CHƯƠNG 50
Chiếc thuyền lớn chậm rãi cập bờ, buồm
trắng bị gió biển thổi phồng lên, nhìn gần mới thấy thuyền kia đầu phượng đuôi
rồng, xung quanh đều là phượng hoàng ở trên rồng ở dưới.
“Quả nhiên quốc quân của Kỳ Lân quốc
là nữ vương”
Dận nhẹ nhàng nói. Mộ Quân Duệ nghe
được rõ ràng, nhìn chiếc thuyền hơi khoa trương này hắn chỉ có thể thầm lắc
đầu, đời này hắn đặc biệt không thích so đo cùng nữ nhân. Kiếp trước dây dưa
với nữ hoàng xã hội đen Nhật Bản suýt chút nữa thì khiến hắn ăn không tiêu.
Phải biết rằng nữ nhân bình thường dịu dàng nhưng khi nổi giận lại như sóng to
gió lớn, không ai đỡ được.
“A, Lam quốc là nữ vương, Kỳ Lân quốc
cũng là nữ vương. Có điều thoạt nhìn nữ vương này không dễ đối phó nha”
Mộ Quân Duệ đánh giá nữ tử đứng ở đầu
thuyền, nét mặt lạnh lùng nghiêm nghị khác với những người khác, vừa nhìn là
biết nàng có địa vị lớn nhất trên thuyền.
Nữ tử đứng ở mũi thuyền, từ phía trên
nhìn bao quát mọi người bên dưới.
“Xin hỏi các vị là ai? Đến Kỳ Lân quốc
có việc gì?”
Bề ngoài lạnh, giọng cũng lạnh băng băng.
“Quân Hoàng của Ô Phương, đặc biệt tới
thăm Nữ vương Kỳ Lân”
Dận mở miệng trước, Mộ Quân Duệ cũng
lấy ra ký hiệu hoàng tộc Ô Phương – Ô Phương lệnh.
Bảy nước mỗi nước đều có lệnh bài
riêng mà chỉ quốc vương mới có.
Nữ tử nhẹ nhàng nhảy khỏi thuyền,
giống như một đoá hoa trắng xinh đẹp lạnh lùng bay xuống, có thể thấy khinh
công vô cùng tốt.
“Kỳ Lân quốc hoan nghênh Tân đế Ô
Phương quốc, mời lên thuyền, ta đưa các vị vào cung điện của Nữ vương”
Nữ tử lại nhìn phía sau, nói. “Mấy vị
kia cũng là người Ô Phương sao?”
Vũ Linh Vân Tiêu không nói, phe phẩy
quạt đứng một bên, một thủ hạ bên cạnh đứng dậy chào một cái. “Tiêu đế của Vũ
Linh quốc đặc biệt tới thăm Nữ vương của quý quốc, mong rằng cho qua”
“Thì ra là Tiêu đế của Vũ Linh quốc,
vậy cũng mời lên thuyền đi, trên biển khí trời thay đổi, không lâu sau sẽ có
gió to, chúng ta nên lập tức khởi hành”
Nữ tử không kiêu ngạo không nịnh nọt
nói, cũng có chút lễ độ, sai người buông ván xuống đón người của hai nước lên
thuyền.
Thuyền này rất lớn, trang thiết bị xa
hoa độc nhất vô nhị, ngoại trừ trang trí hoa lệ còn lộ ra hơi hướm trang nhã
thanh khiết của nữ tử.
Dận cùng Tây Kiêu đứng trên boong
thuyền hóng gió, nhân cơ hội thưởng thức cảnh biển. Còn Mộ Quân Duệ? Hắn sợ
nước, vừa nhìn thấy biển đã choáng váng, hết cách chỉ còn có thể trốn trong
phòng, bị Dận trắng trợn chọc ghẹo một phen thì trùm đầu ngủ.
“Không ngờ Quân Hoàng sợ nước như vậy
nha!”
Tây Kiêu đứng cạnh Dận, gương mặt ít
khi lộ ra cảm xúc nay lại ngầm vui sướng. Chỉ trách dọc đường Mộ Quân Duệ cứ
đem Tây Kiêu ra chọc, nên lúc này hắn đang cười thầm khi thấy Mộ Quân Duệ chịu
khổ.
“Ha ha, Tây Kiêu ngươi không phải thần
y sao? Có thể trị chứng say tàu cho hắn không?”
Dận vẫn mặc áo choàng che thân, vẻ mặt
nghiền ngẫm nhìn Tây Kiêu. Trong lòng Tây Kiêu nhói lên, Vương gia của bọn họ
đúng là có tình nhân thì vứt bỏ bọn thuộc hạ đáng thương.
“Vương gia nói đùa, ha ha ha… Thuộc hạ
lui xuống xem Quân Hoàng một chút, sẵn bốc cho hắt ít thuốc”
Nhìn Tây Kiêu như chạy trốn rời khỏi,
Dận bất giác bật cười. Đám người bọn họ ngày càng kì cục.
“Hoá ra Quân Hoàng sợ nước a!”
“Hừ, nếu ngươi nghĩ việc này sẽ tạo
thành uy hiếp cho hắn, ngươi cũng không phải Vũ Linh Vân Tiêu mà ta biết”
Khách không mời mà đến khiến tâm tình
tốt đẹp của Dận xuống dốc. Dận kéo lại áo choàng bị gió thổi bay, đúng là có người
ở bên cạnh vẫn tốt hơn. Dù đang trên thuyền Kỳ Lân quốc cũng không sợ hắn làm
gì quá đáng, nhưng cũng không có nghĩa là Dận thích ngẩn người ở đây.
“Trong mắt ngươi ta là cái gì? Đê tiện
vô sỉ, vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn, hành vi khiến người khác khinh
thường đúng không?”
Dận xoay người tính rời đi, hắn không
cần thiết phải đứng đây nói chuyện với Vũ Linh Vân Tiêu. Vừa nghĩ đến việc trước
kia Vũ Linh Vân Tiêu lợi dụng Cẩm Tú mà nói dối đã cảm thấy buồn nôn. Bầu không
khí đè nén này khiến hắn không thở nổi.
“Tại sao lại là hắn?”. Vũ Linh Vân
Tiêu nắm lấy vai Dận. “Ta rất ghen tị, vô cùng ghen tị! Vì sao ngươi không nhìn
ra tình yêu của ta dành cho ngươi? Lẽ nào ta yêu ngươi không đủ sâu bằng hắn?”
Rõ ràng bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn
lên, dựa vào cái gì một kẻ nửa đường chạy ra có thể dễ dàng phá hỏng như vậy?
“Ơ, Tiêu đế đang làm gì thế kia?”
Mộ Quân Duệ cảm thấy may mắn vì mình cố
chịu cơn buồn nôn đi ra. Trên mặt vẫn lộ nụ cười bất cần đời, nhưng ánh mắt Mộ
Quân Duệ lại lạnh băng khiến người ta phát run. Cái bàn tay heo kia! Nhất thời
cái gì sợ nước, cái gì say tàu toàn bộ bị Mộ Quân Duệ vứt lên chín tầng mây.
“Ha ha, Quân Hoàng cũng ra hóng gió
sao? Trẫm chỉ cùng Hoàng thúc ôn chuyện mà thôi”
Bàn tay nắm lấy vai Dận của Vũ Linh
Vân Tiêu hơi buông lỏng, nhưng vẫn không có ý định thả ra.
Dận xoay người thoát khỏi sự kìm kẹp
của Vũ Linh Vân Tiêu, nói. “Tiêu đế lúc cần buông tay thì nên buông tay, cần gì
khổ tâm kiên trì. Kiên trì cũng tốt, nhưng đừng biến thành cố chấp. Người cũng
vậy, thiên hạ cũng vậy”
Dận không nói nữa, bước vào trong
khoang thuyền. Hỏi hắn vì sao không tiếp nhận Vũ Linh Vân Tiêu ư, loại chuyện
này vốn không thể miễn cưỡng. Vũ Linh Vân Tiêu luôn tạo ra cảm giác áp bách
khiến cho bất cứ ai cũng không thở nổi.
Bị bẽ mặt, sắc mặt Vũ Linh Vân Tiêu đương
nhiên không tốt. Hắn nhìn Mộ Quân Duệ đi tới tựa vào lan can.
“Chậc chậc! Nhìn ta đầy oán hận như
vậy làm gì?”
Mộ Quân Duệ gãi đầu, vui sướng nhìn Vũ
Linh Vân Tiêu tức giận đến trắng bệch cả mặt.
“Hừ! Mộ Quân Duệ, ngươi đừng đắc ý,
nếu không phải nhờ Dận giúp ngươi có thể có ngày hôm nay sao?”
Vũ Linh Vân Tiêu khinh thường liếc Mộ
Quân Duệ. Trong mắt hắn Mộ Quân Duệ chỉ là một kẻ vô năng.
“Hắc, nói rất hay!”. Mộ Quân Duệ sờ
mũi, nói. “Cảm giác chiến đấu với Ô Phương thế nào?”
Hắn đã mời không ít người đến luyện
hoả dược. Phải biết rằng nghề cũ của hắn chính là buôn lậu súng ống đạn dược,
một ít hoả dược này cũng đủ khiến quân địch nếm mùi.
“Ô Phương Ô Phương, một đám ô hợp, dù
dựa vào nơi hiểm yếu để chống cự cũng không tránh được kết cục thất bại”
“Ranh con, đấu với ta ngươi vẫn còn
non lắm”. Mộ Quân Duệ duỗi thắt lưng, đầy hàm ý cười nói. “Làm người xấu thì
phải tuyệt tình, bằng không kết quả rất thảm đó!”
“Hừ, ngươi đang nhắc ta Dận là tử
huyệt của ngươi phải không?”
“Không phải tử huyệt, hắn là ta, mà ta
chính là hắn, điểm ấy ngươi không hiểu được đâu”. Mộ Quân Duệ bước lên hai
bước, đột nhiên quay đầu lại nói. “Nếu không phải Dận bắt ta không được lạm sát
kẻ vô tội thì các ngươi đã là hài cốt dưới chân ta rồi”
Mộ Quân Duệ ôm đầu biếng nhác bỏ đi,
hắn nói sai sao? Tiêu diệt Vũ Linh quốc còn không phải quá đơn giản ư, có điều
kết quả sẽ rất đẫm máu và giết chết nhiều người vô tội. Nếu vậy thì sẽ bị Dận
một gậy đập chết, thôi thì đành phải từ từ.
“Đôi mắt đẫm máu, đây là bộ mặt thật
của ngươi sao Mộ Quân Duệ?”
Vũ Linh Vân Tiêu hung hăng đấm một
phát vào lan can, lầm bầm. “Đúng là một đối thủ đáng gờm, có điều cuối cùng ai
trở thành hài cốt còn chưa thể kết luận đâu, hừ!”
Mộ Quân Duệ bước vào buồng nhỏ trên
tàu thì thấy Dận nhắm mắt nghỉ ngơi. Mộ Quân Duệ nhẹ nhàng bước tới hôn lên
trán Dận.
“Ta rất ghen tị”
“Ngươi ghen tị cái gì? Ngươi là cái đồ
thích ghen tị”
Dận kéo Mộ Quân Duệ xuống, đòi hỏi một
nụ hôn sâu hơn.
“Đương nhiên ghen tị”. Mộ Quân Duệ
thoả mãn liếm mép, trán dán sát Dận, nói. “Tên khốn kia sống chung với ngươi
lâu như vậy, ta rất ghen, vô cùng ghen!”
“Ngươi càng ngày càng ngốc”. Dận hơi tựa
ra phía sau, nói. “Không say tàu sao?”
“Thấy tên khốn kia đụng vào ngươi, cái
gì cũng quên. Không sợ, có ngươi ở đây ta không sợ gì cả”. Mộ Quân Duệ ôm trọn
lấy Dận, cảm giác giống như trái tim được lấp đầy, vô cùng thoả mãn. Mộ Quân
Duệ lẩm bẩm. “Ngày mai sẽ đến Kỳ Lân rồi, Vũ Linh Vân Tiêu thoạt nhìn không
phải là kẻ ưa làm chuyện ngoài sáng, thế nào trong tối cũng động tay động chân.
Có điều hôm nay nhìn thấy hắn, hoá ra cũng chỉ là một đứa nhóc xấu xa hay hờn dỗi
thôi”
“Ngươi biết cách đối phó một đứa nhóc
sao?”
“Đương nhiên!”. Mộ Quân Duệ sờ sờ bụng
Dận. “Ta đã chuẩn bị tốt cho kháng chiến”
“Hừ! Đến lúc đó ta nhìn xem ngươi làm
sao để kháng chiến”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét