta đi Thiên Ổ Thuỷ trại đi!”. Mặc kệ tương lai có muốn hay không, trước hết tìm nhiều hạt châu hơn nữa đã.
          “Không được”. Tần Thiếu Vũ lắc đầu.
          Thẩm Thiên Lăng cau mày. “Vì sao?”
          “Hàn độc trong người ngươi đã phát tác hai lần, sau này kéo dài càng nghiêm trọng thêm”. Tần Thiếu Vũ nói. “Chúng ta đi Nam Hải tìm sư phụ trước, sau khi giải độc xong thì tìm linh thạch cho ngươi”
          Thẩm Thiên Lăng do dự một chút, không nói gì thêm.
          “Được không?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
          “… Được”. Thẩm Thiên Lăng gật đầu. “Ngươi nói phải giữ lời đó”
          “Đương nhiên”. Tần Thiếu Vũ mang ý cười. “Gạt ai cũng không gạt phu nhân sắp cưới của ta”
          Thẩm Thiên Lăng nhìn hắn một cái, trong lòng hơi chột dạ.
          “Sao vậy?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
          “… Không có gì”. Thẩm Thiên Lăng không biết nói sao, trong đầu hỗn loạn muốn chết.
          “Rõ ràng là có tâm sự”. Tần Thiếu Vũ cau mày. “Nói”
          “Ngươi đừng hỏi”. Thẩm Thiên Lăng vùi đầu vào ngực hắn.
          Loại chuyện quái lạ như “Thật ra ta không phải Thẩm Thiên Lăng mà là người ở không gian khác chuyển kiếp tới”, chỉ ngẫm lại thôi đã đau muốn nứt đầu.
          “Ngươi có phải nhớ ra việc gì hay không?”. Tần Thiếu Vũ thử hỏi.
          Nhớ được mới là lạ, ta cơ bản là một người khác a! Thẩm Thiên Lăng ngẩng đầu nhìn hắn. “Ngươi thích ta đúng không?”. Làm một người hiện đại, chuyện này nhất định không được dè dặt, phải hỏi rõ mới quyết định tốt bước tiếp theo phải làm.
          Tần Thiếu Vũ bị hắn chọc cười. “Ừ”
          “Bắt đầu từ khi nào?”. Thẩm Thiên Lăng lại hỏi.
          Tần cung chủ rất sơ suất mà nói. “Từ trước kia, khi lần đầu tiên nhìn thấy ngươi”
          Mặc dù đối với tình nhân bình thường mà nói, câu trả lời này có thể xem là kinh điển, thậm chí còn khiến cho một bộ phận nữ nhân yếu đuối nước mắt lưng tròng, nhưng với Thẩm tiểu thụ mà nói thì chẳng khác nào quăng một cục gạch vào mặt!
          Vì vậy tâm trạng của hắn trong nháy mắt xấu đi.
          “Sao lại đột nhiên hỏi cái này?”. Tần Thiếu Vũ rót cho hắn một ly trà.
          Thẩm Thiên Lăng không cam lòng nói. “Nhưng ngươi nói trước khi mất trí nhớ ta không có gì tốt”
          “Sao lại vậy được”. Tần Thiếu Vũ lưu loát nói. “Trước khi mất trí nhớ còn khiến người ta thích hơn bây giờ”
          Thẩm Thiên Lăng căm giận. “Sao có thể!”
          Tần Thiếu Vũ vẻ mặt đầy kinh ngạc. “Sao lại không thể? Trước khi mất trí nhớ phu nhân thật sáng lạn, hiểu ý người khác, vi phu thích đến mức trái tim đầy thương yêu”
          Vẻ mặt rất thích hợp, diễn rất tốt!
          Thẩm tiểu thụ siết chặt tay. “Bảo Đậu nói trước khi mất trí nhớ, ta nhìn thấy ngươi sẽ khóc mà chạy đi”
          Tần Thiếu Vũ cực kì nghiêm túc. “Đó là vì phu nhân không thích ta, nhưng ta vẫn rất yêu phu nhân”
          “Lúc ta vừa tỉnh lại, rõ ràng ngươi vẫn lợi dụng ta!”
          Tần Thiếu Vũ: …
          “Đúng không?”. Thẩm Thiên Lăng đầy chờ mong nhìn hắn.
          Tần Thiếu Vũ thở dài. “Lúc trước quả thật ta muốn dùng phu nhân dụ Phượng Cửu Dạ ra”
          Thẩm Thiên Lăng tha thiết nói. “Vậy bây giờ ngươi còn muốn dùng ta dụ hắn ra sao?”. Mau phủ nhận đi!
          Tần Thiếu Vũ nhìn hắn. “Muốn nghe nói thật sao?”
          Nói thừa! Thẩm Thiên Lăng nghiêm túc. “Nói láo sẽ biến thành thái giám, xx sẽ không cương nổi!”. Cực kì tàn nhẫn.
          Tần Thiếu Vũ gật đầu. “Muốn”
          Thẩm Thiên Lăng: …
          Hiện tại là tình huống gì?
          “Ta muốn dùng ngươi dụ hắn ra, sao đó vĩnh viễn trừ hậu hoạn, tránh cho hắn luôn có ý xấu với ngươi”. Tần Thiếu Vũ nắm tay hắn, hôn lên khoé môi một cái. “Cho nên dù lợi dụng cũng là vì ta thích ngươi”
          Cực kì thâm tình, cuối cùng cũng thành công vòng trở về! Kỹ năng cần thiết của vai nam chính thần tượng một lần nữa được nâng cao, thiếu hiệp làm tốt lắm!
          Thẩm Thiên Lăng cảm giác rất uất ức.
          Mẹ kiếp, vậy mình có nên xuyên việt trở về, trả lại tình yêu đích thực Thẩm Thiên Lăng kia cho hắn không?
          “Ăn đồ ngọt không?”. Tần Thiếu Vũ vui vẻ ôm hắn. “Có trà hạnh nhân và cháo mè, tranh thủ giúp Lăng nhi của ta vỗ béo”
          Béo muội ngươi! Thẩm Thiên Lăng tránh khỏi ngực hắn, rầu rĩ đi về.
          “Sao vậy?”. Tần Thiếu Vũ đuổi theo đi song song với hắn. “Ta nói sai câu nào sao?”
          Câu nào ngươi cũng nói đúng, quả thật chính là tài liệu mẫu để viết thư tình. Thẩm Thiên Lăng nhốt hắn ngoài thư phòng.
          Vốn nghĩ hắn thích mình sau khi xuyên việt nên mới vô tư bên nhau, hiện tại hoá ra hắn vốn yêu thầm người trước kia, mình bất quá là một kẻ giữa đường chui ra chiếm tiện nghi thôi!
          Quả thật thối nát!
          “Lăng nhi”. Tần Thiếu Vũ còn đang gõ cửa. “Không thì vi phu đi quỳ trên tấm giặt quần áo nha? Nhưng ngươi phải nói xem không vui chỗ nào”
          Quỳ cho Thẩm Thiên Lăng nguyên bản kia của ngươi đi! Thẩm tiểu thụ tâm trạng khó chịu.
          Gõ cửa nửa ngày không được đáp lại, Tần Thiếu Vũ không thể làm gì khác hơn là dùng dao chặt chốt cửa.
          “Ai cho ngươi vào”. Thẩm Thiên Lăng giận.
          “Vô duyên vô cớ quậy cái gì”. Tần Thiếu Vũ bất đắc dĩ nhéo mũi hắn. “Tuỳ hứng một chút thì đáng yêu, tuỳ hứng quá mức ta giận đó”
          Thẩm Thiên Lăng hít sâu một hơi. “Chúng ta đi Thiên Ổ Thuỷ trại đi”
          “Vì chuyện này ư?”. Tần Thiếu Vũ hỏi. “Vì sao?”
          “Còn rất lâu mới tới mùa đông, bình thường chú ý không mắc mưa thì Hàn độc cũng không có gì đáng ngại”. Thẩm Thiên Lăng nói. “Dù sao ở đây cách Thiên Ổ Thuỷ trại cũng không xa, chúng ta đi lấy hạt châu trước đi”. Tránh cho đêm dài lắm mộng.
          “Sao lại muốn có Thượng cổ linh thạch như thế?”. Tần Thiếu Vũ cau mày.
          “Không phải ngươi nói sao, ta có duyên với chúng”. Thẩm Thiên Lăng nói. “Người thường khó gặp, ta một chút đã có ba viên. Ta luôn cảm thấy nếu lấy đủ, không chừng sẽ phát sinh chuyện chưa từng xảy ra”
          Tần Thiếu Vũ lắc đầu cười. “Quyển sách lúc trước Lý phu tử đưa cho ngươi quả thật có ghi như vậy, nhưng chỉ là truyền thuyết dân gian, không ai biết có thật hay không”
          “Cái gì thật?”. Thẩm Thiên Lăng rục rịch.
          “Cửu giới chuyển động, sao đổi ngôi”. Tần Thiếu Vũ nói.
          Là thật a… Thẩm Thiên Lăng trong lòng càng loạn, nằm trên giường nửa ngày không nói gì.
          “Sao vẫn kì lạ như vậy”. Tần Thiếu Vũ ôm hắn vào lòng. “Nói thật với ta, rốt cuộc làm sao vậy?”
          “Gần đây hay nằm mơ thấy mấy viên đá này”. Thẩm Thiên Lăng cúi đầu không nhìn hắn. “Chỉ là rất muốn”
          Là nguyên nhân này sao? Tần Thiếu Vũ xoa đầu hắn, hơi dở khóc dở cười. “Đã nói ngươi là con nít mà”
          “Vậy sẽ đi Thiên Ổ Thuỷ trại sao?”. Thẩm Thiên Lăng nhìn hắn.
          “Được”. Tần Thiếu Vũ gật đầu. “Hai ngày nay nghỉ ngơi cho tốt, sáng ngày mốt chúng ta đi Thiên Ổ Thuỷ trại”
          Bắt đầu chuyển sang cưng chiều, nhưng Thẩm tiểu thụ một chút cũng không cảm giác được!
          Cho nên mới nói tình yêu là chuyện khiến người ta nhức đầu nhất!
          “Thiên Ổ Thuỷ trại?”. Mọi người ở Truy Ảnh cung sau khi nghe quyết định này thì kinh ngạc một chút.
          “Chuẩn bị một chút, ngày mốt lên đường”. Tần Thiếu Vũ nói.
          “Vì sao đột nhiên muốn đi Thiên Ổ Thuỷ trại?”. Phạm Nghiêm vô cùng khó hiểu. “Chúng ta vốn không qua lại với hai huynh đệ Giang gia, dù đi ngang cũng không có lý do gì ghé qua”. Huống chi đặc biệt tới tìm!
          “Hơn nữa Thiên Ổ Thuỷ trại trước nay có quan hệ tốt với Đoạn Tình môn ở Tây Bắc, là bằng hữu tốt của Tiêu Triển”. Triệu Ngũ cũng nói. “Lần trước vì thấy Cung chủ tắm chung với Thẩm công tử mà Tiêu Triển từng buông ra lời khó nghe, hiện tại không có lý do gì chạy tới tìm bằng hữu tốt của hắn. Có không thích hợp lắm không?”
          “Hiệu buôn của Truy Ảnh cung có ai qua lại với Thiên Ổ Thuỷ trại không?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
          Diêu Khiêm suy nghĩ một chút. “Chúng ta có vài ngọn núi trồng trà, hàng năm vận chuyển trà mới đều dùng tuyến đường của Thiên Ổ Thuỷ trại, có điều cũng chỉ là một đoạn ngắn, nửa ngày đã đi xong. Mà do nể mặt của Truy Ảnh cung nên Giang Giao Long và Giang Ngân Long chưa từng thu tiền”
          “Mấy ngọn núi trồng trà này ít nhất cũng năm năm rồi đúng không”. Tần Thiếu Vũ nói. “Năm năm không thu tiền, đương nhiên phải tới nói cảm tạ mới đúng”
          Diêu Khiêm vẻ mặt >_<. “Chỉ có một, hai trăm lượng thôi”. Đáng giá để cung chủ Truy Ảnh cung tự mình ra mặt ư? Đứa ngốc cũng biết là mượn cớ!
          “Tiền không nhiều, nhưng ân nghĩa nặng như núi Thái Sơn”. Tần Thiếu Vũ nghiêm mặt. “Kêu người chuẩn bị chút lễ vật, ta nhất định phải tự mình tới”
          Hoa Đường đã quen với tác phong làm việc của hắn, không hỏi thêm gì.
          Triệu Ngũ ôm kiếm đứng, cũng không nói gì.
          Phạm Nghiêm vốn không nói gì, nhưng trước kia bị phạt dọn nhà xí, cho nên gần đây vừa được Diêu Khiêm cho một quyển sách chuyên môn dạy cách lấy lòng người khác. Vì vậy lập tức suy một ra ba mà nhạy bén nói. “Thuộc hạ lập tức đi chuẩn bị lễ vật ngay”. Cuối cùng cũng nịnh đúng một lần, giá trị đến mức muốn rơi nước mắt!
          Chỉ có Diêu Khiêm vẫn hỏi. “Vì sao cung chủ nhất định phải đến Thiên Ổ Thuỷ trại?”
          Tần Thiếu Vũ lạnh lùng nhìn hắn một cái.
          Phạm Nghiêm thấy tình hình không ổn, lập tức vỗ tay kịch liệt. “Thiên Ổ Thuỷ trại rất tốt!”
          Tiếng như chuông đồng, nghe lên rất vang dội!
          Hoa Đường và Triệu Ngũ đồng loạt đỡ trán, thấy hắn lại sắp bị cách chức tới nơi…
          Thật đáng đồng cảm.
          Sau khi sắp xếp xong, Tần Thiếu Vũ trở về chỗ ở, đẩy cửa ra thì thấy Thẩm Thiên Lăng đã sớm ngủ, chăn bọc kín.
          “Cũng không sợ nóng quá nổi rôm sảy nữa”. Tần Thiếu Vũ ngồi bên giường, kéo chăn xuống cho hắn, lại phát hiện hắn mặc áo dài quần dài, không phải áo lót quần lót.
          “Làm gì vậy?”. Khi hắn kéo chăn, Thẩm Thiên Lăng còn nhắm mắt giả bộ ngủ không muốn để ý, không ngờ hắn còn được một tấc lại muốn tiến một thước mà cởi quần.
          Quần có thể tuỳ tiện cởi sao! Chỉ có tình yêu đích thực mới có thể cởi!
          Thẩm Thiên Lăng nắm lưng quần, ánh mắt bốc lửa!
          “Ngủ đến ngốc rồi sao?”. Tần Thiếu Vũ bật cười, trông thật ngốc.
          Ngốc muội ngươi! Thẩm tiểu thụ lăn về góc tường.
          Mặc kệ ngươi!
          “Ngày mốt chúng ta sẽ khởi hành đi Thiên Ổ Thuỷ trại”. Tần Thiếu Vũ vừa rửa mặt vừa nói. “Khoảng chừng hơn mười ngày sẽ đến”
          Đi lâu quá vậy! Không hề có công nghệ cao! Thẩm Thiên Lăng đạp chăn, ta phải về xã hội hiện đại!
          Cơ bản không ham ở lại đây!
          “Tới đây ôm”. Sau khi đánh răng rửa mặt xong, Tần Thiếu Vũ ở trên giường gọi hắn.
          Nếu là bình thường Thẩm Thiên Lăng nhất định sẽ nhào vào lòng hắn, vì Tần thiếu hiệp nội lực cao cường, khi ngủ sẽ tự động điều tiết nhiệt độ cơ thể, ấm một chút hoặc lạnh một chút cũng không thành vấn đề, còn hơn cả máy điều hoà. Ôm ngủ cực kì thoải mái!    
          Nhưng đây là trước kia!
          “Không!”. Thẩm Thiên Lăng kề sát vào tường.
          Tần Thiếu Vũ vươn tay chọt chọt mông hắn.
          Thẩm Thiên Lăng: …
          “Đêm nay không bóp vai sao?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
          Thẩm Thiên Lăng rất có nguyên tắc mà điên cuồng lắc đầu, tuy rất thoải mái nhưng không được!
          “Còn nói không giận nữa”. Tần Thiếu Vũ từ phía sau ôm lấy hắn. “Có phải trong Quỳnh Hoa cốc có người lắm miệng, nói chuyện giữa ta và Ngâm Vô Sương với ngươi không?”
          Fuck!!!!!!
          Tình huống gì đây!!!!!!!
          Thẩm Thiên Lăng phút chốc trợn to mắt!!!!!
          Ông trời làm chứng, đây chỉ là đánh bậy đánh bạ a!!!!!!
          Ngâm Vô Sương là ai!!!!!
          Lão tử chỉ biết Bạch Ngâm Sương trong tiểu thuyết Quỳnh Dao!!!!!
          Vì vậy hắn lập tức chấn động bởi hình ảnh tự nạp vào đầu!!!!!!
          “Hửm?”. Tần Thiếu Vũ cắn cắn lỗ tai hắn. “Nói đi”
          “Mau nói rõ cho ta!”. Thẩm Thiên Lăng nói một câu theo kiểu nước đôi.
          “Ta không thích hắn”. Tần Thiếu Vũ luồn tay vào vạt áo hắn, bắt đầu sờ bụng nhỏ mềm mềm. “Huống hồ hắn còn có một đệ đệ ngu xuẩn như vậy”
          Đệ đệ? Thẩm Thiên Lăng nhanh chóng động não. Đệ đệ của Ngâm Vô Sương không thể nào là Trần Đức Dung, cũng không phải Mã Cảnh Đào, cho nên chỉ có thể là … Ngâm Lạc Tuyết?
          Fuck, đúng rồi! Ngay cả tên cũng là một dãy!
          Nhớ tới cái kẻ ẻo lả thuộc Vô Tuyết môn bị Tần Thiếu Vũ trộm đi Tuyết Lưu Ly, Thẩm Thiên Lăng bừng tỉnh. Khó trách hắn hung hăng với mình, hoá ra không chỉ vì hai người trước kia có mâu thuẫn, mà quan trọng hơn là mình đoạt người trong lòng của ca ca hắn!
          Mẹ kiếp thật ra cũng không phải mình đoạt, mà là Thẩm Thiên Lăng trước kia!
          Lão tử chỉ chịu tiếng xấu thay cho người khác mà thôi!
          Thẩm tiểu thụ rúc vào vỏ ốc, càng thêm phẫn uất!
          Quả thật muốn khóc!

2 nhận xét:

  1. Tới chương này thì kẻ ngốc cũng nhận ra Lăng nhi đã bắt đầu thích Thiếu Vũ. Chính vì vậy nên mới muốn biết Thiếu Vũ yêu mình hay Thiên Lăng trước kia, còn anh Tần yêu ẻm luôn rồi chứ không đơn giản là thích nữa. Như nếu bây giờ có tìm đủ 9 linh thạch đảm bảo Lăng nhi cũng sẽ rất do dự, vì cũng đã không nỡ rời khỏi anh rồi !

    Trả lờiXóa