Thứ Năm, 22 tháng 5, 2014

GIANG HỒ KÌ BA 19

CHƯƠNG 19: OAN NGHIỆT!
          Sau khi ăn xong bữa cơm đơn giản trong phòng, hai người bắt đầu hai mặt nhìn nhau.
          Không thể ra ngoài, cũng không có gì làm, thời điểm này rất xấu hổ! Thẩm Thiên Lăng không thể làm gì khác ngoài chủ động tìm chủ đề nói chuyện. “Bình thường giờ này ngươi hay làm gì?”
          Tần Thiếu Vũ nói. “Luyện võ”
          “Mới ăn cơm xong đã luyện võ?”. Thẩm Thiên Lăng nhìn hắn bằng ánh mắt đồng cảm, thiếu hiệp ngươi không bị đau bao tử cũng quá may mắn rồi!
          “Bức bối muốn ra ngoài sao?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
          “Ta có thể ra ngoài ư?”. Thẩm Thiên Lăng mắt sáng rỡ.
          Tần Thiếu Vũ lắc đầu. “Không thể”
          Không thể còn hỏi ta làm gì! Thẩm Thiên Lăng bị nghẹn một chút, ăn no rửng mỡ sao?
          Còn có thể xấu tính hơn nữa không?
          “Cung chủ”. Có thuộc hạ bên ngoài gõ cửa. “Người phái ra ngoài đã trở về, có cần dẫn tới đây không?”
          “Không cần”. Tần Thiếu Vũ nói. “Toàn bộ ra sân sau đi, ta ngay lập tức sẽ đến”
          “Ngươi muốn ra ngoài ư?”. Thẩm Thiên Lăng tò mò.
          “Xử lý một ít chuyện nội bộ của Truy Ảnh cung”. Tần Thiếu Vũ đứng lên. “Ngươi đợi ở đây đừng đi lung tung”
          “Ta có thể đi theo không?”. Thẩm Thiên Lăng thử hỏi. Tuy xử lý công việc chẳng liên quan gì đến mình, nhưng dù thế nào vẫn tốt hơn ở trong phòng bức bối. Hơn nữa nghĩ kỹ thì hắn cũng hơi tò mò về Truy Ảnh cung!
          “Ngươi muốn đi chung ư?”. Tần Thiếu Vũ nghe vậy cau mày.
          “Không thể ư?”. Thẩm Thiên Lăng bĩu môi, vừa định nói không đi thì thôi, Tần Thiếu Vũ đã gật đầu. “Được”
          Thật ra ta cũng không muốn đi cho lắm! Có điều ngươi đã muốn thì ta đây sẽ cố mà đi một chút! Thẩm Thiên Lăng vừa AQ vừa hăng hái bừng bừng theo Tần Thiếu Vũ ra hậu viện.
          Trong sảnh từ lâu đã có vài người đang đứng, thấy hai người đến thì vẻ mặt đều sửng sốt.
          Thẩm Thiên Lăng >_<. Sao lại dùng ánh mắt này nhìn ta, cũng không phải tới mượn tiền các ngươi.
          “Cung chủ”. Một người đứng đầu chần chờ.
          “Trước hết toàn bộ tự giới thiệu với phu nhân một chút, để hắn khỏi lộn”. Tần Thiếu Vũ thản nhiên nói.
          Thẩm Thiên Lăng: …
          Em gái ngươi!
          Ngươi mới là phu nhân, cả nhà ngươi đều là phu nhân!
          Tần Thiếu Vũ quét mắt nhìn Thẩm Thiên Lăng, trên mặt đầy uy hiếp.
          Nghĩ tới buổi tối còn phải ngủ chung với hắn, Thẩm Thiên Lăng thức thời ngậm miệng.
          Ăn nhờ ở đậu, nỗi đau này mấy ai hiểu cho.
          Đám người phía dưới đưa mắt nhìn nhau, ai cũng không mở miệng, rõ ràng cũng không tán thành cách gọi “phu nhân” này.
          “Cần ta lặp lại lần nữa sao?”. Tần Thiếu Vũ lạnh lùng mở miệng.
         
          Thiếu hiệp, lúc này ngươi thật anh tuấn, nhưng ta lại đang làm bia đỡ đạn! Thẩm Thiên Lăng khóc không ra nước mắt, đầu mình bị nước vào hay sao mà chủ động mở miệng muốn tới. Sớm biết bị ghét như vậy thì không bằng nằm trong phòng ngắm sao, còn có vẻ có khí chất!
          Căn phòng yên tĩnh có chút xấu hổ, một lát sau, một tỷ tỷ cài hoa rốt cuộc mở miệng nói trước. “Thuộc hạ là Hoa Đường, Tả hộ pháp của Truy Ảnh cung”
          Mẹ kiếp, tình huống này mình phải nói gì đây? Thẩm Thiên Lăng nhìn Tần Thiếu Vũ xin giúp đỡ, chỉ thấy hắn chắp tay sau lưng vẻ mặt lạnh lùng, tư thế nhìn như muốn đập phòng! Vì vậy Thẩm Thiên Lăng chỉ phải tự lực cánh sinh ăn cắp lời thoại mà khen ngợi. “Tả hộ pháp quả nhiên tuổi trẻ tài cao, còn rất đẹp”. Mặc kệ thế nào, khen một nữ nhân đẹp sẽ không có sai lầm lớn!
          “Phu nhân quá khen”. Tả hộ pháp khiêm tốn nói. “Nếu bàn về nhan sắc thì thuộc hạ sao có thể bằng một phần vạn của phu nhân”
          Thẩm Thiên Lăng một ngụm máu dâng lên cổ họng, ngươi có chắc đây là nịnh nọt không?
          “Thuộc hạ là Diêu Khiêm”. Có một thư sinh đứng dậy, có vẻ ốm yếu nói. “Hữu hộ pháp của Truy Ảnh cung”
          Vị huynh đài này ngươi có chắc là không cần đi khám bệnh không? Thẩm Thiên Lăng vẻ mặt đầy lo lắng nhìn hắn, sắc mặt tái nhợt bước đi không vững, đừng nên một giây tiếp theo sẽ bất tỉnh nha!
          “Thuộc hạ là Phạm Nghiêm, cựu Hữu Hộ pháp”. Một gã vạm vỡ tiếng như chuông rền nói.
          “Mới thăng chức sao?”. Thẩm Thiên Lăng nhiệt tình nói. “Chúc mừng chúc mừng”
          “Mới giáng chức”. Tỷ tỷ cài hoa buồn bã nói. “Mới bị cung chủ cách chức thành Đàn chủ phân đàn”
          Thẩm Thiên Lăng: …
          Đại ca, ta không cố ý chạm vào vết thương lòng của ngươi nha.
          “Còn một người nữa”. Tần Thiếu Vũ quét mắt về phía góc tường, giọng nói vẫn lạnh lùng!
          Còn nữa? Thẩm Thiên Lăng nhìn theo ánh mắt hắn, chỉ thấy góc tường âm u có một nam nhân bị trói thành bánh chưng!
          Fuck! Đã bị vậy còn bắt người khác tự giới thiệu, Truy Ảnh cung của các ngươi có nhân tính hay không!
          “Thuộc hạ… Phương, Phương, Phương, khụ khụ, Phương…” Bánh chưng gian nan bò ra từ trong bóng tối, trong mắt đẫm lệ.
          Thẩm Thiên Lăng nhìn cũng muốn khóc, buổi tối không nên cosplay The Ring chứ, quả thật hù chết người!
          “Phương, Phương…”. Bánh chưng còn đang cố gắng hết sức nói.
          Mẹ kiếp, vậy cũng quá thảm rồi! Thẩm Thiên Lăng quay đầu trách Tần Thiếu Vũ. “Sao ngươi có thể đối xử với hắn như vậy?”. Không hề biết quan tâm đến thuộc hạ!
          “Phu, phu, phu nhân… đừng lo…”. Bánh chưng yếu ớt phất tay. “Vì ta gieo, gieo, gieo…”
          “Người đâu!”. Tần Thiếu Vũ nghe cũng phát bực. “Mau đem hắn xuống!”
           Vì vậy Thẩm Thiên Lăng mở to mắt nhìn một người tiến đến nâng người nọ lên.
          “Gieo gió gặt bão…”. Đúng lúc bị nâng ra cửa, bánh chưng rốt cuộc hoàn chỉnh nói ra bốn chữ, vì vậy không ngừng kích động nước mắt lưng tròng, thoả mãn thở hổn hển!
          Giáo phái kì quái này rốt cuộc tại sao chưa đóng cửa? Thẩm Thiên Lăng khó hiểu, mà hình tượng của Tần Thiếu Vũ cũng giảm một bậc. Vốn nghĩ hắn tuổi trẻ anh tuấn nhiều tiền, hiện tại xem ra càng giống giám đốc công ty bao bì, tuỳ tiện tuyển dụng một đống người là thành lập được môn phái giang hồ. Nghe có vẻ quang vinh nhưng thật ra không đáng tin!
          “Ngồi”. Tần Thiếu Vũ bảo Thẩm Thiên Lăng.
          Thẩm tiểu thụ chân thành nói. “Ta nghĩ ta về trước thì tốt hơn”
          Tần Thiếu Vũ nhếch môi. “Cũng tốt, đêm nay chắc ta về muộn, đành để phu nhân ngủ một mình vậy”
          Một mình em gái ngươi! Có cần nhấn mạnh hai chữ này vậy không? Thẩm Thiên Lăng oán hận, đây rõ ràng chính là uy hiếp!
          “Nếu thấy trong phòng có rắn thì phu nhân cứ la lên là được”. Giọng Tần Thiếu Vũ đầy thân thiết. “Nhớ lớn tiếng một chút, nếu không có thể ta không nghe thấy”
          “… Ta vẫn nên ngồi đây thêm một chút đi”. Thẩm Thiên Lăng nước mắt ào ào, đang ngủ giữa chừng đột nhiên rớt xuống một con rắn, nghĩ thôi đã sợ rồi!
          Tần Thiếu Vũ rõ ràng cực kì thoả mãn với câu trả lời này, vươn tay ôm Thẩm Thiên Lăng vào lòng.
          W – W – WTF đừng hưởng lạc như thế chứ! Trước mặt nhiều người như vậy ngươi muốn làm gì? Thẩm Thiên Lăng hoảng hốt giãy dụa, nhưng rõ ràng trị số vũ lực quá thấp, căn bản là phí công vô ích, ngược lại còn có vẻ muốn mà bày đặt từ chối!
          Hoa Đường khen ngợi. “Đúng là ân ái, phu nhân quả nhiên đáng yêu như trong lời đồn”
          Lời này sao có thể nói lung tung! Thẩm Thiên Lăng căm giận. “Ta…”
          “Đừng nghịch nữa, nghe mọi người nói chuyện kìa”. Tần Thiếu Vũ mặt không đổi sắc, nhẹ nhàng vỗ lưng hắn.
          Thẩm Thiên Lăng cứng ngắc nằm trong lòng Tần Thiếu Vũ, âm thầm rơi lệ, dám điểm huyệt lão tử!
           Ngươi là cái đồ đê tiện vô sỉ giám đốc công ty bao bì không “lên” được!
          “Sự việc như thế nào?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
          “Giang hồ gần đây không yên ổn”. Hoa Đường nói. “Ma giáo hành động kiêu ngạo, đắc tội không ít người”
          “Các môn phái có phản ứng gì?”. Tần Thiếu Vũ để Thẩm Thiên Lăng tựa vào ngực mình.
          Đừng dùng tư thế này! Đau lưng! Thẩm tiểu thụ trong lòng gào thét!
          “Đại khái nhanh chóng sẽ kết thành đồng minh, phẫn nộ mở đại hội võ lâm”. Hoa Đường khinh bỉ nói. “Hàng năm đều như vậy, Ma giáo lại ngày càng kiêu ngạo”
          “Hữu hộ pháp, ngươi thấy sao?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
          “Bẩm cung chủ, thuộc hạ…”. Gã vạm vỡ nói được phân nửa mới nhớ mình đã bị cách chức thành Đàn chủ, vì vậy rưng rưng ngậm miệng, tim như bị dao cắt.
          Hữu hộ pháp mới nhậm chức im lặng không nói, vì hắn một mực đờ ra nhìn sàn nhà, rõ ràng không nghe thấy câu hỏi của Tần Thiếu Vũ.
          Sao lại đột nhiên yên tĩnh vậy? Thẩm Thiên Lăng tò mò, nhưng không thể động đậy cũng không thể xoay sang chỗ khác nhìn, vì vậy không thể làm gì hơn ngoài căm tức nhìn ngực Tần Thiếu Vũ!
          Hoa Đường khoanh tay, rõ ràng không định nhắc nhở, tư thế như xem kịch vui.
          Trong số mấy người này Phạm Nghiêm tương đối nhân hậu, tuy bất mãn vị trí Hộ pháp bị người chiếm lấy, nhưng vẫn nhỏ giọng kêu. “Diêu Khiêm”
          Thế nhưng Hữu hộ pháp mới nhậm chức còn đang ngẩn người, cơ bản không có phản ứng!
          “Diêu Khiêm”
          Vẫn không phản ứng!
          Tần Thiếu Vũ vẻ mặt vô cảm, ánh mắt như băng, rõ ràng tâm trạng cực kém!
          Trong phòng tĩnh lặng, Thẩm Thiên Lăng không nhịn được nóng nảy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bắt lão tử ở đây thì ít nhất phải cho xem náo nhiệt một chút!
          Chắc là ánh mắt hắn rất oán hận nên Tần Thiếu Vũ rốt cuộc có lương tâm mà phát hiện, ôm hắn đổi tư thế.
          Phạm Nghiêm kêu vài tiếng, thấy Diêu Khiêm vẫn không phản ứng, vì vậy lấy tay chọt chọt muốn hắn tỉnh lại. Nhưng cựu Hữu hộ pháp rõ ràng quên một việc, chính là thể hình hắn gấp đôi đương nhiệm Hữu hộ pháp! Cho nên tuy đã cố hết sức nhẹ nhàng, Diêu Khiêm vẫn bị chọt lảo đảo, bẹp một phát nằm dưới đất.
         
          Thẩm Thiên Lăng vừa xoay người đã thấy một màn như vậy. Thế này mà gọi là môn phái giang hồ sao? Sức chiến đấu ngay cả dân phòng còn không bằng nữa!
           “Ối trời sao ngươi lại té thế này!”. Phạm Nghiêm hoảng hốt, vội kéo hắn từ dưới đất dậy.
          “Ngươi muốn đánh nhau sao?”. Diêu Khiêm tức giận nói.
          “Ta có lòng tốt”. Phạm Nghiêm cảm thấy oan uổng. “Cung chủ vừa hỏi ngươi đó!”
          “Ta đương nhiên nghe thấy!”. Diêu Khiêm một cước đạp tới. “Nhưng ta đang trao đổi với thần linh, sao ngươi lại dám cắt ngang thế?”
          Phạm Nghiêm hít một hơi khí lạnh. “Còn trao đổi với thần linh nữa sao?”
          “Hừ!”. Diêm Khiêm vung tay áo, xoay lưng về phía hắn.
          Thẩm Thiên Lăng tâm trạng phức tạp nhìn hết thảy. Đây đâu phải Truy Ảnh cung, rõ ràng là một đống giang hồ bịp bợm không biết từ đâu chui ra… May là vẫn chưa đồng ý gả qua, nếu không chính mình cũng phải cầm mâm ra ngã tư đường làm xiếc kiếm sống!
          “Trao đổi với thần linh?”. Tần Thiếu Vũ nhướn đuôi mày. “Thấy gì?”
          Diêu Khiêm nhìn Thẩm Thiên Lăng, ánh mắt do dự.
          WTF ngươi lên đồng thì cứ lên đồng, mắc gì nhìn ta, lẽ nào lên đồng biết được ta là hàng giả?
          Thẩm Thiên Lăng nhất thời khẩn trương!
          “Cứ nói đi đừng ngại”. Tần Thiếu Vũ nói.
          “Cung chủ đừng trách”. Diêu Khiêm cau mày. “Thuộc hạ thấy phu nhân và cung chủ có bảy kiếp oan nghiệt chưa giải được, không nên cưới thì tốt hơn”

3 nhận xét:

  1. Có cần fải hài thế k? Haha

    Trả lờiXóa
  2. Chết cười với cái cung này wa, cám ơn tiểu ngân nhi nhiều nhiều, moa moa

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cái cung này lẽ ra phải là Ma giáo mới đúng ~

      Xóa