Thứ Hai, 19 tháng 5, 2014

GIANG SƠN 25

CHƯƠNG 25
          Đông Tương cũng không dễ đối phó như ta tưởng. Tuy cùng Lý Viễn dùng chiến thuật tiền hậu giáp kích đẩy lùi ba vạn đại quân Đông Tương ở biên giới, nhưng một khi tiến vào nội địa Đông Tương ta mới phát hiện, hoá ra sức mạnh quốc gia và lực lượng quân sự của Đông Tương dù không giỏi tấn công nhưng khi phòng thủ lại nghiêm ngặt quá mức tưởng tượng.
          Trong nháy mắt, khai chiến với Đông Tương đã hơn mười tháng. Theo thư Viêm gửi thì cục diện trong kinh thành vô cùng tốt, quan hệ giữa Viêm và phụ thân đã chỉnh đốn thoả đáng. Thương Tuẫn cũng thuận buồm xuôi gió làm Hữu tướng, Nhược Dong đã bị Thương Tuẫn làm cảm động, thêm ít lâu nữa chắc sẽ đáp lại. Tất cả vấn đề của ta và Viêm hầu như đều được giải quyết tốt đẹp.
          Về cuộc chiến này, tuy hao tổn thật lớn của cải, nhưng vì quốc nội mưa thuận gió hoà, nhà nhà phồn vinh mà không ảnh hưởng tới thực lực của Cửu Phượng. Hết thảy đều phát triển rất tốt, mà nhớ nhung giữa ta và Viêm lại ngày càng sâu.        
          Từ lúc xuất chinh đến nay ta vẫn luôn mâu thuẫn, vừa muốn không cho Viêm đến, vừa hối hận không giữ hắn bên người. Quốc gia và tình riêng không ngừng tranh đấu trong lòng khiến ta thật khó xử.
          Cũng may, hết thảy cũng không khiến ta đình chỉ tấn công vào Đông Tương. Từ biên giới tiến sâu vào trong, quân đội Cửu Phượng dù chịu đủ loại thử thách, nhưng với niềm tin kiên định cùng huấn luyện lâu dài mà vẫn mang tư thế kẻ thắng cuộc đánh tới bây giờ, từ biên giới đánh tới thủ đô Nghĩa đô ở phía bắc. Nhưng cũng chính Nghĩa đô nho nhỏ này đã khiến quân ta chịu đủ loại ngăn trở.
          “Nơi này đúng là không phải khó đánh bình thường”. Đông Phương Giác cau mày oán giận. “Chúng ta ở ngoài thành đóng quân hơn một tháng, cứ tiếp tục như vậy thì lòng tin của mọi người sẽ bị đả kích”
          “Hơn nữa lương thảo cũng thiếu”. Biểu ca nói tiếp. “Từ khi tiến vào biên giới Đông Tương 300 dặm thì chúng ta vẫn lấy lương thảo của những nơi chiếm đóng, nhưng lương thảo xung quanh Nghĩa đô đều đã chở vào trong thành, mà mùa này cũng không phải mùa thu hoạch của Đông Tương. Cứ tiếp tục e rằng không chống đỡ được bao lâu”
          “Bên trong thành thì sao? Trong thành Nghĩa đô tình hình thế nào?”. Ta nhìn Thượng Quan Liễm mà hỏi. “Tình huống của bọn họ ra sao?”
          “Lương thảo trong Nghĩa đô một năm sau cũng chưa ăn hết”. Thượng Quan Liễm căm giận nói. “Bọn họ từ lúc chúng ta đánh vào Đông Tương thì bắt đầu tích cóp lương thực xung quanh, xem ra đã sớm chuẩn bị cho chiến tranh dài hạn”
          “Không lo nghĩ tới việc này là sai lầm của ta”. Ta không khỏi có chút tự trách.
          “Đại tướng quân đừng tự trách, nhân hữu thất túc mã hữu thất đề (người cũng có lúc sai lầm~). Hơn nữa biện pháp bỏ cái xa giữ lấy cái gần của Hoàng đế Đông Tương cũng hơi ác, bỏ mặc cả một nửa non sông. Hiện tại người dân Đông Tương đã biết thủ đoạn của Hoàng đế bọn họ, hơn nữa quân ta vẫn biết khống chế nên được bọn họ ủng hộ rất nhiều, chuyện này tương lai khi chúng ta chiếm lấy Đông Tương sẽ có nhiều chỗ lợi”. Lý Tiễn thấy ta tự trách mà an ủi đổi đề tài, nhưng cũng tỏ ra nặng nề. “Thế nhưng nếu còn hao tổn nữa, thắng lợi trước kia của chúng ta đều uổng phí hết”
          “Nếu không thì cứng rắn tấn công xem sao?”. Thượng Quan Liễm nhìn ta, lời nói cũng cực kì lỗ mãng, rõ ràng đã thiếu kiên nhẫn. Duệ Tự Kỳ từ lúc tấn công Tây Sở tới giờ vẫn bách chiến bách thắng, hôm nay lại chịu thử thách thế này, nói vậy chắc là khó chịu đến cực điểm.
          “Không được!”. Ta kiên quyết phản đối. “Một khi như vậy thì đừng nói là thương vong nghiêm trọng, có thể đánh thắng hay không cũng là một vấn đề. Nghĩa đô dễ thủ khó công, hơn nữa còn có thần nỗ, không phải cứng rắn tấn công là có thể giải quyết”
          “Cũng tại thần nỗ chết tiệt kia”. Đông Phương Giác tức giận nói. “Nếu không có nó, Hoàng đế Đông Tương cũng không thấy chết mà không sợ như vậy”
          “Cũng đúng, nếu thần nỗ bị huỷ sẽ dễ dàng phá thành thôi”. Tiết Kính nói tiếp. “Thần nỗ là phao cứu sinh của Hoàng đế Đông Tương, nếu phá huỷ rồi bất luận là tinh thần hay thực lực cũng sẽ bị đả kích lớn. Thế nhưng thần nỗ được bảo vệ nghiêm ngặt, mật thám của chúng ta chưa bao giờ thành công, hơn nữa lần nào cũng bị tiêu diệt toàn bộ, ngay cả thủ vệ thần nỗ là quân đội của người nào cũng không biết”
          “Vậy để ta đi thử xem”. Nghe bọn họ nói, ta không khỏi nghĩ đến việc này. “Đi huỷ thần nỗ”
          “Ngàn lần không thể được!”. Lý Tiễn hoảng hốt cự tuyệt. “Quá nguy hiểm, bên cạnh thần nỗ có một chi đội đóng quân, cho dù Đại tướng quân võ công cái thế cũng chưa chắc toàn thân trở ra a! Hơn nữa quân ta đã đến nhiều lần mà không người trở về, Đại tướng quân làm vậy quá mức nguy hiểm”
          “Vậy các ngươi có biện pháp tốt hơn sao?”. Ta thản nhiên nhìn bọn họ, cũng đầy kiên quyết. “Ở đây ngoại trừ ta, không ai có năng lực đến gần thần nỗ. Thời gian đã không còn nhiều, phải liều thôi”
          “Nhưng lỡ Đại tướng quân gặp chuyện không may thì chúng ta phải ăn nói với Bệ hạ thế nào, ăn nói với Tả tướng và toàn bộ Cửu Phượng thế nào đây?”. Đông Phương Giác vẻ mặt bình tĩnh nhưng lời lẽ lại hết sức căng thẳng.
          Viêm, phụ thân, mẫu thân… Đúng vậy, nếu ta gặp chuyện không may, bọn họ phải làm sao đây? Thế nhưng nếu ta không đi, vậy ai có thể đi? Lẽ nào vì sống chết của một mình ta mà bỏ mặc an toàn của mọi người sao? Không… sao có thể như vậy được…
          “Dù ta không chắc có thể toàn thân trở ra”. Ta nhìn bốn thủ hạ vẻ mặt rầu rĩ mà bật cười. “Nhưng cũng chắc chắn có thể huỷ thần nỗ”
          “Đại tướng quân…”. Tiết Kính còn muốn cự tuyệt thì bị ta xua tay ngăn cản.
          “Cứ quyết định vậy đi, canh ba đêm nay ta sẽ vào Nghĩa đô huỷ thần nỗ. Các ngươi canh ba nấu cơm, canh bốn xuất phát, canh năm tấn công, tranh thủ đánh bại Nghĩa đô. Đây là quân lệnh, không ai được trái lời”. Không chờ bọn họ mở miệng, ta đã dặn. “Đông Phương Giác, ngươi mang ba vạn đại quân công kích vào chính diện, đừng cứng rắn đánh mà chỉ náo động thôi, tuỳ thời tấn công. Thượng Quan Liễm, ngươi mang Duệ Tự Kỳ công kích vào thành phía Bắc nơi phòng thủ yếu nhất, nhất định phải một phát đánh bại để phối hợp tác chiến với ba bên còn lại. Lý Tiễn, ngươi mang Kinh Tự Kỳ theo bên cạnh Đông Phương Giác, một khi Duệ Tự Kỳ công kích thành công thì dẫn Kinh Tự Kỳ đến phía nam, bọn họ nhất định trở tay không kịp. Tiết Kính, ngươi mang hai nghìn tinh binh canh giữ trong quân doanh, một khi Nghĩa đô treo cờ Cửu Phượng thì dẫn binh tới thu thập. Nếu không thì phải chú ý tiếp ứng toàn quân, hiểu chưa?”
          “Vâng!”. Bốn người cùng đáp, nhưng cũng đặt câu hỏi. “Đại tướng quân cần mang binh đi trước sao?”
          “Không!”. Ta lắc đầu cự tuyệt. “Mang binh dễ đả thảo kinh xà (bứt dây động rừng ~)         “Thế nhưng…”. Thượng Quan Liễm muốn nói lại bị ta ngăn cản.
          “Ta đã quyết định, các ngươi đi truyền lệnh xuống dưới đi”
          Tối nay ánh trăng rất đẹp, lại mang theo chút màu đỏ khiến người ta không khỏi hơi sợ hãi. Nghĩ tới ngày mai có khả năng thắng lợi thì tất cả gian nan đều bị che khuất đi. Ta thầm nghĩ trong lòng, Viêm, chúng ta sắp được gặp nhau rồi.
          Thừa dịp thủ vệ thay ca, ta lẻn vào cửa nhỏ phía Tây thành. Ta thi triển khinh công, vượt qua một tầng thủ vệ. Thấy thần nỗ trước mắt, ta không khỏi vui mừng thì nghe được một giọng nói lạnh băng. “Đại tướng quân Cửu Phượng đêm khuya lẻn vào Nghĩa đô làm gì vậy?”
          Ta xoay người nhìn lại, là Tương Thiệu, đệ nhất đại tướng của Đông Tương, không ngờ hắn là người bảo vệ thần nỗ. Cũng khó trách mấy cao thủ đi huỷ thần nỗ chưa từng thành công.
          “Ngươi nói xem ta tới làm gì?”. Ta mỉm cười nhìn Tương Thiệu hệt như với bằng hữu đã lâu không gặp. “Với trí tuệ của Tương tướng quân còn không đoán được sao?”
          “Ngươi cho rằng ngươi có cơ hội thực hiện được sao?”. Tương Thiệu thấy ta mỉm cười thì sửng sốt một chút, sau đó nghiêm túc nói. “Vậy cũng quá không đem Đông tương binh sĩ để vào mắt rồi”
          “Hừ!”. Ta cười nhạt, cực kì kiêu ngạo. “Chúng ta đánh nhau bao nhiêu lần, ngươi có từng đánh bại ta chưa? Bại tướng thì sao ta phải để vào mắt”
          “Mọi người nói Đại tướng quân Cửu Phượng Tiết Tử Hoàng võ công cái thế, khiêm tốn lễ độ, xem ra cũng không đúng a”. Tương Thiệu bị ta nói cho tức giận, không còn tỉnh táo như lúc nãy.
          “Ta có khiêm tốn hay không ngươi cũng đã thấy”. Ta cười nhạt, cũng không đồng tình. “Thế nhưng võ công thế nào thì tiểu tư như ngươi không thể biết được”
           Lời còn chưa dứt, ta đã dùng Phiên Vân chưởng đánh tới Tương Thiệu, trong lúc hắn trở tay không kịp thì xoay người bắn ra một mảnh ngân châm đánh bại cung thủ phía bên phải, hướng thẳng tới thần nỗ.
          Phía sau truyền tới tiếng đao kiếm, ta xoay người rút ra Đoạ Tinh ép Tương Thiệu mặt đối mặt, bước chân vẫn di chuyển tới chỗ thần nỗ. Tương Thiệu võ công không kém, ta dù nhiều lần thắng hắn cũng không dám coi thường, chỉ có thể vừa đánh vừa lui, ưu tiên phá huỷ thần nỗ.
          Cảm giác phía sau đụng phải cái gì, ta đột nhiên xoay người vung lên Đoạ Tinh. Thần nỗ bị chém thành hai khúc, mà thân thể ta lại không tránh được, bị Tương Thiệu một kiếm đâm vào cánh tay, máu tươi nhất thời phun ra đầy người. Sau khi phá huỷ thần nỗ, ta cố gắng đứng vững, cười ngạo nghễ với đám binh sĩ Đông Tương đang tấn công ta. Cho dù các ngươi giết ta cũng không tránh khỏi bị tiêu diệt.
          Thấy thần nỗ bị huỷ, binh sĩ Đông Tương và Tương Thiệu sắc mặt nhất thời đen lại, có chút hoảng hốt. Ta dùng cánh tay không bị thương vung lên Đoạ Tinh, muốn rời khỏi đây, lại bị Tương Thiệu đã khôi phục tỉnh táo ngăn cản.
          “Huỷ thần nỗ của ta, chết tiệt!”. Tương Thiệu một kiếm đâm tới, là tuyệt học Bích Lạc kiếm pháp. Ta cầm Đoạ tinh hoá giải từng chiêu, không hề hoảng hốt. Tuy ta từng học qua kiếm pháp Tiết gia, nhưng cậu lại dạy ta “vạn vật vô chiêu”, tuỳ tâm mà sử dụng mới đạt được hiệu quả lớn. Kiếm pháp của ta từ lúc khởi đầu đã không có chiêu thức, bất luận bộ kiếm pháp nào trong mắt ta cũng như nhau.
          Ta ứng phó với công kích dày đặc của Tương Thiệu, dù không cho hắn đả thương mình, nhưng cũng không có cơ hội thoát đi. Tay phải bị thương cản trở thật nhiều, bất giác ta đã bị vây bởi binh sĩ Đông Tương khoảng một canh giờ, trên người đủ loại vết thương. Máu và thể lực tiêu hao khiến ta bắt đầu chống đỡ không nổi nữa, xa xa lại đột nhiên truyền tới tiếng vó ngựa dày đặc, khiến ta nhất thời tỉnh táo lại.
          Thừa dịp binh sĩ Đông Tương khẩn trương nhìn ra xa, ta dọc theo tường thành lao xuống, nhắm hướng quân ta mà chạy.
          “Đại tướng quân!”. Hình như là giọng của Đông Phương Giác, ta đưa mắt nhìn lên, không nhịn được nữa mà té thẳng xuống đất.
          Ngay thời khắc ngã xuống kia, ta dường nghe được một giọng nói hoảng hốt mà vội vã vang lên. “Tử Hoàng…”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét