Thứ Sáu, 20 tháng 6, 2014

GIANG HỒ KÌ BA 116

CHƯƠNG 116: TỈNH DẬY RỒI THẬT TỐT!
          Thời gian từng chút trôi qua, Thẩm Thiên Lăng cực kì nóng ruột chờ ngoài động, còn định mặc kệ hàn độc mà vào xem rốt cuộc thế nào.
          Cục Bông tự chơi một mình thì thấy hơi chán, vì vậy lắc lư chạy tới, xoè cánh muốn được gãi.
          Thế nhưng Thẩm tiểu thụ rõ ràng không có tâm trạng chơi với nó, thậm chí không thèm nhìn nó một cái.
          “Chíp!”. Cục Bông ngẩng đầu ra sức kêu.
          “Đừng ồn!”. Thẩm Thiên Lăng nắm mỏ nó lại.
          Ánh mắt Cục Bông lập tức đau thương, nhỏ giọng kêu chíp chíp biểu thị sự bất mãn, đồng thời chờ mong được chơi trò tung lên cao.
          Một khắc sau, Thẩm Thiên Lăng quả thật đứng dậy.
          “Chíp!”. Cục Bông lập tức lên tinh thần, xoè cánh chuẩn bị được tung lên trời!
          Thế nhưng Thẩm Thiên Lăng trực tiếp lướt qua người nó, cơ bản không phải chơi tung hứng!
          Cục Bông cảm giác mình bị lừa đảo!
          Người mình lo lắng nhiều ngày rốt cuộc tỉnh dậy, Thẩm Thiên Lăng chạy thẳng đến trước mặt Tần Thiếu Vũ, không biết nên nói cái gì.
          Nhưng Thẩm Thiên Lăng cũng không cần phải nói gì, vì một khắc sau Tần Thiếu Vũ đã vươn tay ôm hắn vào lòng.
          “Ngươi cuối cùng cũng tỉnh”. Giọng Thẩm Thiên Lăng hơi khàn khàn.
          “Ừ”. Tần Thiếu Vũ siết chặt tay. “Không sao rồi”
          “Chíp!”. Cục Bông cũng phành phạch chạy tới, sung sướng nhảy lên vai Tần Thiếu Vũ.
          Đúng là một nhà ba người!
          “Tốt quá”. Thẩm Hàm ở một bên cười tít mắt.
          “Lần này cũng nhờ có ngươi”. Diệp Cẩn bóp bóp mặt hắn. “Có muốn gì không? Xem như là thưởng cho ngươi”
          Thẩm Hàm suy nghĩ một chút. “Ta muốn học võ công”
          “Được thôi”. Diệp Cẩn cực kì dứt khoát chỉ qua một ngón tay. “Hắn dạy ngươi”
          “Ta dạy?”. Thẩm Thiên Phong nghe vậy sửng sốt.
          “Không muốn”. Đứa trẻ nằm sấp trên vai Diệp Cẩn nói thầm.
          Thẩm Thiên Phong: …
          Lão tử còn chưa đáp ứng dạy ngươi nha!
          “Vậy ngươi muốn học ai?”. Diệp Cẩn hỏi.
          Trong mắt đứa trẻ đầy chờ mong, kề vào tai hắn nhỏ giọng nói. “Tần cung chủ!”
          “Thân thể nhẹ, khớp xương mềm, ngươi luyện không được võ công của Thiếu Vũ”. Chân nhân lắc đầu. “Thẩm gia mạnh nhất là khinh công, ngươi luyện thích hợp hơn”
          Thẩm Hàm chu miệng nhìn chân nhân, đáy mắt tràn ngập ý tứ “Thật không thể theo Tần cung chủ sao”!
          Chân nhân mỉm cười lắc đầu.
          Đứa trẻ đành không cam lòng nhìn Thẩm Thiên Phong.
          Thẩm đại hiệp: …
          Ngươi làm ra vẻ mặt gì thế này?        
          “Thật ra khinh công cũng rất oai phong”.Diệp Cẩn ôm đứa trẻ sai khiến Thẩm Thiên Phong. “Ngươi biểu diễn một chút cho hắn xem đi!”
          Thẩm Thiên Phong đỡ trán. “Ta không phải làm xiếc”
          Đứa trẻ cười khanh khách.
          “Mau lên!”. Diệp Cẩn nhướn mày.
          Thẩm Thiên Phong không thể làm gì khác ngoài cam chịu thoả hiệp.
          Cực kì thê nô!
          Thẩm Thiên Lăng đang khe khẽ thì thầm với Tần Thiếu Vũ ở bên cạnh, không chú ý tới những người còn lại đang nói gì, bỗng dưng thấy đại ca hắn bay vèo lên cây, vì vậy giật mình. “Xảy ra chuyện gì vậy?”
          “Đừng để ý tới hắn”. Tần Thiếu Vũ nắm tay Thẩm Thiên Lăng lên hôn nhẹ. “Đợi ngươi gả tới Truy Ảnh cung rồi, chúng ta sẽ nhanh chóng cắt đứt quan hệ với hắn”
          “Chíp!”. Cục Bông cũng hất đầu tỏ ra tán thành.
          Thẩm Thiên Lăng: …
          Đứa trẻ mở to hai mắt ra sức tìm trên cây, muốn xem Thẩm Thiên Phong rốt cuộc trốn tới nơi nào rồi, phía sau lại truyền đến giọng nói quen thuộc. “Ở đây”
          Quay đầu lại bỗng nhiên thấy người, đứa trẻ cực kì giật mình. “Ngươi xuống lúc nào thế?”
          “Có học không?”. Thẩm Thiên Phong nhướn mi.
          “Học!”. Lần này đứa trẻ rất sảng khoái.
          “Quyết định vậy đi”. Chân nhân ôm đứa trẻ trở về. “Chúng ta tìm binh khí cho ngươi trước”
          “Được!”. Mắt đứa trẻ sáng long lanh, khuôn mặt cũng hưng phấn đỏ bừng.
          “Ngươi thấy hắn có thích hợp luyện võ không?”. Diệp Cẩn nhìn theo bóng lưng hai người hỏi.
          “Tuy hơi lớn tuổi nhưng khung xương không tệ, nếu có thể chịu khó thì cũng luyện thành tài”. Thẩm Thiên Phong nói. “Tạm thời thử xem sao”
          Diệp Cẩn gật đầu, cũng không nhiều lời nữa, cùng mọi người đỡ Tần Thiếu Vũ về lầu trúc.
          Buổi trưa, Diệp Cẩn đang sắc thuốc trong bếp, Thẩm Thiên Phong ở bên cạnh hắn, Thẩm Hàm và chân nhân đang ở trong phòng mài kiếm. Cục Bông đi một vòng cũng không tìm được ai chơi với mình, vì vậy không thể làm gì khác ngoài lắc lư chạy về phòng, nằm sấp trong ổ ngủ trưa.
          “Lại mập lên nữa rồi”. Tần Thiếu Vũ ngồi trên giường cảm thán.
          “Phải không?”. Thẩm Thiên Lăng buồn bực bóp bóp khuôn mặt mình.
          Tần Thiếu Vũ bật cười. “Ta đang nói con trai”
          “Gần đây nó ngày càng ăn nhiều”. Thẩm Thiên Lăng phàn nàn. “Lại bắt đầu kén ăn!”. Thật khó nuôi!    
          “Nó béo lên, còn ngươi trên mặt chẳng còn chút máu nào”. Tần Thiếu Vũ ôm Thẩm Thiên Lăng vào lòng. “Mấy ngày nay bị doạ phải không?”
          Đâu chỉ có bị doạ… Thẩm Thiên Lăng rầu rĩ. “Lần sau ngươi đừng vì ta…”
          “Lần sau ta sẽ bảo vệ tốt ngươi”. Tần Thiếu Vũ cắt ngang hắn. “Chuyện này sẽ không phát sinh lần thứ hai”
          Lời này thật cực kì khí phách và cực kì cảm động! Cho nên thời điểm này nhất định phải có hôn môi triền miên!
          Hai đôi môi quấn lấy nhau, Cục Bông quyết đoán vùi đầu dưới cánh – vì theo kinh nghiệm trong quá khứ, kế tiếp sẽ có tiếng giường kẽo kẹt và âm thanh ưm ưm a a! Cơ bản không thể ngủ được! Nếu không may, không chừng còn bị ném ra ngoài trùm quần áo vào đầu.
          Thật đáng ghét! Cuộc đời làm chim thật tối tăm!
          “Chíp!”. Cục Bông giận dữ bày tỏ một chút kháng nghị!
          “Tới đây!”. Tần Thiếu Vũ vươn tay với nó.
          Cục Bông đứng trên bàn, bình tĩnh cân nhắc xem nếu lát nữa hai người bọn họ lăn qua lăn lại trên giường, mình có thể bị đè chết hay không.
          Vấn đề này rất nghiêm trọng!
          “Mấy hôm ta hôn mê, nó ăn nhiều quá nên phát ngốc sao?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
          Thẩm Thiên Lăng dở khóc dở cười, đứng dây cởi áo ngoài – vì hắn thấy trong phòng hơi nóng.
          Cục Bông lập tức xoay người chạy ra ngoài – quả nhiên lại sắp bắt đầu!
          Thẩm Thiên Lăng: …
          “Kệ nó đi”. Tần Thiếu Vũ nói. “Kể chuyện đứa trẻ kia xem”
          “Hắn bị phượng hoàng mang lên núi, chân nhân chỉ nói chúng ta phải đối xử tốt với nó, không cho hỏi thân thế và lai lịch”. Thẩm Thiên Lăng nói. “Có điều nhờ hắn mang độc dược tới mà Diệp đại ca mới nghiên cứu được giải dược cho ngươi, xem như thiếu hắn một ân huệ”
          “Không cho hỏi ư?”. Tần Thiếu Vũ dường như suy nghĩ điều gì đó.
          “Ừ”. Thẩm Thiên Lăng gật đầu. “Ngươi có ý tưởng gì sao?”
          “Có, nhưng phải xác định rõ rồi mới nói cho ngươi biết”. Tần Thiếu Vũ nhéo mũi hắn.
          “Đừng có lấp lửng thế chứ!”. Thẩm Thiên Lăng bất mãn. “Mau nói đi”
          “Lấy hôn để đổi”. Tần Thiếu Vũ nói. “Hôn mười cái”
          Thẩm Thiên Lăng: …
          Có chừng mực chút đi!
          “Không hôn thì không nói”. Tần Thiếu Vũ cực kì đê tiện.
          “Thành thật chút đi!”. Thẩm Thiên Lăng phàn nàn.
          Tần Thiếu Vũ cười ra tiếng. “Có hôn hay không?”
          “Mới hôn xong rồi!”. Thẩm tiểu thụ nhắc nhở.
          “Đó là ta hôn ngươi, khác nhau!”. Tần Thiếu Vũ cách một lớp áp bóp bóp cái bụng mềm.
          “Vậy ngươi đừng nói, để ta đoán!”. Cực kì khí phách.
          “Thật ư?”. Tần Thiếu Vũ cong khoé miệng.
          Ngươi đừng dùng ánh mắt “Biết ngay là ngươi không đoán được” này nhìn ta chứ! Thẩm Thiên Lăng bực tức nói. “Dù gì ngươi cũng không quan tâm đến ta!”
          “Ta không quan tâm ngươi ư?”. Tần Thiếu Vũ buồn cười, nhẹ nhàng bóp mặt hắn. “Lặp lại lần nữa thử xem”
          Thẩm Thiên Lăng nghiêm túc nói. “Ta định ngày mai không ăn cơm, sau đó sẽ đánh cho chân nhân một trận”
          Tần Thiếu Vũ cau mày. “Tại sao phải đánh sư phụ một trận?”
          Thẩm tiểu thụ sắc bén nói. “Ngươi xem, ngươi quả nhiên không hỏi vì sao ta không ăn cơm!”
          Tần Thiếu Vũ: …
          “Bội tình bạc nghĩa”. Thẩm Thiên Lăng cảm thán.
          Sau đó hắn bị kéo qua hôn suốt mấy phút.
          “Ô!”. Thẩm tiểu thụ căm giận kháng nghị. Nói hôn là hôn, tình tiết này quả thật không thể cẩu huyết hơn nữa, mau buông ra!
          Tần Thiếu Vũ nắm chặt hông hắn, thành thạo quấn hút lấy cái lưỡi mềm mại, sau một lúc lâu mới chịu buông ra.
          Đôi môi Thẩm Thiên Lăng cực kì đỏ hồng, ánh mắt cực kì oán giận!
          “Còn muốn nghe không?”. Tần Thiếu Vũ mỉm cười nhìn hắn.
          Thẩm Thiên Lăng cân nhắc một chút. “Nghe”. Cực kì  không khí phách!
          Tần Thiếu Vũ cười ra tiếng, giúp hắn chỉnh lại mấy sợi tóc rối. “Ngươi nghĩ hắn có phải con của Thiên Phong không?”
          Thẩm Thiên Lăng hít một hơi khí lạnh.
          “Cũng là cháu ngươi”. Tần Thiếu Vũ nói.
          Thẩm Thiên Lăng nheo mắt lại. “Một mình ta sao?”
          Tần cung chủ nhanh chóng đổi giọng. “Hai chúng ta”
          Vậy mới đúng… nhưng đây hoàn toàn không phải trọng điểm! Thẩm Thiên Lăng tiếp tục tỏ ra khiếp sợ. “Con của đại ca ư?”
          “Đoán thôi”. Tần Thiếu Vũ nói. “Ta cũng không chắc là đoán đúng”
          “Vậy mà ngươi cứ nói như đúng rồi ấy!”. Thẩm Thiên Lăng suy nghĩ kĩ một chút. “Nếu vậy thì tốt quá, hình như Diệp đại ca rất thích Thẩm Hàm!”
          “Trên núi bây giờ có ai?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
          “Chỉ có mấy người ngươi thấy hôm nay, những người còn lại đều ở dưới chân núi. Tiêu Triển và Ngâm Vô Sương vốn phải đi, nhưng ngươi xảy ra chuyện nên bọn họ cũng tạm thời ở lại Thiên Ổ Thuỷ trại, thuận tiện điều tra xem rốt cuộc là ai hạ cổ”. Thẩm Thiên Lăng nói. “Mọi người trong Truy Ảnh cung cũng ở bên trong Thiên Ổ Thuỷ trại”
          “Nếu đứa trẻ kia có độc dược, sư phụ không có khả năng không hỏi rõ”. Tần Thiếu Vũ nói. “Ông ấy gần đây có xuống núi không?”
          “Có”. Thẩm Thiên Lăng gật đầu.
          “Ngày thứ hai sau khi đứa bé đến Phượng Hoàng sơn đúng không?”. Tần Thiếu Vũ suy đoán.
          Thẩm Thiên Lăng giật mình. “Sao ngươi biết?”
          “Lấy hôn môi đến…”
          “Câm miệng!”. Quả thật phiền chết người.
          Tần Thiếu Vũ bật cười. “Chắc đã hỏi ra ai là người hạ cổ từ miệng đứa bé, nên xuống núi giải quyết”
          “Vậy tại sao không nói với mọi người?”. Thẩm Thiên Lăng khó hiểu.
          “Tám chín phần là có liên quan đến thân thế đứa trẻ”. Tần Thiếu Vũ nói. “Sư phụ sợ nói ra, thân thế đứa trẻ cũng bại lộ”
          Thẩm Thiên Lăng hơi choáng đầu.
          “Không hỏi nữa sao?”. Tần Thiếu Vũ cốc đầu hắn.
          “Nếu chân nhân không nói, thì chứng tỏ đứa trẻ có liên quan với đại ca đúng không?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi. “Dù sao trên núi cũng chỉ có mấy người chúng ta”
          Tần Thiếu Vũ vuốt cằm. “Cũng có thể là Diệp Cẩn”
          Thẩm Thiên Lăng: …
          Thời điểm này đừng nói đùa chứ!
          “Sư phụ không nói, đương nhiên có lý do của hắn”. Tần Thiếu Vũ nói. “Có một số việc không phải người ngoài nhúng tay vào là có thể giải quyết được, cần phải để đương sự tự hiểu ra”
          “Ừ”. Thẩm Thiên Lăng gật đầu.
          “Ta bị thương hôn mê, nếu vậy Thiên Phong cũng không có tâm trạng giải quyết chuyện của hắn”. Tần Thiếu Vũ nói. “Bây giờ ta đã không sao rồi, quan hệ giữa hắn và Diệp Cẩn cũng nên có kết quả”
          “Ngươi nói xem sau khi Diệp đại ca biết được thì có tức giận hay không?”. Thẩm Thiên Lăng hơi thấp thỏm.
          “Nếu đổi lại là ngươi thì sao?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
          Thẩm Thiên Lăng: …
          “Nói mau”. Tần Thiếu Vũ bóp bóp mặt hắn.
          “Trước hết ta sẽ đánh ngươi một trận!”. Thẩm tiểu thụ cực kì bạo lực!
          Tần Thiếu Vũ cười, ôm hắn vào lòng. “Yên tâm, cả đời này ngươi cũng không gặp phải chuyện này”
          “Thật ra có con cũng rất tốt”. Thẩm Thiên Lăng tìm lời an ủi đại ca hắn.
          “Ừ”. Tần Thiếu Vũ sờ cái bụng mềm của Thẩm Thiên Lăng. “Cho nên Lăng nhi phải cố gắng sinh cho ta một đứa”
          Thẩm Thiên Lăng: …
          Thiếu hiệp ngươi thật đáng ghét!

2 nhận xét:

  1. Lăng nhi thông minh hết chỗ nói, ảnh mới tỉnh dậy đã gài ảnh hai lần, và lần nào cũng lọt hố hết trơn. Vợ chồng nhà này thiệt dễ thương !

    Trả lờiXóa