CHƯƠNG
4
Sau
chuyện đó, mọi người cũng không còn tâm trạng xem tỉ võ, ai nấy đều tản ra. Các
huynh đệ đi tìm bạn bè người quen, Uyển nhi theo Lôi Nhân đi gặp các tỉ muội
khác, đại ca hỏi ta, ta khẽ lắc đầu. Ta vẫn chưa quên điều kiện thoả hiệp đêm
qua với người kia. Dù không cam lòng nhưng nỗi sợ hãi đã mọc rễ thật sâu khiến
ta không thể không tuân theo. Ta không dám gánh vác hay phỏng đoán hậu quả của
việc trái lời. Dù hắn chưa từng bày ra quá nhiều cảm xúc trước mặt ta, nhưng ta
biết rõ bên trong đôi mắt lạnh lẽo vô tình kia không có hai chữ thương xót.
Đại
ca có chuyện quan trọng phải bàn bạc nên đành để ta về trước. Hắn cẩn thận xem
xét dịch dung trên mặt ta. “Chắc là không có vấn đề gì… có cần đại ca về với
ngươi không?”
“Đại
ca đừng quá lo lắng, Yểm Nguyệt không phải trẻ con, chuyện của ngươi quan trọng
hơn”. Ta không khỏi chế giễu đại ca đa nghi, tuy hiện tại bên trong Võ Lâm Minh
có cả chính lẫn tà, xung quanh đều là cao thủ, nhưng Đỗ Yểm Nguyệt ta trói gà
không chặt, đương nhiên người khác sẽ không đến khiêu chiến. Hơn nữa võ trường
chỉ cách nơi ở có một đoạn ngắn, lẽ nào còn xảy ra chuyện?
“Vậy
ta… a a!”. Mộ Dung Viên tự chỉ vào mình, vui vẻ mở miệng, thế nhưng bị đại ca
nhanh chóng túm lấy, kêu thảm thiết liên tục.
Mộ
Dung Phương nãy giờ vẫn đứng phía sau không lên tiếng, lúc này lại bước ra chắp
tay nói. “Nếu Đỗ đại thiếu không ngại, Mộ Dung Phương tình nguyện hộ tống ngũ
công tử về phòng”
Ta
nhíu mày, vậy là sao? Lẽ nào ai nấy đều nghĩ rằng ta không tự lo được cho mình?
Đại
ca không để ý đến kháng nghị của ta, túm lấy Mộ Dung Viên, nét mặt vui vẻ hướng
về phía Mộ Dung Phương. “Vậy xin nhờ Mộ Dung nhị công tử, chỉ cần đến lầu các
là có tuỳ tùng của Đỗ gia chiếu cố”
Mộ
Dung Phương vẫn ngại ngùng nhưng không luống cuống như hôm qua, khẽ cười. “Đương
nhiên, xin Đỗ đại thiếu yên tâm”
Ta
âm thầm thở dài, dưới ánh mắt quan tâm, không giận mà uy của đại ca, đành phải
nghe lời chắp tay nói. “Đa tạ nhị công tử”
Ta
và Mộ Dung Phương tản bộ trên đường mòn giữa rừng, trò chuyện câu được câu
không. Mộ Dung Phương là người kín đáo, tính tình hơi giống ta, giao tiếp rất
hoà nhã.
Đột
nhiên, bên trong cánh rừng có một đám người bịt mặt xông ra, chiều cao ngang tầm
nhau, trong chốc lát đã vây quanh chúng ta, ánh mắt càn rỡ nhìn ta thật kĩ. “Hắc,
đây là mỹ nhân hôm qua ư?”
Tên
còn lại đáp. “Đúng vậy, ngươi không thấy bộ dạng khẩn trương dặn dò của lão đại
Đỗ gia ư? Hơn nữa ta mới gặp lão nhị Đỗ gia ở phía đông, người này nhất định là
tuyệt phẩm mê hồn kia”
“Đám
huynh đệ Đỗ gia bảo vệ hắn không dính một giọt nước, không ngờ lại cho chúng ta
cơ hội này, ha ha ha!”
Cả
đám thay nhau cười, đa phần là bất nhã hạ lưu, hơn nữa đối tượng là ta.
Mộ
Dung Phương rút kiếm, kéo ta ra phía sau, căm tức nhìn bọn họ, trầm giọng nói. “Các
ngươi thật to gan, rốt cuộc muốn làm gì?”
Người
nhìn như thủ lĩnh đứng dậy. “Mộ Dung Phương, dù kiếm pháp Mộ Dung gia có thần
thông thế nào cũng không đơn độc đấu lại mấy huynh đệ bọn ta. Ngươi thức thời
giao mỹ nhân cho bọn ta, bọn ta chơi đùa xong rồi sẽ để lại người, tuyệt đối
không tổn thương một sợi lông tơ của hắn!”
“Câm
miệng!”. Mộ Dung Phương nghe vậy tức giận không kiềm chế được. Ta rất kinh ngạc
khi biết đám người vô sỉ này lại có ý đồ như vậy. “Các ngươi muốn đối địch với
Đỗ gia bảo và Mộ Dung phủ ư?”. Vẫn chưa có ai đắc tội với hai đại gia tộc mà
còn đặt chân được trên giang hồ.
“Đương
nhiên không, nếu không bọn ta cần gì phải bịt mặt, muốn trách thì trách các
ngươi xui xẻo, trách Đỗ gia bảo để mỹ nhân chạy lung tung”. Hắn tới gần từng bước.
“Mộ Dung Phương, ngươi tốt nhất hãy thức thời đi, đao kiếm không có mắt nha”
Mộ
Dung Phương không chớp mắt mà trừng đám người trước mặt, nắm chặt binh khí
trong tay, nhỏ giọng nói với ta. “Ngũ thiếu… tìm cơ hội rời đi”. Ngạo khí chính
trực hiện lên trên mặt thanh niên khiêm tốn kín đáo này, thời điểm này Mộ Dung
Phương toả sáng đến mức người ta khó có thể nhìn thẳng.
Người
của Đỗ gia sao có thể thua kém người khác? Dù Đỗ Yểm Nguyệt chỉ là người thường
nhưng không phải kẻ trốn chạy. Ta lắc đầu. “Nhị công tử, Yểm Nguyệt và ngươi
cùng tiến cùng lui”. Ta tránh khỏi sự che chở của Mộ Dung Phương, rút kiếm trên
người ra.
Người
cầm đầu thấy ta lấy ra vũ khí, vẫn mang theo ý hài hước. “Các huynh đệ nhìn xem
phong thái này, cưỡi trên người nhất định sẽ khiến lão tử sảng khoái chết mất!”.
Đám người bịt mặt cười to một trận, khiến ta hồi tưởng lại câu nói hôm qua của Tả
Đường Chi “con phượng hoàng không biết bay của Đỗ gia”, rõ ràng việc này trên
giang hồ ai cũng biết.
“Động
thủ!”
Ra
lệnh một tiếng, ngoại trừ người cầm đầu và tên từng mở miệng bên cạnh hắn, những
người còn lại đều không hẹn mà vây quanh Mộ Dung Phương. Mỗi người luân phiên
công thủ, tên này đánh xong một chiêu thì tên khác tiến lên. Mộ Dung Phương dù
không thua nhưng vẫn không rảnh tay!
Sau
khi hai người kia xác nhận Mộ Dung Phương tạm thời không thể bận tâm tới ta thì
lững thững đến gần, đôi mắt lộ ra ngoài khăn che mặt hiện lên ánh đỏ đê tiện. “Tiểu
mỹ nhân, ngươi có biết rằng hôm qua chỉ thoáng nhìn thôi cũng đủ khiến trong
lòng lão tử ngứa ngáy khó nhịn hay không?”
Tên
còn lại nói tiếp. “Huynh đệ bọn ta nhất định chơi ngươi cho đến khi ngươi kêu
cha gọi mẹ, không chừng nghiện rồi còn trách các ca ca không chịu chơi ngươi!”
Cả
đời này ta chưa từng nghe lời nào vô sỉ đến mức này, không khỏi nổi giận, nắm
chặt thanh kiếm sắc bén trên tay. Thế nhưng đối phương lại rút đao ra, vung lên
xoèn xoẹt, mang theo ánh đao loé sáng.
Mộ
Dung Phương thấy tình hình bất lợi, phân tâm gọi. “Ngũ thiếu đi mau!”. Suýt nữa
thì bị chém.
“Không
được!”. Ta cắn môi, lấy công làm thủ, giơ kiếm đánh về phía một tên bịt mặt. Đối
phương vung đao lên, hất ra trường kiếm của ta, khiến lòng bàn tay ta tê dại.
Tên còn lại thừa dịp ra tay đoạt binh khí của ta, kéo mặt nạ và dây buộc tóc của
ta xuống. Ngay lập tức, tóc đen như thác nước rũ xuống trên vai, khiến gương mặt
ta đã trắng lại càng không còn huyết sắc.
Hai
gã bịt mặt hít sâu một hơi, đứng yên bất động, ngoài miệng lẩm bẩm. “Quả… quả
thật là xinh đẹp như tiên…”
Mộ
Dung Phương và những người còn lại quay đầu thoáng nhìn cũng có chút ngơ ngẩn,
chiêu thức giằng co hơi chậm lại. Mộ Dung Phương tỉnh táo lại trước, chạy đến
chỗ ta. Những người khác cũng hoàn hồn mà vây lên, tấn công khiến cho Mộ Dung
Phương không rảnh tay.
Ta
nhặt lên trường kiếm lần nữa, hai người kia cũng vung đao, nhưng không biết ta
có lầm hay không mà luôn cảm thấy sau khi bọn họ nhìn được dung mạo của ta rồi,
động tác trở nên mềm nhẹ không ít. Đáng tiếc cho dù đối thủ có nhẹ tay thế nào,
vì lâu ngày không luyện võ nên ta trượt chân té ngã chỉ sau vài chiêu.
Bàn
tay thô to từ từ đến gần, tiếng la kinh hoảng của Mộ Dung Phương có vẻ xa xăm.
Ta không khỏi nhắm mắt, nhưng đau đớn không xuất hiện như dự đoán mà một ánh kiếm
mang theo kình phong vung xuống khiến hai người kia sợ hãi lùi lại. Người cầm
kiếm đứng trước mặt ta đúng là kẻ ta không thể tưởng tượng được, Tả Đường Chi!
Tả
Đường Chi xoay người lại kéo ta dậy, nắm lấy khuỷu tay ta. “Đi!”
Ta
nghiêng người né tránh. “Nhưng nhị công tử…”. Mộ Dung Phương còn đang bị đối
phương vây đánh!
Tả
Đường Chi khinh miệt “xì” một tiếng. “Cho dù Mộ Dung Phương có yếu kém thì đám
hạ lưu này cũng không địch lại kiếm pháp Mộ Dung gia. Mộ Dung Phương vì phân
tâm lo lắng cho ngươi nên mới không đánh lại bọn họ, ngươi ở đây chỉ liên luỵ
cho hắn mà thôi”
“Nhưng…”.
Không để ta phản đối, Tả Đường Chi túm lấy ta, thi triển khinh công rời đi.
Ta
tựa vào người Tả Đường Chi, trong lòng còn lo lắng cho an nguy của Mộ Dung
Phương, sốt ruột muốn cầu cứu đại ca, vì vậy khi phát hiện tình hình không
thích hợp thì ta và Tả Đường Chi đã đi vào rừng sâu, bốn phía cây cối bao
quanh, không thấy một bóng người. Đừng nói là lầu các nơi ta ở, dường như ngay
cả Võ Lâm Minh cũng cách xa vài dặm!
“Nơi
này là…”. Ta kinh ngạc đẩy Tả Đường Chi ra, nhìn xung quanh. Không thấy cảnh tượng
quen thuộc, ta không khỏi nổi giận trừng mắt nhìn hắn. “Tả thiếu hiệp, ngươi
đùa giỡn quá mức rồi!”. Mộ Dung Phương vẫn đang chờ cứu viện mà!
Trong
lòng ta chỉ nghĩ Tả Đường Chi tiếp tục chế giễu ta không giỏi võ công giống
ngày hôm qua nên mới cố ý mang ta tới chỗ không người. Quả thật nếu không có
người khác dẫn đường, một mình ta không có khả năng ra khỏi khu rừng này.
Nhưng
đối diện với ta không phải ánh mắt hài hước như trong tưởng tượng, mà là một
đôi mắt chuyên chú đến mức cố chấp. Tay Tả Đường Chi vuốt ve gò má ta, say mê nỉ
non. “Đẹp quá… hàng mi ánh mắt này… Đỗ Yểm Nguyệt, những kẻ phàm phu tục tử đó
không xứng với ngươi. Chỉ có ta, chỉ có ta!”. Sự si mê điên cuồng đã thay thế vẻ
ngạo mạn vốn có trong mắt hắn, nói đúng hơn là dục vọng độc chiếm đến mức ngang
ngược.
“Tả
thiếu hiệp, ngươi…”. Ta sửng sốt nhìn hắn. Tên khốn này đang phát điên cái gì,
chẳng lẽ đám hạ lưu lúc nãy khiến hắn nảy sinh ý muốn nhục nhã ta? Cho dù Đỗ Yểm
Nguyệt vô dụng thế nào thì cũng không liên quan gì tới ngươi, có chuyện nhịn được
nhưng cũng có chuyện không thể nhịn, người của Đỗ gia bảo sao có thể cho ngươi
chiếm tiện nghi? Nhưng những lời mắng nhiếc trong lòng đều dừng lại khi hắn xé
rách áo ta. Ta mở to mắt, không dám tin. “Tả Đường Chi, ngươi đang làm gì?”
“Ta…
muốn ngươi là của ta!”
Đọc chương đầu: ooh~~ hay nha, có tiềm năng :3 Quyết chí đọc tiếp, mấy chương kế, em thụ khóc nhiều quả nhể. Đến chương này, đọc khúc cuối, ẻm thật nhược. :| Aizzzzzz ta không thích nhược thụ lắm :'( Thôi rồi, hi vọng anh công đến cứu kịp.
Trả lờiXóaYên tâm, anh để mắt tới em 24/24 mà, đương nhiên sẽ cứu kịp thôi ~
XóaVề phần nhân vật thụ, có vẻ tác giả rất muốn xây dựng hình tượng bề ngoài nhược bên trong quật cường, nhưng hình như thất bại ~