CHƯƠNG 47
“Buông ra!”
Dận dùng sức giằng ra khỏi bản tay Mộ
Quân Duệ đang kéo lấy mình, bước nhanh về phía trước. Mộ Quân Duệ không ngừng
đuổi theo, lúc này trời đã bắt đầu mưa lâm râm.
“Dận, ngươi chờ chút!”
Dận không để ý, tiếp tục bước đi.
“Vũ Linh Kiêu Dận ngươi đứng lại cho
ta!”
Mộ Quân Duệ hơi bực, đây là lần đầu
tiên hắn lớn tiếng như vậy với Dận.
“Ngươi theo ta làm chi?”. Dận đột
nhiên dừng lại.
“Ngươi đang giận phải không? Không thể
dừng lại nghe ta nói sao?”
“Không có gì để nói, ngươi đang đánh
đồng ta với bọn họ sao?”
Dận liếc Mộ Quân Duệ, muốn rời đi.
“Đừng nổi nóng được không?”
“Ngươi nghĩ ta đang nổi nóng?”
Dận thở dài, mưa bụi rơi trên tóc hai
người tạo thành từng hạt trắng.
“Trời ạ! Ta quả thực không biết nói
sao nữa. Bình thường thì không sao nhưng hễ đối mặt với ngươi là ta không nói
được một chữ, ta thật sự không biết nên làm gì bây giờ”
Mộ Quân Duệ chỉ có thể dùng hành động
diễn tả cảm xúc lúc này, mà ôm chính là sự lựa chọn tốt nhất.
“Ta là kẻ không biết lý lẽ như vậy ư?
Ta chỉ giận bản thân mình thay đổi thôi. Trước đây nếu có người dám làm nhục ta
như vậy, ta tuyệt đối không chịu được. Thế nhưng khi ta nghĩ nữ nhân này còn có
thể cho ngươi lợi dụng, ta chỉ có thể nhịn xuống mà nhẫn nại”
“Ha ha!”. Mộ Quân Duệ ôm vai Dận. “Ta
sao lại chưa từng vì ngươi mà thay đổi? Trước giờ ta luôn là kẻ độc đoán, nhưng
khi ở bên ngươi ta lại lo lắng. Ta lo lắng lời nói và cử chỉ của mình sẽ phá hư
tình cảm giữa chúng ta”
“Ngươi cái tên ngu ngốc này”
Dận không nhịn được bật cười, bọn họ
đều thật ngốc.
“Dận, ở bên ta có được không? Để ta
yêu ngươi thật nhiều. Ta muốn được yêu ngươi, cũng hi vọng ngươi đáp lại tình
cảm của ta”
Cảm giác lực đạo trên vai mạnh hơn,
Dận nói. “Có lẽ sự ba phải của ta khiến ngươi mịt mờ, có điều…”. Dận nắm lấy bàn
tay đang đặt trên vai mình. “Ngươi thật sự cần ta nói hết mới hiểu sao?”
“Ha ha! Không, vậy được rồi. Chúng ta
đúng là ngốc”
Hai nam nhân chưa bao giờ chân chính
nếm trải tình yêu hiện đang đứng giữa khát khao và sợ hãi, giữa được và mất,
giống như đoá hoa trong sương, ngọt ngào mà mông lung không thể nắm bắt. Trong
tình yêu, hai kẻ lớn già đầu này cũng chỉ như hai đứa trẻ.
“Giờ mình về được không?”
“Nhìn ngươi cứ như đang dỗ dành một bé
gái đang nhõng nhẽo vậy. Đừng nói những lời buồn nôn nữa, giờ ta phải đi tìm
Tây Kiêu đây. Ngươi nghĩ ta đang ghen sao? Mau buông ra”
Có kẻ còn ngượng ngùng chưa chịu thừa
nhận, Mộ Quân Duệ cười, thả tay Dận ra, vừa định bước đi thì lại té ngã trên
mặt đất.
“Chết tiệt!”
“Ngươi làm sao vậy?”
Dận hoảng hốt xoay qua, chỉ thấy Mộ
Quân Duệ ngã ngồi dưới đất.
“Không có gì, bệnh cũ thôi. Ta không
phải nói với ngươi rằng ta sợ lạnh sao, đôi chân này khi còn bé bị thương, mỗi
lúc trời lạnh lại phát đau, không sao cả”
“Lần này ta không cõng ngươi được rồi.
Nhưng không phải ngươi là tá thi hoàn hồn ư?”
Dận nhớ lại lúc ở trong rừng, Mộ Quân
Duệ đi mấy bước lại bảo không đi nổi, sau đó bắt hắn cõng, hoá ra là vì nguyên
nhân này. Thế nhưng trước đây không phải Mộ Quân Duệ đã kể rõ lai lịch của mình
rồi sao? Sao còn lưu lại vết thương cũ nữa?
Mộ Quân Duệ lườm Dận, vươn tay, xấu xa
nói. “Kéo ta đứng lên đi, nền đất lạnh lắm. Từ từ ta sẽ kể ngươi nghe”
“Trước đây sao không trị? Ngươi không
phải biết y thuật ư, vết thương nhỏ như vậy mà cũng trị không hết?”
Dận kéo Mộ Quân Duệ lên, để hắn tựa
vào người mình. Dù là vết thương cũ cũng nên khám và chữa một chút.
“Ta chỉ biết dùng độc giết người,
không biết cứu người. Có điều vết thương này cùng ta tới thế giới này, chắc là
lưu luyến ta nha!”
“Thôi đi, đợi Tây Kiêu về để hắn khám
cho ngươi một chút”
..........................................................................
Mật thất tối tăm, nơi giao nhau giữa
địa ngục và tội ác. Trong không gian nhuộm đỏ lại toát ra hơi hướm lạnh lẽo khiến
người ta run rẩy muốn tìm chỗ nấp. Ngọn lửa bừng cháy trên đế làm bằng kim
loại, thắp lên toàn bộ mật thất.
Mộ Quân Duệ một lần nữa dùng dị năng
khống chế tử tù thành quân đoàn “Tử thần” của mình. Mấy đợt hành động, nhất là
lần trước nghĩ cách cứu Dận đã hi sinh không ít. Tuy bọn họ không có ý thức,
không còn cảm giác, nhưng cũng sẽ chết như người bình thường. Vì cuộc chiến
tương lai, hiện tại hắn phải chịu khổ một chút.
“Quân Hoàng, đã dẫn Bích Sơn Nguyệt
tới”
Tu La đứng bên ngoài mật thất, mặc dù hắn
từng thấy qua dị năng của Quân Hoàng, nhưng vẫn bị cách ly bên ngoài.
“Cho nàng vào”
Bích Sơn Nguyệt siết chặt váy áo, lảo
đảo bước vào mật thất. Xung quanh một mảnh đen kịt, giơ tay không thấy được năm
ngón, nàng không khỏi quýnh lên.
“Quân Hoàng… A!”
Tiếng kêu the thé thê lương như âm
thanh cây kim cào vào vách tường, khiến người ta rợn tóc gáy.
Bích Sơn Nguyệt đau đớn té trên đất,
khớp xương hai tay đều bị bẻ gãy. Nữ nhân yếu đuối chưa từng chịu qua thống khổ
như thế, lúc này chỉ có thể đau đến hét to, ngọ nguậy trên mặt đất.
“Đau sao?”
Mộ Quân Duệ phẩy tay, giọng nói quen
thuộc truyền vào tai Bích Sơn Nguyệt. Nàng miễn cưỡng trợn mắt nhìn qua, lại
thấy được một người kì dị: Mái tóc màu bạc lạnh lẽo, đôi mắt đỏ tươi như máu, cùng
với dòng chữ kì lạ trên mặt khiến nam nhân quen thuộc này thoạt nhìn trở nên xa
lạ.
“A!”
Đạp lên người Bích Sơn Nguyệt, cố ý
đụng vào cánh tay bị thương của nàng, Mộ Quân Duệ từ trên cao nhìn xuống nữ
nhân này.
“Bích Sơn Nguyệt, ngươi thật khiến ta
thất vọng, đây là kết cục của việc ngươi nhiều lần thách thức uy quyền của ta.
Lần này ta không giết ngươi vì muốn ngươi trở lại nói cho Vũ Linh Vân Tiêu, nói
hắn cố gắng sống thật tốt cho ta, mạng hắn là của ta! Bích Sơn Nguyệt, nếu ta
còn nhìn thấy mặt ngươi thì không phải gãy tay mà là ở đây”
Mộ Quân Duệ đạp lên cổ Bích Sơn
Nguyệt, chỉ cần hơi dùng sức là có thể đạp gãy. Nhìn cũng không thèm nhìn, Mộ
Quân Duệ bước ra ngoài.
“Đem nàng đóng gói đưa cho Vũ Linh
quốc quân, coi như là lễ vật chúng ta sắp gặp mặt đi”
Bích Sơn Nguyệt tự mình âm thầm liên
lạc Vũ Linh Vân Tiêu, Mộ Quân Duệ sớm đã biết rõ, nhưng vẫn giữ lại xem như là
một con cờ. Có điều chuyện ngày ấy với Dận đã trở thành ngòi nổ, mà lần châm ngòi
này cũng gần đến lúc khai chiến.
Địch nhân ở Ô Phương quốc đã bị tiêu
diệt sạch sẽ, các nhân vật trọng yếu đều bị thần không biết quỷ không hay mà
loại trừ, hoặc dùng kế mượn đao giết người, ở một bên làm ngư ông đắc lợi. Thái
tử và những người có liên quan thì bị đày đến biên cương.
“Đây là bộ mặt thật của Tân đế sao?”
Mộ Quân Duệ vừa nói xong thì thấy Dận
không biết từ bao giờ đã xuất hiện bên ngoài mật thất. Mộ Quân Duệ ném một ánh
mắt trách cứ về phía Tu La.
“Đừng trách hắn, là ta cương quyết
muốn vào”
Dận đi tới, vươn tay vuốt ve gương mặt
Mộ Quân Duệ, vẻ mặt bình tĩnh không biết đang nghĩ gì. Mộ Quân Duệ nắm lấy tay
Dận.
“Xin lỗi, ta chỉ không muốn ngươi nhìn
thấy bộ dạng này. Ngươi không chán ghét ta chứ?”
“Ta không phải nữ nhân, coi trọng vẻ
bề ngoài làm gì?”. Dận khẽ cười. “Có điều bộ dạng này… có thể nói cho ta sao?”
Tu La đứng bên cạnh nhìn hai người,
nghĩ đứng đây cũng không tiện, bèn lén lút vào mật thất đánh ngất xỉu nữ nhân
đang liên tục rên rỉ đau đớn kia, đóng cửa lại rời khỏi, chừa không gian riêng
cho bọn họ.
“Quả thực cũng coi như dị năng, có
điều chắc là khác với Tân đế”
Vừa nghe Mộ Quân Duệ giải thích rõ,
Dận vừa quan sát bề ngoài xa lạ của hắn. Ngoại trừ mắt biến thành màu đỏ, tóc
biến thành màu trắng lạnh băng, trên mặt có chữ viết kì dị thì trong mắt Dận,
hắn vẫn là Mộ Quân Duệ.
Mộ Quân Duệ trong lòng vẫn không muốn
nói rõ chuyện sức mạnh kia sẽ lợi dụng linh hồn của con người, vì quá tà ác.
Nhưng khi nhìn thấy biểu hiện của Dận, hắn bỗng nhiên lại cảm giác mình lo lắng
quá mức rồi.
“Phải không? Chậc chậc, ông trời cũng
thật thích đùa. Dận, ngươi tìm ta có việc gì không?”
“Ngươi không nói thì ta quên mất, Tây
Kiêu đã về, để hắn khám bệnh cho ngươi một chút xem sao”
“Vậy đi thôi”
Mộ Quân Duệ thấy Dận không nhúc nhích
mà chỉ nhìn mình, trêu chọc nói. “Này, cho dù ngoại hình mới của vi phu rất lãnh
khốc, ngươi cũng không cần nhìn đến ngây ngốc vậy a!”
“Nói xằng!”. Dận lườm Mộ Quân Duệ.
“Ngươi không phải nói sợ ánh mặt trời sao? Bên ngoài đang là ban ngày, nếu
ngươi muốn bị nướng khô queo ta cũng không có ý kiến đâu, hừ!”
“Xem cái này nè!”
Mộ Quân Duệ lấy ra một cái mặt nạ bạch
ngọc, trên mặt có hoa văn màu đỏ, nhìn quỷ dị nhưng lại cực kì tinh xảo.
Dận không nói gì, liếc một cái rồi tự
mình đi ra.
“Chờ chút, thân ái!”. Mộ Quân Duệ vừa
mang mặt nạ vừa đuổi theo.
..........................................................................
“Sao rồi?”
Dận nhìn Tây Kiêu vẻ mặt nghiêm túc
chẩn bệnh cho Mộ Quân Duệ, qua một lúc lâu thấy Tây Kiêu thở một hơi, bèn hỏi.
“Chân Quân Hoàng không có việc gì”
Tây Kiêu nói ra kết quả chẩn bệnh: vô
cùng khoẻ mạnh.
“Mộ Quân Duệ, ngươi đang giỡn với ta
hả?”
Dận lạnh lùng trừng Mộ Quân Duệ, Mộ
Quân Duệ vẻ mặt vô tội.
“Dận, ngươi không tin ta sao?”
“Hừ! Kẻ xấu không đáng tin!”
Nghĩ tới mấy lần Mộ Quân Duệ xấu xa
lừa mình, Dận lập tức quả quyết.
Tây Kiêu bên cạnh lau mồ hôi, Vương
gia của bọn họ sao lại biến thành thế này, quả nhiên là bị làm hư rồi sao?
“Vương gia, Quân Hoàng không phải đã
nói lúc còn nhỏ bị thương sao? Bệnh như vậy ta từng thấy qua, phần lớn là do từ
nhỏ bị kích thích, cơ thể không có bệnh nhưng tinh thần thì có”
Nhìn hai chủ tớ hướng ánh mắt nghi ngờ
về phía mình, Mộ Quân Duệ ngượng ngùng cười cười, chẳng lẽ là tâm bệnh a!
“Có lẽ vậy, trước kia ta cũng cho
người khám qua, đều nói là không có bệnh nên cứ để y vậy. Giờ ngay cả Tây Kiêu
cũng nói thế, chắc là hết cách rồi”
“Ngươi còn có chuyện gạt ta?”
Gương mặt tuấn tú của Dận từ trên cao
lạnh lùng nhìn xuống Mộ Quân Duệ.
“Chuyện đã qua ta không muốn nói,
thương tổn quá sâu, ta sợ nhớ lại sẽ đau khổ”
“Có chuyện gì không quên được ư? Nếu
thương tổn sâu như vậy, để ta tới lấp đầy là được”
Dận lần đầu tiên thấy biểu cảm yếu ớt
của Mộ Quân Duệ, không khỏi mềm lòng, cúi người ôm hắn. Quả nhiên ở chung với
người nào đó quá lâu cũng dưỡng thành thói quen ôm ấp người khác rồi.
Tây Kiêu ở bên cạnh rơi vào trạng thái
xấu hổ. Người ta ôm hôn mình đứng đây làm gì? Thôi thì trở về chế thuốc dưỡng
thai cho Vương gia thôi!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét