CHƯƠNG 39
“Tử Hoàng, ngươi có trách ta
không?”. Một lúc sau, người trong lòng rốt cuộc phát ra âm thanh, lời nói lại
khiến ta khó hiểu.
“Trách ngươi? Trách ngươi muốn
báo thù cho mẫu thân? Trách ngươi muốn ta giết Thương Tuyết ư?”. Ta cưng chiều
vỗ vỗ đầu hắn, càng ôm chặt hơn. “Ngu ngốc, bất luận ngươi làm chuyện gì, ta
cũng không trách ngươi”
Cảm giác được thân thể Viêm
thả lỏng, ta ôm lấy hắn, nháy mắt bảo Thục Nguyệt mang Phong Hằng và Khung rời
khỏi, để lại không gian cho chúng ta.
“Bọn họ đi rồi ư?”. Đám người
Thục Nguyệt vừa ra khỏi cửa thì Viêm đã ngẩng đầu lên hỏi ta, gương mặt xinh đẹp
mang theo vết nước mắt lại càng khiến ta mê muội.
“Ừ”. Ta gật đầu, kéo hắn tới
bên ghế, ôm hắn ngồi xuống. Ta không muốn nói thêm điều gì, mấy tháng qua chúng
ta liên tục bỏ lỡ, liên tục bị tổn thương và tổn thương người khác. Giờ phút
này, tất cả tranh đấu đều dịu xuống, ta và Viêm mới có thể yên ổn ngồi lại, hưởng
thụ cuộc sống không cần tính kế nhau.
“Tử Hoàng lâu rồi không ôm ta
như vậy”. Viêm xoay người tìm một tư thế thích hợp, vịn vai ta mỉm cười. “Tử
Hoàng có trách ta không? Trách ta gạt ngươi về gia huấn của Hiên Viên gia,
trách ta muốn giết người ngươi tôn kính, trách ta muốn ngươi làm việc ngươi
không muốn làm, trách ta dùng tính mạng của phụ thân ngươi bắt ngươi trung
thành?”
“Không đâu”. Ta kiên định trả
lời, tăng thêm lực đạo trên tay, dường như muốn bày tỏ quyết tâm của ta. “Bất
luận ngươi làm gì ta đều tin tưởng ngươi có lý do của mình, cho dù không hiểu,
ta sẽ khổ sở, sẽ tức giận, nhưng sẽ không trách ngươi”
“Vì sao?”. Viêm hôn lên mắt
ta, truy hỏi.
Hôn lại tóc mai của hắn, ta tựa
vào ghế đáp lại. “Vì ngươi là Viêm”
“Sao cơ?”. Viêm hỏi, tay luồn
vào áo ta trêu chọc. “Ngươi nói không rõ ràng”
“Nếu Viêm chỉ là đế vương, Tử
Hoàng chỉ là tướng quân thì tướng quân sẽ trách đế vương. Nhưng Viêm không chỉ
là vua, Tử Hoàng cũng không chỉ là tướng”. Bắt lấy tay hắn, ta nhìn vết thương
mà lúc trước ta đã dùng Đoạ Tinh chém lên vì mất trí nhớ, tỉ mỉ hôn lên. “Cho
nên Tử Hoàng sẽ không trách Viêm”
“Nói đến líu cả lưỡi”. Viêm
cười, rút ra bàn tay được ta hôn. “Nói nhiều như vậy có mệt không?”. Còn chưa
nói tiếp, môi Viêm đã đè lên môi ta, chặn lại những lời ta muốn nói, tỉ mỉ gặm
cắn, mang theo dịu dàng và vỗ về.
Ta tránh né môi hắn, nén cười
mà nói. “Không mệt, ngươi hôn ta như vậy mới mệt”
“Tử Hoàng, ngươi…”. Viêm hơi
giận, bất mãn trừng ta, giống như sắp giết ta tới nơi.
Hôn lên môi hắn, ta nhẹ nhàng
cắn cái môi muốn nói chuyện của hắn, nỉ non. “Ngốc quá, đùa với ngươi thôi”
Trong nháy mắt lấy lại phản ứng,
Viêm giả vờ tức giận nhìn ta, lại thè lưỡi ra mà quấn lấy nhau. Ta ôm chặt hắn,
cũng hôn trở về. Đang lúc quấn quýt, tình cảm ấm áp rung động thì…
“Báo cáo chủ thượng, kinh
thành truyền đến tin tức, Tả tướng bị bệnh nguy kịch, mời đại tướng quân lập tức
trở về”. Giọng Cực cắt ngang triền miên của đôi ta. Nghe vậy, ta ngây người ngồi
trên ghế, không nói được câu nào. Phụ thân bệnh tình nguy kịch… phụ thân bệnh
tình nguy kịch…
“Tử Hoàng!”. Viêm nhìn ta,
tay vỗ vỗ lên mặt ta. “Tử Hoàng, đừng vội, chúng ta lập tức quay về. Người đâu,
lập tức điều chỉnh quân đội, chúng ta hồi kinh”. Viêm ra lệnh với bên ngoài,
nét mặt cũng mang theo bất an.
“Không cần, đại quân cứ theo
kế hoạch mà hồi kinh, ta đi trước”. Vội vã ngăn lại ý chỉ của Viêm, ta cầm lấy
Đoạ Tinh bên cạnh, hướng thẳng ra ngoài.
“Tử Hoàng, ta về với ngươi”.
Viêm kéo tay ta, ánh mắt vô cùng kiên định. “Ta cũng phải về gặp hắn”
“Không được, nguy hiểm”. Ta
ngăn lại. “Ngươi về với đại quân đi, ta một người trở về là được rồi. Yên tâm
đi Viêm”
“Không được”. Viêm nhìn ta,
trong mắt lộ vẻ kiên quyết, lời lẽ không cho phản bác. “Ta muốn về với ngươi, gọi
Huyền đến bảo vệ ta, hơn nữa còn có ngươi mà, không sao đâu”
“Được rồi”. Ta gật đầu, không
ngăn cản nữa. Có Huyền ở đây, lại có ta, Viêm sẽ không xảy ra chuyện gì. Đang
nói thì ta đột nhiên nhớ tới Phong Hằng, vì vậy căn dặn Cực. “Mau đi mời Phong
Hằng và Thục Nguyệt về, mời bọn họ cùng nhau về kinh”
“Đúng rồi”. Viêm cười. “Có thần
y mà quên mất, có hắn ở đây thì còn lo gì nữa”
Năm người chúng ta giục ngựa chạy
về phía kinh thành. Từ cửa khẩu tới kinh thành có khoảng mấy ngàn dặm lộ trình
nhưng chỉ đi trong ba ngày. Viêm và ta dọc đường màn trời chiếu đất, dù không có
một oán than nhưng ta nhìn gương mặt gầy gò của hắn và vẻ mặt không vui của
Phong Hằng thì trong lòng không khỏi áy náy.
“Tử Hoàng, sắp đến kinh thành
rồi”. Viêm ngồi trên lưng ngựa cười với ta. “Đừng quá lo lắng, Tả tướng không
sao đâu”
“Ừ”. Ta nắm tay Viêm, truyền
đạt sự áy náy trong lòng cho hắn nhưng lại bị hắn trừng một phát. Ta nhìn vẻ mặt
hơi hờn giận của hắn mà cười. “Ta biết ngươi muốn nói gì, nhưng ta vẫn xót
ngươi”
Mặt Viêm lập tức ửng hồng, có
chút ngượng ngùng, nhưng miệng lại trách móc. “Tử Hoàng, ngươi càng ngày càng dẻo
miệng”
“Đâu có”. Ta phản bác, trong
lòng dâng lên một tia ngọt ngào. “Trước giờ ta vẫn vậy, chỉ là trước kia chưa từng
nói ra mà thôi”
“Ngươi nha”. Viêm cười nhìn
ta, ánh mắt mang theo hàng vạn tia ái tình. Hắn không nói thêm gì nữa mà chỉ cười,
vẻ mặt ẩn chứa ngàn lời muốn nói.
Nhìn hắn cười, ta cũng không
muốn nhiều lời nữa, chỉ nắm chặt lấy tay hắn mà truyền tình cảm và áy náy tới
cho hắn.
“Ê, sắp đến kinh thành rồi”.
Phía sau truyền tới giọng trêu chọc của Thục Nguyệt. “Hai người các ngươi không
thấy buồn nôn ư?”
“Thục Nguyệt”. Ta không khỏi
cau mày phàn nàn. “Ngươi nói vậy là sao?”
“Ta chỉ nói thật mà thôi”. Thục
Nguyệt nhìn chúng ta, lại nhìn về phía Khung vùi mình trong lòng Phong Hằng,
không khỏi cười. “Ôi, chỉ còn mình ta là cô đơn”
“Ngươi ư?”. Viêm cười to. “Đệ
nhất danh kỹ của kinh thành sao lại cô đơn được? Chỉ cần ngươi liếc mắt một
cái, đừng nói là hàng ngàn người, ngay cả hàng vạn người cũng quỳ xuống dưới
chân ngươi”
“Ôi, chỉ tiếc những người đó
không phải kiểu ta thích”. Thục Nguyệt cười nhìn ta, trêu chọc mà nói. “Trên đời
này, hai nam tử mà ta thích nhất hiện tại đều ở bên người khác mất rồi”
“Thục Nguyệt”. Ta cau mày,
không khỏi có chút ngượng ngùng. Chuyển mắt về phía Viêm thì thấy hắn đang trêu
chọc nhìn ta. Ta nén giận trừng hắn một phát, vung lên dây cương trực tiếp chạy
ra ngoài, trên mặt nóng lên. Thục Nguyệt ơi Thục Nguyệt, ngươi cứ chọc ta như vậy,
một ngày nào đó ngươi tìm được đấng lang quân như ý rồi, xem ta chọc ngươi như
thế nào.
“Ha ha”. Phía sau đột nhiên
truyền tới giọng cười sảng khoái của Viêm và tiếng móng ngựa chạy nhanh. “Tử
Hoàng, ngươi thật là…”
Kéo dây cương, ta khẽ mỉm cười
nhìn Viêm. Có ngươi, cả đời này ta còn cầu mong gì nữa?
CHÍNH
VĂN HOÀN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét