Thứ Sáu, 23 tháng 5, 2014

CHIẾN THẦN 5

CHƯƠNG 5: HOÀNG ĐẾ
          Năm năm, trong khoảng thời gian ca ca mất tích, ta chưa từng mơ thấy hắn.
          Nhưng hôm nay, khi ca ca trở về, ta lại mơ tới những ngày xưa cũ.
          Ta mơ thấy Ngự hoa viên, ta mơ thấy Đông cung điện, ta mơ thấy tất cả mọi nơi từng ghi dấu ta và hắn. Ta mơ thấy ánh mắt hắn nhìn ta, ẩn chứa một tia dịu dàng khó phát hiện.
          Đến khi tỉnh lại, ta chỉ có thể đối diện với một cặp mắt lạnh lùng.
          Hắn cự tuyệt nhập tên vào Hoàng tộc, hắn cự tuyệt được phong làm Vương gia, hắn cự tuyệt ta…
          Mỗi ngày ta vào triều, ngồi trên ngai vàng cao cao tại thượng, nhìn hắn đứng cùng văn võ bá quan bên dưới, ta không thể nói “ca ca ngươi đến ngồi với ta”.
          Mỗi ngày ta ngồi trong ngự thư phòng, xuyên qua đống tấu chương dày cộm mà nhìn hắn quỳ phía dưới, ta không thể nói “ca ca ngươi mau tới giúp ta”.
          Chỉ vì hắn đã quên ta.
          Quên? Ngươi quên, nhưng ta còn nhớ. Ngươi không nhận ta là đệ đệ, nhưng ngươi chính là ca ca của ta.
          Ta đã mất đi Phụ hoàng, mất đi Mẫu hậu, ta không thể mất thêm ngươi. Gia đình bốn người, ta chỉ còn lại ngươi là người thân duy nhất.
          Chiến tranh với Xích Tương kết thúc, Tây Sở lại bắt đầu rục rịch.
          Dưới sự phản đối gay gắt của hắn, ta vẫn một mực quyết định đại giá thân chinh. Ta đã xa hắn một lần, bất cứ thứ gì cũng đừng hòng chia cắt chúng ta lần nữa. Một lần mất những năm năm, đời ta có bao nhiêu cái năm năm để mà xa hắn?
           Hành quân gian khổ, nhưng lòng ta thoả mãn. Nhìn xem, ca ca của ta vẫn vô cùng lợi hại, vẫn võ công tuyệt thế, vẫn giỏi bày bố chiến thuật. Trên người hắn toát ra uy nghiêm khiến binh lính không thể bất tuân, lại toát ra sức mạnh khiến toàn quân tin tưởng.
          Ca ca hiên ngang nơi chiến trường, nhưng quân địch lại ti bỉ đê tiện. Nhìn mũi tên bắn lén sau lưng hắn, ta dường như dùng võ học cả đời mà lao ra chắn đỡ.
          Sư phụ nói, võ công ta không bằng một phần mười ca ca, nhưng khinh công lại có thể sánh ngang cùng hắn. Khi sử dụng toàn lực, có thể như một cơn gió quét qua.
          Nhìn mũi tên cắm trước ngực, ta mỉm cười. Nhìn ánh mắt bối rối của hắn, ý cười càng sâu.
          Ta thật may mắn, mỗi lần trước khi nhắm mắt đều nhìn thấy biểu hiện khác thường của hắn. Lần đầu là nhìn thấy hắn cười, còn lần này chính là vẻ mặt bối rối.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét