CHƯƠNG 57: TA NÓI CHO NGƯƠI NGHE!
Xe ngựa lộc cộc nhẹ nhàng chạy về
thành.
Dược tính của mê dược chưa hết hẳn, Thẩm
Thiên Lăng tựa vào lòng Tần Thiếu Vũ ngủ rất say sưa. Đợi lần thứ hai tỉnh dậy
thì đã trưa hôm sau, ánh mặt trời sáng bừng chiếu vào cửa sổ, rất ấm áp.
Hơn mười ngày ở địa đạo, đã lâu chưa
thấy qua ánh mặt trời, Thẩm tiểu thụ thoả mãn duỗi người, ôm lấy người bên cạnh
mà cọ cọ.
…
Í, tại sao lại có người?
Thẩm Thiên Lăng “xoạch” một phát ngẩng
đầu, vừa vặn cùng Tần cung chủ nhìn nhau thâm tình. Đặc biệt chuẩn!
“Heo nhỏ dậy rồi sao?”. Tần Thiếu Vũ
nhéo mũi hắn.
Thẩm Thiên Lăng đẩy hắn ra, ôm chăn
lăn đến vách tường.
“Giận ta hả?”. Tần Thiếu Vũ từ phía
sau ôm lấy hắn.
Đương nhiên! Thẩm tiểu thụ phớt lờ hắn.
Hơn mười ngày mới tìm được, cơ bản không phải một đại hiệp hợp lệ!
“Lần sau sẽ không đánh mất ngươi nữa”.
Tần Thiếu Vũ lật người hắn lại. “Cười cái đi”
“Hắc hắc hắc!”. Thẩm tiểu thụ giả bộ
cười ba tiếng, cực kì qua loa.
Tần Thiếu Vũ nâng cằm hắn lên, hôn nhẹ
lên đôi môi mềm mại.
Thẩm tiểu thụ giận dữ. “Ai cho phép
ngươi… ô!”
Tần Thiếu Vũ xoay người đè lên hắn, ngậm
lấy môi hắn triền miên mút cắn. Thẩm Thiên Lăng hơi căm giận, hé miệng muốn cắn,
lại bị nhân cơ hội quấn lấy đầu lưỡi, hôn tới mức sắp tắt thở.
“Lăng nhi”. Không biết qua bao lâu, Tần
Thiếu Vũ rốt cuộc buông hắn ra, khẽ liếm lên cổ hắn.
Thẩm Thiên Lăng hơi thở dốc, đáy mắt
có chút mê mang.
“Đừng giận nữa được không?”. Tần Thiếu
Vũ nhìn vào mắt hắn.
Ngươi nói không giận là không giận
sao? Tuy thật ra cũng không liên quan tới ngươi! Nhưng ta vẫn muốn giận! Thẩm
Thiên Lăng khó thấy không nói lý lẽ, vươn tay cào lung tung lên tóc hắn.
“Mấy ngày nay có sợ không?”. Tần Thiếu
Vũ hỏi.
“Lúc đầu thì hơi hơi”. Thật ra không
phải hơi hơi! Khi lần đầu tiên nhìn thấy Phượng Cửu Dạ quả thật bị doạ đến mức
muốn tè ra, nhưng cái này không thể nói! Thẩm Thiên Lăng khụt khịt. “Sau đó
không sợ nữa, hắn đối với ta không tệ lắm”
“Có ăn hiếp ngươi không?”. Tần Thiếu
Vũ hỏi.
“Có”. Thẩm tiểu thụ nhìn trời. “Ta bị
hắn xx!”. Hù chết ngươi!
“Xạo”. Tần Thiếu Vũ vỗ vỗ mặt hắn.
“Chuyện này không được nói bậy”
“Sao ngươi biết không có? Ta mới là
đương sự!”. Thẩm Thiên Lăng giơ ra mười ngón tay, nghiêm túc nói. “Mười ngày,
xx rất nhiều lần!”
“Phượng Cửu Dạ luyện Diệt Hồn chưởng,
không thể xx với ngươi, trừ phi hắn muốn thất bại trong gang tấc”. Tần Thiếu Vũ
cúi đầu hôn nhẹ hắn. “Chỉ có ta mới xx được với ngươi”
“…”. Muội ngươi muội ngươi! Ngươi cũng
không thể xx biết không! Hù hắn không được, Thẩm Thiên Lăng vươn tay đẩy hắn
ra. “Cách xa ta một chút!”
“Không chịu khổ là tốt rồi”. Tần Thiếu
Vũ càng ôm hắn chặt hơn. “Sau này ta sẽ báo thù cho ngươi”
“Ta có thể hỏi ngươi một chuyện
không?”. Sau một lát, Thẩm Thiên Lăng đột nhiên mở miệng.
“Đương nhiên”. Tần Thiếu Vũ gật đầu.
“Phượng Cửu Dạ nói trước khi mất trí
nhớ ta là người của hắn”. Thẩm Thiên Lăng hỏi. “Ngươi có biết chuyện gì xảy ra
không?”
“Nói bậy nói bạ thôi”. Tần Thiếu Vũ
giúp hắn chỉnh lại áo lót. “Đừng để ý”
“Ta rốt cuộc giữ thứ gì của hắn?”. Thẩm
Thiên Lăng cau mày.
Tần Thiếu Vũ lắc đầu. “Không biết”
Biết ngay là vậy mà! Thẩm Thiên Lăng
tránh khỏi người hắn, ngồi dậy mặc quần áo.
“Sao vậy?”. Tần Thiếu Vũ cũng ngồi dậy
theo hắn.
“Một câu nói thật cũng không có!”. Thẩm
Thiên Lăng trừng hắn. Trước kia vẫn thích diễn kịch thì thôi đi, bây giờ cũng
còn muốn diễn!
Tần Thiếu Vũ thở dài. “Ta quả thật
không biết”
“Vậy ngươi biết cái gì?”. Thẩm Thiên
Lăng nhìn hắn. “Đem mấy chuyện đã biết nói cho ta nghe! Nếu nói dối, đời này
cũng không muốn gặp ngươi nữa!”
Ánh mắt Tần Thiếu Vũ hơi phức tạp.
“Không nói thì thôi”. Thẩm Thiên Lăng
nhảy xuống giường.
“Ta nói”. Tần Thiếu Vũ rốt cuộc buông
lỏng.
“Thật sao?”. Thẩm Thiên Lăng quay đầu
nhìn hắn. “Không được gạt ta”
Tần Thiếu Vũ gật đầu. “Được”
Yay! Thành công rồi! Thẩm tiểu thụ vui
vẻ ngồi xếp bằng đối diện hắn. “Nói đi”
“Cậu ngươi có vấn đề”. Tần Thiếu Vũ
nói.
Thẩm Thiên Lăng: …
Đừng quăng ngang một phát như vậy a!
Ngươi có biết kể chuyện không? Phải có mở bài – thân bài – kết luận chứ! Chỉ có
một câu cậu ngươi có vấn đề thì lão tử hiểu thế nào được?
“Hồi nhỏ cơ thể ngươi không tốt cho
nên bị đưa đi Đường Gia bảo ở Tây Nam tĩnh dưỡng”. Tần Thiếu Vũ nói. “Chuyện
này Thẩm phu nhân nói với ngươi rồi phải không?”
“Ừ”. Thẩm Thiên Lăng gật đầu. “Cái này
ta biết”
“Ta nghi cậu ngươi cũng là người trong
Ma giáo, mà hồi nhỏ ngươi mắc bệnh là do cậu ngươi ám hại”. Tần Thiếu Vũ nói.
“Sau khi ngươi đi Đường Gia bảo, hắn đã âm thầm thông báo cho Phượng Cửu Dạ”
“Mục đích là gì?”. Thẩm Thiên Lăng khó
hiểu.
“Phượng Cửu Dạ muốn thống trị võ lâm”.
Tần Thiếu Vũ hỏi. “Ngoại trừ có võ công hơn người, còn phải có cái gì?”
Thẩm tiểu thụ nhanh chóng giành nói.
“Tiền!”
“Ngươi chính là tiền của hắn”. Tần Thiếu
Vũ nói.
“Ta?”. Thẩm Thiên Lăng há hốc mồm. “Lẽ
nào hắn muốn bán ta?”
Tần Thiếu Vũ cười ra tiếng.
“Cười cái rắm”. Thẩm Thiên Lăng xê dịch
lại gần hắn. “Nói tiếp đi”
“Nghe kể rằng ba trăm năm trước, có một
thương đội rất lớn rời bến Bồng Lai, đến thông thương với quốc gia cổ ở phương
Đông là Lưu Ly”. Tần Thiếu Vũ nói. “Ai ngờ trên đường gặp phải hải tặc, trong
lúc hốt hoảng thuyền buôn đi lạc, sau đó mắc cạn trên một bãi biển”
Thẩm Thiên Lăng nghe một cách nghiêm
túc không gì sánh được.
“Bởi vì đã ở lâu trên biển, tất cả mọi
người vừa mệt vừa đói, thật vất vả mới thấy đất liền, đương nhiên vui mừng khôn
xiết, nhao nhao nhảy xuống muốn tìm nước ngọt và trái cây dại, lại phát hiện
nơi đây là hòn đảo vàng”
“Hòn đảo vàng?”. Thẩm Thiên Lăng mở to
mắt.
Mẹ kiếp đây không phải là truyện cổ
tích sao?
“Đúng vậy”. Tần Thiếu Vũ gật đầu. “Lúc
đó trời nắng chang chang, vàng xếp thành đống trên đất, bị chiếu sáng lấp lánh,
bảo ngọc trân châu càng nhiều vô số, những thương nhân kia cả đời cũng chưa thấy
qua kho báu như vậy, người nào cũng choáng váng”
“Cho nên bọn họ đánh nhau?”. Thẩm
Thiên Lăng hỏi.
“Lúc đầu thì không”. Tần Thiếu Vũ nói.
“Mọi người đoán rằng chỗ này là nơi cất chiến lợi phẩm của hải tặc, vì vậy rất
nhanh rời khỏi hòn đảo mà xuất phát một lần nữa. Tuy ngoài miệng không nhắc tới,
nhưng không ai có thể quên hòn đảo chứa đầy vàng này”
Thẩm Thiên Lăng đại khái đoán được
chuyện sau đó.
“Sau này người trên thuyền lần lượt chết
đi, mọi người bắt đầu nghi ngờ lẫn nhau, không còn tín nhiệm nữa. Chờ thuyền
buôn về đến nơi thì trên thuyền chỉ còn lại một người”. Tần Thiếu Vũ nói. “Hắn
gọi là Thẩm Liễu, là tổ tiên của Thẩm gia”
Tâm trạng Thẩm Thiên Lăng hơi phức tạp.
“Lúc đó không ai biết gì, Thẩm Liễu
cũng chỉ nói với người ngoài là gặp phải hải tặc, bản thân mạng lớn nên trốn về
được. Bởi vì hắn hai bàn tay trắng, nên không ai hoài nghi giải thích này”. Tần
Thiếu Vũ nói. “Ba năm sau, hắn một mình mang thuyền rời bến, bằng trí nhớ siêu
phàm trở lại hòn đảo kia, phát hiện vàng bạc châu báu vẫn lặng lẽ nằm trên bãi
biển như ngày xưa”
“Không có hải tặc sao?”. Thẩm Thiên
Lăng hỏi.
“Có lẽ hải tặc cũng sớm gặp tai nạn
trên biển”. Tần Thiếu Vũ nói. “Thẩm Liễu mang về một khoản tài sản kếch xù, mở
hiệu buôn, tiêu cục, trong thời gian ngắn trở thành gia tộc giàu nhất quốc gia.
Mọi người hâm mộ nhưng không ai biết hắn rốt cuộc làm giàu như thế nào”
“Sao chuyện này lại truyền đi được?”.
Thẩm Thiên Lăng hỏi.
Tần Thiếu Vũ ôm hắn vào lòng. “Vì Thẩm
Liễu cuối cùng bị điên”
Thẩm Thiên Lăng thấy hơi lạnh sống
lưng.
“Dù giàu rồi, nhưng hắn không quên được
những người bị giết trên thuyền”. Tần Thiếu Vũ nói. “Hắn bắt đầu điên điên
khùng khùng, cả ngày nghĩ có oan hồn quấn lấy mình, kể lại chuyện này với tất cả
mọi người. Giang hồ và triều đình nhất thời nổ tung, người dân càng bàn tán say
sưa. Sau khi Hoàng đế nghe xong thì phái người tới bắt Thẩm gia, lúc Ngự lâm
quân chạy tới thì phát hiện Thẩm Liễu đã tự thiêu trong toà lầu đầy châu báo,
ánh lửa hồng ngập trời”
Thẩm Thiên Lăng một lúc lâu cũng không
nói gì.
“Lúc đó Minh chủ võ lâm có chút giao
tình với Thẩm Liễu, không đành lòng nhìn hắn tuyệt hậu, vì vậy cứu con trai độc
nhất của hắn là Thẩm Lạc khỏi Ngự Lâm quân, nuôi dưỡng bên người”. Tần Thiếu Vũ
nói. “Hai mươi năm sau, thiên hạ đại loạn, triều đình thay đổi, Minh chủ võ lâm
mang Thẩm Lạc phụ tá tiền triều đoạt giang sơn, Thẩm gia vì vậy mà lớn mạnh, từng
bước đạt tới địa vị hôm nay”
“Phượng Cửu Dạ muốn lợi dụng ta làm
gì?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.
“Trộm bản đồ hàng hải”. Tần Thiếu Vũ
nói. “Kho báu trên đảo năm xưa nếu quả thật như Thẩm Liễu nói, chỉ sợ là chất đủ
hai quốc khố (kho bạc nhà nước ~)”
“Thẩm gia có bản đồ kho báu ư?”. Thẩm
Thiên Lăng giật mình.
“Điều này chắc phải hỏi người của Thẩm
gia”. Tần Thiếu Vũ xoa đầu hắn. “Ta quả thật không biết”
“Nhưng lúc trước Phượng Cửu Dạ bắt ta
đi thì nói ta còn giữ đồ của hắn”. Thẩm Thiên Lăng cau mày. Nếu là bản đồ kho
báu thì sẽ không dùng từ “còn”.
Tần Thiếu Vũ bật cười.
“Nói đi”. Thẩm Thiên Lăng khó hiểu.
“Ngươi cười cái gì?”
“Trong ma giáo có nội gián của ta”. Tần
Thiếu Vũ nói. “Vì khiến ngươi tin tưởng hắn, Phượng Cửu Dạ đã âm thầm phong
ngươi là Quang minh hữu sứ”
Thẩm Thiên Lăng: …
Cảm giác cứ nồng nặc mùi phim truyền
hình a…
“Là Hữu sứ thì phải có tín vật”. Tần
Thiếu Vũ chọt chọt vào mặt hắn. “Sau đó hắn cho ngươi một trong số thánh vật của
Ma giáo, Huyết Ngọc Hồng Liên”
“Sau đó ta mất trí nhớ?”. Thẩm Thiên
Lăng hỏi.
Tần Thiếu Vũ gật đầu.
Thẩm tiểu thụ nhất thời tràn ngập đồng
cảm với Phượng Cửu Dạ. Thật vất vả bồi dưỡng ra một tên gian tế, kết quả chưa
kiếm được gì còn bị mất bảo bối.
Quả thật xui xẻo không gì sánh được!
“Mấy chuyện ta biết đều đã nói với
ngươi”. Tần Thiếu Vũ nhìn hắn. “Không giận nữa chứ?”
“Ừ”. Thẩm Thiên Lăng tò mò. “Vậy gián
điệp trong Ma giáo bây giờ còn không?”
Tần Thiếu Vũ lắc đầu, thản nhiên nói.
“Có một ngày ta sẽ báo thù cho hắn”. Giọng rất nhẹ, Thẩm Thiên Lăng nghe vào lại
thấy tim đập mạnh.
Đứa ngốc cũng biết lời này bao hàm bao
nhiêu sát ý!
“Đừng nhăn nhó”. Thẩm Thiên Lăng xoa
xoa mi tâm cho hắn. “Chúng ta đi ăn chút gì đi”. Tâm trạng không tốt thì nên ăn
gì đó, như vậy mới khoa học!
Tần Thiếu Vũ lắc đầu. “Không ăn”
“Tại sao?”. Thẩm tiểu thụ dụ dỗ hắn.
“Lần trước ăn bánh chưng thịt trứng rất ngon!”
Kết quả Tần Thiếu Vũ nói. “Mỡ ục ịch,
sau này ngươi phải ăn uống điều độ lại”
Thẩm Thiên Lăng: …
Fuck Fuck Fuck Fuck Fuck!
Đã biết là không nên an ủi ngươi mà!
Dám chê lão tử!
Ngươi mới mỡ ục ịch, cả nhà ngươi đều
mỡ ục ịch!
Thẩm Thiên Lăng bóp cổ hắn, mắt toé lửa
tức giận. “Lặp lại lần nữa xem!”. Đây là sỉ nhục với một diễn viên chuyên nghiệp!
Hơn nữa nếu ngươi có thể tìm ra lão tử sớm một chút thì lão tử có cần phải ăn
nhiều vậy không!
“Có điều khuôn mặt vẫn đẹp”. Tần Thiếu
Vũ sửa lại đúng lúc, còn bóp bóp cánh tay hắn. “Chỗ này cũng không béo”
“Rồi sao nữa?”. Thẩm Thiên Lăng cưỡi
trên người hắn.
“Chân cũng không béo”. Tần Thiếu Vũ
nhanh chóng vén áo hắn lên. “Để kiểm tra chỗ này một chút”
Bụng mỡ trắng trắng mềm mềm, cực kì
kiêu ngạo mà xệ xuống một miếng.
Tần Thiếu Vũ: …
Phụt.
“Muội ngươi!”. Thẩm Thiên Lăng mặt đỏ
tới mang tai, cam chịu che lại. “Rồi sao, ngươi dám kì thị người mập ư?”.
“Rất đáng yêu”. Tần Thiếu Vũ ôm hắn
xoay người, một lần nữa đè dưới thân, đáy mắt tràn đầy ý cười cưng chiều.
“Đứng dậy!”. Thẩm Thiên Lăng đá hắn.
Tần Thiếu Vũ vùi vào gáy hắn, cọ cọ
như một con cún to.
Thẩm Thiên Lăng bị hắn làm nhột, hừ hừ
mà né qua một bên. Một lát sau, Thẩm Thiên Lăng nhéo lỗ tai hắn. “Ta còn có
chuyện hỏi ngươi!”
“Chuyện gì?”. Tần Thiếu Vũ hỏi
“Ngươi sớm biết ta có liên hệ với Phượng
Cửu Dạ đúng không?”. Thẩm Thiên Lăng rất nghiêm túc.
“Ừ”. Tần Thiếu Vũ gật đầu.
“Vì vậy nên…?”. Thẩm Thiên Lăng nheo mắt
lại.
“Cái gì nên?”. Tần Thiếu Vũ khó hiểu.
“Rốt cuộc ngươi lúc nào thì bắt đầu
thích ta?”. Thẩm Thiên Lăng không hề chớp mắt nhìn hắn.
Tần Thiếu Vũ: …
“Đừng gạt ta”. Thẩm Thiên Lăng khẩn
trương đến quên cả hô hấp.
“Quan tâm đến vậy sao?”. Tần Thiếu Vũ
hỏi.
“Ta muốn nghe lời nói thật”. Lần đầu
tiên trong đời Thẩm Thiên Lăng chủ động nắm tay hắn.
“Vậy không cho nổi giận”. Tần Thiếu Vũ
cầm tay hắn đưa lên môi hôn một cái.
“Ừ”. Thẩm Thiên Lăng gật đầu. “Ta
không giận, không cho ngươi gạt ta”
“Lúc đầu ta chỉ muốn lợi dụng ngươi”. Tần
Thiếu Vũ nắm tay hắn. “Phượng Cửu Dạ tính tình cẩn thận, tổng đàn Ma giáo ở núi
cao, bốn phía mây mù mênh mang dễ phòng thủ khó tấn công, mà ngươi rất quan trọng
với hắn”
Tim Thẩm Thiên Lăng đập loạn.
“Cho nên sau khi Thiên Phong tìm tới
Truy Ảnh cung nói muốn ta cưới ngươi, ta mới đáp ứng”. Tần Thiếu Vũ nói. “Vì ta
đoán một khi Phượng Cửu Dạ biết chuyện này sẽ ra tay ngăn cản, mà ta cũng có cơ
hội dụ hắn xuống núi”
“Cho nên trước kia ngươi không thích
ta, chỉ muốn lợi dụng ta đúng không?”. Thẩm Thiên Lăng nhìn hắn hỏi.
“Lúc trước ngươi căm thù ta đến tận
xương tuỷ, dù ta muốn thích cũng không có cơ hội”. Tần Thiếu Vũ nói.
“Vậy ngươi thích ta từ lúc nào?”. Thẩm
Thiên Lăng hỏi chuyện này một lần nữa, vì rất quan trọng!
“Sau khi ngươi mất trí nhớ”. Tần Thiếu
Vũ rốt cuộc nói thật. “Lúc đầu ta còn cảnh giác với ngươi, sau này ở chung lâu
rồi mới thấy ngươi hoàn toàn khác với Thẩm Thiên Lăng trước kia”
“Khác chỗ nào?”. Trái tim Thẩm Thiên
Lăng đập bình bịch hoảng hốt.
“Trước lúc mất trí nhớ ngươi bên ngoài
thuần khiết, đầu óc lại âm hiểm, thậm chí lừa gạt toàn bộ Thẩm gia”. Tần Thiếu
Vũ nói. “Nếu không có gián điệp ở Ma giáo, ta hầu như sẽ bị ngươi lừa”
“Sau khi mất trí nhớ thì sao?”. Thẩm
Thiên Lăng hỏi.
“Dưa leo ngốc”. Tần Thiếu Vũ cúi đầu
hôn nhẹ lên môi hắn. “Ta thích nhất ngươi như vậy”
Tuy dưa leo ngốc gì đó nghe rất ngu
nhưng… khoé miệng Thẩm Thiên Lăng lại cong lên, ánh mắt sáng long lanh.
“Sao vậy?”. Tần Thiếu Vũ bị chọc cười.
“Vui như vậy sao”
Thẩm Thiên Lăng ôm gối quay về trên
giường, tâm trạng cực tốt.
“Vậy còn ngươi?”. Tần Thiếu Vũ nhéo
nhéo hắn. “Thích ta từ lúc nào?”
“Ai nói ta thích ngươi”. Thẩm tiểu thụ
rất nghiêm túc. “Chuyện này không nên nói lung tung”
“Phải vậy không?”. Tần Thiếu Vũ hơi
nhướn mày.
“Đúng vậy”. Thẩm Thiên Lăng vô tội gật
đầu.
Một giây sau.
“Người đâu cứu mạng!”. Đang nói chuyện
êm đẹp đừng cởi đồ người ta ra a, cái đồ lưu manh nhà ngươi!
Tần Thiếu Vũ cởi áo lót hắn ra, trực
tiếp hôn lên cái bụng trắng mềm.
“Nhột a!”. Thẩm Thiên Lăng vừa cười vừa
nói, nước mắt cũng chảy ra.
Tần Thiếu Vũ đáy mắt tràn ngập ý cười,
một lần nữa hung hăn hôn lên môi hắn.
Thẩm Thiên Lăng hơi nhắm mắt lại, lông
mi có chút run rẩy.
Tần Thiếu Vũ và hắn mười ngón tay giao
nhau, từ từ hôn sâu hơn.
Chướng ngại lớn nhất trong lòng tan biến,
mấy chuyện vụn vặt còn lại không muốn nghĩ nhiều, Thẩm Thiên Lăng hé miệng, thử
liếm đầu lưỡi hắn một chút.
Ánh mắt Tần Thiếu Vũ tối lại, ôm chặt
hắn mà triền miên.
Môi lưỡi quấn lấy nhau, mỗi lần chạm
vào đều nóng rực. Hai tay Tần Thiếu Vũ từ eo hắn dời xuống, cách một lớp quần
mà bóp cái mông vểnh lên của hắn.
Thẩm Thiên Lăng nằm trên người hắn, mặt
dán vào ngực hắn, nghe từng tiếng tim đập.
Thấy hắn không chống cự, khoé môi Tần
Thiếu Vũ khẽ nhếch lên, động tác càng suồng sã.
“Ưm…”. Khi “tiểu Lăng” bị nắm lấy, Thẩm
tiểu thụ nhẹ nhàng rên rỉ một chút như con mèo nhỏ, khiến lòng người ngứa ngáy.
“Ngoan”. Tần Thiếu Vũ ngậm lấy lỗ tai
hắn. “Đừng sợ”
Thẩm Thiên Lăng nhắm mắt lại, thở dốc
theo động tác của hắn, cuối cùng lên đỉnh.
“Lăng nhi”. Cầm khăn lụa lau tinh dịch
trên tay, Tần Thiếu Vũ cúi đầu hôn hắn.
Thẩm Thiên Lăng hơi hoàn hồn, không chớp
mắt nhìn hắn.
“Giúp ta một chút được không?”. Tần
Thiếu Vũ thấp giọng hỏi.
Lỗ tai Thẩm Thiên Lăng thiêu đốt.
Thấy hắn không cự tuyệt, Tần Thiếu Vũ
kéo tay hắn qua, nhẹ nhàng đặt dưới thân mình.
Gió mát thổi vào từng đợt hương hoa,
hai người hạnh phúc bên nhau, làm việc gì cũng ngọt ngào.
“Thẩm công tử còn chưa dậy sao?”. Phạm
Nghiêm đứng ngoài cửa, lo lắng không gì sánh được. “Cũng lâu rồi mà, lẽ ra phải
tỉnh từ lâu”
Ám vệ an ủi. “Cung chủ ở trong đó,
không sao đâu”
“Sao lại không sao chứ”. Phạm đường chủ
cuống lên. “Các ngươi có xem qua chưa?”
Mọi người vội vàng lắc đầu. Mẹ nó, ai
dám? Không muốn sống hay sao mà chạy đi xem cận cảnh cung chủ!
“Có phải cung chủ cũng trúng độc nên
hai người ở chung với nhau mới không nghe thấy động tĩnh gì không?”. Phạm
Nghiêm trí tưởng tượng bay xa.
“…”. Ám vệ đồng loạt nhìn trời. Ngươi
không nghe được vừa rồi có động tĩnh hay sao, chúng ta cũng không dám lại gần.
“Hay là ta vào xem thử?”. Phạm Nghiêm
từ đầu đến cuối vẫn không yên lòng.
Tâm trạng ám vệ nhất thời phức tạp, vì
mọi người cũng muốn Phạm đường chủ đẩy cửa vào, có thể cùng đi xem náo nhiệt. Mặt
khác lại cảm thấy lỡ cung chủ nổi giận phạt mọi người cùng dọn nhà xí thì làm
sao bây giờ, cái được không thể bù lại cái mất! Ngay lúc ám vệ đồng loạt xoắn
xuýt thì Phạm Nghiêm đã nhảy vào cổng. “Ta vẫn nên vào xem thôi”
“Hữu hộ pháp”. Ám vệ đột nhiên nói.
“Tạm thời đừng báo cho hắn, chắc hắn
còn đang ngủ”. Phạm Nghiêm vừa vào trong vừa nói. “Một ngày có thể ngủ sáu canh
giờ, chậc chậc”
“Không phải”. Ám vệ tiếp tục nói. “Hữu
hộ pháp ở ngay phía sau ngươi”
Phạm Nghiêm nhất thời dừng bước.
Ám vệ: …
“Ngù sáu canh giờ rất tốt”. Phạm
Nghiêm không xoay người, vẫn nhìn về phía trước lưu loát nói. “Ta cũng muốn ngủ
sáu canh giờ!”. Nói xong xoay người vui vẻ nói. “Hữu hộ pháp, trùng hợp ghê
nha!”
Diêu Khiêm mặt không cảm xúc đấm vào mặt
hắn, sau đó xách cổ áo hắn lôi đi.
Chuyện này cũng dám nhúng tay, ngươi
ăn no rửng mỡ sao!
Coi chừng cung chủ chẻ ngươi ra!
Bởi vì không ai quấy rối nên đến lúc Tần
Thiếu Vũ và Thẩm Thiên Lăng rời giường thì đã tới giờ cơm tối.
“Đúng rồi, còn chuyện này quên nói cho
ngươi”. Thẩm Thiên Lăng vừa đi vừa nói. “Lúc ta bị Phượng Cửu Dạ bắt đi, từng
nghe hắn nói trong thành này có rất nhiều gián điệp của Ma giáo, có ông chủ tiệm
bạc họ Chu, ông chủ hiệu cầm đồ họ Lý”
“?”. Tần Thiếu Vũ xoa đầu hắn. “Trong
thành không có mấy người này”.
“A?”. Thẩm Thiên Lăng hơi bất ngờ.
“Hắn gạt ngươi”. Tần Thiếu Vũ nói. “Chắc
là muốn chế một ít tin tức giả để dụ ngươi thành thật với hắn”
Thẩm Thiên Lăng: …
Đồ đê tiện!
“Đã sớm nói với ngươi rồi, Ma giáo
cũng không có nhiều tiền”. Tần cung chủ nhân cơ hội đả kích cái tên tình địch vốn
không tính là tình địch kia. “Thiên hạ to lớn, Quỳnh Hoa thành cũng không phải
là thành trấn quan trọng, cần gì dưỡng nhiều gián điệp như vậy?”
Thẩm Thiên Lăng gãi mũi, hình như cũng
đúng.
“Một tam công tử Lý gia giàu có, một
Tôn Đại bần hàn, đã xem như liên hệ với đủ mọi tầng lớp ở trong thành rồi, cần
gì dưỡng thêm những người khác”. Tần Thiếu Vũ nói. “Huống chi ông chủ tiệm bạc
là người của Diệp Cẩn, tuyệt đối không có vấn đề”
“Ma giáo quả nhiên đáng ghét!”. Thẩm
Thiên Lăng căm giận!
“Ừ”. Tần Thiếu Vũ cùng hắn tay trong
tay chậm rãi bước đi. “Cho nên cách hắn xa một chút”
Đâu chỉ xa một chút! Thẩm Thiên Lăng
hít sâu. “Lão tử đời này cũng không muốn gặp lại hắn!”
Quả thật đáng ghét!
“Ừ”. Tần Thiếu Vũ gật đầu. “Sau này có
nhớ lại cũng không cho đi tìm hắn”
…
Thật ra ta không thể nhớ lại a! Trừ
phi ta phải xuyên việt trở về, đổi Thẩm Thiên Lăng kia lại.
Nghĩ đến việc này, Thẩm tiểu thụ đột
nhiên trở nên rầu rĩ.
“Sao vậy?”. Tần Thiếu Vũ rất mẫn cảm với
sự biến hoá tâm trạng của hắn.
“Không sao”. Thẩm Thiên Lăng cười cười
với hắn. “Hơi đau đầu”
Tần Thiếu Vũ xoa xoa đầu hắn, không ép
hỏi nữa.
“Cung chủ”. Thấy hai người vào nhà ăn,
mọi người đồng loạt đứng lên.
“Ngồi đi”. Tần Thiếu Vũ nói. “Cứ ăn tiếp
đi, đừng lo cho chúng ta”
Thơm quá! Thẩm Thiên Lăng hít mũi.
Mọi người tiếp tục vui vẻ ăn canh sườn.
“Tần cung chủ, Thẩm công tử”. Người hầu
rất nhanh chóng bưng tới một mâm lớn cho hai người.
Buổi trưa vẫn chưa ăn gì a! Thẩm tiểu
thụ đầy chờ mong mở nắp vung ra, thấy bên trong là một dĩa rau xào xanh biêng biếc.
…
Mẹ kiếp!
Làm suốt nửa ngày, hoá ra ngươi vẫn chê
lão tử béo a!
Hình như vẫn chưa có xx Thi` phải
Trả lờiXóaxx cute lắm ~
XóaLần trước cmt cách đây gần 1 tháng, giơ` xách mông đi đọc lại. Thích cách bạn trl cmt của mình và moi người. Cảm ơn nhiều !
XóaCảm ơn bạn vì đã đọc lại lẫn comment lại ~
Xóa