CHƯƠNG 27
Ta theo Viêm ra đại sảnh, hắn giới
thiệu cho ta biết mấy vị tướng quân. Nhìn ánh mắt ngạc nhiên nhưng đầy tín
nhiệm của bọn họ, trong lòng ta không khỏi cảm động. Dù ta mất trí nhớ, nhưng
bọn họ vẫn tin ta. Một người có thể nhận được sự tin tưởng như vậy, sao không
phải là một loại hạnh phúc cơ chứ.
“Ngoài thành là ai lãnh binh, tình
hình trước mắt thế nào?”. Nhịn xuống sự cảm động toát ra từ trong nội tâm, ta
hỏi theo trực giác, lại không biết có thoả đáng không. Ngẩng đầu nhìn Viêm thì
thấy hắn cổ vũ mà mỉm cười, lòng ta nhất thời ổn định lại, nỗi thấp thỏm cũng
biến mất tăm.
“Bẩm Đại tướng quân, tướng lĩnh ngoài
thành chưa từng xuất hiện trong tài liệu của chúng ta, cũng chưa từng xuất hiện
trên chiến trường, nhưng quân đội của hắn cực kì dũng mãnh, Lý Tiễn tướng quân
rõ ràng không chống lại được”. Một người trả lời, căn cứ theo lời giới thiệu
của Viêm thì hắn gọi là Thượng Quan Liễm.
“Chẳng lẽ chính là bọn họ?”. Ta đột
nhiên nghe được Viêm lẩm bẩm. Lúc nãy khi Đông Phương Giác báo cáo thì Viêm
cũng từng nói những lời này. Ta không khỏi nghi ngờ, nhìn hắn, chờ một câu trả
lời.
“Đông Tương có một đội quân bí mật gọi
là Vệ Tương, mang nhiệm vụ bảo vệ Đông Tương, sau khi các ngươi xuất chinh thì
ta thẩm vấn Oánh hậu mới biết tin này. Có người nói đội quân này chiến đấu rất
dũng mãnh, người đứng đầu do đời đời truyền lại, cho tới nay cũng không ai biết
lai lịch. Lần này các ngươi xuất chinh chưa từng gặp bọn họ nên ta cũng lơ
đễnh, ai ngờ có thật”. Viêm nhìn ta trả lời, lông mi vô tình nhíu lại. “Nếu
thật vậy, e rằng không dễ đối phó”
“Mặc kệ khó đối phó thế nào, chúng ta
cũng phải bắt bọn họ”. Ta nghiêm chỉnh trả lời, mang theo kiêu ngạo. “Nếu chúng
ta đã chiếm được Đông Tương, lẽ nào bị kẹt ở đây?”
Xoay người một cách tự nhiên, ta ra
ngoài, miệng nói. “Người đâu, theo ta ra cửa thành nhìn xem”. Sau khi nói xong
thì ta hơi giật mình một chút. Động tác lơ đễnh mà tự nhiên như vậy, xem ra dù
ta mất trí nhớ thì thói quen trước kia cũng chưa mất đi. Nếu đã như vậy, đội
quân Vệ Tương này chắc là cũng có thể đánh bại được. Nghĩ tới đây, trong lòng
không khỏi trở nên tự tin, tốc độ ra ngoài cũng nhanh hơn.
Đoàn người theo ta ra tường thành, ta
thấy một gã tướng quân vẻ mặt chín chắn hướng về phía ta và Viêm mà quỳ xuống,
chắc là Lý Tiễn mà ta chưa được gặp. “Bẩm Hoàng thượng, Đại tướng quân, đội
quân này quả thật rất mạnh, đặc biệt là trận địa công kích của bọn họ, thật sự
quỷ dị, khiến chúng ta không thể phòng ngự”
“Thế à?”. Ta nâng Lý Tiễn dậy, ánh mắt
nhìn sang thứ giống như cái nỏ bị gãy bên cạnh, không nhịn được hỏi. “Đây là
cái gì?”
Hỏi xong câu này thì thấy Lý Tiễn vô
cùng kinh ngạc ngẩng đầu, ta không khỏi nghi hoặc, bên tai lại vang lên tiếng
giải thích của Thượng Quan Liễm. “Tướng quân, đây là Thần nỗ, trước kia lúc
đánh Nghĩa đô nhờ ngươi đơn độc xông vào phá huỷ, quân ta mới có thể thuận lợi
đánh vào. Cũng chính trong hành động lần này mà ngươi bị trọng thương”
“À”. Ta gật đầu đáp, không khỏi nhìn
Thần nỗ nhiều hơn, chỉ thấy nó làm bằng đá, không biết dùng thứ vũ khí gì mà
chém đứt được.
“Đoạ Tinh của ngươi và Đoạ Nhật của
ta, cùng Đoạ Nguyệt của Thương gia được xưng là Thượng cổ tam thần khí, vô cùng
cứng rắn. Nếu lúc trước có thể chém đứt Thần nỗ thì hẳn là dùng Đoạ Tinh của
ngươi rồi”. Viêm dường như cảm thấy ta hoang mang mà đáp trả bên tai, ngón tay
chạm nhẹ vào tay ta, khiến nghi hoặc và khó hiểu trong lòng ta bị loại bỏ sạch
sẽ.
Ta quay đầu nhìn vẻ mặt hơi buồn bã
của Viêm, nở nụ cười thản nhiên, bước đến ven tường thành, bên tai vang lên
giọng Đông Phương Giác giải thích với Lý Tiễn. “Đại tướng quân mất trí nhớ, tuy
hành vi và suy nghĩ không thay đổi nhưng chuyện trước kia không nhớ được gì”
Dưới tường thành, mọi người đứng theo
đội hình, không ngừng leo lên thang, nhưng không phải vì chiếm thành trì mà
giống như muốn tạo cảnh hỗn loạn. Ta đi xuống nhìn kỹ thì thấy một đội quân đứng
theo nửa hình tam giác, cách xa quân chủ lực, như muốn tuỳ thời chiếm đóng gì
đó. Mà giữa quân chủ lực là một đám đông cung thủ công kích về phía trước, đây
mới thật sự là đòn công kích chính. Người của đội quân chủ lực không ngừng đổi
vị trí, tạo thành hỗn loạn, khiến quân ta không biết làm sao…
Ta không khỏi cười lạnh, giễu cợt. “Dùng
trận pháp Thương gia đối phó với ta? Hừ, không phải là quá coi thường Tử Hoàng
ta rồi sao”
Thình lình nghe bên cạnh vang lên một
tiếng cười, ta không khỏi xoay người nhìn Viêm, vẻ mặt nghi hoặc.
“Tử Hoàng, nếu ta không biết ngươi mất
trí nhớ thì còn tưởng ngươi chẳng quên gì cả, lại biết rõ đây là trận pháp của
Thương gia. Hơn nữa giọng điệu nói ra câu này y chang lúc trước”
Trận pháp Thương gia, hình như ta mới
nói vậy thật! Ta không khỏi bật cười, trong đầu bỗng không ngừng tuôn ra giải
pháp. Dù không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì nhưng cũng đành tự nhiên tiếp
nhận.
“Đại tướng quân, đây là trận pháp của
Thương gia sao? Sao chúng ta chưa từng thấy qua?”. Bên tai truyền tới tiếng Lý
Tiễn hỏi, nghe thấy trong lòng ta lại nổi giận.
“Chẳng lẽ ta còn không biết đây có
phải trận pháp Thương gia hay không ư? Cũng khó trách các ngươi chưa thấy qua,
trận hình công kích này bên trong ẩn chưa rất nhiều trận pháp kì dị, là một
trong những bộ chiến thuật thần bí của Thương gia, ta cũng chưa từng dùng qua…”.
Lời còn chưa dứt, lại đột nhiên sực tỉnh, trận pháp Thương gia… ta không phải
họ Tiết sao? Sao lại biết Thương gia? Vừa nghĩ vậy, đầu lại phát đau, ta xoa
trán, không khỏi chửi thầm.
Một đôi tay chạm lên trán ta, mang
theo hiệu quả an thần kì lạ. Ta nghe giọng Viêm giải thích. “Tử Hoàng, mẹ ngươi
họ Thương, từ nhỏ ngươi đã được học trận pháp Thương gia, không có gì kì lạ cả”
Thì ra là thế, ta gật đầu tỏ ý hiểu
rõ, nhưng trong lòng lại nổi lên một ý tưởng kì quái. Đối diện với ánh mắt hơi
lạ của Viêm, cả hai đều nghĩ tới một chuyện, nếu đây là trận pháp bí mật của
Thương gia thì sao Đông Tương lại biết?
“Người đâu, chuẩn bị ngựa, ta muốn ra
ngoài”. Cầm chặt thanh kiếm trong tay, ta dửng dưng căn dặn.
“Vâng!”. Nghe được có người đi xuống
tường thành, ta xoay người muốn xuống theo thì thấy ánh mắt lo lắng của Viêm. Ta
nhẹ nhàng cười, vẻ mặt kiên định. Viêm nhìn ta, cuối cùng bất đắc dĩ cúi đầu,
nhẹ giọng nói. “Mọi chuyện phải cẩn thận”
“Ừ”. Gật đầu đáp ứng, ta đi xuống, cỡi
một con ngựa rám nắng, chạy vào trong trận.
Dễ dàng tìm được cửa đột phá, ta rất đắc
ý, dù mất trí nhớ nhưng năng lực của ta vẫn không mất. Giải quyết xong kẻ bên
cạnh, ta hô lên với binh lính của mình. “Mọi người theo ta, chú ý đừng hỗn loạn”
“Vâng!”. Quân ta đột nhiên lấy lại khí
thế, ánh mắt đầy tin cậy và kính trọng nhìn ta. Ta bật cười, theo trận bát quát
mà tiến vào giữa, tới gần tâm trận. Giống như ta dự đoán, trận pháp biến thành
vuông, chính là trận pháp Cửu thiên. Ta lập tức nhảy xuống, mang binh một đường
chém giết, không để ý đến bất cứ trận pháp nào bày ra mà đánh thẳng vào giữa.
Cửu Thiên trận vốn không có kẽ hở, nhưng một khi đánh thủng thì không dùng được
nữa. Người đời cứ thấy thần kì, nhưng không biết sự thần kì này chỉ là do che
đậy mà thôi.
Vung kiếm gạt qua, ta dùng nội lực
quét ngang, hướng tới quân địch còn đang kinh ngạc. Một loạt người ngã xuống,
máu vẩy ra, khiến lòng tin của quân địch nhất thời sụp đổ. Đột nhiên nghe được ba tiếng còi chói
tai, binh sĩ vốn muốn cùng ta đánh nhau chết sống đồng loạt lui về phía sau. Ta
nhìn một gã mặc y phục quân lính bình thường từ cửa thành chạy tới, lúc đi
ngang qua ta thì dường như suy nghĩ gì đó, lại kèm theo chút tức giận và mưu
tính. Ta không khỏi mỉm cười, đây chắc là thủ lĩnh của bọn họ, khí thế như vậy
sao một gã binh lính bình thường có thể có được. Quả nhiên không ngoài dự đoán
của ta, chi đội đứng dưới cửa thành chính là nơi hiệu lệnh.
..........................................................................
Ai đang ở phía trước vậy? Thiếu niên
kia hình như là Viêm lúc còn trẻ. Ta khẽ gọi, Viêm…
Thiếu niên cười hì hì chạy tới trước
mặt ta, thật đáng yêu. Hắn nói với ta: Tử Hoàng, nhớ nha, từ bây giờ trở đi
ngươi không thể rời khỏi ta, chúng ta phải cùng nhau giành lấy thiên hạ, sáng
tạo nên một Cửu Phượng huy hoàng…
Thiếu niên dần lớn lên, quả thật là
Viêm. Chỉ thấy hắn ngẩng lên gương mặt tuyệt diễm, mỉm cười với ta mà nói rằng:
Ta muốn trọn đời này ngươi đều thuộc về ta, ta muốn ngươi là bằng hữu tốt nhất,
lá chắn chặt chẽ nhất, lương thần tốt nhất, ta muốn cả cuộc đời ngươi…
Ta vươn tay muốn ôm hắn thì thấy Viêm
phẫn nộ chạy đi. Tử Hoàng, ngươi thế mà quên ta, ngươi sao có thể quên ta…
Ta không quên. Ta nóng nảy giải thích,
một đường đuổi theo, nhưng không sao đuổi kịp. Viêm, chờ ta một chút, Viêm…
“Tử Hoàng, tỉnh dậy đi, Tử Hoàng…”.
Giọng nói dịu dàng vang lên bên tai, ta mở mắt, phát hiện mình đã đổ mồ hôi
toàn thân. Ta ôm chặt người bên cạnh, sợ đến mức không nói nên lời.
“Sao vậy?”. Người trong lòng nhẹ nhàng
vuốt ve mặt ta, đầy lo lắng.
“Ta mơ thấy ngươi trách ta đã quên
ngươi, ngươi phải rời khỏi ta…”. Gần như vô ý thức mà nỉ non, ta vẫn chưa hoàn
hồn lại. Đến lúc này ta mới phát hiện, ta đã xem người này như thứ quan trọng
nhất trong đời. Trước khi ta mất trí nhớ, chúng ta rốt cuộc có quan hệ thế nào?
“Sao lại thế được…”. Người trong lòng
buồn cười tựa vào ta. “Đúng là có hơi trách ngươi, nhưng ta sẽ không rời xa
ngươi, đồ ngốc”
Không tự chủ được nở nụ cười, ta ôm
hắn, khiến tâm trạng hoảng hốt bình tĩnh lại. Ngoài cửa sổ ánh trăng thật vàng,
dường như đã là canh hai. Đột nhiên nhớ tới điều gì, ta buông Viêm ra, lặng lẽ
đứng dậy mặc quần áo.
“Sao thế?”. Viêm cau mày nhìn ta khó
hiểu.
“Ra ngoài tường thành xem, ta có chút không
yên lòng”. Mỉm cười vỗ về gương mặt hắn, ta xoay người ra ngoài, chỉ nghe phía
sau vang lên một tiếng oán giận như có như không. “Dù mất trí nhớ hay không,
ngươi vẫn đầy trách nhiệm như vậy”
Không khỏi bật cười, ta tăng tốc bước
nhanh ra ngoài tường thành.
Nhìn góc tường có một ít bùn, ta cười
nhạt, quả nhiên…
Cảm giác được phía sau có thứ gì, tay
phải ta giơ lên đánh ra sau một chưởng, lại bị người đó nhẹ nhàng đón được. Ta
không khỏi kinh ngạc, xoay người nhìn lại thì thấy là người ở trên chiến trường
hồi sáng.
“Ngươi quả nhiên không phải binh lính
bình thường”. Ta mỉm cười, trong nháy mắt vận khí để ứng phó tình huống bất
ngờ.
“Ngươi cũng không hổ là Đại tướng quân
Cửu Phượng”. Người nọ cũng cười, bộ dạng cởi mở khiến ta sinh ra hảo cảm. Kỳ
quái, nhìn người trước mặt ta lại không có địch ý, trái lại còn mang theo chút
yêu thích và kính mến. Ta theo thói quen cau mày, thầm nghĩ sao lạ thế.
Đột nhiên một đống bột phấn vung về phía ta đang
phân tâm, ta vội vàng lấy tay áo che nhưng không kịp, giận dữ nói. “Đê tiện”
“Không còn cách nào khác, đối thủ là
ngươi, đành bất đắc dĩ thôi”. Người nọ cũng không giận, trái lại càng cười đểu
cáng.
Ta tức tối trừng hắn, cảm giác mê mang
lại kéo tới. Ta thầm nghĩ không tốt, vận khí muốn dùng khinh công rời khỏi, lại
cảm giác mình ngã vào lòng một người. Hắn đột nhiên lấy một mảnh vải bịt miệng
ta lại, khiến ta nhất thời hôn mê. Nhưng trong thời khắc đó, một ý nghĩ cấp tốc
loé qua trong đầu ta, trên mảnh vải đó tẩm mê dược đặc chế của Thương gia –
Trang lung tác ách…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét