CHƯƠNG 26
Tối quá, sao không ai đốt đèn… Ta muốn
ra ngoài, phòng này quá tối…
Cái người mặc trường sam nguyệt sắc
kia là ai, đừng đi nhanh vậy a…
Chờ ta một chút, ta không nhịn được
kêu to… Ê, chờ ta một chút, chờ ta một chút…
Bất thình lình mở mắt ra, nhìn ánh mặt
trời chiếu vào phòng, trong lòng ta không khỏi bình tĩnh lại, cũng may chỉ là
mơ.
“Tử Hoàng, ngươi tỉnh rồi!”. Một bóng
người xinh đẹp nhìn ta, trên gương mặt tuyệt mỹ đầy mừng rỡ và khẩn trương.
“Làm ta sợ muốn chết, cũng may không sao”
“Đại tướng quân, ngươi đã tỉnh!”.
Trong phòng còn có rất nhiều người, gọi cái gì Đại tướng quân vậy, ồn chết…
“Đại tướng quân, ngươi sao rồi?”. Một
người nhìn như thầy thuốc hỏi ta như vậy. Đại tướng quân, cái gì đại tướng
quân, ai là đại tướng quân, đầu ta đột nhiên đau quá, như kim đâm vào vậy. Ta
ôm chặt đầu, không ngừng run rẩy. Đừng phiền ta, đừng phiền ta, ồn chết… Đột nhiên bị một thân thể ấm áp ôm
lấy, nghe giọng chắc là cái người xinh đẹp lúc ta mở mắt ra đã thấy. Hắn hỏi
ta. “Tử Hoàng, sao vậy Tử Hoàng…”
“Tử Hoàng là ai?”. Ta ngây người hỏi,
lại thấy mọi người trong phòng sửng sốt trợn mắt.
“Tử Hoàng, đừng doạ ta…”. Người kia
nhìn ta đầy kinh hoảng và bất lực, khiến lòng ta cũng đau. Ta nhẹ nhàng lau
nước mắt cho hắn, động tác tự nhiên như đã làm biết bao nhiêu lần. Thế nhưng rõ
ràng ta không quen hắn a.
“Từ Hoàng là ngươi, ngươi tên là Tiết
Tử Hoàng”. Cái người xinh đẹp nói cho ta biết, giọng dịu dàng như gió thoảng,
lặng lẽ thẩm thấu vào lòng. Tử Hoàng là ta? Ta là ai? Ta Là ai? Đầu lại đau, ta
nổi nóng đập lên giường, đầu đau quá, đau quá…
Ôm ấp ấm áp lần thứ hai trở về, hắn
vùi đầu vào ngực ta, nước mắt ướt át không ngừng rơi xuống, lại thần kì khiến
đầu ta không đau nữa. Ta ôm lại hắn, vẻ mặt mê mang.
“Thái y, xảy ra chuyện gì vậy?”. Người
trong lòng đột nhiên đổi giọng, uy nghiêm mà cao vút. Hắn là ai vậy? Kì quái…
“Bẩm Bệ hạ, Đại tướng quân trước khi
té xỉu đụng phải tảng đá lớn, trong đầu còn ứ máu, rất có thể là…”. Người nọ
nhìn ta một cái, càng không dám nói hết. Ta túm lấy người trong lòng, cái gì?
Hắn là Hoàng thượng, là Hoàng thượng của quốc gia nào? Sao ta không biết? Giọng
ta bất giác lạnh xuống. “Ngươi là ai?”
Người trước mặt dường như bị ta doạ
sợ, nhưng lập tức bình tĩnh lại, một lần nữa ôm chặt ta đáp trả. “Ta là Hiên
Viên Viêm, Hoàng đế Cửu Phượng, ngươi là Đại tướng quân của ta, Tử Hoàng của ta…”
Hoàng đế Cửu Phượng… Ta là Đại tướng
quân của hắn… Thế nhưng sao ta lại không biết… Đầu lại đau, không được, thật
khó chịu… Một tia sáng theo ánh mặt trời loé lên trước mắt ta, ta thuận lợi rút
ra, hung hăng đâm…
“Hoàng thượng…”. Bên tai lướt qua một
trận la to, dường như có gì đỏ nhỏ lên mặt ta. Ta lấy tay lau, là một mảnh đỏ
tươi, lúc này mới phát hiện tay ta cầm một thanh trường kiếm, trên lưỡi kiếm
dính máu. Chịu đựng hàng loạt đau đầu, ta nhìn theo hướng mọi người la lên thì
mới phát hiện trên tay trái hắn có một vết thương thật dài. Lớp da tuyết trắng
bị nứt, lộ ra lớp thịt đỏ tươi. Máu không ngừng tràn ra khỏi vết thương, trong
chốc lát đã nhuộm đỏ chăn trên người ta. Ta hoảng loạn bóp chặt tay hắn, vươn
tay điểm huyệt, hỏi. “Viêm, không sao chứ?”
Nghe được tiếng hít thở ngạc nhiên của
người trước mặt, ta nghi hoặc nhìn lên, chỉ thấy trong mắt hắn đẫm lệ. “Ngươi
gọi ta Viêm? Ngươi còn nhớ gọi ta như thế nào ư?”
Viêm, ta vừa gọi hắn là Viêm, sao lại
thế? Hắn không phải vua một nước sao? Ta sao có thể gọi thẳng tên hắn. Không
hay rồi, đầu lại bắt đầu đau, ta ôm chặt cái đầu muốn nứt ra, đánh lên tường,
lại bị một cánh tay giữ chặt.
“Tử Hoàng, đừng như vậy, đừng như vậy…”.
Giọng nói dịu dàng khiến ta nhất thời dịu xuống, ngẩn ngơ nhìn Bệ hạ của ta,
nói không nên lời.
Thái y bên cạnh muốn bước tới băng bó
cho hắn, hắn chỉ lặng lẽ khoát tay nói. “Ta không sao, nói đi, Tử Hoàng rốt
cuộc xảy ra chuyện gì, hắn sao cái gì cũng không nhớ, hơn nữa lại bị đau đầu?”
“Bẩm Bệ hạ, Đại tướng quân có thể vì
đầu ứ máu mà mất trí nhớ… Về phần đau đầu, hẳn là hắn cố gắng suy nghĩ”. Thái y
nơm nớp lo sợ đáp trả, lại nhìn tay Bệ hạ mà khẩn trương.
“Có cách trị sao?”. Bệ hạ vươn tay cho
Thái y giúp hắn băng bó, trong miệng vẫn hỏi chuyện liên quan tới ta.
“Hình như không có!”. Thái y cầm băng
gạc, quấn chặt lấy tay Bệ hạ.
“Cái gì?”. Giọng điệu hắn thoáng chốc
nghiêm nghị. “Ngươi cứ để đầu hắn đau hoài vậy sao? Ta nuôi ngươi có tác dụng
gì?”
Thái y bị doạ hoảng hốt quỳ xuống,
miệng đáp trả. “Bệ hạ tha tội, chỉ cần không kích thích Đại tướng quân nghĩ tới
chuyện cũ thì đầu sẽ không đau, hơn nữa theo tình huống của Đại tướng quân thì
hắn dù mất kí ức nhưng lời nói và thói quen vẫn như trước kia”
“Thôi đi…”. Bệ hạ bất đắc dĩ xua tay,
xoay người nói với mọi người trong phòng. “Các ngươi lui xuống hết đi, có gì ta
sẽ gọi”
Nhìn mọi người trong phòng biến mất
tăm chỉ trong vòng nửa khắc, ta nhìn nam tử sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn động
lòng người trước mặt, nhẹ giọng gọi. “Bệ hạ…”
“Đừng gọi ta Bệ hạ”. Giọng nói phẫn nộ
và mất khống chế không khỏi khiến ta càng hoảng. Ta nhìn hắn, thấy khó hiểu và kì
quặc, không gọi Bệ hạ vậy ta gọi ngươi là gì?
“Gọi Viêm, Tử Hoàng của ta”. Hắn ôm
chặt ta, thân thể run rẩy chứng tỏ bất an và mất khống chế. “Tử Hoàng, không ai
gọi ta là Viêm, trước giờ chỉ có ngươi gọi ta như vậy… Không được sửa, bất luận
thế nào cũng không cho sửa…”
“Thế nhưng…”. Ta cau mày ôm lại hắn,
đem người khoá chặt trong lòng, an ủi hắn đang run rẩy. Tuy hành động này không
hợp lễ, thế nhưng dường như rất lâu trước kia, ta cứ ôm hắn như vậy, tự nhiên
như vậy…
“Không có thế nhưng, không cho phép!”.
Hắn phẫn nộ nhìn ta, con ngươi mang theo cảnh cáo, lại không khiến ta sợ chút
nào. Hắn là vua nhưng ta không sợ hắn, cảm giác thật kì quái, nhưng lại khiến
ta dửng dưng tiếp nhận.
“Ta không nhớ rõ…”. Ta nhìn hắn, mê
mang nói, đầu óc bỗng chốc trắng xoá. Quả thật ta không nhớ rõ, giống như một
đứa trẻ mới sinh, quên hết tất cả không còn một mảnh.
“Không nhớ cũng không sao”. Viêm vùi
đầu vào ngực ta, nhẹ nhàng nỉ non. “Ngươi muốn biết cái gì ta sẽ nói cho ngươi.
Chuyện chúng ta, chuyện khác, bất kể chuyện của ai ta cũng sẽ cho ngươi biết, từng
chút từng chút nói cho ngươi biết… Ngươi mất trí nhớ nhưng còn có ta, ta sẽ
giúp ngươi nhớ lại…”
Nghe người trong lòng nỉ non, ta không
khỏi cong khoé miệng mỉm cười. Dù mất trí nhớ khiến ta có chút khẩn trương,
ngươi người này dường như mang theo ma lực trấn an, khiến nội tâm lúng túng của
ta bình tĩnh lại.
Nhìn căn phòng bày trí hoa lệ, ta thản
nhiên hỏi. “Viêm, đây là tẩm cung của ngươi sao?”
“Không phải!”. Viêm ngẩng đầu đáp. “Quốc
gia của chúng ta là Cửu Phượng, còn nơi này là Đông Tương. Đây là tẩm cung của
Hoàng đế Đông Tương”
“Sao chúng ta lại ở đây?”. Ta hỏi,
nhưng trong lòng đã có đáp án, chắc là chiến tranh rồi. Mà ta chắc là bị thương
trong chiến trận mới biến thành thế này.
“Bởi vì Hoàng hậu trước kia của ta,
cũng chính là công chúa Đông Tương, liên kết âm mưu bí mật hại ta, muốn cướp
non sông Cửu Phượng. Hơn nữa cựu Thái tử Đông Tương, cũng là con nuôi của cậu
ngươi yêu cầu, nên ta điều quân xuất chinh Đông Tương. Mấy ngày trước chiếm
được thủ đô Đông Tương là Nghĩa đô, nhưng vì bị thương hôn mê trong chiến tranh
mà ngươi mới nằm đây…”
“Ngươi? Ngươi có Hoàng hậu sao?”.
Chẳng biết tại sao, trong lòng ta không vui, hắn sao có thể có Hoàng hậu…
“A, đó là chuyện lúc trước”. Viêm ôm
ta, cười nói. “Khi đó chúng ta tầng tầng trắc trở, không còn cách nào khác, ta
chỉ có thể cưới công chúa Đông Tương để chiều lòng mọi người”
“Vậy chuyện gì đã xảy ra?”. Ta cau mày
hỏi, nhưng trong lòng tràn đầy vui mừng mà ngay cả ta cũng không rõ.
“Ừm…”. Viêm chuyển thân, tìm một vị
trí thoải mái tựa vào lòng ta, nhẹ giọng nói. “Là thế này…”
“Báo!”. Cửa đột nhiên bị mở ra khiến
ta giật mình, ta vốn đang muốn nghe Viêm kể chuyện cũ không khỏi ngồi thẳng
dậy, hỏi. “Chuyện gì xảy ra vậy, hoảng hốt rối loạn thành bộ dạng gì rồi, bị
thấy được thì đừng trách người ta chê cười”
Nhìn bóng người ngây ngốc ngoài cửa,
ta chợt cảm thấy không thích hợp. Sao ta có thể nghiêm khắc vậy, ta còn không
biết đối phương là ai nữa. Viêm bóp tay ta, cười nói. “Ngươi biết không, trước
đây giọng điệu ngươi đều là như vậy, cho nên Đông Phương Giác tướng quân mới bị
kinh ngạc. Ta xem hắn còn tưởng rằng ngươi đã khôi phục trí nhớ nữa, đúng không
Đông Phương Giác?”. Viêm nhìn ra ngoài cửa, ánh mắt lại không mềm mại như hồi
nãy.
“Đúng vậy”. Người được gọi là Đông
Phương Giác bật cười. “Ta quả thật tưởng rằng Đại tướng quân đã khôi phục trí
nhớ”
Ta không khỏi có chút ngượng ngùng,
mỉm cười nhìn ngoài cửa. “Nói đi, chuyện gì vậy?”
“Bẩm Đại tướng quân, là vầy, ngoài
thành có tàn binh Đông Tương đột kích, tấn công rất sắc bén, chúng ta muốn Bệ
hạ ra lệnh xem phải làm thế nào”
“Cái gì?”. Viêm cau mày, miệng nói. “Sẽ
không phải là… Nhanh, ra xem một chút”. Lời còn chưa dứt, Viêm đã đứng lên muốn
rời khỏi, lại bị ta nắm chặt tay.
Viêm xoay người nhìn ta, ánh mắt khó
hiểu. Ta vén chăn đứng dậy, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn hắn nói. “Ta cũng đi”
“Ngươi còn đang bệnh”. Viêm cau mày. “Để
ta giải quyết được rồi”
“Không sao rồi!”. Ta nhìn Viêm, giọng
kiên trì. “Không phải ngươi nói ta là Đại tướng quân Cửu Phượng sao, để ta ra
đi”
Thấy vẻ mặt kiên trì của ta, Viêm bất
đắc dĩ lắc đầu, thuận tay cầm áo giáp màu bạc mặc cho ta. Ngón tay thon dài
thành thạo thay ta cài nút, sau đó lại đem một thanh kiếm đưa ta, là bảo kiếm
ta vừa đâm Viêm bị thương.
Nắm lấy thanh kiếm Viêm đưa, ta thấy
hắn vững vàng đứng trước mặt ta, vươn tay cười. “Đại tướng quân của Trẫm, chúng
ta đi thôi”
Nhìn vẻ mặt khó tin của Đông Phương
Giác, lòng ta nhất thời cảm động. Hắn là vua một nước, nhưng lại tự tay mặc áo
cho ta. Cảm động và quý trọng lan ra trong lòng, vây quanh trái tim ta. Nắm
chặt tay hắn, ta theo hắn ra sảnh ngoài, trong lòng sáng rọi. Có hắn, dù không
có kí ức, ta cũng không có gì phải sợ đúng không?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét