Thứ Tư, 4 tháng 6, 2014

GIANG HỒ KÌ BA 47

CHƯƠNG 47: RÊN RỈ!
          “Hồ ly tinh?”. Tần Thiếu Vũ nhướn mày.
          “Đúng vậy”. Ám vệ vẻ mặt cực kì khổ sở. “Cung chủ đi xem thì biết”
          Những người còn lại trong viện thấy cung chủ nhà mình tới thì lập tức chạy như bay, giống như gặp quỷ!
          Chúng ta cái gì cũng không nghe thấy!
          Để quyến rũ cung chủ trở về, phu nhân quả thật không ngại dùng bất cứ thủ đoạn nào, thật khiến người ta chịu không nổi.
          Tần Thiếu Vũ hơi khó hiểu, vừa vươn tay định đẩy cửa ra thì nghe được trong phòng truyền tới tiếng rên rỉ như có như không, cực kì quyến rũ!
         
          “Lăng nhi”. Tần Thiếu Vũ bước nhanh tới ngồi bên giường.
          Thẩm Thiên Lăng y phục lộn xộn, gương mặt ửng đỏ, đáy mắt có chút mê mang uỷ khuất.
          “Sao vậy?”. Tần Thiếu Vũ đỡ hắn dậy.
          Thẩm Thiên Lăng vùi vào ngực hắn, giống con mèo nhỏ cầu hoan mà cọ khắp nơi.
          Tần Thiếu Vũ một tay ôm hắn, tay kia bắt mạch, phát hiện ngoại trừ hơi nhanh cũng không có gì khác lạ.
          “Ưm…”. Thẩm Thiên Lăng còn đang rên rỉ, cực kì chuyên nghiệp!
          “Nói ta nghe, khó chịu chỗ nào?”. Tần Thiếu Vũ ôm hắn vào lòng, nhẹ giọng hỏi.
          “Nóng”. Thẩm Thiên Lăng hơi mơ hồ.
          “Ngoan”. Tần Thiếu Vũ vỗ vỗ lưng hắn, động tác dịu dàng, sắc mặt lại âm u như sắp mưa.
          Bộ dạng này rõ ràng là trúng thuốc mê, bên người hắn ít nhất có bảy tám người bảo vệ, vậy mà cũng bị.
          “Khó chịu”. Thẩm Thiên Lăng vẻ mặt suy sụp.
          “Chút nữa là tốt rồi”. Tần Thiếu Vũ ôm chặt hắn. “Lăng nhi ngoan, nghe lời”
          Thẩm Thiên Lăng choáng váng, vươn tay muốn cởi quần.
          Tần Thiếu Vũ đè lại tay hắn.
          “Ô…”. Thẩm tiểu thụ đặc biệt uỷ khuất, dùng ánh mắt ướt át nhìn hắn!
          “Đừng quậy”. Tần Thiếu Vũ dỗ dành hắn. “Ngủ rồi sẽ hết thôi”
          Thế nhưng rõ ràng Thẩm Thiên Lăng không nghe lọt tai, trong cơ thể dường như có ngọn lửa thiêu đốt, “tiểu Lăng” cũng cực kì tinh thần, rất cần được an ủi một chút!
          Thấy toàn thân hắn bắt đầu run rẩy, lo lắng còn tiếp tục sẽ xảy ra chuyện, Tần Thiếu Vũ thở dài, nhẹ nhàng đặt hắn lên giường.
          Rời khỏi ôm ấp ấm áp, Thẩm Thiên Lăng càng thêm nôn nóng, theo bản năng vươn tay muốn bắt, Tần Thiếu Vũ lại chủ động đè lên, cúi đầu đối diện với hắn.
          Thẩm tiểu thụ mắt cũng không chớp, ngoan ngoãn đến mức khiến người ta không nhịn được ôm vào lòng yêu thương.
          “Đừng sợ”. Tần Thiếu Vũ hôn môi hắn, tay lướt xuống, cầm vật nhỏ rất có tinh thần kia.
          Thẩm Thiên Lăng nức nở, nhìn như khó chịu mà lại thoải mái.
          “Lăng nhi”. Tần Thiếu Vũ kề sát vào tai hắn gọi.
          “Ưm…”. Thẩm Thiên Lăng vòng qua cổ hắn, ngốc ngốc hôn lên môi hắn.
          Tần cung chủ hơi quay đầu, tránh thoát cái miệng bạch tuột của Thẩm tiểu thụ.
          “Ô!”. Thẩm Thiên Lăng choáng váng căm tức nhìn hắn, đồ hẹp hòi!
          “Không cho hôn”. Tần cung chủ rất xấu xa.
          “Một chút thôi”. Thẩm Thiên Lăng ra điều kiện.
          “Một chút cũng không cho”. Tần Thiếu Vũ lắc đầu.
          “Đồ chết tiệt!”. Thẩm Thiên Lăng đá chân.
          “Ai là đồ chết tiệt?”. Tần cung chủ trên tay hơi dùng sức.
          Thắt lưng Thẩm Thiên Lăng lập tức mềm nhũn, thở dốc càng kịch liệt.
          “Nói”. Tần Thiếu Vũ ngậm lấy vành tai của hắn. “Ai là đồ chết tiệt?”
          “Tần Thiếu Vũ”. Thẩm Thiên Lăng khóc lóc ưỡn ẹo thân thể.
          “Vì sao?”. Mắt Tần Thiếu Vũ trở nên u ám. “Hắn là đồ chết tiệt, đổi người khác thương ngươi được không?”
          Được cái rắm! Thẩm Thiên Lăng quăng qua một cái tát, hô lên. “Không, ngươi dám!”
          Vừa dứt lời, môi đã bị hung hăng chặn lại, đầu lưỡi dây dưa cùng nhau, phát ra tiếng nước dâm mỹ vô cùng.
          “Ưm… ô…”. Thẩm Thiên Lăng bị hôn đến gần tắt thở, theo bản năng đưa tay đẩy hắn, lại bị ôm chặt hơn. Áo lót đã tuột xuống vai, lộ ra một mảng ngực trắng nõn.
          “Đừng động lung tung”. Tần Thiếu Vũ giọng khàn khàn, ôm lấy vòng eo múp múp.
          Thẩm Thiên Lăng nằm lì trên giường ào ào thở dốc, não bộ thiếu dưỡng khí dẫn đến tứ chi vô lực, chỉ tuỳ ý hắn xx rồi xx sau đó cuối cùng xx khiến “tiểu Lăng” bắn ra!
          “Lăng nhi?”. Tần Thiếu Vũ lấy khăn lụa lau tinh dịch trên tay.
          Thẩm Thiên Lăng thoả mãn ngáy một tiếng.
          “Xong rồi thì không cần ta nữa?”. Tần cung chủ nhéo má hắn.
          Thẩm Thiên Lăng không kiên nhẫn, đẩy hắn ra rồi lăn ra giường, tiếp tục ngủ say sưa.
          Nhìn cái mông căng tròn mịn màng của hắn, Tần Thiếu Vũ rất thiếu ăn đòn mà vươn tay bóp bóp.
          Thẩm Thiên Lăng phóng túng không gì sánh được, tuỳ ý để cái mông lộ ra ngoài!
          Tuy rất muốn tiếp tục đùa giỡn đứa ngốc này, nhưng Tần cung chủ cũng không ngu xuẩn đến trình độ như vậy. Tần Thiếu Vũ thay áo lót sạch cho hắn rồi đắp kín chăn, xoay người ra cửa phòng.
          Ám vệ vốn đang tập trung tinh thần tựa sát vào nóc nhà, ngay lập tức ngồi thẳng dậy, dùng ánh mắt cực kì dứt khoát nhìn ánh trăng xa xa, hoàn toàn có dáng vẻ suy ngẫm cuộc đời, giống như vừa rồi căn bản chưa từng kích động!
          “Lăn xuống đây!”. Tần Thiếu Vũ sắc mặt tái xanh.
          Fuck! Không giận thật đấy chứ!
          Ám vệ nhao nhao khổ sở không gì sánh được, nghe một chút cũng giận, còn có thể nhỏ nhen hơn nữa không!
          “Hôm nay Lăng nhi ăn cái gì?”. Tần Thiếu Vũ hỏi. “Một món cũng không được bỏ sót”
          Xung quanh đều là ám vệ, căn bản không có cơ hội phóng khói mê, khả năng lớn nhất là thức ăn có vấn đề.
          Mẹ kiếp hơn nửa đêm sao lại hỏi chuyện này! Ám vệ liên tiếp giơ tay, bánh bao hấp, trứng chưng, rong biển cuộn, gà xào cay, thịt kho tàu, kẹo đường, hoa quế chua, cá nấu mè, lòng áp chảo, cải bắp xào tỏi… chờ một chút!
          Phu nhân ăn được nhiều ghê!
          Tần Thiếu Vũ nghe đến đau đầu. “Món gì chỉ một mình hắn ăn?”
          “Bữa ăn khuya”. Ám vệ nói.
          Thẩm Thiên Lăng trước giờ không làm kiêu, ăn uống đều cùng mọi người náo nhiệt ăn, chỉ có buổi tối ăn khuya trộm từ nhà bếp về, bởi vì không nhiều lắm nên chỉ một mình hắn ăn.
          “Ai làm?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
          Ám vệ khổ sở nói. “Trộm trong bếp”
          Tần Thiếu Vũ: …
          “Có vấn đề gì sao?”. Ám vệ cẩn thận hỏi.
          “Đồ ăn thừa đâu?”. Tần Thiếu Vũ cau mày.
          Ám vệ vội nhặt một nửa đùi gà dưới gốc cây lên. “Còn lại đều đổ hết rồi”    
          “Gọi Hoa Đường tới”. Tần Thiếu Vũ nói. “Thuận tiện tìm một con chó nữa”
          Ám vệ nhận lệnh, chạy như bay gõ cửa chỗ ở của Hoa Đường.
          “Chuyện gì?”. Tả hộ pháp tâm trạng không tốt rời giường.
          “Cung chủ tìm ngài”. Ám vệ nói.
          “Tìm ta?”. Hoa Đường mặc quần áo, mở cửa.
          “Vâng”. Ám vệ gật đầu.
          “Còn tìm ai nữa?”. Hoa Đường hỏi.
          Ám vệ đường hoàng nói. “Còn một con chó”
          Tả hộ pháp: …
          “Thật mà!”. Ám vệ bịt mắt khóc rống, sao cứ nói đánh là đánh thế, còn là nữ nhân hay không!
          Hoa Đường vẫy vẫy cổ tay, cực kì thoải mái ra cửa.
          “Cung chủ”. Hoa Đường vừa tới chỗ Thẩm Thiên Lăng thì thấy trong viện đầy người, vì vậy lập tức ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này.
          “Cho ngươi”. Tần Thiếu Vũ đưa nàng một nửa cái đùi gà dính đầy bùn đất.
          Hoa Đường nhận lấy, nét mặt buồn bực.
          Mẹ ơi đừng nói là kêu ta ăn nha! Ta chết cho ngươi xem!
          “Đây là Lăng nhi ăn còn dư, nhìn xem có vấn đề hay không”. Tần Thiếu Vũ nói.
          Thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc, Hoa Đường không dám chậm trễ, lập tức về lấy hòm thuốc.
          Một con chó vàng nhỏ cũng bị ôm tới, Tần Thiếu Vũ lấy chút thịt gà xuống, nó lập tức ăn sạch, sung sướng vẫy đuôi với hắn.
          Tất cả mọi người nín thở tập trung, đưa mắt nhìn nhau, hoàn toàn không rõ xảy ra chuyện gì.
          Có điều một lúc sau, nỗi băn khoăn trong lòng mọi người lập tức được giải trừ.
          “Có xuân dược”. Hoa Đường nói.
          Con chó vàng phóng túng không gì sánh được ôm chân Tần Thiếu Vũ, bắt đầu điên cuồng nhún lên nhún xuống, cực kì không yên ổn!
          “Cung chủ”. Ám vệ tìm thức ăn cho Thẩm Thiên Lăng sắc mặt trắng bệch, quỳ một chân xuống đất.
          “Xảy ra chuyện gì?”. Tần Thiếu Vũ lạnh lùng hỏi, hơi thở cực kì đáng sợ!
          Con chó nhỏ còn đang ôm hắn cọ cọ, hoàn toàn không có ý định dừng lại, còn kêu lên rất sung sướng!
          Trời ạ! Có ám vệ nhanh mắt vội vàng bước tới ôm đi – không muốn sống nữa ư!
          “Thuộc hạ quả thật không biết chuyện gì”. Ám vệ trên trán đổ mồ hôi. “Lúc trước phu nhân nói đói bụng, thuộc hạ bèn xuống bếp mang thức ăn lên cho hắn, đều đã chuẩn bị sẵn từ lâu”
          “Tuỳ ý mang lên sao?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
          “Vâng”. Ám vệ nói. “Là những món phu nhân thích, cái này một chén cái kia một chén, đều là những thứ chuẩn bị cho chủ nhân của Lý phủ”
          “Đi tra rõ đùi gà này là dành cho ai”. Tần Thiếu Vũ nói. “Việc này dừng ở đây, đừng truyền ra ngoài!”
          “Vâng”. Ám vệ nhận lệnh rời đi.
          Hoa Đường cẩn thận hỏi. “Có cần thuộc hạ chế giải dược cho Thẩm công tử không?”
          “Không cần”. Tần Thiếu Vũ lắc đầu. “Hắn không sao rồi”
          “…”. Làm một nữ nhân, Tả hộ pháp không thể không nghĩ tới quá trình giải độc, vì vậy bình tĩnh nói. “Thuộc hạ về trước”
          “Ngươi nghĩ là ai làm?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
          Hoa Đường nói. “Vậy phải xem đùi gà này chuẩn bị cho ai, nếu là thê thiếp của Lý viên ngoại thì có lẽ là chuyện của đám nữ nhân thôi”
          Tần Thiếu Vũ buồn cười. “Nghe cứ như ngươi không xem mình là một cô nương vậy”
          Hoa Đường: …
          “Về nghỉ ngơi đi”. Tần Thiếu Vũ nói. “Nếu ta đoán không sai, chuyện này lập tức sẽ có kết quả”
          “Chuyện gì?”. Hoa Đường hỏi.
          Thế nhưng Tần Thiếu Vũ đã vào phòng, rõ ràng không có ý định nói chuyện với nàng.
          Tả hộ pháp khó chịu, nói phân nửa là đáng ghét nhất đó!
          Trong phòng, sau khi sảng khoái Thẩm Thiên Lăng ngủ cực kì say sưa, há miệng cực kì ngu xuẩn.
          Tần Thiếu Vũ nằm cạnh hắn, vươn tay ôm người vào lòng.
          Trong mộng cũng cười.
          Sáng hôm sau, ám vệ trở lại báo cáo, canh gà đó vốn chuẩn bị cho Đại công tử Lý gia Lý Bạch Cẩm.
          Quả nhiên, Tần Thiếu Vũ cong khoé miệng như hồ ly.
          “Cung chủ?”. Hoa Đường còn nhớ tới chuyện tối qua hắn nói.
          “Ta đi xem Lăng nhi”. Tần Thiếu Vũ đứng lên vào buồng trong.
          Vì vậy Tả hộ pháp lại >_< một lần nữa. Rốt cuộc muốn lão nương tò mò tới chừng nào!
          Mà trong phòng, Thẩm tiểu thụ đang nhìn mấy vết xanh tím bên hông, sét – đánh – ngang – trời!
          Mẹ kiếp đây rõ ràng là dấu vết sau khi làm chuyện gì đó a!
          Dù không ấn tượng lắm nhưng xung quanh có nhiều ám vệ như vậy, y phục cũng được thay mới, cơ bản không thể là hái hoa tặc, người duy nhất có khả năng chính là Tần – Thiếu – Vũ!
          Huống hồ trong lúc mơ mơ màng màng, mình cũng từng hôn lưỡi với hắn, còn bị sờ soạng “tiểu Lăng”!
          Quả thật hơi quá đáng, cơ bản không thể nhịn được nữa!
          Thẩm Thiên Lăng nổi giận đùng đùng, vén chăn xuống giường định tìm hắn tính sổ thì sắc mặt lại trắng bệch! Bởi vì hắn thấy hoa cúc hơi đau!
          Fuck!
          Chẳng lẽ không chỉ bị sờ “tiểu Lăng” mà còn bị xx hoa cúc?
          Nghĩ đến khả năng này, Thẩm Thiên Lăng nhất thời cảm thấy cả thế giới đều biến thành màu đen, quả thật tối tăm!
          Thế nhưng… có vẻ không khoa trương giống trong tiểu thuyết vậy a!
          Thẩm Thiên Lăng vươn tay sờ sờ hoa cúc, thấy hơi sưng, thế nhưng vẫn miễn cưỡng nằm trong phạm vi bình thường! Trừ phi Tần Thiếu Vũ cỡ như cây tăm, nếu không tuyệt đối không nhẹ nhàng như vậy!
          Nhưng hắn không giống cây tăm, trước kia hai người cùng tắm chung, xx của hắn rất hùng vĩ!
          Cho nên, mẹ kiếp chẳng lẽ là dấu hiệu bệnh trĩ? Thẩm Thiên Lăng trăm mối ngổn ngang.
          “Phu nhân tỉnh rồi sao?”. Tần Thiếu Vũ đẩy cửa bước vào.
          “Đồ chết tiệt!”. Thẩm Thiên Lăng cực kì lưu loát.
          Tần Thiếu Vũ ngồi bên giường, vươn tay nhéo mặt hắn, vẻ mặt cực kì cưng chiều.
          “Tối hôm qua ngươi đã làm gì?”. Thẩm Thiên Lăng tiếp tục căm tức nhìn hắn.
          “Tối hôm qua ngươi trúng xuân dược”. Tần Thiếu Vũ lần này không gạt hắn.
          Thẩm Thiên Lăng hít một hơi lãnh khí. “Cái gì?”
          “Ám vệ không cẩn thận”. Tần Thiếu Vũ nói. “Không phải nhắm vào ngươi, chỉ trách ngươi quá xui”
          Thẩm Thiên Lăng tức giận giơ ngón giữa!
          “Hỏi ngươi một chuyện”. Tần Thiếu Vũ vẻ mặt nghiêm túc. “Trả lời rõ ràng cho ta”
          “Không thích!”. Thẩm Thiên Lăng lẩm bẩm.
          Tần Thiếu Vũ bật cười, nhéo nhéo tay hắn. “Chuyện liên quan tới hái hoa tặc, nghe lời”
          “Chuyện gì?”. Thẩm Thiên Lăng thoả hiệp.
          “Chỗ đó có khó chịu không?”. Vấn đề của Tần cung chủ quả nhiên cực kì thiếu ăn đòn.
          Thẩm Thiên Lăng: …
          “Nói”. Tần Thiếu Vũ còn đang thúc giục.
          Sau đó hắn bị Thẩm tiểu thụ điên cuồng đánh đập một phen. “Câm miệng, đồ chết tiệt!”
          “Đừng quậy”. Tần Thiếu Vũ dở khóc dở cười. “Ta nghiêm túc”
          “Chẳng lẽ ngươi thật sự làm ra chuyện cầm thú với lão tử?”. Thẩm tiểu thụ tức giận.
          “Làm sao có thể”. Tần Thiếu Vũ bất đắc dĩ. “Nói rõ ràng, nếu không ta đành tự mình kiểm tra”
          Thẩm Thiên Lăng: …
          “Nói”. Tần Thiếu Vũ khó thấy được nghiêm túc với hắn.
          “… Hơi hơi”. Thẩm Thiên Lăng lầm bầm.
          “Cởi quần áo cho ta nhìn một chút”. Tần cung chủ tiếp tục đưa ra yêu cầu.
          Thẩm Thiên Lăng: ….
          Không nên dùng vẻ mặt chính trực nói ra lời dâm đãng như thế a, biến thái!
          Tần Thiếu Vũ trực tiếp bắt lấy hắn, hai ba phát cởi sạch y phục.
          Cơ thể trắng nõn loang lổ xanh tím, dâm mỹ không gì sánh được.
          Thẩm Thiên Lăng dùng ánh mắt tức giận trừng hắn.
          Vốn lão tử đã định quên đi, ngươi còn chủ động nói!
          Mau giải thích!!!!
          “Quả nhiên là vậy”. Tần Thiếu Vũ bóp bóp bụng hắn. “Đánh bậy đánh bạ, xem như ngươi lập công”
         
          “Ta lập công?”. Thẩm Thiên Lăng trần truồng ngồi trên giường, ánh mắt cực kì mê mang.
          “Mặc quần áo”. Tần Thiếu Vũ cụng trán hắn. “Hôm nay có trò vui để xem”
          “Ngươi còn chưa nói trên người ta xảy ra chuyện gì!”. Thẩm tiểu thụ rất có nguyên tắc! Đừng hòng tránh né vấn đề!
          Tần Thiếu Vũ còn chưa lên tiếng thì một người hầu Lý phủ đã lảo đảo chạy vào. “Tần cung chủ, Tam công tử nhà ta tỉnh, hắn nói thấy mặt hái hoa tặc, muốn đích thân nói với ngài!”
          “Biết rồi”. Tần Thiếu Vũ đuổi người hầu ra, cúi đầu dùng sức hôn lên bụng Thẩm Thiên Lăng.
          “Muốn chết a!”. Thẩm tiểu thụ giận dữ.
          “Đây mới là dấu hôn”. Tần Thiếu Vũ chỉ chỉ hồng ấn mới tạo ra.
          “Lão tử đương nhiên biết!”. Thẩm Thiên Lăng giận, cắn hết cả người lão tử rồi!
          “Những thứ này không phải”. Tần Thiếu Vũ nhìn dấu vết còn lại trên người hắn. “Tối qua ta thay quần áo cho ngươi thì không có mấy thứ này”
          “Chẳng lẽ tự mọc ra!”. Thẩm Thiên Lăng đạp hắn một cước.
          “Đúng vậy”. Tần Thiếu Vũ gật đầu. “Vì ngươi trúng độc”
          Thẩm Thiên Lăng: …
          “Còn chưa hiểu sao?”. Tần Thiếu Vũ xoa đầu hắn.
          Nói thừa, có quỷ mới hiểu! Thẩm Thiên Lăng trừng hắn.
          “Cơ bản là không có hái hoa tặc, tất cả mọi người đều trúng độc, nói vậy hiểu chưa?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
          “…”.Thẩm Thiên Lăng hơi khiếp sợ.
          “Ra vào không dấu vết, trên giang hồ cơ bản không có người như vậy”. Tần Thiếu Vũ giải thích. “Nếu đổi thành độc dược thì trái lại có khả năng khiến người ta hôn mê nóng lên khó nhịn, tự mình cởi đồ, đồng thời lưu lại dấu vết giống như giao hoan trên người, giống như ngươi tối hôm qua vậy”
          Thẩm Thiên Lăng đỏ mặt, mẹ kiếp rốt cuộc tối qua lão tử đã làm gì!
          “Hôm qua mấy thứ ngươi ăn là chuẩn bị cho Lý Bạch Cẩm”. Tần Thiếu Vũ nói. “Xem ra có người hại hắn một lần còn chưa đủ”
          “Nhưng quản gia vừa nói Lý Bạch Hạo thấy được hái hoa tặc”. Thẩm Thiên Lăng khó hiểu.
          “Cho nên chúng ta mới qua xem”. Tần Thiếu Vũ mặc quần áo giúp hắn. “Xem hắn rốt cuộc diễn như thế nào”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét