Chủ Nhật, 18 tháng 5, 2014

GIANG SƠN 24



CHƯƠNG 24
          Vừa bước vào tẩm cung Viêm ta đã thấy vẻ tức giận của hắn. Hình như có vật gì bay tới, ta vươn tay bắt được, thì ra là cái gối. Ta không khỏi bật cười, bước tới ôm hắn. “Sao vậy?”
          “Tại sao không cho ta đi?”. Viêm tức giận trừng ta, lại ẩn chứa một tia lo lắng. Ta mỉm cười, nhẹ giọng an ủi. “Ngươi không ở kinh thành thì ta đánh giặc sẽ phân tâm”
          “Thế nhưng…”. Viêm nhìn ta, dù không phản bác nhưng trong mắt lại hơi xa cách, khiến ta không khỏi có chút chua xót.
          Nhẹ nhàng an ủi mà hôn hắn, ta dùng lưỡi liếm quanh đôi môi hắn, lại bị hung hăn cắn. Ta bất giác đau nhức, trong miệng có vị máu tươi, hình như bị cắn đến chảy máu. Không nhịn được tức giận, ta lùi ra sau, trách móc trừng hắn.
          Thấy ta giận, Viêm sít lại gần. “Tử Hoàng, cho ta đi đi…”
          “Không được!”. Ôm cơ thể mềm mại không xương của hắn, ta kiên quyết lắc đầu.
          Viêm không thèm nói nữa, chỉ lặng lẽ tựa vào ta, cuối cùng cũng gật đầu. Ta không khỏi vui mừng, tuy biết hắn tài năng tuyệt thế, nhưng vẫn không cách nào yên tâm. Ta không cho hắn ra tiền tuyến là vì suy nghĩ cho an toàn của hắn mà thôi.
          “Ba ngày nay buổi tối đều phải tới”. Viêm dặn, đã có một tia buồn ly biệt. “Ở bên ta…”
          “Ừ”. Ta gật đầu đáp ứng, kéo hắn nằm xuống, giúp hắn đắp chăn, đang tính ôm nhau ngủ thì nghe được giọng nói quyến rũ của Viêm. “Tử Hoàng…”
          Nhắm mắt lại không dám nhìn dung nhan mê hoặc của hắn, ta vừa cười vừa nói. “Ngủ ngoan, từ ngày mai ta rất bận…”
          Ta cảm giác được trước ngực bị đấm một cái, cũng không đau, giống như ai đó đang đánh cho hả giận. Ta không mở mắt ra, chỉ nắm chặt tay hắn. Bên tai truyền tới tiếng thở dài, Viêm không còn cách nào khác, đành nằm trong lòng ta yên tĩnh ngủ. Nghe tiếng hô hấp đều đều bên tai, mấy ngày nay vốn chưa được ngủ một giấc ngon lành, ta cũng chậm rãi mà say ngủ…
          Bận rộn quân vụ suốt hai ngày, ta chạy qua chạy lại giữa nội cung, điện đường và quân doanh chuẩn bị chiến tranh, dùng tốc độ nhanh nhất chỉnh đốn năm vạn tinh binh sắp mang ra kinh thành, lại an bài cấm quân và quân đội trong kinh thành lần nữa. Xong việc, ta ngồi trong quân trướng, vô cùng nghiêm túc nhìn ba vị đại tướng phía dưới.
          “Đại tướng quân, đã chỉnh đốn xong Duệ Tự Kỳ!”. Thượng Quan Liễm nói với ta. “Xin Đại tướng quân căn dặn”
          “Các ngươi là tinh binh mạnh nhất Cửu Phượng, ta còn lo lắng gì nữa?”. Ta cười. “Đêm nay kêu bọn họ nghỉ ngơi sớm, từ ngày mai chúng ta phải tiến vào trạng thái chiến tranh rồi!”
          “Vâng!”
          “Đông Phương Giác”. Ta nhìn nam tử như thư sinh đứng bên phải. “Ngươi lập tức xuất phát, lấy ra ba vạn binh sĩ trong số mười vạn ta bố trí ở cửa khẩu mà nghiêm túc chỉnh đốn, ở đó chờ hội họp với đại quân!”
          “Vâng!”. Đông Phương Giác gật đầu đáp, xoay người ra ngoài, cỡi ngựa mang theo hai gã quân sư của hắn vội vã rời đi.
          Nghe tiếng vó ngựa vang lên bên ngoài, ta nhìn Tiết Kính - người nãy giờ vẫn chưa nói gì. Hắn là biểu ca của ta, từ nhỏ đã cùng ta tập luyện binh pháp, tình cảm sâu đậm còn hơn anh em ruột.
          “Vấn đề lương thảo đã chuẩn bị xong, Đại tướng quân cứ yên tâm”. Ta chưa nói gì mà biểu ca lại mở miệng trước.
          “Ừ, ngươi mang theo hai nghìn binh sĩ, bảo vệ lương thảo cho tốt, đừng để xảy ra chuyện”. Ta gật đầu khen, cũng nhìn người còn lại. “Lý Viễn, Kinh Tự Kỳ chuẩn bị đến đâu rồi?”
          “Đã chuẩn bị thoả đáng, sau khi đại quân xuất phát ba ngày thì ta sẽ mang Kinh Tự Kỳ từ Tây Nam vòng qua cho Đại tướng quân điều động”.           Lý Viễn gật đầu đáp, sắc mặt nghiêm túc cực kì. Lần này nhiệm vụ ta giao cho hắn rất nặng, khó trách kẻ luôn mỉm cười như hắn lại căng thẳng tới mức này.
          “Ừ, phải chú ý an toàn, chú ý bảo mật, không được lỗ mãng, phải lấy an toàn của binh sĩ làm trọng, biết không?”. Ta nhìn Lý Viễn, cũng không nhẹ nhõm nổi.
          Lý Viễn gật mạnh đầu đáp ứng. Hắn luôn trầm ổn, đem trách nhiệm nặng nề giao cho hắn ta cũng yên tâm.
          “Người đâu, gọi Đan Hồng đến đây”. Ta mở miệng hướng ra bên ngoài nói. Đan Hồng tuy nhỏ nhưng cực kì thông minh, giao an toàn của Viêm cho hắn ta rất yên tâm.
          “Đại tướng quân!”. Ta đang nghĩ ngợi thì Đan Hồng đã vào trong trướng. “Mạt tướng đã đến”
          “Ừ”. Ta nhìn Đan Hồng, vô cùng trịnh trọng. “An toàn của kinh thành do Tân Hoài lo liệu, nhưng an toàn trong khu vực cấm thì giao cho ngươi, đừng để ta thất vọng”
          “Vâng!”. Đan Hồng nhìn ta, gương mặt trẻ con đầy nghiêm túc. “Mạt tướng hiểu!”
          Xử lý mọi việc xong xuôi, đêm đã khuya, ta thi triển khinh công từ ngoài tường nhảy vào Đinh Long điện. Dù quan hệ với Viêm đều bị mọi người biết, nhưng vì lo lắng cho danh vọng của hắn mà ta vẫn không muốn quang minh chính đại ra vào thâm cung.
          Trong Đinh Long điện là một mảnh tối tăm, ta không khỏi sửng sốt, lúc này Viêm còn đang ở đâu?
          “Bệ hạ mời Đại tướng quân đến Sàn các một chút”. Giọng Đan Quang truyền tới từ phía sau khiến ta giật mình. Ta xoay người nhìn hắn thì thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Đan Quang đang thở hổn hển.
          “Đại tướng quân, khinh công của ngươi tốt quá, ta tìm mãi mới thấy. Sớm biết vậy thì nghe lời Bệ hạ ở đây chờ ngươi cho rồi”
          Sau khi nghe xong ta không khỏi bật cười. Đan Quang này y như con nít vậy. Ta gật đầu chào hắn rồi thi triển khinh công đến Sàn các.
          Sàn các là nơi duy nhất trong cung có suối nước nóng tự nhiên, Viêm luôn thích tới đây tắm khi không có công vụ. Nghĩ tới đây trái tim ta bắt đầu đập rộn lên, hôm nay Viêm ở đây chắc là có mục đích.
          Sàn các mờ sương, nhiệt khí tự nhiên bốc giữa không trung, Viêm trần truồng ngồi giữa suối, thân thể trắng nõn như ẩn như hiện khiến dục vọng đã nhịn từ lâu của ta bốc lên. Trong lòng ta không khỏi cười khổ, Tử Hoàng, ngươi từ lúc nào đã mê đắm thân thể Viêm như vậy chứ.
          Dường như biết ta tới, Viêm xoay đầu lại cười. “Tử Hoàng, xuống đây đi, tắm nước nóng có thể giải trừ mệt mỏi. Hai ngày nay ngươi bận rộn quân vụ, chắc là mệt lắm rồi”
          Trong lòng vang lên tiếng nói muốn ta cự tuyệt, nhưng hành động vẫn nhanh hơn suy nghĩ. Trong lúc ta còn đang do dự thì đã bị nước nóng làm giật mình. Lúc này mới phát hiện, ta đã sớm cởi quần áo đi xuống từ lúc nào.
          Viêm mỉm cười nhìn ta ngây người, cực kì càn rỡ. Ta không khỏi tức giận, hung hăng cắn lên môi hắn, đoạt đi nụ cười giễu cợt của hắn. Đặt hắn lên bờ hồ, ta chen vào thân thể hắn, miệng không rời khỏi môi hắn, vươn đầu lưỡi mà chui vào bên trong dây dưa. Tay Viêm choàng qua vai ta, hơi ngẩng đầu dâng môi lên cho ta, ánh mắt ngập sương mù…
          Ta nhất thời tỉnh táo lại, thầm tự trách. Ngày mai phải xuất chinh, sao có thể nhất thời tham hoan như vậy được. Viêm hơi thất vọng nhìn ta, hai chân quấn chặt lên thắt lưng ta, không cho lùi về. Môi hắn hơi hé ra, không nói lời nào nhưng lại cực kì mê người.
          Nhẫn nhịn dục vọng đã dựng thẳng, ta nhẹ nhàng đẩy hắn ra, cố gắng bình tĩnh nói. “Ngày mai còn phải xuất chinh nữa”
          “Ngươi không cho ta theo, chúng ta phải rất lâu mới gặp lại được…”. Viêm nỉ non bằng giọng khàn khàn. “Đêm nay ôm ta một lần đi…”
          Nhìn gương mặt uỷ khuất đỏ bừng của Viêm, lòng ta nhất thời mềm nhũn. Nghĩ đến rất lâu không thể gặp nhau, trong lòng ta bỗng nổi lên tình cảm ly biệt, ta bất đắc dĩ nhìn hắn, trăn trở áp lên môi hắn.
          Nâng Viêm lên, ta dần dần hôn xuống dưới, cắn lấy hai khoả hồng anh trước ngực Viêm, không nhịn được mút vào. Bên tai vang lên tiếng thở dốc khàn khàn của Viêm, ta ôm hắn đi vào phòng bên trong Sàn các. Ta đặt hắn lên giường rồi đè lên, trực tiếp ngậm lấy dục vọng đã đứng thẳng từ lâu của Viêm, đầu lưỡi nhẹ nhàng xẹt qua đỉnh khiến Viêm thở dốc nặng nề. Viêm nắm tóc ta nâng người dậy, tựa bên mép giường mà đong đưa…
          Ta dùng môi mút lấy dục vọng của Viêm, ngón tay lần mò ra phía sau. Cảm thụ được bao bọc ấm nóng của hắn, ngón tay ta bắt đầu cử động…
          “A…”. Viêm không nhịn nổi mà rên rỉ, thắt lưng giãy dụa mãnh liệt. Bàn tay kia của ta phủ lên thân thể Viêm, phía dưới sưng lên đau nhức khiến ta nhịn không được.
          Men theo tiếng rên rỉ của Viêm, ta tăng nhanh tốc độ ngón tay và môi. Một tiếng la thảm thiết vang lên, Viêm bắn ra trong miệng ta. Ta hôn hắn, trao đổi vị đạo giữa răng và môi. Viêm vẫn chưa khôi phục khỏi dục vọng, ánh mắt sương mù hướng về phía ta, tóc dài như thác nước dính lên thân thể, tuyệt diễm động lòng người.
          Xoay người Viêm lại, ta không nhịn nổi nữa, vội vã tiến công bừa bãi trong cơ thể hắn, giống như một thiếu niên hung mãnh chưa từng nếm qua mùi vị tình yêu.
          Viêm cúi người quỳ dưới thân ta, trong miệng tràn ra tiếng rên rỉ đứt quãng. Tóc dài phe phẩy, thân thể trắng nõn hiện lên một tầng đỏ rực, đầu hơi ngẩng, ánh mắt sương mù mê mang tràn ra nước mắt vì đau hoặc vì hưng phấn, khiến ta vốn đã rất vội vã lại càng không có năng lực tự hỏi, chỉ dựa vào vận động không ngừng mà phát tiết dục vọng như thuỷ triều…
          Tình cảm mãnh liệt qua đi, Viêm mê mang nằm trên giường, còn ta lại không ngủ được. Hôm nay tâm trạng Viêm thật nóng vội, cho dù ta lỗ mãng thế nào cũng không biểu hiện ra cái gì. Nhìn người đang ngủ say trên giường, trong lòng ta nảy sinh vô vàn cảm động. Không phải cảm động vì hắn là một đế vương nhưng chịu để ta ôm, mà chỉ như đối với một người yêu bình thường. Sự nhường nhịn, săn sóc, nhu tình và nỗi buồn ly biệt hắn thể hiện ra, khiến cho ngay cả kẻ vô dục vô cầu (không cần bất cứ thứ gì ~) như ta cũng phải đặc biệt quý trọng.
          Ngồi trên con ngựa quý Viêm ban, từ biệt phụ mẫu và dân chúng kinh thành, ta nhìn ba vạn tinh binh, đang muốn tuyên bố chuẩn bị xuất phát thì nghe được tiếng ngựa lao nhanh tới từ phía xa. Ta nhìn kỹ thì thấy Viêm vốn nên ở trên giường nghỉ ngơi lại mặc trường sam nguyệt sắc chạy như bay tới. Ta không khỏi cau mày. Viêm, ngươi luôn không biết giữ gìn thân thể như thế.
          Viêm chạy tới, trên mặt đổ mồ hôi, chân mày hơi nhíu lại chứng tỏ thân thể không khoẻ. Hắn nhìn ta, mang theo nỗi buồn ly biệt.
          Ta đang định nói gì đó thì thấy Viêm xuống ngựa, cầm lấy bình rượu bên cạnh tự mình rót một chén, hướng chúng ta mà nói. “Lần này rời đi đường xá xa xôi, trẫm đại diện liệt tổ liệt tông Cửu Phượng mời các ngươi một chén rượu, mai này các ngươi chiến thắng trở về, trẫm sẽ ở đây đón chờ!”
          “Tạ long ân của Bệ hạ!”. Ba vạn binh sĩ hô muôn năm, ta nhìn Viêm mà không nói nên lời.
          Viêm cũng không nhìn riêng mình ta mà hướng đến ba vạn binh sĩ, mỉm cười ngâm lên.
“Luân thai thành đầu dạ xuy giác, luân thai thành bắc mao đầu lạc.
Vũ thư tạc dạ quá cừ lê, đan vu dĩ tại kim sơn tây.
Thú lâu tây vọng yên trần hắc, hán binh truân tại luân thai bắc.
Thượng tương ủng mao tây xuất chinh, bình minh xuy địch đại quân hành.
Tứ biên phạt cổ tuyết hải dũng, tam quân đại hô âm sơn động.
Lỗ tắc binh khí liên vân truân, chiến tràng bạch cốt triền thảo căn.
Kiếm hà phong cấp tuyết phiến khoát, sa khẩu thạch đống mã đề thoát.
Á tương cần vương cam khổ tân, thệ tương báo chủ tĩnh biên trần.
Cổ lai thanh sử thùy bất kiến, kim kiến công danh thắng cổ nhân.”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét