CHƯƠNG 29
“Ngươi quả thật lợi hại, mất hết sức
lực rồi mà điểm huyệt cũng khiến ta phải mất một lúc lâu mới giải được”. Thương
Tuyết không thèm để ý mà mỉm cười, trên mặt lại đau đến toát mồ hôi hột. Trong
đầu ta đột nhiên hiện ra cảnh hôm qua tỉnh lại, Viêm bị Đoạ Tinh của ta chém
trúng, bất giác cảm thấy khó chịu.
À mà Viêm sao rồi? Chẳng lẽ không phát
hiện Thương Tuyết tới đây ư? Lẽ nào hắn làm gì Viêm rồi? Mạnh mẽ chống đỡ khí
lực đang dần dần mất đi, ta chống tay lên giường, thắc mắc nhìn hắn.
“Hoàng đế bệ hạ của ngươi không sao”.
Dường như nhìn thấu suy nghĩ của ta, Thương Tuyết mỉm cười, tuỳ tiện ngồi xuống
cạnh ta mà nói. “Ta chỉ thả chút hương an thần cho hắn ngủ say. Yên tâm đi, ta
sẽ không lấy mạng hắn. Nếu hắn mất mạng, trò chơi này sẽ không vui nữa!”
Ta nhất thời yên lòng, ngã ra giường.
Khí lực đã gần như cạn kiệt, thậm chí ngồi ta cũng không đủ sức. Trong đầu
không ngừng suy tư, cho đến giờ ta vẫn chưa hiểu mục đích của Thương Tuyết, rốt
cuộc hắn muốn làm gì?
Thấy ta bình tĩnh lại, Thương Tuyết
tuỳ ý rút dao ra, ném qua một bên, sau đó xé một góc áo băng cánh tay bị thương
lại. Theo động tác của hắn ta mới phát hiện, vết thương trên tay hắn đã sâu tới
tận xương. Hừ, là hắn gieo gió gặt bão! Ta căm giận tự nhủ, tận sâu trong lòng
lại hơi tự trách.
“Được rồi, không biết ngươi và Bệ hạ của
ngươi khi lên giường thì ai ở mặt dưới a?”. Như nhớ tới điều gì, Thương Tuyết
thuận miệng hỏi, trong đáy mắt mang theo chút trêu đùa.
Mặt ta tức khắc đỏ lên, không khỏi
thấy may vì mình đeo mặt nạ mới không bị hắn nhìn thấy. Ta trừng hắn, trong
lòng không khỏi nghĩ tới thân thể rắn chắc mà dẻo dai của Viêm.
“Hắn rất đẹp. Tuy từ đẹp không dùng để
hình dung nam tử, nhưng hắn thật sự rất đẹp. Vẻ đẹp này không giống với nữ
giới, mang theo kiên cường và khí phách, nói thật, mùi vị chắc cũng không tệ
nhỉ…”. Thương Tuyết không để ý tới ta, chỉ thản nhiên nói, lại khiến ta cầm lấy
thanh đao mà hắn vừa rút ra.
“Ta nói thật mà…”. Thương Tuyết nhìn
ánh mắt muốn phun ra lửa của ta, vẫn thản nhiên nói, nhưng trong mắt lại càng
thêm hứng thú. “Có điều ta vẫn thích ngươi hơn… Tuy ngươi không đẹp tinh tế,
nhưng anh tuấn hấp dẫn. Người như ngươi nếu bị ta đặt dưới thân, nhất định…”
Thương Tuyết chưa có cơ hội nói hết
câu thì ta đã ném tiểu đao trong tay tới, chuẩn xác điểm trúng á huyệt của hắn.
Ngón tay ta vươn ra, đặt trước tử huyệt của hắn. Tuy công lực của ta đã mất,
sức lực cũng không còn, nhưng điểm huyệt quan trọng không phải ở công lực mà là
tính chính xác.
Thương Tuyết nhất thời sửng sốt, lại
không hề kinh hoảng chút nào, chỉ cười cười nhìn ta. Ta nhìn lại hắn, con ngươi
mang theo ý châm chọc. Nhìn sắc mặt hắn chuyển từ khó tin đến hoảng hốt, ta
lạnh lùng bật cười, nhưng trong lòng vui vẻ không ngớt. Thương Tuyết, ngươi vẫn
xem thường ta quá, tuy ta bây giờ không còn chút khí lực nào, nhưng vẫn có thể
khiến ngươi câm miệng. Ngươi tưởng rằng ta ngốc đến mức sử dụng phương pháp
điểm huyệt thông thường ư? Đây là cách điểm huyệt ta học của Viêm, dù không có
nội lực nhưng cũng khiến ngươi không giải được.
Ủa? Viêm học trộm ở đâu nhỉ? Khi nào
vậy? Trong đầu đột nhiên không ngừng loé lên vài hình ảnh, dù quen thuộc nhưng
ta lại không nắm bắt được. Sau đó đau đớn lập tức kéo tới, ta vươn tay dùng sức
đập vào đầu, co người lại, cố gắng chống chọi với cơn đau không ngừng. Sau một
hồi, vạt áo ta đã đẫm mồ hôi, cảnh vật trước mắt cũng trở nên mờ ảo.
……………………………………………….
Lạnh
quá… Một thùng nước lạnh giội lên khiến ta giật mình tỉnh giấc. Ta vô cùng kinh
ngạc nhìn phía trước thì thấy khuôn mặt tức giận của Tiết Kính. Kì quái, sao
lại nhìn ta như vậy. Ta đột nhiên cảm thấy cánh tay ngứa ngứa, đang muốn cử
động thì phát hiện tay mình bị cái gì đó trói lại. Lúc này mới biết, tay ta bị
cột vào một cọc gỗ hình thập tự. Nhất thời kí ức mờ mịt lại một lần nữa truyền
vào đầu. Ta rõ ràng đang ở trong căn phòng kia, đau đầu đến hôn mê, sao bây giờ
lại tới đây rồi? Thương Tuyết chết tiệt, hắn đã nói gì vậy, sao lại trở thành
thế này…
“Ngươi thật to gan, dám đâm Đại tướng quân bị
thương”. Tiết Kính tới gần ta, sắc mặt dữ tợn khiến ta không khỏi kinh hãi.
Ta nhìn Tiết Kính, dở khóc dở cười. Ta đâm bị
thương Đại tướng quân? Thật sự là chuyện buồn cười nhất trên đời. Thế nhưng vấn
đề là ở chỗ, đối với Tiết Kính và tất cả binh sĩ Cửu Phượng, đây không phải
chuyện cười. Bởi vì Tiết Tử Hoàng thật sự đang ở đây, bị biểu ca của hắn cột
lại, tra khảo.
“Nói cho
ngươi biết, tuy Hoàng thượng và Đại tướng quân rộng rãi tha cho ngươi một mạng,
nhưng chúng ta cũng không đáp ứng”. Tiết Kính hướng về phía ta, trong tay cầm
một mảnh sắt nung, khiến ta kinh hoảng. Không biết nên vui vì bọn hắn trung
thành với ta, hay nên giận bọn hắn trái lệnh “ta” và Viêm mà dùng hình phạt
riêng.
Cảm giác cháy bỏng dấy lên trên bụng, khiến ta
không khỏi muốn kêu lên thành tiếng, nhưng lại nhớ mình không thể phát ra âm
thanh. Ta cúi đầu, nhìn miếng sắt nung ấn lên người ta tạo thành dấu vết, trong
đầu trống rỗng.
“Đúng rồi, ngươi câm điếc mà”. Tiết Kính nhìn
ta, mang theo một tia tàn nhẫn khiến da đầu ta tê dại. Trong lòng không khỏi
nguyền rủa, Thương Tuyết chết tiệt, ngươi chờ xem, một ngày nào đó ta cũng sẽ
cho ngươi nếm thử mùi vị sống không bằng chết mà nhìn người ta giả dạng mình.
“Người đâu, đem dầu hắc và vải bố tới đây”. Tiết
Kính phân phó với mấy người đối diện, lại khiến ta ngây người. Hắn muốn làm gì?
Hai thứ này… hắn muốn làm gì a?
“A, Phê Ma Đái Hiếu là phương pháp dụng hình mà
Đại tướng quân phát minh, vẫn chưa dùng tới bao giờ. Hôm nay ta sẽ để ngươi nếm
thử”. Tiết Kính nói, tay phải dùng sức kéo quần áo ta ra. Gió lạnh hoà với lửa
đỏ quất vào người khiến ta nhất thời tỉnh táo lại. Chết tiệt, ai lại nghĩ ra
biện pháp thâm độc này, chờ chút, cái gì? Ta nhớ ra rồi, chết tiệt, nếu biết có
ngày hôm nay ta sẽ không phát minh ra cái phương pháp chết tiệt này a!
Không ngừng vặn vẹo thân thể, ta nỗ lực trốn
tránh Tiết Kính dùng dầu hắc bôi vào người ta, lại quên Trang Lung Tắc Ách - thứ
độc dược này khiến ta không còn sức lực. Tiết Kính không kiên nhẫn, gọi người
giữ lấy ta, đem một chậu dầu hắc đổ lên người ta. Thân thể ta nhất thời cứng
ngắc, mùi này đúng là không dễ chịu! Ngay sau đó, ta thấy hai người kia lấy vải
bố đã chuẩn bị từ lâu quấn lên. Cảm giác thô ráp của vải chạm vào người, ta
thậm chí nhận ra được hoa văn trên vải. Không cần nhìn ta cũng biết dầu hắc đã
theo vải bố dính chặt vào người ta. Trong phút chốc ta ngừng giãy dụa, đáy lòng
tuyệt vọng. Thương Tuyết chết tiệt, Tiết Kính chết tiệt, ta cũng chết tiệt…
“Được rồi!”. Giọng Tiết Kính vang lên bên tai
lần nữa, khiến trên người ta toát ra mồ hôi lạnh. Ta nhắm chặt mắt, không nhìn
hắn nữa, tuyệt vọng chờ đau đớn tới gần.
Đau đớn xé rách từ sau lưng truyền tới, ta
dường như cảm giác được da mình bong ra khỏi cơ thể. Người nọ kéo rất chậm, lại
khiến đau nhức không chút nào e dè mà ăn mòn mỗi một dây thần kinh của ta. Ta
nghĩ cuộc đời ta chưa có lúc nào lại hi vọng mình có thể lập tức ngất đi hơn
lúc này, thế nhưng không được, đau đớn như vô số cây kim châm trên người ta, rõ
ràng muốn nhắc ta đang gặp phải cực hình…
“Chết tiệt, các ngươi làm gì vậy?”. Tiếng hô
phẫn nộ đột nhiên vang lên bên tai, ta hoảng hốt mở mắt nhìn về phía trước, là Thương
Tuyết.
Thương Tuyết gần như không hề lưu tình tung ra
một chưởng, ta nhìn Tiết Kính như diều đứt dây bay ra ngoài, hung hăng đập vào
tường, rồi té xuống… Tiết Kính không nhịn được ho lên, ánh mắt ngây ngốc nhìn Thương
Tuyết, trong mắt là khó tin và đau lòng, khiến ta không khỏi khó chịu. Phẫn nộ
sinh ra với Tiết Kính trước kia bỗng chốc biến mất, chỉ còn sót lại cảm động.
Nam nhân này, vô luận hắn làm gì, đều là vì trung thành với ta a…
Rõ ràng cách nhau chỉ có vài bước, nhưng Thương
Tuyết lại chạy tới chỗ ta. Tay hắn vuốt ve mặt nạ của ta, trong con ngươi mang
theo đau lòng và xin lỗi. Ta tức giận trừng hắn, chết tiệt, ngươi giả bộ đồng
cảm cái gì!
“Thả hắn ra!”. Thương Tuyết xoay người nói với
kẻ đang ngây ngốc đứng phía sau ta. Thấy hắn không phản ứng, Thương Tuyết không
khỏi gào lên. “Chết tiệt, thả hắn ra cho ta!”
Cảm giác cánh tay bị buông ra, rõ ràng có người
thả ta xuống. Ta dùng cánh tay đã được cởi trói mà bám lấy cột gỗ phía sau,
nhìn Thương Tuyết, ánh mắt như muốn bằm hắn thành trăm mảnh.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”. Bên tai đột nhiên truyền
tới giọng nói lãnh đạm hơi tức giận của Viêm. Ta ngẩng đầu nhìn lại, bóng người
áo trắng đang đứng sau ta và Thương Tuyết, mắt sáng như đuốc.
“Bẩm Hoàng thượng, là lỗi của thần, thần lạm
dụng hình phạt riêng…”. Giọng Tiết Kính vang lên, đã không còn mạnh mẽ như trước.
Ta nhìn khoé môi hắn chậm rãi chảy ra máu, lúc này mới phát hiện Thương Tuyết
lúc nãy dùng đến ít nhất bảy phần công lực.
“Xin lỗi”. Thương Tuyết nhìn ta, hơi hổ thẹn
nói, nhẹ nhàng kéo thân thể ta qua để ta tựa vào người hắn. Ta căm hận nhìn
hắn, mạnh mẽ muốn né, nhưng phát hiện mình không nhúc nhích nổi. Thương Tuyết
ôm ta vào lòng, ánh mắt phẫn nộ.
“Ta muốn biết tại sao ngươi lại bị thương”. Chất
giọng lạnh băng của Viêm lại một lần nữa vang lên, nhìn ta nhưng lại hỏi Tiết
Kính.
“Bị ta đả thương”. Thương Tuyết nói, giọng cũng
lạnh băng. “Không có lệnh của ta, ai cho các ngươi khiến hắn bị thương”. Thương
Tuyết ôm ta xoay người, ánh mắt nhìn Tiết Kính hiện lên sát khí.
“Tử Hoàng…”. Viêm cau mày, hơi bất mãn, ánh mắt
nhìn về phía ta mang theo chút oán hận, khiến ta không khỏi đau lòng. Viêm, nếu
ngay cả ngươi cũng không hoài nghi Thương Tuyết, ta còn cơ hội gì nữa đây…
“Coi thường mệnh lệnh của ta là tội gì?”. Thương
Tuyết ngẩng đầu nhìn mọi người, sát khí ngày càng đậm. “Tiết Kính, ngươi tự
giải quyết đi”
Cái gì? Ta nhất thời hoảng sợ. Chết tiệt, Thương
Tuyết, chẳng lẽ ngươi muốn giết biểu ca trước mặt ta sao? Ta cố gắng nắm áo hắn
đứng dậy, nhìn thẳng hắn, mang theo căm hận ngập trời. Dường như cảm nhận được
phẫn nộ của ta, trong mắt Thương Tuyết mang theo một tia khó xử và đau lòng.
Tha cho hắn, ta nắm tay Thương Tuyết, viết lên
tay hắn.
Thương Tuyết lắc đầu, tuyệt đối kiên quyết.
Tha hắn, ta tiếp tục viết, nếu ngươi muốn đối
phó thì đối phó với ta đủ rồi. Hắn vô tội.
“Không có khả năng!”. Thương Tuyết lạnh lùng cự
tuyệt.
“Tử Hoàng, trẫm ra lệnh cho ngươi, tha cho Tiết
Kính”. Giọng Viêm lại vang lên, lạnh thấu xương. Ta thậm chí cảm ứng được tức
giận và khổ sở trong lòng hắn. Mà tất cả đều là vì ta…
“Ở trong quân doanh, lệnh vua có cái theo được,
có cái không thể theo”. Thương Tuyết cười nhạt, mang theo một tia kiêu ngạo,
không chút lưu tình. Vẻ mặt và giọng điệu hết sức giống ta, đến lúc này hắn vẫn
không quên giả trang ta.
“Đại tướng quân, ngươi có thể giết Tiết Kính!”.
Viêm không thể che giấu được phẫn nộ. “Có điều ngươi phải mang đầu người này
tới gặp ta!”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét