Thứ Sáu, 23 tháng 5, 2014

CHIẾN THẦN 3

CHƯƠNG 3: ĐỆ ĐỆ
          Vậy là ta lên ngôi Hoàng đế đã năm năm.
          Bày mưu tính kế, đùa giỡn thủ đoạn, thu phục lòng người… thật ra tất cả đều không quá khó khăn với một thiếu niên trẻ tuổi. Nhất là khi thiếu niên ấy được sinh ra trong Hoàng tộc, từ nhỏ đã cơ trí hơn người, được giáo dục kĩ lưỡng.
          Mà điều khó nhất đối với ta chính là hai từ “kí ức”.        
          Ban ngày, ta là một vị vua cao quý, tuy ôn hoà nhưng lại toát ra uy nghiêm khiến người ta không thể trái lệnh. Ban đêm, ta là một đứa trẻ bé bỏng đơn thuần, mơ về gia đình bốn người và những ánh mắt dịu dàng sủng nịch.
          Thỉnh thoảng ta mơ thấy Phụ hoàng. Ta ôm hắn than thở, Phụ hoàng, làm Hoàng đế thật mệt mỏi.
          Ta cũng mơ thấy Mẫu hậu. Ta ôm nàng bĩu môi, Mẫu hậu, ta muốn nghe ngươi đàn một khúc.
          Thế nhưng ta chưa từng mơ thấy ca ca. Ta biết ta đã mất đi Phụ hoàng và Mẫu hậu, nhưng ta vẫn còn có hắn. Có thể hắn còn ở một nơi nào đó rất xa, chưa kịp tìm về bên ta.
          Ta không mơ thấy ca ca, nhưng ta luôn nghĩ về hắn.
          Thượng triều, ta nhìn bá quan văn võ ê a những lời vô nghĩa, trong đầu chỉ nghĩ, ca ca, ngươi đến ngồi đây đi, dùng ánh mắt băng lãnh liếc bọn họ một cái, xem có ai dám mở mồm không!
          Thư phòng, ta nhìn đống tấu chương dày cộm, trong đầu nghĩ, ca ca, ngươi mau tới giúp ta, những ai viết linh tinh ta sẽ liệt kê ra, còn ngươi cứ một đao chém hết, xem có ai dám dài dòng nữa không!
          Biên cảnh Thương quốc gần đây không ổn. Xích Tương phía Bắc ngày càng kiêu ngạo, thậm chí còn liên kết nội gián mang ba vạn quân áp sát biên cảnh nước ta. Thống lĩnh của Xích Tương rất giỏi dùng binh, ngay cả Lão tướng quân nhiều năm chinh chiến sa trường cũng ngã xuống dưới bảo đao của hắn.
          Trong lúc toàn quân hỗn loạn, một tiểu tướng nhất thời quật khởi, chém chết tướng giặc, ổn định quân đội, dẫn đầu đánh tan quân lính Xích Tương.
          Nhân tài như vậy, ta đương nhiên phải giữ, phong hắn làm Đại tướng quân, tự mình ra đón lúc hắn khải hoàn về kinh.
          Đến lúc bóng dáng anh tuấn cao ngất ấy quỳ xuống trước mặt ta, hô “Dật Hiên tham kiến Bệ hạ”, ta vui mừng muốn bay lên trời.
          Nhưng khi chứng kiến vẻ xa lạ trong đôi mắt ấy, ta một lần nữa rơi vào địa ngục.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét