Chủ Nhật, 15 tháng 6, 2014

GIANG HỒ KÌ BA 95

CHƯƠNG 95: THU ĐỒ ĐỆ!
          Dưới tác dụng của Tử Phượng Huyết, thân thể Tần Thiếu Vũ khôi phục rất nhanh, đã có thể xuống đất đi lại. Có điều vết thương ở đầu vai tuy đã khỏi nhưng vẫn lưu lại vết sẹo đáng sợ, nhìn thấy mà giật mình.
          “Không ảnh hưởng tới xương cốt là tốt rồi”. Thẩm Thiên Lăng tắm cho hắn. “Nam nhân có sẹo mới đẹp!”
          Tần Thiếu Vũ bật cười, bóp bóp mông hắn dưới nước.
          “Đừng quậy!”. Thẩm Thiên Lăng hung hăng gỡ tay hắn ra.
          “Chíp!”. Tiểu phượng hoàng lắc lắc chạy vào, cực kì vui sướng!
          Sắc mặt Thẩm Thiên Lăng nhất thời trầm xuống. “Ngươi lại trộm cái gì ăn nữa vậy?”
          Khoé mỏ tiểu phượng hoàng dính một hạt cơm, dùng ánh mắt vô tội nhìn hắn!
          “Phạt ngươi tối nay ăn rau!”. Thẩm Thiên Lăng rất có nguyên tắc.
          Tiểu phượng hoàng ủ rũ xoay người, lắc lắc ra cửa.
          Tần Thiếu Vũ cười ra tiếng. “Dưa leo ngốc”
          “Đâu chỉ là dưa leo ngốc!”. Thẩm Thiên Lăng cảm thán.
          Tần Thiếu Vũ ôm hắn từ phía sau. “Ta nói Lăng nhi ngốc”
          Thẩm Thiên Lăng: …
          Câm miệng!
          “Cỡ nửa tháng nữa, võ công của ta sẽ gần như khôi phục hoàn toàn”. Tần Thiếu Vũ nói. “Cũng là lúc rời đi nơi này”
          Thẩm Thiên Lăng hơi sửng sốt, quay đầu lại nhìn hắn.
          “Không nỡ hả?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
          “… Không sao”. Thẩm Thiên Lăng rất hiểu chuyện. “Chính sự quan trọng hơn”
          “Đợi giải quyết xong mọi chuyện, ta sẽ mang ngươi về đây gặp lại mọi người”. Tần Thiếu Vũ rất dịu dàng. “Được không?”
          Thẩm Thiên Lăng gật đầu, tiến lại gần hôn nhẹ hắn.
          Tần Thiếu Vũ xoay người Thẩm Thiên Lăng qua, triền miên hôn sâu hơn, ý đồ rất rõ ràng.
          “Chúng ta lên giường đi”. Thẩm Thiên Lăng vươn tay đẩy hắn.
          Ở trong thùng tắm lỡ bị người ta thấy thì rất >_<!
          Tần Thiếu Vũ thuận thế nắm tay hắn, đưa lên môi hôn một cái.
          Trên ngón tay trắng nõn mảnh khảnh có vài vết thương thật nhỏ, muốn giấu cũng không được.
          “Tay bị sao vậy?”. Tần Thiếu Vũ cau mày.
          “Lúc giặt quần áo không cẩn thận bị thương”. Thẩm Thiên Lăng nói. “Vết thương nhỏ mà thôi, ngày mai sẽ… ô!”
          Tần Thiếu Vũ kéo gáy của hắn lại, hôn đến mức hai người gần như tắt thở.
          Hai con phượng hoàng lớn từ trên trời giáng xuống, Cục Bông vốn đang phơi nắng trên ghế tựa thấy vậy thì không vui, kêu “chíp chíp” một tiếng rồi chạy vào phòng. Kết quả mới vừa tới cửa thì đã bị chấn động, mở to đôi mắt hạt đậu sững sờ tại chỗ.
          “Đừng”. Thẩm Thiên Lăng mềm nhũn muốn đẩy Tần Thiếu Vũ ra, nhưng rõ ràng không có bất cứ hiệu quả nào!
          Bàn tay Tần Thiếu Vũ lướt xuống giữa hai chân hắn, dùng cường độ hắn thích nhất dịu dàng vỗ về.
          “Ưm…”. Thân thể đã lâu không hoan ái nên cực kì mẫn cảm, Thẩm Thiên Lăng cắn môi dưới, trong mắt rất nhanh hiện ra hơi nước.
          Cục Bông đứng ở ngưỡng cửa há mỏ, rõ ràng cực kì hoang mang với chuyện hai người đang làm.
          Hai con phượng hoàng lớn bay xuống sân, cực kì lạnh lùng bước tới, ló đầu vào nhìn một chút.
          “A…”. Thẩm Thiên Lăng ngửa đầu, cằm và cổ tạo thành một đường cong đẹp mắt.
          Vì vậy Cục Bông kiềm lòng không đậu cũng ngẩng đầu lên!
          Phượng hoàng lớn bình tĩnh xách cổ nó vào sân.
          Con phượng hoàng còn lại quyết đoán giúp hai người đóng cửa lại!
          “Chíp!”. Cục Bông kháng nghị, phành phạch muốn tiếp tục chạy qua xem.
          Phượng hoàng lớn quyết đoán dùng móng vuốt đè nó lại, ánh mắt cực kì khí phách.
          “… Chíp”. Cục Bông toàn thân đầy đất nằm sấp xuống sân, cực kì không vui!
          Tần Thiếu Vũ ôm Thẩm Thiên Lăng về giường, cúi đầu cẩn thận hôn lên từng tấc da thịt của hắn.
          Thẩm Thiên Lăng hơi thở dốc, tóc đen mềm mại xoã ra trên gối, ngón tay vô lực vịn lên vai Tần Thiếu Vũ.
          “Ngoan, thả lỏng một chút”. Động tác Tần Thiếu Vũ rất chậm và dịu dàng.
          Thân thể Thẩm Thiên Lăng hơi ướt mồ hôi, cắn môi dưới cố sức không lên tiếng.
          “Đau không?”. Tần Thiếu Vũ rất kiên nhẫn với hắn.
          Thẩm Thiên Lăng lắc đầu, hai chân ngoan ngoãn vòng qua hông Tần Thiếu Vũ.
          Tần Thiếu Vũ đặt tay Thẩm Thiên Lăng lên mép gối, cúi đầu hôn lên cánh môi hồng nhạt mềm mại của hắn. Một Cục Bông rớt xuống từ trên nóc nhà, văng trúng màn che trên đỉnh giường.
          “Ô!”. Thẩm Thiên Lăng sợ hết hồn, suýt nữa cắn vào môi Tần Thiếu Vũ!
          “Chíp!”. Cục Bông không đứng dậy nổi, ra sức phành phạch. Thật ra nó đang chơi đùa trên nóc nhà, kết quả không cẩn thận đạp phải một mảnh ngói vỡ mà rơi xuống!
          Cực kì tai bay vạ gió!
          “Mau đứng dậy!”. Thẩm Thiên Lăng vươn tay đẩy nam nhân của hắn.
          Tần Thiếu Vũ tiếp tục hoạt động trên người hắn.
          “Con trai ngươi rớt xuống kìa!”. Thẩm tiểu thụ giãy dụa.
          “Chíp!”. Cục Bông giẫm ra một cái lỗ trên màn!
          “Ai quản nó”. Tần Thiếu Vũ tỉ mỉ hôn lên gò má Thẩm Thiên Lăng.
          Sao có thể như vậy, con trai ngươi vẫn còn vị thành niên! Thẩm Thiên Lăng uốn éo kháng nghị!
          Tần Thiếu Vũ nắm chặt eo hắn, đáy mắt mang dục vọng không che giấu được.
          Thấy gió thổi trước cơn giông, Cục Bông cuối cùng đạp ra một cái lỗ lớn trên màn, đầu tiên là rớt xuống lưng Tần Thiếu Vũ, sau đó lăn đến bên cạnh Thẩm Thiên Lăng.
          “Chíp!”. Đặc biệt đắc ý!
          Sắc mặt Tần Thiếu Vũ tái xanh, xách cổ nó lên.
          Tiểu phượng hoàng kiêu ngạo xoè ra đôi cánh béo!
          Lúc trước mỗi lần nó làm vậy, Tần cung chủ đều dùng ngón trỏ chọt chọt nó, thế nhưng lần này là ngoại lệ, Tần Thiếu Vũ trực tiếp vứt nó xuống giường.
          “Chíp!”. Cục Bông vô cùng khó hiểu, rướn cổ kháng nghị.
          Phượng hoàng lớn dùng móng vuốt đá văng cửa, chạy vào đem nó ra sân.
          Tần Thiếu Vũ phất tay một cái, cửa lập tức đóng lại.
          Thẩm Thiên Lăng dùng ánh mắt sùng bái nhìn hắn.
          “Sao vậy?”. Tần Thiếu Vũ cúi đầu nhìn Thẩm Thiên Lăng.
          “Thiếu hiệp, ngươi đúng là có thiên phú bẩm sinh”. Thẩm Thiên Lăng khen ngợi.
          “Hử?”. Động tác Tần Thiếu Vũ không nhanh không chậm.
          Ánh mắt Thẩm Thiên Lăng rất chân thành. “Như vậy mà cũng còn cương được!”
          Tần Thiếu Vũ: …
          Thẩm Thiên Lăng ôm cổ hắn, đáy mắt tràn ngập ý cười.
          Tần Thiếu Vũ cúi đầu, nhẹ nhàng cắn lỗ tai hắn, thấp giọng rên rỉ.
          Khuôn mặt Thẩm tiểu thụ lập tức ửng hồng. “Câm miệng!”. Ngươi còn có thể lưu manh hơn được không, thật hết thuốc chữa!
          Tần Thiếu Vũ cười ra tiếng, hôn lên môi hắn lần nữa.
          Tiếng rên rỉ đứt quãng, tràn đầy ngọt ngào của đôi tình nhân.
          Ngoài sân, hai con phượng hoàng lớn đang ung dung ăn một chén cá, dưới thân có một giỏ trúc.
          “Chíp!”. Cục Bông bị bỏ trong giỏ, đá chân đầy phẫn nộ mà kháng nghị!     
          Đây rõ ràng là nhà ta!
          Còn biết lý lẽ hay không!
          Cuộc đời làm chim thật u ám.
          Đêm nay, Thẩm Thiên Lăng được Tần Thiếu Vũ ôm vào lòng, ngủ rất say sưa.
          Sáng hôm sau, ánh mặt trời dịu dàng tràn vào phòng.
          Tần Thiếu Vũ đắp kín chăn cho Thẩm Thiên Lăng, tự đứng dậy xuống giường.
          “Ngủ thêm chút nữa đi”. Thẩm Thiên Lăng buồn ngủ, mơ màng kéo tay hắn.
          “Ngoan, ngươi ngủ tiếp đi”. Tần Thiếu Vũ hôn nhẹ lên mặt hắn.
          “Còn ngươi?”. Mỗi lần xx xong, sáng hôm sau Thẩm tiểu thụ đều rất bám người.
          “Có khách tới”. Tần Thiếu Vũ nói.
          “Hử?”. Thẩm Thiên Lăng dụi mắt. “Điền Tam hả?”
          Tần Thiếu Vũ lắc đầu cười.
          “… Ngươi cười cái gì?”. Thẩm Thiên Lăng khó hiểu.
          Vừa dứt lời, bên tai truyền đến tiếp chíp chíp sung sướng của tiểu phượng hoàng, cùng với một tiếng kêu của phượng hoàng lớn.
          “Là người đưa viên ngọc cho ngươi”. Tần Thiếu Vũ nhéo má Thẩm Thiên Lăng.
          “Chân nhân đến sao?”. Thẩm Thiên Lăng giật mình ngồi dậy, kết quả eo đau đến mức hít một hơi.
          “Chậm một chút”. Tần Thiếu Vũ đỡ hắn.
          “Ngươi mau ra đón hắn”. Thẩm Thiên Lăng cuống lên. “Tự ta mặc quần áo được rồi”
          Trong sân có tiếng cười. “Tiểu công tử không cần sốt ruột, cứ từ từ”
          Khuôn mặt Thẩm Thiên Lăng đỏ hồng!
          Thế mà bị nghe thấy!
          “Chíp!”. Tiểu phượng hoàng thân thiết nhào vào lòng ông lão.
          “Nuôi tốt lắm”. Chân nhân vuốt ve lông tơ của nó. “Sắp thành tròn vo”
          Cục Bông cực kì phấn khởi, dùng đầu cọ cọ hắn.
          “Không thể từ xa nghênh đón, vãn bối thất lễ”. Tần Thiếu Vũ đẩy cửa ra, hành lễ cung kính.
          Ông lão quan sát hắn từ trên xuống dưới một chút. “Trông vừa mắt hơn sư phụ ngươi nhiều, độc sao rồi?”
          “Có Tử Phượng Huyết, đã đỡ bảy tám phần”. Tần Thiếu Vũ nói. “Đa tạ chân nhân”
          “Ngươi biết ta là ai sao?”. Ông lão nhướn mày.
          “Đương nhiên”. Tần Thiếu Vũ nói. “Sư phụ vẫn thường nhắc tới chân nhân”
          “Nhất định không có lời nào tốt”. Vẻ mặt ông lão chán ghét.
          Tần Thiếu Vũ cười, cũng không phản bác.
          “Đời này của hắn chỉ hơn ta ở chỗ thu được một đồ đệ tốt mà thôi”. Ông lão khinh thường.
          “Chân nhân…”
          “Chân nhân gì!”. Ông lão cắt ngang hắn. “Gọi ta sư phụ!”
          Tần Thiếu Vũ: …
          “Sao, không muốn ư?”. Ông lão vểnh râu.
          “Đương nhiên không phải, nhưng Tần mỗ vốn…”
          “Ai nói ta muốn thu ngươi làm đồ đệ?”. Ông lão chỉ ngón tay. “Ta thu hắn”
          Thẩm Thiên Lăng vừa ra khỏi cửa thì nghe một câu kinh hồn như vậy, vì thế sững sờ tại chỗ.
          Tình huống gì đây?
          “Chíp!”. Tiểu phượng hoàng ló đầu ra khỏi vạt áo chân nhân, kêu vang một tiếng!
          “Thu ta… làm đồ đệ?”. Thẩm Thiên Lăng lắp bắp. “Nhưng ta không biết võ công”
          “Không biết võ công sư phụ có thể dạy ngươi cái khác”. Chân nhân sắc bén nói. “Chỉ có những kẻ lỗ mãng mới dạy võ công!”
          “Khụ”. Tần Thiếu Vũ bình tĩnh sờ cằm.
          “Cái này mà còn phải suy nghĩ sao?”. Thấy hắn hồi lâu không lên tiếng, chân nhân bất mãn.
          “Đương nhiên không phải”. Thẩm Thiên Lăng cảm giác mình may mắn giống như mơ!
          “Vậy sao còn chưa bái sư?”. Ông lão cười ha ha.
          “Sư phụ!”. Mắt Thẩm Thiên Lăng sáng long lanh. “Ta đi pha trà!”
          “Đi đi”. Tâm trạng chân nhân rất tốt.
          Thẩm Thiên Lăng đỡ thắt lưng, dùng tư thế y như vịt mà chạy vào bếp – không còn cách nào khác, xx xong thì rất đau!
          “Bây giờ có gọi không?”. Chân nhân nhìn Tần Thiếu Vũ, ta là sư phụ của phu nhân ngươi nha!
          “Sư phụ”. Lần này Tần cung chủ cực kì sảng khoái.
          Vậy mới đúng… Nghĩ đến vẻ mặt Quỷ Thủ sau khi biết được việc này, quả thật khiến người ta vui sướng.
          “Nhìn sắc mặt ngươi thì chắc sắp khoẻ rồi”. Ông lão ngồi dưới tàng cây. “Định lúc nào ra khỏi núi?”
          “Mười ngày nữa”. Tần Thiếu Vũ nói. “Sư phụ có biết Thiên Ổ Thuỷ trại hiện tại ra sao rồi không?”
          “Không biết”. Ông lão dứt khoát lắc đầu. “Hiện nay võ lâm là của những người trẻ tuổi các ngươi, ta già rồi còn hóng chuyện cái gì”
          “Nhưng sư phụ đã cứu ta”. Tần Thiếu Vũ nói. “Chứng tỏ trong lòng vẫn lo lắng”
          “Trừ ngươi và Vô Tuyết môn chủ Ngâm Vô Sương ra, hậu bối trong võ lâm hiện nay cũng không có mấy người vừa mắt ta”. Trong lời nói của chân nhân đầy khinh thường!
          Thẩm tiểu thụ ở trong bếp trượt tay, loảng xoảng làm bể một cái tô!
          Ở trong núi lâu lắm, suýt nữa quên mất bên ngoài còn có một con hồ ly tinh!
          Bất chợt nghe thấy tên này, tâm trạng… thật là phức tạp!

2 nhận xét:

  1. Phải phức tạp chứ, sư phụ khi khổng khi không gộp tem chồng và tình địch lại 1 chỗ, không nổi điên không phải Thẩm tiểu thụ !

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Mỗi lần em ghen là mỗi lần thấy dễ thương, không hiểu sao ~

      Xóa