CHƯƠNG 28
Ánh mặt trời rực rỡ không chút e dè
tràn vào doanh trướng, ta nhìn kẻ bắt cóc mình, có hàng nghìn hàng vạn lời chửi
bới lại không nói nên lời. Lòng ta giận ngập trời, nam nhân này thật hèn hạ,
uổng cho ta thấy hắn đáng kính, lại không ngờ hắn dùng thủ đoạn hạ cấp như vậy.
Hắn cũng không để ý tới ta, chỉ buồn
cười nhìn ta có miệng mà không nói được, vẻ mặt tươi tắn. “Tiết Tử Hoàng, đừng
hòng lên tiếng, đây là mê dược đặc chế của Thương gia các ngươi, nếu không có
giải dược thì ngươi chỉ có thể làm một kẻ câm điếc. Ôi, đáng tiếc, ta định cho
ngươi giải dược, nhưng ta lại không có, bởi vì giải dược duy nhất đang ở trên
người Hoàng đế Hiên Viên Viêm của các ngươi…”
Ta nghiêng đầu sang chỗ khác, không
nhìn tới nụ cười hả hê của hắn, nhưng trong lòng lại chán nản. Thứ độc dược cổ
quái gì thế này, khiến ta nói không được, nội lực cũng không dùng được, sức lực
còn không bằng người bình thường. Trong lòng thầm nghĩ, tổ tiên Thương gia nếu
thấy ta lúc này không biết có ói máu không.
“Bẩm Thương tướng quân, hết thảy đã
chuẩn bị xong”. Ngoài trướng đột nhiên có một binh sĩ đến gần, cầm trong tay
mặt nạ da người và một cái mặt nạ màu bạc đưa cho hắn.
Ta nhất thời giật mình, từ Viêm mà ta
biết được họ Thương trong thiên hạ chỉ có một, mà bây giờ đã không còn nam nhân
nào nữa. Người này sao lại mang họ Thương được?
“Thấy lạ sao?”. Người nọ hung hăng nắm
lấy cằm ta, cười cực kì gian ác. “Ta họ Thương nha, cùng họ với Thương gia của
Cửu Phượng các ngươi. Ta là Thương Tuyết, hơn nữa còn là huyết mạch chân chính
duy nhất của Thương gia”
Ta căm tức nhìn Thương Tuyết, gạt tay
hắn ra, nhưng hắn không để ý mà chỉ lấy mặt nạ da người dán lên mặt, lộ ra
gương mặt y hệt ta. Ta không khỏi ngẩn người, hắn đến tột cùng muốn làm gì? Bắt
chước ta? Chết tiệt, hắn muốn làm gì đây?
Thương Tuyết đeo cái mặt nạ bạc kia
cho ta, cực kì vừa với gương mặt ta. Hắn thoả mãn nhìn một chút, dùng một cái
khoá nhỏ khoá phía dưới. Ta hung ác trừng hắn, chỉ thấy khoé miệng hắn cong lên
thành một nụ cười. Ta không khỏi sửng sốt, nhìn hắn cười y như từ trong gương
thấy mình. Kế đó, hắn lại thay đổi giọng nói, học được chín phần tương tự ta.
Ta thầm kinh ngạc, trình độ dịch dung của người này sợ rằng đã tới mức bậc thầy
rồi.
Nhìn ta đăm chiêu, Thương Tuyết mập mờ
bật cười, kéo ta khỏi giường, cởi ra dây buộc tóc. Ngón tay như có như không mà
nhẹ nhàng vuốt, mang theo ý cợt nhã. Ta căm tức nhìn hắn, không tự chủ vung ra,
lại bị hắn nhẹ nhàng đỡ được. Lôi kéo một chút, cả người ta liền ngã vào ngực
hắn, khiến ta không khỏi giận dữ, nhưng cũng không còn cách nào khác. Thương
Tuyết một tay ôm ta, một tay vén tóc tới trước mặt ta, lại khiến ta hoảng hốt.
Mái tóc đen bị hắn chạm vào bỗng hoá thành trắng!
Ta quay đầu giận dữ nhìn hắn thì thấy
tay hắn đặt bên hông siết chặt hơn, dán sát vào người ta, miệng ở bên tai ta
thì thầm. “Từ hôm nay trở đi, ngươi hãy ở bên cạnh ta nhìn ta đóng vai Tiết Tử
Hoàng như thế nào nhé”
Ta cười nhạt, dùng ánh mắt truyền ra ý
châm chọc. Ngươi cho rằng tới chỗ của ta, còn có thể thuận theo ý ngươi sao?
“Đừng mưu tính chi cho phí công…”. Thương
Tuyết lơ đễnh nói, lại khiến ta không nghĩ ra biện pháp gì. “Thứ này dính vào
mặt ngươi như vậy, nếu dùng đao bỏ ra thì ngươi chỉ có thể chết. Còn về cái
khoá này… trong thiên hạ chỉ có người được Thương gia truyền thụ mới mở được.
Nói cách khác, hiện nay trên đời chỉ có ta và ngươi mới có thể mở. Cho nên ta
khuyên ngươi, đừng phí công mưu tính làm gì…”
..........................................................................
Dùng cách này gặp lại Viêm, quả thật
ta chưa từng nghĩ tới. Lúc ta nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn của Viêm khi Thương
Tuyết quỳ xuống trước mặt hắn thì trong lòng ta đau như kim châm. Thương Tuyết
không có chỗ nào không giống ta, nói vậy mưu kế này đã dự tính thật lâu rồi.
Theo mọi người tiến vào chính điện, Thương
Tuyết lấy cớ ra ngoài tra xét, tiện thể cứu được ta để giải thích cho ba canh
giờ mất tích, cộng thêm sự tín nhiệm của mọi người dành cho ta mà che giấu thoả
đáng.
“Tử Hoàng, người này ngươi định làm
thế nào?”. Viêm thản nhiên liếc qua ta, trong ánh mắt chỉ có Thương Tuyết.
“Ta muốn giữ hắn bên cạnh”. Thương
Tuyết nhìn ta, lộ ra một tia châm chọc, nhưng trong nháy mắt giấu đi. “Bên cạnh
ta cũng ít người, được không Viêm?”
Nghe vậy, Viêm nghi hoặc nhìn Thương
Tuyết, trong con ngươi loé qua một tia dò xét, nhưng chỉ trong phút chốc thì
nhẹ nhàng thu lại, chỉ thản nhiên gật đầu mà không nói gì nữa.
Thương Tuyết nhìn Viêm, phát hiện có
chút không thích hợp. Biểu hiện của hắn không khác gì ta, sao lại khiến Viêm
suy ngẫm? Ta không khỏi tự trách, hung hăng đấm vào đầu mình khiến mặt nạ nứt
một miếng. Thương Tuyết vội vàng xoay người, hung hăng trừng ta, mang theo một
tia cảnh cáo. Ta mỉm cười khiêu khích hắn.
Một mảnh vải trắng quấn lên cánh tay
bị thương của ta, ta xoay người thì thấy ánh mắt dò xét của Viêm. Ta không khỏi
vui vẻ, quả nhiên là một người tâm tư tỉ mỉ… Viêm…
“Nghĩ cách gỡ mặt nạ của hắn xuống rồi
thuận tiện hỏi rõ thân thế, tránh cho đem về gian tế”. Viêm giống như không có
việc gì mà căn dặn, khiến người ta không thể không tuân theo, từng cử chỉ đều
tràn đầy khí phách. Ta nhất thời ngây người, từ lúc ta tỉnh lại Viêm vẫn dịu
dàng với ta, chưa từng phát hiện vẻ uy nghiêm này của hắn. Ta gần như đã quên
rằng hắn là người ngồi trên địa vị cao…
“Không được!”. Thương Tuyết hơi nóng
nảy cự tuyệt, khiến mọi người kinh ngạc. Hắn nhìn những người xung quanh đang
chờ hắn trả lời mà nói. “Sau khi ta cứu hắn từ trên tay quân địch thì đã thử dò
xét, mặt nạ của hắn rất kì quái, cơ bản không thể gỡ ra. Nếu cứng rắn phá thì
sẽ tổn thương khuôn mặt hắn, hơn nữa hắn dường như vừa câm vừa điếc…”
“Phải vậy không?”. Viêm nhìn Thương
Tuyết, rồi lại nhìn ta, tỉ mỉ dò xét một phen. Tuy chưa phát hiện ra vấn đề gì
nhưng giọng hắn đã lộ ra nghi ngờ.
“Nếu Bệ hạ không tin, có thể chém đầu
thần”. Thương Tuyết quỳ xuống, vẻ mặt nhìn Viêm đầy oan uổng và căm giận.
“Đâu có, ta sao có thể không tin ngươi”.
Viêm hoảng hốt kéo Thương Tuyết dậy, lộ vẻ tin tưởng. Ta không khỏi cười khổ,
hay cho một chiêu lấy lui làm tiến. Kỹ xảo biểu diễn này nếu ta là người ngoài
chắc cũng sẽ tin hắn là Tiết Tử Hoàng.
Thương Tuyết được Viêm đỡ dậy, châm
chọc nhìn ta, khiến ta không biết làm sao. Trong lòng ta không khỏi đau khổ,
thấy người khác giả trang chính mình mà lại bất lực, nỗi khó chịu và khổ sở này
chỉ có ai trải qua mới hiểu được.
“Ta sợ hắn có âm mưu, nhưng không muốn
giết lầm người tốt nên mới đặt hắn bên mình để dễ dàng giám sát”. Thương Tuyết
nói vậy, giải toả hết thắc mắc của Viêm. Lý do cực kì đơn giản nhưng lại không
có kẽ hở, khiến ta không khỏi bội phục.
“Được rồi, mọi người đều lui xuống đi, ta có
chút việc muốn bàn với Đại tướng quân”. Viêm phân phó, mang theo khí thế không
thể chống cự. Trong chốc lát, tất cả mọi người đều đi hết, trong phòng chỉ còn
lại ba người chúng ta. Viêm nhìn ta, muốn ta rời đi, nhưng ta lại không phản
ứng mà chỉ ngồi đó. Thứ nhất vì ta không muốn Thương Tuyết ở riêng với Viêm mà
bày trò ám hại, thứ hai vì ta cũng không đứng dậy nổi. Trang lung tác ách –
thuốc này đúng là lợi hại, khiến ta đường đường là một Đại tướng quân nhưng
ngay cả khí lực đứng dậy cũng không có. Lúc vừa vào phòng cũng do Thương Tuyết
đỡ.
“Không sao, để hắn ngồi đó đi”. Thương
Tuyết cũng không nhìn ta, tuỳ ý tìm một chiếc ghế ngồi xuống mà nói với Viêm.
“Ta đã dùng bồ câu đưa tin cho Phong
Hằng và Thục Nguyệt. Có bọn họ, không chừng chứng mất trí nhớ của ngươi sẽ chữa
được”. Viêm khẽ nhấp một ngụm trà, thản nhiên nói, nhưng lại khiến Thương Tuyết
nhất thời sửng sốt. Ta không tự chủ được bật cười, Thương Tuyết không biết ta
mất trí nhớ, nói vậy kế hoạch của hắn cũng bị làm loạn rồi.
“Sao vậy?”. Viêm hỏi, ánh mắt quan sát
Thương Tuyết loé sáng. Ta không khỏi vui vẻ, Viêm là người thông minh cỡ nào,
sao có thể tin vào thứ còn đang hoài nghi được.
“A… Không, không sao!”. Thương Tuyết
phục hồi tinh thần, vẻ mặt vẫn hoảng hốt như đang nghĩ tới điều gì. Ánh mắt hắn
quét qua ta, mang theo chút nghi hoặc. Ta nhìn hắn, không thèm để ý.
“Có phải có chỗ nào không thoải mái
hay không?”. Viêm đứng lên tới bên cạnh Thương Tuyết, vươn tay đặt lên trán hắn
đo nhiệt độ một chút rồi mới yên tâm quay lại chỗ ngồi.
“Ta chỉ không biết bọn họ là ai nên
mới có chút mê mang…”. Thương Tuyết đáp trả, ánh mắt đã không còn hoảng hốt. Ta
không khỏi bội phục kĩ năng đóng kịch của hắn. Nếu hắn là con hát, chắc sẽ là
con hát hàng đầu.
“A…”. Viêm nở nụ cười. “Thục Nguyệt là
hồng nhan tri kỉ của ngươi nha, còn suýt thành thê tử của ngươi nữa… Còn Phong
Hằng là đệ nhất thần y trong thiên hạ, đang cùng Thục Nguyệt tìm thuốc chữa
bệnh cho Khung, em trai Thục Nguyệt”
“Ừ, có thể kể thêm cho ta biết không?”.
Thương Tuyết cố tình mê mang, lại hướng một ánh mắt châm chọc về phía ta. Trong
lòng ta hừ lạnh, chắc ngươi đã điều tra hết về ta rồi, còn vờ như không biết
nữa.
..........................................................................
Nằm trên giường dành cho khách, ta
lặng lẽ nhìn ta cửa sổ, không cách nào ngủ được. Bóng lưng Viêm và Thương Tuyết
cùng đi thật chói mắt. Bây giờ ta ngoài đầu óc tỉnh táo thì không có chút tự
chủ nào, chỉ có thể bất lực nhìn Thương Tuyết giả mạo mình. Mỗi khi Viêm dùng
ánh mắt chăm chú nhìn Thương Tuyết, ta lại phát giận. Biết rõ người Viêm quan
tâm là ta, nhưng sự tồn tại của Thương Tuyết khiến ta không nhịn được căm giận.
Lần đầu tiên, ta cảm thấy lực bất tòng tâm…
Cảm giác có người đứng trước mặt, ta
mở mắt thì thấy khuôn mặt tươi cười của “chính mình”, ánh mắt nhất thời lạnh
xuống.
“Thật không ngờ ngươi mất trí nhớ…”.
Trong giọng nói của Thương Tuyết dường như có một tia hối hận kì lạ. Chỉ thấy
hắn vươn tay phủ lên mặt nạ của ta, thản nhiên vuốt ve, khiến ta tức giận đến
mức không khống chế được. Ta ra sức giơ tay điểm huyệt hắn, sắc mặt khó coi.
“Nếu biết ngươi mất trí nhớ, ta sẽ
không dùng kế hoạch này”. Thương Tuyết bật cười, không để ý mình bị điểm huyệt.
Ta không thèm nhìn hắn nữa, chỉ chống
đỡ thân thể tìm kiếm khắp phòng. Nhất thời một thanh đao đập vào mắt ta, ta cầm
lấy hung hăng đặt trên cổ hắn, rạch tới.
“Ngươi chắc chắn muốn làm vậy ư? Ta
chết rồi ai gỡ mặt nạ ra cho ngươi. Lẽ nào ngươi muốn Hoàng đế của ngươi nhìn
người yêu giả của hắn chết đi, rồi tự tay giết chết người yêu thật?”. Thương
Tuyết cười nói, đao đặt trên cổ đã cắt ra vết máu, nhưng vẻ mặt hắn lại không
biến đổi. “Ngươi cứ đâm vào một đao đi, bất quá là cùng chết. Nhưng khi ta chết
rồi thì Vệ Tương sẽ toàn diện tấn công vào đây, quân đội Cửu Phượng đang hỗn
loạn sẽ có khả năng phòng ngự sao?”
Ta vô lực buông tay, nhắm mắt lại đâm
đao vào thân mình cho hả giận, lại không hề cảm thấy đau đớn. Ta vô cùng kinh
ngạc mở mắt thì thấy đao đâm thẳng vào tay Thương Tuyết, tới tận xương, máu tươi
không ngừng phun ra. Ta vừa hoảng hốt vừa nghi hoặc mà nhìn chủ nhân của bàn
tay, mang theo chút xấu hổ khó hiểu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét