CHƯƠNG 22
Giống
như chạy nạn mà rút ra khỏi cơ thể Viêm, ta khoác thêm áo, nhìn người đang khóc
ngoài cửa, khẽ gọi. “Nhược Dong…”
“Xin
lỗi đã quấy rầy, ta chỉ muốn tới thăm Hoàng huynh thôi”. Nàng vẫn khóc, lời nói
cực kì lạnh lùng. “Nhưng xem ra Hoàng huynh đã không sao rồi, mời các ngươi tiếp
tục. Còn nữa, tướng công, ta ở trong phủ chờ ngươi về”
Nhược
Dong xoay người ra cửa, màu áo đỏ lạnh lùng mà xa cách khiến ta không nói nên lời.
Nhìn bộ dạng chật vật của mình, ta không khỏi cười giễu, còn tiếp tục thế nào
được.
Viêm
đã mặc áo lót, tựa vào người ta, trong giọng nói lộ ra vô vàn bất đắc dĩ và khổ
sở. “Nàng là muội muội duy nhất của ta, vậy mà ta còn tổn thương nàng. Bây giờ
ta chẳng còn huynh đệ tỷ muội gì cả…”. Tiên hoàng chỉ có hai trai một gái, bây
giờ Hồng đã bị biếm thành thứ dân, Nhược Dong lại như vậy, chắc tâm trạng Viêm
cũng rất kém.
Nhẹ
nhàng nắm lấy tay hắn đưa lên miệng hôn, ta xoay người ôm hắn. “Viêm, đừng buồn,
ngươi còn có ta…”
“Ai
biết ngươi lúc nào sẽ rời xa ta…”. Viêm ảm đạm nói. “Đến lúc đó, ta sẽ chân
chính trở thành kẻ cô đơn…”
Ta
đột nhiên hoảng hốt, giờ ta mới hiểu được bất an và cô độc của Viêm sâu sắc như
thế. Không khỏi cảm thấy đau lòng, ta dùng sức ôm chặt hắn trong ngực. “Không
đâu, bất luận phát sinh chuyện gì, ta sẽ không rời bỏ ngươi. Ai cũng không thể
ngăn cản chúng ta ở bên nhau…”
..........................................................................
Thấp
thỏm bất an xử lý xong công việc, đêm xuống, ta đứng ngoài phủ không dám vào.
Gương mặt lạnh lùng đầy nước mắt của Nhược Dong không ngừng hiện ra trước mắt
ta. Nàng là một nữ nhân dịu dàng mà kiên cường, ta không muốn tổn thương nàng,
cũng không dám tổn thương nàng. Ta muốn nói rõ với nàng, nhưng không ngờ để
nàng bắt gặp cảnh xấu hổ đó.
“Tướng
công, ngươi đứng ngoài cửa rất lâu rồi. Đây là nhà ngươi, lẽ nào ngươi không muốn
vào sao?”. Giọng điệu lạnh lùng truyền tới, ta ngẩng đầu nhìn gương mặt băng
lãnh vô cảm của Nhược Dong, lại không biết nói sao, chỉ đành theo nàng vào
phòng.
Phòng
ngủ còn chưa xoá hết dấu vết tân hôn, tràn ngập không khí trầm thấp. Không ai
muốn mở lời, ta ngồi trên ghế lặng lẽ nhìn Nhược Dong.
Nhược
Dong đột nhiên đứng lên, tay sờ vạt áo, vẻ mặt vẫn vô cảm. Trong nháy mắt hiểu
ra nàng định làm gì, ta cuống quýt ngăn cản thì phát hiện áo ngoài của nàng chậm
rãi rơi trên đất. Ta vội nhặt lên muốn mặc lại cho nàng, nhưng nàng đã cởi tiếp
áo trong. Ta hoảng hốt kéo tay nàng, kiên quyết lắc đầu. “Nhược Dong, đừng làm
vậy”
“Ta
chỉ làm tròn nghĩa vụ của một người vợ mới cưới thôi”. Nhược Dong vẫn không lộ
ra bất kì cảm xúc gì, chỉ là giọng nói hơi tức giận và thẹn thùng.
“Nhược
Dong, đừng làm thế”. Ta bất đắc dĩ buông nàng ra, mời nàng ngồi lại ghế. “Nhược
Dong, chúng ta nói chuyện đi”
“Nói
chuyện? Nói gì?”. Nhược Dong nhìn ta, cười châm chọc. “Nếu trước kia ta có thể
nhịn Thục Nguyệt thì bây giờ cũng dễ dàng chấp nhận Hoàng huynh. Hơn nữa hắn là
vua, chỉ cần hắn muốn ta cũng không còn cách nào khác”
“Nhược
Dong”. Ta nhíu mày, hơi bất mãn. Đã sớm biết Nhược Dong không phải kiểu nhu nhược,
nhưng ta không ngờ nàng lại hung hăng như vậy.
“Thế
nhưng ta không ngờ Hoàng huynh khuynh quốc khuynh thành, hết sức kiêu ngạo của
ta lại chấp nhận hầu hạ dưới thân người khác”. Nhược Dong lạnh lùng cười. “Trước
đây Hoàng hậu và các phi tử trong hậu cung nói hắn khó gần, ai ngờ hoá ra hắn
thích nam nhân, lại còn cùng muội muội của mình hầu hạ chung một người nam nhân”
“Đủ
rồi!”. Ta không khỏi trở nên nghiêm nghị. “Tất cả là lỗi của ta, là ta không
quan tâm đến phản đối của hắn, bắt hắn chấp nhận lời cầu thân của phụ thân.
Cũng là ta nhu nhược mới tạo nên cục diện ngày hôm nay, hắn chưa bao giờ muốn
tổn thương ngươi”
“Thế nhưng hắn vẫn tổn thương ta”.
Nhược Dong bị giọng điệu cứng rắn của ta doạ khóc, lại càng phẫn nộ. “Hắn biết
rõ ta thích ngươi, từ nhỏ đã thích ngươi!”
Ta sửng sốt khi nghe Nhược Dong nói
nàng thích ta từ nhỏ. Không thể không thừa nhận ta thật trì độn, dù không muốn nhưng
rốt cuộc cũng tổn thương mọi người. Mà Viêm, có lẽ hắn lại càng bị tổn thương hơn
ai hết…
“Ta luôn muốn được gả cho ngươi. Nghe
được hắn chỉ hôn xong, ngươi có biết ta vui biết bao nhiêu không?”. Nhược Dong
dần dần bình tĩnh lại, có vẻ cực kì bi thương. “Nhưng ngươi thường xuyên trốn
tránh ta, hơn nữa nhiều lần muốn cự tuyệt ta. Ta không phải không biết, chỉ là
không muốn nghe. Sau đó người ta lại nói ngươi hay đến Hi Nguyệt các, ta thật
đau khổ, ta trở thành người tức cười nhất trong cung. Ta rất hận Thục Nguyệt,
nhưng ta nguyện ý chấp nhận nàng, cùng nàng chung một chồng, để ngươi cam tâm
tình nguyện ở bên ta. Thế nhưng… thế nhưng không ngờ…”
Không kiềm được nước mắt, Nhược Dong
khóc lớn lên. Ta vẫn ngồi im không phản ứng. Không phải ta không muốn an ủi
nàng, nhưng ta biết mình không thể cho nàng cái nàng cần nên không muốn khiến
nàng thêm hi vọng…
“Ngươi nói hắn từ nhỏ đã biết ngươi
thích ta, vậy còn ngươi? Ngươi biết hắn thích gì sao?”. Trầm tĩnh một lúc lâu
ta rốt cục mở miệng, chỉ nói một câu duy nhất nhưng lại khiến Nhược Dong căm
hờn ngẩng đầu. Nhưng chỉ thoáng một cái, Nhược Dong dần dần ngẫm lại, có một
tia xấu hổ.
“Không biết chứ gì?”. Ta mỉm cười. “Tiên
Hoàng mất sớm, hắn bảy tuổi đã kế vị. Từ nhỏ đến lớn, hắn phải đối phó với đủ
loại thần tử cùng hoàng tộc Hiên Viên các ngươi, nhưng hắn lại muốn chăm sóc
ngươi và Hồng. Hắn trước đây chưa từng học qua cách làm vua, không ai dạy hắn,
mọi người đều chuẩn bị cười vào mặt hắn, cho rằng vương triều Cửu Phượng sắp
rơi vào tay Tiết gia. Thế nhưng hắn từng bước tiến đến vị trí ngày hôm nay, ngươi
có từng biết hắn cần gì sao? Vì quyền lợi quốc gia, hắn không cam lòng cũng
phải cưới Oánh hậu. Vì trấn an phụ thân ta, hắn phải gả ngươi cho người hắn
thích. Hắn cơ bản không bước vào hậu cung, chỉ ở một mình ở Đinh Long điện lạnh
lẽo, thừa nhận sự cô độc và tịch mịch của một đế vương. Ngươi nghĩ hắn có Cửu
Phượng, có thần dân, có non sông vạn dặm, có quyền lực lớn lao, nhưng ngươi biết
không, là Cửu Phượng, là thần dân, là vạn dặm non sông có hắn!”
“Ta…”. Nhược Dong nhìn ta, dù không
nói nên lời nhưng ánh mắt cũng dịu xuống không ít, còn mang theo chút mê mang.
“Ngươi nói từ nhỏ ngươi đã thích ta,
nhưng hắn cũng không kém ngươi. Từ nhỏ đến lớn, hắn luôn thích quấn quýt lấy
ta. Trước kia ta xem hắn là một thiếu niên yếu đuối mà không muốn gần gũi,
nhưng hắn đồng thời trở thành một quân chủ khiến ta tin tưởng và kính trọng. Có
người nói ta bị hắn mê hoặc mới phản bội phụ thân mà giúp hắn, lại không biết
tình cảm sâu đậm hắn dành cho ta”. Ta lặng lẽ nở nụ cười, nói ra những lời chưa
bao giờ được nói. “Ta thường giận hắn, thậm chí đả thương hắn. Ta rất kiêu
ngạo, đến mức không biết cảm thông cho người khác. Nhưng hắn không ngừng thông
cảm ta, bao dung ta. Còn nhớ sinh nhật mười sáu tuổi, phụ thân tặng ta một nữ
tử và một luyến đồng làm quà. Lúc đó hắn say đến không biết gì, nhưng vẫn không
quên chúc mừng sinh nhật ta. Hắn chưa từng lộ ra một tia bất mãn trước mặt ta,
bây giờ nhớ lại, chắc lúc đó hắn đã rất thích ta rồi… Ngươi biết rõ tửu lượng
của hắn mà, phải bao nhiêu khổ sở và đau thương mới có thể uống say…”
“Còn ngươi, ngươi thích hắn sao?”.
Nhược Dong nhìn ta, ánh mắt mang theo một tia hi vọng.
Ta mỉm cười gật đầu, đáp trả. “Ta vẫn
nghĩ mình chỉ tôn kính hắn, chỉ thuần phục hắn, nhưng chưa từng phát hiện vì
sao khi hắn chạm vào ta thì ta lại rung động? Vì sao khi hắn cười với người
khác, lòng ta lại giận hờn? Lần đầu tiên Thục Nguyệt nhìn thấy chúng ta thì đã
bảo ta thích hắn. Lúc đó ta còn vì chuyện này mà giận, nhưng sau này nhớ lại,
đa phần là vì bất an và ngượng ngùng thôi…”
“Vậy sao hắn lại muốn tứ hôn cho ta?”.
Nhược Dong tức giận hỏi, nhưng vẻ mặt rõ ràng cũng đã chấp nhận. Tình cảm của
nàng và Viêm rất tốt, dù giận chuyện chúng ta nhưng khi nghe ta giải thích thì
cũng dần dần mềm lòng.
“Vì là yêu cầu của phụ thân”. Ta hổ
thẹn nói. “Viêm vốn định cự tuyệt, nhưng ta nghĩ chưa tới thời cơ tranh đấu với
phụ thân, hơn nữa lúc đó ta còn chưa nhận ra tình cảm của mình nên khuyên hắn
đáp ứng… Chuyện này là ta có lỗi với ngươi, không phải lỗi của hắn…”
“Ta không ngại ngươi và hắn tiếp tục
bên nhau”. Lời nói của Nhược Dong khiến ta vui ra mặt, nhưng câu tiếp theo lại làm
ta thất vọng. “Ta vẫn là vợ ngươi đúng không?”
“Không được!”. Ta kiên quyết cự tuyệt.
Có lẽ người khác sẽ vui sướng khi được nhiều người yêu thương, nhưng giữa ta và
Viêm không thể chứa chấp bất kì ai khác, hơn nữa…
“Vì sao?”. Nghe ta nghiêm nghị cự
tuyệt, nước mắt đã ngừng rơi của Nhược Dong lại tiếp tục rơi xuống. “Lẽ nào vậy
còn chưa được? Lẽ nào ngươi bỏ ta sao? Chúng ta đã bái đường rồi, nếu vậy ta
phải đối mặt như thế nào với cả Cửu Phượng đây. Hơn nữa các ngươi một người là
vua, một người là đại tướng quân, làm sao có thể ăn nói với mọi người?”
“Làm vậy đối với ngươi không công bằng”.
Ta vẫn cự tuyệt. “Hơn nữa ngoại trừ Viêm, ta sẽ không ở bên bất kì ai khác…”
“Vậy quyết định của các ngươi sẽ công
bằng với ta sao?”. Nhược Dong cười nhạt. “Dù các ngươi làm gì thì vẫn không
công bằng với ta!”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét