CHƯƠNG 53
Thời tiết bất giác chuyển lạnh, tuy La
gia thôn cách xa Cô quốc, nhưng mọi người vẫn hết sức cẩn thận.
Sau khi tới La gia thôn Dận mới phát
hiện chỉ nửa năm không thấy mà thôn nhỏ này đã triệt để thay đổi. Lần trước khi
tới còn có dịch bệnh, chướng khí mù mịt, nhà cửa lụp xụp, đất trống cỏ hoang,
người dân nghèo nàn, phải ra thác nước cách mấy dặm lấy nước. Nhưng hôm nay đã
biến đổi 180 độ, không chỉ phòng ốc khang trang, đất đai phì nhiêu mà đời sống người
dân còn thịnh vượng, tạo nên một cảnh tượng sung túc.
“Hay cho một thôn nhỏ, tựa như thoát
ly khỏi nhân gian”
Tây Kiêu liên tục thán phục. Hắn từng
đi qua nhiều quốc gia, thôn nhỏ như vầy thấy cũng nhiều, nhưng đa số là cằn cỗi
đổ nát, lần đầu tiên mới gặp một thôn sung túc thế này. Khi bọn họ vào làng đã
thấy thôn trưởng và một số thôn dân nhiệt tình ra đón, đặc biệt càng cung kính
với Mộ Quân Duệ.
Dận hoài nghi nhìn Mộ Quân Duệ, nhân
lúc người khác không chú ý nhéo lưng hắn một cái, nhỏ giọng hỏi. Mộ Quân Duệ
thú thật ngày ấy sau khi bọn họ rời khỏi thì hắn phái người đến đây, cho tiền để
người dân trồng thuốc phiện, thuận tiện hỗ trợ phát triển kinh tế nông nghiệp
cá thể. Nghe xong Dận mặt mày rạng rỡ, nói hắn rốt cuộc có bộ dạng của một đế
vương rồi.
Ở La gia thôn một ngày, đem bản đồ hỏi
thăm thôn trưởng thì biết phía đông có một ngọn núi, trên núi có một sơn động
rất giống với nơi đánh dấu trên bản đồ, có thể là chỗ bọn họ muốn tìm. Thế là nhóm
người Mộ Quân Duệ tiện thể hôm sau xuất phát.
Giày đen bám vào những giọt sương đọng
trên cỏ dại ven đường, sáng sớm khí lạnh ùa tới, không ít cây cối xanh ngắt đã
biến thành khô ráp, xào xạc trong gió rét. Động vật nhỏ trong rừng cũng mất
tăm, thỉnh thoảng mới thấy mấy con ra kiếm ăn, sau đó lại nhanh chóng biến mất
trong bụi rậm.
Mộ Quân Duệ nắm tay Dận, truyền ấm áp
sang cho người yêu.
“Thời tiết biến đổi thật nhanh, lạnh
không?”
Dận chỉ cười nhạt lắc đầu, nâng lên
bàn tay Mộ Quân Duệ, nói. “Không lạnh”
Cho đến nay Tây Kiêu vẫn đóng vai bóng
đèn yên lặng đi phía sau, hứng thú quan sát hai người. Vương gia của bọn họ đã
thay đổi, thích cười hơn trước kia, dịu dàng hơn trước kia. Mà nam nhân bên
cạnh hắn, trước mặt người khác là Quân Hoàng lãnh khốc vô tình, bí ẩn khiến
người ta khó nắm bắt, trước mặt Vương gia lại hết sức lưu manh, thường xuyên
giở thói dê xồm.
Băng qua ngọn núi lớn, men theo đường
đi phức tạp tới chỗ trên địa đồ, Mộ Quân Duệ và Dận thường xuyên không hẹn mà
cùng cười. Quả nhiên không quá nửa ngày, một sơn động có chiều cao cỡ hai người
trưởng thành xuất hiện trước mặt, mà sơn động này chính là nơi Mộ Quân Duệ và
Dận từng ở mấy ngày.
“Không ngờ là chỗ này, liệu có phải là
duyên phận không nhỉ?”
Dận chỉ cười, buông ra tay Mộ Quân Duệ
dẫn đầu bước vào hang động. Vẫn không có gì thay đổi, trong hang động vẫn còn
sót lại rơm rạ và tro tàn khi đó hai người dùng. Cùng ôm nhau ngủ, cùng nướng
thịt, dùng con dao tinh xảo cắt thịt… từng cảnh tượng dường như hiện rõ trước
mắt. Dù đã hơn nửa năm, hôm nay nhìn lại bỗng dâng lên cảm giác hạnh phúc và
vui sướng khó tả.
“Chậc chậc, Dận, tới nơi này ta lại có
cảm giác mình trở về lúc đó, cảm giác thật tuyệt, thật khiến người ta hoài
niệm”
Mộ Quân Duệ theo sau bước vào, thấy
dáng vẻ của Dận, trong lòng cũng không khỏi trở nên vui sướng.
Tây Kiêu bên cạnh thầm ghi nhớ, hoá ra
nơi đây chính là địa điểm hẹn hò đầu tiên của hai người, cũng là nơi bọn họ tìm
được Đế vương và Nhiếp chính vương vĩ đại.
Sau khi ôn chuyện một chút thì ba
người bắt đầu tỉ mỉ tìm tòi, lần trước Dận và Mộ Quân Duệ tới cũng chỉ ở lại mấy
ngày mà không nhìn kỹ. Thế nhưng lục soát nửa ngày vẫn không thấy cơ quan gì.
Ngay khi mặt trời ngả về phía tây thì Dận phát hiện ra một ám đạo, bèn vội vàng
kêu hai người kia tới. Để đảm bảo an toàn, Mộ Quân Duệ bảo một tử sĩ đi cùng
bọn họ vào trước. Quả nhiên, khi tử sĩ đó mở cơ quan thì bị hàng vạn mũi tên
xuyên tim bắn chết. Ba người đưa mắt nhìn nhau.
“Xem ra chuyến đi này hết sức nguy
hiểm”
Tây Kiêu vỗ vỗ ngực, lau mồ hôi lạnh.
Mới nãy hàng ngàn mũi tên đồng loạt bắn ra đúng là không phải chuyện đùa!
Dận nhíu mày ngẫm nghĩ một trận, nói.
“Những cơ quan này chắc là cố ý thiết kế để phòng ngừa những kẻ không phải Đế
vương tới lấy trộm Đế vương phù. Duệ, hay là dùng dị năng của ngươi thử xem”
Mộ Quân Duệ gật đầu, sau một lúc liền
biến thành hình dạng mắt đỏ tóc trắng. Tây Kiêu bên cạnh lần đầu tiên nhìn thấy
Mộ Quân Duệ hút hồn tử sĩ kia ra, kinh ngạc đến mức trợn mắt há mồm.
“A, quả nhiên là vậy, hiện tại ta đã
xem thấu mấy trò trẻ con này”. Mộ Quân Duệ chỉ vào tường nói. “Tử sĩ này chắc
là con rối không có linh hồn nên mới có thể phát động cơ quan. Dận theo sau ta,
Tây Kiêu bọc hậu”
Mộ Quân Duệ đi đầu, tiến vào ám đạo.
Xung quanh một mảnh tối tăm, giơ tay không thấy được năm ngón.
“Trong này tối quá, Duệ, ngươi cẩn
thật một chút”
Tuy mắt Mộ Quân Duệ nhìn trong bóng
tối cũng rõ như ban ngày, nhưng Dận vẫn nắm chặt tay hắn. Mộ Quân Duệ quay đầu
lại mỉm cười một cái, nắm lại tay Dận, cũng không nói gì.
Chẳng mấy chốc, dưới sự dẫn đường của
Mộ Quân Duệ, bọn họ không chút trở ngại tới chỗ một tảng đá lớn, rồi đụng phải
ngõ cụt.
“Một tảng đá lớn, trên mặt không có
thứ gì”
Mộ Quân Duệ sờ soạng trên bề mặt một
trận, không phát hiện được gì.
“Để ta xem một chút”
Dận đến gần, tảng đá này chẳng khác
biệt gì với tảng đá thông thường, không biết chặn ở đây nhằm mục đích gì. Nhất
thời mọi người rơi vào cục diện bế tắc.
“Tảng đá thật lớn”
Tây Kiêu thấy chán, lấy tay gõ hai
cái, bỗng nhiên hòn đá chuyển động, ù ù rung chuyển.
Dận cười trêu chọc. “A ha! Tẩm ngẩm
tầm ngầm mà đấm chết voi!”
“Ta thấy là chó ngáp phải ruồi”. Mộ
Quân Duệ bước vào trong, phát hiện một hang động to, bất giác nói. “Chậc! Trong
hang động còn có động!”
Chỉ thấy trong hang không tối như con
đường phía trước, ánh sáng chẳng biết truyền từ nơi nào tới chiếu rõ cả hang
động. Trong hang có mấy đầm nước, nước trong như ngọc, gợn sóng biêng biếc rất
thần kỳ. Thạch nhũ hình thù kỳ dị tí tách rỉ giọt, từng hạt trong suốt tấu lên
khúc nhạc tự nhiên. Cảnh tượng tươi mát khiến ba người nhất thời cảm thấy sảng
khoái.
“Nhìn xem, đó là Đế vương phù!”
Mộ Quân Duệ nhìn theo hướng Dận chỉ
thì thấy giữa hang động có một cái bàn bằng bạch ngọc, điêu khắc các loại thần
thú, càng ly kì chính là được chạm trổ một bức hoạ giống hệt như trên mặt nạ Mộ
Quân Duệ thường đeo, khiến mọi người hết sức kinh ngạc. Phía trên bàn đặt một
bệ ngọc lưu ly, trên bệ là Đế vương phù hiệu lệnh bảy nước. Đế vương phù hình
chữ nhật, quanh thân đỏ như máu kèm theo chữ viết kì dị như trên mặt Mộ Quân
Duệ. Hai chữ “Đế vương” màu vàng chói mắt, gắn tua đỏ bên dưới.
“Ha ha ha! Thật không uổng công đến
đây! Quân Duệ, lần này phải cảm ơn các ngươi dẫn đường rồi”
Giọng nói quen thuộc vang lên phía sau
mọi người.
“Cô Nguyệt!”
Mộ Quân Duệ hơi giật mình, nhìn thấy
nữ nhân quen thuộc phía sau thì ánh mắt lại càng rực đỏ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét